Chương 300: Chương 300: Giá trị (Hạ) (2)
Deathstate
23/09/2018
Vì Tô Kính có đáng không?
Hình như Tô Kính không thèm muốn làm người để lại tên trong sử sách, hắn thích vẽ vời, thích đi luyện võ chỗ Lâm Hoành Sơn, thích đi ngâm mình ở chỗ Tô Mộ.
Có nghiên cứu thành lập tư quân toàn giao Tô Mộ ra mặt, Tô Kính muốn theo khuôn phép đi Vũ Lâm quân phục dịch.
Trở thành phò mã rồi Tô Kính vẫn nghĩ vậy, vào Vũ Lâm quân là quân quan nhưng chỉ thống lĩnh năm trăm người. Không có quân công thì dù ngươi là hoàng tử hoàng tôn cũng chỉ được đẳng cấp này.
Một nam nhân không có dã tâm xưng bá, có đáng vì hắn không?
Ưng Dương nhớ cảnh lần đầu gặp Tô Kính. Khuyển Thập Lang và nha hoàn của hắn xung đột, Tô Kính từ cánh cửa bước ra, áo bị nước mưa xối ướt, nét mặt đăm chiêu.
Thiếu gia nhận lấy phù văn nguyên thần của gã và Khuyển Thập Lang, không vội vàng nghiên cứu luyện hóa mà kêu nha hoàn sắp xếp chỗ ở cho bọn họ. Thiếu gia lúc đó là một thiếu niên dịu dàng, tâm sự nặng nề.
Sau đó thiếu gia thay đổi rất nhiều, thông minh hơn, cường đại hơn, đối xử với gã và Khuyển Thập Lang không có gì thay đổi, vẫn như trước kia sẽ không trách phạt.
Cho tới nay Ưng Dương đều muốn bảo vệ thiếu gia nhưng lần nào cũng là thiếu gia bảo vệ gã.
Ưng Dương ngước đầu lên muốn nhìn bầu trời, chợt nhớ đang trong tiệm rượu, xung quanh ầm ĩ tiếng người, các thiếu niên Tô gia đã bắt đầu uống rượu cười đùa.
Tô Kính ngồi trong đám đông, Ưng Dương chỉ thấy bóng lưng hắn. Bóng lưng đó tựa như một ngọn núi, vô cùng kiên định, cao ngất. Ưng Dương chớp mắt để chắc mình không hoa mắt.
Đó là Tô Kính thiếu gia của gã, từ khi nào đã có khí chất như vậy.
Không có đáng giá hoặc không, ta chấp nhận đi con đường này bảo vệ thiếu gia.
Ưng Dương trả lời Phó Thanh Sơn, trong óc gã như có cục băng cứng vỡ ra một tiếng giòn vang. Trong thần thức chợt hiện ra một khẩu quyết cực kỳ phức tạp, chữ khẩu quyết do chữ yêu tộc tổ thành, không làm Ưng Dương hiểu lệch nghĩa khác.
Chính giữa yêu văn vòng quanh là một đồ án thần ưng nho nhỏ do càng nhiều phù văn nhỏ xíu tổ hợp. Đồ án thần ưng dành cho việc quan sát, chỉ có ưng yêu tu luyện mới thích hợp nhất.
Giọng Phó Thanh Sơn chìm dần không còn vang lên nữa:
- Ta thấy ngươi có duyên, đây là số của ngươi. Nếu có ngày ngươi muốn tự do thì hãy đến tìm ta.
Ưng Dương cười nhạt. Tự do? Rời khỏi thiếu gia là tự do sao?
Nếu thế này gã cần gì rời khỏi Lôi sơn đi vào nhân thế này?
Phó Thanh Sơn rất mạnh, mạnh đến nỗi gã chỉ có thể ngước nhìn, nhưng Ưng Dương tuyệt đối không muốn trở thành một Phó Thanh Sơn khác. Vì gã là thần ưng, không phải nhân loại, lòng trung thành của gã không chút tỳ vết.
Cho dù thiếu gia vứt bỏ ta thì cũng chẳng cần tự do chó chết gì. bởi vì trên thế giới này không có tự do, không thì tu tiên làm gì?
Không thành tiên đều là con kiến. Con kiến vô tri cho rằng có thể lay động núi cao là tự do.
Trong Thần Dị Kinh có người khổng lồ cõng núi đi, sau cùng bị núi đè chết. Tự do mà Ưng Dương muốn nằm ở thiếu gia.
Hy vọng có ngày ta sẽ vì thiếu gia bay lượn trên chín tầng trời, giết địch thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền. Chờ khi thiếu gia gỡ bỏ gông xiềng nhân gian cũng là ngày ta tự do.
