[Hồng Lâu] Phương Thức “Hiền Hậu” Thượng Vị

Chương 110:

Giản Lê

07/05/2023

"Ai gia cũng biểu hiện ra thành ý đầy đủ rồi, không phải sao?" Thái hậu nương nương lưu loát tự xưng là ‘ai gia, mất đi trượng phu trở thành quả phụ, đây cũng không phải là bi thương của bà, bà bị thương ở chỗ, từ sau khi tiếp nhận danh xưng Hoàng Thái hậu, bà thật sự là người đáng thương, không ai thân thích.

Hoàng Thái hậu khẳng định, để Đồ Cảnh cùng Vương Sóc đứng trên đại nghĩa, thanh danh dễ nghe hơn rất nhiều. Đồ Cảnh có qua có lại, đối với Thái hậu thập phần hiếu thuận, đối xử nhã nhặn.

“Bệ hạ hiếu thuận người, người xem, cống phẩm Giang Nam cống năm nay, đều đem biểu người trước. Người hãy chọn một vài thứ đi." Vương Sóc phất tay, liền có cung nhân của Thượng cung nâng khay, đem mẫu gấm thổ cẩm trình cho Thái hậu lựa chọn.

Vương Sóc cũng không có keo kiệt với những thứ đồ này, nàng nói là tất cả, thật đúng là tất cả, bất kể là hoa văn màu sắc không thích hợp với tuổi của Hoàng Thái hậu, nàng đều trình lên, rất nhanh cung nhân nâng đủ các loại mẫu gấm đứng đầy toàn bộ đại điện. Vương Sóc cố gắng khiến Thái hậu cảm thấy được tôn trọng và không bị chậm trễ trong từng chi tiết nhỏ.

Cảnh tượng như vậy, trong mấy chục năm Thái hậu làm Hoàng hậu đã diễn ra vô số lần, Thái hậu cũng không mấy hào hứng, chọn vài mẫu hoa sắc quen thuộc, rồi cho người lui ra.

"Ai gia làm Thái hậu, cũng không phải là vì mặc một thân áo cho nhẹ nhàng." Thái hậu nhắc nhở.

"Ta biết." Vương Sóc từ trong tay Thanh nhi đi theo phía sau, tiếp nhận một phần tấu chương, đưa cho Thái hậu, giải thích: "Đây là danh sách dinh dưỡng cho những phi tần của tiên vương muốn theo các công chúa rời kinh thành, người xem có muốn tăng giảm sửa đổi gì không.”

Thái hậu nhận tấu chương nhìn qua một chút, cũng đưa cho Vương Sóc một bản danh sách nói: "Những người đã từng theo ai gia." Thái hậu thông minh, lý trí, cũng tự biết, hậu cung hiện tại nên là thời đại của Vương Sóc, bà cũng sẽ không vì quyền lợi nhỏ nhặt mà làm khó nàng, nếu Vương Sóc có thái độ muốn thanh tẩy người hầu trong cung, nàng làm minh hữu sẽ ủng hộ, Thái hậu không chút đau lòng đem tâm phúc bồi dưỡng rất nhiều năm viết vào danh sách rời khỏi cung.

Vương Sóc không tiếp nhận danh sách của Thái hậu, nói: "Ta thật lòng có thành ý với người, người ở cung đình mấy chục năm, giữ lại bên mình một hai thế lực là đương nhiên, người cứ tiếp tục giữ lại đi.”

Thái hậu còn muốn từ chối, Vương Sóc kiên định cự tuyệt, nàng phải biểu hiện ra sự tôn kính cùng chân thành đối với Thái hậu. Huống chi cung nhân phần lớn sẽ bị thay thế, một chút thành ý với Thái hậu này, cũng chẳng là bao.

Thái hậu và Vương Sóc đều là những người lý trí quả quyết, sau khi thăm dò biết được thái độ của đối phương, Thái hậu cũng yên tâm, nói: "Bắt đầu từ đâu đây?"

“Người cũng quá sốt ruột rồi, thân thể người còn chưa điều dưỡng tốt đâu." Vương Sóc cười nói, Thái hậu tuổi không còn trẻ, kim dương hoa kia cũng không phải là thuốc bổ.

Thái hậu vuốt mái tóc mây trắng bệch của mình, cười khổ nói: "Thời gian không chờ đợi ta ~" Ở thời đại này, bốn mươi tuổi đã có thể tự xưng là lão thân, mà Thái hậu năm nay đã hơn năm mươi tuổi rồi.

"Trong cung thái y vô số, nương nương hãy vì thiên hạ mà tĩnh dưỡng, nhất định phải trường thọ trăm tuổi." Nữ nhi nhà phú quý thường sống rất thọ, nhiều lúc, chỉ cần sống đã là chiến thắng rồi.

"Ta không thể chờ đợi được nữa..." Thái hậu lẩm bẩm nói.

"Người đừng nóng vội, không phải đã bắt đầu rồi sao? Bắt đầu từ khi Thái phi theo công chúa xuất cung vinh dưỡng." Trước kia phụng dưỡng cha mẹ đều là trách nhiệm của nhi tử, hiện tại bắt đầu từ công chúa, nữ tử cũng có thể tận hiếu mẫu thân.

"Còn chưa đủ." Thái hậu lắc đầu, bà cũng biết hàm nghĩa đằng sau chuyện này không chỉ có một, nhưng còn chưa đủ để cho các nữ nhân tiếng chuông cảnh tỉnh.



"Thời cơ chưa tới, mong Thái hậu kiên nhẫn chờ một chút." Vương Sóc thản nhiên nói, nàng là có tâm, nhưng những chuyện này chỉ có thể làm, không thể nói, chờ sự tình hoàn thành, dư luận cũng thuận theo lý lẽ. Chuyện này không có cách nào, trước tiên đưa ra một nguyên tắc chính, sau đó vừa làm vừa tìm hiểu.

Không nói đến đề tài này nữa, Hoàng Thái hậu lại bảo nữ quan trình lên một cái hộp nhỏ, nói: "Đây là lệnh bài xuất cung, gồm tám tấm, dành riêng cho Thọ Khang cung”

Có thể chính đại quang minh phái người xuất cung làm việc, đây là quyền lợi độc quyền của Hoàng hậu ở hậu cung, Vương Sóc bỏ ra bao nhiêu công sức để khiến Thái hậu tin tưởng thành ý của nàng, hiện giờ Đồ Cảnh đã lên ngôi vị Hoàng đế, nhưng chiến tranh chỉ mới vừa mới bắt đầu, Thái hậu sẽ là đồng minh đắc lực nhất.

Thái hậu quả nhiên càng vui vẻ, cười với hạ nhận, chuyển sang một ít đề tài thân thiết hơn, ví dụ như chuyện nữ nhi, hỏi: "Tiểu công chúa còn ngủ không? Khi nào đó ta sẽ đến xem thử.”

“Đúng là phúc phần, chờ thời tiết ấm hơn một chút, ta sẽ cho tiểu công chúa đến thỉnh an người. Hiện tại lúc này, chắc là còn đang ngủ, mỗi khi mở mắt, tròng mắt nhỏ kia đen nhánh, trong sáng tinh khiết, nhìn thấy đều khiến người ta mềm nhũn." Nói đến hài tử, Vương Sóc cũng dịu dàng hơn, gương mặt lý trí sắc bén của nàng đều bị ánh sáng của tình mẫu tử khiến cho mềm mại đi không ít.

"Đứa nhỏ chắc chắn được mọi người yêu mến." Thái hậu cảm thán, sai người chuẩn bị một ít đồ đưa cho tiểu công chúa. Thái hậu sở dĩ dứt khoát cầm cành ô liu Vương Sóc đưa tới, một phần cũng vì công lao sinh ra tiểu công chúa không thể không nói đến của nàng.

Cùng Thái hậu tán gẫu rất nhiều chuyện trong gia đình, sau đó Vương Sóc mới cáo lui về cung.

Vương Sóc leo lên kiệu, xụi lơ trên giường mềm, thở dài một hơi, nói: "Nói chuyện với Thái hậu thật mệt mỏi a."

“Thái hậu nương nương uy nghiêm, vất vả cho chủ tử rồi." Thanh nhi đau lòng rót cho Vương Sóc một chén trà táo đỏ.

"Cũng may, so với lão thái thái ngu xuẩn thiển cận, ta càng thích phụng dưỡng mẹ chồng uy nghiêm trí tuệ như Thái hậu." Vương Sóc cười nói, khi còn bé nàng sống ở hậu trạch Vương gia, hiện giờ được sống ở thâm cung, nàng tình nguyện ở chung với người thông minh như Thái hậu, rất nhiều lời không cần nói ra, cả hai người đều thấu hiểu, lúc ở chung phải cẩn thận một chút, nhưng cũng so với việc ở cùng một người ngu xuẩn, kéo thấp chỉ số thông minh của mình, chung quy lại vẫn tốt hơn nhiều.

