Chương 609: Chương 609: Minh hữu chính thức (2)
Deathstate
23/09/2018
Mộ Ngân Mâu biết rõ trên người Vô Niệm có rất nhiều pháp khí tiêu hao, đây là điểm người ta không thể so. Tô Kính dùng giá quy định thu mua rất nhiều Phật khí dùng làm tiêu hao phẩm, thủ đoạn như thế làm sức chêến đấu của Vô Niệm tăng lên rất nhanh.
- Trên Võ Thánh có cái gì thì ngươi hiểu hơn ta, loại địa phương này, không có tín đồ Tà Thần nhưng là khẳng định có Võ Thánh truyền nhân. Ta và Tô Mộ đã đi qua chiến trường nhưng thủ hạ dưới tay ngươi thì sao?
Mộ Ngân Mâu nhíu mày, Tô Kính nói đúng là có đạo lý, thủ hạ của nàng không nói cận chiến, nếu như Kim Đan nhất trọng không mở lĩnh vực ra mà đánh với Tô Kính thì nhất định phải chết.
Mở lĩnh vực ra, Tô Kính chỉ cần trả giá lớn một ít là có thể đánh chết, hơn nữa còn là cận chiến.
- Những Kim Đan này trên Võ Thánh đảo mở lĩnh vực ra chẳng khác gì đèn pha thật sáng, chiếu sáng vạn dặm. Đến lúc đó chúng ta chết còn không biết chết như thế nào.
Tô Kính mặc kệ sắc mặt Mộ Ngân Mâu, tiếp tục nói:
- Nữ quan của ta có thể giấu ở dã ngoại, có thể biến hóa giống như tảng đá, cũng không phóng thích lĩnh vực, thời điểm tiếp ứng chúng ta lui lại còn hung hãn không sợ chết. Thủ hạ Kim Đan của ngươi thế nào?
Mộ Ngân Mâu im lặng, liều chết và chịu chết là hai việc khác nhau. Nữ quan của Tô Kính đều có quyết tâm liều chết, thủ hạ của nàng chỉ có thể dốc sức liều mạng, thực cảm thấy hẳn phải chết không thể nghi ngờ sẽ bỏ trốn, nàng hiểu vi diệu trong đó.
- Tô Mộ có lĩnh vực tướng lãnh và công năng che giấu, đổi thành phương thức khác sẽ bị người ta phát hiện, Ngân Mâu, ngươi thì sao?
- Bà mẹ nó trang bị!
- Cho nên chúng ta lên đảo, cho dù gặp được phiền toái cũng không bị chú ý quá lớn. Đúng rồi, trên thực tế ta cùng Tô Mộ còn có số lượng khôi lỗi đủ lớn, thời điểm không cần thiết sẽ không xuất thủ.
Mộ Ngân Mâu bực mình, Tô Kính nói chính là sự thật, nếu mình tiếp tục như thế sẽ không lấy được chỗ tốt quá lớn, tìm được di tích Võ Thánh thì Tô Kính cũng lấy đầu to.
May mắn tâm nhãn Mộ Ngân Mâu không nhõ như thế, cười nói:
- Được rồi, ta nhất định phải có di hài của Võ Thánh.
- Đó là tự nhiên.
Tô Kính nghĩ thầm mặc dù mình có thần mộc hạm cũng không có khả năng thật sự trốn khỏi nơi này và cả ngày phòng bị Bệnh Thiên Quân Mộ Dung.
Tô Mộ nói:
- Ngươi không cần nghĩ quá nhiều, lần này tới đây không làm Võ Thánh đảo chú ý. Hạm đội chúng khi tới đại quy mô, chiến đấu mói bắt đầu mà thôi. Ngươi nói Võ Thánh đảo nên thuộc về ai?
- Một người một nửa làm căn cứ liên minh.
Mộ Ngân Mâu trả lời rất nhanh.
Tô Kính gật đầu, như vậy Mộ Ngân Mâu sẽ độc lập với Mộ gia. Giống như Tiêu Dao Hầu vậy. Hắn nên kết giao với minh hữu như thế.
Mộ gia quá khổng lồ, lớn tới mức thân phận của Tô Kính cũng không thể đối đãi ngang hàng. Tô Kính luyện chế vô địch hạm, cải tạo thành lục đạo hào đã hao hết tích lũy của bản thân, trong đó còn tài phú cướp bóc hơn một năm qua.
Đổi lại là Mộ gia, chỉ cần xuất tồn kho là có thể giải quyết.