Ưng Dương dựa vào trí tuệ truyền thừa trong huyết mạch nhìn thấy con đường tương lai của mình. Phó Thanh Sơn chỉ thuận miệng dụ dỗ gieo hạt mầm, Ưng Dương có rời bỏ Tô Kính hay không chẳng quan trọng với gã. Phó Thanh Sơn chỉ nổi máu ác vậy thôi, một chút cái giá cho việc được cơ duyên.
Tính người vốn ác, không biết tiểu yêu kia có giống vậy không?
Cách xa hơn một vạn dặm. Phó Thanh Sơn đứng trên ngọn núi cao nhất lương Nhân sơn nhìn bốn phương tám hướng, mỗi chỗ kiến trúc Xung Tiêu phái không có cá lọt lưới. Toàn Xung Tiêu phái gồm vạn người, bao gồm tôi tớ trong môn phái đều bị Phó Thanh Sơn giết sạch.
Xung Tiêu phái suýt hại chết thiếu gia và ngũ tiểu thư, bọn họ có chết cũng chưa hết tội. Phó Thanh Sơn lâu vậy mới đến Lương Nhân sơn vì gạt bỏ hết người Xung Tiêu phái ở vòng ngoài trước, chờ ngoài núi không có đệ tử nào gã mới lên núi một hơi tiêu diệt môn phái truyền thừa hơn ngàn năm.
Nhổ cỏ tận gốc, sau này không còn ai lấy Xung Tiêu phái chất vấn thiếu gia.
Phó Thanh Sơn xem khắp chiến trường, xác định không có bất cứ sơ hở gì mới chỉ lên trời. Một luồng sáng đen từ trên trời giáng xuống kiến trúc trung tâm của Xung Tiêu phái, Cửu Tiêu cung.
Ánh sáng đen hóa thành sấm sét giáng mạnh, nguyên đỉnh núi lắc lư rồi từ từ sụp đổ.
Phó Thanh Sơn lộ nét cười.
Việc lần này làm không nhanh nhưng gọn gàng, gã cảm giác như quét dọn xong căn phòng, thỏa mãn nhìn bàn ghế sạch sẽ. Nhưng Phó Thanh Sơn không phải loại người dọn dẹp phòng, gã là tử thần trong bóng đêm.
Hủy diệt nguyên dãy núi rồi Phó Thanh Sơn lấy ra tấm da tu sĩ Kim Đan Mang Sơn đạo phái từ ống tay áo, giũ hướng gió. Tấm da phồng lên bay lên cao phần phật trong gió, từ lỗ thủng mắt mũi miệng phát ra tiếng ù ù. Trong phạm vi mấy trặm dặm đều là khu vực Xung Tiêu phái quản lý, tất cả mảnh nhỏ linh hồn bị lôi kéo bay hướng da người.
Động vật nhỏ yếu trong rừng không chống cự được lực lượng này, chúng nó té ngã dưới đất, linh hồn lìa xác bị da người hút vào trong lỗ thủng mắt miệng mũi.
Chờ thu gom hết mảnh nhỏ linh hồn Phó Thanh Sơn mới cười lớn hướng hư không:
- Mặc kệ ngươi để lại thủ đoạn gì, trông thấy không? Việc ngày hôm nay là kết cục tương lai của ngươi!
Chiêu cuối cùng này là uy hiếp. Người dùng Hỗn Nguyên Lô để bày cục rất lợi hại, mất Hỗn Nguyên Lô chắc đối phương sẽ nổi khùng không chịu thôi. Phó Thanh Sơn dùng thủ đoạn sấm sét diệt tuyệt một môn phái chưa đủ, còn muốn những mảnh nhỏ linh hồn không có chỗ dựa vào, sau cùng bị luyện chế thành cái gì thì Phó Thanh Sơn chưa nghĩ ra.
Điều này sẽ làm đối phương sợ, mặc kệ các ngươi là ai sớm muộn gì phải trả giá đắt.
Tô Kính theo Tô Tiên uống rượu trong tiệm suốt một canh giờ, hắn đã hơi say. Tô Kính không muốn dùng chân khí xua men rượu. Rựơu rất ngon, tiêu trừ một chút đan độc mới tích trữ trong người Tô Kính. Dù hiệu quả bình thường thì cũng rất quý giá.
Càng quý hơn là trừ Tô Mộ ra mọi người không giải trừ loại trạng thái này. Cảm giác rất ấm áp, tùy tính, ngăn cách với thế giới này.
Điều này khiến Tô Kính nhớ đến Trái Đất, dù hắn không còn ý định quay về nhưng không nỡ xua tan cảm giác này.