Kiệu đi về phía Phúc Hi điện, đây là tẩm điện của Vương Sóc hiện giờ. Sinh hoạt của Đồ Cảnh đã sớm chuyển đến đại chánh điện, Thái hậu cũng rời khỏi cung Hoàng hậu, nhưng Vương Sóc vẫn chọn Phúc Hi điện làm tẩm điện. Không chỉ bởi vì đây là cung điện ngày xưa, mà còn bởi vì vị trí địa lý của Phúc Hi điện nằm ở cả nội triều và ngoại triều. Vương Sóc tuyệt đối sẽ không để mình trở thành một Hoàng hậu chỉ thu mình trong thâm cung, Phúc Hi điện vừa vặn hợp với mong muốn của nàng.

Đây cũng là một nơi thanh lưu chỉ trích Vương Sóc, là cung điện tiềm dinh ở vùng đất Long Hưng, Phúc Hi điện đáng ra nên được niêm phong, nhưng Đồ Cảnh tỏ vẻ không sao cả, đối với thanh danh của Vương Sóc, đại thần có ý kiến cũng chỉ có thể lẩm bẩm trong bụng.

Lúc Vương Sóc trở về Phúc Hi điện, Đồ Cảnh cũng ở đây, hắn thoải mái nằm sấp trên giường, một cung nữ dáng người xinh đẹp, đang xoa bóp lưng cho hắn. Nhìn Vương Sóc trở về, cung nữ kia vẫn không nhanh không chậm tiếp tục xoa bóp, khiến Đồ Cảnh hoảng sợ, luôn cảm thấy không đúng lắm, hắn biết lòng ghen tuông của Vương Sóc sâu đậm thế nào.

Đồ Cảnh phất tay bảo cung nữ rời đi, Vương Sóc lườm hắn một cái, nói: "Làm phiền người hưởng thụ rồi, ta qua xem tiểu công chúa trước vậy." “Không được, không được, đem tiểu công chúa của trẫm ôm ra đây, trẫm cũng muốn xem." Đồ Cảnh cũng không dám "hưởng thụ" nữa. Vương Sóc cười quở trách, gật đầu ý bảo cung nữ mát xa lui ra, lại phân phó cho nhũ mẫu ôm tiểu công chúa ra, tiểu công chúa đang ngủ, bị hai vị phụ huynh mới vào nghề chọc chọc mặt nàng ấy, nàng ấy cũng không có phản ứng, chơi một hồi liền cho người ôm xuống.

Đồ Cảnh hư hỏng ôm Vương Sóc, cười đùa: "Trẫm còn tưởng nàng sẽ ghen!"

“Người đừng xem thường ta." Vương Sóc nhướng mày, nàng cũng không phải là sư tử cái không cho phép nữ nhân ở bên cạnh trượng phu trong

bán kính ba mét.



"Ta không dám." Đồ Cảnh cười nói, khen ngợi Vương Sóc rộng lượng.

Vương Sóc trắng bệch cô một cái nói: "Ta là tự tin vào khả năng dạy dỗ người của mình, A Thâm ở bên cạnh ta nhiều năm, tay nghề xoa bóp không cần phải nói, tâm khí cũng cao, sao có thể nguyện ý gả làm tiểu thê thiếp."

“Ta làm cho nàng chướng mắt như vậy sao?" Đồ Cảnh dùng sức ôm Vương Sóc, không phục hỏi.

"Vua của một quốc gia, ta nào dám chướng mắt, người đã có chính thê rồi, còn có chí khí khiến nữ nhân nào cũng muốn gả làm thê thiếp." Vương Sóc cười chọc nhẹ vào mũi Đồ Cảnh.

"Các phi tần trong cung đều có phẩm cấp của mình." Đồ Cảnh không hài lòng nói, hắn tuy rằng không có lòng nạp phi, nhưng tự cảm thấy bản thân hiện tại vẫn tốt đẹp biết bao.

"Nhất phẩm, bát phẩm, quý phi, thái nữ đều là thiếp, phân phẩm cấp để làm gì chứ." Vương Sóc cười nói.

