[Hồng Lâu] Phương Thức “Hiền Hậu” Thượng Vị
Chương 82:
Giản Lê
07/05/2023
Vương Sóc lập tức đứng dậy tiếp cận thích khách kia, nước trà nóng hắt xuống làm cho Vương Sóc thét chói tai, thích khách kia bị đụng đến lảo đảo, hai bước liền ổn định lại, cầm lấy con dao, nhắm vào đại hoàng tử bên cạnh mà đâm tới.
Lần này đến Dũng Vương phủ chúc thọ, Hoàng đế đi đầu, các hoàng tử ai nấy đều tới, vị trí của đại hoàng tử vốn phải là của Hoàng hậu nương nương, rốt cuộc Hoàng hậu sức khỏe yếu, đành để đại hoàng gánh trọng trách đi cùng Hoàng đế.
Vương Sóc một chưởng đánh vào huyệt vị khuỷu tay phải của thích khách, con dao rơi xuống đất, Vương Sóc cùng thích khách giao đấu, quyền cước mạnh mẽ chuẩn xác, đại sảnh nhiều người, Vương Sóc lại phải kiêng dè thân thích, chần chừ nên bị giáng vài đòn nặng nề.
Đột nhiên nghe thấy Đồ Cảnh hét lên: "Cẩn thận!" Vương Sóc bày thế sẵn sàng tiếp chiêu, lại không phát hiện thích khách phóng đại chiêu, đang trong tình huống ngoài dự tính, thị vệ xông vào.
Thích khách trong chốc lát đã bị áp chế, Vương Sóc quay đầu lại nhìn, Đồ Cảnh cầm một cái khay ngây ngốc tại chỗ. Thì ra có một nha hoàn khác ăn mặc giống thích khách muốn gây bất lợi cho Hoàng đế, Đồ Cảnh hét lớn một tiếng nhắc nhở, muốn hỗ trợ lại không tìm được công cụ, chỉ đành cầm một cái khay bên cạnh bàn, gõ lên đầu thích khách, đánh thích khách choáng váng tại chỗ.
Vương Sóc ngơ ngác nhìn nửa ngày, trong lòng cảm thán, quả nhiên võ công cao cường đến đâu, cũng sợ dao thái thịt, quần áo lại nửa ngày, một viên gạch đập ngã ! Gạch đá đã là vũ khí hung tàn nhất từ xưa đến nay!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, từ khi Đồ Cảnh kinh hô cẩn thận đến khi thị vệ xông vào chỉ trong vài hơi thở, chờ thích khách bị áp chế, Vương Sóc mới đến bên cạnh Phúc Tuệ công chúa và Dũng Vương phi xem xét tình huống. Vừa rồi sự tình khẩn cấp, cả đại sảnh đều là tiếng thét chói tai của nữ nhi hết lần này tới lần khác, trên sảnh ngoại trừ Hoàng đế, Dũng Vương, mấy hoàng tử cùng Đồ Cảnh ra không có nam nhi, chỉ đành để Vương sóc một mình đánh chọi. Trong chốc lát, lúc đó trong đám nữ nhi tiếng khóc bắt đầu vang lên.
Thích khách cũng tìm hiểu rõ ràng, chọn đúng thời cơ lúc Hoàng đế triệu kiến nữ nhi để hành thích, nam nhi trẻ tuổi muốn tránh hiềm nghi, nữ tử tay trói gà không chặt, nếu không phải kẻ khác người như Vương Sóc, Hoàng đế không chừng đã đổ máu tại chỗ.
"Bệ hạ, thích khách xảo quyệt, tình huống nguy hiểm, không bằng hồi cung trước đi." Đại tổng quản bên cạnh Hoàng đế khuyên nhủ, đột nhiên bị tập kích, ai cũng kinh sợ.
“Đúng vậy, Hoàng huynh hồi cung trước đi, để thần đệ điều tra tỉ mỉ, nhất định không thể bỏ qua cho những loạn thần tặc tử muốn mưu hại quân thượng này!” Dũng Vương gia cũng cầu tình theo, tên khốn nào ở trong thọ yến của ông bày ra chuyện ác độc này, nếu Hoàng đế xảy ra chuyện gì, Dũng Vương phủ vừa mới ra khỏi nhà lao lại vòng ngược lại một chuyến!
"Hồi cái gì mà hồi chứ, hôm nay là thọ yến của ngươi, sao có thể vì một hai tiểu nhân mà mất hứng! Người đâu, kéo thích khách xuống thẩm vấn nghiêm ngặt, bên ngoài tiếp tục hát hí khúc, mừng đại thọ sáu mươi tuổi, náo nhiệt lên.” Hoàng đế trợn tròn mắt, một chút cũng không để ý tới những người đang khuyên nhủ.
