[Hồng Lâu] Phương Thức “Hiền Hậu” Thượng Vị
Chương 13:
Giản Lê
27/03/2023
"Đó là con trai ta, là máu thịt của ta, huyết mạch khắc ở trong xương cốt, không phải ai cũng có thể khiêu khích lợi dụng." Quận chúa đối với việc này tự nhiên có tự tin, người cũng không phải là người điên khống chế dục biến thái, nhi tử tuy là nhi tử của người, nhưng người cũng không yêu cầu nhi tử đặt người lên hàng đầu. Thiên hạ mới thành lập, chung quanh còn nhiều trận đánh, Vương gia là tướng quân, con trai của người tự nhiên sẽ muốn chinh chiến sa trường, khi còn nhỏ cùng ai thân cận hơn cũng không sao.
"Quận chúa, xuất giá tòng phu, già rồi cũng không tránh khỏi chữ ‘tử’, đại thiếu gia là trưởng tử, ngày sau người dưỡng lão..." Từ nhũ mẫu không đem mấy chữ “chăm sóc người thân trước lúc lâm chung” nói ra, nhưng ý tứ đã là ý tứ kia.
“Đó là nữ nhân bình thường, trên người bổn quận chúa là huyết mạch hoàng thất, trượng phu của ta người khác gọi là quận mã!” Quận chúa nhướng mày, tự người có thể đứng lên, chưa từng cần dựa vào trượng phu nhi tử: "Lão gia có bản lĩnh, ta cũng được vẻ vang. Ngộ nhỡ Thắng nhi vô năng, ta cũng vẫn được tôn quý!”
Bổn triều thiên hạ mới lập, nhưng tự hào trong lòng hoàng thất cũng không giảm, lúc trước nhiều thế gia đại tộc tranh giành thiên hạ như vậy, cũng chỉ có nhà người có được thiên hạ, có thể thấy được đây là ý chỉ của ông trời, trời sinh cao quý!
"Là nô tỳ mắt nhìn nông cạn, đã nhìn nhầm chuyện của quận chúa." Từ nhũ mẫu cúi người hành lễ, bà ở trong cung đình mấy chục năm, bao chuyện phi tần tranh sủng, bao nhiêu việc xấu xa đã đều trải qua không ít, nhưng mắt nhìn quả thật quá hẹp hòi. Từ nhũ mẫu thường vì quận chúa, tiểu thư trên người có huyết mạch hoàng thất mà kiêu hãnh, lại theo bản năng không coi các nàng là hoàng tử, công chúa. Từ nhũ mẫu âm thầm suy nghĩ lại, ngày sau không thể phạm sai lầm như vậy nữa.
"Được rồi, trước không nói Thắng nhi, nói Ngũ nhi đi." Quận chúa đối với nữ nhi này cực kì yêu thương, đây là nữ nhi duy nhất của người, lúc trước khó sinh, sinh non làm tổn thương thân thể, ngày sau sợ không cách nào mang thai nữa, ba đứa nhỏ hiện tại chính là tất cả của người. Quận chúa ở biên quan thường nhận được món đồ thủ công và thư từ của con gái, trong lòng càng ấm áp hơn.
"Tiểu thư thông minh hiểu chuyện, giống như người lúc trước, có bản lĩnh, tâm địa rất tốt." Từ nhũ mẫu nói đến tiểu thư vẫn luôn đặc biệt chú ý, lời tốt trong miệng chưa từng quá phận.
"Nhũ mẫu dạy dỗ rất tốt, ta biết, tuy ta chỉ vừa gặp mặt một lần, vẫn có thể nhìn ra Ngũ nhi tựa hồ tâm tư có chút nặng nề." Quận chúa là một người sáng suốt, ở bên ngoài có thể phụ tá trượng phu kiến công lập nghiệp, đối với chuyện trong phủ trong lòng cũng có tính toán, đúng là người có mắt nhìn.
"Quận chúa thật tinh tường, đại thiếu gia nuôi ở ngoại viện, Đông viện chỉ có nô tỳ và các hạ nhân, từ khi tiểu thư sốt cao không hạ suýt nữa thì … Sau đó trong lòng tựa như có tâm sự, nô tỳ lúc đầu cho rằng tiểu thư bị dọa sợ, về sau lại phát hiện không phải. Tiểu thư học cái gì cũng nghiêm túc khắc khổ, lão thái thái hay nói tiểu thư không giống những tiểu thư bình thường hay ủy khuất khóc lóc. Đầu năm sinh nhật lão thái gia, tiểu thư dùng một tấm màn che nhỏ có được sự yêu thích của lão thái gia, có thể cùng các thiếu gia trong nhà đọc sách... Từng chuyện từng chuyện này, tiểu thư hiểu chuyện khiến nô tì rất đau lòng." Từ nhũ mẫu nhớ lại tràn đầy cảm khái, nếu có phụ mẫu ở bên cạnh làm sao có thể như vậy?
"Làm khó bà rồi, giờ ta đã trở về, Ngũ nhi chắc chắn sẽ không phải chịu ủy khuất nữa." Quận chúa sâu kín thở dài, lại hỏi thăm vương phủ nhà mẹ đẻ Từ nhũ mẫu cùng các mối quan hệ khác trong kinh, rồi mới bảo Từ nhũ mẫu trở về nghỉ ngơi.
Biết được con cái của mình ở trong phủ sống cũng không quá tốt, quận chúa trong lòng tức giận, trên mặt lại không biểu hiện ra, chờ Vương Thủ Trung từ thư phòng trở về, quận chúa tuyệt đối không đề cập đến việc này, chỉ cùng trượng phu nói chuyện phiếm, nói: "Lần này hồi kinh, mang vinh quang trở về, bệ hạ ngày càng coi trọng, không biết chức vị có sắp xếp gì không.”
Vương Thủ Trung, chữ hành kiện, nói ra "Ẩm Chân Như Cường, súc tố thủ trung, Dụ bỉ hành kiện, là gọi là tồn hùng", người nhạc phụ này khi Vương Thủ Trung còn là tướng lĩnh dưới trướng đã tặng Vương Thủ Trung mấy chữ, mong Vương Thủ Trung trở thành một vị tướng hùng dũng. Về sau thuộc hạ trở thành con rể, quận chúa gả đi liền tặng mấy chữ ngụ ý sâu sắc này để xưng hô với Vương Thủ Trung.
"Ngoại quan vào kinh nhiều phải hạ nửa cấp, trong triều có võ chức tam phẩm chỉ có hộ quân dẫn dắt, kỵ binh dung mãnh tham chiến cùng Vương phủ nhất đẳng hộ vệ, bệ hạ thương xót cho nửa tháng để nghỉ ngơi, ta vẫn nên chờ một chút đi." Vương Thủ Trung trong lòng vẫn nghĩ mình cùng hoàng thất cũng coi như thân thích, có lẽ sẽ không giáng cấp?
Quận chúa trong lòng hiểu rõ, Vương phủ nhất đẳng hộ vệ tuyệt đối không xảy ra chuyện đó, thân phận trượng phu không thích hợp làm hộ vệ cho hoàng tử đời này, càng không thích hợp làm hộ vệ cho phụ thân mình, vậy chỉ có thể tìm ra khuyết điểm. "Lần này chúng ta công lao vượt trội, Duệ doanh tháng trước đã khan hiếm nhân lực, bệ hạ hẳn là sẽ cân nhắc."
Trong lời quận chúa có nghĩa là nhà mẹ đẻ của người có thể giúp Vương Thủ Trung chạy quan hệ này, Vương Thủ Trung tự nhiên hiểu được, đầu năm nay quan hệ thông gia thực vững chắc, Duệ doanh từng là một doanh trại tinh nhuệ, hiện giờ bên trong còn có rất nhiều thuộc hạ cũ của Vương Thủ Trung, thuận tay giúp đỡ con rể cũng là nghĩa là nên có.
"Quận chúa, xuất giá tòng phu, già rồi cũng không tránh khỏi chữ ‘tử’, đại thiếu gia là trưởng tử, ngày sau người dưỡng lão..." Từ nhũ mẫu không đem mấy chữ “chăm sóc người thân trước lúc lâm chung” nói ra, nhưng ý tứ đã là ý tứ kia.
“Đó là nữ nhân bình thường, trên người bổn quận chúa là huyết mạch hoàng thất, trượng phu của ta người khác gọi là quận mã!” Quận chúa nhướng mày, tự người có thể đứng lên, chưa từng cần dựa vào trượng phu nhi tử: "Lão gia có bản lĩnh, ta cũng được vẻ vang. Ngộ nhỡ Thắng nhi vô năng, ta cũng vẫn được tôn quý!”
Bổn triều thiên hạ mới lập, nhưng tự hào trong lòng hoàng thất cũng không giảm, lúc trước nhiều thế gia đại tộc tranh giành thiên hạ như vậy, cũng chỉ có nhà người có được thiên hạ, có thể thấy được đây là ý chỉ của ông trời, trời sinh cao quý!
"Là nô tỳ mắt nhìn nông cạn, đã nhìn nhầm chuyện của quận chúa." Từ nhũ mẫu cúi người hành lễ, bà ở trong cung đình mấy chục năm, bao chuyện phi tần tranh sủng, bao nhiêu việc xấu xa đã đều trải qua không ít, nhưng mắt nhìn quả thật quá hẹp hòi. Từ nhũ mẫu thường vì quận chúa, tiểu thư trên người có huyết mạch hoàng thất mà kiêu hãnh, lại theo bản năng không coi các nàng là hoàng tử, công chúa. Từ nhũ mẫu âm thầm suy nghĩ lại, ngày sau không thể phạm sai lầm như vậy nữa.
"Được rồi, trước không nói Thắng nhi, nói Ngũ nhi đi." Quận chúa đối với nữ nhi này cực kì yêu thương, đây là nữ nhi duy nhất của người, lúc trước khó sinh, sinh non làm tổn thương thân thể, ngày sau sợ không cách nào mang thai nữa, ba đứa nhỏ hiện tại chính là tất cả của người. Quận chúa ở biên quan thường nhận được món đồ thủ công và thư từ của con gái, trong lòng càng ấm áp hơn.
"Tiểu thư thông minh hiểu chuyện, giống như người lúc trước, có bản lĩnh, tâm địa rất tốt." Từ nhũ mẫu nói đến tiểu thư vẫn luôn đặc biệt chú ý, lời tốt trong miệng chưa từng quá phận.
"Nhũ mẫu dạy dỗ rất tốt, ta biết, tuy ta chỉ vừa gặp mặt một lần, vẫn có thể nhìn ra Ngũ nhi tựa hồ tâm tư có chút nặng nề." Quận chúa là một người sáng suốt, ở bên ngoài có thể phụ tá trượng phu kiến công lập nghiệp, đối với chuyện trong phủ trong lòng cũng có tính toán, đúng là người có mắt nhìn.
"Quận chúa thật tinh tường, đại thiếu gia nuôi ở ngoại viện, Đông viện chỉ có nô tỳ và các hạ nhân, từ khi tiểu thư sốt cao không hạ suýt nữa thì … Sau đó trong lòng tựa như có tâm sự, nô tỳ lúc đầu cho rằng tiểu thư bị dọa sợ, về sau lại phát hiện không phải. Tiểu thư học cái gì cũng nghiêm túc khắc khổ, lão thái thái hay nói tiểu thư không giống những tiểu thư bình thường hay ủy khuất khóc lóc. Đầu năm sinh nhật lão thái gia, tiểu thư dùng một tấm màn che nhỏ có được sự yêu thích của lão thái gia, có thể cùng các thiếu gia trong nhà đọc sách... Từng chuyện từng chuyện này, tiểu thư hiểu chuyện khiến nô tì rất đau lòng." Từ nhũ mẫu nhớ lại tràn đầy cảm khái, nếu có phụ mẫu ở bên cạnh làm sao có thể như vậy?
"Làm khó bà rồi, giờ ta đã trở về, Ngũ nhi chắc chắn sẽ không phải chịu ủy khuất nữa." Quận chúa sâu kín thở dài, lại hỏi thăm vương phủ nhà mẹ đẻ Từ nhũ mẫu cùng các mối quan hệ khác trong kinh, rồi mới bảo Từ nhũ mẫu trở về nghỉ ngơi.
Biết được con cái của mình ở trong phủ sống cũng không quá tốt, quận chúa trong lòng tức giận, trên mặt lại không biểu hiện ra, chờ Vương Thủ Trung từ thư phòng trở về, quận chúa tuyệt đối không đề cập đến việc này, chỉ cùng trượng phu nói chuyện phiếm, nói: "Lần này hồi kinh, mang vinh quang trở về, bệ hạ ngày càng coi trọng, không biết chức vị có sắp xếp gì không.”
Vương Thủ Trung, chữ hành kiện, nói ra "Ẩm Chân Như Cường, súc tố thủ trung, Dụ bỉ hành kiện, là gọi là tồn hùng", người nhạc phụ này khi Vương Thủ Trung còn là tướng lĩnh dưới trướng đã tặng Vương Thủ Trung mấy chữ, mong Vương Thủ Trung trở thành một vị tướng hùng dũng. Về sau thuộc hạ trở thành con rể, quận chúa gả đi liền tặng mấy chữ ngụ ý sâu sắc này để xưng hô với Vương Thủ Trung.
"Ngoại quan vào kinh nhiều phải hạ nửa cấp, trong triều có võ chức tam phẩm chỉ có hộ quân dẫn dắt, kỵ binh dung mãnh tham chiến cùng Vương phủ nhất đẳng hộ vệ, bệ hạ thương xót cho nửa tháng để nghỉ ngơi, ta vẫn nên chờ một chút đi." Vương Thủ Trung trong lòng vẫn nghĩ mình cùng hoàng thất cũng coi như thân thích, có lẽ sẽ không giáng cấp?
Quận chúa trong lòng hiểu rõ, Vương phủ nhất đẳng hộ vệ tuyệt đối không xảy ra chuyện đó, thân phận trượng phu không thích hợp làm hộ vệ cho hoàng tử đời này, càng không thích hợp làm hộ vệ cho phụ thân mình, vậy chỉ có thể tìm ra khuyết điểm. "Lần này chúng ta công lao vượt trội, Duệ doanh tháng trước đã khan hiếm nhân lực, bệ hạ hẳn là sẽ cân nhắc."
Trong lời quận chúa có nghĩa là nhà mẹ đẻ của người có thể giúp Vương Thủ Trung chạy quan hệ này, Vương Thủ Trung tự nhiên hiểu được, đầu năm nay quan hệ thông gia thực vững chắc, Duệ doanh từng là một doanh trại tinh nhuệ, hiện giờ bên trong còn có rất nhiều thuộc hạ cũ của Vương Thủ Trung, thuận tay giúp đỡ con rể cũng là nghĩa là nên có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.