Chương 341: Chương 341: Huyết tẩy (Thượng) (2)
Deathstate
23/09/2018
Không có Kim Đan thì đối phương chỉ là cặn bã trước mặt đại quân một vạn hai ngàn người của gã, nhưng lỡ như có Kim Đan ẩn núp thì gã không thể chia binh tấn công. Nếu phái đi một ít bộ đội bị diệt thì Tô Quyết Tâm không chịu nổi tổn thất.
Tô Quyết Tâm hỏi:
- Người trên Lạc Nhật Khư có phản ứng gì?
- Nhiều người xông hướng Hồ Lô khẩu, muốn trốn vào thành.
Tô Quyết Tâm im lặng một lúc sau hỏi Tô Mộ:
- Trưởng lão nói xem phải làm sao?
Tô Mộ hỏi ngược lại:
- Trên Lạc Nhật Khư là con dân của đế quốc?
- Không phải.
- Có huyết mạch Tô gia?
- Cũng không phải.
- Bọn họ tồn tại trên Lạc Nhật Khư có ý nghĩa gì với Tô gia?
Tô Mộ hỏi liền ba câu làm Tô Quyết Tâm nóng mặt. Gã do dự cái gì? Người Lạc Nhật Khư chỉ có tác dụng làm giảm xóc lực lượng, dù kẻ địch là ai nếu đã ập đến, người Lạc Nhật Khư không muốn chống cự mà chỉ lo tìm kiếm Tô gia che chở thì sự tồn tại của họ có ý nghĩa gì?
Nghĩ đến đây Tô Quyết Tâm ra lệnh:
- Đóng quan lại, truyền quân lệnh của ta tất cả binh sĩ lập tức về vị trí, để quân giới bổ sung ngay, trưởng lão...
Tô Quyết Tâm liếc sang Tô Mộ.
Tô Mộ nói:
- Không sao, người của ta cần nghỉ ngơi nhưng ta và ca ca có thể lên đầu tường xem xảy ra chuyện gì.
Tô Quyết Tâm mừng rỡ. Tô Mộ không định khoanh tay đứng nhìn, nàng mang theo hai trăm binh sĩ Tiên Thiên kỳ, nếu thủ thành sẽ đem lại tác dụng lớn. Giờ Tô Quyết Tâm trước mắt tối đen, không biết trên Lạc Nhật Khư có chuyện gì. Binh sĩ nơi này chuẩn bị đầy đủ, huấn luyện hàng ngày nhưng lâu rồi chưa thấy máu.
Có giúp đỡ, dù chỉ là hai trăm người cũng khiến Tô Quyết Tâm yên bụng.
Tô Kính kêu Ưng Dương, Khuyển Thập Lang đi gọi Quân Vô Tà, truyền lệnh mọi người nghỉ ngơi trong quân doanh không được rục rịch. Ít nhất phải ngủ ba canh giờ, trong thời gian này dù xảy ra chuyện gì cũng phải chờ nghe lệnh.
Tô Quyết Tâm mang hai mươi mấy thân binh vội vàng lên đầu tường, tự nhiên có người chỉ huy phòng thủ. Tô Quyết Tâm làm trưởng quan cao nhất Hồ Lô khẩu chỉ cần tuyên bố vài mệnh lệnh, không cần tự mình chấp hành.
Tường thành Hồ Lô khẩu kết cấu hình thang lõm vào trong, hai bên là ngọn núi cao ngất, tường thành chặn khe núi hẹp. Hướng nam khu vực đồi núi, hướng bắc là Lạc Nhật Khư, đứng trên đầu tường nhìn xa mấy chục dặm.
Băng Tuyết trường thành không có quân trú đóng, chỉ dùng thuật đạo thay đổi địa hình đặt ra biên giới Dực châu. Nên kẻ địch muốn chiếm đóng Hồ Lô khẩu phải vòng qua hai bên núi đi xa hai trăm dặm, phái binh bọc ra sau giáp công.
Tô Kính hỏi Tô Quyết Tâm:
- Nơi chi viện nào cách Hồ Lô khẩu gần nhất?
- ngoài sáu trăm dặm, Mạch Nhiên thành. Nhưng chỗ đó không có cường giả Kim Đan, hơn một vạn quân đế quốc hạng bét, hơn tám ngàn quân đội Tô gia.
Tô Mộ gật đầu nói:
- Phái người đi kêu chi viện, Thiên Hà phủ cách chỗ này bao xa? Ta hỏi chiều dài con đường.
- Chỗ đó xa hơn một ngàn bốn trăm dặm.
- Ta gửi thư cho Phục Ma thành xem thử có kêu quân đội Thiên Hà phủ được không. Quân bị của Mạch Nhiên thành ra sao?
- Binh sĩ giống chỗ ta nhưng quân giới càng sung túc.
- Nếu điều lại đây có bị kẻ địch đột phá Mạch Nhiên thành không?
- Không hề, chỗ đó vốn chỉ là địa điểm chi viện, là trung chuyển liên lạc Thiên Hà phủ. Phía bắc Mạch Nhiên thành là sơn mạch, quân đội khó vượt qua.
Khi bọn họ nói chuyện trên bầu trời có một chiếc tàu bay nhỏ bay tới gần rơi xuống tường thành, cuối con tàu cắm cây trường mâu trắng tinh.
Mắt Tô Kính nhìn cọn xa hơn Tô Quyết Tâm, từ xa hắn đã thấy một cây cốt mâu toát ra hơi thở chết chóc cực đậm vòng quanh.
Trong binh sĩ phía xa có người hét to:
- Cẩn thận!
Binh sĩ đang định mở tàu bay ra chợt khựng lại, nhận lấy mũ giáp đồng bạn đưa đến đội lên đầu, kéo miếng che mặt xuống, con mắt cũng được phòng hộ kỹ mới đi qua.
Tường thành bắc Hồ Lô khẩu cực dày, đám người Tô Kính đứng bên mép, sau lưng rộng hơn hai mươi trượng. Đang trên đầu tường, dưới thành dày gần trăm trượng, cửa thành như hang núi hẹp dài. Nếu kẻ địch chỉ có binh lực thường quy thì không thể đột phá cửa thành.
Tàu bay không lớn, khi nó đáp xuống tường thành thì binh sĩ đã phòng hộ kỹ bước qua. Đáy tàu by đã bị cốt mâu hòa tan, toát ra làn khói. Binh sĩ vội thít chặt cổ bao tay, tiến lên lật tàu bay lại. Bụng tàu bay đã mục nát, thứ chứa bên trong bị cốt mâu bắn tan nát.
Binh sĩ vội lùi lại kêu luyện khí sĩ lên thi triển thuật đạo xua tan chất độc phát ra từ cốt mâu.
Mấy binh sĩ kéo túi vải lớn nhét tàu bay đã thanh lý sạch sẽ vào đưa xuống dưới thành. Sắc mặt luyện khí sĩ khó coi, sau khi phát ra thuật đạo cho đám lính lại kêu người đưa nước lọc, gã bỏ một viên đan dược hòa tan trong nước cho từng binh sĩ đứng gần tàu bay uống vào.
Tô Kính lo lắng hỏi:
- Trông giống tà thuật vong linh của tà thuật sư, thật tồi tệ.
Tô Quyết Tâm có thể lãnh hơn vạn binh xem như đệ tử trung tâm trong Tô gia, nghe Tô Kính nói vậy làm gã thầm lo. Tà thuật sư là cái gì? Tương đương với luyện khí sĩ quốc gia Tà Thần.
Tàu bay cao hai, ba trăm trượng, công kích từ dưới đất còn dùng đầu mâu? Phải là luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ hết sức đánh ra một kích mới làm được.
Cốt mâu đâm chính xác xuyên thủng linh kiện phần bụng tàu bay, nơi đó chứa tư liệu hình ảnh trinh sát, sau khi bay về Tô gia có thể xem cảnh dưới đất bị tàu bay quay lại. Nếu bị ngạnh nỗ bắn rơi thì Tô Quyết Tâm chưa quá lo, nhưng ném cốt mâu thật khủng bố.
Tô Kính chợt hỏi:
- Có trống trận nhiếp hồn không?
Tô Quyết Tâm đáp ngay:
- Có, hơn hai mươi cái.
Tô Kính phục rồi, thống soái cao nhất này không phải bao cỏ, có thể nhớ rõ quân tư chứng tỏ rất nghiêm túc làm việc.
Tô Kính chỉ thành lâu:
- Đặt nó ở đầu tường, cho ta một luyện khí sĩ ít nhất là Trúc Cơ hậu kỳ, ta muốn bàn ghế.
- Được!
Tô Quyết Tâm không hỏi tại sao, gã phái người tìm luyện khí sĩ Trúc Cơ hậu kỳ ngay. Tô Quyết Tâm còn phải chỉ huy đại quân, không đi cùng Tô Kính được.
Tô Kính đến thành lâu, có người dọn bàn tới, hắn lấy tờ giấy ra vẽ đồ án phù văn.
Chốc lát sau luyện khí sĩ Trúc Cơ hậu kỳ được đưa đến. Tô Kính chỉ cái ghế khác cho luyện khí sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, tay hắn vẽ nhanh chớp mắt đã xong đồ án phù văn.
