Hồng Nhan Nhược Tuyết - Hiểu Mộng Sương Thiên
Chương 66
Hiểu Mộng Sương Thiên
11/09/2024
ĐÊM GẶP ÁC MỘNG
Đây là nơi nào?!
Không gian tối đen đè nén khiến nàng không thể thở được, Thương Tuyết Vi cố gắng mở mắt ra, muốn tìm hiểu xem mình đang ở chổ nào. Có mấy đốm sáng quỷ dị từ dưới chân trồi lên, bay lơ lửng bên cạnh nàng, y như mấy đôi mắt kỳ dị.
Nàng vẫn không thể xác định hiện tại nàng ở nơi nào, lờ mờ cảm thấy được đây là một giấc mộng. Tựa như vô số lần đã ở trong bóng đêm vật lộn với ác mộng. Từ tám tuổi đến mười sáu tuổi, bị giam trong phòng tối cùng với muội muội Thương Lưu Yên, tám năm ròng đã làm cho nàng không còn cảm giác gì đối với bóng tối nữa. Chỉ khi ngủ, thì mấy thứ cảm giác như rét lạnh, sợ hãi, ngột ngạt và mất đi phương hướng, mới len lỏi từ sâu trong trí nhớ bò ra, như độc xà cắn nuốt linh hồn bất an của nàng...
Nàng đột nhiên nghe thấy tiếng gió gào thét trên đỉnh Côn Luân sơn, có bông tuyết bay vào bóng tối, rơi xuống mái tóc nàng.
Ta đã... Về rồi?
Có tiếng rít kéo dài, xen lẫn với mùi hương ngòn ngọt kỳ lạ. Thương Tuyết Vi nín thở lắng nghe, trước mắt nặng trĩu, trong bóng tối bắt đầu xuất hiện hình ảnh, thấy cái màn bay bay, bông tuyết từ cửa sổ thổi vào, rồi nàng thấy một cái giường...
Trên giường có hai người đang ngồi, tư thế dính chặt không rời, run rẩy thở dốc như ma quỷ rên rỉ.
Thương Tuyết Vi chậm rãi bước đến, thấy được cái lưng trần tuyết trắng mê hoặc.
Ánh trăng lướt lên đường cong da thịt mượt mà, nữ tử lưng trần hưng phấn uyển chuyển nhịp nhàng, vòng eo mảnh khảnh như rắn nước uốn éo trước ngực một người khác, giao triền tiếng hoan ái vui vẻ như mũi châm đâm vào lòng Thương Tuyết Vi, hoảng hốt trước nay chưa từng có...
Mấy cảnh tượng trước mắt y như nàng cùng Vân Tịch... Chẳng lẽ, nàng ở trong mộng nhìn thấy người kia là chính mình, cùng Vân Tịch thân mật khắng khít?!
Như thể cảm ứng được quấy nhiễu từ phía sau, nữ tử lưng trần ngừng nhịp, chợt xoay người lại, cười trào phúng với Thương Tuyết Vi.
"Yên nhi!" Thương Tuyết Vi sợ hãi, trừng mắt nhìn nàng, cả người bị dục hỏa thiêu đốt, Xích Nguyệt kiếm lạnh lẽo trong tay áo đã muốn trượt ra.
Nhưng điều làm người càng khó có thể tin chính là, khuôn mặt chôn sâu trong ngực Thương Lưu Yên lại xoay đi, Vân Tịch trong mộng đôi má hồng hồng lại đem một nữ nhân khác mà ôm vào trong ngực. Nàng không hoảng không sợ, nhìn chằm chằm Thương Tuyết Vi, ánh mắt mờ mịt, vắng lặng lạnh lẽo, hỏi đúng một câu: "Ngươi là ai a?"
Thương Tuyết Vi đứng ngây tại chỗ, trời đất quay cuồng.
"Ha ha ha -- tỷ tỷ, nàng coi ta là ngươi rồi!" Thương Lưu Yên lười nhác đứng dậy, mị nhãn như tơ lưu chuyển, phong tình vạn chủng, tiếng cười nhạo báng từng hồi vang vọng bên tai Thương Tuyết Vi càng lúc càng lớn...
"Ầm--- " một tiếng, Xích Nguyệt kiếm xuất ra một đường kiếm khí đỏ au, "Các ngươi..." Thương Tuyết Vi nổi điên lên, chỉa kiếm đâm tới trước ngực Thương Lưu Yên! Huyết quang tận trời, Vân Tịch cùng Thương Lưu Yên ôm nhau, cảnh tượng quỷ dị, cả cơn ác mộng đáng sợ đồng thời bị phá nát, vỡ thành mảnh nhỏ!
Thương Tuyết Vi bừng tỉnh, tiếng thét chói tai kẹt trong cổ họng, tim đập cuồng loạn.
Bóng tối đè nén, mùi thơm, màn huyết sắc, nhất thời tan biến.
Chăn bông êm dày phủ trên người, tỏa ra mùi hương cao quý mang theo ấm áp. Thương Tuyết Vi há miệng hút khí, cố gắng ổn định nhịp tim, làm thanh tỉnh đầu óc.
"Tuyết Vi... Dậy à?" Từ trong ánh sáng lờ mờ một khuôn mặt thò ra, Vân Tịch chui ra khỏi chăn, đồng tử sáng lên như sao trời, y như thức đã lâu rồi.
"Ta làm sao thế?" Cuối cùng Thương Tuyết Vi cũng khôi phục tinh thần, cả người lạnh ngắt, ngay cả ánh mắt cũng lạnh lẽo dọa người.
"Dường như nàng vừa gặp ác mộng." Vân Tịch đau lòng lau đi mồ hôi lạnh trên trán nàng, tuy rằng đã quen Thương Tuyết Vi thường xuyên từ trong mộng giật mình tỉnh dậy do quá nhiều áp lực, nhưng tình trạng đêm nay tựa hồ khá nghiêm trọng, nàng thậm chí không dám hỏi kỹ, "Nàng... Luôn gọi Yên nhi."
Thương Tuyết Vi đứng dậy, hình như đang tự hỏi. Tóc đen rớt loạn trên đầu vai, cả người đơ ra như tượng, không nhúc nhích.
Vân Tịch đã lâu không thấy qua vẻ mặt nghiêm túc như vầy, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Thương Tuyết Vi không quay lại nhìn nàng, im lặng một lúc lâu, đột nhiên mở miệng nói: "Yên nhi đã xảy ra chuyện, trong Giáo có chuyện rồi..."
Vân Tịch yên lặng, trên đường đi nàng luôn cầu nguyện đừng xảy ra chuyện gì, lẽ nào Tuyết Vi có thể biết được điềm rủi từ trong mộng? Nàng có chút không tin: "Tuyết Vi, chớ suy nghĩ lung tung!"
"Nàng đừng không tin, tưởng ta ở đây giả thần giả quỷ!" Thương Tuyết Vi chợt xoay người, nổi cáu, nàng lẫn lộn giữa mộng và thực, nhìn vào Vân Tịch nhíu mày nói: "Lúc nhỏ ta với nó có cảm ứng giống nhau, khi đó ôm Yên nhi ngủ trong phòng tối, ta với nó thậm chí có cùng ác mộng! Nó bệnh thân thể đau đớn, cơ thể ta cũng sẽ mơ hồ khó chịu, sau này... Lớn lên rồi cảm giác cũng dần giảm bớt. Nhưng lần này... Ta cảm giác được, mối hận của nó và cả dục vọng của nó nữa..."
Nói xong lời này, hai gò má Thương Tuyết Vi lại đỏ lên, cảm xúc trong mắt cũng phức tạp hơn, giọng nhỏ dần.
Lòng Vân Tịch trầm xuống, nàng nhớ tới lúc trước Thương Lưu Yên cố chấp lấy cánh tay cụt của cha ép mình rời núi, nhớ tới mỗi cái nhíu mày, mỗi một nụ cười của nữ tử yêu mị đó đều phát ra điên cuồng. Nàng ta tự cho là đúng bá đạo yêu tỷ tỷ song sinh của mình, Tuyết Vi bỏ lại nàng rời khỏi Côn Luân, một đường xua binh Trung Nguyên. Mười tháng rồi, trong lòng Thương Lưu Yên chất chứa bao nhiêu oán hận, khiến người ta phải lạnh sống lưng...
Trong mắt người yêu loáng qua chút cô đơn, làm lòng Vân Tịch nhói lên một cái, nàng vì mình bôn ba thiên sơn vạn thủy không ngừng, nếu Côn Luân giáo thật sự vì vậy mà lâm vào hỗn loạn, mình từng không để ý tới cái giá phải trả, có thể biến thành ân hận cả đời hay không đây?!
"Tuyết Vi, thực xin lỗi... " Vân Tịch tựa đầu lên tấm lưng lạnh lẽo của nàng, ôm lấy thân thể nàng, run giọng nói xin lỗi: "Đều do ta không tốt..."
Nàng cảm giác được Thương Tuyết Vi hít sâu một hơi, ngay sau đó xoay người nâng mặt nàng lên, tựa trán vào nhau im lặng thở dài. Ánh trăng dịu dàng rơi trên gương mặt con lai của nàng, nổi bật lên từng góc cạnh rõ ràng, đường nét mạnh mẽ quyến rũ. Thương Tuyết Vi kiềm lòng không được hôn lên một cái, ngữ khí rốt cuộc dịu xuống: "Cứu người thân là quan trọng, ta nghĩ thông rồi, sẽ không trách nàng nữa."
"Nàng không trách ta, ta cũng tự trách mình, là ta liên lụy nàng, liên lụy lâu như vậy! Vạn nhất Côn Luân giáo bên đó thật sự..."
Thương Tuyết Vi dùng đầu ngón tay để lên môi nàng, nghiêm túc nhìn Vân Tịch, dường như muốn nhìn thấu đáy lòng nàng.
Nàng dịu dàng thở dài nói: "Vân Tịch, chúng ta cần phải trở về!"
"Được, tùy ý chọn ngày khởi hành về đi."
"Nơi này có còn đau không?" Thương Tuyết Vi nhẹ tay đặt trên mạch cảnh vết thương, "Có thể chạy đi sao?"
"Có thể!" Vân Tịch gật đầu như giã tỏi, bộ dáng rất là đáng yêu. Thương Tuyết Vi đã khôi phục dáng vẻ lãnh tỉnh và trầm lặng, nhàn nhạt cười nói: "Lấy sát phạt quyết đoán của mười hai Băng Dực, có thể chống đỡ được đến lúc chúng ta trở về. Hơn nữa Hổ Phù điều động Côn Luân quân ta luôn mang theo bên mình, coi như Yên nhi muốn làm cái gì, cũng là khó khăn trùng trùng.
Vân Tịch cũng cười, mắt cong thành một vầng trăng non, ôm chặt Thương Tuyết Vi kéo vào trong chăn. Thương Tuyết Vi nghiêng theo cái ôm của nàng, bổng nhiên chợt bật người dậy đè lên người Vân Tịch, tường tận xem xét tỉ mỉ...
Nữ Giáo vương hơi chút mất mát, hà cớ gì tình yêu đã sâu sắc và chân thành đến vậy rồi, nàng vẫn còn sợ mất đi Vân Tịch, cái ác mộng đó quả thật làm nàng kinh hồn tán đảm, ánh mắt đó, đủ làm cho toàn bộ sự kiêu ngạo và tự phụ của nàng biến mất không còn sót lại chút gì.
"Nàng nói, ta cùng Yên nhi lớn lên rất giống nhau sao?" Thương Tuyết Vi đột ngột hỏi, đôi mắt đen sáng như tuyết, trong đó nhiều hơn một phần kiều mị, làm cho người ta ngạt thở.
Vân Tịch cười xán lạn, gật gật đầu, lại lắc lắc đầu: "Giống như đúc, vừa nhìn liền biết tỷ muội ruột, nhưng lại rất dễ dàng phân biệt." Nàng ôm sát vai Thương Tuyết Vi, nhẹ nhàng làm yên gợn sóng trong lòng nàng, "Ta lần đầu tiên nhìn thấy hai người, liền có thể nhận ra, với lại dáng người cũng có khác nhau a, nàng ấy nhỏ nhắn hơn một chút..."
Thương Tuyết Vi có chút tham lam đòi lấy ấm áp của nàng, cách một tầng tiết y mỏng manh đem Vân Tịch ôm thật chặt... Nói tới chổ khác nhau của hai tỷ muội, nhận thấy Vân Tịch vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng Thương Tuyết Vi nghe tới dần dần mơ hồ không rõ. Mệt mỏi kéo tới, nàng lần nữa đạt được an bình, co rúc trong lòng Vân Tịch ngủ mất.
............
"Để cho nàng vào đi..." Một giọng nói thanh tao bổng nhiên lọt ra cung môn đóng kín của Dược sư điện. "Yên nhi!" Băng Diễm lòng mừng như điên, vốn ngồi sụp trong đất tuyết, thân mình đột ngột đứng phất dậy, đôi mắt của nữ tử tóc bạc sáng như đuốc, một cái liền nhảy tới trước cửa đại điện.
Một dược đồng cuối cùng cũng ra mở cửa, nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Băng Diễm mà hoảng sợ, sợ sệt nép qua một bên. Khóe miệng Thương Hỏa giật một cái, sắc mặt càng thêm lo lắng phức tạp. Nếu chủ tử trong đại điện đã lên tiếng, lão tự nhiên là không tiếp túc cản trở.
Băng Diễm bước nhanh vào, bên trong Dược sư điện nền được lót bằng bạch ngọc, phản chiếu bóng dáng nàng, với tư cách là bào muội của Giáo vương, nơi luyện dược cũng xa hoa không kém gì Quang Hoa Điện nơi xử lý chính vụ của Giáo vương. Ánh nến chợt sáng chợt tối, cộng thêm chút ánh trăng lạnh hắt vào, có phần thần bí quỷ dị.
Một bóng dáng gầy nhỏ tóc buộc đến eo lọt vào trong mắt, Băng Diễm bước nhanh đến. Chỉ thấy ánh lửa nơi đỉnh lô chói mắt, từ trong hơi thở tràn ngập mùi thuốc và mùi máu tươi, phá lệ gay mũi, khiến người buồn nôn.
Băng Diễm đờ đẫn nhìn đến bóng lưng nàng, Thương Lưu Yên chậm rãi đứng dậy, thân thể mềm mại nhẹ nhàng xoay lại. Ngọc nhan đẹp đẽ có phần nhợt nhạt, ánh mắt mơ màng bất định, như thể không chút phát giác có người đến bên cạnh. Nhìn sơ qua thấy Thương Lưu Yên bận một bộ lụa trắng đơn bạc, thân thể cực kỳ giống Thương Tuyết Vi, thậm chí còn có cảm giác nhẹ nhàng thoát tục như tiên tử giáng trần.
Nếu trong tay nàng không có bưng một chén thuốc có màu đỏ quái dị.
"Yên nhi, nàng..." Băng Diễm xoa xoa tay đứng cứng ngắt tại chổ, hơi lớn giọng.
Khóe miệng Thương Lưu Yên cong lên, vẻ mặt cứng ngắt lập tức sinh động. Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm mặt Băng Diễm, tay đang nâng chén thuốc hạ hơn phân nửa...
"Đây rốt cuộc là cái gì?" Băng Diễm lớn tiếng hỏi, nắm mạnh cổ tay Thương Lưu Yên ngăn nàng lại.
"Ha ha, ta đem nó làm đồ ăn rồi!" Thương Lưu Yên như ngọn lửa quỷ mị thoát ra, "Không phải ngươi nói Xà Vương cổ là vũ khí giết người, còn là vật dẫn dùng để chế thuốc đó sao? Ngươi đem nó về đây không phải là muốn ta dùng nó à?
Băng Diễm hoảng sợ, hỗn loạn, mạnh mẽ tự trách gần như làm nàng sụp đỗ.
"Xem a," tiếng cười như chuông bạc, lại quá mức chói tai, "Tay của ta đã bớt sưng, khí huyết trên người lưu thông thông suốt đó là điều mà trước nay chưa từng có. Lại phối với mấy phương thuốc thanh nhiệt giải độc, còn có Mạn Đà La năm đó tỷ tỷ tu luyện Huyễn Thuật dùng qua. Lấy độc trị độc, thật đúng là giống y như thần dược nha!" Thương Lưu Yên vươn ra ngón tay trỏ đã khôi phục như cũ, vuốt lên mặt Băng Diễm.
"Nàng điên rồi!" Băng Diễm hét lớn một tiếng, hất đi chén thuốc trong tay Thương Lưu Yên văng trên mặt đất, màu thuốc đỏ vãi đầy đất, lòng nàng cũng theo đó mà xé nát, "Là ta không tốt, không biết nên dùng nó thế nào, mới mang về Côn Luân. Nhưng nó là độc vật, nàng nếu muốn lấy ra hại người thì cũng thôi, sao nàng lại ăn nó chứ?!
"Ta biết a!" Thương Lưu Yên cười, dáng vẻ hơi điên cuồng, "Ta sẽ chết... Nhưng trước khi chết, ta muốn hủy diệt mọi thứ của tỷ ấy.
"Yên nhi..." Băng Diễm nổi giận, cũng sắp hỏng theo nàng, "Nàng ngược lại không bỏ được, coi như hiện giờ huấn luyện sát thủ mới có thể độc bá một phương, nhưng đứng trước mười hai Băng Dực vẫn chỉ là một con kiến! Nàng đừng làm loạn nữa, mất đi Thương Tuyết Vi, Côn Luân giáo sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, nó chính là cơ nghiệp cả đời của cha nàng! Nàng làm như vậy, cùng nuốt độc tự sát có gì khác nhau?!"
"Nhưng ta phải thử một lần!" Thương Lưu Yên nghiến răng nghiến lợi, Băng Diễm cũng nghẹn lời, giọng điệu thê lương: "Tỷ ấy tu luyện huyễn thuật không phải là dùng phương pháp cấm hay sao, bốn năm luyện thành tuyệt thế thần công, tuy nó cũng để lại di chứng, làm tâm mạch yếu ớt. Ta muốn tự tay đánh bại tỷ ấy, hủy diệt tất cả của tỷ ấy! Tự nhiên càng phải trả giá lớn hơn... Ta đã đem Xà Vương cổ nghiền thành bột làm thuốc dẫn, không có tiền lệ để kham khảo, ta chỉ có thể tự thân thử độc, mới có thể tìm được phương pháp lợi dụng độc tính, đạt tới kết quả ta muốn..."
"Nàng cho đây là hành động vĩ đại Thần Nông nếm bách thảo sao?" Băng Diễm không chút lưu tình cắt ngang, khó nén đau lòng, khàn giọng quát: "Chỉ sợ đến lúc đó không phải nàng lợi dụng nó, mà là nó sử dụng nàng, độc không thể giải sẽ làm nàng sống không bằng chết! Yên nhi... Xét đến cùng nàng vẫn là yêu cô ta như vậy, yêu tới có thể vì cô ta mà đi tìm chết, yêu đến nghiêng trời lệch đất?"
"Vậy ta đây, ta luôn ở bên nàng, được tính là cái gì?"
Thương Lưu Yên tái mặt, không tìm được khe hở nào để phản bác...
Hai người trong điện đứng bất động hồi lâu, Băng Diễm nhắm hai mắt không muốn nhìn bất cứ thứ gì nữa, nước mắt lặng yên rơi xuống, trong gió tuyết khắp trời ngưng kết thành băng. Không biết qua bao lâu, nàng cảm nhận được bờ môi nóng ấm áp lên...
Lại là dạng này, mỗi lần tổn thương mình lại dùng phương thức bá đạo đó vỗ về mình. Thương Lưu Yên không để cho nàng nửa phần cơ hội cự tuyệt, lập tức đi sâu vào bên trong môi lưỡi quấn quít, Băng Diễm vẫn không nhúc nhích, tùy ý người nọ ở trên người mình làm càn, nhiệt độ cơ thể nàng nóng bỏng nhưng không cách nào làm cho Băng Diễm có lại hưng phấn và ấm áp quen thuộc như xưa...
"Trong lòng nàng chung quy không có ta, hôn... Bất quá chỉ là bồi thường của nàng mà thôi." Trong lòng nàng nghĩ, biết rõ nhưng không cách nào tránh né.
Nàng bắt đầu oán hận cái kiểu thân mật không có tình yêu.
Trên lưng nàng lưu vết roi ngang dọc, tim cũng bị nữ nhân này tổn thương phá nát. Băng Diễm đem thân thể nhỏ nhắn hơn so với nhiều nữa nhân khác ôm ngang vào lòng, đi vào nội các, nhẹ nhàng đặt nàng trên nhuyễn tháp. Nàng chết lặng nhìn đến Thương Lưu Yên tự mình cơi bỏ xiêm y, trong con ngươi nóng rực sóng nước dập dờn mê ly, mang theo vẻ mặt khác thường không dễ đoán ra tâm tư.
"Nàng... ngủ đi, ngủ ngon." Ngoài ý liệu Băng Diễm cự tuyệt, thở dài rời đi.
Thương Lưu Yên đang cởi áo bàn tay trắng nõn còn để giữa không trung, nàng kinh ngạc nhìn Băng Diễm đi ra, trên mặt nổi lên đỏ ửng, lại cắn môi, cũng không thốt ra câu nào giữ lại.
Tuyết đêm vẫn êm điềm như cũ, Băng Diễm tựa bên cửa sổ, phá tan sự trầm tĩnh thường ngày. Chuyện cho tới bây giờ, ngay cả nàng cũng bắt đầu ngóng trông Thương Tuyết Vi và Sở Vân Tịch trở về, tất cả sẽ chấm dứt, hay là mở đầu, mọi chuyện cuối cùng sẽ có cách giải quyết thôi...
Đây là nơi nào?!
Không gian tối đen đè nén khiến nàng không thể thở được, Thương Tuyết Vi cố gắng mở mắt ra, muốn tìm hiểu xem mình đang ở chổ nào. Có mấy đốm sáng quỷ dị từ dưới chân trồi lên, bay lơ lửng bên cạnh nàng, y như mấy đôi mắt kỳ dị.
Nàng vẫn không thể xác định hiện tại nàng ở nơi nào, lờ mờ cảm thấy được đây là một giấc mộng. Tựa như vô số lần đã ở trong bóng đêm vật lộn với ác mộng. Từ tám tuổi đến mười sáu tuổi, bị giam trong phòng tối cùng với muội muội Thương Lưu Yên, tám năm ròng đã làm cho nàng không còn cảm giác gì đối với bóng tối nữa. Chỉ khi ngủ, thì mấy thứ cảm giác như rét lạnh, sợ hãi, ngột ngạt và mất đi phương hướng, mới len lỏi từ sâu trong trí nhớ bò ra, như độc xà cắn nuốt linh hồn bất an của nàng...
Nàng đột nhiên nghe thấy tiếng gió gào thét trên đỉnh Côn Luân sơn, có bông tuyết bay vào bóng tối, rơi xuống mái tóc nàng.
Ta đã... Về rồi?
Có tiếng rít kéo dài, xen lẫn với mùi hương ngòn ngọt kỳ lạ. Thương Tuyết Vi nín thở lắng nghe, trước mắt nặng trĩu, trong bóng tối bắt đầu xuất hiện hình ảnh, thấy cái màn bay bay, bông tuyết từ cửa sổ thổi vào, rồi nàng thấy một cái giường...
Trên giường có hai người đang ngồi, tư thế dính chặt không rời, run rẩy thở dốc như ma quỷ rên rỉ.
Thương Tuyết Vi chậm rãi bước đến, thấy được cái lưng trần tuyết trắng mê hoặc.
Ánh trăng lướt lên đường cong da thịt mượt mà, nữ tử lưng trần hưng phấn uyển chuyển nhịp nhàng, vòng eo mảnh khảnh như rắn nước uốn éo trước ngực một người khác, giao triền tiếng hoan ái vui vẻ như mũi châm đâm vào lòng Thương Tuyết Vi, hoảng hốt trước nay chưa từng có...
Mấy cảnh tượng trước mắt y như nàng cùng Vân Tịch... Chẳng lẽ, nàng ở trong mộng nhìn thấy người kia là chính mình, cùng Vân Tịch thân mật khắng khít?!
Như thể cảm ứng được quấy nhiễu từ phía sau, nữ tử lưng trần ngừng nhịp, chợt xoay người lại, cười trào phúng với Thương Tuyết Vi.
"Yên nhi!" Thương Tuyết Vi sợ hãi, trừng mắt nhìn nàng, cả người bị dục hỏa thiêu đốt, Xích Nguyệt kiếm lạnh lẽo trong tay áo đã muốn trượt ra.
Nhưng điều làm người càng khó có thể tin chính là, khuôn mặt chôn sâu trong ngực Thương Lưu Yên lại xoay đi, Vân Tịch trong mộng đôi má hồng hồng lại đem một nữ nhân khác mà ôm vào trong ngực. Nàng không hoảng không sợ, nhìn chằm chằm Thương Tuyết Vi, ánh mắt mờ mịt, vắng lặng lạnh lẽo, hỏi đúng một câu: "Ngươi là ai a?"
Thương Tuyết Vi đứng ngây tại chỗ, trời đất quay cuồng.
"Ha ha ha -- tỷ tỷ, nàng coi ta là ngươi rồi!" Thương Lưu Yên lười nhác đứng dậy, mị nhãn như tơ lưu chuyển, phong tình vạn chủng, tiếng cười nhạo báng từng hồi vang vọng bên tai Thương Tuyết Vi càng lúc càng lớn...
"Ầm--- " một tiếng, Xích Nguyệt kiếm xuất ra một đường kiếm khí đỏ au, "Các ngươi..." Thương Tuyết Vi nổi điên lên, chỉa kiếm đâm tới trước ngực Thương Lưu Yên! Huyết quang tận trời, Vân Tịch cùng Thương Lưu Yên ôm nhau, cảnh tượng quỷ dị, cả cơn ác mộng đáng sợ đồng thời bị phá nát, vỡ thành mảnh nhỏ!
Thương Tuyết Vi bừng tỉnh, tiếng thét chói tai kẹt trong cổ họng, tim đập cuồng loạn.
Bóng tối đè nén, mùi thơm, màn huyết sắc, nhất thời tan biến.
Chăn bông êm dày phủ trên người, tỏa ra mùi hương cao quý mang theo ấm áp. Thương Tuyết Vi há miệng hút khí, cố gắng ổn định nhịp tim, làm thanh tỉnh đầu óc.
"Tuyết Vi... Dậy à?" Từ trong ánh sáng lờ mờ một khuôn mặt thò ra, Vân Tịch chui ra khỏi chăn, đồng tử sáng lên như sao trời, y như thức đã lâu rồi.
"Ta làm sao thế?" Cuối cùng Thương Tuyết Vi cũng khôi phục tinh thần, cả người lạnh ngắt, ngay cả ánh mắt cũng lạnh lẽo dọa người.
"Dường như nàng vừa gặp ác mộng." Vân Tịch đau lòng lau đi mồ hôi lạnh trên trán nàng, tuy rằng đã quen Thương Tuyết Vi thường xuyên từ trong mộng giật mình tỉnh dậy do quá nhiều áp lực, nhưng tình trạng đêm nay tựa hồ khá nghiêm trọng, nàng thậm chí không dám hỏi kỹ, "Nàng... Luôn gọi Yên nhi."
Thương Tuyết Vi đứng dậy, hình như đang tự hỏi. Tóc đen rớt loạn trên đầu vai, cả người đơ ra như tượng, không nhúc nhích.
Vân Tịch đã lâu không thấy qua vẻ mặt nghiêm túc như vầy, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Thương Tuyết Vi không quay lại nhìn nàng, im lặng một lúc lâu, đột nhiên mở miệng nói: "Yên nhi đã xảy ra chuyện, trong Giáo có chuyện rồi..."
Vân Tịch yên lặng, trên đường đi nàng luôn cầu nguyện đừng xảy ra chuyện gì, lẽ nào Tuyết Vi có thể biết được điềm rủi từ trong mộng? Nàng có chút không tin: "Tuyết Vi, chớ suy nghĩ lung tung!"
"Nàng đừng không tin, tưởng ta ở đây giả thần giả quỷ!" Thương Tuyết Vi chợt xoay người, nổi cáu, nàng lẫn lộn giữa mộng và thực, nhìn vào Vân Tịch nhíu mày nói: "Lúc nhỏ ta với nó có cảm ứng giống nhau, khi đó ôm Yên nhi ngủ trong phòng tối, ta với nó thậm chí có cùng ác mộng! Nó bệnh thân thể đau đớn, cơ thể ta cũng sẽ mơ hồ khó chịu, sau này... Lớn lên rồi cảm giác cũng dần giảm bớt. Nhưng lần này... Ta cảm giác được, mối hận của nó và cả dục vọng của nó nữa..."
Nói xong lời này, hai gò má Thương Tuyết Vi lại đỏ lên, cảm xúc trong mắt cũng phức tạp hơn, giọng nhỏ dần.
Lòng Vân Tịch trầm xuống, nàng nhớ tới lúc trước Thương Lưu Yên cố chấp lấy cánh tay cụt của cha ép mình rời núi, nhớ tới mỗi cái nhíu mày, mỗi một nụ cười của nữ tử yêu mị đó đều phát ra điên cuồng. Nàng ta tự cho là đúng bá đạo yêu tỷ tỷ song sinh của mình, Tuyết Vi bỏ lại nàng rời khỏi Côn Luân, một đường xua binh Trung Nguyên. Mười tháng rồi, trong lòng Thương Lưu Yên chất chứa bao nhiêu oán hận, khiến người ta phải lạnh sống lưng...
Trong mắt người yêu loáng qua chút cô đơn, làm lòng Vân Tịch nhói lên một cái, nàng vì mình bôn ba thiên sơn vạn thủy không ngừng, nếu Côn Luân giáo thật sự vì vậy mà lâm vào hỗn loạn, mình từng không để ý tới cái giá phải trả, có thể biến thành ân hận cả đời hay không đây?!
"Tuyết Vi, thực xin lỗi... " Vân Tịch tựa đầu lên tấm lưng lạnh lẽo của nàng, ôm lấy thân thể nàng, run giọng nói xin lỗi: "Đều do ta không tốt..."
Nàng cảm giác được Thương Tuyết Vi hít sâu một hơi, ngay sau đó xoay người nâng mặt nàng lên, tựa trán vào nhau im lặng thở dài. Ánh trăng dịu dàng rơi trên gương mặt con lai của nàng, nổi bật lên từng góc cạnh rõ ràng, đường nét mạnh mẽ quyến rũ. Thương Tuyết Vi kiềm lòng không được hôn lên một cái, ngữ khí rốt cuộc dịu xuống: "Cứu người thân là quan trọng, ta nghĩ thông rồi, sẽ không trách nàng nữa."
"Nàng không trách ta, ta cũng tự trách mình, là ta liên lụy nàng, liên lụy lâu như vậy! Vạn nhất Côn Luân giáo bên đó thật sự..."
Thương Tuyết Vi dùng đầu ngón tay để lên môi nàng, nghiêm túc nhìn Vân Tịch, dường như muốn nhìn thấu đáy lòng nàng.
Nàng dịu dàng thở dài nói: "Vân Tịch, chúng ta cần phải trở về!"
"Được, tùy ý chọn ngày khởi hành về đi."
"Nơi này có còn đau không?" Thương Tuyết Vi nhẹ tay đặt trên mạch cảnh vết thương, "Có thể chạy đi sao?"
"Có thể!" Vân Tịch gật đầu như giã tỏi, bộ dáng rất là đáng yêu. Thương Tuyết Vi đã khôi phục dáng vẻ lãnh tỉnh và trầm lặng, nhàn nhạt cười nói: "Lấy sát phạt quyết đoán của mười hai Băng Dực, có thể chống đỡ được đến lúc chúng ta trở về. Hơn nữa Hổ Phù điều động Côn Luân quân ta luôn mang theo bên mình, coi như Yên nhi muốn làm cái gì, cũng là khó khăn trùng trùng.
Vân Tịch cũng cười, mắt cong thành một vầng trăng non, ôm chặt Thương Tuyết Vi kéo vào trong chăn. Thương Tuyết Vi nghiêng theo cái ôm của nàng, bổng nhiên chợt bật người dậy đè lên người Vân Tịch, tường tận xem xét tỉ mỉ...
Nữ Giáo vương hơi chút mất mát, hà cớ gì tình yêu đã sâu sắc và chân thành đến vậy rồi, nàng vẫn còn sợ mất đi Vân Tịch, cái ác mộng đó quả thật làm nàng kinh hồn tán đảm, ánh mắt đó, đủ làm cho toàn bộ sự kiêu ngạo và tự phụ của nàng biến mất không còn sót lại chút gì.
"Nàng nói, ta cùng Yên nhi lớn lên rất giống nhau sao?" Thương Tuyết Vi đột ngột hỏi, đôi mắt đen sáng như tuyết, trong đó nhiều hơn một phần kiều mị, làm cho người ta ngạt thở.
Vân Tịch cười xán lạn, gật gật đầu, lại lắc lắc đầu: "Giống như đúc, vừa nhìn liền biết tỷ muội ruột, nhưng lại rất dễ dàng phân biệt." Nàng ôm sát vai Thương Tuyết Vi, nhẹ nhàng làm yên gợn sóng trong lòng nàng, "Ta lần đầu tiên nhìn thấy hai người, liền có thể nhận ra, với lại dáng người cũng có khác nhau a, nàng ấy nhỏ nhắn hơn một chút..."
Thương Tuyết Vi có chút tham lam đòi lấy ấm áp của nàng, cách một tầng tiết y mỏng manh đem Vân Tịch ôm thật chặt... Nói tới chổ khác nhau của hai tỷ muội, nhận thấy Vân Tịch vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng Thương Tuyết Vi nghe tới dần dần mơ hồ không rõ. Mệt mỏi kéo tới, nàng lần nữa đạt được an bình, co rúc trong lòng Vân Tịch ngủ mất.
............
"Để cho nàng vào đi..." Một giọng nói thanh tao bổng nhiên lọt ra cung môn đóng kín của Dược sư điện. "Yên nhi!" Băng Diễm lòng mừng như điên, vốn ngồi sụp trong đất tuyết, thân mình đột ngột đứng phất dậy, đôi mắt của nữ tử tóc bạc sáng như đuốc, một cái liền nhảy tới trước cửa đại điện.
Một dược đồng cuối cùng cũng ra mở cửa, nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Băng Diễm mà hoảng sợ, sợ sệt nép qua một bên. Khóe miệng Thương Hỏa giật một cái, sắc mặt càng thêm lo lắng phức tạp. Nếu chủ tử trong đại điện đã lên tiếng, lão tự nhiên là không tiếp túc cản trở.
Băng Diễm bước nhanh vào, bên trong Dược sư điện nền được lót bằng bạch ngọc, phản chiếu bóng dáng nàng, với tư cách là bào muội của Giáo vương, nơi luyện dược cũng xa hoa không kém gì Quang Hoa Điện nơi xử lý chính vụ của Giáo vương. Ánh nến chợt sáng chợt tối, cộng thêm chút ánh trăng lạnh hắt vào, có phần thần bí quỷ dị.
Một bóng dáng gầy nhỏ tóc buộc đến eo lọt vào trong mắt, Băng Diễm bước nhanh đến. Chỉ thấy ánh lửa nơi đỉnh lô chói mắt, từ trong hơi thở tràn ngập mùi thuốc và mùi máu tươi, phá lệ gay mũi, khiến người buồn nôn.
Băng Diễm đờ đẫn nhìn đến bóng lưng nàng, Thương Lưu Yên chậm rãi đứng dậy, thân thể mềm mại nhẹ nhàng xoay lại. Ngọc nhan đẹp đẽ có phần nhợt nhạt, ánh mắt mơ màng bất định, như thể không chút phát giác có người đến bên cạnh. Nhìn sơ qua thấy Thương Lưu Yên bận một bộ lụa trắng đơn bạc, thân thể cực kỳ giống Thương Tuyết Vi, thậm chí còn có cảm giác nhẹ nhàng thoát tục như tiên tử giáng trần.
Nếu trong tay nàng không có bưng một chén thuốc có màu đỏ quái dị.
"Yên nhi, nàng..." Băng Diễm xoa xoa tay đứng cứng ngắt tại chổ, hơi lớn giọng.
Khóe miệng Thương Lưu Yên cong lên, vẻ mặt cứng ngắt lập tức sinh động. Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm mặt Băng Diễm, tay đang nâng chén thuốc hạ hơn phân nửa...
"Đây rốt cuộc là cái gì?" Băng Diễm lớn tiếng hỏi, nắm mạnh cổ tay Thương Lưu Yên ngăn nàng lại.
"Ha ha, ta đem nó làm đồ ăn rồi!" Thương Lưu Yên như ngọn lửa quỷ mị thoát ra, "Không phải ngươi nói Xà Vương cổ là vũ khí giết người, còn là vật dẫn dùng để chế thuốc đó sao? Ngươi đem nó về đây không phải là muốn ta dùng nó à?
Băng Diễm hoảng sợ, hỗn loạn, mạnh mẽ tự trách gần như làm nàng sụp đỗ.
"Xem a," tiếng cười như chuông bạc, lại quá mức chói tai, "Tay của ta đã bớt sưng, khí huyết trên người lưu thông thông suốt đó là điều mà trước nay chưa từng có. Lại phối với mấy phương thuốc thanh nhiệt giải độc, còn có Mạn Đà La năm đó tỷ tỷ tu luyện Huyễn Thuật dùng qua. Lấy độc trị độc, thật đúng là giống y như thần dược nha!" Thương Lưu Yên vươn ra ngón tay trỏ đã khôi phục như cũ, vuốt lên mặt Băng Diễm.
"Nàng điên rồi!" Băng Diễm hét lớn một tiếng, hất đi chén thuốc trong tay Thương Lưu Yên văng trên mặt đất, màu thuốc đỏ vãi đầy đất, lòng nàng cũng theo đó mà xé nát, "Là ta không tốt, không biết nên dùng nó thế nào, mới mang về Côn Luân. Nhưng nó là độc vật, nàng nếu muốn lấy ra hại người thì cũng thôi, sao nàng lại ăn nó chứ?!
"Ta biết a!" Thương Lưu Yên cười, dáng vẻ hơi điên cuồng, "Ta sẽ chết... Nhưng trước khi chết, ta muốn hủy diệt mọi thứ của tỷ ấy.
"Yên nhi..." Băng Diễm nổi giận, cũng sắp hỏng theo nàng, "Nàng ngược lại không bỏ được, coi như hiện giờ huấn luyện sát thủ mới có thể độc bá một phương, nhưng đứng trước mười hai Băng Dực vẫn chỉ là một con kiến! Nàng đừng làm loạn nữa, mất đi Thương Tuyết Vi, Côn Luân giáo sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, nó chính là cơ nghiệp cả đời của cha nàng! Nàng làm như vậy, cùng nuốt độc tự sát có gì khác nhau?!"
"Nhưng ta phải thử một lần!" Thương Lưu Yên nghiến răng nghiến lợi, Băng Diễm cũng nghẹn lời, giọng điệu thê lương: "Tỷ ấy tu luyện huyễn thuật không phải là dùng phương pháp cấm hay sao, bốn năm luyện thành tuyệt thế thần công, tuy nó cũng để lại di chứng, làm tâm mạch yếu ớt. Ta muốn tự tay đánh bại tỷ ấy, hủy diệt tất cả của tỷ ấy! Tự nhiên càng phải trả giá lớn hơn... Ta đã đem Xà Vương cổ nghiền thành bột làm thuốc dẫn, không có tiền lệ để kham khảo, ta chỉ có thể tự thân thử độc, mới có thể tìm được phương pháp lợi dụng độc tính, đạt tới kết quả ta muốn..."
"Nàng cho đây là hành động vĩ đại Thần Nông nếm bách thảo sao?" Băng Diễm không chút lưu tình cắt ngang, khó nén đau lòng, khàn giọng quát: "Chỉ sợ đến lúc đó không phải nàng lợi dụng nó, mà là nó sử dụng nàng, độc không thể giải sẽ làm nàng sống không bằng chết! Yên nhi... Xét đến cùng nàng vẫn là yêu cô ta như vậy, yêu tới có thể vì cô ta mà đi tìm chết, yêu đến nghiêng trời lệch đất?"
"Vậy ta đây, ta luôn ở bên nàng, được tính là cái gì?"
Thương Lưu Yên tái mặt, không tìm được khe hở nào để phản bác...
Hai người trong điện đứng bất động hồi lâu, Băng Diễm nhắm hai mắt không muốn nhìn bất cứ thứ gì nữa, nước mắt lặng yên rơi xuống, trong gió tuyết khắp trời ngưng kết thành băng. Không biết qua bao lâu, nàng cảm nhận được bờ môi nóng ấm áp lên...
Lại là dạng này, mỗi lần tổn thương mình lại dùng phương thức bá đạo đó vỗ về mình. Thương Lưu Yên không để cho nàng nửa phần cơ hội cự tuyệt, lập tức đi sâu vào bên trong môi lưỡi quấn quít, Băng Diễm vẫn không nhúc nhích, tùy ý người nọ ở trên người mình làm càn, nhiệt độ cơ thể nàng nóng bỏng nhưng không cách nào làm cho Băng Diễm có lại hưng phấn và ấm áp quen thuộc như xưa...
"Trong lòng nàng chung quy không có ta, hôn... Bất quá chỉ là bồi thường của nàng mà thôi." Trong lòng nàng nghĩ, biết rõ nhưng không cách nào tránh né.
Nàng bắt đầu oán hận cái kiểu thân mật không có tình yêu.
Trên lưng nàng lưu vết roi ngang dọc, tim cũng bị nữ nhân này tổn thương phá nát. Băng Diễm đem thân thể nhỏ nhắn hơn so với nhiều nữa nhân khác ôm ngang vào lòng, đi vào nội các, nhẹ nhàng đặt nàng trên nhuyễn tháp. Nàng chết lặng nhìn đến Thương Lưu Yên tự mình cơi bỏ xiêm y, trong con ngươi nóng rực sóng nước dập dờn mê ly, mang theo vẻ mặt khác thường không dễ đoán ra tâm tư.
"Nàng... ngủ đi, ngủ ngon." Ngoài ý liệu Băng Diễm cự tuyệt, thở dài rời đi.
Thương Lưu Yên đang cởi áo bàn tay trắng nõn còn để giữa không trung, nàng kinh ngạc nhìn Băng Diễm đi ra, trên mặt nổi lên đỏ ửng, lại cắn môi, cũng không thốt ra câu nào giữ lại.
Tuyết đêm vẫn êm điềm như cũ, Băng Diễm tựa bên cửa sổ, phá tan sự trầm tĩnh thường ngày. Chuyện cho tới bây giờ, ngay cả nàng cũng bắt đầu ngóng trông Thương Tuyết Vi và Sở Vân Tịch trở về, tất cả sẽ chấm dứt, hay là mở đầu, mọi chuyện cuối cùng sẽ có cách giải quyết thôi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.