Hồng Nhan Nhược Tuyết - Hiểu Mộng Sương Thiên
Chương 27: LY BIỆT (Hạ)
Hiểu Mộng Sương Thiên
11/09/2024
Màn đêm âm u, trên trời chỉ có mấy ngôi sao nhấp nháy tỏa ra ánh sáng mờ nhạt. Tựa như ánh nến lay động trên nền trời.
Bóng đêm thẩm thấu tới từng ngóc ngách trong đại điện, trong điện đường rộng rãi hoa lệ truyền đến một loạt tiếng bước chân mơ hồ, sau đó dần trở nên rõ ràng. Vân Tịch lẻ loi đứng trong bóng tối ở Quỳnh Hoa Điện, nhìn cái bàn dài chạm trổ Long văn làm bằng gỗ Tử Đàn và áo khoát lông chồn trên ngọc tọa. Hơi thất thần, một tiếng thở dài khổ não bay đi hòa vào gió đêm vắng lặng...
Vân Tịch trực tiếp đi vào nội đường, bước chân nhẹ nhàng lướt qua mạn che trùng điệp, bay phất phới khẽ chạm vào bình phong gỗ lim màu hồng. Trước mắt là thanh Đoạn Thủy đao lạnh lẽo nặng nề, đang để trên một cái kệ đặc chế. Vân Tịch dừng cước bộ, lẳng lặng đứng đó nhìn Đoạn Thủy đao.
Nàng run rẩy vươn tay, chạm đến thanh đao, trong nháy mắt, ký ức tuổi thơ mãnh liệt tràn về như muốn nuốt trọn nàng... Thanh đao này trong tay cha năm đó, từng tỏa sáng xuất thần như hào quang làm người lóa mắt, đao phong màu xanh ẩn hiện một tia chớp sắc bén, tựa như Tu La điên cuồng khát máu mà không ngừng uống máu từng tên sát thủ thần bí kia. Chỉ cần có người dám tới gần mẹ con các nàng, sẽ thấy Đoạn Thủy đao như Cự Long lao vút dựng lên, ở mọi lúc mọi nơi bảo vệ thời thơ ấu phiêu bạc bấp bênh của nàng...
Mà hiện giờ, đao quang lại ảm đạm khác thường, như thể đã cảm ứng được cảnh ngộ của chủ nhân, trong đêm tối Đoạn Thủy đao ngân lên như khóc than.
Vân Tịch rút mạnh đao ra khỏi vỏ, đao ảnh ánh lên gương mặt trắng bệch tiều tụy của nàng, ánh trăng chiếu vào lưỡi đao ánh lên ánh sáng xanh, nhìn như là nước mắt chảy xuôi... Hít sâu một hơi, Vân Tịch gở Đoạn Thủy đao nặng nề xuống, nắm chặt trong tay.
"Cha... Ban cho con sức mạnh đi!" Nàng đối với Đoạn Thủy đao thì thào tự nói, ánh mắt phẳng lặng như nước.
Vân Tịch từ sau tấm bình phong đi ra, lại bỗng nhiên như nhớ ra cái gì, nàng chậm rãi quay đầu, thấy bức họa Tuyết Linh hồ rất sống động trên bình phong, đôi mắt nhỏ tròn lãnh duệ ranh mãnh như có sinh cơ, thấu hiểu lòng người, cùng Vân Tịch lẳng lặng nhìn nhau... Tuyết Linh hồ, Tuyết Mạn hoa, chính là căn nguyên của mọi thứ.
Vân Tịch đang nhớ lại thời gian lúc đầu mới bị phong làm Thánh sứ, Thương Tuyết Vi đem nàng giam ở Quỳnh Hoa Điện, cũng ngay tại bức họa này, lần đầu tiên đối thoại gay gắt, khi đó nàng nói:
"Sở Vân Tịch, ta đã khai ân cho ngươi được ngồi đọc sách ở trên bàn của ta, vậy mà ngươi còn ở đây chạy loạn, muốn cùng ta chơi trốn tìm sao?"
"Thiên luận" Luân Hồi Thiên, đoạn thứ nhất nói cái gì?"
"Trên đời này chỉ sợ có mình ngươi mới dám ở trước mặt ta nói năng càn rỡ như vậy... Ha ha, thật đúng là rất có ý tứ!"
Khóe môi Vân Tịch lộ ra ý cười, có một sự thỏa mãn và cảm giác hạnh phúc phát ra từ nội tâm bao quanh nàng. Lời nói lạnh lùng nghiêm nghị của người nọ dường như chỉ mới hôm qua, vẫn còn quanh quẩn bên tai nàng. Những hồi ức này rõ ràng như thế, nó đủ cho nàng hồi tưởng lại trăm ngàn lần, những khi nửa đêm thanh vắng, cả đời cũng sẽ không quên.
Vân Tịch nắm chặt Đoạn Thủy đao, xoay người rời đi...
Bên ngoài Thánh Nữ cung trời tối đen như mực, Vân Tịch nhìn chung quanh tránh thoát thị vệ tuần tra khắp nơi trong Kim Cung, như một con hạc nhẹ nhàng lướt tới bên tường cung thành. Nàng biết mấy ngày nay mỗi đêm Thánh Nữ cung đều tắt đèn vào giờ hợi, để tránh tai mắt, mấy tỷ muội trong cảnh tối lửa tắt đèn ở trong phòng bàn luận xôn xao, bàn bạc kế hoạch chạy trốn hoàn hảo nhất.
Chỉ nghe "Cạch" tiếng động rất khẽ, một cái thân ảnh từ ngoài cửa sổ bay vào... Tô Di Á nhanh chóng chăm nến đến kiểm tra, mặt Vân Tịch dưới ánh nến lóe lên. So với mấy ngày trước đây càng thêm trắng bệch, gần như muốn thành cái bóng trong suốt chạm vào liền vỡ.
"Vân Tịch!" Tô Di Á không thể giấu được kinh hỉ, vội vàng gọi nàng.
"Di Á, ta nghĩ xong rồi, chúng ta cùng nhau... Rời đi đi!" Giọng Vân Tịch khàn khàn mỏi mệt, áp chế cảm xúc nội tâm phập phồng, tay nàng nắm Đoạn Thủy đao run nhè nhẹ, mà đôi mắt xanh thẳm lại trở nên sâu không thấy đáy, không còn buồn vui.
Mặc dù biết quyết định của nàng cũng không phải vì mình, nhưng Tô Di Á vẫn kích động như cũ nên không biết nói gì.
Một đêm này, mười bốn người ở trong bóng tối thâu đêm thương nghị, cách ứng đối đủ loại tình huống đột ngột phát sinh, đến lộ tuyến sau khi rời khỏi Côn Luân một cách tỉ mỉ... Mỗi một bước đều cố gắng đạt đến thập toàn thập mỹ, không chê vào đâu được. Tuy rằng mang theo áp lực và thử thách thật lớn, nhưng trong mắt thập tam Thánh nữ mỗi người đều lóe lên tia hưng phấn, thao thao bất tuyệt trưng cầu ý kiến.
Chỉ mình Vân Tịch vẫn lặng im, thẳng đến bình minh...
Mọi người đều tự trở về phòng nghỉ ngơi, dưỡng sức để đêm nay hành động. Vân Tịch đem Đoạn Thủy đao giao cho Tô Di Á tạm thời bảo quản, liền muốn đứng dậy rời đi.
"Vân Tịch..." Tô Di Á lưu luyến không rời gọi nàng, trong con ngươi trong suốt vẫn có một ít lo lắng, lo lắng đêm cuối cùng quan trọng này, Vân Tịch trở về với ôm ấp của Thương Tuyết Vi, sẽ lại dao động.
Vân Tịch quay đầu nhìn cô, ra vẻ thoải mái mà nhún nhún vai, cười nhạt một tiếng: "Nghỉ cho khỏe đi, tối nay giờ Tý ở Địa chi môn gặp, nàng ấy... cứ giao cho ta!"
Mây bay ở chân trời rực rỡ dưới ánh tà dương, giống như Hỏa Phượng Hoàng Niết Bàn sống lại, toàn thân mang kim sắc tường vân tung cánh giữa trời bay lên, bay thẳng đến cửu thiên.
Vân Tịch ngồi ở hành lang bạch ngọc bên ngoài Quỳnh Hoa Điện, dựa lên lang trụ nhìn phương xa. Bầu trời phía Tây tịch dương đỏ rực như máu dần dần lặn xuống, cuối cùng phía sau vạn nhận tuyệt đỉnh băng xuyên biến mất ở đường chân trời...
Bóng tối cũng sắp phủ xuống, trong tay Vân Tịch nắm cái chén bạc và một bầu rượu, từng ngụm đem liệt tửu chuốc xuống yết hầu. Đêm nay phải có loại rượu mạnh này, mới có thể rót thêm sức mạnh và kích thích sự yếu đuối trong nàng, làm tê liệt toàn bộ.
Nàng ngồi một mình nửa canh giờ, trời đã tối hẳn, chỉ còn tinh hà mênh mông ở xa xa, yên lặng ngắm nhìn cung thành cao ngất của Kim Cung ở tuyệt đỉnh Tuyết Sơn. Vân Tịch đứng dậy choáng váng một trận, nàng bám lấy lang trụ để ổn định thân mình, bước nhanh hướng Quỳnh Hoa Điện đi đến...
Trong đại điện, nữ Giáo vương Thương Tuyết Vi ngồi ngay ngắn trước bàn dài, nàng tập trung tinh thần, chuyên chú múa bút thành văn, đôi mày uy nghiêm cùng ánh mắt lạnh lùng Vương giả, nghiêm chỉnh chế định sách lược thiên hạ... Tường Vi nở rộ trong băng tuyết, giơ gai nhọn mà xa cách với người, song một khi đã trầm luân trong vẻ đẹp của nó, bạn sẽ không thể cất bước rời đi...
Vân Tịch nhìn nàng thật sâu, hơi phất tay, cho lui toàn bộ nội thị trong Quỳnh Hoa Điện.
Thương Tuyết Vi từ trong chuyên chú ngẩng đầu, gương mặt Vân Tịch đã ở trước mắt tươi cười xán lạn. Nàng đem bầu rượu chưa uống cạn đặt ở trước bàn nữ Giáo vương, cúi thân xuống nhẹ nhàng ôm cổ Thương Tuyết Vi, mùi rượu từ hơi thở liêu nhân quanh quẩn tâm hồn.
Thương Tuyết Vi nhìn chằm chằm cặp mắt say lờ đờ ôn nhu mơ màng, thất thần nói: "Tịch nhi, uống rượu sao?"
Môi Vân Tịch ngậm vành tai Thương Tuyết Vi, môi hôn lên sợi tóc của nàng, mỉm cười nói: "Đúng vậy a... Ta nhớ nàng, rất nhớ nàng!" Thương Tuyết Vi bật cười, nhưng vẫn không buông chu bút trên tay, "Không phải ta vẫn luôn ở đây sao..."
Vân Tịch liếc mắt nhìn đống công văn chồng chất trên thư án, nhăn mày, nàng đem mặt Thương Tuyết Vi ôm sát vào ngực mình, ít khi bá đạo nói: "Đừng lo mấy chuyện loạn thất bát tao này nữa, đêm nay, ta muốn nàng hoàn toàn thuộc về ta!"
Mặt Thương Tuyết Vi thoáng chốc nổi lên rặng mây đỏ, trong con ngươi vẫn trôi nổi tia sáng trong trẻo lạnh lùng: "Không được! Ta còn có rất nhiều việc..." Nàng lời còn chưa dứt, Vân Tịch bỗng nhiên cầm lấy bầu rượu dốc thẳng liệt tửu vào miệng, Thương Tuyết Vi vô cùng kinh ngạc sửng sốt nhìn nàng, chưa kịp mở miệng nói cái gì, Vân Tịch đã cúi đầu xuống hung hăng hôn lên thiên hạ ở trong lòng...
Một ít liệt tửu từ nụ hôn kinh tâm cuồng nhiệt đưa đến trong miệng Thương Tuyết Vi, nữ Giáo vương cả người run lên, theo bản năng kéo gáy Vân Tịch nghênh hợp nụ hôn của nàng... Làm cho mùi rượu mãnh liệt tràn ngập trong khoan miệng cùng nhau chia đôi, quấn quanh lấy, hợp thành ngọt lành trước nay chưa từng có.
Tinh thần nháy mắt hoảng loạn, chu bút trong tay Thương Tuyết Vi rơi xuống đất, Vân Tịch khi thì hôn nhẹ nhàng chậm chạp, khi thì kịch liệt, chốc lát chủ động tiến công chiếm đoạt, chốc lát lại thối lui ngâm khẽ thì thầm...
"Ôi cái gia hỏa này, hôm nay làm sao vậy nha!" Thương Tuyết Vi dời đôi môi đỏ mọng hơi hơi thở hổn hển, uống phải một ít liệt tửu khi nãy, nên ngực bị đốt thành một đoàn hỏa, xóa tan toàn bộ băng sương và tịch mịch trong mắt nàng. Vân Tịch tiếp tục hôn lên chóp mũi cao ngất đẹp đẽ của nàng, khiến nó đỏ hồng như cánh hoa, làn da mềm nhẵn như gấm, chỉ nghe Vân Tịch khẽ thở dài một tiếng: "Không có gì, chỉ là... Nhớ nàng!"
Nói xong, tay nàng đã kéo ra vạt áo của Thương Tuyết Vi, thuận theo áo yếm màu vàng thêu hoa văn Phượng Hoàng lướt xuống, một tay đặt lên nụ hoa mềm mại trên ngực nàng, khiến nó ở trong lòng bàn tay nháy mắt nở rộ...
"A..." Cả người Thương Tuyết Vi đều tê dại rã rời, nàng lập tức đứng dậy, hai tay ôm chặt lấy thắt lưng Vân Tịch. Điên cuồng phóng túng ôm hôn nàng, bức thiết muốn tan ra cùng một chỗ, phóng thích lửa nóng lan tràn, càng không thể vãn hồi tình niệm...
Vân Tịch xoay người, tay không quét qua, đem toàn bộ công văn trên bàn dài gỗ Tử Đàn chạm trổ Long văn rơi xuống đất, sau đó giống như ra lệnh cho Thương Tuyết Vi: "Ngồi lên đi!" Thương Tuyết Vi trợn mắt há mồm nhìn nàng, Vân Tịch tối nay rất không bình thường, là bởi vì say rượu sao? Tự nhiên điên cuồng lớn mật như thế! Sợi tóc con lai màu nâu đậm rối loạn rơi giữa đôi mày, cứ để y như vậy mà chuyên chú thân thiết nhìn Thương Tuyết Vi, phảng phất như hóa thân thành một khối nam châm thật lớn, hút lấy toàn bộ của nàng!
Ma xui quỷ khiến Thương Tuyết Vi thế nhưng lại chiều theo ý nàng, ngồi trên thư án, chân quấn lên người Vân Tịch, quên đi nghi hoặc mà cùng người yêu hôn triền miên nồng nhiệt... Tay Vân Tịch không an phận trượt xuống, lướt nhẹ vào bên trong chân ngọc của nàng, vuốt ve đến nơi mẫn cảm ướt đẫm Vân Tịch hưng phấn nhẹ nhàng cắn lên đầu vai tuyết trắng của nữ Giáo vương...
"Đừng ở chỗ này... Tịch nhi, chúng ta hồi tẩm cung đi..." Thương Tuyết Vi nhỏ giọng thở gấp, cảm nhận được đầu ngón tay ấm áp của Vân Tịch đã chậm rãi trượt vào thân thể của nàng...
"Lần trước còn ở trên nền tuyết cơ mà, bây giờ ở đây, lại không dám sao?" Vân Tịch xấu xa cười, đầu ngón tay nhấn mạnh vào một cái, nhanh chóng bị chỗ sâu mềm mại cùng sóng nhiệt của nàng cắn nuốt toàn bộ...
"Nhưng... Chổ này có người..."
"Ai dám, thần cản sát thần, Phật chắn giết Phật là được!" Ánh mắt Vân Tịch sắc bén không cho cự tuyệt, hoàn toàn say trong ánh mắt mê ly hờn dỗi của Thương Tuyết Vi. Lại xoay qua bên tai nàng nhỏ giọng thì thầm, ôn nhu trí mạng làm cho người ta mất đi toàn bộ lý trí:
"Tuyết Vi, ta muốn nàng... Ta nghĩ muốn nàng!"
Y phục sặc sỡ của Thương Tuyết Vi đã rơi rớt tán loạn trên mặt đất, nàng ôm sát sau gáy Vân Tịch đem cả người nàng ôm vào thân thể xích lõa của mình, tùy ý Vân Tịch đột kích chiếm đoạt nàng, lấp đầy nàng, hết đợt này đến đợt khác tiếng thở dốc như sóng gió thổi quét qua thiên địa, rốt cuộc không thể tách rời...
Đêm triền miên, dài lâu giống như là vĩnh viễn.
Một lần triền miên ở Quỳnh Hoa Điện trang nghiêm túc mục lúc sau, hai người một đường ôm hôn về tới Tây Lương cung. Sau khi tắm rửa, Vân Tịch thân mình trần trụi mới vừa nằm trên giường, Thương Tuyết Vi liền giống như xà quấn lên. Nàng đem Vân Tịch gắt gao đặt ở dưới thân, tinh tế điên cuồng mà hôn lên môi nàng...
Ánh trăng chiếu vào thân thể trần truồng tuyệt mỹ của hai nữ tử, hai người quấn lấy nhau, tựa như trong thiên địa chỉ còn lại có hơi thở của nhau, dụ hoặc hai người yêu nhau, hoàn thành thời gian dung hợp hoàn hảo nhất.
Thương Tuyết Vi ở trên người Vân Tịch phập phồng luật động, nàng vẫn thấy không đủ, thân thể của nàng lòng của nàng tất cả đều cho Vân Tịch không giữ lại chút gì. Ở trước mặt Vân Tịch, dục vọng của nàng như rơi vào động không đáy, vĩnh viễn đều không đủ...
"Tịch nhi..." Thương Tuyết Vi si mê hôn lên hình xăm Tuyết Mạn hoa trên ngực Vân Tịch, sau đó mút lấy nụ hoa nhỏ xinh cứng rắn, nghẹn ngào ngâm khẽ có chút mơ hồ không rõ... Qua một lúc lâu sau, thở dài thì thầm: "Tịch nhi, hiện tại... Có phải nên đến phiên ta muốn nàng hay không!"
"Hả..." Vân Tịch có chút bối rối than nhẹ, gương mặt thanh tú tái nhợt vì ngượng ngùng mà đỏ lên, Thương Tuyết Vi vuốt ve thân thể vô cùng quen thuộc này, môi lưỡi đã một đường hôn xuống phần bụng bóng loáng bằng phẳng... Nàng tinh tế hôn, làm cho Vân Tịch tận tình cảm thụ mỗi một tấc da thịt bị dấy lên dục vọng. "Tuyết Vi, Tuyết Vi... Đừng..." Vân Tịch đột nhiên bắt lấy bả vai của nàng, muốn ngăn cản ham muốn càng ngày càng mãnh liệt, Thương Tuyết Vi giống như điên rồi nên vô pháp dừng lại, nàng một bên hôn làn da ướt át của Vân Tịch, một bên nhỏ giọng gọi tên nàng...
Đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt tại nhụy hoa mảnh mai, toát ra hương khí quyến rũ mê người, làm cho Thương Tuyết Vi không thể tự chủ mà vuốt ve lên, chậm rãi tham tiến... "Ha~! Khó chịu a, Tuyết Vi!" Vân Tịch hô lên, như một nhi đồng thuần khiết đáng yêu không biết gì, bắt đầu vặn vẹo phản kháng. Thương Tuyết Vi lại càng bị kích thích, nàng muốn tự mình loại bỏ ngượng ngùng của Vân Tịch, làm cho nàng chân chính thành thục và nở rộ!
"Tịch nhi, nàng là của ta!"
Cả người Thương Tuyết Vi nằm xấp xuống, đột nhiên dùng môi lưỡi chiếm cứ nơi mẫn cảm yếu ớt nhất của Vân Tịch... "A, nàng... Nàng làm gì vậy a!" Vân Tịch kinh hãi, Thương Tuyết Vi lại dùng miệng hôn vào nơi đó, hoàn toàn bao phủ nó, nóng đến bỏng rát, hết sức điên cuồng mà liếm mút, nụ hôn này dần dần làm cho đóa hoa trở nên ướt át...
Cả người Vân Tịch run rẩy, chưa bao giờ có kích thích mãnh liệt nào làm cho toàn bộ ý thức của nàng gần như mất đi như vậy, cái gì cũng không còn tồn tại, chỉ còn người nàng yêu nhất, lại dùng môi lưỡi từng điểm ra vào nơi đó, không hề cố kỵ chiếm lấy nàng!