Có người còn muốn khuyên nữa, Hoàng đế liền trừng mắt phất tay, làm bộ dáng "Ta không nghe ta không nghe". Hoàng đế cố ý không nghe, người bên ngoài sao dám mạo phạm nói tiếp.
"Đồ Cảnh tiểu tử, để thúc phụ nhìn một chút cái, bị thương ở chỗ nào sao." Hoàng đế kéo Đồ Cảnh đứng bên cạnh, lấy khay trong tay hắn ra. Đồ Cảnh bị dọa choáng váng, trong tay còn gắt gao túm lấy khay. Hoàng đế vừa động vào, hắn mới phản ứng lại, khom người nhìn lướt qua trên người Hoàng đế vài lần, hỏi: "Ngài có làm sao không?”
Hỏi lời này, ở trong cung thì không sao, nhưng ở ngoài cung thì, lời có khác gì đang nguyền rủa chứ, Hoàng đế lại không thèm để ý chút nào, nếu không phải thật tâm lo lắng, sao có thể nói ra những lời như vậy.
"Phụ hoàng Hồng Phúc Tề Thiên, thần linh che chở, một hai tiểu nhân tuyệt đối không thể thương tổn long thể." Nhị hoàng tử tiếp lời.
"Đúng vậy, nhưng rốt cuộc xảy ra chuyện, không biết thích khách còn âm mưu gì nữa không, kính xin bệ hạ hồi cung." Đồ Cảnh thuận thế thỉnh cầu.
"Ngươi nha!" Hoàng đế cười một chút cảnh giác, làm hoàng đế mấy chục năm, đều là Hoàng đến nhìn xuống nhân gian, uy lực rất lớn, vừa rồi nói không hồi cung, cho dù là Dũng Vương gia trong lòng không tán thành ngoài mặt cũng không dám phản bác, Đồ Cảnh ngược lại lớn mật, lại nhảy ra khuyên bảo.
"Đời này trẫm đã đánh bao nhiêu trận?" Hoàng đế nghiêng đầu hỏi Đại tổng quản.
"Ba trăm bốn mươi mốt trận." Đại tổng quản trả lời chính xác.
"Có lui về phía sau một bước không?"
"Nửa bước cũng chưa từng." Đại tổng quản nói chắc như đinh đóng cột.
"Đời này trẫm đã gặp bao nhiêu vụ ám sát như thế này?"
“Đếm không xuể!” Cái này không có thống kê chính thức, Đại tổng quản cũng không biết.
"Trẫm có sợ cái nào không?"
“Chưa từng né tránh!” Đại tổng quản nói.
"Đúng vậy! Trẫm không hồi cung, trẫm ngồi ở chỗ này, loạn thần tặc tử nào có can đảm, cứ việc đến!" Hoàng đế ngang nhiên ngồi ở nơi cao nhất, khí chất bá vương lộ rõ.
Vương Sóc trong lòng cười ngất, khí tức báo đạo này, nàng đánh giá rất cao! Trách không được Đại tổng quản lại là Đại tổng quản, nhìn trình độ nâng đỡ ăn ý như vậy, nói là dàn hợp xướng chuyên nghiệp cũng không đủ để miêu tả về năng lực của Đại tổng quản!
Hoàng đế kiên trì không đi, hộ vệ càng phải nghiêm mật, nữ nhi vừa mới kinh hãi vì bị thương được đỡ xuống nghỉ ngơi, Phúc Tuệ công chúa đỡ Dũng Vương phi đi về hậu viện, Dũng Vương phi lớn tuổi, không chịu được kinh hoàng. Trên sảnh chỉ còn Hoàng đế, Dũng Vương gia, mấy vị hoàng tử cùng Đồ Cảnh. Nữ nhi duy nhất chính là Vương Sóc, đều là thân thích, không chú ý nhiều làm gì, Hoàng đế đã chỉ đích danh để Vương Sóc ở lại.
"Sóc nha đầu, mau lên đây." Hoàng đế cho gọi.
Vương Sóc đi về phía trước, quỳ xuống đất hành đại lễ.
"Nha đầu làm gì thế, mau đứng lên." Hoàng đế vội vàng kêu lên, ngày thường theo lý thì mới phải hành đại lễ.
"Cao Mẫn hiện tại vẫn còn sợ hãi, chỉ có thể phủ phục cảm kích trời đất, cảm tạ thần linh che chở, may mà bệ hạ không có việc gì." Vương Sóc quỳ gối thật sâu, nàng thật sự sợ.
