[Hồng Lâu] Phương Thức “Hiền Hậu” Thượng Vị
Chương 9:
Giản Lê
27/03/2023
Cha mẹ, nghe thật xa vời, trước mắt, Ngũ cô nương chỉ có thể chuyên tâm vào thịt kho tàu.
Bởi vì cùng các đường huynh trong nhà đọc sách, Vương Sóc so với tỷ muội khác có nhiều cơ hội cùng huynh trưởng trao đổi, gặp mặt nhiều nên cũng nhiều cảm tình với nhau, huống chi Vương Sóc là người tinh vi như vậy.
“Tam ca, hôm nay huynh còn đi diễn ở võ trường sao?” Buổi sáng học văn học đã xong, mọi người đang chuẩn bị trở về, nha hoàn cũng bận rộn thu đồ, à, sư phụ đặc biệt cho phép Tiểu Bình vào lớp mài mực cho Vương Sóc, chờ nàng lớn thêm mấy tuổi, đủ sức tự mình làm thì mới lui ra. Sư phụ cũng không đành lòng nhìn cổ tay sưng đỏ mỗi ngày của Vương Sóc mới năm tuổi!
‘Đúng vậy, Ngũ muội muội có chuyện gì à?” Tam ca Vương Tử Bằng là trưởng tử của tam thúc, mắt thấy tất cả mọi người đi ra ngoài, Ngũ muội muội lại gọi mình lại không rõ nguyên nhân.
"A, tam ca, muội tặng huynh." Vương Sóc từ trong túi áo lấy ra một sợi dây thừng đưa cho Vương Tử Bằng.
"Dây buộc tóc? Tặng cho ta ư? Vương Tử Bằng có chút kinh ngạc.
"Đương nhiên là cho tam ca, ta thấy tam ca dùng dây tóc thêu tơ lụa, loại dây tóc này bằng lụa trơn, rất khó thắt chặt, tam ca võ học hoạt động lớn, dùng cái này sẽ tốt hơn một chút." Vương Sóc nói cười chậm chạp.
"Ha, huynh cũng nghe nói hôm qua dây của ta tuột khiến tóc tai trông rất bù xù, a ha ha ha." Vương Tử Bằng hôm qua đang cùng người khác luyện tập, tóc xõa ra khiến Võ sư phụ mắng một trận.
"Ta biết Tam thẩm, Nhị tỷ tỷ, Tam tỷ tỷ nhất định sẽ chuẩn bị cho Tam ca, chỉ là ta đã biết thì không thể coi là chưa nghe gì, kính xin Tam ca không ghét bỏ."
"Ngũ muội muội nói gì vậy, ta vui mừng còn không hết! Cám ơn muội! "Vương Tử Bằng cười ha hả tiếp nhận, không nói mẫu thân mình đang bận ngầm đấu đá với thiếp thất, nhị muội muội, tam muội muội lại đang cãi vã, tạm thời chưa để ý tới mình.
Vương Sóc mỉm cười nhìn tam ca Vương Tử Bằng đi xa, chậm rãi thu hồi nụ cười trên mặt, nàng đã quen với giọng điệu nho nhã chậm chạp như vậy rồi, cứ kiềm chế một chút, nhất cử nhất động đều ở trong chuẩn mực lễ nghi, nói chuyện vui vẻ đã là chuyện kiếp trước rồi.
Vương Sóc cẩn thận quan sát như vậy, vừa vặn khiến các huynh trưởng đối với nàng cũng tốt, thân thiết không ít.
Nửa năm trôi qua, nữ sư phụ vương lão thái gia hứa hẹn còn chưa thấy bóng dáng đâu, Vương Sóc cũng không dám ôm hy vọng, nửa năm sau, Vương Tử Kỳ đi học. Vương Tử kỳ là con trai thứ hai của tam thúc, xếp thứ năm, nhỏ hơn Vương Sóc mấy tháng, Vương Sóc phải xưng hô là Ngũ đệ.