- Đây là khôi lỗi khống chế, ta có mười khôi lỗi kim loại, dự định dùng trống trận nhiếp hồn. Chỉ trông vào binh sĩ thì chốc lát sau sẽ kiệt quệ, cũng dễ bị đánh lén.
Tô Quyết Tâm hỏi:
- Người trên Lạc Nhật Khư có phản ứng gì?
- Nhiều người xông hướng Hồ Lô khẩu, muốn trốn vào thành.
Tô Quyết Tâm im lặng một lúc sau hỏi Tô Mộ:
- Trưởng lão nói xem phải làm sao?
Tô Mộ hỏi ngược lại:
- Trên Lạc Nhật Khư là con dân của đế quốc?
- Không phải.
- Có huyết mạch Tô gia?
- Cũng không phải.
- Bọn họ tồn tại trên Lạc Nhật Khư có ý nghĩa gì với Tô gia?
Tô Mộ hỏi liền ba câu làm Tô Quyết Tâm nóng mặt. Gã do dự cái gì? Người Lạc Nhật Khư chỉ có tác dụng làm giảm xóc lực lượng, dù kẻ địch là ai nếu đã ập đến, người Lạc Nhật Khư không muốn chống cự mà chỉ lo tìm kiếm Tô gia che chở thì sự tồn tại của họ có ý nghĩa gì?
Nghĩ đến đây Tô Quyết Tâm ra lệnh:
- Đóng quan lại, truyền quân lệnh của ta tất cả binh sĩ lập tức về vị trí, để quân giới bổ sung ngay, trưởng lão...
Tô Quyết Tâm liếc sang Tô Mộ.
Tô Mộ nói:
- Không sao, người của ta cần nghỉ ngơi nhưng ta và ca ca có thể lên đầu tường xem xảy ra chuyện gì.
Tô Quyết Tâm mừng rỡ. Tô Mộ không định khoanh tay đứng nhìn, nàng mang theo hai trăm binh sĩ Tiên Thiên kỳ, nếu thủ thành sẽ đem lại tác dụng lớn. Giờ Tô Quyết Tâm trước mắt tối đen, không biết trên Lạc Nhật Khư có chuyện gì. Binh sĩ nơi này chuẩn bị đầy đủ, huấn luyện hàng ngày nhưng lâu rồi chưa thấy máu.
Có giúp đỡ, dù chỉ là hai trăm người cũng khiến Tô Quyết Tâm yên bụng.
Tô Kính kêu Ưng Dương, Khuyển Thập Lang đi gọi Quân Vô Tà, truyền lệnh mọi người nghỉ ngơi trong quân doanh không được rục rịch. Ít nhất phải ngủ ba canh giờ, trong thời gian này dù xảy ra chuyện gì cũng phải chờ nghe lệnh.
Tô Quyết Tâm mang hai mươi mấy thân binh vội vàng lên đầu tường, tự nhiên có người chỉ huy phòng thủ. Tô Quyết Tâm làm trưởng quan cao nhất Hồ Lô khẩu chỉ cần tuyên bố vài mệnh lệnh, không cần tự mình chấp hành.
Tường thành Hồ Lô khẩu kết cấu hình thang lõm vào trong, hai bên là ngọn núi cao ngất, tường thành chặn khe núi hẹp. Hướng nam khu vực đồi núi, hướng bắc là Lạc Nhật Khư, đứng trên đầu tường nhìn xa mấy chục dặm.
Băng Tuyết trường thành không có quân trú đóng, chỉ dùng thuật đạo thay đổi địa hình đặt ra biên giới Dực châu. Nên kẻ địch muốn chiếm đóng Hồ Lô khẩu phải vòng qua hai bên núi đi xa hai trăm dặm, phái binh bọc ra sau giáp công.
Tô Kính hỏi Tô Quyết Tâm:
- Nơi chi viện nào cách Hồ Lô khẩu gần nhất?
- ngoài sáu trăm dặm, Mạch Nhiên thành. Nhưng chỗ đó không có cường giả Kim Đan, hơn một vạn quân đế quốc hạng bét, hơn tám ngàn quân đội Tô gia.
Tô Mộ gật đầu nói:
- Phái người đi kêu chi viện, Thiên Hà phủ cách chỗ này bao xa? Ta hỏi chiều dài con đường.
- Chỗ đó xa hơn một ngàn bốn trăm dặm.
- Ta gửi thư cho Phục Ma thành xem thử có kêu quân đội Thiên Hà phủ được không. Quân bị của Mạch Nhiên thành ra sao?
- Binh sĩ giống chỗ ta nhưng quân giới càng sung túc.
- Nếu điều lại đây có bị kẻ địch đột phá Mạch Nhiên thành không?