Đây là nội tình, Tô Kính độc lập muộn, nếu không dựa vào Vô Ưu công chúa thì hắn không có được cái giá đỡ lớn. Cho dù Tiêu Dao Hầu ủng hộ cũng có hạn, không phải không quản hắn mà là hắn độc lập ra ngoài. Tiêu Dao Hầu không muốn giữ Tô Kính lại bên người.
Nếu như Tô Kính đi theo hắn và viễn chinh đại lục, thời điểm chiến tranh chấm dứt thì Tô Kính phong vương không thành vấn đề, Tiêu Dao Hầu có thể cho Tô Kính cầm đại lượng quân công mà không cần mạo hiểm trả giá nguy hiểm tánh mạng.
Hiện tại Tô Kính độc lập viễn chinh, với tư cách nhân vật chính hắn còn có thể sẽ chết..
- Xem ra ta đã thuyết phục ngươi.
Tô Kính bình thản nói một câu.
Mộ Ngân Mâu sững sờ, trong nội tâm chậm rãi suy nghĩ, Tô Kính nói như vậy có ý gì. Thấy Mộ Ngân Mâu khó hiểu, Tô Kính kiên nhẫn nói:
- Nếu như ta nguyện ý trở về Dực Châu Tô gia, mười năm sau tất có vị trí trưởng lão còn cao hơn Tô Mộ. Nếu như ta đi theo phụ thân xuất chinh, mười năm sau ta sẽ là đại nguyên soái thống lĩnh đại quân đế quốc, phụ thân sẽ lui về phía sau màn. Nếu như ta phụ thuộc hoàng thất, ta sẽ đạt được vị trí công tước, hoàng đế sẽ ủng hộ to lớn nhất.
Mộ Ngân Mâu gật đầu, nàng tin những việc này.
- Nếu ta một mình tổ kiến quân đội, lại làm Vô Ưu công chúa đi theo ta chịu khổ, bị xa lánh ra khỏi Ngọc Kinh Thành, ngươi biết sẽ là cái gì không?
- Không biết.
Mộ Ngân Mâu cũng kỳ quái, Tô Kính có tài năng luyện khí và thiết kế quả thực là thiên tài. Năng lực như thế đặt ở địa phương nào thì hắn cũng không phải chiến đấu ở tuyến đầu như hiện tại.
- Ta muốn trường sinh, trường sinh thì phải tranh đoạt tài nguyên với kẻ khác. Ta đi theo bất cứ kẻ nào đều là cầm ban thưởng của kẻ khác cho, chỉ có tự mình cầm mới thật sự là của mình.
- Thành tiên... Không dễ dàng.
Mộ Ngân Mâu nói chuyện đắng chát. Cao tổ Mộ Dung của nàng vì thành tiên trả giá thật nhiều, đến bây giờ vẫn không nhìn thấy có hi vọng gì. Ngược lại bản thân bị nhốt trong Thiên Lôi đài, lực ảnh hưởng lên Mộ gia hạ thấp, đã không thể cho nàng thêm trợ giúp.
Một chi hạm đội nhìn thì cường đại nhưng đối với Mộ gia mà nói, chiếm cứ cả Quỳnh châu, hoàn toàn có thể tổ kiến hạm đội viễn chinh cường đại hơn mà không phải quy mô như Tô Kính.
- Nói thì dễ dàng, chúng ta cứ làm tới mà thôi, người cả đế quốc chỉ sợ đều vùi đầu vào tu hành cả rồi.
Tô Kính cười nói với Mộ Ngân Mâu:
- Hiển nhiên thực lực của chúng ta không được nhưng sau lưng ta có công chúa, có Tô gia, có Tô Mộ ủng hộ, cho nên Mộ gia không so được, nhưng chúng ta có thể ngang hàng luận giao. Đúng hay không?
Mộ Ngân Mâu không thể không thừa nhận kết minh mới bắt đầu và nàng cũng không nghĩ như thế.
- Như vậy chúng ta là đạo hữu, ta thành tiên cũng sẽ lưu cho ngươi con đường, giữa chúng ta không phải quan hệ cạnh tranh, nếu như ngươi cho chúng ta minh ước, có thể đối kháng bất cứ kẻ nào...
- Như vậy thế nào?
- Chúng ta là bằng hữu, ta cũng sẽ vì ngươi đối kháng với kẻ nào...
- Kể cả hoàng đế sao?
Mộ Ngân Mâu cười hỏi.
- Đương nhiên không được, đó là nhạc phụ của ta.
