Chương 295: Chương 295: Tuyệt cảnh
Deathstate
23/09/2018
Tô Kính bị hoa mắt, trông thấy bóng người xuất hiện, sau đó ánh sáng vàng mới lóe lên, tốc độ mau đến nỗi đôi mắt hắn không kịp phản ứng. Không phải vì người đó nhanh hơn vận tốc ánh sáng mà vì đã nắm giữ thiên đạo pháp tắc, thứ Tô Kính nhìn thấy chỉ là ảo giác.
Người đó thoạt trông ba mươi mấy tuổi, mặt xám xịt, lông mày thưa thớt, hơi gầy, mắt âm độc khiến người vừa nhìn vào mắt gã sẽ không kiềm nén được cảm xúc sinh ra táo bạo, sợ hãi, các loại cảm giác tiêu cực.
Tô Kính không bị ảnh hưởng một là vì đứng sau lưng Tô Tiên, hai vì mắt phải do Ngũ Quỷ Sinh Nhẫn Lôi biến ra. Hắn đúc lại thịt, mỗi ngày được long xà chân khí rèn luyện nên đã vượt qua phạm trù Ngũ Quỷ Sinh Nhẫn Lôi, biến hóa thành một con mắt kỳ dị có năng lực giống pháp khí.
Con mắt quỷ này sẽ không bị bất cứ cảm xúc tiêu cực nào từ ngoài xâm nhập, ngược lại phân tích chúng.
Đệ tử Tô gia thì không chịu nổi đều cúi đầu.
Tô Tiên thầm tức giận, nhưng người này trên Kim Đan tam trọng, nàng không nghĩ ra tại sao người này xuất hiện ở đây chống lại nàng.
Nên biết Tô gia không dễ chọc, nếu Tô Tiên chết, cường giả Kim Đan này trừ phi trốn vào hoàng cung nếu không Tô gia luôn có cách tìm ra rồi giết chết gã.
Tô Tiên chỉ là Kim Đan nhất trọng, sắp đột phá cảnh giới, không thể nào đánh lại cường giả Kim Đan tứ trọng. Xem đối phương mặc đạo y là đạo khí trung phẩm, thân phận tuyệt đối không nghèo, chắc sở hữu vũ khí cũng khá mạnh. Nếu Tô Tiên rời đi có khi nào người này...
Nam nhân trong sân cười chỉ vào Tô Tiên:
- Đưa Hỗn Nguyên Lô đây.
Trên đầu ngón tay Tô Tiên hiện ra một hàng ngọc phù chuyển động không ngớt, va chạm phát ra tiếng đinh đông. Nam nhân căng cứng da mặt, cau mày.
- Liên Hoàn Ngọc của Tô gia, không ngờ ngươi còn trẻ vậy có thể sử dụng nó.
Nam nhân rút từ trong ống tay áo ra một cây đao nhỏ hẹp dài, thân đao vặn vẹo, lưỡi dao không một đường thẳng.
Tô Tiên hỏi lần nữa:
- Ngươi là ai?
Người này quá mạnh, nếu nàng đối đầu sẽ phải dốc hết sức ra đổi lấy kết quả lưỡng bại câu thương. Chờ xem đối phương có nỡ liều mạng với nàng không. Nếu đánh thì nàng sẽ chết, nam nhân cũng bị đánh rớt cảnh giới, không biết mất bao lâu mới trở lại trạng thái Kim Đan tứ trọng.
Nam nhân toát ra lệ khí đậm hơn:
- Ta là ai? Ha ha, chờ ngươi chết rồi liền biết!
Tay nam nhân vung đoản đao quái dị, gió âm nổi lên trong đình viện, ngoài bờ tường rồi lan tràn ra đường phố.
Tô Tiên siêu hối hận, người này mạnh hơn xa nàng hiểu biết, đoản đao gã cầm là đạo khí, không chỉ dẫn động nguyên khí thiên địa còn khuếch tán diện tích lĩnh vực Kim Đan.
Trong phút chốc Tô Tiên đã không thể chạy trốn, Liên Hoàn Ngọc lăn lộn càng lúc càng nhanh trong tay nàng, từng ánh sáng màu xanh chui lên khỏi mặt đất bảo vệ người trong phòng.
Nam nhân lạnh lùng cười:
- Bây giờ ngươi trốn còn kịp, chờ ta đặt nguyên chợ Mã gia vào lĩnh vực Kim Đan thì người nơi này không ai sống dược.
Tô Kính hoảng sợ, một cường giả Kim Đan muốn giết người nguyên trấn?
