Hồng Liên Bảo Giám

Chương 167: Quận Vương phủ (Hạ) (3)

Deathstate

30/12/2017

Nữ quan xuống xe, mời huynh muội Tô Kính đi xuống cùng đến dưới một tòa lầu cao bảy tầng. Phó tòng đứng trước cửa nghênh tiếp, những người bình thường ăn mặc có quy định hết, chỉ nhìn hoa văn thêu trước ngực là phân biệt được đẳng cấp người hầu, thuộc khu nào.

Một nam nhân đứng trước lâu bước ra:

- Mời hai vị vào.

Xem cách ăn mặc là nội lại của Võ Uy Quận Vương, mặt mày thanh tú, từ hơi thở chỉ có cảnh giới Khí Phản Tiên Thiên. Nhưng nam nhân có khí chất xuất trần nhẹ nhàng như tiên, trong trẻo tươi mát.

Tô Kính không nói nhiều, trong Quận Vương phủ khắp nơi là nhân tài làm người ta thèm muốn, tùy tiện đưa ra một người hầu cũng cỡ trình độ tốt nghiệp trường cao đẳng học viện.

Vừa vào cửa có một thanh niên cao lớn nghênh đón, khí vũ hiên ngang, đôi mày bay xéo vào thái dương, mặt hơi vàng, cằm để dúm râu, đầu đội tụ tinh quan, người mặc trường bào đỏ thẫm. Trước ngực trái có hoa văn ngầm Chu Tước luyện chế bằng thuật đạo, eo đeo lưng ngọc tím, không có khoá kiếm, điểm xuyết một khối ngọc bội, long hành hổ bộ.

Nam nhân từ xa chắp tay với Tô Kính, cười to bảo:

- Thế tử, mười năm không gặp thân thể đã khá hơn nhiều!

Đây chính là Võ Uy Quận Vương? Tô Kính nhìn nam nhân cao hơn mình gần hai cái đầu, không cảm nhận đối phương có sát khí gì, uy áp không mạnh. Bên ngoài đồn luôn có chút đáng tin, mắt trái Tô Kính phán đoán đối phương ít nhất tùy thời thăng cấp vào Kim Đan.

Tô Kính nói mập mờ:

- Đa tạ vương gia nhớ, thân thể của ta đã tốt nhiều chỉ tiếc một khối Hoàng Đình Thần Ngọc.

Võ Uy Quận Vương không đào sâu, có lẽ đối phương dùng bí pháp gì hủy một khối Hoàng Đình Thần Ngọc trị vết thương khí hải đan điền? Nếu là gia đình bình thường làm vậy thật không đáng, nhưng với Tiêu Dao Hầu thì chẳng sao cả.

- Tiêu Dao Hầu có thủ đoạn tài thật, thế tử, ta có thể...

- Vương gia kêu thẳng tên của ngô là được.

Tô Kính thấy Võ Uy Quận Vương quá khách sáo, nghĩ thân phận của đối phương cao hơn mình nhiều, mình cần gì ra vẻ ta đây xưng hô qua lại nổi da gà.

- Tốt, Tô Kính, nhưng ngươi không thể gọi tên ta tránh cho bị người nghe thấy chạy lên triều đình buộc tội phụ thân ngươi, nói hắn không biết dạy nhi tử. Tên của bản vương là Khương Văn, tên chữ Cận Mặc. Tô Kính có thể gọi ta là huynh, kêu tên chữ.



Tô Kính bị sét đánh, Khương Văn? Trông đẹp trai hơn Khương Văn trên Trái Đất, hai người cùng có khí khái nam nhân. Tên chữ Cận Mặc, hoàng đế lão gia không biết câu gần mực thì đen?

Võ Uy Quận Vương đã nói đến vậy nhưng Tô Kính không thuận theo, chỉ bảo:

- Kêu một tiếng vương gia, cũng không xa lạ.

- Cũng được, tùy ngươi. Tô Mộ cũng theo đi, đừng cách ta quá xa. Mấy huynh đệ đến chơi đều chưa thành gia, coi chừng cướp mất Tô Mộ thì Hầu gia sẽ trở mặt với ta, ha ha.

Tô Kính luôn cảm thấy cười ha ha rất ngốc, nhưng Võ Uy Quận Vương cười thật đơn thuần, vui vẻ, tự nhiên. Tô Kính chưa nói gì Võ Uy Quận Vương đã tiến lên kéo Tô Kính, nắm tay nhau đi lên cầu thang.

Tô Kính không hiểu tại sao Võ Uy Quận Vương nhiệt tình vậy, nhưng tóm lại không phải chuyện xấu. Tô Kính không biết tính cách của Võ Uy Quận Vương là thế, vừa mắt thì thân thiết với ngươi, gai mắt thì lời của phụ thân còn không thèm nghe chứ nói gì nhà ngươi?

