Chương 961: Nguyên gia thỏa hiệp (1)
Deathstate
28/06/2019
Kế tiếp cũng không phải là không thể chiến đấu, mà là toàn bộ thực vật ở trên chiến trường cũng đã bắt đầu sống lại, bắt đầu phụ trợ chiến đấu với quân đội của địch nhân. Những bụi gai ở trên mặt đất quấn chặt lấy tứ chi của quái vật từ Địa Ngục quân đoàn, mỗi khi tiến về phía trước một bước cũng đều phải lảo đảo mấy cái.
Bộ binh pháo hôi mặc trọng giáp đối mặt với tình huống như thế, ưu thế nhất thời vô cùng rõ ràng. Hiện tại chỉ cần giao ra một ít binh lính là có thể tiêu diệt được một đầu quái vật từ Địa Ngục tới.
Những bộ binh pháo hôi này cũng tương đối thông minh, cũng không bắt buộc phải đánh chết quái vật. Bọn họ chỉ cần khiến cho những đầu quái vật kia không còn lực chiến đấu là được rồi. Cho nên tổn thất bộ binh, thường thường cũng sẽ không phải là chết trận, chẳng qua chỉ là trọng thương mà thôi.
Sau khi lần chiến đấu này kết thúc, ở trong đại đa số binh lính ở trong đám bộ đội pháo hôi, cơ hồ đều có cơ hội thoát khỏi thân phận này, trở thành quân chính quy chính thức. Bọn họ sẽ không cần phải thi hành nhiệm vụ cơ hồ gần như phải chết khi mỗi lần ra trận.
Quân đội của Địa Ngục tam đảo yếu thế là chuyện đã tương đối rõ ràng, những thực vật này của Tô Kính vừa mới xuất động thì nhược điểm của Địa Ngục tam đảo cũng lộ ra, đó chính là thiếu kinh nghiệm tác chiến binh đoàn quy mô lớn.
Nguyên gia cũng thiếu hụt loại kinh nghiệm này, thế nhưng dù nói như thế nào thì trước khi lên đường bọn họ cũng đã từng diễn tập qua ở trong Đông Tần. Địa Ngục tam đảo cũng không có nhu cầu như vậy, chiến tranh bọn họ tham dự trên cơ bản là tiến hành ở trên biển rộng.
Trong lúc chiến hạm xạ kích phía xa, khi tới gần tất cả đều nhảy lên trên chiến hạm của đối phương để tiến hành chiến đấu. Cho nên khu vực chiến đấu so với lúc chiến đấu ở trên đảo còn nhỏ hơn.
Nam tử hai sừng kia nhẹ nhàng đứng vững lại, hai mắt quét qua chiến trường. Lúc này đại quân của hắn vẫn còn đang ra sức tấn công. Thế nhưng Địa Ngục quân đoàn tinh nhuệ nhất đã bị đối phương kéo lại, số lượng tổn thất không ngừng tăng cao.
Nguyên Thiên Y ngoắc ngoắc ngón tay với nam tử hai sừng ở phía xa kia. Lúc này khoảng cách của song phương rất xa, ở giữa còn có quân đội và thảm thực vật, đất đai. Cho nên không có cách nào nhìn thấy lẫn nhau. Chẳng qua đạt tới loại cảnh giới này như bọn hắn, muốn nhìn thứ gì cũng không cần phải dùng ánh mắt để nhìn.
Nam tử hai sừng kia cũng có thể cảm giác được động tác của Nguyên Thiên Y, hắn cười lạnh một tiếng, cũng không có cảm xúc kích động gì xuất hiện. Lúc này đại thế đã mất, thứ duy nhất hắn có thể làm chính là cố gắng giết chết binh lính cấp thấp của địch nhân. Mà làm như vậy lại phải mạo hiểm một chút. Thế nhưng vấn đề hiện tại chính là… Có đáng giá để mạo hiểm hay không a?