Vương Tử kỳ đi học, trước có ca ca ruột là Vương Tử Bằng, sau có mẹ ruột quan tâm, cũng không để ý tới Vương Sóc là ai. Chỉ là Vương Sóc khiến cho Vương Tử Kỳ có cảm giác thân thiết trời sinh, tương đối thích hợp với công tác giáo dục mầm non, có một tiểu tỷ tỷ ôn nhu dễ gần, mặt mày mỉm cười với mình thì thầm, Vương Tử Kỳ tỏ vẻ, đi học không đáng sợ chút nào!
Tình huống của Vương Tử Kỳ không khác gì Vương Sóc lúc trước, vẫn là nhũ mẫu trong phủ dạy nhận biết mặt chữ, nhưng còn chưa biết viết, sư phụ dạy quy trình giống lúc trước, dạy dùng bút, viết chữ lớn để Vương Tử Kỳ nhìn theo luyện tập.
Đi học vất vả mãi mới có được một người cùng tuổi với Vương Sóc, Vương Sócu cũng tìm được người nói chuyện, nhìn như hai củ khoai tây lùn ở một góc lớp nhỏ giọng nói thầm:
"Ngũ tỷ tỷ, viết chữ thật khó quá!" Vương Tử Kỳ một lần nữa nhỏ mực trực tiếp lên giấy Tuyên Thành.
"Ngũ đệ, ngươi nhìn ta nha." Vương Sóc dùng ngòi bút chấm mực làm mẫu.
Vương Tử kỳ thử một lần, vẫn bị nhỏ mực. Vương Sóc nhận bút lông chấm một cái ý bảo Vương Tử Kỳ thử lại, Vương Tử Kỳ vừa mới học viết chữ, luôn dùng sức quá mạnh, một chữ to chưa viết xong, mực đã hết, rất ức chế, Vương Tử Kỳ đưa mắt nhìn Vương Sóc.
"Ngũ đệ tự mình học được, sau này không thể lúc nào cũng có người bên cạnh chấm mực giùm đệ được." Vương Sóc là cũng có tâm, không muốn giúp đỡ rồi lại bỏ rơi đệ đệ.
Vương Tử Kỳ bĩu môi, tự mình viết, vẫn không được, ngược lại đem nửa chữ hoàn thiện vừa rồi làm hỏng. Vương Sóc không cách nào, dùng bàn tay mập mạp của mình nửa bọc bàn tay mập mạp của Vương Tử Kỳ, dạy cách chấm mực.
“Tam đệ, ngươi xem, Tiểu Ngũ dạy Tiểu Ngũ viết chữ a!” Nhị ca Vương Tử Lãng lấy tay khều Vương Tử Bằng, cười chỉ vào hai đứa nhỏ trong góc.
"Ha ha ——" Vương Tử Bằng nhìn bộ dáng hài hước kia nhịn không được bật cười, hai đứa nhỏ đều mập mạp tròn vo, cho dù quần áo mùa thu mỏng manh, vẫn cảm thấy hai người tay quá ngắn, đều không thể chạm tới mặt bàn!
“Ngươi còn cười sao, còn không mau đi làm mẫu cho Ngũ đệ, trở về Tam thẩm chắc chắn sẽ đánh vào lòng bàn tay ngươi!” Vương Tử Thắng cười mắng.
Hiện giờ trong học chỉ có ba lão tiền bối Vương Tử Thắng, Vương Tử Lãng, Vương Tử Bằng, vừa vặn ba người, ở bậc tiếp theo là lão tứ Vương Tử Đằng đang ở biên quan "chịu khổ", tiếp theo chính là tiểu ngũ Vương Tử Kỳ.
Vương Tử Bằng vội vàng đi qua cứu khổ cứu nạn, buổi sáng là lúc đọc sách, sư phụ cũng không nhìn chằm chằm, một màn vui mừng như thế, ngược lại làm cho mấy người tâm tình tốt hơn cả ngày.
Bởi vì cùng các đường huynh trong nhà đọc sách, Vương Sóc so với tỷ muội khác có nhiều cơ hội cùng huynh trưởng trao đổi, gặp mặt nhiều nên cũng nhiều cảm tình với nhau, huống chi Vương Sóc là người tinh vi như vậy.
“Tam ca, hôm nay huynh còn đi diễn ở võ trường sao?” Buổi sáng học văn học đã xong, mọi người đang chuẩn bị trở về, nha hoàn cũng bận rộn thu đồ, à, sư phụ đặc biệt cho phép Tiểu Bình vào lớp mài mực cho Vương Sóc, chờ nàng lớn thêm mấy tuổi, đủ sức tự mình làm thì mới lui ra. Sư phụ cũng không đành lòng nhìn cổ tay sưng đỏ mỗi ngày của Vương Sóc mới năm tuổi!
‘Đúng vậy, Ngũ muội muội có chuyện gì à?” Tam ca Vương Tử Bằng là trưởng tử của tam thúc, mắt thấy tất cả mọi người đi ra ngoài, Ngũ muội muội lại gọi mình lại không rõ nguyên nhân.
"A, tam ca, muội tặng huynh." Vương Sóc từ trong túi áo lấy ra một sợi dây thừng đưa cho Vương Tử Bằng.
"Dây buộc tóc? Tặng cho ta ư? Vương Tử Bằng có chút kinh ngạc.
"Đương nhiên là cho tam ca, ta thấy tam ca dùng dây tóc thêu tơ lụa, loại dây tóc này bằng lụa trơn, rất khó thắt chặt, tam ca võ học hoạt động lớn, dùng cái này sẽ tốt hơn một chút." Vương Sóc nói cười chậm chạp.
"Ha, huynh cũng nghe nói hôm qua dây của ta tuột khiến tóc tai trông rất bù xù, a ha ha ha." Vương Tử Bằng hôm qua đang cùng người khác luyện tập, tóc xõa ra khiến Võ sư phụ mắng một trận.
"Ta biết Tam thẩm, Nhị tỷ tỷ, Tam tỷ tỷ nhất định sẽ chuẩn bị cho Tam ca, chỉ là ta đã biết thì không thể coi là chưa nghe gì, kính xin Tam ca không ghét bỏ."
"Ngũ muội muội nói gì vậy, ta vui mừng còn không hết! Cám ơn muội! "Vương Tử Bằng cười ha hả tiếp nhận, không nói mẫu thân mình đang bận ngầm đấu đá với thiếp thất, nhị muội muội, tam muội muội lại đang cãi vã, tạm thời chưa để ý tới mình.
Vương Sóc mỉm cười nhìn tam ca Vương Tử Bằng đi xa, chậm rãi thu hồi nụ cười trên mặt, nàng đã quen với giọng điệu nho nhã chậm chạp như vậy rồi, cứ kiềm chế một chút, nhất cử nhất động đều ở trong chuẩn mực lễ nghi, nói chuyện vui vẻ đã là chuyện kiếp trước rồi.
Vương Sóc cẩn thận quan sát như vậy, vừa vặn khiến các huynh trưởng đối với nàng cũng tốt, thân thiết không ít.
Nửa năm trôi qua, nữ sư phụ vương lão thái gia hứa hẹn còn chưa thấy bóng dáng đâu, Vương Sóc cũng không dám ôm hy vọng, nửa năm sau, Vương Tử Kỳ đi học. Vương Tử kỳ là con trai thứ hai của tam thúc, xếp thứ năm, nhỏ hơn Vương Sóc mấy tháng, Vương Sóc phải xưng hô là Ngũ đệ.
Vương Tử kỳ đi học, trước có ca ca ruột là Vương Tử Bằng, sau có mẹ ruột quan tâm, cũng không để ý tới Vương Sóc là ai. Chỉ là Vương Sóc khiến cho Vương Tử Kỳ có cảm giác thân thiết trời sinh, tương đối thích hợp với công tác giáo dục mầm non, có một tiểu tỷ tỷ ôn nhu dễ gần, mặt mày mỉm cười với mình thì thầm, Vương Tử Kỳ tỏ vẻ, đi học không đáng sợ chút nào!
Tình huống của Vương Tử Kỳ không khác gì Vương Sóc lúc trước, vẫn là nhũ mẫu trong phủ dạy nhận biết mặt chữ, nhưng còn chưa biết viết, sư phụ dạy quy trình giống lúc trước, dạy dùng bút, viết chữ lớn để Vương Tử Kỳ nhìn theo luyện tập.
Đi học vất vả mãi mới có được một người cùng tuổi với Vương Sóc, Vương Sócu cũng tìm được người nói chuyện, nhìn như hai củ khoai tây lùn ở một góc lớp nhỏ giọng nói thầm:
"Ngũ tỷ tỷ, viết chữ thật khó quá!" Vương Tử Kỳ một lần nữa nhỏ mực trực tiếp lên giấy Tuyên Thành.
"Ngũ đệ, ngươi nhìn ta nha." Vương Sóc dùng ngòi bút chấm mực làm mẫu.
Vương Tử kỳ thử một lần, vẫn bị nhỏ mực. Vương Sóc nhận bút lông chấm một cái ý bảo Vương Tử Kỳ thử lại, Vương Tử Kỳ vừa mới học viết chữ, luôn dùng sức quá mạnh, một chữ to chưa viết xong, mực đã hết, rất ức chế, Vương Tử Kỳ đưa mắt nhìn Vương Sóc.
"Ngũ đệ tự mình học được, sau này không thể lúc nào cũng có người bên cạnh chấm mực giùm đệ được." Vương Sóc là cũng có tâm, không muốn giúp đỡ rồi lại bỏ rơi đệ đệ.
Vương Tử Kỳ bĩu môi, tự mình viết, vẫn không được, ngược lại đem nửa chữ hoàn thiện vừa rồi làm hỏng. Vương Sóc không cách nào, dùng bàn tay mập mạp của mình nửa bọc bàn tay mập mạp của Vương Tử Kỳ, dạy cách chấm mực.
“Tam đệ, ngươi xem, Tiểu Ngũ dạy Tiểu Ngũ viết chữ a!” Nhị ca Vương Tử Lãng lấy tay khều Vương Tử Bằng, cười chỉ vào hai đứa nhỏ trong góc.
"Ha ha ——" Vương Tử Bằng nhìn bộ dáng hài hước kia nhịn không được bật cười, hai đứa nhỏ đều mập mạp tròn vo, cho dù quần áo mùa thu mỏng manh, vẫn cảm thấy hai người tay quá ngắn, đều không thể chạm tới mặt bàn!
“Ngươi còn cười sao, còn không mau đi làm mẫu cho Ngũ đệ, trở về Tam thẩm chắc chắn sẽ đánh vào lòng bàn tay ngươi!” Vương Tử Thắng cười mắng.
Hiện giờ trong học chỉ có ba lão tiền bối Vương Tử Thắng, Vương Tử Lãng, Vương Tử Bằng, vừa vặn ba người, ở bậc tiếp theo là lão tứ Vương Tử Đằng đang ở biên quan "chịu khổ", tiếp theo chính là tiểu ngũ Vương Tử Kỳ.
Vương Tử Bằng vội vàng đi qua cứu khổ cứu nạn, buổi sáng là lúc đọc sách, sư phụ cũng không nhìn chằm chằm, một màn vui mừng như thế, ngược lại làm cho mấy người tâm tình tốt hơn cả ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.