- Nhiếp chính vương?
- Nếu hắn đối phó ngươi chẳng khác gì đối phó ta.
Tô Kính quả quyết trả lời, vấn đề này không có chút suy nghĩ gì cả.
- Trên Võ Thánh có cái gì thì ngươi hiểu hơn ta, loại địa phương này, không có tín đồ Tà Thần nhưng là khẳng định có Võ Thánh truyền nhân. Ta và Tô Mộ đã đi qua chiến trường nhưng thủ hạ dưới tay ngươi thì sao?
Mộ Ngân Mâu nhíu mày, Tô Kính nói đúng là có đạo lý, thủ hạ của nàng không nói cận chiến, nếu như Kim Đan nhất trọng không mở lĩnh vực ra mà đánh với Tô Kính thì nhất định phải chết.
Mở lĩnh vực ra, Tô Kính chỉ cần trả giá lớn một ít là có thể đánh chết, hơn nữa còn là cận chiến.
- Những Kim Đan này trên Võ Thánh đảo mở lĩnh vực ra chẳng khác gì đèn pha thật sáng, chiếu sáng vạn dặm. Đến lúc đó chúng ta chết còn không biết chết như thế nào.
Tô Kính mặc kệ sắc mặt Mộ Ngân Mâu, tiếp tục nói:
- Nữ quan của ta có thể giấu ở dã ngoại, có thể biến hóa giống như tảng đá, cũng không phóng thích lĩnh vực, thời điểm tiếp ứng chúng ta lui lại còn hung hãn không sợ chết. Thủ hạ Kim Đan của ngươi thế nào?
Mộ Ngân Mâu im lặng, liều chết và chịu chết là hai việc khác nhau. Nữ quan của Tô Kính đều có quyết tâm liều chết, thủ hạ của nàng chỉ có thể dốc sức liều mạng, thực cảm thấy hẳn phải chết không thể nghi ngờ sẽ bỏ trốn, nàng hiểu vi diệu trong đó.
- Tô Mộ có lĩnh vực tướng lãnh và công năng che giấu, đổi thành phương thức khác sẽ bị người ta phát hiện, Ngân Mâu, ngươi thì sao?
- Bà mẹ nó trang bị!
- Cho nên chúng ta lên đảo, cho dù gặp được phiền toái cũng không bị chú ý quá lớn. Đúng rồi, trên thực tế ta cùng Tô Mộ còn có số lượng khôi lỗi đủ lớn, thời điểm không cần thiết sẽ không xuất thủ.
Mộ Ngân Mâu bực mình, Tô Kính nói chính là sự thật, nếu mình tiếp tục như thế sẽ không lấy được chỗ tốt quá lớn, tìm được di tích Võ Thánh thì Tô Kính cũng lấy đầu to.
May mắn tâm nhãn Mộ Ngân Mâu không nhõ như thế, cười nói:
- Được rồi, ta nhất định phải có di hài của Võ Thánh.
- Đó là tự nhiên.
Tô Kính nghĩ thầm mặc dù mình có thần mộc hạm cũng không có khả năng thật sự trốn khỏi nơi này và cả ngày phòng bị Bệnh Thiên Quân Mộ Dung.
Tô Mộ nói:
- Ngươi không cần nghĩ quá nhiều, lần này tới đây không làm Võ Thánh đảo chú ý. Hạm đội chúng khi tới đại quy mô, chiến đấu mói bắt đầu mà thôi. Ngươi nói Võ Thánh đảo nên thuộc về ai?
- Một người một nửa làm căn cứ liên minh.
Mộ Ngân Mâu trả lời rất nhanh.
Tô Kính gật đầu, như vậy Mộ Ngân Mâu sẽ độc lập với Mộ gia. Giống như Tiêu Dao Hầu vậy. Hắn nên kết giao với minh hữu như thế.
Mộ gia quá khổng lồ, lớn tới mức thân phận của Tô Kính cũng không thể đối đãi ngang hàng. Tô Kính luyện chế vô địch hạm, cải tạo thành lục đạo hào đã hao hết tích lũy của bản thân, trong đó còn tài phú cướp bóc hơn một năm qua.
Đổi lại là Mộ gia, chỉ cần xuất tồn kho là có thể giải quyết.
Đây là nội tình, Tô Kính độc lập muộn, nếu không dựa vào Vô Ưu công chúa thì hắn không có được cái giá đỡ lớn. Cho dù Tiêu Dao Hầu ủng hộ cũng có hạn, không phải không quản hắn mà là hắn độc lập ra ngoài. Tiêu Dao Hầu không muốn giữ Tô Kính lại bên người.
