Chương 144: Dạo phố (Hạ) (2)
Deathstate
30/12/2017
Trước khi chưa biết đối phương là ai đã muốn dùng quyền thế đè người không ngu xuẩn thì là gì?
Công tử ca khóe môi co giật, gã quay sang quát:
- Người đâu người đâu, mau đi báo quan có giết người!
Công tử ca thấy Tô Kính đeo ngọc giác, sợ rằng gia thế tốt hơn gã chút nên định dùng chiêu này đè đầu đối thủ.
Tô Kính cười khẩy nói:
- Người chết là thuộc hạ của ngươi, theo dõi ta đã nửa dặm đường. Ta luôn không mua đồ, chợt nhìn trúng cái gì, ngươi cho rằng đó là hàng tốt nên sai hắn giữa đường ăn cướp. Báo quan? Có ý nghĩa gì không? Nô tài như hắn có giết ba, năm trăm người cũng không có nha môn nào truy cứu trách nhiệm của ta.
Công tử áo lam lòng lạnh lẽo, Tô Kính không nói sai một li. Ánh mắt gã tầm thường, muốn đào báu vật tại đây thật khó khăn. Gã sớm thấy đoàn người Tô Kính bỏ tiền rộng rãi, Tô Kính dẫn đầu nhóm mãi không mua cái gì nên công tử áo lam mới nảy ý lợi dụng ánh mắt hắn để làm giàu.
Công tử áo lam nghe Tô Kính nói ngông cuồng, gã kiềm nén lòng khủng hoảng trả đũa:
- Buồn cười, Ngọc Kinh thành không phải nhà ngươi!
Tô Kính mỉm cười, gật đầu nói:
- Cũng không phải nhà của ngươi, là của đương kim thiên tử. Cho nên ngươi cút xa chút, tránh cho làm hỏng tiền đồ của mình.
Tô Kính thầm sướng, thì ra ỷ thế hiếp người là chuyện thú vị như vậy. Tô Kiến đã nhìn ra tiêu chí trên người đối phương, ước chừng lệ thuộc quý tộc hệ Trung Đình Úy.
Trung Đình Úy là đội danh dự, quan trọng nhất là đẹp mã, thực lực không quan trọng. Vì không có trách nhiệm cảnh giới thật sự nên Trung Đình Úy không là đối tượng được lôi kéo. Quan trọng là Trung Đình Úy thuộc quản hạ của Tiêu Dao Hầu.
Phụ thân của ngươi là chó săn của phụ thân ta, ngươi có thể vùng vẫy ra bọt nước gì? Nếu giờ ngươi dập đầu lạy thì ta còn có thể tha thứ ngươi trẻ tuổi vô tri.
Tô Kính chưa mơ mộng xong phương xa có một đội binh sĩ lao tới, đằng đằng sát khí, võ trang đầy đủ, không mặc giáp đỏ của Binh Mã Ti mà là đồng phục giáp đen.
Tô Mộ đứng một bên nhắc nhở:
- Tam ca, giết người bên đường là tội nặng.
Tô Kính kinh ngạc nói:
- Nhưng không phải ta giết.
- Nhưng tam ca ra lệnh.
Tô Kính vô tội nói:
- Ta nói chém tay, ai ngờ bọn họ chém người đó thành hai khúc.
Hai thân binh nhăn mặt như khổ qua. Nhưng làm thân binh, chịu tiếng xấu thay cũng không tính là việc lớn, dù có là án mạng. Ở chiến trường nếu có ngọn núi sập xuống thì thân binh sẽ chắn tay chủ soái, quyết không do dự.
Công tử áo xanh nghe hộc máu, đối phương nói quá vô lại nhưng khó cãi lại. Chỉ cần đối phương có gia thế tốt thì quan chủ chấp nhận cách nói này.
Phương xa có hơn một trăm binh sĩ lao đến.
Quan quân dẫn đầu mặc giáp quân đội mũ, cầm trường sóc:
- Bao vây lại!
Huynh muội Tô gia đã nhận ra thân phận của đội binh sĩ này là bộ đội lệ thuộc Hiên Viên quân đoàn. Cái này khó xử đây, Tiêu Dao Hầu thống lĩnh binh mã thiên hạ ý chỉ quân đội trừ bốn đội tinh nhuệ. Bốn đội tinh nhuệ nằm trong tay đương kim bệ hạ, ngay cả các hoàng tử cũng không có quyền lực điều động.
