Chương 7: Thiên sứ âm thầm giáng phàm
Dao Ky
18/03/2013
Hôm sau Mạnh-Cường sang nhà bạn chơi, thì nghe người nhà nói ba con chó nhà hàng xóm sáng hôm nay không biết sao lăn đùng ra chết. Nghe vậy Cường nhớ lại hôm qua thằng nhỏ Minh muốn đùa giỡn dạy dỗ bọn chó này, nhưng chỉ nghe mỗi con bị Minh đánh trúng một đòn bay đi rồi chạy mất. Chẳng lẽ thằng nhỏ gầy yếu có thể đánh ba con chó trong vài chiêu đánh tử thương. Thằng nhỏ Minh bất quá mới bảy tám tuổi thôi mà. Ngẫm nghĩ một hồi rồi lắc đầu „Không thể nào....không thể nào. Là ba con chó to chứ không phải một a ..“ Chính mình gặp ba con chó đó cũng chỉ có thể đánh chết được một con mà không khỏi bị chúng cho rách quần áo. Mấy lần trước thấy mấy đứa nhỏ bị ba con chó đuổì cắn tơi bời, có đứa chạy không kịp bị nó cắn rách quần áo, in vết răng, rướm máu trên người, nếu lúc đó không có người lớn đuổi chúng đi thì đứa nhỏ bị cắn chết. Thế mà chủ chúng nó không xích lại cứ để chúng tự do bạo ngược. „Chết là đáng lắm“.
- Chết là đáng đời!!!! Đồ đáng chết.
Người nhà bạn Cường nghe thấy thế cũng hài lòng lập lại: „Chết là đáng lắm“
Cả tháng nay Minh vui thú với con khướu của nó, trong khi tập võ hay giúp ông bà ngoại làm việc mỉm cười, huýt sáo hoài. Con khướu cũng hót líu lo, nó càng ngày càng thân thiết với chú chủ nhỏ.
Mẹ Minh thấy vậy mỗi khi nàng ở nhà lại dạy thêm võ nghệ và làm toán, tập đọc cho Minh, nàng luôn thúc dục và thấy Minh tuy ham mê chim nhưng vẫn tiến bộ nên cũng không khuyên thêm. Nhất là thấy Minh võ công tiến bộ thần tốc, bộ nhập môn quyền Vovinam đã đánh trôi chảy mây trôi một mạch, càng vui mừng phấn khởi khi nhận ra trong quyền cước của Minh phát ra quyền phong vù vù, những thế gạt liên tục nối tiếp nhau liên kết với bộ pháp nhìn vào thấy những tàn ảnh chuyển qua xoay lại. Nàng thấy vậy phấn khởi vui sướng rung động đến tâm can, bất giác hai hàng nước mắt rơi xuống lúc nào không biết. Nàng thấy tất cả những đau khổ muộn phiền trong cuộc sống bỗng chốc trở nên hạnh phúc, vì nàng chỉ có đứa con duy nhất. Minh khi thành công nàng vui mừng, khi học hành thất bại nàng sầu khổ lo lắng. Bây giờ biết chắc Minh có tài luyện võ nàng được an ủi.
Nàng cũng không phát hiện Minh hai mạch nhâm đốc đã được đả thông, trong người không có một chút tạp chất. Biến cố trải qua khi đi học Minh cũng không kể lại cho mẹ vì sợ mẹ lo lắng và chính Minh cũng dần quên đi, chỉ biết cảm thấy trong người tràn đầy sức mạnh, càng tập võ càng thoả mái dễ chịu không thấy gì là mệt nhọc cả.
Mai-Nhị lại dặn Minh cứ chăm chỉ luyện võ luyện quyền, đánh càng nhanh, càng mạnh, càng chính xác càng tốt.
Bây giờ đã vào tháng 12, chỉ còn học hai tháng nữa là thi nửa học kỳ, cô giáo thấy Minh đọc, viết và làm toán đã có tiến bộ nên vui vẻ. Đứa học trò này tính tình ít nói, hay giúp bạn bè, khi chơi đùa tỏ ra tỉ mỉ tài năng thiên phú bộc lộ. Đáng tiếc học hay quên ảnh hưởng toàn bộ việc học hành. Giờ ra chơi cô giáo hay quan sát học sinh chơi đùa, đặc biệt các em học sinh học có vấn đề. Cô giáo đang đứng ngoài cửa lớp đang nhìn về hướng Minh, Minh đang ngồi ở góc hè chăm chú mắt không chớp nhìn vào những con quay đang được các bạn cùng tuổi lớp hai cũ của Minh đang chơi. Tất cả có sáu đứa chơi, trong đó hai con quay đẹp nhất đó là một con quay màu trắng của thằng Trung, một con màu đỏ của thằng Quang, còn bốn con quay kia đều là quay tiện, có bán ngoài tiệm. Minh ngồi quan sát hai con quay đẹp kia, hai con quay đều lớn gấp rưỡi con quy tiện, được đẽo rất cân đối, con trắng đầu hơi nhô lên, còn con đỏ đầu nhọn hơn không cân bằng con trắng, mỗi khi Quang chọi con quay đỏ đều vang lên tiếng vu vu.... vui tai làm cho những đứa chung quanh nhìn mà thèm. Trung và Quang hai đứa ở nhà có anh lớn nên được đẽo quay cho chúng còn mấy đứa nhà khá giả có tiền không có anh đẽo quay cho thì mua quay tiện chơi. Minh xem hai con quay đến thất thần, đương nhiên khao khát cũng có một con để chơi, rất tiếc Minh không có ai để nhờ đẽo quay không lẽ lại đi nhờ ông ngoại.
Mấy năm nay các nơi tràn ngập đồ chơi điện tử, trẻ em đứa nào cũng mua những thứ này chơi. Những trò chơi bi, chơi khăng, chơi quay bị bỏ không ai chơi. Năm nay thị trường lại tung ra những con quay nhỏ bằng sắt với bộ phận giật giây khởi động. Những đứa trẻ có đứa mua chơi, những đứa lớn thấy vậy chê bai:
- „Quá dở, quá yếu, không có tính kích thích, lại quá ít động năng, quá thụ động“, chúng mày xem chúng anh chơi quay chính cống của Việt Nam, môn giải trí kích thích lành mạnh, chính cống đây thì biết...
Thế là mấy đứa lớn vào rừng kiếm gỗ đẽo ra những con quay, con cù chơi cho mấy đứa trẻ xem rồi dậy luôn cách chơi, cách ra quay, cách chọi quay.
Mấy đứa trẻ chơi một hồi quen tay thấy thích thú, vừa chơi vừa vận động tay chân, vặn người vừa thích thú vừa hoạt động lợi ích cho thân thể. Từ đó trò chơi quay trở lại lan rộng trong các trường học miền quê.
Lại nói Minh về nhà nghĩ ngợi cách để đẽo quay nên ra sau bếp, mượn cái rìu của ông ngoại, bọc kỹ lại trong bao lén lút chạy vào rừng kiếm gỗ đẽo quay. Ở cách thôn không xa có một khu rừng, với vận tốc chạy tối đa của Minh chỉ mất mười phút, quanh quẩn một hồi thì thấy một cây căm xe rất thẳng, Minh lấy bàn tay trái ra đo ướm thử thì thấy rất vừa tay liền chú ý nhìn kỹ chung quanh xem có ai không, chứ nếu đang chặt gặp kiểm lâm thì nguy ạ. Minh đem rìu ra lấy thế chém xuống mười mấy nhát mới hạ đổ, sau đó Minh chặt ngọn và tỉa hết cành đi, chặt ngắn thành mười khúc, mỗi khúc dài hơn một con quay một chút sau đó gói vào giỏ lại đem về nhà.
Minh xuống bếp thấy bà Ngoại có con dao thái rau lưõi sáng quắc liền mượn lấy đẽo quay, đẽo một lúc thấy lưỡi dao kỳ lạ, xem lại thì giật mình:
- Ôi thôi, lưỡi dao đã mẻ hai ba chỗ lớn như ngón tay.
Minh sợ hãi đem dao trả cho bà Ngoại và nói:
- Con dao này yếu quá cháu mới dùng nó đẽo một chút đã mẻ rồi.
Bà ngoại có vẻ buồn bực nói:
- Con dao này chỉ dùng để thái rau, cháu chặt gỗ hư mẻ là phải. Cháu lấy dao rựa mà dùng.
Minh lấy dao rựa ra đẽo quay thì nó cùn quá không vừa ý lại hỏi bà ngoại:
- Bà ngoại còn con dao nào không chứ con dao rựa này cùn quá, chặt không được.
Đúng lúc này ông ngoại đi xuống bếp, ông ở trên nhà nghỉ nghe thấy Minh làm mẻ dao lại chê dao rựa cùn. Ông nhìn con dao mẻ thì thấy mài bằng tay cũng không được liền cầm hai con dao nhìn Minh nói. Cháu theo ông đi đến lò rèn xem.
Đến lò rèn, cũng là của người quen. K´a Roi là một thanh niên là con ông chủ lò rèn, đang ở trần ra sức cầm một cục sắt đã nung đỏ đặt trên cái đe màu đen nhịp nhàng đập xuống, tay kia xoay lật liên miên.
- Wau...., anh K´ Roi rèn cái cuốc trông vào thật là gây ấn tượng oai phong, lẫm lẫm.
- K' Minh làm gì đó.
- Em làm hỏng con dao của bà ngoại nên ông ngoại đem dao đi cho anh mài lại tiện dẫn em đi xem.
Người làm trong lò toàn là người Ê đê, hầu hết các đồ dùng nông cụ như cuốc, rìu, đục, dao, vv... của buôn này đều làm từ lò này. Người làm việc có tất cả tám người kể cả hai chú nhỏ mười tuổi thay phiên nhau phụ trách quay bễ, giữ lò lửa. Lò không lớn lắm, có thể tối đa nung ba món cùng đồ một lúc. Trên vách tường có một miếng vỉ sắt lớn để treo các dụng cụ, các lại búa tạ, búa nhỏ, kìm nhiều loại, dùi đục nhiều kiểu...
Minh quan sát chung quanh thì ông ngoại đã nói chuyện với Kr ´a Roi xong. Hai con dao được một người làm mài xong chỉ trong chớp nhoáng. Kr´a Roi lại cho Minh mượn một con dao quắm một tuần để Minh đẽo quay vì dùng dao rựa không hợp.
Về đến nhà Minh tiếp tục đẽo quay, dùng dao quắm đẽo rất vừa tay. Minh đẽo xong phấn thân, thì không làm sao đẽo khấc để cuộn dây nên để xuông vây, còn đầu con quay Minh muốn đẽo có mũ nhưng nhìn thì tưởng dễ lúc làm lại không dễ, cuối cùng Minh chặt thẳng xuống làm thành con cù đầu bằng. Còn phần đóng đinh Minh vào nhà tìm thùng đồ nghề của ông ngoại thấy mấy cái đinh, Minh chọn một cái, lấy búa đóng thẳng vào, chỉ để lại dài một phân.
- Cuối cùng xong. Không sai biệt lắm!
Minh lấy giây ra thử đến mười lần mới quay được. Thấy nó cũng quay như ai, không nhảy nhưng chóng chết, không đậu. Minh dọn dẹp rác xong thì đến giờ về nhà, lúc rửa tay mới cảm thấy bàn tay phải đau xót, nhìn thì thấy phỏng lên nhiều chỗ. Minh về nhà cũng không đem quay ra khoe với mẹ lại như ngày thường luyện võ sau đó tắm rửa, ăn tối rồi tập đọc, tập viết, làm toán làm bài tập về nhà.
Hôm sau đi học Minh mang theo con quay của mình đi theo, khi ra chơi Minh đem quay mình ra chơi chung, thì quay mình to hơn và cao hơn quay của chúng bạn một ít. Vừa mới ra quay bọm kia xúm mười mấy cả mấy đứa không có quay đang đứng xem đứa mắt không chớp mhìn con quay lạ lùng của Minh, chơi một hồi thấy bọn cử chỉ bọn chúng không đúng. Minh lên tiếng hỏi:
- Có gì không đúng sao?
- Cả bọn e ngại không nói gì. Bọn họ không dám cười chọc Minh, hôm trước bọn thằng Hào bị Minh cho một trận đến nay thằng nào cũng ngán Minh.
- Chúng mày cứ nói ra nhận xét giúp tao tu sửa, tao còn cám ơn, chúng mày không nói tao mới càng khó chịu đó.
- Quay của mày đinh chưa cắt!
- Vậy quay chúng mày làm sao cắt đinh được?
- Anh tao dùng kìm cắt!
- Bố tao dùng cưa sắt cắt!
- Tao nhà không có kìm,không có cưa làm sao bây giờ.
- Được rồi để chiều tao về cắt.
- Quay của mày không có khấc để cuộn dây, mày cuốn dây vào đinh chơi, ai đứng gần cũng sợ quay mày đáng vào mặt.
- Quay của mày đầu bằng.
- Đâu đưa quay của chúng mày tao coi kỹ xem.
Trước tiên Minh coi con quay trắng của thằng Trung, cái đinh đầu đã cắt bây giờ đã tròn trịa, coi khấc, đầu mũ rồi xem những dấu vết đao đẽo vẫn còn. Xem đến đây Minh có thể phỏng đoán người đẽo quay này tính tỉ mỉ dùng rất nhiều nhát dao nhỏ đẽo gọt, con quay rất cân đối nên ra quay rất đậu. Minh lại xem quay đỏ của thằng Quang thì thấy đinh và khấc thì cũng giống con quay trắng, đầu mũ cao hơn và dấu vết dao đẽo thì ngược lại với con quay trắng, vết dao đẽo sắc bén, đẽo từng mảng lớn, như cái mũ người đẽo chỉ dùng khổng bảy tám nhát dao là xong, còn thân quay cũng rất vết đẽo rất dứt khoát, xuống đao là xong không sửa lại nên con quay không được cân đối lắm, chả trách mỗi lần Quang chọi quay mạnh thì tiếng vi vu vang lên, Minh đoán người đẽ quay này tính tình mạnh mẽ làm việc dứt khoát, tính rộng rãi. Sau đó Minh xem mấy con quay tiện thì thấy nhẹ tênh, cân đối nhưng vì không có vết đẽo gọi nên Minh cảm thấy không có hứng thú.
Minh về nhà lại lấy dao quắm sửa lại khấc con quay, đầu mũ Minh học theo quay đỏ của thằng quang nhắm đúng vị trí chặt xéo thật mạnh xuống. Minh chặt bảy đao thì xong cái đầu có mũ. Sau đó cầm quay đến lò rèn mượn kìm cắt đầu đinh rồi mài sơ qua cho tròn.
Hôm sau mang quay đi học chơi Minh cũng không thua hai con quay trắng và đỏ kia là bao. Minh chọi quay một hồi quen tay càng lúc càng mạnh càng chính xác. Lại thấy con quay của mình vừa tay, đủ nặng, trước tiên Minh chọi cho mấy con quay tiện bắn đi thật xa, xem lại thì dấu đinh in sâu vào đầu, có khi quay tiện bị Minh quy Minh mỗ vào giữa khiến cho con quay tiện cắm như bị đóng đinh dưới đất, còn hai con quay trắng và đỏ cũng bị Minh mổ cho chẻ mấy miếng.
Sau mấy hôm Minh lại đem dao quắm đẽo một con khác, Minh thích thú vừa đẽo vừa nghe tiếng chim khướu của mình hót. Đang đẽo gần xong đem lên ngắm ngía thì bất chợt phía trước có tiếng nói:
- Con quay này đẽo không tệ.
Minh nhìn về phía tiếng phát âm thì thấy một thanh niên áo trắng, quần trắng, giầy trắng đeo kiếng đang tiến đến mỉm cười.
- Cậu tên Minh phải không? Hôm nay tình cờ đi qua đây nhìn thấy cậu đẽo quay, đứng lại xem thì thấy căn cơ cậu đặc biệt và có hứng thú vỡ đẽo gọt nên lại làm quen chắc cậu bé không ngại chứ.
- Vậy anh là ai, từ đâu tới?
- Cậu cứ gọi tôi là Giang-Vân được rồi còn người ta gọi tôi là Thiên Sứ. Còn tôi đến từ đâu thì mai này cậu sẽ tự nhiên biết...
- Con quay của cậu đẽo sắp xong, chờ cậu đẽo xong đổi cho tôi được không?
- Anh muốn đổi cái gì?
- Ở đây tôi có một cuốn Kê quyền nhưng lại bị thiếu mấy trang cuối.
Thanh niên ngẫm nghĩ một lúc lại nói:
- Nếu đem đổi cho cậu thì cậu bị thiệt thòi, thôi được rồi. Tôi đổi cho cậu một pho đao pháp, đao pháp này chuyên dùng để tạc tượng gỗ và đá, gọi là Tạc Đao pháp.
- Em không có đao, cũng không biết sử dụng đao.
- Thì đao trong tay cậu không phải đao thì là gì, vừa rồi chẳng phải đã dùng nó đẽo quay hay sao?
- Đây là dao quắm mà!
- Dao hay đao cũng là một thôi. Thôi anh đổi cho cậu cuốn Tạc Đao pháp lại thêm cuốn Hùng kê quyền tàn quyển.
- Được! Em chịu đổi...
Minh đẽo xong con quay, đóng đinh xong lại thử vừa ý xong mới đem đổi lấy hai quyển tạc đao pháp với cuốn Hùng kê quền tàn quyển. Minh cũng không để ý đến giá trị hai cuốn kinh chỉ biết người ta muốn đổi thì đổi. Bất quá con quay đổi đi thì có thể đẽo con khác, còn gỗ mà... không sao cả...
- Em nhớ cất giấu kỹ hai cuốn kinh đi, đừng cho ai thấy mà mang họa đó.
Minh cám ơn nhận hai cuốn kinh xong thì thanh niên mang mang theo con quay mới đẽo của Minh ra đi không thấy bóng dáng.
- Đến bất ngờ mà đi cũng bất chợt, chẳng biết anh Giang-Vân này từ đâu đến sao có hai cuốn sách kỳ lạ này.
Minh nhìn vào bìa hai cuốn sách cũ kỹ thì chỉ thấy như hình vẽ hoa ngệch ngoạc liền nghi ngờ chẳng lẽ không phải sách kinh, mà là sách vẽ. Minh cất hai cuốn kinh để lúc tối đưa mẹ xem.
Trời vẫn còn sớm Minh lại lấy một khúc gỗ khác ra đẽo quay, mãi đến chiều muộn mới xong. Minh vội thu dọn rồi đi về sợ mẹ đợi. Buổi tối sau khi học bài xong chuẩn bị đi ngủ thì Minh đem chuyện thanh niên và hai cuốn kinh ra kể cho mẹ. Mẹ ngạc nhiên xem hai cuốn sách cổ thì cũng chẳng hiểu gì. Thôi con cứ cất đi khi rảnh thì đem ra nghiên cứu, con đã có duyên làm chủ nó thì có lẽ tới lúc nào đó sẽ hiểu cách sử dụng.
Quả nhiên ngày hôm sau là ngày nghỉ, Minh đem sách ra xem mấy hình vẽ trong trang thứ nhất, trong lúc tình cờ Minh tập trung hết tinh thần xem cuốn sách thì nhìn thấy cuốn sách cổ Tạc Đao Pháp tỏa ánh sáng, sau đó các hình trong đó đứng lên nối theo nhau uốn éo bay lên xoay chung quanh đầu Minh, Minh vẫn bình tĩnh ngồi nhìn thẳng vào nhìn như một chuỗi chữ nối tiếp nhau bay thẳng vào mi tâm Minh. Minh cảm thấy đầu hơi tê dại thì chuổi chữ với ánh sáng đã vào hết mi tâm Minh. Một lúc sau đầu Minh không còn cảm giác tê nữa Minh ngồi nhắm mắt lại thì không có cảm giác gì lạ liền mở mắt ra nhìn cuốn sách cổ thì đọc được ba chữ „Tạc Đao quyết“, Minh lại nhìn cuốn kia thì đọc được ngay „Hùng Kê kinh“.
- Chết là đáng đời!!!! Đồ đáng chết.
Người nhà bạn Cường nghe thấy thế cũng hài lòng lập lại: „Chết là đáng lắm“
Cả tháng nay Minh vui thú với con khướu của nó, trong khi tập võ hay giúp ông bà ngoại làm việc mỉm cười, huýt sáo hoài. Con khướu cũng hót líu lo, nó càng ngày càng thân thiết với chú chủ nhỏ.
Mẹ Minh thấy vậy mỗi khi nàng ở nhà lại dạy thêm võ nghệ và làm toán, tập đọc cho Minh, nàng luôn thúc dục và thấy Minh tuy ham mê chim nhưng vẫn tiến bộ nên cũng không khuyên thêm. Nhất là thấy Minh võ công tiến bộ thần tốc, bộ nhập môn quyền Vovinam đã đánh trôi chảy mây trôi một mạch, càng vui mừng phấn khởi khi nhận ra trong quyền cước của Minh phát ra quyền phong vù vù, những thế gạt liên tục nối tiếp nhau liên kết với bộ pháp nhìn vào thấy những tàn ảnh chuyển qua xoay lại. Nàng thấy vậy phấn khởi vui sướng rung động đến tâm can, bất giác hai hàng nước mắt rơi xuống lúc nào không biết. Nàng thấy tất cả những đau khổ muộn phiền trong cuộc sống bỗng chốc trở nên hạnh phúc, vì nàng chỉ có đứa con duy nhất. Minh khi thành công nàng vui mừng, khi học hành thất bại nàng sầu khổ lo lắng. Bây giờ biết chắc Minh có tài luyện võ nàng được an ủi.
Nàng cũng không phát hiện Minh hai mạch nhâm đốc đã được đả thông, trong người không có một chút tạp chất. Biến cố trải qua khi đi học Minh cũng không kể lại cho mẹ vì sợ mẹ lo lắng và chính Minh cũng dần quên đi, chỉ biết cảm thấy trong người tràn đầy sức mạnh, càng tập võ càng thoả mái dễ chịu không thấy gì là mệt nhọc cả.
Mai-Nhị lại dặn Minh cứ chăm chỉ luyện võ luyện quyền, đánh càng nhanh, càng mạnh, càng chính xác càng tốt.
Bây giờ đã vào tháng 12, chỉ còn học hai tháng nữa là thi nửa học kỳ, cô giáo thấy Minh đọc, viết và làm toán đã có tiến bộ nên vui vẻ. Đứa học trò này tính tình ít nói, hay giúp bạn bè, khi chơi đùa tỏ ra tỉ mỉ tài năng thiên phú bộc lộ. Đáng tiếc học hay quên ảnh hưởng toàn bộ việc học hành. Giờ ra chơi cô giáo hay quan sát học sinh chơi đùa, đặc biệt các em học sinh học có vấn đề. Cô giáo đang đứng ngoài cửa lớp đang nhìn về hướng Minh, Minh đang ngồi ở góc hè chăm chú mắt không chớp nhìn vào những con quay đang được các bạn cùng tuổi lớp hai cũ của Minh đang chơi. Tất cả có sáu đứa chơi, trong đó hai con quay đẹp nhất đó là một con quay màu trắng của thằng Trung, một con màu đỏ của thằng Quang, còn bốn con quay kia đều là quay tiện, có bán ngoài tiệm. Minh ngồi quan sát hai con quay đẹp kia, hai con quay đều lớn gấp rưỡi con quy tiện, được đẽo rất cân đối, con trắng đầu hơi nhô lên, còn con đỏ đầu nhọn hơn không cân bằng con trắng, mỗi khi Quang chọi con quay đỏ đều vang lên tiếng vu vu.... vui tai làm cho những đứa chung quanh nhìn mà thèm. Trung và Quang hai đứa ở nhà có anh lớn nên được đẽo quay cho chúng còn mấy đứa nhà khá giả có tiền không có anh đẽo quay cho thì mua quay tiện chơi. Minh xem hai con quay đến thất thần, đương nhiên khao khát cũng có một con để chơi, rất tiếc Minh không có ai để nhờ đẽo quay không lẽ lại đi nhờ ông ngoại.
Mấy năm nay các nơi tràn ngập đồ chơi điện tử, trẻ em đứa nào cũng mua những thứ này chơi. Những trò chơi bi, chơi khăng, chơi quay bị bỏ không ai chơi. Năm nay thị trường lại tung ra những con quay nhỏ bằng sắt với bộ phận giật giây khởi động. Những đứa trẻ có đứa mua chơi, những đứa lớn thấy vậy chê bai:
- „Quá dở, quá yếu, không có tính kích thích, lại quá ít động năng, quá thụ động“, chúng mày xem chúng anh chơi quay chính cống của Việt Nam, môn giải trí kích thích lành mạnh, chính cống đây thì biết...
Thế là mấy đứa lớn vào rừng kiếm gỗ đẽo ra những con quay, con cù chơi cho mấy đứa trẻ xem rồi dậy luôn cách chơi, cách ra quay, cách chọi quay.
Mấy đứa trẻ chơi một hồi quen tay thấy thích thú, vừa chơi vừa vận động tay chân, vặn người vừa thích thú vừa hoạt động lợi ích cho thân thể. Từ đó trò chơi quay trở lại lan rộng trong các trường học miền quê.
Lại nói Minh về nhà nghĩ ngợi cách để đẽo quay nên ra sau bếp, mượn cái rìu của ông ngoại, bọc kỹ lại trong bao lén lút chạy vào rừng kiếm gỗ đẽo quay. Ở cách thôn không xa có một khu rừng, với vận tốc chạy tối đa của Minh chỉ mất mười phút, quanh quẩn một hồi thì thấy một cây căm xe rất thẳng, Minh lấy bàn tay trái ra đo ướm thử thì thấy rất vừa tay liền chú ý nhìn kỹ chung quanh xem có ai không, chứ nếu đang chặt gặp kiểm lâm thì nguy ạ. Minh đem rìu ra lấy thế chém xuống mười mấy nhát mới hạ đổ, sau đó Minh chặt ngọn và tỉa hết cành đi, chặt ngắn thành mười khúc, mỗi khúc dài hơn một con quay một chút sau đó gói vào giỏ lại đem về nhà.
Minh xuống bếp thấy bà Ngoại có con dao thái rau lưõi sáng quắc liền mượn lấy đẽo quay, đẽo một lúc thấy lưỡi dao kỳ lạ, xem lại thì giật mình:
- Ôi thôi, lưỡi dao đã mẻ hai ba chỗ lớn như ngón tay.
Minh sợ hãi đem dao trả cho bà Ngoại và nói:
- Con dao này yếu quá cháu mới dùng nó đẽo một chút đã mẻ rồi.
Bà ngoại có vẻ buồn bực nói:
- Con dao này chỉ dùng để thái rau, cháu chặt gỗ hư mẻ là phải. Cháu lấy dao rựa mà dùng.
Minh lấy dao rựa ra đẽo quay thì nó cùn quá không vừa ý lại hỏi bà ngoại:
- Bà ngoại còn con dao nào không chứ con dao rựa này cùn quá, chặt không được.
Đúng lúc này ông ngoại đi xuống bếp, ông ở trên nhà nghỉ nghe thấy Minh làm mẻ dao lại chê dao rựa cùn. Ông nhìn con dao mẻ thì thấy mài bằng tay cũng không được liền cầm hai con dao nhìn Minh nói. Cháu theo ông đi đến lò rèn xem.
Đến lò rèn, cũng là của người quen. K´a Roi là một thanh niên là con ông chủ lò rèn, đang ở trần ra sức cầm một cục sắt đã nung đỏ đặt trên cái đe màu đen nhịp nhàng đập xuống, tay kia xoay lật liên miên.
- Wau...., anh K´ Roi rèn cái cuốc trông vào thật là gây ấn tượng oai phong, lẫm lẫm.
- K' Minh làm gì đó.
- Em làm hỏng con dao của bà ngoại nên ông ngoại đem dao đi cho anh mài lại tiện dẫn em đi xem.
Người làm trong lò toàn là người Ê đê, hầu hết các đồ dùng nông cụ như cuốc, rìu, đục, dao, vv... của buôn này đều làm từ lò này. Người làm việc có tất cả tám người kể cả hai chú nhỏ mười tuổi thay phiên nhau phụ trách quay bễ, giữ lò lửa. Lò không lớn lắm, có thể tối đa nung ba món cùng đồ một lúc. Trên vách tường có một miếng vỉ sắt lớn để treo các dụng cụ, các lại búa tạ, búa nhỏ, kìm nhiều loại, dùi đục nhiều kiểu...
Minh quan sát chung quanh thì ông ngoại đã nói chuyện với Kr ´a Roi xong. Hai con dao được một người làm mài xong chỉ trong chớp nhoáng. Kr´a Roi lại cho Minh mượn một con dao quắm một tuần để Minh đẽo quay vì dùng dao rựa không hợp.
Về đến nhà Minh tiếp tục đẽo quay, dùng dao quắm đẽo rất vừa tay. Minh đẽo xong phấn thân, thì không làm sao đẽo khấc để cuộn dây nên để xuông vây, còn đầu con quay Minh muốn đẽo có mũ nhưng nhìn thì tưởng dễ lúc làm lại không dễ, cuối cùng Minh chặt thẳng xuống làm thành con cù đầu bằng. Còn phần đóng đinh Minh vào nhà tìm thùng đồ nghề của ông ngoại thấy mấy cái đinh, Minh chọn một cái, lấy búa đóng thẳng vào, chỉ để lại dài một phân.
- Cuối cùng xong. Không sai biệt lắm!
Minh lấy giây ra thử đến mười lần mới quay được. Thấy nó cũng quay như ai, không nhảy nhưng chóng chết, không đậu. Minh dọn dẹp rác xong thì đến giờ về nhà, lúc rửa tay mới cảm thấy bàn tay phải đau xót, nhìn thì thấy phỏng lên nhiều chỗ. Minh về nhà cũng không đem quay ra khoe với mẹ lại như ngày thường luyện võ sau đó tắm rửa, ăn tối rồi tập đọc, tập viết, làm toán làm bài tập về nhà.
Hôm sau đi học Minh mang theo con quay của mình đi theo, khi ra chơi Minh đem quay mình ra chơi chung, thì quay mình to hơn và cao hơn quay của chúng bạn một ít. Vừa mới ra quay bọm kia xúm mười mấy cả mấy đứa không có quay đang đứng xem đứa mắt không chớp mhìn con quay lạ lùng của Minh, chơi một hồi thấy bọn cử chỉ bọn chúng không đúng. Minh lên tiếng hỏi:
- Có gì không đúng sao?
- Cả bọn e ngại không nói gì. Bọn họ không dám cười chọc Minh, hôm trước bọn thằng Hào bị Minh cho một trận đến nay thằng nào cũng ngán Minh.
- Chúng mày cứ nói ra nhận xét giúp tao tu sửa, tao còn cám ơn, chúng mày không nói tao mới càng khó chịu đó.
- Quay của mày đinh chưa cắt!
- Vậy quay chúng mày làm sao cắt đinh được?
- Anh tao dùng kìm cắt!
- Bố tao dùng cưa sắt cắt!
- Tao nhà không có kìm,không có cưa làm sao bây giờ.
- Được rồi để chiều tao về cắt.
- Quay của mày không có khấc để cuộn dây, mày cuốn dây vào đinh chơi, ai đứng gần cũng sợ quay mày đáng vào mặt.
- Quay của mày đầu bằng.
- Đâu đưa quay của chúng mày tao coi kỹ xem.
Trước tiên Minh coi con quay trắng của thằng Trung, cái đinh đầu đã cắt bây giờ đã tròn trịa, coi khấc, đầu mũ rồi xem những dấu vết đao đẽo vẫn còn. Xem đến đây Minh có thể phỏng đoán người đẽo quay này tính tỉ mỉ dùng rất nhiều nhát dao nhỏ đẽo gọt, con quay rất cân đối nên ra quay rất đậu. Minh lại xem quay đỏ của thằng Quang thì thấy đinh và khấc thì cũng giống con quay trắng, đầu mũ cao hơn và dấu vết dao đẽo thì ngược lại với con quay trắng, vết dao đẽo sắc bén, đẽo từng mảng lớn, như cái mũ người đẽo chỉ dùng khổng bảy tám nhát dao là xong, còn thân quay cũng rất vết đẽo rất dứt khoát, xuống đao là xong không sửa lại nên con quay không được cân đối lắm, chả trách mỗi lần Quang chọi quay mạnh thì tiếng vi vu vang lên, Minh đoán người đẽ quay này tính tình mạnh mẽ làm việc dứt khoát, tính rộng rãi. Sau đó Minh xem mấy con quay tiện thì thấy nhẹ tênh, cân đối nhưng vì không có vết đẽo gọi nên Minh cảm thấy không có hứng thú.
Minh về nhà lại lấy dao quắm sửa lại khấc con quay, đầu mũ Minh học theo quay đỏ của thằng quang nhắm đúng vị trí chặt xéo thật mạnh xuống. Minh chặt bảy đao thì xong cái đầu có mũ. Sau đó cầm quay đến lò rèn mượn kìm cắt đầu đinh rồi mài sơ qua cho tròn.
Hôm sau mang quay đi học chơi Minh cũng không thua hai con quay trắng và đỏ kia là bao. Minh chọi quay một hồi quen tay càng lúc càng mạnh càng chính xác. Lại thấy con quay của mình vừa tay, đủ nặng, trước tiên Minh chọi cho mấy con quay tiện bắn đi thật xa, xem lại thì dấu đinh in sâu vào đầu, có khi quay tiện bị Minh quy Minh mỗ vào giữa khiến cho con quay tiện cắm như bị đóng đinh dưới đất, còn hai con quay trắng và đỏ cũng bị Minh mổ cho chẻ mấy miếng.
Sau mấy hôm Minh lại đem dao quắm đẽo một con khác, Minh thích thú vừa đẽo vừa nghe tiếng chim khướu của mình hót. Đang đẽo gần xong đem lên ngắm ngía thì bất chợt phía trước có tiếng nói:
- Con quay này đẽo không tệ.
Minh nhìn về phía tiếng phát âm thì thấy một thanh niên áo trắng, quần trắng, giầy trắng đeo kiếng đang tiến đến mỉm cười.
- Cậu tên Minh phải không? Hôm nay tình cờ đi qua đây nhìn thấy cậu đẽo quay, đứng lại xem thì thấy căn cơ cậu đặc biệt và có hứng thú vỡ đẽo gọt nên lại làm quen chắc cậu bé không ngại chứ.
- Vậy anh là ai, từ đâu tới?
- Cậu cứ gọi tôi là Giang-Vân được rồi còn người ta gọi tôi là Thiên Sứ. Còn tôi đến từ đâu thì mai này cậu sẽ tự nhiên biết...
- Con quay của cậu đẽo sắp xong, chờ cậu đẽo xong đổi cho tôi được không?
- Anh muốn đổi cái gì?
- Ở đây tôi có một cuốn Kê quyền nhưng lại bị thiếu mấy trang cuối.
Thanh niên ngẫm nghĩ một lúc lại nói:
- Nếu đem đổi cho cậu thì cậu bị thiệt thòi, thôi được rồi. Tôi đổi cho cậu một pho đao pháp, đao pháp này chuyên dùng để tạc tượng gỗ và đá, gọi là Tạc Đao pháp.
- Em không có đao, cũng không biết sử dụng đao.
- Thì đao trong tay cậu không phải đao thì là gì, vừa rồi chẳng phải đã dùng nó đẽo quay hay sao?
- Đây là dao quắm mà!
- Dao hay đao cũng là một thôi. Thôi anh đổi cho cậu cuốn Tạc Đao pháp lại thêm cuốn Hùng kê quyền tàn quyển.
- Được! Em chịu đổi...
Minh đẽo xong con quay, đóng đinh xong lại thử vừa ý xong mới đem đổi lấy hai quyển tạc đao pháp với cuốn Hùng kê quền tàn quyển. Minh cũng không để ý đến giá trị hai cuốn kinh chỉ biết người ta muốn đổi thì đổi. Bất quá con quay đổi đi thì có thể đẽo con khác, còn gỗ mà... không sao cả...
- Em nhớ cất giấu kỹ hai cuốn kinh đi, đừng cho ai thấy mà mang họa đó.
Minh cám ơn nhận hai cuốn kinh xong thì thanh niên mang mang theo con quay mới đẽo của Minh ra đi không thấy bóng dáng.
- Đến bất ngờ mà đi cũng bất chợt, chẳng biết anh Giang-Vân này từ đâu đến sao có hai cuốn sách kỳ lạ này.
Minh nhìn vào bìa hai cuốn sách cũ kỹ thì chỉ thấy như hình vẽ hoa ngệch ngoạc liền nghi ngờ chẳng lẽ không phải sách kinh, mà là sách vẽ. Minh cất hai cuốn kinh để lúc tối đưa mẹ xem.
Trời vẫn còn sớm Minh lại lấy một khúc gỗ khác ra đẽo quay, mãi đến chiều muộn mới xong. Minh vội thu dọn rồi đi về sợ mẹ đợi. Buổi tối sau khi học bài xong chuẩn bị đi ngủ thì Minh đem chuyện thanh niên và hai cuốn kinh ra kể cho mẹ. Mẹ ngạc nhiên xem hai cuốn sách cổ thì cũng chẳng hiểu gì. Thôi con cứ cất đi khi rảnh thì đem ra nghiên cứu, con đã có duyên làm chủ nó thì có lẽ tới lúc nào đó sẽ hiểu cách sử dụng.
Quả nhiên ngày hôm sau là ngày nghỉ, Minh đem sách ra xem mấy hình vẽ trong trang thứ nhất, trong lúc tình cờ Minh tập trung hết tinh thần xem cuốn sách thì nhìn thấy cuốn sách cổ Tạc Đao Pháp tỏa ánh sáng, sau đó các hình trong đó đứng lên nối theo nhau uốn éo bay lên xoay chung quanh đầu Minh, Minh vẫn bình tĩnh ngồi nhìn thẳng vào nhìn như một chuỗi chữ nối tiếp nhau bay thẳng vào mi tâm Minh. Minh cảm thấy đầu hơi tê dại thì chuổi chữ với ánh sáng đã vào hết mi tâm Minh. Một lúc sau đầu Minh không còn cảm giác tê nữa Minh ngồi nhắm mắt lại thì không có cảm giác gì lạ liền mở mắt ra nhìn cuốn sách cổ thì đọc được ba chữ „Tạc Đao quyết“, Minh lại nhìn cuốn kia thì đọc được ngay „Hùng Kê kinh“.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.