Chương 13: Mộng tưởng vỡ tan (6)
Trương Tiểu Nhàn
06/01/2015
Bọn họ thường đi khiêu vũ, vui vẻ cười to dưới ánh nến, lười biếng nằm trên chiếc giường lớn trong căn biệt thự uống champage Hoa hồng ướp lạnh. Hình Lộ mang theo giấy và bút đến đó vẽ cây cối. Cô phác họa cả con gấu đen kia, cũng vẻ cả tượng đã có tuổi trong biệt thự, trên khuôn mặt bức tượng ấy đầy nết nhăn cô độc, luôn cười rất khổ sở. Cô ước mơ được trở thành họa sĩ, thoát khỏi nơi vui chơi phồn hoa mà từ sáng đến tối cô đều phải nhìn sắc mặt của người khác.
Bây giờ thứ cô hướng đến không phải cũng là một kiểu phù hoa sao? Cô lại mang kiểu phù hoa này trở thành tôn chỉ vui vẻ, mang thứ lãng mạn mà tiền có thể mua được trở thành tình yêu ngọt ngào. Cô theo đuổi cuộc sống như thế, lại chỉ thấy một mình cuộc sống ảo ảnh đó. Cô thường tưởng tượng có một ngày, đầu cô đội vòng hoa, phủ mạng che mặt thật dài, mặc chiếc áo cưới còn trắng hơn cả cáo bạc(1), nắm lấy tay bố cô, cao ngạo bước trên thảm đỏ, còn Dương Chấn Dân thì đứng trên thảm ở phía xa xa chờ cô.
Sau khi kết hôn, bọn họ ở trong một tòa nhà còn hấp dẫn hơn cả ngôi biệt thự này. Bọn họ sống trong cuộc sống náo nhiệt phồn hoa, có thể còn tham gia các vũ hội hóa trang, khiêu vũ thật lâu dưới ánh trăng mờ ảo.
Tình yêu không phải cần bóng đêm như vậy sao?
Thế nhưng, vào một buổi tối, lúc Hình Lộ hết giờ làm việc đi ngang qua một khách sạn trên đại lộ, thì nhìn thấy một hình ảnh đẹp đẽ, đàn ông thì mặc lễ phục màu đen, phụ nữ vận trang phục lộng lẫy, nối đuôi nhau bước lên cầu thang cẩm thạch màu trắng thông lên phòng tiệc ở tầng hai. Hai bên cầu thang, hoa hồng trắng được đính dọc theo tay vịn cầu thang được khảm vàng, kéo dài không thấy tận cùng.
Lúc trước, khi đi qua nơi này cô không hề nhìn dù chỉ một lần, hôm nay vô tình cô lại hiếu kỳ dừng bước, tưởng tượng ra hôn lễ tương lai của chính mình. Cô đưa mắt nhìn tấm kim loại ở bên cạnh chân cầu thang, mặt trên tấm kim loại viết hai cái tên của cô dâu chú rể. Cô phát hiện dòng họ và tên tiếng Anh của chú rể y hệt như tên của Dương Chấn Dân.
Trong lòng cô run lên, muốn nói:
“Tên tiếng Anh này cũng rất phổ biến mà!”
Huống hồ, Dương Chấn Dân giờ đang ở Mỹ giải quyết công việc cơ mà! Hai ngày trước anh ta còn gọi điện thoại cho cô, cô hỏi anh ta khi nào về, anh ta nói lần này phải đi đến ba tuần, trước khi dập máy còn hôn cô trong điện thoại.
Chú rể trùng tên trong phòng tiệc rộng lớn kia, làm sao có thể là anh ta được chứ?
Nhưng Hình Lộ vẫn không tự chủ được bước lên cầu thang cẩm thạch màu trắng kia. Cô dựa vào một bên, bám vào tay vịn bước lên, nơi đó phát ra âm nhạc say lòng người và tiếng thăm hỏi huyên náo, những vị khách ăn vận lộng lẫy lướt qua người cô, cô lộ vẻ khó coi như thế, thậm chí người nhỏ gầy, không ai chú ý đến cô.
Cô vẫn bước lên, cảm nhận được trái tim mình đang đập loạn nhịp, dường như không có cách nào hít thở được. Bỗng nhiên cô nhớ đến ngày công bố kết quả thi năm cô học trung học, cô lẻ loi bước lên cầu thang về nhà gặp mẹ. Cô đã không nhớ giai đoạn đó cô đã đi như thế nào.
Lúc này, Hình Lộ đã đứng trên đỉnh cầu thang, một nhân viên phục vụ đang bê cocktail lướt qua mặt cô. Bên ngoài phòng tiệc đông nghịt khách khứa chờ đi vào, mọi người tốp năm tốp ba đứng một chỗ trò chuyện. Cô bước qua những người đó, đột nhiên thấy được vài chàng trai trẻ tuổi mặc bộ lễ phục màu đen, trong tay mỗi người cầm một ly champagne, vây quanh một người đàn ông mặc lễ phục màu trắng và quần dài màu đen đang lớn giọng cười to.
Hình Lộ không nhìn thấy gương mặt của người đàn ông kia, cô đến gần một chút để nhìn, một chàng trai trong tốp đó thấy cô, rồi nhìn cô, lúc này, những chàng trai khác bên cạnh cũng lui người nhìn về phía cô. Cuối cùng Hình Lộ cũng nhìn thấy người đàn ông mặc lễ phục màu trắng kia, trên cổ áo của anh ta có cài trâm hoa của chú rể, thoạt nhìn phong thái tỏa sáng, đang lớn tiếng nói cười.
Đôi mắt to của Hình Lộ dừng lại trên người chú rể như bùng cháy, không phải hai ngày trước anh ta vẫn còn nói yêu cô, vài ngày trước còn ngủ bên cạnh cô sao? Còn hiện tại anh ta vẫn đứng ở chỗ đó, giả bộ không nhận ra cô. Những chàng trai trẻ đứng bên cạnh anh ta dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn vị khách không mời mà đến này.
Hình Lộ xoay người sang hướng khác, xoay lưng về phía những ánh mắt đó, tập tễnh đi xuống cầu thang, lúc bước đến hai bậc cuối cùng, cô lao ra ngoài như bay.
Bên ngoài khách sạn dừng đầy xe, Hình Lộ không màng băng qua một chiếc xe đang vọt đến, tài xế mắng chửi ầm ĩ. Đầu cô choáng váng, bước chân run rẩy chạy về phía trước. Lúc này, một cánh tay dùng sức nắm lấy cánh tay của cô từ phía sau. Cô nghiêng đầu lại, muốn hất tay Dương Chấn Dân ra, anh ta lại nắm lấy tay cô, kéo cô đến bãi đỗ xe ngầm.
Hình Lộ quát:
“Hôm anh gặp tôi! Anh đã biết mình phải kết hôn! Tại sao còn muốn gạt tôi!”
Từ đầu đến cuối bàn tay của Dương Chấn Dân vẫn nắm lấy tay cô, tựa như rất sợ chỉ cần buông tay ra, Hình Lộ sẽ làm ra chuyện gì đó không màng hậu quả. Anh ta giải thích:
“Khi đó… Anh cũng không nghĩ đến chúng ta sẽ bắt đầu…”
Vì phẫn nộ mà Hình Lộ gào lên không hề suy nghĩ:
“Nhưng anh cũng không từng một lần băn khoăn về việc kết hôn!”
Dương Chấn Dân vẫn nắm lấy cánh tay cô, bất đắc dĩ nói:
“Cuộc hôn nhân này là do gia đình anh sắp đặt!”
Hình Lộ nhìn anh ta, oán giận nói:
“Thật sao? Anh bị ép buộc! Anh rất đáng thương! Đối phương nhất định là một vị tiểu thư khuê các xinh đẹp đúng không? Tôi thật sự đồng cảm với anh… Anh không có cách nào không cưới cô ta!”
Ánh mắt của cô nhìn bộ lễ phục tinh tế của anh ta.
“Nhưng nếu như anh là một người bị ép buộc phải làm chú rể, anh tuyệt đối sẽ không vui vẻ với người khác như thế, nét mặt phấn chấn như thế, chuyện trò vui vẻ… Tôi đã quên không chúc mừng anh! Dương công tử! Chúc mừng anh và cô dâu của anh đầu bạc răng long, vĩnh kết đồng tâm!”
Hình Lộ muốn giằng ra khỏi tay anh ta, Dương Chấn Dân lại ôm cô càng chặt hơn, mắt anh ta vằn đỏ nói:
“Em đừng như vậy, em không biết, cũng không hiểu… Anh yêu em nhiều đến mức nào!”
Hình Lộ ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ mơ hồ lẳng lặng nhìn anh ta. Cô bật khóc nức nở, hỏi anh ta:
“Anh không gạt tôi?”
Cô giống như một con chim nhỏ bị thương run rẩy trong mưa. Đôi mắt to bi ai đẫm lệ run run. Trái tim anh ta rung động, cúi đầu hôn đôi mắt đẫm lệ kia, Hình Lộ ôm cổ anh ta, nhón chân, hôn lên bờ môi của anh ta.
Bỗng nhiên, Dương Chấn Dân kêu lên đau đớn một tiếng, đẩy cô ra. Cô loạng choạng lui về phía sau, bật cười thê lương, dùng mu bàn tay lau đi vệt máu ở khóe miệng.
Cô cắn mạnh lên môi anh ta tạo thành một vết rách, nơi đó ứa máu. Dương Chấn Dân dùng một chiếc khăn màu trắng ấn vào miệng vết thương, tức giận nhìn cô.
Tóc tai cô bù xù, dần dần cô đứng vững vàng, môi run run nói:
“Bây giờ đi hôn cô dâu mới của anh đi!”
Anh ta quát to với cô:
“Cô điên rồi! Cô là một con điên!”
Cô liếm máu bên môi, đôi mắt to bi thương tuyệt vọng nhìn anh ta, nói:
“Nếu như là tôi, tôi sẽ không nói những lời như thế… Nói rằng tôi bị ép buộc phải cưới một người phụ nữ mà tôi không yêu… Nói tôi rất yêu anh… Anh coi tôi là gì? Tình nhân của anh? Đồ chơi của anh? Sau đó anh cười nhạo tôi ngu xuẩn và ngây thơ? Tròn sáu tháng, anh khiến tôi tin anh, anh nói anh yêu tôi… Nếu như không quen biết anh, tôi vốn có thể sẽ hạnh phúc!”
Môi của Dương Chấn Dân méo mó, anh ta cúi đầu dùng hai tay ấn miệng vết thương, không để máu làm bẩn bộ lễ phục màu trắng của anh ta, cố kiềm chế tức giận và sự kích động muốn bổ nhào sang đánh cô một trận, nói:
“Là cô tự nguyện!”
Hình Lộ loạng choạng lui về phía sau, xông ra ngoài. Cô chạy sang đường lớn và lối đi bộ, rồi thở dốc, cô cảm thấy tất cả dường như chỉ là một ảo ảnh, tất cả những gì cô đã có đều tan vỡ, tung bay khỏi thân thể tựa như bụi phấn. Cô nhớ đến cảnh Trình Chí Kiệt mỗi ngày đứng bên lan can ở ngoài trường chờ cô tan học. Cô nhớ đến bóng dáng cô đơn của con gấu đen trong chiếc lồng sắt kia, và điệu nhảy của Dương Chấn Dân, champange Hoa hồng đã uống trên chiếc giường trong ngôi biệt thự kia, vệt máu loang lổ lưu lại trên drap trải giường… Cô vơ vét toàn bộ chuyện cũ khỏi thân thể mình.
Nhưng hằng ngày cô vẫn đi làm, dặm một chút phấn hồng lên gương mặt tái nhợt, khép chặt bờ môi đã từng dùng để cắn một bờ môi khác, quên cả mùi máu tanh.
Một tháng sau, nhận lấy tiền hoa hồng cuối năm, Hình Lộ rời khỏi nơi đó, chuyển đến làm trong một cửa hàng thời trang ở khu Landmark(2) trung tâm.
(2) Điểm mốc hay Công trình mốc (tiếng Anh: Landmark; Hán-Việt: địa tiêu) nguyên thủy có nghĩa là một điểm địa lý, được dùng như là một dấu mốc để người thám hiểm nhận ra, khi tìm đường trở về hoặc đi qua một khu vực lạ.
Trong cách dùng hiện đại, điểm mốc là bất cứ gì dễ nhận ra như một công trình xây dựng, một tòa nhà, đài tưởng niệm, hay công trình kiến trúc. Lấy thí dụ tháp Eiffel là điểm mốc của thành phố Paris hay Chợ Bến Thành là điểm mốc của Thành phố Hồ Chí Minh.
Nơi đó là một khu vui chơi phù hoa khác nữa.
Sau một năm làm việc ở đó, cô gặp lại cô bạn tốt nhất hồi trung học Lý Minh Chân. Bỗng nhiên cô phát hiện, chỉ có tình bạn lúc còn nhỏ mới hồn nhiên. Cô rời khỏi gia đình, thuê một phòng trọ nhỏ cùng với Minh Chân. Cô không nhắc đến chuyện quá khứ với Minh Chân, vì kiếm tiền, cô yên lặng làm việc chăm chỉ, dường như tất cả những gì bên cạnh đều không liên quan đến cô. Linh hồn của cô đã thoát khỏi thế xác bay theo mộng tưởng vỡ tan đã từ rất lâu rồi.
Bây giờ thứ cô hướng đến không phải cũng là một kiểu phù hoa sao? Cô lại mang kiểu phù hoa này trở thành tôn chỉ vui vẻ, mang thứ lãng mạn mà tiền có thể mua được trở thành tình yêu ngọt ngào. Cô theo đuổi cuộc sống như thế, lại chỉ thấy một mình cuộc sống ảo ảnh đó. Cô thường tưởng tượng có một ngày, đầu cô đội vòng hoa, phủ mạng che mặt thật dài, mặc chiếc áo cưới còn trắng hơn cả cáo bạc(1), nắm lấy tay bố cô, cao ngạo bước trên thảm đỏ, còn Dương Chấn Dân thì đứng trên thảm ở phía xa xa chờ cô.
Sau khi kết hôn, bọn họ ở trong một tòa nhà còn hấp dẫn hơn cả ngôi biệt thự này. Bọn họ sống trong cuộc sống náo nhiệt phồn hoa, có thể còn tham gia các vũ hội hóa trang, khiêu vũ thật lâu dưới ánh trăng mờ ảo.
Tình yêu không phải cần bóng đêm như vậy sao?
Thế nhưng, vào một buổi tối, lúc Hình Lộ hết giờ làm việc đi ngang qua một khách sạn trên đại lộ, thì nhìn thấy một hình ảnh đẹp đẽ, đàn ông thì mặc lễ phục màu đen, phụ nữ vận trang phục lộng lẫy, nối đuôi nhau bước lên cầu thang cẩm thạch màu trắng thông lên phòng tiệc ở tầng hai. Hai bên cầu thang, hoa hồng trắng được đính dọc theo tay vịn cầu thang được khảm vàng, kéo dài không thấy tận cùng.
Lúc trước, khi đi qua nơi này cô không hề nhìn dù chỉ một lần, hôm nay vô tình cô lại hiếu kỳ dừng bước, tưởng tượng ra hôn lễ tương lai của chính mình. Cô đưa mắt nhìn tấm kim loại ở bên cạnh chân cầu thang, mặt trên tấm kim loại viết hai cái tên của cô dâu chú rể. Cô phát hiện dòng họ và tên tiếng Anh của chú rể y hệt như tên của Dương Chấn Dân.
Trong lòng cô run lên, muốn nói:
“Tên tiếng Anh này cũng rất phổ biến mà!”
Huống hồ, Dương Chấn Dân giờ đang ở Mỹ giải quyết công việc cơ mà! Hai ngày trước anh ta còn gọi điện thoại cho cô, cô hỏi anh ta khi nào về, anh ta nói lần này phải đi đến ba tuần, trước khi dập máy còn hôn cô trong điện thoại.
Chú rể trùng tên trong phòng tiệc rộng lớn kia, làm sao có thể là anh ta được chứ?
Nhưng Hình Lộ vẫn không tự chủ được bước lên cầu thang cẩm thạch màu trắng kia. Cô dựa vào một bên, bám vào tay vịn bước lên, nơi đó phát ra âm nhạc say lòng người và tiếng thăm hỏi huyên náo, những vị khách ăn vận lộng lẫy lướt qua người cô, cô lộ vẻ khó coi như thế, thậm chí người nhỏ gầy, không ai chú ý đến cô.
Cô vẫn bước lên, cảm nhận được trái tim mình đang đập loạn nhịp, dường như không có cách nào hít thở được. Bỗng nhiên cô nhớ đến ngày công bố kết quả thi năm cô học trung học, cô lẻ loi bước lên cầu thang về nhà gặp mẹ. Cô đã không nhớ giai đoạn đó cô đã đi như thế nào.
Lúc này, Hình Lộ đã đứng trên đỉnh cầu thang, một nhân viên phục vụ đang bê cocktail lướt qua mặt cô. Bên ngoài phòng tiệc đông nghịt khách khứa chờ đi vào, mọi người tốp năm tốp ba đứng một chỗ trò chuyện. Cô bước qua những người đó, đột nhiên thấy được vài chàng trai trẻ tuổi mặc bộ lễ phục màu đen, trong tay mỗi người cầm một ly champagne, vây quanh một người đàn ông mặc lễ phục màu trắng và quần dài màu đen đang lớn giọng cười to.
Hình Lộ không nhìn thấy gương mặt của người đàn ông kia, cô đến gần một chút để nhìn, một chàng trai trong tốp đó thấy cô, rồi nhìn cô, lúc này, những chàng trai khác bên cạnh cũng lui người nhìn về phía cô. Cuối cùng Hình Lộ cũng nhìn thấy người đàn ông mặc lễ phục màu trắng kia, trên cổ áo của anh ta có cài trâm hoa của chú rể, thoạt nhìn phong thái tỏa sáng, đang lớn tiếng nói cười.
Đôi mắt to của Hình Lộ dừng lại trên người chú rể như bùng cháy, không phải hai ngày trước anh ta vẫn còn nói yêu cô, vài ngày trước còn ngủ bên cạnh cô sao? Còn hiện tại anh ta vẫn đứng ở chỗ đó, giả bộ không nhận ra cô. Những chàng trai trẻ đứng bên cạnh anh ta dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn vị khách không mời mà đến này.
Hình Lộ xoay người sang hướng khác, xoay lưng về phía những ánh mắt đó, tập tễnh đi xuống cầu thang, lúc bước đến hai bậc cuối cùng, cô lao ra ngoài như bay.
Bên ngoài khách sạn dừng đầy xe, Hình Lộ không màng băng qua một chiếc xe đang vọt đến, tài xế mắng chửi ầm ĩ. Đầu cô choáng váng, bước chân run rẩy chạy về phía trước. Lúc này, một cánh tay dùng sức nắm lấy cánh tay của cô từ phía sau. Cô nghiêng đầu lại, muốn hất tay Dương Chấn Dân ra, anh ta lại nắm lấy tay cô, kéo cô đến bãi đỗ xe ngầm.
Hình Lộ quát:
“Hôm anh gặp tôi! Anh đã biết mình phải kết hôn! Tại sao còn muốn gạt tôi!”
Từ đầu đến cuối bàn tay của Dương Chấn Dân vẫn nắm lấy tay cô, tựa như rất sợ chỉ cần buông tay ra, Hình Lộ sẽ làm ra chuyện gì đó không màng hậu quả. Anh ta giải thích:
“Khi đó… Anh cũng không nghĩ đến chúng ta sẽ bắt đầu…”
Vì phẫn nộ mà Hình Lộ gào lên không hề suy nghĩ:
“Nhưng anh cũng không từng một lần băn khoăn về việc kết hôn!”
Dương Chấn Dân vẫn nắm lấy cánh tay cô, bất đắc dĩ nói:
“Cuộc hôn nhân này là do gia đình anh sắp đặt!”
Hình Lộ nhìn anh ta, oán giận nói:
“Thật sao? Anh bị ép buộc! Anh rất đáng thương! Đối phương nhất định là một vị tiểu thư khuê các xinh đẹp đúng không? Tôi thật sự đồng cảm với anh… Anh không có cách nào không cưới cô ta!”
Ánh mắt của cô nhìn bộ lễ phục tinh tế của anh ta.
“Nhưng nếu như anh là một người bị ép buộc phải làm chú rể, anh tuyệt đối sẽ không vui vẻ với người khác như thế, nét mặt phấn chấn như thế, chuyện trò vui vẻ… Tôi đã quên không chúc mừng anh! Dương công tử! Chúc mừng anh và cô dâu của anh đầu bạc răng long, vĩnh kết đồng tâm!”
Hình Lộ muốn giằng ra khỏi tay anh ta, Dương Chấn Dân lại ôm cô càng chặt hơn, mắt anh ta vằn đỏ nói:
“Em đừng như vậy, em không biết, cũng không hiểu… Anh yêu em nhiều đến mức nào!”
Hình Lộ ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ mơ hồ lẳng lặng nhìn anh ta. Cô bật khóc nức nở, hỏi anh ta:
“Anh không gạt tôi?”
Cô giống như một con chim nhỏ bị thương run rẩy trong mưa. Đôi mắt to bi ai đẫm lệ run run. Trái tim anh ta rung động, cúi đầu hôn đôi mắt đẫm lệ kia, Hình Lộ ôm cổ anh ta, nhón chân, hôn lên bờ môi của anh ta.
Bỗng nhiên, Dương Chấn Dân kêu lên đau đớn một tiếng, đẩy cô ra. Cô loạng choạng lui về phía sau, bật cười thê lương, dùng mu bàn tay lau đi vệt máu ở khóe miệng.
Cô cắn mạnh lên môi anh ta tạo thành một vết rách, nơi đó ứa máu. Dương Chấn Dân dùng một chiếc khăn màu trắng ấn vào miệng vết thương, tức giận nhìn cô.
Tóc tai cô bù xù, dần dần cô đứng vững vàng, môi run run nói:
“Bây giờ đi hôn cô dâu mới của anh đi!”
Anh ta quát to với cô:
“Cô điên rồi! Cô là một con điên!”
Cô liếm máu bên môi, đôi mắt to bi thương tuyệt vọng nhìn anh ta, nói:
“Nếu như là tôi, tôi sẽ không nói những lời như thế… Nói rằng tôi bị ép buộc phải cưới một người phụ nữ mà tôi không yêu… Nói tôi rất yêu anh… Anh coi tôi là gì? Tình nhân của anh? Đồ chơi của anh? Sau đó anh cười nhạo tôi ngu xuẩn và ngây thơ? Tròn sáu tháng, anh khiến tôi tin anh, anh nói anh yêu tôi… Nếu như không quen biết anh, tôi vốn có thể sẽ hạnh phúc!”
Môi của Dương Chấn Dân méo mó, anh ta cúi đầu dùng hai tay ấn miệng vết thương, không để máu làm bẩn bộ lễ phục màu trắng của anh ta, cố kiềm chế tức giận và sự kích động muốn bổ nhào sang đánh cô một trận, nói:
“Là cô tự nguyện!”
Hình Lộ loạng choạng lui về phía sau, xông ra ngoài. Cô chạy sang đường lớn và lối đi bộ, rồi thở dốc, cô cảm thấy tất cả dường như chỉ là một ảo ảnh, tất cả những gì cô đã có đều tan vỡ, tung bay khỏi thân thể tựa như bụi phấn. Cô nhớ đến cảnh Trình Chí Kiệt mỗi ngày đứng bên lan can ở ngoài trường chờ cô tan học. Cô nhớ đến bóng dáng cô đơn của con gấu đen trong chiếc lồng sắt kia, và điệu nhảy của Dương Chấn Dân, champange Hoa hồng đã uống trên chiếc giường trong ngôi biệt thự kia, vệt máu loang lổ lưu lại trên drap trải giường… Cô vơ vét toàn bộ chuyện cũ khỏi thân thể mình.
Nhưng hằng ngày cô vẫn đi làm, dặm một chút phấn hồng lên gương mặt tái nhợt, khép chặt bờ môi đã từng dùng để cắn một bờ môi khác, quên cả mùi máu tanh.
Một tháng sau, nhận lấy tiền hoa hồng cuối năm, Hình Lộ rời khỏi nơi đó, chuyển đến làm trong một cửa hàng thời trang ở khu Landmark(2) trung tâm.
(2) Điểm mốc hay Công trình mốc (tiếng Anh: Landmark; Hán-Việt: địa tiêu) nguyên thủy có nghĩa là một điểm địa lý, được dùng như là một dấu mốc để người thám hiểm nhận ra, khi tìm đường trở về hoặc đi qua một khu vực lạ.
Trong cách dùng hiện đại, điểm mốc là bất cứ gì dễ nhận ra như một công trình xây dựng, một tòa nhà, đài tưởng niệm, hay công trình kiến trúc. Lấy thí dụ tháp Eiffel là điểm mốc của thành phố Paris hay Chợ Bến Thành là điểm mốc của Thành phố Hồ Chí Minh.
Nơi đó là một khu vui chơi phù hoa khác nữa.
Sau một năm làm việc ở đó, cô gặp lại cô bạn tốt nhất hồi trung học Lý Minh Chân. Bỗng nhiên cô phát hiện, chỉ có tình bạn lúc còn nhỏ mới hồn nhiên. Cô rời khỏi gia đình, thuê một phòng trọ nhỏ cùng với Minh Chân. Cô không nhắc đến chuyện quá khứ với Minh Chân, vì kiếm tiền, cô yên lặng làm việc chăm chỉ, dường như tất cả những gì bên cạnh đều không liên quan đến cô. Linh hồn của cô đã thoát khỏi thế xác bay theo mộng tưởng vỡ tan đã từ rất lâu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.