Quan quân dẫn đầu đã là cảnh giới đỉnh Trúc Cơ, thoạt trông không phải quân hàm thống soái hơn một trăm binh sĩ.
Tô Kiến cười nhạt tiến lên hai bước, quát:
- Hiên Viên quân không phải hộ vệ kinh kỳ, không có quyền lực giải quyết án mạng!
Quan quân trừng mắt Tô Kiến:
- Vớ vẩn, lão tử nói có thể là được!
Tô Kiến cười to bảo:
- Tốt, tốt, tốt, Hiên Viên quân định tạo phản đây!
Quan quân cứng người, câu vừa rồi chụp mũ hơi lớn.
Tô Kiến gắt gao ép sát:
- Động võ trong Ngọc Kinh thành ý định giết quý tộc, ngươi rất to gan!
Tô Kính phát hiện nhị ca cũng là người thú vị.
Quan quân không muốn thua nhưng sợ chọc vào người không nên dây vào, hỏi:
- Ngươi là ai?
Tô Kiến không chút khách sáo nói:
- Ta là ai thuộc về ngươi quản lý sao? Không lẽ ngươi là đương kim bệ hạ? Ta đã thấy bệ hạ, mặt không giống kẻ vô sỉ nhà ngươi!
Tô Kiến không e ngại đắc tội nhân vật trong Hiên Viên quân.
Phía sau quan quân có một người trẻ tuổi duy nhất trong quân không mặc áo giáp tiến lên hai bước nói nhỏ vào tai gã.
Quan quân biến sắc mặt phất tay nói:
- Giải tán, hiểu lầm.
Quan quân để râu ngắn, dáng vẻ uy vũ, nói mấy lời này không có chút gì là khom lưng uốn gối mềm mỏng, như thể chuyện này đúng là hiểu lầm.
Công tử áo lam khó khăn lắm mới chờ người đến giữ lẽ công bằng, thấy người sắp đi thì sốt ruột kêu lên:
- Hiểu lầm? Bọn họ...!
Quan quân lạnh lùng liếc qua, công tử áo lam nghẹn lại lời sắp nói, gã cảm giác ngực như bị đập trúng, tim đau nhức khó thở. Gã đau đớn che cổ họng muốn hút không khí nhưng không làm được.
Một ánh mắt có thể giết người? Tô Kính bắt đầu xem trọng tinh binh đế quốc.
Hiên Viên quân nghe lệnh của thủ lĩnh rút về binh khí, không thèm nhìn nhóm Tô Kính cái nào xoay người đi. Quan quân vốn lại đây đi dạo, bởi vì vào kinh có chút việc. Tô Kiến nói đúng, bọn họ không có quyền lực bắt người, vì thấy có kẻ giết người bên đường nên lòng bất bình vậy thôi. Phát hiện đối phương là người của Tiêu Dao Hầu phủ, quan quân ngẫm nghĩ đành thôi. Bọn họ bắt người đưa đi nha môn nào đó, khi họ vừa rời đi thì hung thủ sẽ được thả ngay.
Khi không đắc tội Tiêu Dao Hầu thật vô nghĩa, cùng lắm khiến những người này sống một ngày hơi khó chịu.
Quan quân không để bụng lời Tô Kiến nói, nếu họ thật sự bắt người thì tay Tiêu Dao Hầu không thể duỗi vào Hiên Viên quân.
Công tử áo lam sẽ không chết thật, quan quân có ngốc mấy cũng không thể vì tâm tình kém mà giết người. Chờ người Hiên Viên quân rời đi công tử áo lam mới bò dậy khỏi mặt đất, bên người toàn bãi nôn ói.
Đám người Tô Kính cũng không thấy đâu, công tử áo lam đã biết mình đắc tội người không nên đắc tội.
Hiên Viên quân bá đạo không tầm thường, sau khi nhận ra thân phận của đối phương liền bỏ cuộc, vậy hì chút bối cảnh như gã nếu bị trả thù...
Công tử áo lam nghĩ đến đây mặt trắng bệch đẩy ra người hầu nâng mình dậy, hung hăng nói:
- Cút, mới rồi các ngươi đi đâu!?
Đám người Tô Kính không giảm hào hứng, vẫn đi dạo trên quảng trường.
Tô Kính vừa đi vừa hỏi Tô Kiến:
- Nhị ca, trong Hiên Viên quân đều là cường binh như vậy sao?
Quan quân vừa rồi không tính, hơn một trăm binh sĩ toàn là luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ hoặc võ giả. Nếu bốn đội tinh nhuệ đế quốc đều là người như vậy thì hèn gì ít thành viên.
Công tử ca khóe môi co giật, gã quay sang quát:
- Người đâu người đâu, mau đi báo quan có giết người!
Công tử ca thấy Tô Kính đeo ngọc giác, sợ rằng gia thế tốt hơn gã chút nên định dùng chiêu này đè đầu đối thủ.
Tô Kính cười khẩy nói:
- Người chết là thuộc hạ của ngươi, theo dõi ta đã nửa dặm đường. Ta luôn không mua đồ, chợt nhìn trúng cái gì, ngươi cho rằng đó là hàng tốt nên sai hắn giữa đường ăn cướp. Báo quan? Có ý nghĩa gì không? Nô tài như hắn có giết ba, năm trăm người cũng không có nha môn nào truy cứu trách nhiệm của ta.
Công tử áo lam lòng lạnh lẽo, Tô Kính không nói sai một li. Ánh mắt gã tầm thường, muốn đào báu vật tại đây thật khó khăn. Gã sớm thấy đoàn người Tô Kính bỏ tiền rộng rãi, Tô Kính dẫn đầu nhóm mãi không mua cái gì nên công tử áo lam mới nảy ý lợi dụng ánh mắt hắn để làm giàu.
Công tử áo lam nghe Tô Kính nói ngông cuồng, gã kiềm nén lòng khủng hoảng trả đũa:
- Buồn cười, Ngọc Kinh thành không phải nhà ngươi!
Tô Kính mỉm cười, gật đầu nói:
- Cũng không phải nhà của ngươi, là của đương kim thiên tử. Cho nên ngươi cút xa chút, tránh cho làm hỏng tiền đồ của mình.
Tô Kính thầm sướng, thì ra ỷ thế hiếp người là chuyện thú vị như vậy. Tô Kiến đã nhìn ra tiêu chí trên người đối phương, ước chừng lệ thuộc quý tộc hệ Trung Đình Úy.
Trung Đình Úy là đội danh dự, quan trọng nhất là đẹp mã, thực lực không quan trọng. Vì không có trách nhiệm cảnh giới thật sự nên Trung Đình Úy không là đối tượng được lôi kéo. Quan trọng là Trung Đình Úy thuộc quản hạ của Tiêu Dao Hầu.
Phụ thân của ngươi là chó săn của phụ thân ta, ngươi có thể vùng vẫy ra bọt nước gì? Nếu giờ ngươi dập đầu lạy thì ta còn có thể tha thứ ngươi trẻ tuổi vô tri.
Tô Kính chưa mơ mộng xong phương xa có một đội binh sĩ lao tới, đằng đằng sát khí, võ trang đầy đủ, không mặc giáp đỏ của Binh Mã Ti mà là đồng phục giáp đen.
Tô Mộ đứng một bên nhắc nhở:
- Tam ca, giết người bên đường là tội nặng.
Tô Kính kinh ngạc nói:
- Nhưng không phải ta giết.
- Nhưng tam ca ra lệnh.
Tô Kính vô tội nói:
- Ta nói chém tay, ai ngờ bọn họ chém người đó thành hai khúc.
Hai thân binh nhăn mặt như khổ qua. Nhưng làm thân binh, chịu tiếng xấu thay cũng không tính là việc lớn, dù có là án mạng. Ở chiến trường nếu có ngọn núi sập xuống thì thân binh sẽ chắn tay chủ soái, quyết không do dự.
Công tử áo xanh nghe hộc máu, đối phương nói quá vô lại nhưng khó cãi lại. Chỉ cần đối phương có gia thế tốt thì quan chủ chấp nhận cách nói này.
Phương xa có hơn một trăm binh sĩ lao đến.
Quan quân dẫn đầu mặc giáp quân đội mũ, cầm trường sóc:
- Bao vây lại!
Huynh muội Tô gia đã nhận ra thân phận của đội binh sĩ này là bộ đội lệ thuộc Hiên Viên quân đoàn. Cái này khó xử đây, Tiêu Dao Hầu thống lĩnh binh mã thiên hạ ý chỉ quân đội trừ bốn đội tinh nhuệ. Bốn đội tinh nhuệ nằm trong tay đương kim bệ hạ, ngay cả các hoàng tử cũng không có quyền lực điều động.
Quan quân dẫn đầu đã là cảnh giới đỉnh Trúc Cơ, thoạt trông không phải quân hàm thống soái hơn một trăm binh sĩ.