Tô Tiên biết đối phương định dùng lời nói hăm dọa, làm hỏng đạo tâm của nàng, khiến nàng manh nha rút lui.
Lần đầu tiên Tô Kính cảm giác mưu kế vô dụng, dù hắn hiểu bản thân có sức mạnh mới là đáng tin nhất nhưng hắn là thế tử Tiêu Dao Hầu, có nhiều lúc múa mép là có thể giải quyết vấn đề. Hắn dùng đầu óc nhiều hơn là dùng quyền cước.
chỉ có lúc này Tô Kính cảm giác mọi đường sống bị bóp chặt trong tay nam nhân đứng trong sân. Tô Kính sinh ra khao khát vô bờ muốn có lực lượng đột phá trói buộc, hắn không kiềm được tiến lên một bước đứng ở vị trí gần Tô Tiên nhất, cố ý vô tình che Tô Mộ sau lưng mình.
Tô Mộ cười, kẻ địch mạnh như thế mọi người đều phải chết, Tô Kính làm như vậy chẳng qua chết sớm hơn một bước. Nhưng đây là tấm lòng của Tô Kính, làm Tô Mộ vui, rất là sung sướng.
Tô Tiên nhướng mày quát:
- Ngươi là người của Mang Sơn đạo phái! Có biết giết chúng ta thì Mang Sơn đạo phái có họa diệt môn không?
Nam nhân cười khẽ rất là ngông cuồng:
- Diệt môn?
Tô Kính chợt nhận ra kiểu cười của tên này hơi giống Nguyên Thùy Vũ.
- Giết các ngươi thần không biết, quỷ không hay. Trong phạm vi năm trăm dặm đã đảo điên thiên cơ, hoàng thất có đến điều tra cũng không ra đầu mối gì. Ta gặt hết linh hồn trong chợ Mã gia này, chỉ để lại tro tàn hai cánh Vô Tâm Liên tử, sẽ có người suy đoán hướng về những hòa thượng.
Tô Tiên quát to ném ra luồng sáng chói mắt. Nam nhân phớt lờ, chỉ tay lên trời phong tỏa bầu trời. Liên Hoàn Ngọc lăn lộn không ngừng trong tay Tô Tiên, ánh sáng chói mắt rơi xuống đất mọc rễ, hóa thành sáu cây cột màu đỏ vàng quanh người nàng. Cột cao mười hai trượng, có rồng khoanh vòng, lửa cháy hừng hực.
Nam nhân phát ra gió âm bị đẩy ra khỏi căn nhà, gió âm màu đen đụng vào lửa phát ra tiếng xèo xèo như có hàng vạn con chuột giấu trong gió âm bị đốt cháy.
Nam nhân nhíu mày nói:
- Lục Trụ Xích Dương Thung?
Nam nhân giơ đoản đao, gió âm không tấn công Tô Tiên mà chồng chất từng tầng ngoài phòng từ từ xé kết cấu trong căn nhà.
- Tô Tiên, dù ngươi có Lục Trụ Xích Dương Thung cũng chỉ chết muộn chút, hay là đi theo ta, làm cơ thiếp của ta thì ta hứa tha cho một mạng. Ngươi có thể ẩn núp trong Tô gia, khi nào làm thành việc lớn giáo chủ sẽ ban thưởng cho ngươi một viên Quỷ Linh đan được vạn năm thọ nguyên, có thể thành tiên.
Tô Kính thầm hận Khuyển Thập Lang đã ngủ lăn lóc dưới chân mình, nếu gã tỉnh ít ra có thể phun nước miếng đầy mặt nam nhân kia.
Tô Tiên kêu lên:
- Tiểu Kính Tử!
- Có!
- Chờ chút nữa ta liều mạng với hắn rất có thể sẽ binh giải, chỉ một khoảnh khắc phá lĩnh vực Kim Đan của hắn. Nếu ngươi trốn được thì trốn nhanh, mặc kệ muội muội của ngươi. Nếu không làm vậy chuyện nơi này sẽ không có ngày được mở ra dưới ánh mặt trời, không có cả người báo thù cho ta.
Lòng Tô Kính ức chế, hắn không muốn đồng ý, nhưng đám người trong phòng chỉ có đôi mắt của hắn là nhìn thấu chút kẽ hở vào khoảnh khắc lĩnh vực Kim Đan bị phá. Nếu Tô Kính ở lại đây cùng sống cùng chết thì không còn ai biết huyết án nơi này.
Tô Tiên khẽ thở dài:
- Mã Nguyên Vinh, người Mã gia các ngươi cố gắng trốn đi. Ta thật lòng tham, ài, kiếp số.