“Đứng lên, đứng lên đi, có bản lĩnh đánh nhau với thích khách, ngươi sợ cái gì!” Hoàng đế đứng dậy, đỡ Vương Sóc, Vương Sóc thuận thế mà đứng lên.
"Hôm nay ngươi biểu hiện rất tốt, hiếu tâm lại có bản lĩnh, hôm nay ngươi đã cứu trẫm, trẫm nên thưởng hậu hĩnh cho ngươi mới đúng."
“Vì nước tận trung, vì trưởng bối tận hiếu, đều là điều nên làm, bổn phận mà thôi, Cao Mẫn không dám mong được ban thưởng." Vương Sóc cảm kích cười, dường như được Hoàng đế khen ngợi một câu rất thỏa mãn.
"Hài tử tốt, đều là hài tử tốt." Hoàng đế nhìn lướt qua Đồ Cảnh và Vương Sóc.
Thất hoàng tử thấy thế vội vàng tiến lên khom người hành lễ với Vương Sóc: "Đa tạ đường huynh, đa tạ biểu muội! Nhờ có các ngươi, tiểu vương thay phụ hoàng đa tạ hai vị, vừa rồi thật sự là mạo hiểm. Nói ra thật hổ thẹn, ta lại không làm được gì. Phụ hoàng, nhi tử vô dụng.”
“Ngươi chưa từng trải qua chuyện như này, lại đứng owr xa, không thể trách ngươi được." Hoàng đế nhẹ nhàng an ủi vài câu, thất hoàng tử ỷ vào tuổi nhỏ muốn làm nũng, mấy vị hoàng tử khác thấy thế cũng bắt đầu thổ lộ hiếu tâm, trong viện nhất thời ồn ào. Hoàng đế bất đắc dĩ, đành phải hỏi: "Vở kịch này đã mở tiệc chưa?"
Đại quản sự Dũng Vương phủ chờ ở ngoài cửa vội vàng cao giọng trả lời: "Đã chuẩn bị xong, mời bệ hạ dời bước.”
Đoàn người chậm rãi đi ra ngoài, đi thẳng đến sân khấu. Vương phủ vừa rồi còn náo nhiệt huyên náo, trong nháy mắt trang nghiêm vạn phần, bọn nha hoàn ngay cả khuôn mặt tươi cười cũng không dám, xung quanh yên tĩnh không tiếng động, cúi đầu rũ mắt, sợ trên trời rơi xuống một tai họa khó lường, chỉ nghe được thanh âm của người hát hý trên sân khấu.
Người đến dự tiệc đều nghe nói Hoàng đế bị ám sát, Dũng Vương phủ cũng cứng rắn, trực tiếp phong tỏa cửa chính, không cho phép bất kì kẻ nào rời đi, cùng thống lĩnh cấm quân bảo vệ Hoàng đế và Cổ Đại Thiện, cùng nhau điều tra kẻ khả nghi.
Đối với thích khách, người chúng thống hận nhất ngoại trừ Dũng Vương phủ, thì chính là Cổ Đại Thiện, xảy ra chuyện gì hai người bọn họ đều chạy không thoát, Cổ Đại Thiện mang theo thân tín tự mình điều tra, dốc tâm muốn tìm ra hung thủ.
Khách khứa đi nghe kịch cũng không mang theo hạ nhân hầu hạ, mọi người đều ở lại tại chỗ, để cho thị vệ canh gác, từng người một đối diện danh sách điều tra, không sợ tra không ra!
Hoàng đế bên kia nghe hí kịch cũng đủ rồi, vừa vặn Cổ Đại Thiện bên này điều tra xong, Hoàng đế liền khởi giá hồi cung. Đem mấy hạ nhân có hiềm nghi bắt lại, các vị khách khứa cũng thuận lợi được đưa ra cửa chính Dũng Vương phủ.
Mọi chuyện cứ như vậy được giải quyết từng chuyện một, mùa thu nhiều việc, cả nhà Vương Sóc cũng không ở lại Dũng Vương phủ lâu, trực tiếp về nhà.
Cổ Đại Thiện bận rộn đến nửa đêm mới trở về, lão thê trong nhà còn thắp đèn nấu dầu chờ ông. Nhìn thấy ánh nến trong chính phòng, Cổ Đại Thiện trong lòng cũng ấm áp, ôn nhu nói: "Chờ ta làm gì chứ, không phải ta đã sớm cho người nói lại, nàng hãy đi ngủ trước.”
“Ngủ sao được chứ, không hỏi được chàng ta trong lòng cũng không yên tâm. Hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao lại có người dám hành thích bệ hạ, có thể nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra không, để sau này xã giao, trong lòng ta cũng còn biết đường cân nhắc." Cổ Sử thị một bên cởi áo giáp cho Cổ Đại Thiện, một bên hỏi.
"Ai, không thể nói được, dù sao gần đây cũng sẽ không có nhà nào mở tiệc chiêu đãi tụ hội, nàng đợi một khoảng thời gian nữa đã." Cổ Đại Thiện biết rõ chuyện trọng đại, không thể cùng nữ nhân bàn bạc nội tình.
"Được, vậy ta không hỏi nữa, may mà hôm nay người mời là thông gia Dũng Vương phủ, nhiều người hoàng tộc như vậy, ta cũng không đi dự tiệc, làm bọn nhỏ tổn thương, ta cũng đau lòng." Cổ Sử thị cười nói, chỉ cần không liên lụy đến Vinh quốc phủ, sao cũng được!
"Đừng đứng nữa, nàng ngồi đi." Cổ Đại Thiện cởi áo giáp, tiếp nhận trà nóng Cổ Sử thị pha xong, thấy thê tử bận rộn qua lại, vội vàng để bà nghỉ ngơi.
"Mệt mỏi gì đâu chứ, là ta tự nguyện." Cổ Sử thị dịu dàng cười, nói: "Nghe nói Cao Mẫn huyện chủ Vương gia lại lập được công lao cứu giá?”
“Nàng nghe ai nói thế, chuyện mới xảy ra, tin tức đã truyền đến đây nhanh vậy sao?” Cổ Đại Thiện kỳ quái nói.
"Cái này thì có gì đâu, Cao Mẫn huyện chủ nữ nhi nhưng bản lĩnh hơn nam nhi, đây chính là nữ tử kỳ tài đã đánh trống Văn Đăng, nữ nhi nhà nào trong kinh lúc này nói chuyện không nói về nàng hai câu đều là những người lạc hậu. Chuyện này đang rất được chú ý, giờ Cao Mẫn huyện chủ lại lập công mới, sao có thể không khiến người ta bàn luận." Cổ Sử thị cười nói, trong phủ chính là nơi theo sát trào lưu nhất, cũng tò mò về Vương Sóc đã lâu, đáng tiếc Vương Sóc vốn ở kinh thành, nhưng tuổi còn nhỏ, cũng không ra ngoài giao thiệp gì. Lúc nàng đi đến Quảng Đông, lại càng không thể nhìn thấy nàng. Sau đó nàng hồi kinh cũng đóng cửa dưỡng thương, người trong kinh gặp qua nàng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
"Cao Mẫn huyện chủ quả thật có chút võ công, Vương gia đúng là biết dạy dỗ nữ nhi." Cổ Đại Thiện bình luận.
"Đúng vậy, ta quan tâm điều này, còn không phải là bởi vì lúc trước quận chúa… Phúc Tuệ công chúa có ý định kết thông gia, ta liền..." Nữ nhi đó suýt đã gả vào Vinh quốc phủ, theo bản năng bà sẽ nghe ngóng nhiều chuyện hơn.
“Cái gì mà có ý kết thông gia, lời này đừng nói tới!” Cổ Đại Thiện vội vàng ngắt lời.
"Cứ nói như vậy, ta cũng hiểu Vương gia bây giờ không còn như xưa, huyện chủ Cao Mẫn lại được vua phong thưởng thân thích, nhà ta sao còn có thể xứng đôi." Cổ Sử thị điểm này tự biết, bà lấy phu quân cũng vì tài cán và vị trí Quốc công phu nhân đáng để tự hào, nhưng cũng hiểu được nữ nhi có tước vị tông thất, nhi tử nhà mình không thể xứng đôi. Nhưng vẫn nhịn không được cảm thán một câu: "Không biết Cao Mẫn huyện chủ, sau này sẽ như thế nào.”
Một nữ tử khuê các, làm người ta chú ý như thế, được người ta khen ngợi đồng thời cũng sẽ bị người ta chỉ trích. Cổ Sử thị vốn hâm mộ Phúc Tuệ công chúa có được nữ nhi tài giỏi như vậy, nhưng vừa nghĩ đến hôn nhân đại sự, chút hâm mộ kia liền tan thành mây khói, mạnh mẽ như thế, nam nhân nào sẽ yêu thích đây, mẹ chồng nhà nào có thể yên tâm? Vẫn là nữ nhi nhà mình tốt, hiểu biết lễ nghĩa, làm thơ viết văn, cho dù có vài tính tình hay khiến bà hay tức giận.