Tô Kiến cười nhạt tiến lên hai bước, quát:
- Hiên Viên quân không phải hộ vệ kinh kỳ, không có quyền lực giải quyết án mạng!
Quan quân trừng mắt Tô Kiến:
- Vớ vẩn, lão tử nói có thể là được!
Tô Kiến cười to bảo:
- Tốt, tốt, tốt, Hiên Viên quân định tạo phản đây!
Quan quân cứng người, câu vừa rồi chụp mũ hơi lớn.
Tô Kiến gắt gao ép sát:
- Động võ trong Ngọc Kinh thành ý định giết quý tộc, ngươi rất to gan!
Tô Kính phát hiện nhị ca cũng là người thú vị.
Quan quân không muốn thua nhưng sợ chọc vào người không nên dây vào, hỏi:
- Ngươi là ai?
Tô Kiến không chút khách sáo nói:
- Ta là ai thuộc về ngươi quản lý sao? Không lẽ ngươi là đương kim bệ hạ? Ta đã thấy bệ hạ, mặt không giống kẻ vô sỉ nhà ngươi!
Tô Kiến không e ngại đắc tội nhân vật trong Hiên Viên quân.
Phía sau quan quân có một người trẻ tuổi duy nhất trong quân không mặc áo giáp tiến lên hai bước nói nhỏ vào tai gã.
Quan quân biến sắc mặt phất tay nói:
- Giải tán, hiểu lầm.
Quan quân để râu ngắn, dáng vẻ uy vũ, nói mấy lời này không có chút gì là khom lưng uốn gối mềm mỏng, như thể chuyện này đúng là hiểu lầm.
Công tử áo lam khó khăn lắm mới chờ người đến giữ lẽ công bằng, thấy người sắp đi thì sốt ruột kêu lên:
- Hiểu lầm? Bọn họ...!
Quan quân lạnh lùng liếc qua, công tử áo lam nghẹn lại lời sắp nói, gã cảm giác ngực như bị đập trúng, tim đau nhức khó thở. Gã đau đớn che cổ họng muốn hút không khí nhưng không làm được.
Một ánh mắt có thể giết người? Tô Kính bắt đầu xem trọng tinh binh đế quốc.
Hiên Viên quân nghe lệnh của thủ lĩnh rút về binh khí, không thèm nhìn nhóm Tô Kính cái nào xoay người đi. Quan quân vốn lại đây đi dạo, bởi vì vào kinh có chút việc. Tô Kiến nói đúng, bọn họ không có quyền lực bắt người, vì thấy có kẻ giết người bên đường nên lòng bất bình vậy thôi. Phát hiện đối phương là người của Tiêu Dao Hầu phủ, quan quân ngẫm nghĩ đành thôi. Bọn họ bắt người đưa đi nha môn nào đó, khi họ vừa rời đi thì hung thủ sẽ được thả ngay.
Khi không đắc tội Tiêu Dao Hầu thật vô nghĩa, cùng lắm khiến những người này sống một ngày hơi khó chịu.
Quan quân không để bụng lời Tô Kiến nói, nếu họ thật sự bắt người thì tay Tiêu Dao Hầu không thể duỗi vào Hiên Viên quân.
Công tử áo lam sẽ không chết thật, quan quân có ngốc mấy cũng không thể vì tâm tình kém mà giết người. Chờ người Hiên Viên quân rời đi công tử áo lam mới bò dậy khỏi mặt đất, bên người toàn bãi nôn ói.
Đám người Tô Kính cũng không thấy đâu, công tử áo lam đã biết mình đắc tội người không nên đắc tội.
Hiên Viên quân bá đạo không tầm thường, sau khi nhận ra thân phận của đối phương liền bỏ cuộc, vậy hì chút bối cảnh như gã nếu bị trả thù...
Công tử áo lam nghĩ đến đây mặt trắng bệch đẩy ra người hầu nâng mình dậy, hung hăng nói:
- Cút, mới rồi các ngươi đi đâu!?
Đám người Tô Kính không giảm hào hứng, vẫn đi dạo trên quảng trường.
Tô Kính vừa đi vừa hỏi Tô Kiến:
- Nhị ca, trong Hiên Viên quân đều là cường binh như vậy sao?
Quan quân vừa rồi không tính, hơn một trăm binh sĩ toàn là luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ hoặc võ giả. Nếu bốn đội tinh nhuệ đế quốc đều là người như vậy thì hèn gì ít thành viên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.