Tô Tiên định tấn công, nàng đã tính ra lĩnh vực Kim Đan của đối phương sắp lan tràn nguyên trấn. Chờ mọi người trong trấn đều bị lĩnh vực bao trùm là lúc đối phương xuống tay. Toàn trấn không còn ai sống sót.
Người đó thoạt trông ba mươi mấy tuổi, mặt xám xịt, lông mày thưa thớt, hơi gầy, mắt âm độc khiến người vừa nhìn vào mắt gã sẽ không kiềm nén được cảm xúc sinh ra táo bạo, sợ hãi, các loại cảm giác tiêu cực.
Tô Kính không bị ảnh hưởng một là vì đứng sau lưng Tô Tiên, hai vì mắt phải do Ngũ Quỷ Sinh Nhẫn Lôi biến ra. Hắn đúc lại thịt, mỗi ngày được long xà chân khí rèn luyện nên đã vượt qua phạm trù Ngũ Quỷ Sinh Nhẫn Lôi, biến hóa thành một con mắt kỳ dị có năng lực giống pháp khí.
Con mắt quỷ này sẽ không bị bất cứ cảm xúc tiêu cực nào từ ngoài xâm nhập, ngược lại phân tích chúng.
Đệ tử Tô gia thì không chịu nổi đều cúi đầu.
Tô Tiên thầm tức giận, nhưng người này trên Kim Đan tam trọng, nàng không nghĩ ra tại sao người này xuất hiện ở đây chống lại nàng.
Nên biết Tô gia không dễ chọc, nếu Tô Tiên chết, cường giả Kim Đan này trừ phi trốn vào hoàng cung nếu không Tô gia luôn có cách tìm ra rồi giết chết gã.
Tô Tiên chỉ là Kim Đan nhất trọng, sắp đột phá cảnh giới, không thể nào đánh lại cường giả Kim Đan tứ trọng. Xem đối phương mặc đạo y là đạo khí trung phẩm, thân phận tuyệt đối không nghèo, chắc sở hữu vũ khí cũng khá mạnh. Nếu Tô Tiên rời đi có khi nào người này...
Nam nhân trong sân cười chỉ vào Tô Tiên:
- Đưa Hỗn Nguyên Lô đây.
Trên đầu ngón tay Tô Tiên hiện ra một hàng ngọc phù chuyển động không ngớt, va chạm phát ra tiếng đinh đông. Nam nhân căng cứng da mặt, cau mày.
- Liên Hoàn Ngọc của Tô gia, không ngờ ngươi còn trẻ vậy có thể sử dụng nó.
Nam nhân rút từ trong ống tay áo ra một cây đao nhỏ hẹp dài, thân đao vặn vẹo, lưỡi dao không một đường thẳng.
Tô Tiên hỏi lần nữa:
- Ngươi là ai?
Người này quá mạnh, nếu nàng đối đầu sẽ phải dốc hết sức ra đổi lấy kết quả lưỡng bại câu thương. Chờ xem đối phương có nỡ liều mạng với nàng không. Nếu đánh thì nàng sẽ chết, nam nhân cũng bị đánh rớt cảnh giới, không biết mất bao lâu mới trở lại trạng thái Kim Đan tứ trọng.
Nam nhân toát ra lệ khí đậm hơn:
- Ta là ai? Ha ha, chờ ngươi chết rồi liền biết!
Tay nam nhân vung đoản đao quái dị, gió âm nổi lên trong đình viện, ngoài bờ tường rồi lan tràn ra đường phố.
Tô Tiên siêu hối hận, người này mạnh hơn xa nàng hiểu biết, đoản đao gã cầm là đạo khí, không chỉ dẫn động nguyên khí thiên địa còn khuếch tán diện tích lĩnh vực Kim Đan.
Trong phút chốc Tô Tiên đã không thể chạy trốn, Liên Hoàn Ngọc lăn lộn càng lúc càng nhanh trong tay nàng, từng ánh sáng màu xanh chui lên khỏi mặt đất bảo vệ người trong phòng.
Nam nhân lạnh lùng cười:
- Bây giờ ngươi trốn còn kịp, chờ ta đặt nguyên chợ Mã gia vào lĩnh vực Kim Đan thì người nơi này không ai sống dược.
Tô Kính hoảng sợ, một cường giả Kim Đan muốn giết người nguyên trấn?
Tô Tiên biết đối phương định dùng lời nói hăm dọa, làm hỏng đạo tâm của nàng, khiến nàng manh nha rút lui.
Lần đầu tiên Tô Kính cảm giác mưu kế vô dụng, dù hắn hiểu bản thân có sức mạnh mới là đáng tin nhất nhưng hắn là thế tử Tiêu Dao Hầu, có nhiều lúc múa mép là có thể giải quyết vấn đề. Hắn dùng đầu óc nhiều hơn là dùng quyền cước.
chỉ có lúc này Tô Kính cảm giác mọi đường sống bị bóp chặt trong tay nam nhân đứng trong sân. Tô Kính sinh ra khao khát vô bờ muốn có lực lượng đột phá trói buộc, hắn không kiềm được tiến lên một bước đứng ở vị trí gần Tô Tiên nhất, cố ý vô tình che Tô Mộ sau lưng mình.
Tô Mộ cười, kẻ địch mạnh như thế mọi người đều phải chết, Tô Kính làm như vậy chẳng qua chết sớm hơn một bước. Nhưng đây là tấm lòng của Tô Kính, làm Tô Mộ vui, rất là sung sướng.
Tô Tiên nhướng mày quát:
- Ngươi là người của Mang Sơn đạo phái! Có biết giết chúng ta thì Mang Sơn đạo phái có họa diệt môn không?
Nam nhân cười khẽ rất là ngông cuồng:
- Diệt môn?
Tô Kính chợt nhận ra kiểu cười của tên này hơi giống Nguyên Thùy Vũ.
- Giết các ngươi thần không biết, quỷ không hay. Trong phạm vi năm trăm dặm đã đảo điên thiên cơ, hoàng thất có đến điều tra cũng không ra đầu mối gì. Ta gặt hết linh hồn trong chợ Mã gia này, chỉ để lại tro tàn hai cánh Vô Tâm Liên tử, sẽ có người suy đoán hướng về những hòa thượng.
Tô Tiên quát to ném ra luồng sáng chói mắt. Nam nhân phớt lờ, chỉ tay lên trời phong tỏa bầu trời. Liên Hoàn Ngọc lăn lộn không ngừng trong tay Tô Tiên, ánh sáng chói mắt rơi xuống đất mọc rễ, hóa thành sáu cây cột màu đỏ vàng quanh người nàng. Cột cao mười hai trượng, có rồng khoanh vòng, lửa cháy hừng hực.
Nam nhân phát ra gió âm bị đẩy ra khỏi căn nhà, gió âm màu đen đụng vào lửa phát ra tiếng xèo xèo như có hàng vạn con chuột giấu trong gió âm bị đốt cháy.
Nam nhân nhíu mày nói:
- Lục Trụ Xích Dương Thung?
Nam nhân giơ đoản đao, gió âm không tấn công Tô Tiên mà chồng chất từng tầng ngoài phòng từ từ xé kết cấu trong căn nhà.
- Tô Tiên, dù ngươi có Lục Trụ Xích Dương Thung cũng chỉ chết muộn chút, hay là đi theo ta, làm cơ thiếp của ta thì ta hứa tha cho một mạng. Ngươi có thể ẩn núp trong Tô gia, khi nào làm thành việc lớn giáo chủ sẽ ban thưởng cho ngươi một viên Quỷ Linh đan được vạn năm thọ nguyên, có thể thành tiên.
Tô Kính thầm hận Khuyển Thập Lang đã ngủ lăn lóc dưới chân mình, nếu gã tỉnh ít ra có thể phun nước miếng đầy mặt nam nhân kia.
Tô Tiên kêu lên:
- Tiểu Kính Tử!
- Có!
- Chờ chút nữa ta liều mạng với hắn rất có thể sẽ binh giải, chỉ một khoảnh khắc phá lĩnh vực Kim Đan của hắn. Nếu ngươi trốn được thì trốn nhanh, mặc kệ muội muội của ngươi. Nếu không làm vậy chuyện nơi này sẽ không có ngày được mở ra dưới ánh mặt trời, không có cả người báo thù cho ta.
Lòng Tô Kính ức chế, hắn không muốn đồng ý, nhưng đám người trong phòng chỉ có đôi mắt của hắn là nhìn thấu chút kẽ hở vào khoảnh khắc lĩnh vực Kim Đan bị phá. Nếu Tô Kính ở lại đây cùng sống cùng chết thì không còn ai biết huyết án nơi này.
Tô Tiên khẽ thở dài:
- Mã Nguyên Vinh, người Mã gia các ngươi cố gắng trốn đi. Ta thật lòng tham, ài, kiếp số.
Tô Tiên định tấn công, nàng đã tính ra lĩnh vực Kim Đan của đối phương sắp lan tràn nguyên trấn. Chờ mọi người trong trấn đều bị lĩnh vực bao trùm là lúc đối phương xuống tay. Toàn trấn không còn ai sống sót.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.