"Tịch nhi, thật ngọt a!" Thương Tuyết Vi ngẩng đầu mỉm cười, tựa như màu đỏ hồng trên cánh hoa đào loang ra, mị hoặc khiến cho người khác điên cuồng! Nàng tiếp tục dùng đầu lưỡi trêu đùa nhụy hoa nhỏ hơi hơi mấp máy lên, càng thêm ra sức. Vân Tịch ngượng ngùng hận không thể tìm một cái lổ để chui xuống, nguyên cái tẩm cung đều quanh quẩn tiếng thở hổn hển không kiềm chế được của mình, nàng cầm lấy gối đầu, đem mặt che lại.
Như vừa trãi qua một cơn bão táp, đóa hoa kiều diễm được tắm táp thỏa thích mà ẩm ướt lên, chảy ra mật dịch trong suốt lóng lánh...
Nàng như thế nào có thể như vậy, lại cố tình trúng vào đêm cuối cùng này...
Vân Tịch cảm thấy cực hạn khoái hoạt, nhưng đằng sau khoái hoạt đó là đau - cực kỳ đau khổ xuyên qua!
"Tuyết Vi, nàng cũng biết qua đêm nay chúng ta sẽ không còn gặp lại, cũng không thể như hiện tại mà triền miên... Vì sao còn muốn đối với ta như vậy, nàng muốn ta... như thế nào có thể rời đi!"
Nước mắt của nàng lần nữa ở thời khắc Thương Tuyết Vi không thể chú ý đến, mà lặng yên rơi xuống.
Kích tình dần tan, chỉ còn bóng đêm thâm trầm yên tĩnh ở lại bên Vân Tịch...
Tỉnh rượu, thân thể mệt mỏi, cơ thể nóng rực cũng lạnh rồi. Vân Tịch cảm thấy từng đợt gió lạnh thổi tiến vào lồng ngực của nàng, khiến nàng có một loại ảo giác gần như ngạt thở. Nàng đem chăn bông thật nhanh che kín, che đi thân thể trần truồng, cùng với người yêu nằm trong khuỷu tay nàng, khóe môi Thương Tuyết Vi vẫn còn lưu lại ý cười an tường vui vẻ, lẳng lặng ngủ.
Vân Tịch nghiêng người đem nàng ôm chặt, thân thể trần truồng cọ xát vào nhau, dấy lên một tia nóng ấm đến đau lòng người... Vân Tịch lại ở trong cái ôm này mà run rẩy, nàng biết đã đến thời điểm rời đi rồi.
Đã sớm chuẩn bị tốt dược hoàn ngậm trong miệng, Vân Tịch cúi thân xuống nhẹ nhàng cạy mở khớp hàm Thương Tuyết Vi, đem dược hoàn đưa vào trong miệng nàng... Đây là an thần đan mà Thương Lưu Yên đưa cho, nhập khẩu liền tan, Thương Tuyết Vi sẽ ngủ mê man đến tám canh giờ, sẽ không thể làm bất cứ chuyện gì trong tám canh giờ đó, nó chính là thời gian vàng để trốn đi.
Trong lúc Thương Tuyết Vi ngủ mơ như một đứa trẻ ngoan ngoãn, hoàn toàn không biết nghênh đón là nàng bực nào tàn khốc!
"Tuyết Vi..." Vân Tịch nỉ non gọi nàng, thẳng đến sườn mặt tuyệt mỹ như điêu khắc này bị nước mắt thấm ướt đến mơ hồ, tất cả ung dung và kiên cường của Vân Tịch, toàn bộ đều biến thành đau thương khắc cốt.
Rất muốn cứ như vậy mà ôm nàng ngủ, ngay khi ánh sáng mặt trời lần thứ hai chiếu rọi lên tuyệt đỉnh Tuyết Sơn, các nàng sẽ mở mắt ra nháy mắt nhìn thấy lẫn nhau, vẫn như trước đây sau mỗi đêm triền miên.
Vân Tịch vùi mặt sâu ở trong gối đầu, khóc như chưa bao giờ được khóc... Vân Tịch bỗng nhiên rất muốn nói ra, nói ra tất cả đau khổ và giằng xé trong nàng, nói ra nàng không muốn rời xa đến cỡ nào. Chính là, nàng cuối cùng cũng không nghe được rồi.
Mà ở bên kia, Tô Di Á đang lo lắng chờ Vân Tịch, cùng nhau bước trên con đường trở lại Trung Nguyên, từ nay về sau sẽ không quay lại nữa.
"Tuyết Vi... Thực xin lỗi!" Trong lòng dường như có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng thời gian đã không đợi nàng, có gì đó như vô hình níu lấy tâm Vân Tịch, muốn kéo nàng rời đi.
"Tuyết Vi, nàng biết không? Ta yêu nàng... Thật sự rất yêu nàng! Nàng có nghe thấy không?"
Vân Tịch cúi thân xuống, hôn nàng, một nụ hôn cuối cùng thay lời từ biệt. Hai hàng lệ cứ thế chảy dài, lạnh lẽo rơi trên má Thương Tuyết Vi.
Vân Tịch xoay người xuống giường, buộc chặt tóc, nhanh chóng đổi lại hắc y đã sớm chuẩn bị tốt. Nàng lặng lẽ nhặt lên cẩm bạch bào của Thánh sứ, ngón tay vuốt ve do dự hồi lâu, sau đó đem nó thật cẩn thận xếp lại, nhanh chóng bỏ vào tay nãy đeo lên phía sau. Nàng hi vọng đem tất cả những gì liên quan tới mình đều xóa sạch, tựa như nàng chưa từng đến, có lẽ... Khi đó, Tuyết Vi... Tỉnh lại, sẽ không quá mức bi thương...