Trên mặt đất, từng mảnh biển hoa màu đỏ lan tràn ra, phấn hoa trôi nỗi. Những binh sĩ hút vào phấn hoa, đều có chút say mê. Tinh binh của Địa Ngục tam đảo cũng có mặt nạ bảo hộ khuôn mặt. Thế nhưng cũng không giống như là Đông Tần đế quốc, phong bế hoàn toàn như vậy. Cũng không có bất kỳ trận pháp bảo vệ, loại bỏ nào. Cho nên những phấn hoa này đã bị trực tiếp hút vào phổi của bọn hắn. Sau đó binh sĩ của Địa Ngục tam đảo có chút luống cuống, không còn có thể bình tĩnh thi hành mệnh lệnh từ trên ban xuống được nữa.
Tuy rằng đây là biến hóa nhỏ bé, thế nhưng đối với người của Nguyên gia quân mà nói, ý nghĩa lại rất trọng đại. Địch nhân không còn tính kỷ luật là lúc dễ đối phó nhất a. Chỉ là lúc này những địch nhân này vẫn có lực chiến đấu rất là cường hãn a.
Mười người của Nguyên gia tạo thành trận pháp, người cầm đầu là có thuẫn, thực lực cũng cường hãn nhất, bọn họ cưỡng ép xông phá tan trận hình ở phía đối diện. Lại tiến hành công kích từ hai cánh. Người đầu tiên căn bản không đánh ra bất kỳ công kích dư thừa nào. Sauk hi địch nhân hỗn loạn, trận hình lại bị tách ra, khi đó sẽ không thể một lần nữa tụ tập được nữa. Khi đó sẽ trở nên càng ngày càng loạn hơn.
Một đám người cứ mười người tạo thành trận pháp,đem xé rách ra đại quân của Địa Ngục tam đảo, biến toàn bộ đại quân thành một mảnh hỗn loạn.
Nam tử hai sừng vươn tay sờ một cái hồ lô kim loại ở bên hông. Miệng cười cười, ở đây còn có bảy cái chiến kỳ, có thể triệu hoán ra bảy vạn Địa Ngục quân đoàn. Những Địa Ngục quân đoàn còn lại tổn thất cũng thôi đi. Chỉ cần còn bảy cái chiến kỳ này thì thực lực của hắn sẽ không có bất kỳ tổn thất gì cả.
Nghĩ tới đây, hắn lại mở miệng nói với Nguyên Thiên Y:
- Trận này ta đã thua rồi, bất quá ta sẽ còn trở lại. Khi đó, ta sẽ ăn một đám thủ hạ của ngươi vào trong bụng, biến thành quỷ binh của ta.
Vẻ mặt của Nguyên Thiên Y biến đổi, ngẩng đầu nhìn lại về phía trước. Trong không trung chỉ còn lại có hai cỗ Cự Nhân chiến xa. Cho nên lúc này hắn lại phải cầu Tô Kính hỗ trợ, nếu như muốn giữ chân nam tử hai sừng kia, chỉ sợ nếu như không giao ra một cái giá khổng lồ thì khó có thể làm được. Hơn nữa, cũng không có bao nhiêu ý nghĩa. Nếu như đối phương cố ý muốn đi mà nói, như vậy dùng khoảng cách trước mắt này, trừ phi là có người hy sinh, nếu không sẽ không có cách nào lưu lại hắn ta được.
- Nếu như ngươi lại đến thì tuyệt đối sẽ không có cách nào còn sống rời đi được nữa.
Nguyên Thiên Y không có thần thông đặc thù như của đối phương, thế nhưng cũng có thể đem thanh âm đưa tới. Nam tử hai sừng kia lập tức cười lạnh.
- Ta gọi là Mông Bạch, chúng ta sẽ lại gặp mặt.
Nói xong, nam tử có hai sừng này vẫy tay, quân kỳ dựng ở trên mặt đất phía xa lập tức bị hắn thu lại, nhét vào bên trong cái hồ lô kim loại bên hông. Ngay sau đó thân thể của Mông Bạch liên tục đung đưa, hóa thành một đoàn khói đen, lập tức tiêu tán ở trên chiến trường.
Cường giả ở trên chiến trường cường giả, muốn đi sẽ không có ai có thể ngăn cản được. Cho nên đương nhiên đám người Tô Kính sẽ không xuất thủ. Nguyên Thiên Y cũng không cầu cứu, nếu như xuất thủ mà nói. Một khi tổn thất cường giả, cũng sẽ không trách được Nguyên Thiên Y.