- Không hề, chỗ đó vốn chỉ là địa điểm chi viện, là trung chuyển liên lạc Thiên Hà phủ. Phía bắc Mạch Nhiên thành là sơn mạch, quân đội khó vượt qua.
Khi bọn họ nói chuyện trên bầu trời có một chiếc tàu bay nhỏ bay tới gần rơi xuống tường thành, cuối con tàu cắm cây trường mâu trắng tinh.
Mắt Tô Kính nhìn cọn xa hơn Tô Quyết Tâm, từ xa hắn đã thấy một cây cốt mâu toát ra hơi thở chết chóc cực đậm vòng quanh.
Trong binh sĩ phía xa có người hét to:
- Cẩn thận!
Binh sĩ đang định mở tàu bay ra chợt khựng lại, nhận lấy mũ giáp đồng bạn đưa đến đội lên đầu, kéo miếng che mặt xuống, con mắt cũng được phòng hộ kỹ mới đi qua.
Tường thành bắc Hồ Lô khẩu cực dày, đám người Tô Kính đứng bên mép, sau lưng rộng hơn hai mươi trượng. Đang trên đầu tường, dưới thành dày gần trăm trượng, cửa thành như hang núi hẹp dài. Nếu kẻ địch chỉ có binh lực thường quy thì không thể đột phá cửa thành.
Tàu bay không lớn, khi nó đáp xuống tường thành thì binh sĩ đã phòng hộ kỹ bước qua. Đáy tàu by đã bị cốt mâu hòa tan, toát ra làn khói. Binh sĩ vội thít chặt cổ bao tay, tiến lên lật tàu bay lại. Bụng tàu bay đã mục nát, thứ chứa bên trong bị cốt mâu bắn tan nát.
Binh sĩ vội lùi lại kêu luyện khí sĩ lên thi triển thuật đạo xua tan chất độc phát ra từ cốt mâu.
Mấy binh sĩ kéo túi vải lớn nhét tàu bay đã thanh lý sạch sẽ vào đưa xuống dưới thành. Sắc mặt luyện khí sĩ khó coi, sau khi phát ra thuật đạo cho đám lính lại kêu người đưa nước lọc, gã bỏ một viên đan dược hòa tan trong nước cho từng binh sĩ đứng gần tàu bay uống vào.
Tô Kính lo lắng hỏi:
- Trông giống tà thuật vong linh của tà thuật sư, thật tồi tệ.
Tô Quyết Tâm có thể lãnh hơn vạn binh xem như đệ tử trung tâm trong Tô gia, nghe Tô Kính nói vậy làm gã thầm lo. Tà thuật sư là cái gì? Tương đương với luyện khí sĩ quốc gia Tà Thần.
Tàu bay cao hai, ba trăm trượng, công kích từ dưới đất còn dùng đầu mâu? Phải là luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ hết sức đánh ra một kích mới làm được.
Cốt mâu đâm chính xác xuyên thủng linh kiện phần bụng tàu bay, nơi đó chứa tư liệu hình ảnh trinh sát, sau khi bay về Tô gia có thể xem cảnh dưới đất bị tàu bay quay lại. Nếu bị ngạnh nỗ bắn rơi thì Tô Quyết Tâm chưa quá lo, nhưng ném cốt mâu thật khủng bố.
Tô Kính chợt hỏi:
- Có trống trận nhiếp hồn không?
Tô Quyết Tâm đáp ngay:
- Có, hơn hai mươi cái.
Tô Kính phục rồi, thống soái cao nhất này không phải bao cỏ, có thể nhớ rõ quân tư chứng tỏ rất nghiêm túc làm việc.
Tô Kính chỉ thành lâu:
- Đặt nó ở đầu tường, cho ta một luyện khí sĩ ít nhất là Trúc Cơ hậu kỳ, ta muốn bàn ghế.
- Được!
Tô Quyết Tâm không hỏi tại sao, gã phái người tìm luyện khí sĩ Trúc Cơ hậu kỳ ngay. Tô Quyết Tâm còn phải chỉ huy đại quân, không đi cùng Tô Kính được.
Tô Kính đến thành lâu, có người dọn bàn tới, hắn lấy tờ giấy ra vẽ đồ án phù văn.
Chốc lát sau luyện khí sĩ Trúc Cơ hậu kỳ được đưa đến. Tô Kính chỉ cái ghế khác cho luyện khí sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, tay hắn vẽ nhanh chớp mắt đã xong đồ án phù văn.
- Đây là khôi lỗi khống chế, ta có mười khôi lỗi kim loại, dự định dùng trống trận nhiếp hồn. Chỉ trông vào binh sĩ thì chốc lát sau sẽ kiệt quệ, cũng dễ bị đánh lén.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.