Hồng Mông Thiên Đế ( Dịch )

Chương 9: Vô Danh Luyện Khí Quyết

Vi vi hồng khí

10/07/2022

Tại Hoàng Long giản sườn núi có mấy cái nhà tranh, hôm nay thơm lừng mùi rượu thịt.

Bốn người Lăng Phong, Trần Tam Báo, Trương Long, Triệu Hổ đang vây lấy một cái nồi lớn bên cạnh, cắn một miếng thịt lớn, uống một hơi cạn sạch chén rượu.

- Oa, lão đại, món thịt chó này quá tuyệt vời!

Trương Long đưa miếng thịt chó vào miệng, uống thêm một ngụm rượu, bày tỏ sự hào hứng của mình.

- Đúng vậy, ta chưa bao giờ ăn thịt ngon như vậy!

Triệu Hổ cũng đang nhai thịt chó, mở miệng nói chuyện.

Trần Tam Báo kẹp một đầu giống con giun đồng dạng bỏ vô chén của Lăng Phong, mỉm cười nói:

- Lão đại, thứ này là của ngươi, chúng ta cũng không dám đoạt của ngươi!

Lăng Phong ánh mắt rơi vào vật thể xoắn ốc phía trên, khẽ cau mày hỏi:

- Đây là cái gì?

Trần Tam Báo hai mắt đột nhiên mở to, kinh ngạc nhìn Lăng Phong, hỏi:

- Lão đại ngay cả thứ này cũng không biết, đây là dái chó, vật đại bổ a!

- Phốc!

Lăng Phong lập tức phun một ngụm rượu từ trong miệng, sau đó đối với Trần Tam Báo có chút ngượng ngùng nói:

- Được rồi, ta còn nhỏ tuổi, món đồ chơi này không thích hợp với ta!

Sau đó, Lăng Phong kẹp đồ chơi kia cho Trần Tam Báo, nói:

- Ngươi hôm nay bị đánh, nên ăn để bồi bổ!

- Vậy ta liền không khách khí!

Trần Tam Báo cười cười, sau đó kẹp lấy dái chó kia, đang chuẩn bị ăn, đột nhiên thân thể khẽ rung lên, toàn thân mềm nhũn, sau đó liền ngã xuống đất.

Ngay cả Trương Long cùng Triệu Hổ cũng giống như vậy.



- Chuyện gì xảy ra?

Lăng Phong sắc mặt hơi thay đổi, sau đó dường như cảm nhận được điều gì, đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy trong tầm mắt của hắn xuất hiện một lão giả ăn mặc lôi thôi, từng bước đi tới bên cạnh hắn.

Nhìn thấy lão già này, Lăng Phong trợn to hai mắt, sắc mặt đột nhiên trở nên dữ tợn, sau đó mở miệng quát lão già:

- Tên khốn kiếp, ta giết ngươi!

Ông già này đã cưỡng ép thu LăngPhong làm đồ đệ năm năm trước.

Sau nhiều năm như vậy, người mà Lăng Phong muốn giết nhất chính là lão nhân này, lúc này nhìn thấy lão nhân này, nỗi uất hận tích tụ nhiều năm trong lòng hắn hoàn toàn bộc phát.

Tuy nhiên, ngay khi Lăng Phong chuẩn bị đứng lên đối mặt với lão giả, hắn cảm thấy một cỗ lực lượng vô hình túm lấy thân thể của hắn, dù cố gắng đến đâu, cơ thể hắn cũng không thể cử động được.

Lão già ung dung đi đến chỗ Lăng Phong, ngồi xuống bên cạnh hắn, sau đó trực tiếp vươn bàn tay bẩn thỉu của mình, gắp một miếng thịt chó trong nồi lẩu, bắt đầu say sưa ăn.

Lăng Phong chỉ có thể trừng mắt, định mở miệng mắng lão nhân, nhưng lại kinh ngạc phát hiện mình thậm chí còn không có khả năng nói chuyện.

Lão già bắt đầu ăn, cắn một miếng thịt và một ngụm rượu, không bao lâu, lão gần như ăn hết thịt chó trong nồi, rồi sờ bụng, chép miệng một cái rồi nói với Lăng Phong:

- Thịt chó này ngon!

Giờ phút này, chỉ có đôi mắt là có thể hoạt động được trên người Lăng Phong, hắn hiện tại hung tợn nhìn lão nhân, nếu như ánh mắt của hắn có thể giết người mà nói, lão nhân này chỉ sợ đã bị ánh mắt của hắn bắn thành tổ ong.

Lão già phớt lờ ánh mắt hung tợn của Lăng Phong, lấy từ trong ngực ra một cuốn sách ố vàng, dùng tay xoa xoa vài lần, sau đó ném tới trước mặt Lăng Phong, thì thào nói:

- Quyển bí tịch này chính là đỉnh cấp tâm pháp luyện khí, mạnh hơn mười lần so với Dẫn Khí Quyết ngươi đang tu luyện, xem như là tiền bữa thịt chó này đi, hảo hảo tu luyện, chờ ngươi đến Trúc Cơ cảnh, đồ chơi kia liền có thể trưởng thành, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi tìm một cô nàng xinh đẹp, để cho ngươi thử một chút làm nam nhân tư vị, lần này, ta tuyệt đối không lừa ngươi!

Nói xong, lão đầu phất tay áo, đi.

Sau khoảng mười nhịp thở, Lăng Phong cảm thấy lực lượng vô hình trong cơ thể mình đã biến mất.

Hắn lập tức đứng lên, hướng phía Hoàng Long giản cửa ra vào, thế nhưng là lão đầu kia đã sớm biến mất.

- Lão khốn kiếp, sẽ có một ngày, ta nhất định sẽ giết ngươi! Thiến trước rồi giết!

Lăng Phong gầm thét nhìn sơn cốc trước mặt, vẻ mặt lúc này vô cùng dữ tợn, giống như dã thú điên cuồng, không ngờ lão già kia vẫn như vậy sau nhiều năm.

Xả giận một hồi, Lăng Phong quay lại căn nhà gỗ trước mặt, đám người Trần Tam Báo vẫn đang hôn mê, Lăng Phong cũng không có tâm trạng ăn uống nữa, hắn mặc kệ đám người Trần Tam báo, hắn nhặt quyển sách màu vàng lên. Đi vào phòng, bật đèn, sau đó nhìn lại.



Khi thấy danh tự của quyển sách, Lăng Phong suýt lần nữa bạo tẩu, bởi vì bên trên viết chính là: Vô Danh Luyện Khí Quyết.

- Vô em gái ngươi a, nếu là vô danh, vì sao còn muốn đặt tên?

Lúc này hắn rất muốn xé sách, nhưng nghĩ lại cũng không nhịn được, liền đọc kỹ sách, sau đó bắt đầu luyện theo phương pháp luyện khí của Vô Danh Luyện Khí Quyết.

Một lúc sau, Lăng Phong chậm rãi mở mắt ra, lộ ra một chút kinh ngạc, bởi vì hắn phát hiện Vô Danh Luyện Khí Quyết, hấp thu linh khí tốc độ, thế mà nhanh gấp ba lần so với Dẫn Khí Quyết, tuy nhiện đây chỉ là hắn lần đầu tu luyện, nếu quen và luyện tập một chút, tốc độ hấp thu linh lực ít nhất sẽ gấp năm lần Dẫn Khí Quyết, thậm chí có thể cao hơn.

- Coi như lão già kia có lương tâm!

Lăng Phong nói thầm trong lòng, đột nhiên run lên, sau đó chửi ầm lên:

- Ta nhổ vào, phi, phi, ta sao lại có thể nói tốt cho lão già kia? Hắn là lão tử địch nhân, đúng, địch nhân, địch nhân. . .

Ổn định cảm xúc lại một chút, Lăng Phong lấy ra tất cả linh thạch lấy được ngày hôm nay.

Hôm nay hắn lấy được 40 khối linh thạch của Hùng Sơn, một mình hắn cầm 20 khối, còn lại 20 khối, Trần Tam Báo cầm mười khối, Trương Long cùng Triệu Hổ mỗi người năm khối.

Trần Tam Báo và những người khác rất vui vì sự phân phát này, nếu không có Lăng Phong, họ sẽ không thể kiếm được một viên linh thạch nào cả.

Mặc dù Lăng Phong rất yêu tiền, nhưng hắn cũng là một người trọng tình nghĩa, lúc trước Trần Tam Báo tìm được trứng liền chia cho hắn, hắn đương nhiên không thể độc chiếm những viên linh thạch này.

Lăng Phong xếp bằng ở trên giường, triệu hồi ra lư hương, sau đó đem ba khối linh thạch ném vào.

- Xoẹt xoẹt!

Linh thạch bắt đầu luyện hóa, một lượng lớn linh lực từ trong lư hương bay ra, Lăng Phong lập tức vận chuyển Vô Danh Luyện Khí Quyết, hấp thu những linh khí đó, lúc này hấp thu linh lực nhanh hơn lúc trước ít nhất ba lần.

Lăng Phong thân thể đột nhiên run rẩy một chút, lượng lớn linh khí nhập thể, đối với hắn mà nói, cũng là một loại thống khổ, nếu như trước đó hắn hấp thu linh khí liền cảm giác là có người cầm kim đâm lỗ chân lông của hắn, còn lúc này, chính là có người cầm cái đinh đâm hắn, hơn nữa còn là cái đinh bị thiêu đỏ.

Tuy nhiên, ý chí của Lăng Phong vượt xa người thường, đối với hắn mà nói, chút đau đớn đó căn bản chỉ giống như là một bữa sáng.

Sáng hôm sau, ba khối linh thạch hoàn toàn bị lư hương luyện hóa.

Lăng Phong chậm rãi mở mắt ra, khóe miệng hiện lên nụ cười, nhẹ nói:

- Tốc độ này thật nhanh!

Sau một đêm tu luyện, Lăng Phong cảm thấy năng lượng chân chính trong cơ thể gần như tăng lên gấp bội, toàn thân tràn đầy uy lực.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hồng Mông Thiên Đế ( Dịch )

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook