Chương 231: Công chúa bắt chuyện 2
Deathstate
24/05/2018
Vô Ưu công chúa lườm Tô Kính:
- Vậy chúng ta làm sao tấn công vào? Người thường ngửi mùi này sẽ ói chết, luyện khí sĩ chúng ta bị mùi ảnh hưởng càng tiêu hao nhiều chân khí.
Tô Kính nghe thấy cũng đúng, thứ này mất mấy năm mới tự động tán mùi đi, nếu dùng thì phải đi theo luyện khí sĩ Kim Đan tam trọng trở lên, thật rắc rối.
- Nhưng có thể chuyên môn đánh dấu tuyến đường, chờ về sau ta nói với phụ thân để Đạo Binh Ti chuyên nghiên cứu xem có thể điều chế thứ này thành mùi người thường chịu được không.
Vô Ưu công chúa phủ quyết ý tưởng của Tô Kính nhưng nàng nghĩ ra cách dùng nó, mùi mấy năm mới tan biến sẽ là biển báo quân sự tốt nhất.
Hoàng tử thu não trùng thúc tọa kỵ đến trước mặt Tô Kính:
- Tô Kính, vừa rồi ta nghe ngươi nói cách sử dụng não trùng cảm thấy rất thú vị, hay ngươi kêu phụ thân đưa ngươi vào Luyện Khí Ti của hoàng thất, chuyên môn thiết kế vũ khí đi?
Vô Ưu công chúa xen lời:
- Khương Phong, nói gì kỳ vậy, vẽ vời trong hoàng cung có gì hay.
- Sao không hay? Không lẽ viễn chinh quốc gia Tà Thần thì hay ho lắm sao? Đánh nhau với đám ăn mày ăn không đủ no, còn là một đám điên chỉ biết ý chí của Tà Thần. Ai đi quốc gia Tà Thần chắc chắn hối hận.
Tô Kính tò mò hỏi:
- Hối hận cái gì?
Thế giới này hiểu biết về quốc gia Tà Thần quá phức tạp, hầu như không có sự thật.
- Ta nghe nói quốc gia Tà Thần dù nam hay nữ người đều đầy lông lá, rất hôi như hang ổ của hủ lang. Nếu muội phu đi dính mùi gì trở về thì chẳng phải là Vô Ưu . . .
Vô Ưu công chúa lấy một quả cầu kim loại ra khỏi túi da bên tay phải định ném ra ngoài:
- Ngươi đi chết đi!
Khương Phong xanh mặt hét lên:
- Đừng đừng!
Lúc Khương Phong thu những thi trùng cũng không thấy gã căng thẳng đến vậy.
Mũ giáp che mặt Vô Ưu công chúa, không ai biết nàng giận thật hay không:
- Khương Phong, đền lỗi đi.
Chỉ có Tô Kính biết Vô Ưu công chúa đang đùa.
Khương Phong không thấy biểu tình của Vô Ưu công chúa, gã cười khổ chộp bình kim loại trong tay đưa cho nàng:
- Nhiều xác sâu như thế e rằng đợt săn bắn này không có nhóm thứ hai.
- Vậy mới được.
Vô Ưu công chúa nhận bình kim loại, đắc ý nói:
- Vốn định để ngươi nói tiếng xin lỗi là được, không ngờ ngươi đưa ta luôn Trấn Yêu Bình.
Khương Phong la làng xin tha:
- A! Vô Ưu! Vô Ưu!
Vô Ưu công chúa qua tay ném Trấn Yêu Bình cho Tô Kính, cười toe nói:
- Đừng xin ta, cái này ta tặng người.
Tô Kính cầm Trấn Yêu Bình, trong phút chốc không biết nên trả lại Khương Phong hay chiếm luôn. Hắn nghĩ thứ này giá trị lớn mấy cũng không đáng để hắn như kẻ bủn xỉn diếm hàng. Nhưng Vô Ưu công chúa tặng Trấn Yêu Bình cho hắn, xem như là quà, nếu Tô Kính qua tay đưa trả Khương Phong thì thật ngốc.
Nghĩ đến đây Tô Kính chắp tay nói:
- Cái đó . . .
Khương Phong nói ngay:
- Tô Kính, ta là hoàng tử, ngươi là bá tước, gọi tên nhau được rồi.
- Khương Phong, ta không thể trả lại cái bình. Đây là Vô Ưu tặng cho ta, về sau ta trả lại ngươi một món pháp khí được không?
Khương Phong cười to bảo:
- Tô Kính, không lẽ ta thiếu pháp khí sao? Nhưng ngươi đã lên tiếng thì thôi, Trấn Yêu Bình dù hiếm nhưng không phải không thể luyện chế cái nữa. Ngươi trả cho ta pháp khí không bằng chờ sau khi săn bắn đưa Phá Quân đao không bị hư hao cho ta.
Trên tọa kỵ của các hoàng tử, bao gồm Tô Kính đều treo một hộp đao, bên trong có hai mươi thanh trường đao. Tô Kính phỏng chừng nếu hắn không gặp con mồi quá khó chơi thì sẽ không bị mẻ một cây nào.
Tô Kính không chút do dự gật đầu nói:
- Cũng được, dù sao ta thói quen dùng mâu ngắn.
Khi Tô Kính nói câu đó lòng rất vui mừng, hắn đã nhìn ra thái độ của Vô Ưu công chúa. Hai người có thể thử quen thuộc nhau trước rồi giao lưu, bồi dưỡng cảm tình. Vô Ưu công chúa không có tâm lý kháng cự với Tô Kính, nhưng hắn cũng phải toát ra sức hấp dẫn mới được.
Chỉ có tâm ý tương thông thì không đủ, chuyện tình yêu cần ở chung dần sâu sắc hơn.
Êm đềm triền miên hay nắm tay nhau phiêu bạt, mỗi người một ý. Tô Kính đã mất đi một tình cảm, hắn tuyệt đối không có tình cảm như thời trẻ nữa. Vô Ưu công chúa cười, nhăn mày, cách nói năng đều giống người yêu thuở thiếu thời của hắn, nên Tô Kính tuyệt đối không muốn buông tay, có khó khăn mấy cũng muốn thử.
Nếu Vô Ưu công chúa hờ hững với hắn thì thôi, nhưng rõ ràng nàng không ngừng sáng tạo cơ hội cho Tô Kính. Xem ra Vô Ưu công chúa và đám hoàng tộc này có tình cảm rất tốt, nếu Tô Kính tham gia vào, quen thuộc nhau là được đưa vào vòng sinh hoạt của nàng.
Kiếp trước Tô Kính gần bốn mươi tuổi nên hiểu rõ ý nghĩa loại hành động này.
- Vậy chúng ta làm sao tấn công vào? Người thường ngửi mùi này sẽ ói chết, luyện khí sĩ chúng ta bị mùi ảnh hưởng càng tiêu hao nhiều chân khí.
Tô Kính nghe thấy cũng đúng, thứ này mất mấy năm mới tự động tán mùi đi, nếu dùng thì phải đi theo luyện khí sĩ Kim Đan tam trọng trở lên, thật rắc rối.
- Nhưng có thể chuyên môn đánh dấu tuyến đường, chờ về sau ta nói với phụ thân để Đạo Binh Ti chuyên nghiên cứu xem có thể điều chế thứ này thành mùi người thường chịu được không.
Vô Ưu công chúa phủ quyết ý tưởng của Tô Kính nhưng nàng nghĩ ra cách dùng nó, mùi mấy năm mới tan biến sẽ là biển báo quân sự tốt nhất.
Hoàng tử thu não trùng thúc tọa kỵ đến trước mặt Tô Kính:
- Tô Kính, vừa rồi ta nghe ngươi nói cách sử dụng não trùng cảm thấy rất thú vị, hay ngươi kêu phụ thân đưa ngươi vào Luyện Khí Ti của hoàng thất, chuyên môn thiết kế vũ khí đi?
Vô Ưu công chúa xen lời:
- Khương Phong, nói gì kỳ vậy, vẽ vời trong hoàng cung có gì hay.
- Sao không hay? Không lẽ viễn chinh quốc gia Tà Thần thì hay ho lắm sao? Đánh nhau với đám ăn mày ăn không đủ no, còn là một đám điên chỉ biết ý chí của Tà Thần. Ai đi quốc gia Tà Thần chắc chắn hối hận.
Tô Kính tò mò hỏi:
- Hối hận cái gì?
Thế giới này hiểu biết về quốc gia Tà Thần quá phức tạp, hầu như không có sự thật.
- Ta nghe nói quốc gia Tà Thần dù nam hay nữ người đều đầy lông lá, rất hôi như hang ổ của hủ lang. Nếu muội phu đi dính mùi gì trở về thì chẳng phải là Vô Ưu . . .
