[Hồng Lâu] Phương Thức “Hiền Hậu” Thượng Vị
Chương 27:
Giản Lê
27/03/2023
Quận chúa không động thanh sắc cười nói: "Vậy thì tốt rồi, nương chỉ sợ vạn nhất Viên gia nổi lên tâm tư không tốt, mẫu thân Viên cô nương nhìn không tốt, lần trước bà ta còn mượn danh nghĩa lão thái thái muốn hãm hại con phải không? Hiện tại nương nhớ tới còn sợ, có một mẫu thân như vậy, nữ nhi có tốt đến đâu và có hạn. Càng sợ lão thái thái nhớ đến nhà mẹ đẻ, gả Viên cô nương cho con làm quý thiếp, ai, chính thê còn chưa vào cửa, quý thiếp ngược lại đã có, như vậy cô nương tốt nhà ai nguyện ý gả cho con.” Quận chúa đem hành động nhiệt tình của Viên thái thái trực tiếp nói thành hãm hại, Viên cô nương trực tiếp đánh thành thiếp, A Di Đà Phật, tội lỗi, tội lỗi.
"Không đâu mẫu thân, tổ mẫu rất thương con." Vương Tử Thắng nhấn mạnh nhiều lần.
"Ừm, nương nghĩ và đúng, lão thái thái thương con nhất, tuyệt đối sẽ không vì nhà mẹ đẻ mà ủy khuất con." Quận chúa thề son sắt nói.
Dùng đầu ngón chân và biết lão thái thái sẽ chọn cái gì, từ khi Quận chúa hồi kinh, quyền uy và ưu thế của lão thái thái bất động thanh sắc đã bị tiêu giảm không sai biệt lắm, quyền quản gia đã ở trên tay Quận chúa, Vương Tử Thắng là vấn đề lớn nhất, hiện giờ và thân cận rất nhiều với phụ mẫu, đệ muội, Quận chúa quả nhiên là cao thủ.
Trong lòng lão thái thái không thoải mái nhưng và nghĩ không ra một tội danh cụ thể nào, đợi đến khi Vương Thủ Trung hạ triều trở về, gọi Vương Thủ Trung đến nói một đống lời đắng cay ngọt bùi, trong lời nói đều lộ ra thời gian của mình không nhiều, luyến tiếc bọn họ, muốn lá rụng về cội về Kim Lăng, chỉ vì nơi này đã không còn là nhà của bà...
Vương Thủ Trung nghe được thì cảm giác khó chịu, liên tục an ủi nói: "Nương, người là Lão Phong Quân, chỉ ngồi hưởng phúc là được, ai khiến người không thoải mái chỉ cần đánh mắng, nhi tử ở bên ngoài làm quan lớn gì, trở về vẫn là nhi tử của ngài a!"
Khi Vương Thủ Trung còn bé Vương lão thái gia ra ngoài chinh chiến, toàn bộ đều dựa vào lão thái thái mạnh mẽ bảo vệ hắn nên tình cảm đối với mẫu thân phi thường khắc sâu.
"Ai, người già rồi, nói chuyện nhiều khiến người ta chê, con cứ làm việc thật tốt, hảo hảo và Quận chúa sống qua ngày. Quận chúa là dòng dõi hoàng thất, hơi có chút tính tình, con nhịn xuống là được rồi, aiz."
Lão thái thái am hiểu sâu sắc về nghệ thuật ngôn ngữ.
"Nương, người nói như vậy chính là Quận chúa có chỗ nào không chu đáo?"
Vương Thủ Trung không chú ý đến nội trạch, hắn nhìn quận quản lý gia đình, tôi tớ qua lại quy củ có lễ, lại nhìn quanh một tuần, nơi và phụng lão thái thái này và không kém, ưu tiên hàng đầu của Vương gia đều là hai vị lão nhân, Vương Thủ Trung còn nhìn thấy bài trí tiêu ký Dũng vương phủ ở trên giá trong phòng lão thái thái, thật sự không cảm thấy Quận chúa bạc đãi lão nương.
