Chương 871: Ý nghĩa của minh hữu (hạ) (1)
Deathstate
28/06/2019
Tô Kính cười, vươn tay ra, năm ngón tay mở ra, nói:
- Hiện tại, chúng ta chính là năm ngón tay này.
Ngay sau đó, Tô Kính khép ngón tay, biến thành nắm đấm, liếc mắt thoáng nhìn bốn người, lại nói:
- Năm người chúng ta, đồng tâm hiệp lực, chính là nắm đấm, sức mạnh vô địch.
- Thời điểm không cần chiến đấu, lại có thể mở ra, linh hoạt vô cùng.
Ngón tay Tô Kính biến đổi ấn pháp phù văn lôi, tiếp tục nói:
- Từng người phân công khác nhau, có thể phát huy lực lượng càng lớn hơn.
Mộ Ngân Mâu và Đường Hà đều mỉm cười. Tô Kính nói rất đơn giản hình tượng. Năm người lại giống như năm ngón tay, phối hợp với nhau, cùng đối mặt.
Liên quân của năm người thoạt nhìn cường đại. Nhưng trên thực tế thời gian huấn luyện các binh sĩ vẫn chưa đủ. Nếu như không phải trước đó từng trải một vài trận chiến tranh, những binh sĩ này không biết phải mất bao nhiêu thời gian mới có khả năng trưởng thành lên.
Ngay cả như vậy, tinh nhuệ chân chính trong nhân thủ của năm người, tập hợp lại cũng không có tới trăm vạn người.
Bên phía Tô Kính, tinh binh tối đa có khoảng ngoài hai mươi vạn người, đều thành viên tổ chức cũ của hắn. Tân binh bổ sung đều là hạt giống tốt nhất từ trong các đại doanh khác triệu tập đi ra.
Trong tay Tô Mộ cũng có mười chừng năm vạn tinh binh, nàng ở nhiều lần chinh chiến trong, tổn thất trong cuộc chiến phần trăm trọng đại, không có thể hình thành một được tuần hoàn, từ Đông Tần bổ sung qua đội quân, hậu kỳ chỉ gia nhập hai trận quan trọng chiến đấu.
Thực lực thủ hạ của công chúa Vô Ưu là cường đại nhất, cũng không trải qua chiến đấu.
Binh sĩ trong tay Đường Hà, các tinh nhuệ tính ra khoảng ngoài mười vạn người.
Quân đội của Mộ Ngân Mâu, do chính nàng thanh tẩy qua, sàng lọc điều tra, tinh nhuệ chỉ còn lại chừng tám vạn người. Cho nên nàng và Đường Hà đều nóng lòng mong mỏi mua binh sĩ Tiên Cảnh.
Binh sĩ Tiên Cảnh có khuyết điểm là tính trưởng thành. Chỉ có điều với thực lực trước mắt, đã đủ để ứng phó được cuộc chiến tranh với quốc gia Tà Thần.
- Tô Kính, năm người chúng ta không có khả năng lúc nào cũng ở cùng một chỗ. Đội quân của mỗi người, cho dù có trọng điểm, vẫn phải...
Mộ Ngân Mâu đưa ra lo lắng.
Tô Kính nói:
- Đây là đương nhiên. Chính là ta và Vô Ưu cũng không có khả năng luôn luôn ở cùng một chỗ với quân đội. Thời điểm cần thiết, dù sao cũng phải phân công nhau hành động. Hơn nữa, trong tay chúng ta, ngoại trừ Đường Hà ra, đều có gần trăm vạn người. Nếu như không có đạo thuật trợ giúp, mười vạn người đã là quy mô cực lớn. Quân đội của Nhiếp Chính Vương chia ra bốn vạn người một đại doanh là rất có đạo lý. Bốn vạn người, là có thể hình thành một đội quân đầy đủ hết hệ thống binh chủng.
- Ca nói là chuẩn hoá.
Tô Mộ ở bên cạnh nói:
- Quân đội của chúng ta, từ vũ khí đến huấn luyện, đều áp dụng tiêu chuẩn tương đồng. Như vậy các bên bất kể là ai thiếu lực lượng, đều có thể tạm thời nhận được bổ sung từ chỗ của đối phương.
- Trang bị tương đồng, rất khó...
Đường Hà do dự.
- Áo giáp, vũ khí, cái này có thể khác nhau. Nhưng chiến xa, vật cưỡi, binh khí bay, khôi lỗi trợ giúp, doanh công binh, thậm chí là chiến hạm, chúng ta đều có thể trở nên thống nhất.