Vô Ưu công chúa lấy một quả cầu kim loại ra khỏi túi da bên tay phải định ném ra ngoài:
- Ngươi đi chết đi!
Khương Phong xanh mặt hét lên:
- Đừng đừng!
Lúc Khương Phong thu những thi trùng cũng không thấy gã căng thẳng đến vậy.
Mũ giáp che mặt Vô Ưu công chúa, không ai biết nàng giận thật hay không:
- Khương Phong, đền lỗi đi.
Chỉ có Tô Kính biết Vô Ưu công chúa đang đùa.
Khương Phong không thấy biểu tình của Vô Ưu công chúa, gã cười khổ chộp bình kim loại trong tay đưa cho nàng:
- Nhiều xác sâu như thế e rằng đợt săn bắn này không có nhóm thứ hai.
- Vậy mới được.
Vô Ưu công chúa nhận bình kim loại, đắc ý nói:
- Vốn định để ngươi nói tiếng xin lỗi là được, không ngờ ngươi đưa ta luôn Trấn Yêu Bình.
Khương Phong la làng xin tha:
- A! Vô Ưu! Vô Ưu!
Vô Ưu công chúa qua tay ném Trấn Yêu Bình cho Tô Kính, cười toe nói:
- Đừng xin ta, cái này ta tặng người.
Tô Kính cầm Trấn Yêu Bình, trong phút chốc không biết nên trả lại Khương Phong hay chiếm luôn. Hắn nghĩ thứ này giá trị lớn mấy cũng không đáng để hắn như kẻ bủn xỉn diếm hàng. Nhưng Vô Ưu công chúa tặng Trấn Yêu Bình cho hắn, xem như là quà, nếu Tô Kính qua tay đưa trả Khương Phong thì thật ngốc.
Nghĩ đến đây Tô Kính chắp tay nói:
- Cái đó . . .
Khương Phong nói ngay:
- Tô Kính, ta là hoàng tử, ngươi là bá tước, gọi tên nhau được rồi.
- Khương Phong, ta không thể trả lại cái bình. Đây là Vô Ưu tặng cho ta, về sau ta trả lại ngươi một món pháp khí được không?
Khương Phong cười to bảo:
- Tô Kính, không lẽ ta thiếu pháp khí sao? Nhưng ngươi đã lên tiếng thì thôi, Trấn Yêu Bình dù hiếm nhưng không phải không thể luyện chế cái nữa. Ngươi trả cho ta pháp khí không bằng chờ sau khi săn bắn đưa Phá Quân đao không bị hư hao cho ta.
Trên tọa kỵ của các hoàng tử, bao gồm Tô Kính đều treo một hộp đao, bên trong có hai mươi thanh trường đao. Tô Kính phỏng chừng nếu hắn không gặp con mồi quá khó chơi thì sẽ không bị mẻ một cây nào.
Tô Kính không chút do dự gật đầu nói:
- Cũng được, dù sao ta thói quen dùng mâu ngắn.
Khi Tô Kính nói câu đó lòng rất vui mừng, hắn đã nhìn ra thái độ của Vô Ưu công chúa. Hai người có thể thử quen thuộc nhau trước rồi giao lưu, bồi dưỡng cảm tình. Vô Ưu công chúa không có tâm lý kháng cự với Tô Kính, nhưng hắn cũng phải toát ra sức hấp dẫn mới được.
Chỉ có tâm ý tương thông thì không đủ, chuyện tình yêu cần ở chung dần sâu sắc hơn.
Êm đềm triền miên hay nắm tay nhau phiêu bạt, mỗi người một ý. Tô Kính đã mất đi một tình cảm, hắn tuyệt đối không có tình cảm như thời trẻ nữa. Vô Ưu công chúa cười, nhăn mày, cách nói năng đều giống người yêu thuở thiếu thời của hắn, nên Tô Kính tuyệt đối không muốn buông tay, có khó khăn mấy cũng muốn thử.
Nếu Vô Ưu công chúa hờ hững với hắn thì thôi, nhưng rõ ràng nàng không ngừng sáng tạo cơ hội cho Tô Kính. Xem ra Vô Ưu công chúa và đám hoàng tộc này có tình cảm rất tốt, nếu Tô Kính tham gia vào, quen thuộc nhau là được đưa vào vòng sinh hoạt của nàng.
Kiếp trước Tô Kính gần bốn mươi tuổi nên hiểu rõ ý nghĩa loại hành động này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.