Chương 6
Bất Thị Văn Manh Qua
06/11/2022
6.
Sinh thần của Quý Phi nương nương là ngày 1 tháng 6, hoàng thượng hạ lệnh truyền ta và Lý Mạo cùng tiến cùng chúc mừng.
Lý Mạo bẩm rằng ta lại mang thai, để ta ở lại Huệ lăng đợi chàng, nhưng lần này Hoàng thượng hạ quyết tâm yêu cầu ta và Lý Mạo cùng tiến cung. Hoàng thượng chưa nhìn qua dung mạo của ta, nhưng ta cứ cảm thấy mơ hồ, ngài khăng khăng muốn ta vào kinh, hẳn là có liên quan đến chuyện tướng mạo của ta và Trinh Thuận Hoàng hậu.
Trong đầu ta đều là Quý Phi nương nương bắt ép vào cung, trong lòng ta là một đống hỗn độn, không biết trong kinh thành đợi ta rốt cuộc là chúc mừng hay là tái giá.
Lý Mạo trực tiếp thay ta đưa ra một quyết định to gan.
“Song Song ta sẽ không để ngài ấy gặp nàng. Song Song nếu như bị tiến cung, ta sẽ không thể sống được.”
Chàng ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ta: “Nàng là Song Song của một mình ta.”
Ta lạnh nhạt tránh né tay của chàng: “Chàng không xứng, Lý Mạo.”
Chàng giống như không nghe thấy, cưỡng ép ta trong vòng tay chàng, khẽ nói: “Xung quanh Ninh Vương phủ này đều là binh lính của An Lộc Sơn, Song Song, bên ngoài nguy hiểm, đừng nghĩ đến việc chạy thoát.”
Ta lặng lẽ nắm chặt tay trong vòng tay của chàng…
Ngày mà Lý Mạo lên đường tiến vào kinh thành, màn sương dày đặc, chàng đã cấm túc ta, đem theo một nô tì của ta, giả mạo thành ta lên xe ngựa tiến vào kinh thành. Sương khói mờ ảo, nam nhân khiến ta ám ảnh bằng những cơn ác mộng nhìn ta và mỉm cười: “Đợi ta trở về.”
Ta nóng lòng đợi Lý Mạo rời đi, nhanh chóng hy vọng hoàng thượng sẽ tìm lý do để xử lý chàng.
Nhưng đáng tiếc suy nghĩ này vừa lóe lên, lại bị ta dập tắt. Cha của ta chỉ là một Hữu Lang Tướng quân bình thường, trong những cuộc tranh chấp quyền lực, ta chẳng qua chỉ là một chiếc bình dễ vỡ.
Ta muốn bình an vô sự sống tiếp thì cần phải tìm một chỗ dựa đáng tin hơn Lý Mạo.
Lý Mạo dường như bị dính lời nguyền rủa của ta, chàng xuất phát vào ngày 21 tháng 5 đến nay 16 tháng 6 vẫn chưa thấy quay trở lại.
Ta cùng ba đứa con trong Ninh vương phủ ung dung tự tại mà sống, nếu không phải An Lộc Sơn đưa cho ta tính vật của Lý Mạo, ta sợ sẽ thực sự cho rằng Lý Mạo đã bị phụ hoàng chàng xử đẹp.
“Ngự sử đại nhân tại sao không mang theo những đứa con?”
An Lộc Sơn thật thà cười: “Nương nương chỉ là diện kiến thánh thượng, đến lúc phải quay trở về Huệ lăng, hà tất gì phải đem theo các tiểu công tử lặn lội đường xá xa xôi chứ.”
Bình Nhi đúng là sẽ quấy khóc khi đi ra ngoài, ta chỉ đành đem ba đứa con ẵm qua nhà mẹ đẻ để bà chăm sóc, lên đường hết 6 ngày lại đến Ngọc Thanh Quan.
Ta nhìn thấy người mà ta thật sự đã mời đến - Quý Phi nương nương.
Ba năm không gặp, bà ấy ngày càng xinh đẹp, năm đó lần đầu nhìn thấy cung điện Hoa Thanh, sớm đã bị bao phủ với hàng ngàn hàng vạn toan tính trong thâm cung.
Bà ấy một đời được sủng hạnh, đem theo cả nhà được phong hầu phong tước, không giống như ta một chiếc bình không nơi nương tựa,
An Lộc Sơn với chiếc môi dày cười toe toét gọi bà ấy một tiếng phụ mẫu. Cái đầu mập mạp và nụ cười rộng vành tai ấy khiến ta nhận ra mối quan hệ giữa hai người.
Lần đầu tiên ta nghĩ rằng Lý Mạo thật mù quáng và ngu xuẩn.
An Lộc Sơn đem theo người rời khỏi thiền phòng, chỉ để lại mình ta và nương nương.
“Quý Phi nương nương dày công suy nghĩ mời ta đến đây là vì lý do gì?”
Bà ấy cười rồi nhìn ta, trong lời nói đầy sự chế nhạo: “Bổn cung vốn cho rằng Lý Mạo không dẫn ngươi hồi cung, là thực sự để ngươi ở trong lòng, sợ người sẽ dẫn đạp lên vết xe đổ của ta. Bây giờ xem ra hai chúng ta đều là bị bỏ rơi rồi.”
Ta nhíu mày hồi đáp: “Lời của quý phi nương nương, thần thiếp nghe không hiểu.”
Quý phi nương nương cười nhếch mép đi đến trước mặt ta, lướt qua mặt của ta, trong ánh mắt vừa là sự thương hại vừa là chế nhạo.
“Lý Mạo đem theo người giả mạo diện kiến hoàng thượng, danh chính ngôn thuận trở thành Thọ Vương phi. Vi Song Song phụ thân ngươi đã chuyển đến Hà Nam từ lâu, ở kinh thành này còn có ai có thể giúp ngươi khôi phục lại thân phận chứ? Ngươi bây giờ chẳng là cái gì cả.”
Ta ước gì có thể rời khỏi tên ác quỷ Lý Mạo đó sớm hơn, căn bản không để ý đến lời của nương nương.
“Có người nguyện ý thay ta đi vào vũng bùn này, ta vui còn không hết.”
Vi Song Song, người còn có con cái ở Huệ lăng, nghĩ kỹ rồi nói chuyện với bổn cung.”
Bà ấy cười một cách kiêu ngạo thậm chí có chút bệnh hoạn, ta nhìn thấy dung mạo nghiêng nước nghiêng thành ấy, trong lòng bất giác sinh ra một sự thương tiếc.
Đằng sau thân phận ba năm được sủng ái chẳng qua là một đám sâu hút máu của Dương gia và nơi gửi gắm tình cảm của Hoàng thượng đối với Trinh Thuận Hoàng Hậu.
Bà tiếp tục nói: “Ngươi phải nghĩ kỹ, Vi Song Song, nếu không phải bổn cung kịp thời sai An Lộc Sơn đem ngươi đi, ngươi sớm đã bị Lý Mạo xử lý rồi. Ngươi nợ bổn cung, không thể không trả.”
Lời nương nương nói quả thật là việc mà Lý Mạo có thể làm ra. Mặc dù dựa vào Quý Phi nương nương chưa chắc ta có thể bình an vô sự sống tiếp, nhưng quyền lực của nương nương lại lớn hơn Lý Mạo. Huống hồ mà nói, ta của bây giờ chỉ là một thường dân, còn có thêm ba đứa con.”
Ta không có nhiều lựa chọn.
Thà lột da hổ còn hơn bị hổ vồ.
Suy cho cùng thành Trường An trước sau rồi sẽ ăn thịt người mà thôi.
Ta nhớ đến lời của phụ thân, con người chỉ cần tiếp tục sống thì sẽ có hi vọng…
Ta chậm rãi hành lễ với Quý Phi nương nương: “Thần thiếp chỉ là một thường dân, chỉ có thể thấp cổ bé họng, vẫn mong Quý Phi nương nương bảo vệ ta và con của ta bình an.”
“Quả nhiên là ngươi thông minh.”
Bà ấy mỉm cười, dìu lấy ta, trong sự bệnh hoạn có mang theo sự hài lòng.
Qua đêm nay trên đời này sẽ không có Vi Song Song nữa.
Sinh thần của Quý Phi nương nương là ngày 1 tháng 6, hoàng thượng hạ lệnh truyền ta và Lý Mạo cùng tiến cùng chúc mừng.
Lý Mạo bẩm rằng ta lại mang thai, để ta ở lại Huệ lăng đợi chàng, nhưng lần này Hoàng thượng hạ quyết tâm yêu cầu ta và Lý Mạo cùng tiến cung. Hoàng thượng chưa nhìn qua dung mạo của ta, nhưng ta cứ cảm thấy mơ hồ, ngài khăng khăng muốn ta vào kinh, hẳn là có liên quan đến chuyện tướng mạo của ta và Trinh Thuận Hoàng hậu.
Trong đầu ta đều là Quý Phi nương nương bắt ép vào cung, trong lòng ta là một đống hỗn độn, không biết trong kinh thành đợi ta rốt cuộc là chúc mừng hay là tái giá.
Lý Mạo trực tiếp thay ta đưa ra một quyết định to gan.
“Song Song ta sẽ không để ngài ấy gặp nàng. Song Song nếu như bị tiến cung, ta sẽ không thể sống được.”
Chàng ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ta: “Nàng là Song Song của một mình ta.”
Ta lạnh nhạt tránh né tay của chàng: “Chàng không xứng, Lý Mạo.”
Chàng giống như không nghe thấy, cưỡng ép ta trong vòng tay chàng, khẽ nói: “Xung quanh Ninh Vương phủ này đều là binh lính của An Lộc Sơn, Song Song, bên ngoài nguy hiểm, đừng nghĩ đến việc chạy thoát.”
Ta lặng lẽ nắm chặt tay trong vòng tay của chàng…
Ngày mà Lý Mạo lên đường tiến vào kinh thành, màn sương dày đặc, chàng đã cấm túc ta, đem theo một nô tì của ta, giả mạo thành ta lên xe ngựa tiến vào kinh thành. Sương khói mờ ảo, nam nhân khiến ta ám ảnh bằng những cơn ác mộng nhìn ta và mỉm cười: “Đợi ta trở về.”
Ta nóng lòng đợi Lý Mạo rời đi, nhanh chóng hy vọng hoàng thượng sẽ tìm lý do để xử lý chàng.
Nhưng đáng tiếc suy nghĩ này vừa lóe lên, lại bị ta dập tắt. Cha của ta chỉ là một Hữu Lang Tướng quân bình thường, trong những cuộc tranh chấp quyền lực, ta chẳng qua chỉ là một chiếc bình dễ vỡ.
Ta muốn bình an vô sự sống tiếp thì cần phải tìm một chỗ dựa đáng tin hơn Lý Mạo.
Lý Mạo dường như bị dính lời nguyền rủa của ta, chàng xuất phát vào ngày 21 tháng 5 đến nay 16 tháng 6 vẫn chưa thấy quay trở lại.
Ta cùng ba đứa con trong Ninh vương phủ ung dung tự tại mà sống, nếu không phải An Lộc Sơn đưa cho ta tính vật của Lý Mạo, ta sợ sẽ thực sự cho rằng Lý Mạo đã bị phụ hoàng chàng xử đẹp.
“Ngự sử đại nhân tại sao không mang theo những đứa con?”
An Lộc Sơn thật thà cười: “Nương nương chỉ là diện kiến thánh thượng, đến lúc phải quay trở về Huệ lăng, hà tất gì phải đem theo các tiểu công tử lặn lội đường xá xa xôi chứ.”
Bình Nhi đúng là sẽ quấy khóc khi đi ra ngoài, ta chỉ đành đem ba đứa con ẵm qua nhà mẹ đẻ để bà chăm sóc, lên đường hết 6 ngày lại đến Ngọc Thanh Quan.
Ta nhìn thấy người mà ta thật sự đã mời đến - Quý Phi nương nương.
Ba năm không gặp, bà ấy ngày càng xinh đẹp, năm đó lần đầu nhìn thấy cung điện Hoa Thanh, sớm đã bị bao phủ với hàng ngàn hàng vạn toan tính trong thâm cung.
Bà ấy một đời được sủng hạnh, đem theo cả nhà được phong hầu phong tước, không giống như ta một chiếc bình không nơi nương tựa,
An Lộc Sơn với chiếc môi dày cười toe toét gọi bà ấy một tiếng phụ mẫu. Cái đầu mập mạp và nụ cười rộng vành tai ấy khiến ta nhận ra mối quan hệ giữa hai người.
Lần đầu tiên ta nghĩ rằng Lý Mạo thật mù quáng và ngu xuẩn.
An Lộc Sơn đem theo người rời khỏi thiền phòng, chỉ để lại mình ta và nương nương.
“Quý Phi nương nương dày công suy nghĩ mời ta đến đây là vì lý do gì?”
Bà ấy cười rồi nhìn ta, trong lời nói đầy sự chế nhạo: “Bổn cung vốn cho rằng Lý Mạo không dẫn ngươi hồi cung, là thực sự để ngươi ở trong lòng, sợ người sẽ dẫn đạp lên vết xe đổ của ta. Bây giờ xem ra hai chúng ta đều là bị bỏ rơi rồi.”
Ta nhíu mày hồi đáp: “Lời của quý phi nương nương, thần thiếp nghe không hiểu.”
Quý phi nương nương cười nhếch mép đi đến trước mặt ta, lướt qua mặt của ta, trong ánh mắt vừa là sự thương hại vừa là chế nhạo.
“Lý Mạo đem theo người giả mạo diện kiến hoàng thượng, danh chính ngôn thuận trở thành Thọ Vương phi. Vi Song Song phụ thân ngươi đã chuyển đến Hà Nam từ lâu, ở kinh thành này còn có ai có thể giúp ngươi khôi phục lại thân phận chứ? Ngươi bây giờ chẳng là cái gì cả.”
Ta ước gì có thể rời khỏi tên ác quỷ Lý Mạo đó sớm hơn, căn bản không để ý đến lời của nương nương.
“Có người nguyện ý thay ta đi vào vũng bùn này, ta vui còn không hết.”
Vi Song Song, người còn có con cái ở Huệ lăng, nghĩ kỹ rồi nói chuyện với bổn cung.”
Bà ấy cười một cách kiêu ngạo thậm chí có chút bệnh hoạn, ta nhìn thấy dung mạo nghiêng nước nghiêng thành ấy, trong lòng bất giác sinh ra một sự thương tiếc.
Đằng sau thân phận ba năm được sủng ái chẳng qua là một đám sâu hút máu của Dương gia và nơi gửi gắm tình cảm của Hoàng thượng đối với Trinh Thuận Hoàng Hậu.
Bà tiếp tục nói: “Ngươi phải nghĩ kỹ, Vi Song Song, nếu không phải bổn cung kịp thời sai An Lộc Sơn đem ngươi đi, ngươi sớm đã bị Lý Mạo xử lý rồi. Ngươi nợ bổn cung, không thể không trả.”
Lời nương nương nói quả thật là việc mà Lý Mạo có thể làm ra. Mặc dù dựa vào Quý Phi nương nương chưa chắc ta có thể bình an vô sự sống tiếp, nhưng quyền lực của nương nương lại lớn hơn Lý Mạo. Huống hồ mà nói, ta của bây giờ chỉ là một thường dân, còn có thêm ba đứa con.”
Ta không có nhiều lựa chọn.
Thà lột da hổ còn hơn bị hổ vồ.
Suy cho cùng thành Trường An trước sau rồi sẽ ăn thịt người mà thôi.
Ta nhớ đến lời của phụ thân, con người chỉ cần tiếp tục sống thì sẽ có hi vọng…
Ta chậm rãi hành lễ với Quý Phi nương nương: “Thần thiếp chỉ là một thường dân, chỉ có thể thấp cổ bé họng, vẫn mong Quý Phi nương nương bảo vệ ta và con của ta bình an.”
“Quả nhiên là ngươi thông minh.”
Bà ấy mỉm cười, dìu lấy ta, trong sự bệnh hoạn có mang theo sự hài lòng.
Qua đêm nay trên đời này sẽ không có Vi Song Song nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.