“Không có, không có, tốt, tốt, đều tốt, đều tốt!” Vương lão thái thái phảng phất kinh hãi, sắc mặt ảm đạm, nhanh chóng xua lui Vương Thủ Trung.
Trong lòng Vương Thủ Trung có chuyện nên và không phát hiện thần sắc lão thái thái. Vương lão thái thái muốn cẩm y ngọc thực sao? Không chỉ, lão thái thái muốn nói một không hai!
Thê tử và mẫu thân rơi xuống nước và một lúc, hắn cứu ai? Vấn đề này chưa ai có thể trả lời, ít nhất Vương Thủ Trung không được. Xem ra thê tử và lão nương có mâu thuẫn, Vương Thủ Trung và một bụng oán giận.
Vương Thủ Trung đi ra từ chính viện, nhìn một đội thị nữ hồng y xếp hàng qua, lúc cúi đầu hành lễ với hắn lộ ra một đoạn cổ trắng như tuyết.
"Ai..." Vương Thủ Trung thở dài, Quận chúa cái gì và tốt, chính là quản quá nghiêm, hắn đến nay hơn ba mươi, ngay cả một nha đầu thông phòng và không có. Trước khi thành thân có dính qua hai người, trước khi Quận chúa qua cửa liền đuổi đi, chờ sau khi thành hôn, lại càng không nhiễm hai màu. Than ôi... Vương Thủ Trung nhịn không được vì mình thở dài một tiếng, nhưng nghĩ đến chức quan trên người, nghĩ đến nhạc trượng lão Dũng vương đề bạt, nghĩ đến ánh mắt hâm mộ của người khác, thở dài như vậy và không có ý nghĩa gì.
Quận chúa còn không biết ngoại trừ đại thiếu gia và đại cô nương ra, trong phủ này còn có người động tư xuân chi tâm, quả nhiên là vì mùa xuân tới sao?
Ngũ tiểu thư sinh vào cuối xuân đầu hạ, khi y phục dần dần mỏng manh, Ngũ cô nương sẽ chính thức tròn sáu tuổi.
Tháng tư mẫu đơn Vương, thược dược tướng, anh túc đầy, mộc hương lên cao; chim Đỗ Quyên về, khắp nơi thơm ngát. Vô số hoa tươi lần lượt nở ra, bữa tiệc sinh thần của Ngũ cô nương tất nhiên là hương hoa hương thảo tràn đầy.
Lại nói, kể từ sau khi cha nương hồi kinh, cuộc sống của Ngũ tiểu thư liền trôi qua có tư vị, sắp sinh thần rồi, Ngũ tiểu thư đang chuẩn bị nhận quà sinh thần đâu!
"Không đâu mẫu thân, tổ mẫu rất thương con." Vương Tử Thắng nhấn mạnh nhiều lần.
"Ừm, nương nghĩ và đúng, lão thái thái thương con nhất, tuyệt đối sẽ không vì nhà mẹ đẻ mà ủy khuất con." Quận chúa thề son sắt nói.
Dùng đầu ngón chân và biết lão thái thái sẽ chọn cái gì, từ khi Quận chúa hồi kinh, quyền uy và ưu thế của lão thái thái bất động thanh sắc đã bị tiêu giảm không sai biệt lắm, quyền quản gia đã ở trên tay Quận chúa, Vương Tử Thắng là vấn đề lớn nhất, hiện giờ và thân cận rất nhiều với phụ mẫu, đệ muội, Quận chúa quả nhiên là cao thủ.
Trong lòng lão thái thái không thoải mái nhưng và nghĩ không ra một tội danh cụ thể nào, đợi đến khi Vương Thủ Trung hạ triều trở về, gọi Vương Thủ Trung đến nói một đống lời đắng cay ngọt bùi, trong lời nói đều lộ ra thời gian của mình không nhiều, luyến tiếc bọn họ, muốn lá rụng về cội về Kim Lăng, chỉ vì nơi này đã không còn là nhà của bà...
Vương Thủ Trung nghe được thì cảm giác khó chịu, liên tục an ủi nói: "Nương, người là Lão Phong Quân, chỉ ngồi hưởng phúc là được, ai khiến người không thoải mái chỉ cần đánh mắng, nhi tử ở bên ngoài làm quan lớn gì, trở về vẫn là nhi tử của ngài a!"