Hình như Tô Kính không thèm muốn làm người để lại tên trong sử sách, hắn thích vẽ vời, thích đi luyện võ chỗ Lâm Hoành Sơn, thích đi ngâm mình ở chỗ Tô Mộ.
Có nghiên cứu thành lập tư quân toàn giao Tô Mộ ra mặt, Tô Kính muốn theo khuôn phép đi Vũ Lâm quân phục dịch.
Trở thành phò mã rồi Tô Kính vẫn nghĩ vậy, vào Vũ Lâm quân là quân quan nhưng chỉ thống lĩnh năm trăm người. Không có quân công thì dù ngươi là hoàng tử hoàng tôn cũng chỉ được đẳng cấp này.
Một nam nhân không có dã tâm xưng bá, có đáng vì hắn không?
Ưng Dương nhớ cảnh lần đầu gặp Tô Kính. Khuyển Thập Lang và nha hoàn của hắn xung đột, Tô Kính từ cánh cửa bước ra, áo bị nước mưa xối ướt, nét mặt đăm chiêu.
Thiếu gia nhận lấy phù văn nguyên thần của gã và Khuyển Thập Lang, không vội vàng nghiên cứu luyện hóa mà kêu nha hoàn sắp xếp chỗ ở cho bọn họ. Thiếu gia lúc đó là một thiếu niên dịu dàng, tâm sự nặng nề.
Sau đó thiếu gia thay đổi rất nhiều, thông minh hơn, cường đại hơn, đối xử với gã và Khuyển Thập Lang không có gì thay đổi, vẫn như trước kia sẽ không trách phạt.
Cho tới nay Ưng Dương đều muốn bảo vệ thiếu gia nhưng lần nào cũng là thiếu gia bảo vệ gã.
Ưng Dương ngước đầu lên muốn nhìn bầu trời, chợt nhớ đang trong tiệm rượu, xung quanh ầm ĩ tiếng người, các thiếu niên Tô gia đã bắt đầu uống rượu cười đùa.
Tô Kính ngồi trong đám đông, Ưng Dương chỉ thấy bóng lưng hắn. Bóng lưng đó tựa như một ngọn núi, vô cùng kiên định, cao ngất. Ưng Dương chớp mắt để chắc mình không hoa mắt.
Đó là Tô Kính thiếu gia của gã, từ khi nào đã có khí chất như vậy.
Không có đáng giá hoặc không, ta chấp nhận đi con đường này bảo vệ thiếu gia.
Ưng Dương trả lời Phó Thanh Sơn, trong óc gã như có cục băng cứng vỡ ra một tiếng giòn vang. Trong thần thức chợt hiện ra một khẩu quyết cực kỳ phức tạp, chữ khẩu quyết do chữ yêu tộc tổ thành, không làm Ưng Dương hiểu lệch nghĩa khác.
Chính giữa yêu văn vòng quanh là một đồ án thần ưng nho nhỏ do càng nhiều phù văn nhỏ xíu tổ hợp. Đồ án thần ưng dành cho việc quan sát, chỉ có ưng yêu tu luyện mới thích hợp nhất.
Giọng Phó Thanh Sơn chìm dần không còn vang lên nữa:
- Ta thấy ngươi có duyên, đây là số của ngươi. Nếu có ngày ngươi muốn tự do thì hãy đến tìm ta.
Ưng Dương cười nhạt. Tự do? Rời khỏi thiếu gia là tự do sao?
Nếu thế này gã cần gì rời khỏi Lôi sơn đi vào nhân thế này?
Phó Thanh Sơn rất mạnh, mạnh đến nỗi gã chỉ có thể ngước nhìn, nhưng Ưng Dương tuyệt đối không muốn trở thành một Phó Thanh Sơn khác. Vì gã là thần ưng, không phải nhân loại, lòng trung thành của gã không chút tỳ vết.
Cho dù thiếu gia vứt bỏ ta thì cũng chẳng cần tự do chó chết gì. bởi vì trên thế giới này không có tự do, không thì tu tiên làm gì?
Không thành tiên đều là con kiến. Con kiến vô tri cho rằng có thể lay động núi cao là tự do.
Trong Thần Dị Kinh có người khổng lồ cõng núi đi, sau cùng bị núi đè chết. Tự do mà Ưng Dương muốn nằm ở thiếu gia.
Hy vọng có ngày ta sẽ vì thiếu gia bay lượn trên chín tầng trời, giết địch thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền. Chờ khi thiếu gia gỡ bỏ gông xiềng nhân gian cũng là ngày ta tự do.
Ưng Dương dựa vào trí tuệ truyền thừa trong huyết mạch nhìn thấy con đường tương lai của mình. Phó Thanh Sơn chỉ thuận miệng dụ dỗ gieo hạt mầm, Ưng Dương có rời bỏ Tô Kính hay không chẳng quan trọng với gã. Phó Thanh Sơn chỉ nổi máu ác vậy thôi, một chút cái giá cho việc được cơ duyên.
Tính người vốn ác, không biết tiểu yêu kia có giống vậy không?
Cách xa hơn một vạn dặm. Phó Thanh Sơn đứng trên ngọn núi cao nhất lương Nhân sơn nhìn bốn phương tám hướng, mỗi chỗ kiến trúc Xung Tiêu phái không có cá lọt lưới. Toàn Xung Tiêu phái gồm vạn người, bao gồm tôi tớ trong môn phái đều bị Phó Thanh Sơn giết sạch.
Xung Tiêu phái suýt hại chết thiếu gia và ngũ tiểu thư, bọn họ có chết cũng chưa hết tội. Phó Thanh Sơn lâu vậy mới đến Lương Nhân sơn vì gạt bỏ hết người Xung Tiêu phái ở vòng ngoài trước, chờ ngoài núi không có đệ tử nào gã mới lên núi một hơi tiêu diệt môn phái truyền thừa hơn ngàn năm.
Nhổ cỏ tận gốc, sau này không còn ai lấy Xung Tiêu phái chất vấn thiếu gia.
Phó Thanh Sơn xem khắp chiến trường, xác định không có bất cứ sơ hở gì mới chỉ lên trời. Một luồng sáng đen từ trên trời giáng xuống kiến trúc trung tâm của Xung Tiêu phái, Cửu Tiêu cung.
Ánh sáng đen hóa thành sấm sét giáng mạnh, nguyên đỉnh núi lắc lư rồi từ từ sụp đổ.
Phó Thanh Sơn lộ nét cười.
Việc lần này làm không nhanh nhưng gọn gàng, gã cảm giác như quét dọn xong căn phòng, thỏa mãn nhìn bàn ghế sạch sẽ. Nhưng Phó Thanh Sơn không phải loại người dọn dẹp phòng, gã là tử thần trong bóng đêm.
Hủy diệt nguyên dãy núi rồi Phó Thanh Sơn lấy ra tấm da tu sĩ Kim Đan Mang Sơn đạo phái từ ống tay áo, giũ hướng gió. Tấm da phồng lên bay lên cao phần phật trong gió, từ lỗ thủng mắt mũi miệng phát ra tiếng ù ù. Trong phạm vi mấy trặm dặm đều là khu vực Xung Tiêu phái quản lý, tất cả mảnh nhỏ linh hồn bị lôi kéo bay hướng da người.
Động vật nhỏ yếu trong rừng không chống cự được lực lượng này, chúng nó té ngã dưới đất, linh hồn lìa xác bị da người hút vào trong lỗ thủng mắt miệng mũi.
Chờ thu gom hết mảnh nhỏ linh hồn Phó Thanh Sơn mới cười lớn hướng hư không:
- Mặc kệ ngươi để lại thủ đoạn gì, trông thấy không? Việc ngày hôm nay là kết cục tương lai của ngươi!
Chiêu cuối cùng này là uy hiếp. Người dùng Hỗn Nguyên Lô để bày cục rất lợi hại, mất Hỗn Nguyên Lô chắc đối phương sẽ nổi khùng không chịu thôi. Phó Thanh Sơn dùng thủ đoạn sấm sét diệt tuyệt một môn phái chưa đủ, còn muốn những mảnh nhỏ linh hồn không có chỗ dựa vào, sau cùng bị luyện chế thành cái gì thì Phó Thanh Sơn chưa nghĩ ra.
Điều này sẽ làm đối phương sợ, mặc kệ các ngươi là ai sớm muộn gì phải trả giá đắt.
Tô Kính theo Tô Tiên uống rượu trong tiệm suốt một canh giờ, hắn đã hơi say. Tô Kính không muốn dùng chân khí xua men rượu. Rựơu rất ngon, tiêu trừ một chút đan độc mới tích trữ trong người Tô Kính. Dù hiệu quả bình thường thì cũng rất quý giá.
Càng quý hơn là trừ Tô Mộ ra mọi người không giải trừ loại trạng thái này. Cảm giác rất ấm áp, tùy tính, ngăn cách với thế giới này.
Điều này khiến Tô Kính nhớ đến Trái Đất, dù hắn không còn ý định quay về nhưng không nỡ xua tan cảm giác này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.