- Chiến xa người khổng lồ thì sao?
Đường Hà hỏi ra vấn đề mấu chốt.
- Chúng ta có thể chia đều cho năm người. Vấn đề là, đây là chinh phạt quốc gia Tà Thần. Tất cả mọi người hiểu rõ cuối cùng sẽ được cái gì. Hai người các ngươi phải đưa ra cái giá tương đồng mới được. Ta cũng không kiếm tiền ở trên người các ngươi.
Tô Kính đồng ý nhượng lại chiến xa người khổng lồ. Đây là điều khiến cho Đường Hà và Mộ Ngân Mâu không nghĩ tới.
Chiến xa người khổng lồ, Tô Kính tháo trái tháo phải, cố gắng hết mức để tiết kiệm nguyên liệu, cũng không có được một nghìn bộ. Hơn nữa trái tim của người khổng lồ đã không có khả năng lại nhận được nữa. Những chiến xa này, tổn thất một chiếc lại ít đi một chiếc. Sẽ không có thêm nữa.
Đây là trang bị tốt nhất của Tô Kính. Năm người chia đều, trong tay hắn cũng sẽ không đủ hai trăm.
Đường Hà và Mộ Ngân Mâu trầm tư. Đây là quan hệ hợp tác thân mật nhất.
- Lấy ai làm chủ?
Đường Hà hỏi.
- Ta.
Tô Kính đương nhiên không nhường. Sau đó hắn giải thích:
- Lấy ta làm chủ, các ngươi cũng không có khả năng bị ta chiếm đoạt. Nhưng phải lấy các ngươi làm chủ, cho dù là không lo làm thủ lĩnh, cũng có phiền phức. Gia tộc phía sau mọi người, vẫn có lực ảnh hưởng đối với các ngươi.
Tô Kính nói lời này chính là sự thật.
Phía sau Đường Hà là Đường gia. Phía sau Mộ Ngân Mâu là Mộ gia. Tô Mộ bây giờ là trưởng lão Tô gia. Công chúa Vô Ưu là người của hoàng thất Khương gia.
Cái minh chủ liên minh này, chỉ có Tô Kính là thích hợp nhất. Ảnh hưởng của Tô gia đối với hắn không lớn. Tiêu Dao Hầu bên kia, căn bản là thả hắn ra độc lập. Thân là phò mã, không cần nộp hơn phân nửa những thứ đoạt được cho hoàng thất.
Tô Kính không bị kìm chế, lại có thể nhận được lợi ích từ ba phương diện, giao dịch công bằng.
- Cũng được. Tô Kính, chúng ta dứt khoát thành lập liên minh. Lấy ngươi làm chủ, bốn người chúng ta, cũng là trung tâm của liên minh. Cái liên minh này sau này lại gia nhập thế lực nào, đều là thứ cấp.
Đường Hà cắn răng một cái, lại đáp ứng.
Mộ Ngân Mâu suy tư một chút, cũng gật đầu đáp ứng.
Nàng cũng bị gia tộc kìm chế không nhỏ. Nếu như có thể cùng Tô Kính thành lập liên minh chính thức, lại có khả năng từ trong gia tộc đi ra độc lập.
Nửa vị diện kia của mình, không có khả năng giao cho gia tộc, mà là của lão tổ lưu lại cho mình. Đường Hà cũng vậy. Nửa vị diện hắn cần phải chinh phục kia, cũng không phải là của Đường gia, mà là hắn nhận được từ trong Vẫn Tinh Hải.
Rất nhiều người hi vọng mượn lực lượng của gia tộc, không phải độc lập đi ra ngoài. Nhưng Đường Hà và Mộ Ngân Mâu lại khác. Bọn họ còn có dã tâm, cũng có đủ thực lực. Chỉ là thiếu gia tộc giúp đỡ, tốc độ phát triển này lại quá chậm.
Hiện tại Tô Kính nguyện ý cung cấp giúp đỡ, thành lập liên minh, Đường Hà và Mộ Ngân Mâu chính cầu còn không được.
Sau khi độc lập đi ra nào, ủng hộ thu được từ gia tộc sẽ ít đi rất nhiều, nhưng vật tư mua được từ trong gia tộc, vẫn sẽ không cao hơn so với người ngoài. Có một nửa vị diện ủng hộ, khả năng độc lập lại có.
Thấy Đường Hà và Mộ Ngân Mâu đều đáp ứng, công chúa Vô Ưu cười nói:
- Vừa lúc, phụ thân cho hai chúng ta tọa độ của nửa vị diện. Ta và Tô Mộ, một người một cái. Năm người chúng ta, mỗi người đều có một nửa vị diện.
- Hiện tại, chúng ta chính là năm ngón tay này.
Ngay sau đó, Tô Kính khép ngón tay, biến thành nắm đấm, liếc mắt thoáng nhìn bốn người, lại nói:
- Năm người chúng ta, đồng tâm hiệp lực, chính là nắm đấm, sức mạnh vô địch.
- Thời điểm không cần chiến đấu, lại có thể mở ra, linh hoạt vô cùng.
Ngón tay Tô Kính biến đổi ấn pháp phù văn lôi, tiếp tục nói:
- Từng người phân công khác nhau, có thể phát huy lực lượng càng lớn hơn.
Mộ Ngân Mâu và Đường Hà đều mỉm cười. Tô Kính nói rất đơn giản hình tượng. Năm người lại giống như năm ngón tay, phối hợp với nhau, cùng đối mặt.
Liên quân của năm người thoạt nhìn cường đại. Nhưng trên thực tế thời gian huấn luyện các binh sĩ vẫn chưa đủ. Nếu như không phải trước đó từng trải một vài trận chiến tranh, những binh sĩ này không biết phải mất bao nhiêu thời gian mới có khả năng trưởng thành lên.
Ngay cả như vậy, tinh nhuệ chân chính trong nhân thủ của năm người, tập hợp lại cũng không có tới trăm vạn người.
Bên phía Tô Kính, tinh binh tối đa có khoảng ngoài hai mươi vạn người, đều thành viên tổ chức cũ của hắn. Tân binh bổ sung đều là hạt giống tốt nhất từ trong các đại doanh khác triệu tập đi ra.
Trong tay Tô Mộ cũng có mười chừng năm vạn tinh binh, nàng ở nhiều lần chinh chiến trong, tổn thất trong cuộc chiến phần trăm trọng đại, không có thể hình thành một được tuần hoàn, từ Đông Tần bổ sung qua đội quân, hậu kỳ chỉ gia nhập hai trận quan trọng chiến đấu.
Thực lực thủ hạ của công chúa Vô Ưu là cường đại nhất, cũng không trải qua chiến đấu.
Binh sĩ trong tay Đường Hà, các tinh nhuệ tính ra khoảng ngoài mười vạn người.
Quân đội của Mộ Ngân Mâu, do chính nàng thanh tẩy qua, sàng lọc điều tra, tinh nhuệ chỉ còn lại chừng tám vạn người. Cho nên nàng và Đường Hà đều nóng lòng mong mỏi mua binh sĩ Tiên Cảnh.
Binh sĩ Tiên Cảnh có khuyết điểm là tính trưởng thành. Chỉ có điều với thực lực trước mắt, đã đủ để ứng phó được cuộc chiến tranh với quốc gia Tà Thần.
- Tô Kính, năm người chúng ta không có khả năng lúc nào cũng ở cùng một chỗ. Đội quân của mỗi người, cho dù có trọng điểm, vẫn phải...
Mộ Ngân Mâu đưa ra lo lắng.
Tô Kính nói:
- Đây là đương nhiên. Chính là ta và Vô Ưu cũng không có khả năng luôn luôn ở cùng một chỗ với quân đội. Thời điểm cần thiết, dù sao cũng phải phân công nhau hành động. Hơn nữa, trong tay chúng ta, ngoại trừ Đường Hà ra, đều có gần trăm vạn người. Nếu như không có đạo thuật trợ giúp, mười vạn người đã là quy mô cực lớn. Quân đội của Nhiếp Chính Vương chia ra bốn vạn người một đại doanh là rất có đạo lý. Bốn vạn người, là có thể hình thành một đội quân đầy đủ hết hệ thống binh chủng.
- Ca nói là chuẩn hoá.
Tô Mộ ở bên cạnh nói:
- Quân đội của chúng ta, từ vũ khí đến huấn luyện, đều áp dụng tiêu chuẩn tương đồng. Như vậy các bên bất kể là ai thiếu lực lượng, đều có thể tạm thời nhận được bổ sung từ chỗ của đối phương.
- Trang bị tương đồng, rất khó...
Đường Hà do dự.
- Áo giáp, vũ khí, cái này có thể khác nhau. Nhưng chiến xa, vật cưỡi, binh khí bay, khôi lỗi trợ giúp, doanh công binh, thậm chí là chiến hạm, chúng ta đều có thể trở nên thống nhất.
- Chiến xa người khổng lồ thì sao?
Đường Hà hỏi ra vấn đề mấu chốt.
- Chúng ta có thể chia đều cho năm người. Vấn đề là, đây là chinh phạt quốc gia Tà Thần. Tất cả mọi người hiểu rõ cuối cùng sẽ được cái gì. Hai người các ngươi phải đưa ra cái giá tương đồng mới được. Ta cũng không kiếm tiền ở trên người các ngươi.
Tô Kính đồng ý nhượng lại chiến xa người khổng lồ. Đây là điều khiến cho Đường Hà và Mộ Ngân Mâu không nghĩ tới.
Chiến xa người khổng lồ, Tô Kính tháo trái tháo phải, cố gắng hết mức để tiết kiệm nguyên liệu, cũng không có được một nghìn bộ. Hơn nữa trái tim của người khổng lồ đã không có khả năng lại nhận được nữa. Những chiến xa này, tổn thất một chiếc lại ít đi một chiếc. Sẽ không có thêm nữa.
Đây là trang bị tốt nhất của Tô Kính. Năm người chia đều, trong tay hắn cũng sẽ không đủ hai trăm.
Đường Hà và Mộ Ngân Mâu trầm tư. Đây là quan hệ hợp tác thân mật nhất.
- Lấy ai làm chủ?
Đường Hà hỏi.
- Ta.
Tô Kính đương nhiên không nhường. Sau đó hắn giải thích:
- Lấy ta làm chủ, các ngươi cũng không có khả năng bị ta chiếm đoạt. Nhưng phải lấy các ngươi làm chủ, cho dù là không lo làm thủ lĩnh, cũng có phiền phức. Gia tộc phía sau mọi người, vẫn có lực ảnh hưởng đối với các ngươi.
Tô Kính nói lời này chính là sự thật.
Phía sau Đường Hà là Đường gia. Phía sau Mộ Ngân Mâu là Mộ gia. Tô Mộ bây giờ là trưởng lão Tô gia. Công chúa Vô Ưu là người của hoàng thất Khương gia.
Cái minh chủ liên minh này, chỉ có Tô Kính là thích hợp nhất. Ảnh hưởng của Tô gia đối với hắn không lớn. Tiêu Dao Hầu bên kia, căn bản là thả hắn ra độc lập. Thân là phò mã, không cần nộp hơn phân nửa những thứ đoạt được cho hoàng thất.
Tô Kính không bị kìm chế, lại có thể nhận được lợi ích từ ba phương diện, giao dịch công bằng.
- Cũng được. Tô Kính, chúng ta dứt khoát thành lập liên minh. Lấy ngươi làm chủ, bốn người chúng ta, cũng là trung tâm của liên minh. Cái liên minh này sau này lại gia nhập thế lực nào, đều là thứ cấp.
Đường Hà cắn răng một cái, lại đáp ứng.
Mộ Ngân Mâu suy tư một chút, cũng gật đầu đáp ứng.
Nàng cũng bị gia tộc kìm chế không nhỏ. Nếu như có thể cùng Tô Kính thành lập liên minh chính thức, lại có khả năng từ trong gia tộc đi ra độc lập.
Nửa vị diện kia của mình, không có khả năng giao cho gia tộc, mà là của lão tổ lưu lại cho mình. Đường Hà cũng vậy. Nửa vị diện hắn cần phải chinh phục kia, cũng không phải là của Đường gia, mà là hắn nhận được từ trong Vẫn Tinh Hải.
Rất nhiều người hi vọng mượn lực lượng của gia tộc, không phải độc lập đi ra ngoài. Nhưng Đường Hà và Mộ Ngân Mâu lại khác. Bọn họ còn có dã tâm, cũng có đủ thực lực. Chỉ là thiếu gia tộc giúp đỡ, tốc độ phát triển này lại quá chậm.
Hiện tại Tô Kính nguyện ý cung cấp giúp đỡ, thành lập liên minh, Đường Hà và Mộ Ngân Mâu chính cầu còn không được.
Sau khi độc lập đi ra nào, ủng hộ thu được từ gia tộc sẽ ít đi rất nhiều, nhưng vật tư mua được từ trong gia tộc, vẫn sẽ không cao hơn so với người ngoài. Có một nửa vị diện ủng hộ, khả năng độc lập lại có.
Thấy Đường Hà và Mộ Ngân Mâu đều đáp ứng, công chúa Vô Ưu cười nói:
- Vừa lúc, phụ thân cho hai chúng ta tọa độ của nửa vị diện. Ta và Tô Mộ, một người một cái. Năm người chúng ta, mỗi người đều có một nửa vị diện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.