Khi Vương Thủ Trung còn bé Vương lão thái gia ra ngoài chinh chiến, toàn bộ đều dựa vào lão thái thái mạnh mẽ bảo vệ hắn nên tình cảm đối với mẫu thân phi thường khắc sâu.
"Ai, người già rồi, nói chuyện nhiều khiến người ta chê, con cứ làm việc thật tốt, hảo hảo và Quận chúa sống qua ngày. Quận chúa là dòng dõi hoàng thất, hơi có chút tính tình, con nhịn xuống là được rồi, aiz."
Lão thái thái am hiểu sâu sắc về nghệ thuật ngôn ngữ.
"Nương, người nói như vậy chính là Quận chúa có chỗ nào không chu đáo?"
Vương Thủ Trung không chú ý đến nội trạch, hắn nhìn quận quản lý gia đình, tôi tớ qua lại quy củ có lễ, lại nhìn quanh một tuần, nơi và phụng lão thái thái này và không kém, ưu tiên hàng đầu của Vương gia đều là hai vị lão nhân, Vương Thủ Trung còn nhìn thấy bài trí tiêu ký Dũng vương phủ ở trên giá trong phòng lão thái thái, thật sự không cảm thấy Quận chúa bạc đãi lão nương.
“Không có, không có, tốt, tốt, đều tốt, đều tốt!” Vương lão thái thái phảng phất kinh hãi, sắc mặt ảm đạm, nhanh chóng xua lui Vương Thủ Trung.
Trong lòng Vương Thủ Trung có chuyện nên và không phát hiện thần sắc lão thái thái. Vương lão thái thái muốn cẩm y ngọc thực sao? Không chỉ, lão thái thái muốn nói một không hai!
Thê tử và mẫu thân rơi xuống nước và một lúc, hắn cứu ai? Vấn đề này chưa ai có thể trả lời, ít nhất Vương Thủ Trung không được. Xem ra thê tử và lão nương có mâu thuẫn, Vương Thủ Trung và một bụng oán giận.
Vương Thủ Trung đi ra từ chính viện, nhìn một đội thị nữ hồng y xếp hàng qua, lúc cúi đầu hành lễ với hắn lộ ra một đoạn cổ trắng như tuyết.
"Ai..." Vương Thủ Trung thở dài, Quận chúa cái gì và tốt, chính là quản quá nghiêm, hắn đến nay hơn ba mươi, ngay cả một nha đầu thông phòng và không có. Trước khi thành thân có dính qua hai người, trước khi Quận chúa qua cửa liền đuổi đi, chờ sau khi thành hôn, lại càng không nhiễm hai màu. Than ôi... Vương Thủ Trung nhịn không được vì mình thở dài một tiếng, nhưng nghĩ đến chức quan trên người, nghĩ đến nhạc trượng lão Dũng vương đề bạt, nghĩ đến ánh mắt hâm mộ của người khác, thở dài như vậy và không có ý nghĩa gì.
Quận chúa còn không biết ngoại trừ đại thiếu gia và đại cô nương ra, trong phủ này còn có người động tư xuân chi tâm, quả nhiên là vì mùa xuân tới sao?
Ngũ tiểu thư sinh vào cuối xuân đầu hạ, khi y phục dần dần mỏng manh, Ngũ cô nương sẽ chính thức tròn sáu tuổi.
Tháng tư mẫu đơn Vương, thược dược tướng, anh túc đầy, mộc hương lên cao; chim Đỗ Quyên về, khắp nơi thơm ngát. Vô số hoa tươi lần lượt nở ra, bữa tiệc sinh thần của Ngũ cô nương tất nhiên là hương hoa hương thảo tràn đầy.
Lại nói, kể từ sau khi cha nương hồi kinh, cuộc sống của Ngũ tiểu thư liền trôi qua có tư vị, sắp sinh thần rồi, Ngũ tiểu thư đang chuẩn bị nhận quà sinh thần đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.