Nữ nhân trong kinh, lối suy nghĩ của các vị phu nhân, cơ bản giống Cổ Sử thị.
Lần này đến Dũng Vương phủ chúc thọ, Hoàng đế đi đầu, các hoàng tử ai nấy đều tới, vị trí của đại hoàng tử vốn phải là của Hoàng hậu nương nương, rốt cuộc Hoàng hậu sức khỏe yếu, đành để đại hoàng gánh trọng trách đi cùng Hoàng đế.
Vương Sóc một chưởng đánh vào huyệt vị khuỷu tay phải của thích khách, con dao rơi xuống đất, Vương Sóc cùng thích khách giao đấu, quyền cước mạnh mẽ chuẩn xác, đại sảnh nhiều người, Vương Sóc lại phải kiêng dè thân thích, chần chừ nên bị giáng vài đòn nặng nề.
Đột nhiên nghe thấy Đồ Cảnh hét lên: "Cẩn thận!" Vương Sóc bày thế sẵn sàng tiếp chiêu, lại không phát hiện thích khách phóng đại chiêu, đang trong tình huống ngoài dự tính, thị vệ xông vào.
Thích khách trong chốc lát đã bị áp chế, Vương Sóc quay đầu lại nhìn, Đồ Cảnh cầm một cái khay ngây ngốc tại chỗ. Thì ra có một nha hoàn khác ăn mặc giống thích khách muốn gây bất lợi cho Hoàng đế, Đồ Cảnh hét lớn một tiếng nhắc nhở, muốn hỗ trợ lại không tìm được công cụ, chỉ đành cầm một cái khay bên cạnh bàn, gõ lên đầu thích khách, đánh thích khách choáng váng tại chỗ.
Vương Sóc ngơ ngác nhìn nửa ngày, trong lòng cảm thán, quả nhiên võ công cao cường đến đâu, cũng sợ dao thái thịt, quần áo lại nửa ngày, một viên gạch đập ngã ! Gạch đá đã là vũ khí hung tàn nhất từ xưa đến nay!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, từ khi Đồ Cảnh kinh hô cẩn thận đến khi thị vệ xông vào chỉ trong vài hơi thở, chờ thích khách bị áp chế, Vương Sóc mới đến bên cạnh Phúc Tuệ công chúa và Dũng Vương phi xem xét tình huống. Vừa rồi sự tình khẩn cấp, cả đại sảnh đều là tiếng thét chói tai của nữ nhi hết lần này tới lần khác, trên sảnh ngoại trừ Hoàng đế, Dũng Vương, mấy hoàng tử cùng Đồ Cảnh ra không có nam nhi, chỉ đành để Vương sóc một mình đánh chọi. Trong chốc lát, lúc đó trong đám nữ nhi tiếng khóc bắt đầu vang lên.
Thích khách cũng tìm hiểu rõ ràng, chọn đúng thời cơ lúc Hoàng đế triệu kiến nữ nhi để hành thích, nam nhi trẻ tuổi muốn tránh hiềm nghi, nữ tử tay trói gà không chặt, nếu không phải kẻ khác người như Vương Sóc, Hoàng đế không chừng đã đổ máu tại chỗ.
"Bệ hạ, thích khách xảo quyệt, tình huống nguy hiểm, không bằng hồi cung trước đi." Đại tổng quản bên cạnh Hoàng đế khuyên nhủ, đột nhiên bị tập kích, ai cũng kinh sợ.
“Đúng vậy, Hoàng huynh hồi cung trước đi, để thần đệ điều tra tỉ mỉ, nhất định không thể bỏ qua cho những loạn thần tặc tử muốn mưu hại quân thượng này!” Dũng Vương gia cũng cầu tình theo, tên khốn nào ở trong thọ yến của ông bày ra chuyện ác độc này, nếu Hoàng đế xảy ra chuyện gì, Dũng Vương phủ vừa mới ra khỏi nhà lao lại vòng ngược lại một chuyến!
"Hồi cái gì mà hồi chứ, hôm nay là thọ yến của ngươi, sao có thể vì một hai tiểu nhân mà mất hứng! Người đâu, kéo thích khách xuống thẩm vấn nghiêm ngặt, bên ngoài tiếp tục hát hí khúc, mừng đại thọ sáu mươi tuổi, náo nhiệt lên.” Hoàng đế trợn tròn mắt, một chút cũng không để ý tới những người đang khuyên nhủ.
Có người còn muốn khuyên nữa, Hoàng đế liền trừng mắt phất tay, làm bộ dáng "Ta không nghe ta không nghe". Hoàng đế cố ý không nghe, người bên ngoài sao dám mạo phạm nói tiếp.
"Đồ Cảnh tiểu tử, để thúc phụ nhìn một chút cái, bị thương ở chỗ nào sao." Hoàng đế kéo Đồ Cảnh đứng bên cạnh, lấy khay trong tay hắn ra. Đồ Cảnh bị dọa choáng váng, trong tay còn gắt gao túm lấy khay. Hoàng đế vừa động vào, hắn mới phản ứng lại, khom người nhìn lướt qua trên người Hoàng đế vài lần, hỏi: "Ngài có làm sao không?”
Hỏi lời này, ở trong cung thì không sao, nhưng ở ngoài cung thì, lời có khác gì đang nguyền rủa chứ, Hoàng đế lại không thèm để ý chút nào, nếu không phải thật tâm lo lắng, sao có thể nói ra những lời như vậy.
"Phụ hoàng Hồng Phúc Tề Thiên, thần linh che chở, một hai tiểu nhân tuyệt đối không thể thương tổn long thể." Nhị hoàng tử tiếp lời.
"Đúng vậy, nhưng rốt cuộc xảy ra chuyện, không biết thích khách còn âm mưu gì nữa không, kính xin bệ hạ hồi cung." Đồ Cảnh thuận thế thỉnh cầu.
"Ngươi nha!" Hoàng đế cười một chút cảnh giác, làm hoàng đế mấy chục năm, đều là Hoàng đến nhìn xuống nhân gian, uy lực rất lớn, vừa rồi nói không hồi cung, cho dù là Dũng Vương gia trong lòng không tán thành ngoài mặt cũng không dám phản bác, Đồ Cảnh ngược lại lớn mật, lại nhảy ra khuyên bảo.
"Đời này trẫm đã đánh bao nhiêu trận?" Hoàng đế nghiêng đầu hỏi Đại tổng quản.
"Ba trăm bốn mươi mốt trận." Đại tổng quản trả lời chính xác.
"Có lui về phía sau một bước không?"
"Nửa bước cũng chưa từng." Đại tổng quản nói chắc như đinh đóng cột.
"Đời này trẫm đã gặp bao nhiêu vụ ám sát như thế này?"
“Đếm không xuể!” Cái này không có thống kê chính thức, Đại tổng quản cũng không biết.
"Trẫm có sợ cái nào không?"
“Chưa từng né tránh!” Đại tổng quản nói.
"Đúng vậy! Trẫm không hồi cung, trẫm ngồi ở chỗ này, loạn thần tặc tử nào có can đảm, cứ việc đến!" Hoàng đế ngang nhiên ngồi ở nơi cao nhất, khí chất bá vương lộ rõ.
Vương Sóc trong lòng cười ngất, khí tức báo đạo này, nàng đánh giá rất cao! Trách không được Đại tổng quản lại là Đại tổng quản, nhìn trình độ nâng đỡ ăn ý như vậy, nói là dàn hợp xướng chuyên nghiệp cũng không đủ để miêu tả về năng lực của Đại tổng quản!
Hoàng đế kiên trì không đi, hộ vệ càng phải nghiêm mật, nữ nhi vừa mới kinh hãi vì bị thương được đỡ xuống nghỉ ngơi, Phúc Tuệ công chúa đỡ Dũng Vương phi đi về hậu viện, Dũng Vương phi lớn tuổi, không chịu được kinh hoàng. Trên sảnh chỉ còn Hoàng đế, Dũng Vương gia, mấy vị hoàng tử cùng Đồ Cảnh. Nữ nhi duy nhất chính là Vương Sóc, đều là thân thích, không chú ý nhiều làm gì, Hoàng đế đã chỉ đích danh để Vương Sóc ở lại.
"Sóc nha đầu, mau lên đây." Hoàng đế cho gọi.
Vương Sóc đi về phía trước, quỳ xuống đất hành đại lễ.
"Nha đầu làm gì thế, mau đứng lên." Hoàng đế vội vàng kêu lên, ngày thường theo lý thì mới phải hành đại lễ.
"Cao Mẫn hiện tại vẫn còn sợ hãi, chỉ có thể phủ phục cảm kích trời đất, cảm tạ thần linh che chở, may mà bệ hạ không có việc gì." Vương Sóc quỳ gối thật sâu, nàng thật sự sợ.
“Đứng lên, đứng lên đi, có bản lĩnh đánh nhau với thích khách, ngươi sợ cái gì!” Hoàng đế đứng dậy, đỡ Vương Sóc, Vương Sóc thuận thế mà đứng lên.
"Hôm nay ngươi biểu hiện rất tốt, hiếu tâm lại có bản lĩnh, hôm nay ngươi đã cứu trẫm, trẫm nên thưởng hậu hĩnh cho ngươi mới đúng."
“Vì nước tận trung, vì trưởng bối tận hiếu, đều là điều nên làm, bổn phận mà thôi, Cao Mẫn không dám mong được ban thưởng." Vương Sóc cảm kích cười, dường như được Hoàng đế khen ngợi một câu rất thỏa mãn.
"Hài tử tốt, đều là hài tử tốt." Hoàng đế nhìn lướt qua Đồ Cảnh và Vương Sóc.
Thất hoàng tử thấy thế vội vàng tiến lên khom người hành lễ với Vương Sóc: "Đa tạ đường huynh, đa tạ biểu muội! Nhờ có các ngươi, tiểu vương thay phụ hoàng đa tạ hai vị, vừa rồi thật sự là mạo hiểm. Nói ra thật hổ thẹn, ta lại không làm được gì. Phụ hoàng, nhi tử vô dụng.”
“Ngươi chưa từng trải qua chuyện như này, lại đứng owr xa, không thể trách ngươi được." Hoàng đế nhẹ nhàng an ủi vài câu, thất hoàng tử ỷ vào tuổi nhỏ muốn làm nũng, mấy vị hoàng tử khác thấy thế cũng bắt đầu thổ lộ hiếu tâm, trong viện nhất thời ồn ào. Hoàng đế bất đắc dĩ, đành phải hỏi: "Vở kịch này đã mở tiệc chưa?"
Đại quản sự Dũng Vương phủ chờ ở ngoài cửa vội vàng cao giọng trả lời: "Đã chuẩn bị xong, mời bệ hạ dời bước.”
Đoàn người chậm rãi đi ra ngoài, đi thẳng đến sân khấu. Vương phủ vừa rồi còn náo nhiệt huyên náo, trong nháy mắt trang nghiêm vạn phần, bọn nha hoàn ngay cả khuôn mặt tươi cười cũng không dám, xung quanh yên tĩnh không tiếng động, cúi đầu rũ mắt, sợ trên trời rơi xuống một tai họa khó lường, chỉ nghe được thanh âm của người hát hý trên sân khấu.
Người đến dự tiệc đều nghe nói Hoàng đế bị ám sát, Dũng Vương phủ cũng cứng rắn, trực tiếp phong tỏa cửa chính, không cho phép bất kì kẻ nào rời đi, cùng thống lĩnh cấm quân bảo vệ Hoàng đế và Cổ Đại Thiện, cùng nhau điều tra kẻ khả nghi.
Đối với thích khách, người chúng thống hận nhất ngoại trừ Dũng Vương phủ, thì chính là Cổ Đại Thiện, xảy ra chuyện gì hai người bọn họ đều chạy không thoát, Cổ Đại Thiện mang theo thân tín tự mình điều tra, dốc tâm muốn tìm ra hung thủ.
Khách khứa đi nghe kịch cũng không mang theo hạ nhân hầu hạ, mọi người đều ở lại tại chỗ, để cho thị vệ canh gác, từng người một đối diện danh sách điều tra, không sợ tra không ra!
Hoàng đế bên kia nghe hí kịch cũng đủ rồi, vừa vặn Cổ Đại Thiện bên này điều tra xong, Hoàng đế liền khởi giá hồi cung. Đem mấy hạ nhân có hiềm nghi bắt lại, các vị khách khứa cũng thuận lợi được đưa ra cửa chính Dũng Vương phủ.
Mọi chuyện cứ như vậy được giải quyết từng chuyện một, mùa thu nhiều việc, cả nhà Vương Sóc cũng không ở lại Dũng Vương phủ lâu, trực tiếp về nhà.
Cổ Đại Thiện bận rộn đến nửa đêm mới trở về, lão thê trong nhà còn thắp đèn nấu dầu chờ ông. Nhìn thấy ánh nến trong chính phòng, Cổ Đại Thiện trong lòng cũng ấm áp, ôn nhu nói: "Chờ ta làm gì chứ, không phải ta đã sớm cho người nói lại, nàng hãy đi ngủ trước.”
“Ngủ sao được chứ, không hỏi được chàng ta trong lòng cũng không yên tâm. Hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao lại có người dám hành thích bệ hạ, có thể nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra không, để sau này xã giao, trong lòng ta cũng còn biết đường cân nhắc." Cổ Sử thị một bên cởi áo giáp cho Cổ Đại Thiện, một bên hỏi.
