Chương 75: Thần khí Thiên Quốc
Dao Ky
18/03/2013
Minh về nhà vô phòng ngồi xuống ý niệm thức hải thì lại thấy sáng lên như ban ngày, ánh sáng từ Thánh Thai thai tỏa lan khắp nơi so với trước chẳng khác gì ban sáng so với buổi tối, tâm trí chàng thông hiệp với Thánh Thai cảm thấy tràn đầy an vui, những nối nhớ, khổ sầu lo âu đối với Như Xuân giảm xuống như không còn thay vào đó nguồn vui sướng bất tận vô hình không hiểu thấu, cứ lan tràn ra tựa hồ ánh sáng đang tỏa lan khắp thức hải. Thánh Thai trở nên sáng láng hơn trước, nét mặt đã thành hình trông đẹp không tả nên lời.
Minh lạì nội soi xem kinh mạch và đan điền thì không thấy gì thay đổi thì trở lại thức hải.
Chúc mừng thiếu gia, thiếu gia đã gặp chuyện gì mà Thánh Thai hấp thụ được Thần khí thiên quốc thế này khiến Thánh Thai trở nên hoàn hảo hơn nhiều, ánh sáng lại tinh thuần đầy đủ năng lượng, kỳ diệu vô biên.
- Lão Hồng nói gì, sao ngươi biết đó là Thần Khí thiên quốc, nó thần kỳ diệu huyền quý lắm sao, so với linh khí, tiên khí ra sao? Sao ta chỉ thấy nó sáng và đẹp hơn trước một chút?
- Linh khí, Tiên khí so với Thần khí chẳng khác nào đom đóm so với mặt trăng. Thần khí trực tiếp bồi bổ, tu sửa linh hồn, thánh thai thành hoàn hảo. Đây là tinh thuần thần khí a, trước kia cựu chủ nhân cũng sở hữu thần khí song so với tinh thuần thần khí thiếu gia thu được thì còn kém rất xa, vả lại chỉ có một trong bảy ích lợi thông dụng là sức mạnh thần thông. Người mang trong người thần khí tinh thuần thì được hưởng đủ bảy ơn ích khôn ngoan, hiểu biết, thông minh, biết lo liệu, sức mạnh, đạo đức, kính sợ và thuận lòng trời. Có được thần khí tinh thuần này trong người thì quỷ ma cũng không cần sợ, bọn quỷ thấy ánh sáng thiêng liêng này thì chỉ còn nước chạy trốn, tránh xa, nếu bị đánh trúng thì bay thẳng xuống tầng cuối địa ngục run rẩy sợ hãi.
- Lợi hại như vậy sao! Vậy làm sao đem ánh sáng này ra dùng được?
- Rồi thiếu gia sẽ tự nhiên biết.
- Lão Hồng tế luyện kiện hắc châu tiến triển đến đâu rồi?
- Mới được ba phần, không ngờ giữa chừng có chút khó khăn. Viên Hắc châu chẳng dè bị bọn quỷ tu để lại nhiều ô nhiễm bẩn thỉu, lão phải thanh tẩy dần mới tế luyện được.
- Lão Hồng có cần ta phụ giúp không?
- Ừ nhỉ, thếu gia thử một lần xem, thiếu gia đem hết quỷ khí và mấy thứ dơ bẩn đốt rồi tống ra khỏi là được.
Nói xong đưa kiện hắc châu cho Minh, chàng thấy quả nhiên chỉ nhỏ bằng khoảng bảy phần lúc trước. Minh xem xét một lúc rồi ý niệm, bất giác Thánh thai haì mắt mở ra, hai tia ánh sáng chói mắt đi vào kiện hắc châu không gian, lúc này hắc châu không gian được ánh sáng bao phủ đến tận cùng ngõ ngách, góc hẻm, những chất nhơ bẩn đen tối bất giác bị sức mạnh ánh sáng thanh tẩy trục hết ra ngoài, chàng dùng bạch hoả thiêu sạch sẽ lập tức sợ để lâu làm ô nhiễm thức hải không gian rồi mới trao hắc châu cho lão Hồng.
Ý thức ra khỏi thhức hải lúc này trong lòng Minh đối với việc khu ma trừ quỷ kia thấy hứng thú, nếu mình trở thành khắc tinh bọn ma quỷ hại người như lão Hồng nói thì hay biết mấy. Chắc không sai, cứ xem cảm giác trong lòng mình niềm vui sướng không biết nguồn gốc như thánh thai, linh hồn đang được tắm trong suối mát. Không ngờ chỉ một cây Thánh Giá cũng ẩn chứa nhiều như vậy thần khí, lúc đó nhớ rõ mình bị bao trùm trong ánh sáng chỉ trong vòng ba phút, Linh hồn thấnh thaì đã không thể tiếp tục hấp thụ thêm, trong khi áh sáng đó vẫn tiếp tục tỏa lan uy áp tên tiểu quỷ vuơng kia. Món quà này quá lớn xem ra mình phải tìm hiểu học hỏi đấng cứu thế và cám ơn Ngài thật trọng thể.
Hôm sau Minh gọi điện thoại cho vị linh mục kia bày tỏ ý muốn cám ơn đấng bị treo trên thánh giá thì vị nầy vuì vẻ nói:
- Anh bạn trẻ chưa biết Ngài à, muốn cám ơn dễ lắm thôi, nếu cậu muốn trọng thể thì đến bất cứ nhà thờ nào đều có thể, hay cứ tại bất cứ chỗ nào hướng về Ngài nói trịnh trọng câu tạ ơn là được.
Minh chưa định đến nhà thờ nên nhằm lúc vắng lặng đành tập trung hết tinh thần nói mấy câu cám ơn:
- Đấng cứu thế trên thập tự, con chỉ là kẻ hèn mọn, chỉ có người mẹ sống dựa vào chẳng đáng được hưởng ơn lành gì, con lại được nhận tràn đầy thần khí qua Thánh giá Ngài chắc là do Ngài ban vậy con xin hết lòng cảm tạ, hứa sẽ dùng thần khí có được giúp người khốn khó nghèo khổ và xua đuổi quan ma quỷ chuyên hại người.
Minh tin vị Chúa Cứu Thế nghe được nên cũng an tâm không nói thêm gì.
Sáng hôm sau thức dậy ba người ở chung nhìn thấy Minh thì thấy chàng có gì thay đổi, khuôn mặt có vẻ sáng sủa hơn hôm qua rất nhiều, trên người tỏa ra một loại khí vô hình vừa mát mẻ vừa ôn hoà dễ chịu, lúc nào cũng muốn ở ngay bên để hưởng thụ khí chất vô hình huyền diệu kia. Ánh Tuyết buột miệng:
- Anh Minh! Đêm qua anh tu luyện có đột phá hay sao mà nhìn anh biến đổi như thế này.
- Biến đổi thế nào, trông ghê gớm lắm hay sao?
- Không trái lại, bây giờ nhìn anh mặt mày sáng sủa hơn rất nhiều, ánh mắt xuyên thấu lòng người, cương nghị nhưng lại hiền lành, thật là khó tả được hết, nhìn là biết là người tốt lành, thiện cảm dễ thương dễ mến, đứng gần anh thì cảm thấy tâm thần dễ chịu... nói chung là thật tốt em không thể diễn tả hết được.
Nghe vậy Minh giật mình:
- Cái gì dễ thương dễ mến, sao lại nói vậy, chẳng lẻ trước nay anh khó chịu lắm hay sao?
- Ánh Tuyết, anh Tuân nhận xét của hai cậu thế nào, có phải cũng thấy vậy không?
- Mày đúng là có thay đổi nhiều, đúng như Ánh Tuyết nói, bây giờ sức lôi cuốn mạnh hơn trước nhiều, ngay tao khi ở gần mày cũng cảm thấy trong lòng dễ chịu thoải mái mọi lo lắng, buồn bực như tiêu tan dần.
- Anh Minh sức lôi cuốn của anh không phải là mị lực phàm tục, lôi cuốn của tình dục, mà dường như có cái gì kỳ diệu từ trên người anh tỏa ra lôi kéo người ta lại gần mong muốn thân cận.
Minh nghĩ ngay đến thần khí tinh thuần mình mới hấp thụ được hôm qua, chẳng lẽ tác dụng nhanh như vậy, còn tỏa lan ra bên ngoài, rõ ràng khí tức cường đại và tu vi mình đã ẩn dấu kỹ càng, mà thần khí này không cách nào ẩn dấu được.
Hôm nay đi học Ánh Tuyết cứ ôm lấy cánh tay Minh mà đi, Huyền-Trâm thì đi bên kia thấy vậy cũng ôm lấy tay kia, hai cô kè sát hai bên khiến Minh âm thầm than khổ, còn Tuân đi bên cũng cười thầm “hai em này bị lôi cuốn trước tiên, nếu ta là con gái thì chắc cũng giống như họ, không biết Minh tu luyện môn công pháp nào mà biến ra như vậy, sợ rằng sẽ mang phiền phức không ít.” Bốn người đi học thực ra không cần đem cặp hay túi gì vì có trữ vật nhẫn, vì để thuận tiện việc đi chợ mua đồ Minh đã tặng hai nàng mỗi nàng một kiện, đến khi có bạn học phát hiện chuyện quái dị của bốn người thì họ mới giả trang mang một cái túi đeo vai nhỏ nhắn bỏ trong đó một vài quyển vở nháp.
Vào trường thấy ba người đi với nhau không rời, Linh Lan thấy vậy ngạc nhiên hỏi:
- Ba bạn hôm nay làm cái gì lạ vậy?
Huyền-Trâm nhanh trí đáp ngay:
- Anh Minh trên đường đi học say sẩm mặt mày nên chúng ta hai người dìu đến trường.
- Tao thấy anh Minh mạnh khoẻ mặt mày tỉnh táo sáng sủa thế kia sao lại bệnh được.
Lúc này Toản cũng đã đến loáng thoáng nghe Minh bệnh vội chạy lại lo lắng hỏi thăm:
- Anh Minh bị bệnh, người không khoẻ à?
- Bệnh cái gì! Hai cô này hôm nay bệnh thì có ấy. Mày hôm nay trông cũng khá lắm, tiến bộ không ít. Chút nữa ra chơi tao nói chuyện với mày một chút.
Bốn người tiến vào lớp, sau khi gặp trong sân trường Lan Linh và Toản cũng tháp tùng không rời bốn người này, hai người đều nghĩ “không biết sao hôm nay đi bên bọn này thì người mát mẻ dễ chịu tâm tình thoải mái không muốn dời” nên một đám đi với nhau, Minh dừng thì họ cũng dừng, đi thì họ lại bước theo.
Vào trong lớp lại một màn đánh giá xem xét như mình là con gà hay bị các sư kê gặp được xem xét từ đầu tới ngón chân, khiến Minh trong lòng buồn bực không nói được lời nào. Cô giáo chủ nhiệm vừa vào Minh Hồng, nữ bạn học ngày trước xía vào chuyện của Linh Lan và Minh giơ tay nhanh miệng nói:
- Thưa cô, hôm nay em muốn đổi chỗ.
- Tại sao, em muốn đỗi chỗ với ai?
- Tại em muốn ngồi bên bạn Minh.
Quang là nam sinh ngồi cùng bàn bên cạnh Minh, ít nói nhưng khi thấy cách học, lúc nghe giảng lúc viết bài hắn đều chứng kiến tài năng của chàng nên bội phục vô cùng, thỉnh thoảng cũng hỏi bài chút ít nên rất có ích. Hôm nay ngồi chỗ liền thấy người dễ chịu mát mẻ, tâm tình thoải mái chưa tìm được nguyên nhân thì đã nghe Minh Hồng đòi đổi chỗ với mình thì có vẻ tức giận nhưng không nói gì.
Bỗng hơn nửa lớp cùng giơ tay nói:
- Em cũng muốn đổi chỗ với bạn Quang...
Cô chủ nhiệm giật mình ngạc nhiên lại hỏi:
- Hôm nay xảy ra chuyện gì sao ai cũng muốn đổi chỗ với bạn Quang để ngồi bên bạn Minh.
Lúc này cô chủ nhiệm mới chú ý đến Minh thì thấy điều khác lạ, liền bước xuống đứng trước bàn Minh quan sát, lập tức thấy người mát mẻ dễ chịu, tâm thần phấn chấn, loại mát mẻ làm người chung quanh dễ chịu lại không như máy lạnh. Cô nhìn vào mặt Minh thì thấy sáng sủa hơn hôm qua, và khi đối mắt thì lại càng chấn động đúng là đôi mắt có thể xyuên thấu lòng người nhưng không có một tia uy áp người, trong sáng hiền lành như trẻ sơ sinh khác là có thần và tinh sáng.
- Ai muốn đổi với bạn Quang cũng được nhưng phải được bạn Minh đồng ý.
- Minh vậy em muốn ai ngồi bên cạnh.
- Cô cho em chọn à, vậy thì tốt lắm. Vậy xin phép cô cho em đánh giá một vòng.
Sau đó chàng đứng dậy đi một vòng hai mắt nhìn vào từng bạn rồi về chỗ ngồi.
- Em quyết định chưa.
- Thưa rồi!
- Vậy em mau nói ra đi.
- Em nói ngay đây, mời bạn Diệu Hương đến ngồi bên cạnh.
Diệu Hương là nữ sinh xấu nhất trong lớp, nói chuyện lại vô duyên, tính thụ động có chút tư ti (có lẽ sắc đẹp thua kém) tướng cao 1m57 dáng người hơi mập, mạnh khoẻ, học lực hạng 26/30. Nàng trong lớp dường như không có bạn thân, ít khi nói chuyện với các bạn khác. Cả lớp lẫn cô giáo chủ nhiệm thấy Minh chọn Diệu Hương thì kinh ngạc giật mình im phăng phắc không một tiếng động. Diệu Hương cũng giật mình bẽn lẽn, nàng cũng không biết nguyên nhân tại sao nhiều bạn đòi ngồi chỗ bên Minh, nàng trước đây thấy Minh quả dễ mến, tướng mạo dễ coi, nói chuyện nhỏ nhẹ tế nhị, học lực lại giỏi cũng mong làm quen nhưng tự ti mình không có gì xứng đáng quen với chàng nên chỉ để trong lòng. Nay bỗng nhiên được Minh chọn mình làm bạn học ngồi cùng bàn thì ngớ ngẩn cứ tưởng mình nghe lầm, bao nhiêu người kể cả Ánh Tuyết, Huyền-Trâm, Linh Lan, cả bên nam Tuân bạn Minh, Toản... đều muốn ngồi bên chàng mà nàng lại chọn mình, tim nàng tự nhiên đập gia tốc đến nỗi nàng nghe thấy nhịp đập của tim mình.
- Em Diệu Hương chuẩn bị sắp xếp sách vở đổi chỗ với bạn Quang.
- Vâng.
Diệu Hương đến bên Minh ngồi khẻ giọng nhỏ như muỗi kêu nói:
- Cám ơn!
Minh nhìn nàng gật đầu mỉm cười.
Diệu Hương ngồi xuống mới cảm thấy điều khác lạ, cả người mát mẻ, tâm thần thoải mái, khi nghe giảng tinh thần thanh sảng dễ dàng tập trung, bây giờ mới hiểu tại sao các bạn kia tranh nhau đòi đổi chỗ ngồi bên Minh.
Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123
Minh lạì nội soi xem kinh mạch và đan điền thì không thấy gì thay đổi thì trở lại thức hải.
Chúc mừng thiếu gia, thiếu gia đã gặp chuyện gì mà Thánh Thai hấp thụ được Thần khí thiên quốc thế này khiến Thánh Thai trở nên hoàn hảo hơn nhiều, ánh sáng lại tinh thuần đầy đủ năng lượng, kỳ diệu vô biên.
- Lão Hồng nói gì, sao ngươi biết đó là Thần Khí thiên quốc, nó thần kỳ diệu huyền quý lắm sao, so với linh khí, tiên khí ra sao? Sao ta chỉ thấy nó sáng và đẹp hơn trước một chút?
- Linh khí, Tiên khí so với Thần khí chẳng khác nào đom đóm so với mặt trăng. Thần khí trực tiếp bồi bổ, tu sửa linh hồn, thánh thai thành hoàn hảo. Đây là tinh thuần thần khí a, trước kia cựu chủ nhân cũng sở hữu thần khí song so với tinh thuần thần khí thiếu gia thu được thì còn kém rất xa, vả lại chỉ có một trong bảy ích lợi thông dụng là sức mạnh thần thông. Người mang trong người thần khí tinh thuần thì được hưởng đủ bảy ơn ích khôn ngoan, hiểu biết, thông minh, biết lo liệu, sức mạnh, đạo đức, kính sợ và thuận lòng trời. Có được thần khí tinh thuần này trong người thì quỷ ma cũng không cần sợ, bọn quỷ thấy ánh sáng thiêng liêng này thì chỉ còn nước chạy trốn, tránh xa, nếu bị đánh trúng thì bay thẳng xuống tầng cuối địa ngục run rẩy sợ hãi.
- Lợi hại như vậy sao! Vậy làm sao đem ánh sáng này ra dùng được?
- Rồi thiếu gia sẽ tự nhiên biết.
- Lão Hồng tế luyện kiện hắc châu tiến triển đến đâu rồi?
- Mới được ba phần, không ngờ giữa chừng có chút khó khăn. Viên Hắc châu chẳng dè bị bọn quỷ tu để lại nhiều ô nhiễm bẩn thỉu, lão phải thanh tẩy dần mới tế luyện được.
- Lão Hồng có cần ta phụ giúp không?
- Ừ nhỉ, thếu gia thử một lần xem, thiếu gia đem hết quỷ khí và mấy thứ dơ bẩn đốt rồi tống ra khỏi là được.
Nói xong đưa kiện hắc châu cho Minh, chàng thấy quả nhiên chỉ nhỏ bằng khoảng bảy phần lúc trước. Minh xem xét một lúc rồi ý niệm, bất giác Thánh thai haì mắt mở ra, hai tia ánh sáng chói mắt đi vào kiện hắc châu không gian, lúc này hắc châu không gian được ánh sáng bao phủ đến tận cùng ngõ ngách, góc hẻm, những chất nhơ bẩn đen tối bất giác bị sức mạnh ánh sáng thanh tẩy trục hết ra ngoài, chàng dùng bạch hoả thiêu sạch sẽ lập tức sợ để lâu làm ô nhiễm thức hải không gian rồi mới trao hắc châu cho lão Hồng.
Ý thức ra khỏi thhức hải lúc này trong lòng Minh đối với việc khu ma trừ quỷ kia thấy hứng thú, nếu mình trở thành khắc tinh bọn ma quỷ hại người như lão Hồng nói thì hay biết mấy. Chắc không sai, cứ xem cảm giác trong lòng mình niềm vui sướng không biết nguồn gốc như thánh thai, linh hồn đang được tắm trong suối mát. Không ngờ chỉ một cây Thánh Giá cũng ẩn chứa nhiều như vậy thần khí, lúc đó nhớ rõ mình bị bao trùm trong ánh sáng chỉ trong vòng ba phút, Linh hồn thấnh thaì đã không thể tiếp tục hấp thụ thêm, trong khi áh sáng đó vẫn tiếp tục tỏa lan uy áp tên tiểu quỷ vuơng kia. Món quà này quá lớn xem ra mình phải tìm hiểu học hỏi đấng cứu thế và cám ơn Ngài thật trọng thể.
Hôm sau Minh gọi điện thoại cho vị linh mục kia bày tỏ ý muốn cám ơn đấng bị treo trên thánh giá thì vị nầy vuì vẻ nói:
- Anh bạn trẻ chưa biết Ngài à, muốn cám ơn dễ lắm thôi, nếu cậu muốn trọng thể thì đến bất cứ nhà thờ nào đều có thể, hay cứ tại bất cứ chỗ nào hướng về Ngài nói trịnh trọng câu tạ ơn là được.
Minh chưa định đến nhà thờ nên nhằm lúc vắng lặng đành tập trung hết tinh thần nói mấy câu cám ơn:
- Đấng cứu thế trên thập tự, con chỉ là kẻ hèn mọn, chỉ có người mẹ sống dựa vào chẳng đáng được hưởng ơn lành gì, con lại được nhận tràn đầy thần khí qua Thánh giá Ngài chắc là do Ngài ban vậy con xin hết lòng cảm tạ, hứa sẽ dùng thần khí có được giúp người khốn khó nghèo khổ và xua đuổi quan ma quỷ chuyên hại người.
Minh tin vị Chúa Cứu Thế nghe được nên cũng an tâm không nói thêm gì.
Sáng hôm sau thức dậy ba người ở chung nhìn thấy Minh thì thấy chàng có gì thay đổi, khuôn mặt có vẻ sáng sủa hơn hôm qua rất nhiều, trên người tỏa ra một loại khí vô hình vừa mát mẻ vừa ôn hoà dễ chịu, lúc nào cũng muốn ở ngay bên để hưởng thụ khí chất vô hình huyền diệu kia. Ánh Tuyết buột miệng:
- Anh Minh! Đêm qua anh tu luyện có đột phá hay sao mà nhìn anh biến đổi như thế này.
- Biến đổi thế nào, trông ghê gớm lắm hay sao?
- Không trái lại, bây giờ nhìn anh mặt mày sáng sủa hơn rất nhiều, ánh mắt xuyên thấu lòng người, cương nghị nhưng lại hiền lành, thật là khó tả được hết, nhìn là biết là người tốt lành, thiện cảm dễ thương dễ mến, đứng gần anh thì cảm thấy tâm thần dễ chịu... nói chung là thật tốt em không thể diễn tả hết được.
Nghe vậy Minh giật mình:
- Cái gì dễ thương dễ mến, sao lại nói vậy, chẳng lẻ trước nay anh khó chịu lắm hay sao?
- Ánh Tuyết, anh Tuân nhận xét của hai cậu thế nào, có phải cũng thấy vậy không?
- Mày đúng là có thay đổi nhiều, đúng như Ánh Tuyết nói, bây giờ sức lôi cuốn mạnh hơn trước nhiều, ngay tao khi ở gần mày cũng cảm thấy trong lòng dễ chịu thoải mái mọi lo lắng, buồn bực như tiêu tan dần.
- Anh Minh sức lôi cuốn của anh không phải là mị lực phàm tục, lôi cuốn của tình dục, mà dường như có cái gì kỳ diệu từ trên người anh tỏa ra lôi kéo người ta lại gần mong muốn thân cận.
Minh nghĩ ngay đến thần khí tinh thuần mình mới hấp thụ được hôm qua, chẳng lẽ tác dụng nhanh như vậy, còn tỏa lan ra bên ngoài, rõ ràng khí tức cường đại và tu vi mình đã ẩn dấu kỹ càng, mà thần khí này không cách nào ẩn dấu được.
Hôm nay đi học Ánh Tuyết cứ ôm lấy cánh tay Minh mà đi, Huyền-Trâm thì đi bên kia thấy vậy cũng ôm lấy tay kia, hai cô kè sát hai bên khiến Minh âm thầm than khổ, còn Tuân đi bên cũng cười thầm “hai em này bị lôi cuốn trước tiên, nếu ta là con gái thì chắc cũng giống như họ, không biết Minh tu luyện môn công pháp nào mà biến ra như vậy, sợ rằng sẽ mang phiền phức không ít.” Bốn người đi học thực ra không cần đem cặp hay túi gì vì có trữ vật nhẫn, vì để thuận tiện việc đi chợ mua đồ Minh đã tặng hai nàng mỗi nàng một kiện, đến khi có bạn học phát hiện chuyện quái dị của bốn người thì họ mới giả trang mang một cái túi đeo vai nhỏ nhắn bỏ trong đó một vài quyển vở nháp.
Vào trường thấy ba người đi với nhau không rời, Linh Lan thấy vậy ngạc nhiên hỏi:
- Ba bạn hôm nay làm cái gì lạ vậy?
Huyền-Trâm nhanh trí đáp ngay:
- Anh Minh trên đường đi học say sẩm mặt mày nên chúng ta hai người dìu đến trường.
- Tao thấy anh Minh mạnh khoẻ mặt mày tỉnh táo sáng sủa thế kia sao lại bệnh được.
Lúc này Toản cũng đã đến loáng thoáng nghe Minh bệnh vội chạy lại lo lắng hỏi thăm:
- Anh Minh bị bệnh, người không khoẻ à?
- Bệnh cái gì! Hai cô này hôm nay bệnh thì có ấy. Mày hôm nay trông cũng khá lắm, tiến bộ không ít. Chút nữa ra chơi tao nói chuyện với mày một chút.
Bốn người tiến vào lớp, sau khi gặp trong sân trường Lan Linh và Toản cũng tháp tùng không rời bốn người này, hai người đều nghĩ “không biết sao hôm nay đi bên bọn này thì người mát mẻ dễ chịu tâm tình thoải mái không muốn dời” nên một đám đi với nhau, Minh dừng thì họ cũng dừng, đi thì họ lại bước theo.
Vào trong lớp lại một màn đánh giá xem xét như mình là con gà hay bị các sư kê gặp được xem xét từ đầu tới ngón chân, khiến Minh trong lòng buồn bực không nói được lời nào. Cô giáo chủ nhiệm vừa vào Minh Hồng, nữ bạn học ngày trước xía vào chuyện của Linh Lan và Minh giơ tay nhanh miệng nói:
- Thưa cô, hôm nay em muốn đổi chỗ.
- Tại sao, em muốn đỗi chỗ với ai?
- Tại em muốn ngồi bên bạn Minh.
Quang là nam sinh ngồi cùng bàn bên cạnh Minh, ít nói nhưng khi thấy cách học, lúc nghe giảng lúc viết bài hắn đều chứng kiến tài năng của chàng nên bội phục vô cùng, thỉnh thoảng cũng hỏi bài chút ít nên rất có ích. Hôm nay ngồi chỗ liền thấy người dễ chịu mát mẻ, tâm tình thoải mái chưa tìm được nguyên nhân thì đã nghe Minh Hồng đòi đổi chỗ với mình thì có vẻ tức giận nhưng không nói gì.
Bỗng hơn nửa lớp cùng giơ tay nói:
- Em cũng muốn đổi chỗ với bạn Quang...
Cô chủ nhiệm giật mình ngạc nhiên lại hỏi:
- Hôm nay xảy ra chuyện gì sao ai cũng muốn đổi chỗ với bạn Quang để ngồi bên bạn Minh.
Lúc này cô chủ nhiệm mới chú ý đến Minh thì thấy điều khác lạ, liền bước xuống đứng trước bàn Minh quan sát, lập tức thấy người mát mẻ dễ chịu, tâm thần phấn chấn, loại mát mẻ làm người chung quanh dễ chịu lại không như máy lạnh. Cô nhìn vào mặt Minh thì thấy sáng sủa hơn hôm qua, và khi đối mắt thì lại càng chấn động đúng là đôi mắt có thể xyuên thấu lòng người nhưng không có một tia uy áp người, trong sáng hiền lành như trẻ sơ sinh khác là có thần và tinh sáng.
- Ai muốn đổi với bạn Quang cũng được nhưng phải được bạn Minh đồng ý.
- Minh vậy em muốn ai ngồi bên cạnh.
- Cô cho em chọn à, vậy thì tốt lắm. Vậy xin phép cô cho em đánh giá một vòng.
Sau đó chàng đứng dậy đi một vòng hai mắt nhìn vào từng bạn rồi về chỗ ngồi.
- Em quyết định chưa.
- Thưa rồi!
- Vậy em mau nói ra đi.
- Em nói ngay đây, mời bạn Diệu Hương đến ngồi bên cạnh.
Diệu Hương là nữ sinh xấu nhất trong lớp, nói chuyện lại vô duyên, tính thụ động có chút tư ti (có lẽ sắc đẹp thua kém) tướng cao 1m57 dáng người hơi mập, mạnh khoẻ, học lực hạng 26/30. Nàng trong lớp dường như không có bạn thân, ít khi nói chuyện với các bạn khác. Cả lớp lẫn cô giáo chủ nhiệm thấy Minh chọn Diệu Hương thì kinh ngạc giật mình im phăng phắc không một tiếng động. Diệu Hương cũng giật mình bẽn lẽn, nàng cũng không biết nguyên nhân tại sao nhiều bạn đòi ngồi chỗ bên Minh, nàng trước đây thấy Minh quả dễ mến, tướng mạo dễ coi, nói chuyện nhỏ nhẹ tế nhị, học lực lại giỏi cũng mong làm quen nhưng tự ti mình không có gì xứng đáng quen với chàng nên chỉ để trong lòng. Nay bỗng nhiên được Minh chọn mình làm bạn học ngồi cùng bàn thì ngớ ngẩn cứ tưởng mình nghe lầm, bao nhiêu người kể cả Ánh Tuyết, Huyền-Trâm, Linh Lan, cả bên nam Tuân bạn Minh, Toản... đều muốn ngồi bên chàng mà nàng lại chọn mình, tim nàng tự nhiên đập gia tốc đến nỗi nàng nghe thấy nhịp đập của tim mình.
- Em Diệu Hương chuẩn bị sắp xếp sách vở đổi chỗ với bạn Quang.
- Vâng.
Diệu Hương đến bên Minh ngồi khẻ giọng nhỏ như muỗi kêu nói:
- Cám ơn!
Minh nhìn nàng gật đầu mỉm cười.
Diệu Hương ngồi xuống mới cảm thấy điều khác lạ, cả người mát mẻ, tâm thần thoải mái, khi nghe giảng tinh thần thanh sảng dễ dàng tập trung, bây giờ mới hiểu tại sao các bạn kia tranh nhau đòi đổi chỗ ngồi bên Minh.
Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.