Nếu như Tô Kính đi theo hắn và viễn chinh đại lục, thời điểm chiến tranh chấm dứt thì Tô Kính phong vương không thành vấn đề, Tiêu Dao Hầu có thể cho Tô Kính cầm đại lượng quân công mà không cần mạo hiểm trả giá nguy hiểm tánh mạng.
Hiện tại Tô Kính độc lập viễn chinh, với tư cách nhân vật chính hắn còn có thể sẽ chết..
- Xem ra ta đã thuyết phục ngươi.
Tô Kính bình thản nói một câu.
Mộ Ngân Mâu sững sờ, trong nội tâm chậm rãi suy nghĩ, Tô Kính nói như vậy có ý gì. Thấy Mộ Ngân Mâu khó hiểu, Tô Kính kiên nhẫn nói:
- Nếu như ta nguyện ý trở về Dực Châu Tô gia, mười năm sau tất có vị trí trưởng lão còn cao hơn Tô Mộ. Nếu như ta đi theo phụ thân xuất chinh, mười năm sau ta sẽ là đại nguyên soái thống lĩnh đại quân đế quốc, phụ thân sẽ lui về phía sau màn. Nếu như ta phụ thuộc hoàng thất, ta sẽ đạt được vị trí công tước, hoàng đế sẽ ủng hộ to lớn nhất.
Mộ Ngân Mâu gật đầu, nàng tin những việc này.
- Nếu ta một mình tổ kiến quân đội, lại làm Vô Ưu công chúa đi theo ta chịu khổ, bị xa lánh ra khỏi Ngọc Kinh Thành, ngươi biết sẽ là cái gì không?
- Không biết.
Mộ Ngân Mâu cũng kỳ quái, Tô Kính có tài năng luyện khí và thiết kế quả thực là thiên tài. Năng lực như thế đặt ở địa phương nào thì hắn cũng không phải chiến đấu ở tuyến đầu như hiện tại.
- Ta muốn trường sinh, trường sinh thì phải tranh đoạt tài nguyên với kẻ khác. Ta đi theo bất cứ kẻ nào đều là cầm ban thưởng của kẻ khác cho, chỉ có tự mình cầm mới thật sự là của mình.
- Thành tiên... Không dễ dàng.
Mộ Ngân Mâu nói chuyện đắng chát. Cao tổ Mộ Dung của nàng vì thành tiên trả giá thật nhiều, đến bây giờ vẫn không nhìn thấy có hi vọng gì. Ngược lại bản thân bị nhốt trong Thiên Lôi đài, lực ảnh hưởng lên Mộ gia hạ thấp, đã không thể cho nàng thêm trợ giúp.
Một chi hạm đội nhìn thì cường đại nhưng đối với Mộ gia mà nói, chiếm cứ cả Quỳnh châu, hoàn toàn có thể tổ kiến hạm đội viễn chinh cường đại hơn mà không phải quy mô như Tô Kính.
- Nói thì dễ dàng, chúng ta cứ làm tới mà thôi, người cả đế quốc chỉ sợ đều vùi đầu vào tu hành cả rồi.
Tô Kính cười nói với Mộ Ngân Mâu:
- Hiển nhiên thực lực của chúng ta không được nhưng sau lưng ta có công chúa, có Tô gia, có Tô Mộ ủng hộ, cho nên Mộ gia không so được, nhưng chúng ta có thể ngang hàng luận giao. Đúng hay không?
Mộ Ngân Mâu không thể không thừa nhận kết minh mới bắt đầu và nàng cũng không nghĩ như thế.
- Như vậy chúng ta là đạo hữu, ta thành tiên cũng sẽ lưu cho ngươi con đường, giữa chúng ta không phải quan hệ cạnh tranh, nếu như ngươi cho chúng ta minh ước, có thể đối kháng bất cứ kẻ nào...
- Như vậy thế nào?
- Chúng ta là bằng hữu, ta cũng sẽ vì ngươi đối kháng với kẻ nào...
- Kể cả hoàng đế sao?
Mộ Ngân Mâu cười hỏi.
- Đương nhiên không được, đó là nhạc phụ của ta.
- Nhiếp chính vương?
- Nếu hắn đối phó ngươi chẳng khác gì đối phó ta.
Tô Kính quả quyết trả lời, vấn đề này không có chút suy nghĩ gì cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.