Võ Uy Quận Vương biết Tô Kính đến để gặp muội muội mình, sau khi nhìn hắn, gã phát hiện khí chất khó nhận biết từ người hắn.

Trầm ổn, lão luyện, cơ trí. Thiếu niên tài tuấn như vậy hoàn toàn khác với trong tin đồn. Nhớ Tô Kính nhỏ xíu gặp bi kịch, có người muốn giết hắn, không giết được hắn đã rải tin đồn bậy.

Nhi tử này của Tiêu Dao Hầu không tệ, nếu muội muội thành hôn với hắn thì gã yên tâm.

Đây là thói quen vào trước là chủ, nhưng trực giác của Võ Uy Quận Vương rất chính xác, nếu Tô Kính và Vô Ưu công chúa vừa mắt nhau thì hắn sẽ không phụ công chúa này. Hôn nhân chính trị chưa chắc toàn kết cục xấu.

Vì sở thích ham mê của Tô Kính là nghiên cứu hệ thống khoa học của thế giới này: Đường thành tiên. Miễn Vô Ưu công chúa tính tình rộng rãi chút thì không có xung đột gì với hắn.

Dọc đường đi lên bảy tầng lầu, Tô Kính được Võ Uy Quận Vương đưa lên sân thượng, trước mắt rộng mở.

Trên sân thượng bốn phía là lan can đỏ rực, sắp các ghế ngắn gần lan can, phía trước là bàn dài sát đất. Sân thượng khá rộng, cỡ trăm trượng, chắc có mở không gian đặc biệt. Tô Kính ngước nhìn lên, trời trong xanh nhưng ánh nắng không chói mắt.

Đã có nhiều thiếu niên nam nữ ngồi trên ghế, ăn mặc kiểu hoàng gia, cảnh giới cao thấp khác nhau, cấp thấp nhất vẫn cao hơn Tô Kính chút. Thanh niên cao cấp nhất đã thành tựu Kim Đan.

Tô Kính đã được thấy nội tình của hoàng gia, những hoàng tử hoàng tôn rất trẻ, người lớn tuổi nhất chưa đến năm mươi tuổi, rất sớm đã Trúc Cơ, nhìn khuôn mặt chỉ khoảng hai mươi tuổi.



Tô Kính nhìn hướng nữ nhân mặc đạo y màu thủy ngân. Mặt phải đạo y màu thủy ngân thêu cánh hoa nở rộ nhiều tầng tựa như mảng lớn tranh thủy mặc trắng đen.

Nữ nhân nghiêng mặt nhìn hồ nước phía xa, nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu nhìn, cười chào Tô Mộ sau đó nhìn Tô Kính chăm chú.

Luyện khí sĩ cảnh giới Trúc Cơ nữ duy nhất, là Vô Ưu công chúa?

Tô Kính nhìn mặt Vô Ưu công chúa, tim đau nhói vì nàng rất giống bạn gái đã chết thời trẻ của hắn.

Tô Kính buộc mình dời đi tầm mắt không nhìn công chúa nữa, tránh cho lộ biểu tình kích động. Nhưng Vô Ưu công chúa vẫn thấy tia buồn bã trong mắt Tô Kính.

Vô Ưu công chúa thầm lấy làm lạ, vì sao trong mắt tiểu tử này tang thương vậy?

Vô Ưu công chúa nhìn sơ bề ngoài Tô Kính, tạm vừa lòng, vì trong mắt hắn không có tà khí. Vóc dáng hắn hoàn mỹ, mỗi tội không đủ cao, cỡ bằng nàng. Nhưng đôi mắt Tô Kính trong trẻo, giống nam nhân trung niên nhìn thấu tình đời ấm lạnh.

Vô Ưu công chúa không biết Tô Kính xuyên đến, cho rằng hắn thời trẻ cực khổ, khí hải đan điền bị phế nên mới biểu hiện như vậy.

Vô Ưu công chúa ngoắc:

- Tô Mộ, qua đây ngồi đi!

Tô Mộ cố chấp lắc đầu:

- Không, ta ngồi với tam ca!

Tô Kính cười kéo tay áo Tô Mộ đẩy tới chỗ ngồi của Vô Ưu công chúa.

Võ Uy Quận Vương nói:

- Tô Mộ đi ngồi với Vô Ưu, ca của nàng ngồi cùng ta.

Võ Uy Quận Vương xếp Tô Kính ngồi cạnh Vô Ưu công chúa, gã ngồi kế bên. Võ Uy Quận Vương vỗ tay, thiếu niên nam nữ đang tám chuyện chợt ngừng. Võ Uy Quận Vương Khương Văn giới thiệu huynh muội Tô Kính cho mọi người biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hồng Liên Bảo Giám

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook