Chương 37: Con Chim Này Của Ngươi Quá Béo
Vi vi hồng khí
19/07/2022
Trên đường đi, tốc độ của bọn hắn cũng không quá nhanh.
Sau khi bay gần ba mươi dặm, phía trước xuất hiện một sơn động khổng lồ, bọn Thường Phong bay thẳng vào.
Trong sơn động rõ ràng có đèn dầu, những đèn đuốc này hẳn là bọn lông vàng chuẩn bị.
Tuy nhiên, dù có đèn thì ánh sáng cũng không tốt lắm.
Không gian trong động tương đối nhỏ, lại có nhiều thạch nhũ, đi chậm thì còn tốt, nhưng nếu tốc độ nhanh quá, nhất định sẽ đụng phải.
Thời gian dần trôi qua, Lăng Phong cảm thấy nhiệt độ trong sơn động càng ngày càng thấp, bỗng nhiên, phía trước đột nhiên có ánh sáng chói lọi, bọn họ tiến vào một thế giới băng huyền bí.
Trong này, có rất nhiều cột băng, mật độ lớn hơn các thạch nhũ trước đó.
Trong động băng này cũng thắp đèn, dưới ánh đèn ẩn hiện muôn màu muôn vẻ, tựa như chốn tiên cảnh mộng ảo.
- Đây là một cái hầm băng, tổng dài năm mươi dặm, có tất cả 38 ba mươi tám khúc quanh và mười bảy bậc thang cao thấp!
Giọng của Trường Phong vang vọng trong động băng.
- Thật đẹp!
Diệp Lưu Ly cùng Lăng Phong, đều bị cảnh sắc trong hầm băng này hấp dẫn.
Sau khoảng nửa nén hương, bọn họ bay ra khỏi động băng, một đợt nhiệt khí đột nhiên ập tới.
- Ầm ầm!
Phía trước có âm thanh chói tai truyền đến, một ngọn núi lửa cao ngất xuất hiện trước mặt bọn Lăng Phong, ngọn núi lửa vẫn đang phun trào, rất nhiều khói dày đặc bốc ra từ miệng núi lửa.
Thường Phong cố ý để Hôi Uế Ưng thả chậm tốc độ, sánh vai cùng Kim Linh Tuyết Vũ Điêu bay.
Sau khi bay qua hẻm núi núi lửa, một vòm đá khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt của họ.
- Vòm đá đó là điểm kết thúc của cuộc đua. Ai bay qua trước sẽ chiến thắng!
Thường Phong nhìn cổng vòm đá kia, thản nhiên nói.
- Đường bay này thật tuyệt, chờ một chút bay lên, khẳng định rất đã!
Lúc này, Diệp Lưu Ly đã bắt đầu hưng phấn.
Nhìn bộ dạng này của Diệp Lưu Ly, trên trán Lăng Phong lập tức rơi xuống hai giọt mồ hôi lạnh, nhỏ giọng nói với Diệp Lưu Ly:
- Sư tỷ, chờ một chút, ngươi trước hết thả ta xuống đây đi!
- Không được!
Thường Phong quay đầu lại nhìn Lăng Phong, nhẹ nói:
- Họ có quy định là phải nhất định phải chở theo một người trong suốt cuộc thi, Lưu Ly sư tỷ của ngươi không có chở qua chúng ta, bây giờ thay người sẽ ảnh hưởng đến phát huy nàng!
- Ta. . .
- Đúng a, lâm thời thay người cũng không tốt, Lăng Phong sư đệ, ngươi cũng không thể lâm trận lùi bước!
Lăng Phong muốn mở miệng cự tuyệt, lại bị Diệp Lưu Ly cắt lời.
- Hắc hắc!
Thường Phong cùng Lâm Bạch khóe miệng cũng nhịn không được lộ ra một tia cười lạnh.
- Thao! Tên này chắc là cố ý!
Nhìn thấy nụ cười nham hiểm của Thường Phong, Lăng Phong không khỏi mắng trong lòng, có thể thấy được, Thường Phong hẳn là ghen tị với chính mình khi được ngồi cùng Lưu Ly sư tỷ, cố ý chỉnh mình.
Tuy nhiên, ngay cả khi Trường Phong không nói ra, Lăng Phong cũng sẽ không xuống, bởi vì hắn ta sợ rằng một khi rời khỏi tầm mắt của Diệp Lưu Ly, Thường Phong hoặc Lâm Bạch sẽ xuống tay với chính mình.
Cho nên, coi như chờ một chút nữa đua chim có khả năng sẽ rất mạo hiểm, nhưng so ra vẫn tương đối an toàn.
Thời điểm trở về, Thường Phong không đưa Diệp Lưu Ly đi qua đường thi đấu, mà trực tiếp bay thẳng lên bầu trời, rất nhanh liền quay trở lại điểm xuất phát.
Lúc này, lông vàng và những người khác đã sẵn sàng, mười mấy đầu Cuồng Phong Điêu, phía trên đều có người ngồi trên đó, đứng ngay ngắn trước một vạch trắng được vẽ bằng vôi.
Ở giữa vạch trắng, có hai chỗ trống, nhìn phi thường tráng lệ.
Hình ảnh như vậy, Lăng Phong là lần đầu tiên trông thấy.
Thời khắc này Diệp Lưu Ly cũng trở lên hưng phấn, thân thể đều đang không ngừng xoay.
- Vù vù!
Kim Linh Tuyết Vũ Điêu chở Diệp Lưu Ly cùng Lăng Phong đáp xuống đỉnh núi, sau đó chậm rãi đi đến chỗ trống ở giữa vạch trắng.
Thường Phong cũng khống chế lấy Hôi Uế Ưng đi tới chỗ trống bên cạnh Diệp Lưu Ly, cùng đoàn người đứng song song.
Mặc dù Thường Phong cũng tham gia, cũng tham gia nhưng không tính điểm, mục đích chính của anh ấy là bảo vệ an toàn cho Diệp Lưu Ly.
- Lăng Phong sư đệ, đợi chút nữa ngươi bám chắc!
Diệp Lưu Ly quay đầu nói với Lăng Phong, ánh mắt linh động lúc này tràn đầy hứng thú.
Làm thiên chi kiều nữ của Thanh Vân phong, tu luyện tại Thanh Vân phong làm Diệp Lưu Ly cảm thấy chính mình cũng sắp ngột ngạt chết.
Lần này khó có dịp đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, nàng cũng sẽ không bỏ lỡ một cơ hội tốt như vậy để chơi đùa.
- Sư tỷ, ngươi yên tâm đi!
Lăng Phong gật gật đầu, hai tay cũng nắm thật chặt móc kéo dưới lông vũ của Kim Linh Tuyết Vũ Điêu.
Đúng lúc này, một thiếu nữ thân hình nóng bỏng, mặc áo khoác da bó sát đi đến cuối vạch trắng, đưa tay sờ soạng bên trong áo khoác da, cuối cùng từ trong cổ áo rút ra một cái yếm màu đỏ.
Nhìn bộ ngực trắng nõn cao vút của nữ tử kia, cái vòng eo thon thả, cặp đùi thon thả mà tràn đầy co dãn cùng với cái yếm màu đỏ trên tay, Lăng Phong không khỏi nuốt nước bọt.
Không riêng gì Lăng Phong, đến ngay cả những người khác, cũng là như thế, dù sao cảnh tượng trước mắt này, tính dụ hoặc quá mạnh.
Dưới ánh nhìn của mọi người, nữ tử kia giơ cao cái yếm trong tay, sau đó mở miệng khẽ kêu:
- Chuẩn bị - bắt đầu!
Ngay lúc nữ tử hét lên bắt đầu, tay của nữ tử giơ cái yếm màu đỏ cũng lập tức vung xuống.
- Giá. . .
Đám người thi nhau kẹp hai chân, sau đó thúc giục cự điểu dưới chân, bắt đầu liền xông ra ngoài.
- Gào gào. . .
Những cự điểu kia nhao nhao ngửa đầu kêu, sau đó đập cánh hướng phía vách núi phóng đi.
- Tiểu Bạch, chạy mau!
Diệp Lưu Ly cũng không ngoại lệ, lập tức hô to với Kim Linh Tuyết Vũ Điêu.
Kim Linh Tuyết Vũ Điêu cũng ra sức đập cánh, vung chân phi nước đại, vậy mà lập tức dẫn trước những người khác nửa khoảng cách nửa người, cuối cùng người đầu tiên nhảy xuống vách núi.
- Ha ha ha, Tiểu Bạch tốt!
Nhìn thấy Tiểu Bạch lao xuống vách đá trước, Diệp Lưu Ly mừng rỡ nhảy dựng.
Mà Kim Linh Tuyết Vũ Điêu cũng đắc ý kêu một tiếng, sau đó thu cánh, nhanh chóng hạ xuống.
Đúng lúc này, những con chim khác cũng nhảy xuống, tuy rằng chúng cất cánh chạy với tốc độ chậm hơn, nhưng tốc độ rơi của chúng nhanh chóng vượt qua Diệp Lưu Ly.
- Ha ha ha, tiểu cô nương, con chim kia của ngươi quá mập, lực cản không khí lớn nha!
- Ha ha, tiểu cô nương, muốn thắng chúng ta, trước hết trở về để cho con chim của ngươi giảm béo đi!
Những người vượt qua Kim Linh Tuyết Vũ Điêu đều nhao nhao mở miệng chế giễu Diệp Lưu Ly.
- Trứng thối!
Nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của những người đó, Diệp Lưu Ly tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi, sau đó dùng tay hung hăng tát vào cổ Kim Linh Tuyết Vũ Điêu, mắng to:
- Ta bình thường bảo ngươi không được ăn nhiều như vậy, hiện tại thấy khổ chưa?
- Dát. . .
Kim Linh Tuyết Vũ Điêu phát ra một trận tiếng kêu đáng thương.
Khi chuẩn bị tiếp cận mặt đất, Kim Linh Tuyết Vũ Điêu hung hăng sải cánh, quán tính rơi xuống rất lớn lập tức chuyển thành tốc độ, nó đuổi sát theo đám người tóc vàng.
Bởi vì tốc độ quá nhanh, Lăng Phong phát hiện đồ vật chung quanh đều trở nên mơ hồ, hắn căn bản là thấy không rõ.
Bỗng nhiên, trong tầm mắt của hắn nhìn thấy một ngọn núi dựng đứng đang nhanh chóng phóng đại, lập tức kinh hô lên:
- Sư tỷ, phía trước có núi, mau tránh ra!
Sau khi bay gần ba mươi dặm, phía trước xuất hiện một sơn động khổng lồ, bọn Thường Phong bay thẳng vào.
Trong sơn động rõ ràng có đèn dầu, những đèn đuốc này hẳn là bọn lông vàng chuẩn bị.
Tuy nhiên, dù có đèn thì ánh sáng cũng không tốt lắm.
Không gian trong động tương đối nhỏ, lại có nhiều thạch nhũ, đi chậm thì còn tốt, nhưng nếu tốc độ nhanh quá, nhất định sẽ đụng phải.
Thời gian dần trôi qua, Lăng Phong cảm thấy nhiệt độ trong sơn động càng ngày càng thấp, bỗng nhiên, phía trước đột nhiên có ánh sáng chói lọi, bọn họ tiến vào một thế giới băng huyền bí.
Trong này, có rất nhiều cột băng, mật độ lớn hơn các thạch nhũ trước đó.
Trong động băng này cũng thắp đèn, dưới ánh đèn ẩn hiện muôn màu muôn vẻ, tựa như chốn tiên cảnh mộng ảo.
- Đây là một cái hầm băng, tổng dài năm mươi dặm, có tất cả 38 ba mươi tám khúc quanh và mười bảy bậc thang cao thấp!
Giọng của Trường Phong vang vọng trong động băng.
- Thật đẹp!
Diệp Lưu Ly cùng Lăng Phong, đều bị cảnh sắc trong hầm băng này hấp dẫn.
Sau khoảng nửa nén hương, bọn họ bay ra khỏi động băng, một đợt nhiệt khí đột nhiên ập tới.
- Ầm ầm!
Phía trước có âm thanh chói tai truyền đến, một ngọn núi lửa cao ngất xuất hiện trước mặt bọn Lăng Phong, ngọn núi lửa vẫn đang phun trào, rất nhiều khói dày đặc bốc ra từ miệng núi lửa.
Thường Phong cố ý để Hôi Uế Ưng thả chậm tốc độ, sánh vai cùng Kim Linh Tuyết Vũ Điêu bay.
Sau khi bay qua hẻm núi núi lửa, một vòm đá khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt của họ.
- Vòm đá đó là điểm kết thúc của cuộc đua. Ai bay qua trước sẽ chiến thắng!
Thường Phong nhìn cổng vòm đá kia, thản nhiên nói.
- Đường bay này thật tuyệt, chờ một chút bay lên, khẳng định rất đã!
Lúc này, Diệp Lưu Ly đã bắt đầu hưng phấn.
Nhìn bộ dạng này của Diệp Lưu Ly, trên trán Lăng Phong lập tức rơi xuống hai giọt mồ hôi lạnh, nhỏ giọng nói với Diệp Lưu Ly:
- Sư tỷ, chờ một chút, ngươi trước hết thả ta xuống đây đi!
- Không được!
Thường Phong quay đầu lại nhìn Lăng Phong, nhẹ nói:
- Họ có quy định là phải nhất định phải chở theo một người trong suốt cuộc thi, Lưu Ly sư tỷ của ngươi không có chở qua chúng ta, bây giờ thay người sẽ ảnh hưởng đến phát huy nàng!
- Ta. . .
- Đúng a, lâm thời thay người cũng không tốt, Lăng Phong sư đệ, ngươi cũng không thể lâm trận lùi bước!
Lăng Phong muốn mở miệng cự tuyệt, lại bị Diệp Lưu Ly cắt lời.
- Hắc hắc!
Thường Phong cùng Lâm Bạch khóe miệng cũng nhịn không được lộ ra một tia cười lạnh.
- Thao! Tên này chắc là cố ý!
Nhìn thấy nụ cười nham hiểm của Thường Phong, Lăng Phong không khỏi mắng trong lòng, có thể thấy được, Thường Phong hẳn là ghen tị với chính mình khi được ngồi cùng Lưu Ly sư tỷ, cố ý chỉnh mình.
Tuy nhiên, ngay cả khi Trường Phong không nói ra, Lăng Phong cũng sẽ không xuống, bởi vì hắn ta sợ rằng một khi rời khỏi tầm mắt của Diệp Lưu Ly, Thường Phong hoặc Lâm Bạch sẽ xuống tay với chính mình.
Cho nên, coi như chờ một chút nữa đua chim có khả năng sẽ rất mạo hiểm, nhưng so ra vẫn tương đối an toàn.
Thời điểm trở về, Thường Phong không đưa Diệp Lưu Ly đi qua đường thi đấu, mà trực tiếp bay thẳng lên bầu trời, rất nhanh liền quay trở lại điểm xuất phát.
Lúc này, lông vàng và những người khác đã sẵn sàng, mười mấy đầu Cuồng Phong Điêu, phía trên đều có người ngồi trên đó, đứng ngay ngắn trước một vạch trắng được vẽ bằng vôi.
Ở giữa vạch trắng, có hai chỗ trống, nhìn phi thường tráng lệ.
Hình ảnh như vậy, Lăng Phong là lần đầu tiên trông thấy.
Thời khắc này Diệp Lưu Ly cũng trở lên hưng phấn, thân thể đều đang không ngừng xoay.
- Vù vù!
Kim Linh Tuyết Vũ Điêu chở Diệp Lưu Ly cùng Lăng Phong đáp xuống đỉnh núi, sau đó chậm rãi đi đến chỗ trống ở giữa vạch trắng.
Thường Phong cũng khống chế lấy Hôi Uế Ưng đi tới chỗ trống bên cạnh Diệp Lưu Ly, cùng đoàn người đứng song song.
Mặc dù Thường Phong cũng tham gia, cũng tham gia nhưng không tính điểm, mục đích chính của anh ấy là bảo vệ an toàn cho Diệp Lưu Ly.
- Lăng Phong sư đệ, đợi chút nữa ngươi bám chắc!
Diệp Lưu Ly quay đầu nói với Lăng Phong, ánh mắt linh động lúc này tràn đầy hứng thú.
Làm thiên chi kiều nữ của Thanh Vân phong, tu luyện tại Thanh Vân phong làm Diệp Lưu Ly cảm thấy chính mình cũng sắp ngột ngạt chết.
Lần này khó có dịp đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, nàng cũng sẽ không bỏ lỡ một cơ hội tốt như vậy để chơi đùa.
- Sư tỷ, ngươi yên tâm đi!
Lăng Phong gật gật đầu, hai tay cũng nắm thật chặt móc kéo dưới lông vũ của Kim Linh Tuyết Vũ Điêu.
Đúng lúc này, một thiếu nữ thân hình nóng bỏng, mặc áo khoác da bó sát đi đến cuối vạch trắng, đưa tay sờ soạng bên trong áo khoác da, cuối cùng từ trong cổ áo rút ra một cái yếm màu đỏ.
Nhìn bộ ngực trắng nõn cao vút của nữ tử kia, cái vòng eo thon thả, cặp đùi thon thả mà tràn đầy co dãn cùng với cái yếm màu đỏ trên tay, Lăng Phong không khỏi nuốt nước bọt.
Không riêng gì Lăng Phong, đến ngay cả những người khác, cũng là như thế, dù sao cảnh tượng trước mắt này, tính dụ hoặc quá mạnh.
Dưới ánh nhìn của mọi người, nữ tử kia giơ cao cái yếm trong tay, sau đó mở miệng khẽ kêu:
- Chuẩn bị - bắt đầu!
Ngay lúc nữ tử hét lên bắt đầu, tay của nữ tử giơ cái yếm màu đỏ cũng lập tức vung xuống.
- Giá. . .
Đám người thi nhau kẹp hai chân, sau đó thúc giục cự điểu dưới chân, bắt đầu liền xông ra ngoài.
- Gào gào. . .
Những cự điểu kia nhao nhao ngửa đầu kêu, sau đó đập cánh hướng phía vách núi phóng đi.
- Tiểu Bạch, chạy mau!
Diệp Lưu Ly cũng không ngoại lệ, lập tức hô to với Kim Linh Tuyết Vũ Điêu.
Kim Linh Tuyết Vũ Điêu cũng ra sức đập cánh, vung chân phi nước đại, vậy mà lập tức dẫn trước những người khác nửa khoảng cách nửa người, cuối cùng người đầu tiên nhảy xuống vách núi.
- Ha ha ha, Tiểu Bạch tốt!
Nhìn thấy Tiểu Bạch lao xuống vách đá trước, Diệp Lưu Ly mừng rỡ nhảy dựng.
Mà Kim Linh Tuyết Vũ Điêu cũng đắc ý kêu một tiếng, sau đó thu cánh, nhanh chóng hạ xuống.
Đúng lúc này, những con chim khác cũng nhảy xuống, tuy rằng chúng cất cánh chạy với tốc độ chậm hơn, nhưng tốc độ rơi của chúng nhanh chóng vượt qua Diệp Lưu Ly.
- Ha ha ha, tiểu cô nương, con chim kia của ngươi quá mập, lực cản không khí lớn nha!
- Ha ha, tiểu cô nương, muốn thắng chúng ta, trước hết trở về để cho con chim của ngươi giảm béo đi!
Những người vượt qua Kim Linh Tuyết Vũ Điêu đều nhao nhao mở miệng chế giễu Diệp Lưu Ly.
- Trứng thối!
Nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của những người đó, Diệp Lưu Ly tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi, sau đó dùng tay hung hăng tát vào cổ Kim Linh Tuyết Vũ Điêu, mắng to:
- Ta bình thường bảo ngươi không được ăn nhiều như vậy, hiện tại thấy khổ chưa?
- Dát. . .
Kim Linh Tuyết Vũ Điêu phát ra một trận tiếng kêu đáng thương.
Khi chuẩn bị tiếp cận mặt đất, Kim Linh Tuyết Vũ Điêu hung hăng sải cánh, quán tính rơi xuống rất lớn lập tức chuyển thành tốc độ, nó đuổi sát theo đám người tóc vàng.
Bởi vì tốc độ quá nhanh, Lăng Phong phát hiện đồ vật chung quanh đều trở nên mơ hồ, hắn căn bản là thấy không rõ.
Bỗng nhiên, trong tầm mắt của hắn nhìn thấy một ngọn núi dựng đứng đang nhanh chóng phóng đại, lập tức kinh hô lên:
- Sư tỷ, phía trước có núi, mau tránh ra!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.