"Nàng chỉ biết đả kích ta thôi~" Đồ Cảnh vùi đầu vào cổ Vương Sóc, làm nũng nói.

"Nữ nhân có tầm nhìn dài lâu, ai sẽ làm thiếp, lấy quyền thừa kế mà nói, làm thiếp thất, con cái ruột thịt không thể gọi một tiếng mẫu thân, quyền thừa kế cũng ở trong tay con trai trưởng. Nói đâu xa, ở ngay lần kế thừa ngôi vị Hoàng đế này thôi, ngộ nhỡ bát hoàng tử nhịn xuống, không hành thích bệ hạ, ngôi vị Hoàng đế đến lúc đó sẽ thuộc về ai đây? Hắn cũng chỉ là một thứ tử, ngày xưa lại không có công trạng, con trai trưởng tôn mới là người có khả năng kế thừa ngôi vị hoàng đế cao nhất, đây chính là lợi thế của trưởng tôn." Vương Sóc phân tích cho hắn, nữ nhân có chí khí sẽ không làm chuyện như vậy, nếu ngày sau hắn gặp được nữ nhân như vậy, ngàn vạn lần phải tin tường.

Đồ Cảnh không nói lời nào, lúc trước có tình thế tốt khi bát hoàng tử hành thích tiên đế, sở dĩ chính là hắn khiêu khích, hắn cũng thật sự không có tự tin dưới tình huống tiên để còn con nối dõi, mà hắn có thể thuận lợi leo lên ngôi vị hoàng đế.

"Là như vậy sao?" Đồ Cảnh không tự tin nói.

"Tất nhiên là vậy. Người đã quên Đồ Cẩn hiện tại đã là tông chính rồi." Vương Sóc cười nói, đừng quên tước vị của Đồ Cảnh có từ đâu, Dũng Vương lão gia không chỉ là con trai của Trung Dũng quận vương vì nước vì dân, ông thậm chí còn có con trai trưởng khác, dưới tình huống như vậy, tước vị vẫn truyền cho con trưởng cháu nội Đồ Cẩn, Đồ Cẩn làm sao có thể không ủng hộ Đồ Cảnh. Ai cũng cho rằng vì quan hệ thân thích với Vương Sóc nên Đồ Cẩn mới giúp đỡ Đồ Cảnh, trên thực tế dù không có Vương Sóc, Đồ Cẩn cũng sẽ không ngồi yên, lập trường của bọn họ giống nhau.

Đồ Cảnh bị Vương Sóc thuyết phục, trong lòng càng nhận thức rõ việc kế thừa của trưởng tử.

Lại đến thời điểm gặp mặt mỗi tháng của các phu nhân, Vương Sóc làm hoàng hậu, có nghĩa vụ tiếp kiến các mệnh phụ, đây cũng là nguyên nhân rất nhiều đại thần tôn trọng vợ cả, trên triều có vài lời không dễ nói, nhờ tài ngoại giao của phu nhân nhà mình, cũng có thể nói đến tại Hoàng thượng.

Từ khi Vương Sóc làm hoàng hậu, nhóm các phu nhần ở kinh thành thập phần vui mừng, Vương Sóc bỏ qua hủ tục, ủng hộ các chính thất, ban đầu có một trắc phi trước được tiên vương sủng ái đến yết kiến vu khống Vương Sóc. Vương Sóc cũng không lưu tình, thân thích gì cũng không kệ, trực tiếp nói: "Phúc Hi điện không mời thiếp thất." Làm cho những thái phi xuất cung kia đều biết điều, sợ đụng vào họng súng của Vương Sóc, mấy vị lão trắc phi khác cũng cúi đầu sống qua ngày, không dám bày trò.

Có thể đến buổi gặp mặt đều là chính thê, nhóm các vị phu nhân trẻ tuổi đương nhiên rất ủng hộ hoàng hậu vì mình mà lên tiếng, ngay cả những quý phu nhân có tuổi đã làm mẹ chồng, muốn con trai mình tam thê tứ thiếp, nối dõi tông đường, cũng không dám làm càn trước mặt Vương Sóc, chỉ muốn đi bẩm báo với Thái hậu.

Thái hậu?

Thái hậu không phải luôn hỏi Vương Sóc thời cơ là lúc nào sao? Vương Sóc nói: "Bắt đầu từ việc củng cố quyền thừa kế cho trưởng tử đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện [Hồng Lâu] Phương Thức “Hiền Hậu” Thượng Vị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook