Hồng Nhan Nhược Tuyết - Hiểu Mộng Sương Thiên
Chương 68
Hiểu Mộng Sương Thiên
11/09/2024
THIÊN HẠ VÔ SONG
"Thực xin lỗi..." Tô Di Á khuynh người tới trước ôm lấy vòng eo nhỏ của Phong Linh, rúc đầu vào ngực nàng nức nở. Tô Di Á quên mất mình rời khỏi Loan Nguyệt Cung đã bao lâu. Cô cũng không rõ những khó khăn mà Phong Linh phải trãi qua khi đi tìm mình, chỉ biết hơi ấm trước mắt chân thật này, mang đến cho cô hạnh phúc mà cô từng mơ ước đợi chờ...
Kỳ thật Tô Di Á cũng luôn mang theo viên đá vũ hoa mà Phong Linh tặng, cô bỏ nó trong cái túi nhỏ của mình, viên đá mát lạnh được nhiệt độ cơ thể cô bao lấy, nhìn vật nhớ người, tưởng niệm ở đáy lòng cũng miên man không dứt.
Kỳ Phong Linh kiên nhẫn thay cô lau lệ, nhìn chăm chú thật sâu thiên hạ nàng ngày đêm mong nhớ, ánh mắt một giây cũng chưa từng dời đi: "Tôi tìm được cô rồi, cô sẽ không bao giờ xa tôi nữa... Đúng không?"
Hai mắt Tô Di Á ngấn lệ mỉm cười, không nói lời nào nhìn vào mắt Phong Linh, gật mạnh đầu.
"Ta ăn mặc như vầy... Mà cô nhận ra được?" Tô Di Á cúi đầu nhìn trang phục của mình, vén váy lên, hai má đỏ dần.
Phong Linh đặt tay lên đầu vai mềm của cô, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá, đây là cách ăn mặc của Miêu gia, mặc dù có chút phiền phức, trang sức sặc sỡ, châu ngọc đầy người, nhưng vẫn làm nổi bật lên sắc đẹp phi phàm suất chúng của cô, má trắng trang điểm, làm rung động lòng người.
Thật không giống, nhưng cô đổi thành bộ dáng gì ta cũng nhận ra được!" Ánh mắt Phong Linh càng thêm nóng rực, tim đập gia tốc, "Thật sự rất đẹp, rất hợp với cô! Tô Di Á, ừm.., chỉ có tôi có thể nhìn thấy cô như vầy, thật tốt..."
Kiều nhan không nhịn được đỏ bừng, Tô Di Á bất ngờ hôn lên môi Phong Linh, bờ môi trơn bóng tinh tế áp lên cánh môi khô khốc phong sương của nàng, mỗi lần cô chủ động đều có thể làm cho Phong Linh nghẹt thở, ngọt ngào... Phút chốc đốt thành liệt hỏa.
"Đại Nam Sơn Phù Thủy Trại." Kỳ Phong Linh nhớ kỹ từng chữ của địa danh này, đưa tay ôm Tô Di Á vào lòng, hai người dính chặt thân mật ngồi lên tảng đá lớn bên bờ suối, Tô Di Á dịu dàng tựa lên bờ vai nàng, buông thỏng mi mắt cản lại ánh nắng rọi vào tròng mắt, lẳng lặng trầm tư, váy dài theo gió nhẹ bay, xinh đẹp như hoa lửa mê người.
"Khoảng một tháng trước cô ở trong rừng rậm cứu một cô gái Miêu gia, đang chuyển dạ sinh non, còn đích thân đưa cô gái đó về nhà." Phong Linh nhỏ nhẹ nói, trong mắt đầy yêu thương tán thưởng, cười nhẹ, "Người đó chính là phu nhân của thủ lĩnh Thủy Trại. Nếu không phải vì chuyện này, làm cô để lại tung tích, chỉ sợ tôi phải ở trong rừng rậm Nam Cương không mục đích tìm người rồi!"
Tô Di Á cười mà không nói, cánh tay ngọc vòng qua ôm lấy cổ Phong Linh.
"Thực nhìn không ra," Phong Linh trêu ghẹo nói, "Cô lại có tiềm chất làm bà mụ nha!"
"Nói bậy bạ gì đó!" Tô Di Á vỗ nhẹ một cái vào đầu Phong Linh, sẳng giọng: "Biết sơ một chút thôi, vận khí tốt mới không hại người ta, trước kia có xem qua ít sách thuốc."
"Trước kia, là hồi nào?"
"Lúc ở Côn Luân giáo, khi đó bị độc "Nguyệt Thực" áp chế, chúng tỷ muội vì tìm kiếm phương pháp giải độc mà đi trộm của nữ ma đầu mấy quyển sách thuốc." Tô Di Á không nghĩ gì nói ra, Phong Linh ngẩn ra, dường như muốn nói cái gì, rồi lại đem lời tới miệng nuốt trở về.
Mặt Tô Di Á thoáng cái sa sầm, đột ngột nhắc lại chuyện cũ, ánh mắt nàng cũng hơi bối rối.
"Cô..." Rốt cuộc vẫn không nhịn được mà hỏi ra miệng, "Bây giờ cô vẫn còn nhớ cô ấy sao?"
Trong mắt nổi lên một màng hơi nước, Tô Di Á nhìn về phía xa, cười chua chát: "Đương nhiên... Vẫn chưa quên hoàn toàn." Ý thức được mình dậm trúng chổ bất an trong lòng Phong Linh, Tô Di Á quay đầu lại, nhìn chăm chú vào đôi đồng tử sáng ngời đó, mở miệng hỏi: "Nếu ta còn nhớ tỷ ấy, Phong Linh... Vậy phải làm sao?"
Phong Linh kinh ngạc vì câu hỏi thẳng của cô, nàng liền ôm chặt lấy người yêu nàng tha thiết, giống như vậy thản nhiên mỉm cười: "Tôi cùng với cô nhớ cô ấy, Sở Vân Tịch là bằng hữu của hai chúng ta, kỉ niệm của hai chúng ta."
Nước mắt lại dâng lên, đua nhau rơi xuống. Tô Di Á dời tầm mắt theo bóng cây nhìn thẳng lên trời cao xanh thẳm, nàng không biết mình có thể nhớ được bao lâu, bóng người ở trong gió lạnh Tuyết Sơn giãy dụa. Đôi tròng mắt xanh thẳm của người nọ phản chiếu bầu trời, một giấc mộng vĩnh viễn không thể chạm đến, ảo ảnh mờ nhạt lại đẹp đẽ. Cuối cùng, toàn bộ yêu hận ân oán dây dưa đều vì khoảng cách thiên sơn vạn thủy, mà thu nhỏ vĩnh viễn xa rời. Tô Di Á vẫn thường mơ thấy người nọ, mơ thấy bóng lưng của nàng ngày đó bị đại tuyết chôn vùi, khắc sâu trong trí nhớ...
Vân Tịch, Vân Tịch... Hiện tại ta có thể mỉm cười nhớ tới tỷ, nếu tỷ biết cuộc sống hiện tại của ta, cũng sẽ vui vẻ cho ta sao?
"Chúng ta ở lại Miêu trại An gia đi!" Tô Di Á tươi cười xán lạn, đầu ngón tay trong vô thức cọ cọ trong lòng bàn tay Phong Linh.
Hoàng hôn, đỏ như máu.
Một luồng kiếm khí màu đỏ dâng lên, trường kiếm xuyên thấu tà dương, đâm thẳng mà ra... Thân mình bạch y nữ tử lướt nhẹ, kiếm phong quét qua cát bay đá chạy, thổi trúng người quan sát kế bên, quần áo cũng theo gió mà bay phất phới.
Vân Tịch cùng phụ thân ngồi trên thân cây khô trong ốc đảo, gốc cổ thụ này hẳn cũng đã trăm năm, bị chiến tranh tàn phá, gốc cũng lật rồi, một phần ngã nằm trên hồ nước, hai cha con không chớp mắt nhìn Thương Tuyết Vi làm mẫu ngũ thức "Thiên vấn". Vân Tịch một thân màu xám khoác thêm áo chống lạnh, tháo giày ngồi bên chạc cây khô, chân nhỏ đung đưa, trắng nõn đẹp mắt, lướt qua lướt lại trên mặt hồ xanh.
Sở Thiếu Hành cầm trong tay bầu rượu tri kỉ, một bên vừa xem vừa há miệng rót rượu, khoái ý tràn trề, sung sướng cười to nói: "Tuyết Vi thật sự là càng lớn càng giống Minh Tu năm đó rồi, ta nghĩ nếu tay phải vẫn còn, võ công như trước, cũng không nhất định chế ngự được khí thế nha đầu kia!"
"Tất nhiên rồi!" Vân Tịch tươi cười khiến trời chiều càng thêm rực rỡ,
"Khuỷu tay hướng ra ngoài",
"Tuyết Vi của con... Nhất định là thiên hạ vô song!"
Thương Tuyết Vi ánh mắt nghiêm túc, bỗng dưng dừng kiếm, hướng Vân Tịch hỏi: "Đừng có ba hoa, chiêu này thấy rõ ràng chưa?"
Vân Tịch gãi gãi đầu, thành thật trả lời câu hỏi nhưng lại muốn né tránh: "Ta chỉ lo thưởng thức nàng, Tuyết Vi, ta cố gắng đến chết cũng chỉ có thể luyện đến tứ thức a, nàng tha cho ta được không?"
Thương Tuyết Vi thu hồi Xích Nguyệt kiếm đi tới hai cha con nàng, một bộ hoa y không nhiễm bụi trần, như hoa Quỳnh nở rộ trong bóng tối càng thêm thoát tục lãnh diễm. Một đường sớm tối gấp gáp chạy về Côn Luân, hiện giờ đã đến cảnh nội Hồi Cương sa mạc Kumtag, về lại chốn cũ, trong mắt nữ Giáo vương lộ ra mê mang hiếm thấy: "Thiên vấn một thức cuối cùng chỉ có tâm pháp không có chiêu thức, ý là muốn lấy tâm ngự kiếm, kiếm nhân hợp nhất. Bằng ý chí cùng mục tiêu mạnh mẽ đem tánh mạng mình giao cho một kiếm này... Từ lúc ta học thành, chỉ dùng duy nhất một lần..."
"Khi nào?"
"Ở chỗ này, giết chết tộc trưởng Lâu Lan Nỗ Nhĩ Đan và Lan Hạ công chúa." Thương Tuyết Vi lẩm bẩm nói, đối diện với ánh mắt Vân Tịch bỗng nhiên trở nên phức tạp. Đoạn đường trở về này chạm đến hồi ức đã qua, từ thành Đôn Hoàng một đường hướng Tây khắp nơi đều có thể thấy được dấu vết chiến tranh lưu lại cái ngày Côn Luân giáo xua binh Trung Nguyên. Hai người đối chuyện cũ bảo trì im lặng trầm mặc không đề cập tới, nhưng trong lòng vẫn như cũ, như bóng chưa trừ. Dường như hai người đều đang tự trách, cũng đang oán trách hành vi của đối phương lúc trước.
Mặt Vân Tịch lập tức sầm xuống, ánh mắt biến ảo không yên. Sở Thiếu Hành nhất thời cảm thấy mình được xả giận một cách vi diệu, nghĩ thầm đôi trẻ nhà này cần nói chuyện riêng rồi. Vì thế nhanh chóng nhảy khỏi cây khô, cười quay về xe ngựa, tự nói mình say.
Sắc mặt Vân Tịch hơi tái, có chút ưu thương không thể che giấu mà lộ ra, quay bước đến bên rìa cỏ ven hồ, nhìn về dãi cát vàng hoang vu mênh mông bát ngát...
Thương Tuyết Vi không biết nàng đang suy nghĩ gì, trong lòng mơ hồ không vui, cầm kiếm đi theo.
Gió thổi qua sa mạc Kumtag đột nhiên dữ dội lên, như thể sát khí của hồi thảm kịch kia vẫn còn tràn ngập trong không khí, thật lâu không thể tan đi.
Vân Tịch dường như đi tới bờ kia của "trời chiều", dựa vào trí nhớ đoán nơi Lâu Lan bộ trước kia sinh sống. Nữ tử hỗn huyết chậm rãi quỳ xuống, đầu gối chạm xuống nền cát nóng bỏng, tay hốt lấy một nắm cát đưa qua ấn đường... Hai mắt Vân Tịch khép hờ, dường như đang làm một loại tế bái nào đó, để cát từ từ chảy qua kẻ tay...
Trong miệng nàng thì thầm cái gì, mơ hồ không rõ, lại ấm áp khiến cho người đau lòng.
"Nàng đang làm gì?" Thương Tuyết Vi rốt cuộc nhịn không được hỏi.
"Thay người chết cầu nguyện, là ta làm bọn họ gặp họa..."
Lời nói đánh trúng vào điểm mẫn cảm trên người nữ Giáo vương, Thương Tuyết Vi trong lòng phát giận, lạnh lùng nhíu mày nói: "Nàng đây là đang trách ta sao? Lâu Lan Bát Bộ Hồi Cương phản đối ta kịch liệt nhất, coi như không phải vì tìm nàng, ta sớm hay muộn gì cũng muốn tiêu diệt nó! Ta không giết người, người sẽ giết ta, nàng không hiểu!" Nói xong, Thương Tuyết Vi xoay người bỏ đi.
"Tuyết Vi!" Vân Tịch đứng dậy hét gọi tên nàng, đuổi theo bóng lưng khuyên nhủ, "Ta như thế nào sẽ không hiểu, ta biết nàng hận người Hồi Cương tận xương, chỉ là... Hy vọng nàng có thể đổi một loại phương thức khác, không cần ác liệt, tuyệt tình như vậy. Ân - uy nên coi trọng như nhau, bằng không cho dù tương lai nàng có là nữ Vương quyền khuynh Tây Vực, thì phản kháng đấu tranh cũng sẽ không ngừng nghỉ..."
Thương Tuyết Vi dừng lại cước bộ, bờ vai run rẩy, vẫn không quay đầu lại: "Được, ta không giết người vô tội là được."
Giọng điệu của nàng vẫn trong trẻo lạnh lùng như vậy, tay cầm kiếm siết chặt, bóng dáng cao ngạo, lại khiến cho người hận không thể đem nàng ôm chặt vào lòng, thay nàng gánh vác một phần.
Vân Tịch tiến lên, từ sau ôm chặt lấy nàng, môi dán bên tai nàng, lời nói mềm nhẹ như cát chảy: "Tuyết Vi, ta không muốn nàng biến thành nữ ma đầu, ta muốn nàng trở thành nhất đại anh hùng được người yêu mến, nàng cũng đáng được nhận chúng nhân yêu mến.
Thương Tuyết Vi nhếch miệng, cười nói: "Đây là đang dỗ ta sao?"
"Không phải..."
"Nàng không phải luôn gọi ta là nữ ma đầu sao?"
"Tuyết Vi... Ta đã không gọi nữa." Vân Tịch biện giải đến hai má phiếm hồng, thái độ như là đang xin tha thứ.
Thương Tuyết Vi rốt cục xoay người lại, thần sắc không còn ác liệt dữ tợn như vừa nãy, rất có thâm ý mỉm cười: "Nàng có biết, trên đời này chỉ có một người có thể ngăn cản ta."
Tỉnh ngộ, tâm tình như hóa mật ngọt ngào lên. Vân Tịch bắt đầu khơi gợi câu dẫn, đưa tay nâng lên gương mặt hồng nhiễm ánh tà dương, thẹn thùng y như lúc động tình, hay như cảnh tượng trong mộng hồi chia ly. Hồng nhan như tuyết, kiếm thí Thiên Hạ, sợ hãi bỏ lỡ tốt đẹp...
"Có ta ở đây, nàng đừng hòng tiếp tục làm ác!" Khóe môi Vân Tịch câu lên, ánh mắt nóng rực, mang theo vẻ mặt đáng yêu cười xấu, "Ôm đến trên giường, làm cho nàng không thể động đậy!"
Tình thoại trắng trợn như vậy, làm lòng nàng run rẩy, Thương Tuyết Vi hung hăng đẩy Vân Tịch ra không cho ôm nữa, xấu hổ đỏ mặt muốn chạy trốn, Vân Tịch thế nào lại thuận theo, túm nàng lại ôm vào trong lòng... Rốt cuộc sau một hồi xô xô đẩy đẩy, chống cự cũng tiêu, đành tùy ý để Vân Tịch hôn lên môi nàng, xóa tan toàn bộ mất mác và không yên lòng, nháy mắt nàng mất đi toàn bộ khí lực...
Cách đó không xa, một đôi đồng tử đen nhánh nhìn chăm chú vào hai người ôm hôn nhau hồi lâu, chẳng mấy chốc chìm vào ánh tà dương biến mất vô tung.
Côn Luân, Ngưng Hương cung, đêm đen tra tấn giống như Luyện Ngục.
Băng Diễm vừa mới chạy vội tới cửa cung, cảnh tượng trước mắt cùng đủ loại mùi vị hỗn tạp trộn lẫn đánh nàng tan tác, nàng như du hồn đi về phía trước, bất quá mới có mấy chục bước, lại như bước qua một đời dài đằng đẵng.
Thị nữ bưng nước ấm tới lui, hai mươi y quan trong Kim Cung làm thành một vòng tụ tập bên giường Thương Lưu Yên, trên mặt đất vứt đầy khăn và băng gạc dính máu, mùi son phấn trong Noãn Các đã bị mùi máu gay mũi bao trùm đánh tan, tim của Băng Diễm cũng theo hình ảnh quan sát trước mắt mà máu chảy đầm đìa...
Thương Lưu Yên nằm ngửa trên giường, nàng nhỏ giọng rên rỉ, không rõ nỉ non cái gì, dường như đã đau đến cực điểm. Mộ cái khăn chắn ngang ngăn lỗ mũi chảy máu, nhưng ngăn lỗ mũi, máu lại trào ra miệng... Dày vò nàng đến sắc mặt nhợt nhạt dọa người. Tử thần lặng yên tiến đến, ngũ trảo cũng giương ra rồi, cười nhạo sinh mệnh yếu ớt của nàng.
Băng Diễm đẩy hai y quan sang một bên, liền suy sụp quỳ bên cạnh Thương Lưu Yên, nàng run rẩy muốn chạm đến ngọc nhan trắng bệch, bả vai lại bị người hung hăng kéo lại, hành động quá bất ngờ làm cho nàng ngã ngửa ra sau. "Đã loạn thành như vậy rồi còn xô đẩy?!" Thương Hỏa trừng mắt trừng Băng Diễm, hận không thể đem người này ném ra ngoài cung, "Đi ra ngoài mau đi ra ngoài, chờ trị xong rồi vào!"
Băng Diễm y như rối gỗ đứng dậy, lạnh lùng nhìn tới bộ mặt âm hiểm của Thương Hỏa. Bộ dáng Thương Lưu Yên như vậy, khiến cho nàng ngay cả khí lực rút kiếm phản kháng cũng không có, cuối cùng bị hai giáo đồ nắm chặt hai tay lôi ra ngoài...
Đi ra ngoài cũng tốt, không cần ở chổ đó bị mùi máu tươi xông cho ngạt thở, không cần nhìn bộ dáng người nọ thống khổ bất lực giống như sắp chết. Băng Diễm sụt xuống ngồi trên thềm đá, rất nhanh có rất nhiều người ra ra vào vào. Cả Kim Cung bởi vì chuyện này mà ồn ào lên, vô số ánh mắt đang âm thầm nhìn cục diện.
Bông tuyết bay lả tả, đậu lên màu tóc ngân bạch, thiên địa một mãnh tĩnh mịch, gió đêm như bài ca phúng điếu rì rầm. Lãnh nguyệt treo cao phía cuối trời, ở đó có hai ngôi sao là mệnh tinh Song Tử mà Thương Vũ Y từng nói tới, dưới ánh trăng ảm đạm vô quang, mây mù vây dầy đặc.
Lời tiên đoán của ả điên đó lẽ nào sẽ thành hiện thực? Tai tinh đã đi vào quỹ đạo, khiến sao kia rơi xuống, mà nó chính là điềm báo mệnh của Yên nhi?!
Làm sao sẽ... Sao có thể! Cái nữ nhân quyến rũ độc ác đó, rõ ràng không phải là nhân tài luyện võ, nhưng lại cứ nóng vội, đi nuốt độc, luyện bí thuật, chỉ vì trả thù mà đánh đổi tất cả... Bây giờ còn chưa đánh được Thương Tuyết Vi cái nào, thì cái mạng cũng đã muốn tặng đi rồi.
Băng Diễm sầu thảm cười, nàng dựa vào cây cột mơ màng ngủ, mặc cho gió tuyết quét tới làm tứ chi tê dại, dần dần mất đi cảm giác, cả người điều bị tuyết phủ đầy, y hệt pho tượng đống băng, ở trước cửa cung ngồi rất lâu, sau đó...
"Băng Diễm, Băng Diễm, tỉnh!" Ngay tại lúc nàng cho là mình sẽ chết cóng ở ngoài cung thì một âm thanh đột nhiên đánh thức nàng, đầu óc còn mê muội, Băng Diễm mở mắt ra, một lão già cỡ năm mươi mấy tuổi đang đứng bên cạnh, mặt chữ điền tráng rộng, phong sương ngạo cốt.
"Kim trưởng lão!" Băng Diễm dùng kiếm chống đỡ, đầu gối đau nhức, đứng dậy rất khó khăn, "Nàng..."
Thương Kim nhìn bộ dáng nàng đánh giá, Băng Diễm tự tra tấn mình đến thê thảm, thở dài: "Vào đi thôi, bây giờ không sao rồi."
Băng Diễm nhìn qua khe cửa, trong Ngưng Hương cung âm u mờ ảo, nhóm y quan lui ra hơn phân nửa, bên trong vắng lặng lạnh lẽo. Băng Diễm cau mày ấn đường mãi không giãn ra, "Tại sao lại như vậy? Sao lại chảy nhiều máu quá vậy?" Nàng không vội xông vào, mà đứng ở xa xa suy ngẫm vấn đề.
Thương Kim trầm mặc sau một lúc lâu, nhìn chằm chằm đôi đồng tử bích sắc tràn ngập sầu lo, hỏi: "Gần đây Vu Thần đại nhân có dùng qua thứ kỳ lạ gì không?"
Băng Diễm cắn chặt môi không đáp, đầu ngón tay trên Thôn Dương kiếm run run. Thương Lưu Yên khắp nơi giấu diếm chuyện Xà Vương cổ, mà tình huống bây giờ, Băng Diễm vẫn do dự không muốn nói, sợ gây bất lợi cho Yên nhi.
"Máu huyết toàn thân nghịch chuyển, kinh mạch nghịch chuyển, nội hỏa công tâm." Thương Kim thấy bộ dáng Băng Diễm đã đoán được hơn phân nửa, lão một bên tự nói triệu chứng rồi lại mỉa mai một phen: "Ngươi tốt xấu gì cũng coi như là thân tín của nàng, thế nào lại không biết nàng luyện thuật đốt huyết?"
"Cái gì?" Mấy chữ xa lạ này nhất thời làm tim Băng Diễm đập mạnh.
"Đây là bí thuật Tây Vực loại cực hiếm thấy, máu xông vào khí hải, trong thời gian cực ngắn dùng nội tức vận chuyển huyết khí toàn thân, sẽ đạt được nội lực mà người thường phải tu luyện năm đến mười năm mới có được!"
"Cái quái gì..." Sắc mặt Băng Diễm đại biến, khủng hoảng bao trùm: "Trời... Làm sao làm được!"
Thương Kim trầm giọng nói: "Phải trả cái giá rất lớn, tương truyền là lấy độc làm dẫn, hủy hết huyết dịch toàn thân tuần hoàn mới có thể đạt đến mục đích lấy máu động khí. Mà ngươi mang về hộp đá kia, là có mưu tính từ trước?"
"Không, không phải như vậy!" Băng Diễm lớn tiếng phủ nhận.
"Nàng là vì đối phó Giáo vương!" Thương Kim đanh mặt cười lạnh, "Ha, dám nổi lòng tà niệm, ngay cả tỷ tỷ ruột cũng muốn hại, ta xem, đúng là quả báo!"
Kiếm trong tay Băng Diễm run không ngừng, ánh mắt rét lạnh nguyền rủa, cưỡng chế cỗ tức giận cuồn cuộn trong người, khàn giọng hỏi: "Xin hỏi Trưởng lão, Yên nhi... Còn cứu được không?"
Thương Kim liếc nàng một cái, sắc mặt hả hê mỉa mai: "Độc đã bắt đầu phát tác, một là kinh mạch đứt đoạn trở thành phế nhân, hai là... Phát điên thành ma!"
"Thực xin lỗi..." Tô Di Á khuynh người tới trước ôm lấy vòng eo nhỏ của Phong Linh, rúc đầu vào ngực nàng nức nở. Tô Di Á quên mất mình rời khỏi Loan Nguyệt Cung đã bao lâu. Cô cũng không rõ những khó khăn mà Phong Linh phải trãi qua khi đi tìm mình, chỉ biết hơi ấm trước mắt chân thật này, mang đến cho cô hạnh phúc mà cô từng mơ ước đợi chờ...
Kỳ thật Tô Di Á cũng luôn mang theo viên đá vũ hoa mà Phong Linh tặng, cô bỏ nó trong cái túi nhỏ của mình, viên đá mát lạnh được nhiệt độ cơ thể cô bao lấy, nhìn vật nhớ người, tưởng niệm ở đáy lòng cũng miên man không dứt.
Kỳ Phong Linh kiên nhẫn thay cô lau lệ, nhìn chăm chú thật sâu thiên hạ nàng ngày đêm mong nhớ, ánh mắt một giây cũng chưa từng dời đi: "Tôi tìm được cô rồi, cô sẽ không bao giờ xa tôi nữa... Đúng không?"
Hai mắt Tô Di Á ngấn lệ mỉm cười, không nói lời nào nhìn vào mắt Phong Linh, gật mạnh đầu.
"Ta ăn mặc như vầy... Mà cô nhận ra được?" Tô Di Á cúi đầu nhìn trang phục của mình, vén váy lên, hai má đỏ dần.
Phong Linh đặt tay lên đầu vai mềm của cô, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá, đây là cách ăn mặc của Miêu gia, mặc dù có chút phiền phức, trang sức sặc sỡ, châu ngọc đầy người, nhưng vẫn làm nổi bật lên sắc đẹp phi phàm suất chúng của cô, má trắng trang điểm, làm rung động lòng người.
Thật không giống, nhưng cô đổi thành bộ dáng gì ta cũng nhận ra được!" Ánh mắt Phong Linh càng thêm nóng rực, tim đập gia tốc, "Thật sự rất đẹp, rất hợp với cô! Tô Di Á, ừm.., chỉ có tôi có thể nhìn thấy cô như vầy, thật tốt..."
Kiều nhan không nhịn được đỏ bừng, Tô Di Á bất ngờ hôn lên môi Phong Linh, bờ môi trơn bóng tinh tế áp lên cánh môi khô khốc phong sương của nàng, mỗi lần cô chủ động đều có thể làm cho Phong Linh nghẹt thở, ngọt ngào... Phút chốc đốt thành liệt hỏa.
"Đại Nam Sơn Phù Thủy Trại." Kỳ Phong Linh nhớ kỹ từng chữ của địa danh này, đưa tay ôm Tô Di Á vào lòng, hai người dính chặt thân mật ngồi lên tảng đá lớn bên bờ suối, Tô Di Á dịu dàng tựa lên bờ vai nàng, buông thỏng mi mắt cản lại ánh nắng rọi vào tròng mắt, lẳng lặng trầm tư, váy dài theo gió nhẹ bay, xinh đẹp như hoa lửa mê người.
"Khoảng một tháng trước cô ở trong rừng rậm cứu một cô gái Miêu gia, đang chuyển dạ sinh non, còn đích thân đưa cô gái đó về nhà." Phong Linh nhỏ nhẹ nói, trong mắt đầy yêu thương tán thưởng, cười nhẹ, "Người đó chính là phu nhân của thủ lĩnh Thủy Trại. Nếu không phải vì chuyện này, làm cô để lại tung tích, chỉ sợ tôi phải ở trong rừng rậm Nam Cương không mục đích tìm người rồi!"
Tô Di Á cười mà không nói, cánh tay ngọc vòng qua ôm lấy cổ Phong Linh.
"Thực nhìn không ra," Phong Linh trêu ghẹo nói, "Cô lại có tiềm chất làm bà mụ nha!"
"Nói bậy bạ gì đó!" Tô Di Á vỗ nhẹ một cái vào đầu Phong Linh, sẳng giọng: "Biết sơ một chút thôi, vận khí tốt mới không hại người ta, trước kia có xem qua ít sách thuốc."
"Trước kia, là hồi nào?"
"Lúc ở Côn Luân giáo, khi đó bị độc "Nguyệt Thực" áp chế, chúng tỷ muội vì tìm kiếm phương pháp giải độc mà đi trộm của nữ ma đầu mấy quyển sách thuốc." Tô Di Á không nghĩ gì nói ra, Phong Linh ngẩn ra, dường như muốn nói cái gì, rồi lại đem lời tới miệng nuốt trở về.
Mặt Tô Di Á thoáng cái sa sầm, đột ngột nhắc lại chuyện cũ, ánh mắt nàng cũng hơi bối rối.
"Cô..." Rốt cuộc vẫn không nhịn được mà hỏi ra miệng, "Bây giờ cô vẫn còn nhớ cô ấy sao?"
Trong mắt nổi lên một màng hơi nước, Tô Di Á nhìn về phía xa, cười chua chát: "Đương nhiên... Vẫn chưa quên hoàn toàn." Ý thức được mình dậm trúng chổ bất an trong lòng Phong Linh, Tô Di Á quay đầu lại, nhìn chăm chú vào đôi đồng tử sáng ngời đó, mở miệng hỏi: "Nếu ta còn nhớ tỷ ấy, Phong Linh... Vậy phải làm sao?"
Phong Linh kinh ngạc vì câu hỏi thẳng của cô, nàng liền ôm chặt lấy người yêu nàng tha thiết, giống như vậy thản nhiên mỉm cười: "Tôi cùng với cô nhớ cô ấy, Sở Vân Tịch là bằng hữu của hai chúng ta, kỉ niệm của hai chúng ta."
Nước mắt lại dâng lên, đua nhau rơi xuống. Tô Di Á dời tầm mắt theo bóng cây nhìn thẳng lên trời cao xanh thẳm, nàng không biết mình có thể nhớ được bao lâu, bóng người ở trong gió lạnh Tuyết Sơn giãy dụa. Đôi tròng mắt xanh thẳm của người nọ phản chiếu bầu trời, một giấc mộng vĩnh viễn không thể chạm đến, ảo ảnh mờ nhạt lại đẹp đẽ. Cuối cùng, toàn bộ yêu hận ân oán dây dưa đều vì khoảng cách thiên sơn vạn thủy, mà thu nhỏ vĩnh viễn xa rời. Tô Di Á vẫn thường mơ thấy người nọ, mơ thấy bóng lưng của nàng ngày đó bị đại tuyết chôn vùi, khắc sâu trong trí nhớ...
Vân Tịch, Vân Tịch... Hiện tại ta có thể mỉm cười nhớ tới tỷ, nếu tỷ biết cuộc sống hiện tại của ta, cũng sẽ vui vẻ cho ta sao?
"Chúng ta ở lại Miêu trại An gia đi!" Tô Di Á tươi cười xán lạn, đầu ngón tay trong vô thức cọ cọ trong lòng bàn tay Phong Linh.
Hoàng hôn, đỏ như máu.
Một luồng kiếm khí màu đỏ dâng lên, trường kiếm xuyên thấu tà dương, đâm thẳng mà ra... Thân mình bạch y nữ tử lướt nhẹ, kiếm phong quét qua cát bay đá chạy, thổi trúng người quan sát kế bên, quần áo cũng theo gió mà bay phất phới.
Vân Tịch cùng phụ thân ngồi trên thân cây khô trong ốc đảo, gốc cổ thụ này hẳn cũng đã trăm năm, bị chiến tranh tàn phá, gốc cũng lật rồi, một phần ngã nằm trên hồ nước, hai cha con không chớp mắt nhìn Thương Tuyết Vi làm mẫu ngũ thức "Thiên vấn". Vân Tịch một thân màu xám khoác thêm áo chống lạnh, tháo giày ngồi bên chạc cây khô, chân nhỏ đung đưa, trắng nõn đẹp mắt, lướt qua lướt lại trên mặt hồ xanh.
Sở Thiếu Hành cầm trong tay bầu rượu tri kỉ, một bên vừa xem vừa há miệng rót rượu, khoái ý tràn trề, sung sướng cười to nói: "Tuyết Vi thật sự là càng lớn càng giống Minh Tu năm đó rồi, ta nghĩ nếu tay phải vẫn còn, võ công như trước, cũng không nhất định chế ngự được khí thế nha đầu kia!"
"Tất nhiên rồi!" Vân Tịch tươi cười khiến trời chiều càng thêm rực rỡ,
"Khuỷu tay hướng ra ngoài",
"Tuyết Vi của con... Nhất định là thiên hạ vô song!"
Thương Tuyết Vi ánh mắt nghiêm túc, bỗng dưng dừng kiếm, hướng Vân Tịch hỏi: "Đừng có ba hoa, chiêu này thấy rõ ràng chưa?"
Vân Tịch gãi gãi đầu, thành thật trả lời câu hỏi nhưng lại muốn né tránh: "Ta chỉ lo thưởng thức nàng, Tuyết Vi, ta cố gắng đến chết cũng chỉ có thể luyện đến tứ thức a, nàng tha cho ta được không?"
Thương Tuyết Vi thu hồi Xích Nguyệt kiếm đi tới hai cha con nàng, một bộ hoa y không nhiễm bụi trần, như hoa Quỳnh nở rộ trong bóng tối càng thêm thoát tục lãnh diễm. Một đường sớm tối gấp gáp chạy về Côn Luân, hiện giờ đã đến cảnh nội Hồi Cương sa mạc Kumtag, về lại chốn cũ, trong mắt nữ Giáo vương lộ ra mê mang hiếm thấy: "Thiên vấn một thức cuối cùng chỉ có tâm pháp không có chiêu thức, ý là muốn lấy tâm ngự kiếm, kiếm nhân hợp nhất. Bằng ý chí cùng mục tiêu mạnh mẽ đem tánh mạng mình giao cho một kiếm này... Từ lúc ta học thành, chỉ dùng duy nhất một lần..."
"Khi nào?"
"Ở chỗ này, giết chết tộc trưởng Lâu Lan Nỗ Nhĩ Đan và Lan Hạ công chúa." Thương Tuyết Vi lẩm bẩm nói, đối diện với ánh mắt Vân Tịch bỗng nhiên trở nên phức tạp. Đoạn đường trở về này chạm đến hồi ức đã qua, từ thành Đôn Hoàng một đường hướng Tây khắp nơi đều có thể thấy được dấu vết chiến tranh lưu lại cái ngày Côn Luân giáo xua binh Trung Nguyên. Hai người đối chuyện cũ bảo trì im lặng trầm mặc không đề cập tới, nhưng trong lòng vẫn như cũ, như bóng chưa trừ. Dường như hai người đều đang tự trách, cũng đang oán trách hành vi của đối phương lúc trước.
Mặt Vân Tịch lập tức sầm xuống, ánh mắt biến ảo không yên. Sở Thiếu Hành nhất thời cảm thấy mình được xả giận một cách vi diệu, nghĩ thầm đôi trẻ nhà này cần nói chuyện riêng rồi. Vì thế nhanh chóng nhảy khỏi cây khô, cười quay về xe ngựa, tự nói mình say.
Sắc mặt Vân Tịch hơi tái, có chút ưu thương không thể che giấu mà lộ ra, quay bước đến bên rìa cỏ ven hồ, nhìn về dãi cát vàng hoang vu mênh mông bát ngát...
Thương Tuyết Vi không biết nàng đang suy nghĩ gì, trong lòng mơ hồ không vui, cầm kiếm đi theo.
Gió thổi qua sa mạc Kumtag đột nhiên dữ dội lên, như thể sát khí của hồi thảm kịch kia vẫn còn tràn ngập trong không khí, thật lâu không thể tan đi.
Vân Tịch dường như đi tới bờ kia của "trời chiều", dựa vào trí nhớ đoán nơi Lâu Lan bộ trước kia sinh sống. Nữ tử hỗn huyết chậm rãi quỳ xuống, đầu gối chạm xuống nền cát nóng bỏng, tay hốt lấy một nắm cát đưa qua ấn đường... Hai mắt Vân Tịch khép hờ, dường như đang làm một loại tế bái nào đó, để cát từ từ chảy qua kẻ tay...
Trong miệng nàng thì thầm cái gì, mơ hồ không rõ, lại ấm áp khiến cho người đau lòng.
"Nàng đang làm gì?" Thương Tuyết Vi rốt cuộc nhịn không được hỏi.
"Thay người chết cầu nguyện, là ta làm bọn họ gặp họa..."
Lời nói đánh trúng vào điểm mẫn cảm trên người nữ Giáo vương, Thương Tuyết Vi trong lòng phát giận, lạnh lùng nhíu mày nói: "Nàng đây là đang trách ta sao? Lâu Lan Bát Bộ Hồi Cương phản đối ta kịch liệt nhất, coi như không phải vì tìm nàng, ta sớm hay muộn gì cũng muốn tiêu diệt nó! Ta không giết người, người sẽ giết ta, nàng không hiểu!" Nói xong, Thương Tuyết Vi xoay người bỏ đi.
"Tuyết Vi!" Vân Tịch đứng dậy hét gọi tên nàng, đuổi theo bóng lưng khuyên nhủ, "Ta như thế nào sẽ không hiểu, ta biết nàng hận người Hồi Cương tận xương, chỉ là... Hy vọng nàng có thể đổi một loại phương thức khác, không cần ác liệt, tuyệt tình như vậy. Ân - uy nên coi trọng như nhau, bằng không cho dù tương lai nàng có là nữ Vương quyền khuynh Tây Vực, thì phản kháng đấu tranh cũng sẽ không ngừng nghỉ..."
Thương Tuyết Vi dừng lại cước bộ, bờ vai run rẩy, vẫn không quay đầu lại: "Được, ta không giết người vô tội là được."
Giọng điệu của nàng vẫn trong trẻo lạnh lùng như vậy, tay cầm kiếm siết chặt, bóng dáng cao ngạo, lại khiến cho người hận không thể đem nàng ôm chặt vào lòng, thay nàng gánh vác một phần.
Vân Tịch tiến lên, từ sau ôm chặt lấy nàng, môi dán bên tai nàng, lời nói mềm nhẹ như cát chảy: "Tuyết Vi, ta không muốn nàng biến thành nữ ma đầu, ta muốn nàng trở thành nhất đại anh hùng được người yêu mến, nàng cũng đáng được nhận chúng nhân yêu mến.
Thương Tuyết Vi nhếch miệng, cười nói: "Đây là đang dỗ ta sao?"
"Không phải..."
"Nàng không phải luôn gọi ta là nữ ma đầu sao?"
"Tuyết Vi... Ta đã không gọi nữa." Vân Tịch biện giải đến hai má phiếm hồng, thái độ như là đang xin tha thứ.
Thương Tuyết Vi rốt cục xoay người lại, thần sắc không còn ác liệt dữ tợn như vừa nãy, rất có thâm ý mỉm cười: "Nàng có biết, trên đời này chỉ có một người có thể ngăn cản ta."
Tỉnh ngộ, tâm tình như hóa mật ngọt ngào lên. Vân Tịch bắt đầu khơi gợi câu dẫn, đưa tay nâng lên gương mặt hồng nhiễm ánh tà dương, thẹn thùng y như lúc động tình, hay như cảnh tượng trong mộng hồi chia ly. Hồng nhan như tuyết, kiếm thí Thiên Hạ, sợ hãi bỏ lỡ tốt đẹp...
"Có ta ở đây, nàng đừng hòng tiếp tục làm ác!" Khóe môi Vân Tịch câu lên, ánh mắt nóng rực, mang theo vẻ mặt đáng yêu cười xấu, "Ôm đến trên giường, làm cho nàng không thể động đậy!"
Tình thoại trắng trợn như vậy, làm lòng nàng run rẩy, Thương Tuyết Vi hung hăng đẩy Vân Tịch ra không cho ôm nữa, xấu hổ đỏ mặt muốn chạy trốn, Vân Tịch thế nào lại thuận theo, túm nàng lại ôm vào trong lòng... Rốt cuộc sau một hồi xô xô đẩy đẩy, chống cự cũng tiêu, đành tùy ý để Vân Tịch hôn lên môi nàng, xóa tan toàn bộ mất mác và không yên lòng, nháy mắt nàng mất đi toàn bộ khí lực...
Cách đó không xa, một đôi đồng tử đen nhánh nhìn chăm chú vào hai người ôm hôn nhau hồi lâu, chẳng mấy chốc chìm vào ánh tà dương biến mất vô tung.
Côn Luân, Ngưng Hương cung, đêm đen tra tấn giống như Luyện Ngục.
Băng Diễm vừa mới chạy vội tới cửa cung, cảnh tượng trước mắt cùng đủ loại mùi vị hỗn tạp trộn lẫn đánh nàng tan tác, nàng như du hồn đi về phía trước, bất quá mới có mấy chục bước, lại như bước qua một đời dài đằng đẵng.
Thị nữ bưng nước ấm tới lui, hai mươi y quan trong Kim Cung làm thành một vòng tụ tập bên giường Thương Lưu Yên, trên mặt đất vứt đầy khăn và băng gạc dính máu, mùi son phấn trong Noãn Các đã bị mùi máu gay mũi bao trùm đánh tan, tim của Băng Diễm cũng theo hình ảnh quan sát trước mắt mà máu chảy đầm đìa...
Thương Lưu Yên nằm ngửa trên giường, nàng nhỏ giọng rên rỉ, không rõ nỉ non cái gì, dường như đã đau đến cực điểm. Mộ cái khăn chắn ngang ngăn lỗ mũi chảy máu, nhưng ngăn lỗ mũi, máu lại trào ra miệng... Dày vò nàng đến sắc mặt nhợt nhạt dọa người. Tử thần lặng yên tiến đến, ngũ trảo cũng giương ra rồi, cười nhạo sinh mệnh yếu ớt của nàng.
Băng Diễm đẩy hai y quan sang một bên, liền suy sụp quỳ bên cạnh Thương Lưu Yên, nàng run rẩy muốn chạm đến ngọc nhan trắng bệch, bả vai lại bị người hung hăng kéo lại, hành động quá bất ngờ làm cho nàng ngã ngửa ra sau. "Đã loạn thành như vậy rồi còn xô đẩy?!" Thương Hỏa trừng mắt trừng Băng Diễm, hận không thể đem người này ném ra ngoài cung, "Đi ra ngoài mau đi ra ngoài, chờ trị xong rồi vào!"
Băng Diễm y như rối gỗ đứng dậy, lạnh lùng nhìn tới bộ mặt âm hiểm của Thương Hỏa. Bộ dáng Thương Lưu Yên như vậy, khiến cho nàng ngay cả khí lực rút kiếm phản kháng cũng không có, cuối cùng bị hai giáo đồ nắm chặt hai tay lôi ra ngoài...
Đi ra ngoài cũng tốt, không cần ở chổ đó bị mùi máu tươi xông cho ngạt thở, không cần nhìn bộ dáng người nọ thống khổ bất lực giống như sắp chết. Băng Diễm sụt xuống ngồi trên thềm đá, rất nhanh có rất nhiều người ra ra vào vào. Cả Kim Cung bởi vì chuyện này mà ồn ào lên, vô số ánh mắt đang âm thầm nhìn cục diện.
Bông tuyết bay lả tả, đậu lên màu tóc ngân bạch, thiên địa một mãnh tĩnh mịch, gió đêm như bài ca phúng điếu rì rầm. Lãnh nguyệt treo cao phía cuối trời, ở đó có hai ngôi sao là mệnh tinh Song Tử mà Thương Vũ Y từng nói tới, dưới ánh trăng ảm đạm vô quang, mây mù vây dầy đặc.
Lời tiên đoán của ả điên đó lẽ nào sẽ thành hiện thực? Tai tinh đã đi vào quỹ đạo, khiến sao kia rơi xuống, mà nó chính là điềm báo mệnh của Yên nhi?!
Làm sao sẽ... Sao có thể! Cái nữ nhân quyến rũ độc ác đó, rõ ràng không phải là nhân tài luyện võ, nhưng lại cứ nóng vội, đi nuốt độc, luyện bí thuật, chỉ vì trả thù mà đánh đổi tất cả... Bây giờ còn chưa đánh được Thương Tuyết Vi cái nào, thì cái mạng cũng đã muốn tặng đi rồi.
Băng Diễm sầu thảm cười, nàng dựa vào cây cột mơ màng ngủ, mặc cho gió tuyết quét tới làm tứ chi tê dại, dần dần mất đi cảm giác, cả người điều bị tuyết phủ đầy, y hệt pho tượng đống băng, ở trước cửa cung ngồi rất lâu, sau đó...
"Băng Diễm, Băng Diễm, tỉnh!" Ngay tại lúc nàng cho là mình sẽ chết cóng ở ngoài cung thì một âm thanh đột nhiên đánh thức nàng, đầu óc còn mê muội, Băng Diễm mở mắt ra, một lão già cỡ năm mươi mấy tuổi đang đứng bên cạnh, mặt chữ điền tráng rộng, phong sương ngạo cốt.
"Kim trưởng lão!" Băng Diễm dùng kiếm chống đỡ, đầu gối đau nhức, đứng dậy rất khó khăn, "Nàng..."
Thương Kim nhìn bộ dáng nàng đánh giá, Băng Diễm tự tra tấn mình đến thê thảm, thở dài: "Vào đi thôi, bây giờ không sao rồi."
Băng Diễm nhìn qua khe cửa, trong Ngưng Hương cung âm u mờ ảo, nhóm y quan lui ra hơn phân nửa, bên trong vắng lặng lạnh lẽo. Băng Diễm cau mày ấn đường mãi không giãn ra, "Tại sao lại như vậy? Sao lại chảy nhiều máu quá vậy?" Nàng không vội xông vào, mà đứng ở xa xa suy ngẫm vấn đề.
Thương Kim trầm mặc sau một lúc lâu, nhìn chằm chằm đôi đồng tử bích sắc tràn ngập sầu lo, hỏi: "Gần đây Vu Thần đại nhân có dùng qua thứ kỳ lạ gì không?"
Băng Diễm cắn chặt môi không đáp, đầu ngón tay trên Thôn Dương kiếm run run. Thương Lưu Yên khắp nơi giấu diếm chuyện Xà Vương cổ, mà tình huống bây giờ, Băng Diễm vẫn do dự không muốn nói, sợ gây bất lợi cho Yên nhi.
"Máu huyết toàn thân nghịch chuyển, kinh mạch nghịch chuyển, nội hỏa công tâm." Thương Kim thấy bộ dáng Băng Diễm đã đoán được hơn phân nửa, lão một bên tự nói triệu chứng rồi lại mỉa mai một phen: "Ngươi tốt xấu gì cũng coi như là thân tín của nàng, thế nào lại không biết nàng luyện thuật đốt huyết?"
"Cái gì?" Mấy chữ xa lạ này nhất thời làm tim Băng Diễm đập mạnh.
"Đây là bí thuật Tây Vực loại cực hiếm thấy, máu xông vào khí hải, trong thời gian cực ngắn dùng nội tức vận chuyển huyết khí toàn thân, sẽ đạt được nội lực mà người thường phải tu luyện năm đến mười năm mới có được!"
"Cái quái gì..." Sắc mặt Băng Diễm đại biến, khủng hoảng bao trùm: "Trời... Làm sao làm được!"
Thương Kim trầm giọng nói: "Phải trả cái giá rất lớn, tương truyền là lấy độc làm dẫn, hủy hết huyết dịch toàn thân tuần hoàn mới có thể đạt đến mục đích lấy máu động khí. Mà ngươi mang về hộp đá kia, là có mưu tính từ trước?"
"Không, không phải như vậy!" Băng Diễm lớn tiếng phủ nhận.
"Nàng là vì đối phó Giáo vương!" Thương Kim đanh mặt cười lạnh, "Ha, dám nổi lòng tà niệm, ngay cả tỷ tỷ ruột cũng muốn hại, ta xem, đúng là quả báo!"
Kiếm trong tay Băng Diễm run không ngừng, ánh mắt rét lạnh nguyền rủa, cưỡng chế cỗ tức giận cuồn cuộn trong người, khàn giọng hỏi: "Xin hỏi Trưởng lão, Yên nhi... Còn cứu được không?"
Thương Kim liếc nàng một cái, sắc mặt hả hê mỉa mai: "Độc đã bắt đầu phát tác, một là kinh mạch đứt đoạn trở thành phế nhân, hai là... Phát điên thành ma!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.