Sinh vật Địa Ngục gọi là Mông Bạch này nhẹ nhàng rời khỏi, tâm tình của đám người Tô Kính cũng không quá tốt. Cường giả của đối phương có thể qua lại tự nhiên, khi lần sau lại đến sẽ không bị bọn hắn dùng Ngũ Hành đại pháo dễ dàng phá hủy trung quân như vậy được nữa.
Bộ binh pháo hôi mặc trọng giáp đối mặt với tình huống như thế, ưu thế nhất thời vô cùng rõ ràng. Hiện tại chỉ cần giao ra một ít binh lính là có thể tiêu diệt được một đầu quái vật từ Địa Ngục tới.
Những bộ binh pháo hôi này cũng tương đối thông minh, cũng không bắt buộc phải đánh chết quái vật. Bọn họ chỉ cần khiến cho những đầu quái vật kia không còn lực chiến đấu là được rồi. Cho nên tổn thất bộ binh, thường thường cũng sẽ không phải là chết trận, chẳng qua chỉ là trọng thương mà thôi.
Sau khi lần chiến đấu này kết thúc, ở trong đại đa số binh lính ở trong đám bộ đội pháo hôi, cơ hồ đều có cơ hội thoát khỏi thân phận này, trở thành quân chính quy chính thức. Bọn họ sẽ không cần phải thi hành nhiệm vụ cơ hồ gần như phải chết khi mỗi lần ra trận.
Quân đội của Địa Ngục tam đảo yếu thế là chuyện đã tương đối rõ ràng, những thực vật này của Tô Kính vừa mới xuất động thì nhược điểm của Địa Ngục tam đảo cũng lộ ra, đó chính là thiếu kinh nghiệm tác chiến binh đoàn quy mô lớn.
Nguyên gia cũng thiếu hụt loại kinh nghiệm này, thế nhưng dù nói như thế nào thì trước khi lên đường bọn họ cũng đã từng diễn tập qua ở trong Đông Tần. Địa Ngục tam đảo cũng không có nhu cầu như vậy, chiến tranh bọn họ tham dự trên cơ bản là tiến hành ở trên biển rộng.
Trong lúc chiến hạm xạ kích phía xa, khi tới gần tất cả đều nhảy lên trên chiến hạm của đối phương để tiến hành chiến đấu. Cho nên khu vực chiến đấu so với lúc chiến đấu ở trên đảo còn nhỏ hơn.
Nam tử hai sừng kia nhẹ nhàng đứng vững lại, hai mắt quét qua chiến trường. Lúc này đại quân của hắn vẫn còn đang ra sức tấn công. Thế nhưng Địa Ngục quân đoàn tinh nhuệ nhất đã bị đối phương kéo lại, số lượng tổn thất không ngừng tăng cao.
Nguyên Thiên Y ngoắc ngoắc ngón tay với nam tử hai sừng ở phía xa kia. Lúc này khoảng cách của song phương rất xa, ở giữa còn có quân đội và thảm thực vật, đất đai. Cho nên không có cách nào nhìn thấy lẫn nhau. Chẳng qua đạt tới loại cảnh giới này như bọn hắn, muốn nhìn thứ gì cũng không cần phải dùng ánh mắt để nhìn.
Nam tử hai sừng kia cũng có thể cảm giác được động tác của Nguyên Thiên Y, hắn cười lạnh một tiếng, cũng không có cảm xúc kích động gì xuất hiện. Lúc này đại thế đã mất, thứ duy nhất hắn có thể làm chính là cố gắng giết chết binh lính cấp thấp của địch nhân. Mà làm như vậy lại phải mạo hiểm một chút. Thế nhưng vấn đề hiện tại chính là… Có đáng giá để mạo hiểm hay không a?
Trên mặt đất, từng mảnh biển hoa màu đỏ lan tràn ra, phấn hoa trôi nỗi. Những binh sĩ hút vào phấn hoa, đều có chút say mê. Tinh binh của Địa Ngục tam đảo cũng có mặt nạ bảo hộ khuôn mặt. Thế nhưng cũng không giống như là Đông Tần đế quốc, phong bế hoàn toàn như vậy. Cũng không có bất kỳ trận pháp bảo vệ, loại bỏ nào. Cho nên những phấn hoa này đã bị trực tiếp hút vào phổi của bọn hắn. Sau đó binh sĩ của Địa Ngục tam đảo có chút luống cuống, không còn có thể bình tĩnh thi hành mệnh lệnh từ trên ban xuống được nữa.
Tuy rằng đây là biến hóa nhỏ bé, thế nhưng đối với người của Nguyên gia quân mà nói, ý nghĩa lại rất trọng đại. Địch nhân không còn tính kỷ luật là lúc dễ đối phó nhất a. Chỉ là lúc này những địch nhân này vẫn có lực chiến đấu rất là cường hãn a.
Mười người của Nguyên gia tạo thành trận pháp, người cầm đầu là có thuẫn, thực lực cũng cường hãn nhất, bọn họ cưỡng ép xông phá tan trận hình ở phía đối diện. Lại tiến hành công kích từ hai cánh. Người đầu tiên căn bản không đánh ra bất kỳ công kích dư thừa nào. Sauk hi địch nhân hỗn loạn, trận hình lại bị tách ra, khi đó sẽ không thể một lần nữa tụ tập được nữa. Khi đó sẽ trở nên càng ngày càng loạn hơn.
Một đám người cứ mười người tạo thành trận pháp,đem xé rách ra đại quân của Địa Ngục tam đảo, biến toàn bộ đại quân thành một mảnh hỗn loạn.
Nam tử hai sừng vươn tay sờ một cái hồ lô kim loại ở bên hông. Miệng cười cười, ở đây còn có bảy cái chiến kỳ, có thể triệu hoán ra bảy vạn Địa Ngục quân đoàn. Những Địa Ngục quân đoàn còn lại tổn thất cũng thôi đi. Chỉ cần còn bảy cái chiến kỳ này thì thực lực của hắn sẽ không có bất kỳ tổn thất gì cả.
Nghĩ tới đây, hắn lại mở miệng nói với Nguyên Thiên Y:
- Trận này ta đã thua rồi, bất quá ta sẽ còn trở lại. Khi đó, ta sẽ ăn một đám thủ hạ của ngươi vào trong bụng, biến thành quỷ binh của ta.
Vẻ mặt của Nguyên Thiên Y biến đổi, ngẩng đầu nhìn lại về phía trước. Trong không trung chỉ còn lại có hai cỗ Cự Nhân chiến xa. Cho nên lúc này hắn lại phải cầu Tô Kính hỗ trợ, nếu như muốn giữ chân nam tử hai sừng kia, chỉ sợ nếu như không giao ra một cái giá khổng lồ thì khó có thể làm được. Hơn nữa, cũng không có bao nhiêu ý nghĩa. Nếu như đối phương cố ý muốn đi mà nói, như vậy dùng khoảng cách trước mắt này, trừ phi là có người hy sinh, nếu không sẽ không có cách nào lưu lại hắn ta được.
- Nếu như ngươi lại đến thì tuyệt đối sẽ không có cách nào còn sống rời đi được nữa.
Nguyên Thiên Y không có thần thông đặc thù như của đối phương, thế nhưng cũng có thể đem thanh âm đưa tới. Nam tử hai sừng kia lập tức cười lạnh.
- Ta gọi là Mông Bạch, chúng ta sẽ lại gặp mặt.
Nói xong, nam tử có hai sừng này vẫy tay, quân kỳ dựng ở trên mặt đất phía xa lập tức bị hắn thu lại, nhét vào bên trong cái hồ lô kim loại bên hông. Ngay sau đó thân thể của Mông Bạch liên tục đung đưa, hóa thành một đoàn khói đen, lập tức tiêu tán ở trên chiến trường.
Cường giả ở trên chiến trường cường giả, muốn đi sẽ không có ai có thể ngăn cản được. Cho nên đương nhiên đám người Tô Kính sẽ không xuất thủ. Nguyên Thiên Y cũng không cầu cứu, nếu như xuất thủ mà nói. Một khi tổn thất cường giả, cũng sẽ không trách được Nguyên Thiên Y.
Sinh vật Địa Ngục gọi là Mông Bạch này nhẹ nhàng rời khỏi, tâm tình của đám người Tô Kính cũng không quá tốt. Cường giả của đối phương có thể qua lại tự nhiên, khi lần sau lại đến sẽ không bị bọn hắn dùng Ngũ Hành đại pháo dễ dàng phá hủy trung quân như vậy được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.