"Ai, không thể nói được, dù sao gần đây cũng sẽ không có nhà nào mở tiệc chiêu đãi tụ hội, nàng đợi một khoảng thời gian nữa đã." Cổ Đại Thiện biết rõ chuyện trọng đại, không thể cùng nữ nhân bàn bạc nội tình.
"Được, vậy ta không hỏi nữa, may mà hôm nay người mời là thông gia Dũng Vương phủ, nhiều người hoàng tộc như vậy, ta cũng không đi dự tiệc, làm bọn nhỏ tổn thương, ta cũng đau lòng." Cổ Sử thị cười nói, chỉ cần không liên lụy đến Vinh quốc phủ, sao cũng được!
"Đừng đứng nữa, nàng ngồi đi." Cổ Đại Thiện cởi áo giáp, tiếp nhận trà nóng Cổ Sử thị pha xong, thấy thê tử bận rộn qua lại, vội vàng để bà nghỉ ngơi.
"Mệt mỏi gì đâu chứ, là ta tự nguyện." Cổ Sử thị dịu dàng cười, nói: "Nghe nói Cao Mẫn huyện chủ Vương gia lại lập được công lao cứu giá?”
“Nàng nghe ai nói thế, chuyện mới xảy ra, tin tức đã truyền đến đây nhanh vậy sao?” Cổ Đại Thiện kỳ quái nói.
"Cái này thì có gì đâu, Cao Mẫn huyện chủ nữ nhi nhưng bản lĩnh hơn nam nhi, đây chính là nữ tử kỳ tài đã đánh trống Văn Đăng, nữ nhi nhà nào trong kinh lúc này nói chuyện không nói về nàng hai câu đều là những người lạc hậu. Chuyện này đang rất được chú ý, giờ Cao Mẫn huyện chủ lại lập công mới, sao có thể không khiến người ta bàn luận." Cổ Sử thị cười nói, trong phủ chính là nơi theo sát trào lưu nhất, cũng tò mò về Vương Sóc đã lâu, đáng tiếc Vương Sóc vốn ở kinh thành, nhưng tuổi còn nhỏ, cũng không ra ngoài giao thiệp gì. Lúc nàng đi đến Quảng Đông, lại càng không thể nhìn thấy nàng. Sau đó nàng hồi kinh cũng đóng cửa dưỡng thương, người trong kinh gặp qua nàng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
"Cao Mẫn huyện chủ quả thật có chút võ công, Vương gia đúng là biết dạy dỗ nữ nhi." Cổ Đại Thiện bình luận.
"Đúng vậy, ta quan tâm điều này, còn không phải là bởi vì lúc trước quận chúa… Phúc Tuệ công chúa có ý định kết thông gia, ta liền..." Nữ nhi đó suýt đã gả vào Vinh quốc phủ, theo bản năng bà sẽ nghe ngóng nhiều chuyện hơn.
“Cái gì mà có ý kết thông gia, lời này đừng nói tới!” Cổ Đại Thiện vội vàng ngắt lời.
"Cứ nói như vậy, ta cũng hiểu Vương gia bây giờ không còn như xưa, huyện chủ Cao Mẫn lại được vua phong thưởng thân thích, nhà ta sao còn có thể xứng đôi." Cổ Sử thị điểm này tự biết, bà lấy phu quân cũng vì tài cán và vị trí Quốc công phu nhân đáng để tự hào, nhưng cũng hiểu được nữ nhi có tước vị tông thất, nhi tử nhà mình không thể xứng đôi. Nhưng vẫn nhịn không được cảm thán một câu: "Không biết Cao Mẫn huyện chủ, sau này sẽ như thế nào.”
Một nữ tử khuê các, làm người ta chú ý như thế, được người ta khen ngợi đồng thời cũng sẽ bị người ta chỉ trích. Cổ Sử thị vốn hâm mộ Phúc Tuệ công chúa có được nữ nhi tài giỏi như vậy, nhưng vừa nghĩ đến hôn nhân đại sự, chút hâm mộ kia liền tan thành mây khói, mạnh mẽ như thế, nam nhân nào sẽ yêu thích đây, mẹ chồng nhà nào có thể yên tâm? Vẫn là nữ nhi nhà mình tốt, hiểu biết lễ nghĩa, làm thơ viết văn, cho dù có vài tính tình hay khiến bà hay tức giận.
Nữ nhân trong kinh, lối suy nghĩ của các vị phu nhân, cơ bản giống Cổ Sử thị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.