Không thể quay đầu nhìn nàng thêm nữa, mạt bóng đen đơn độc cuốn lên một trận gió chạy đi, Tây Lương cung, chỉ trong thoáng chốc không còn hơi thở của nàng.
- -----------
Bóng đêm thẩm thấu tới từng ngóc ngách trong đại điện, trong điện đường rộng rãi hoa lệ truyền đến một loạt tiếng bước chân mơ hồ, sau đó dần trở nên rõ ràng. Vân Tịch lẻ loi đứng trong bóng tối ở Quỳnh Hoa Điện, nhìn cái bàn dài chạm trổ Long văn làm bằng gỗ Tử Đàn và áo khoát lông chồn trên ngọc tọa. Hơi thất thần, một tiếng thở dài khổ não bay đi hòa vào gió đêm vắng lặng...
Vân Tịch trực tiếp đi vào nội đường, bước chân nhẹ nhàng lướt qua mạn che trùng điệp, bay phất phới khẽ chạm vào bình phong gỗ lim màu hồng. Trước mắt là thanh Đoạn Thủy đao lạnh lẽo nặng nề, đang để trên một cái kệ đặc chế. Vân Tịch dừng cước bộ, lẳng lặng đứng đó nhìn Đoạn Thủy đao.
Nàng run rẩy vươn tay, chạm đến thanh đao, trong nháy mắt, ký ức tuổi thơ mãnh liệt tràn về như muốn nuốt trọn nàng... Thanh đao này trong tay cha năm đó, từng tỏa sáng xuất thần như hào quang làm người lóa mắt, đao phong màu xanh ẩn hiện một tia chớp sắc bén, tựa như Tu La điên cuồng khát máu mà không ngừng uống máu từng tên sát thủ thần bí kia. Chỉ cần có người dám tới gần mẹ con các nàng, sẽ thấy Đoạn Thủy đao như Cự Long lao vút dựng lên, ở mọi lúc mọi nơi bảo vệ thời thơ ấu phiêu bạc bấp bênh của nàng...
Mà hiện giờ, đao quang lại ảm đạm khác thường, như thể đã cảm ứng được cảnh ngộ của chủ nhân, trong đêm tối Đoạn Thủy đao ngân lên như khóc than.
Vân Tịch rút mạnh đao ra khỏi vỏ, đao ảnh ánh lên gương mặt trắng bệch tiều tụy của nàng, ánh trăng chiếu vào lưỡi đao ánh lên ánh sáng xanh, nhìn như là nước mắt chảy xuôi... Hít sâu một hơi, Vân Tịch gở Đoạn Thủy đao nặng nề xuống, nắm chặt trong tay.
"Cha... Ban cho con sức mạnh đi!" Nàng đối với Đoạn Thủy đao thì thào tự nói, ánh mắt phẳng lặng như nước.
Vân Tịch từ sau tấm bình phong đi ra, lại bỗng nhiên như nhớ ra cái gì, nàng chậm rãi quay đầu, thấy bức họa Tuyết Linh hồ rất sống động trên bình phong, đôi mắt nhỏ tròn lãnh duệ ranh mãnh như có sinh cơ, thấu hiểu lòng người, cùng Vân Tịch lẳng lặng nhìn nhau... Tuyết Linh hồ, Tuyết Mạn hoa, chính là căn nguyên của mọi thứ.
Vân Tịch đang nhớ lại thời gian lúc đầu mới bị phong làm Thánh sứ, Thương Tuyết Vi đem nàng giam ở Quỳnh Hoa Điện, cũng ngay tại bức họa này, lần đầu tiên đối thoại gay gắt, khi đó nàng nói:
"Sở Vân Tịch, ta đã khai ân cho ngươi được ngồi đọc sách ở trên bàn của ta, vậy mà ngươi còn ở đây chạy loạn, muốn cùng ta chơi trốn tìm sao?"
"Thiên luận" Luân Hồi Thiên, đoạn thứ nhất nói cái gì?"
"Trên đời này chỉ sợ có mình ngươi mới dám ở trước mặt ta nói năng càn rỡ như vậy... Ha ha, thật đúng là rất có ý tứ!"
Khóe môi Vân Tịch lộ ra ý cười, có một sự thỏa mãn và cảm giác hạnh phúc phát ra từ nội tâm bao quanh nàng. Lời nói lạnh lùng nghiêm nghị của người nọ dường như chỉ mới hôm qua, vẫn còn quanh quẩn bên tai nàng. Những hồi ức này rõ ràng như thế, nó đủ cho nàng hồi tưởng lại trăm ngàn lần, những khi nửa đêm thanh vắng, cả đời cũng sẽ không quên.
Vân Tịch nắm chặt Đoạn Thủy đao, xoay người rời đi...
Bên ngoài Thánh Nữ cung trời tối đen như mực, Vân Tịch nhìn chung quanh tránh thoát thị vệ tuần tra khắp nơi trong Kim Cung, như một con hạc nhẹ nhàng lướt tới bên tường cung thành. Nàng biết mấy ngày nay mỗi đêm Thánh Nữ cung đều tắt đèn vào giờ hợi, để tránh tai mắt, mấy tỷ muội trong cảnh tối lửa tắt đèn ở trong phòng bàn luận xôn xao, bàn bạc kế hoạch chạy trốn hoàn hảo nhất.
Chỉ nghe "Cạch" tiếng động rất khẽ, một cái thân ảnh từ ngoài cửa sổ bay vào... Tô Di Á nhanh chóng chăm nến đến kiểm tra, mặt Vân Tịch dưới ánh nến lóe lên. So với mấy ngày trước đây càng thêm trắng bệch, gần như muốn thành cái bóng trong suốt chạm vào liền vỡ.
"Vân Tịch!" Tô Di Á không thể giấu được kinh hỉ, vội vàng gọi nàng.
"Di Á, ta nghĩ xong rồi, chúng ta cùng nhau... Rời đi đi!" Giọng Vân Tịch khàn khàn mỏi mệt, áp chế cảm xúc nội tâm phập phồng, tay nàng nắm Đoạn Thủy đao run nhè nhẹ, mà đôi mắt xanh thẳm lại trở nên sâu không thấy đáy, không còn buồn vui.
Mặc dù biết quyết định của nàng cũng không phải vì mình, nhưng Tô Di Á vẫn kích động như cũ nên không biết nói gì.
Một đêm này, mười bốn người ở trong bóng tối thâu đêm thương nghị, cách ứng đối đủ loại tình huống đột ngột phát sinh, đến lộ tuyến sau khi rời khỏi Côn Luân một cách tỉ mỉ... Mỗi một bước đều cố gắng đạt đến thập toàn thập mỹ, không chê vào đâu được. Tuy rằng mang theo áp lực và thử thách thật lớn, nhưng trong mắt thập tam Thánh nữ mỗi người đều lóe lên tia hưng phấn, thao thao bất tuyệt trưng cầu ý kiến.
Chỉ mình Vân Tịch vẫn lặng im, thẳng đến bình minh...
Mọi người đều tự trở về phòng nghỉ ngơi, dưỡng sức để đêm nay hành động. Vân Tịch đem Đoạn Thủy đao giao cho Tô Di Á tạm thời bảo quản, liền muốn đứng dậy rời đi.
"Vân Tịch..." Tô Di Á lưu luyến không rời gọi nàng, trong con ngươi trong suốt vẫn có một ít lo lắng, lo lắng đêm cuối cùng quan trọng này, Vân Tịch trở về với ôm ấp của Thương Tuyết Vi, sẽ lại dao động.
Vân Tịch quay đầu nhìn cô, ra vẻ thoải mái mà nhún nhún vai, cười nhạt một tiếng: "Nghỉ cho khỏe đi, tối nay giờ Tý ở Địa chi môn gặp, nàng ấy... cứ giao cho ta!"
Mây bay ở chân trời rực rỡ dưới ánh tà dương, giống như Hỏa Phượng Hoàng Niết Bàn sống lại, toàn thân mang kim sắc tường vân tung cánh giữa trời bay lên, bay thẳng đến cửu thiên.
Vân Tịch ngồi ở hành lang bạch ngọc bên ngoài Quỳnh Hoa Điện, dựa lên lang trụ nhìn phương xa. Bầu trời phía Tây tịch dương đỏ rực như máu dần dần lặn xuống, cuối cùng phía sau vạn nhận tuyệt đỉnh băng xuyên biến mất ở đường chân trời...
Bóng tối cũng sắp phủ xuống, trong tay Vân Tịch nắm cái chén bạc và một bầu rượu, từng ngụm đem liệt tửu chuốc xuống yết hầu. Đêm nay phải có loại rượu mạnh này, mới có thể rót thêm sức mạnh và kích thích sự yếu đuối trong nàng, làm tê liệt toàn bộ.
Nàng ngồi một mình nửa canh giờ, trời đã tối hẳn, chỉ còn tinh hà mênh mông ở xa xa, yên lặng ngắm nhìn cung thành cao ngất của Kim Cung ở tuyệt đỉnh Tuyết Sơn. Vân Tịch đứng dậy choáng váng một trận, nàng bám lấy lang trụ để ổn định thân mình, bước nhanh hướng Quỳnh Hoa Điện đi đến...
Trong đại điện, nữ Giáo vương Thương Tuyết Vi ngồi ngay ngắn trước bàn dài, nàng tập trung tinh thần, chuyên chú múa bút thành văn, đôi mày uy nghiêm cùng ánh mắt lạnh lùng Vương giả, nghiêm chỉnh chế định sách lược thiên hạ... Tường Vi nở rộ trong băng tuyết, giơ gai nhọn mà xa cách với người, song một khi đã trầm luân trong vẻ đẹp của nó, bạn sẽ không thể cất bước rời đi...
Vân Tịch nhìn nàng thật sâu, hơi phất tay, cho lui toàn bộ nội thị trong Quỳnh Hoa Điện.
Thương Tuyết Vi từ trong chuyên chú ngẩng đầu, gương mặt Vân Tịch đã ở trước mắt tươi cười xán lạn. Nàng đem bầu rượu chưa uống cạn đặt ở trước bàn nữ Giáo vương, cúi thân xuống nhẹ nhàng ôm cổ Thương Tuyết Vi, mùi rượu từ hơi thở liêu nhân quanh quẩn tâm hồn.
Thương Tuyết Vi nhìn chằm chằm cặp mắt say lờ đờ ôn nhu mơ màng, thất thần nói: "Tịch nhi, uống rượu sao?"
Môi Vân Tịch ngậm vành tai Thương Tuyết Vi, môi hôn lên sợi tóc của nàng, mỉm cười nói: "Đúng vậy a... Ta nhớ nàng, rất nhớ nàng!" Thương Tuyết Vi bật cười, nhưng vẫn không buông chu bút trên tay, "Không phải ta vẫn luôn ở đây sao..."
Vân Tịch liếc mắt nhìn đống công văn chồng chất trên thư án, nhăn mày, nàng đem mặt Thương Tuyết Vi ôm sát vào ngực mình, ít khi bá đạo nói: "Đừng lo mấy chuyện loạn thất bát tao này nữa, đêm nay, ta muốn nàng hoàn toàn thuộc về ta!"
Mặt Thương Tuyết Vi thoáng chốc nổi lên rặng mây đỏ, trong con ngươi vẫn trôi nổi tia sáng trong trẻo lạnh lùng: "Không được! Ta còn có rất nhiều việc..." Nàng lời còn chưa dứt, Vân Tịch bỗng nhiên cầm lấy bầu rượu dốc thẳng liệt tửu vào miệng, Thương Tuyết Vi vô cùng kinh ngạc sửng sốt nhìn nàng, chưa kịp mở miệng nói cái gì, Vân Tịch đã cúi đầu xuống hung hăng hôn lên thiên hạ ở trong lòng...
Một ít liệt tửu từ nụ hôn kinh tâm cuồng nhiệt đưa đến trong miệng Thương Tuyết Vi, nữ Giáo vương cả người run lên, theo bản năng kéo gáy Vân Tịch nghênh hợp nụ hôn của nàng... Làm cho mùi rượu mãnh liệt tràn ngập trong khoan miệng cùng nhau chia đôi, quấn quanh lấy, hợp thành ngọt lành trước nay chưa từng có.
Tinh thần nháy mắt hoảng loạn, chu bút trong tay Thương Tuyết Vi rơi xuống đất, Vân Tịch khi thì hôn nhẹ nhàng chậm chạp, khi thì kịch liệt, chốc lát chủ động tiến công chiếm đoạt, chốc lát lại thối lui ngâm khẽ thì thầm...
"Ôi cái gia hỏa này, hôm nay làm sao vậy nha!" Thương Tuyết Vi dời đôi môi đỏ mọng hơi hơi thở hổn hển, uống phải một ít liệt tửu khi nãy, nên ngực bị đốt thành một đoàn hỏa, xóa tan toàn bộ băng sương và tịch mịch trong mắt nàng. Vân Tịch tiếp tục hôn lên chóp mũi cao ngất đẹp đẽ của nàng, khiến nó đỏ hồng như cánh hoa, làn da mềm nhẵn như gấm, chỉ nghe Vân Tịch khẽ thở dài một tiếng: "Không có gì, chỉ là... Nhớ nàng!"
Nói xong, tay nàng đã kéo ra vạt áo của Thương Tuyết Vi, thuận theo áo yếm màu vàng thêu hoa văn Phượng Hoàng lướt xuống, một tay đặt lên nụ hoa mềm mại trên ngực nàng, khiến nó ở trong lòng bàn tay nháy mắt nở rộ...
"A..." Cả người Thương Tuyết Vi đều tê dại rã rời, nàng lập tức đứng dậy, hai tay ôm chặt lấy thắt lưng Vân Tịch. Điên cuồng phóng túng ôm hôn nàng, bức thiết muốn tan ra cùng một chỗ, phóng thích lửa nóng lan tràn, càng không thể vãn hồi tình niệm...
Vân Tịch xoay người, tay không quét qua, đem toàn bộ công văn trên bàn dài gỗ Tử Đàn chạm trổ Long văn rơi xuống đất, sau đó giống như ra lệnh cho Thương Tuyết Vi: "Ngồi lên đi!" Thương Tuyết Vi trợn mắt há mồm nhìn nàng, Vân Tịch tối nay rất không bình thường, là bởi vì say rượu sao? Tự nhiên điên cuồng lớn mật như thế! Sợi tóc con lai màu nâu đậm rối loạn rơi giữa đôi mày, cứ để y như vậy mà chuyên chú thân thiết nhìn Thương Tuyết Vi, phảng phất như hóa thân thành một khối nam châm thật lớn, hút lấy toàn bộ của nàng!
Ma xui quỷ khiến Thương Tuyết Vi thế nhưng lại chiều theo ý nàng, ngồi trên thư án, chân quấn lên người Vân Tịch, quên đi nghi hoặc mà cùng người yêu hôn triền miên nồng nhiệt... Tay Vân Tịch không an phận trượt xuống, lướt nhẹ vào bên trong chân ngọc của nàng, vuốt ve đến nơi mẫn cảm ướt đẫm Vân Tịch hưng phấn nhẹ nhàng cắn lên đầu vai tuyết trắng của nữ Giáo vương...
"Đừng ở chỗ này... Tịch nhi, chúng ta hồi tẩm cung đi..." Thương Tuyết Vi nhỏ giọng thở gấp, cảm nhận được đầu ngón tay ấm áp của Vân Tịch đã chậm rãi trượt vào thân thể của nàng...
"Lần trước còn ở trên nền tuyết cơ mà, bây giờ ở đây, lại không dám sao?" Vân Tịch xấu xa cười, đầu ngón tay nhấn mạnh vào một cái, nhanh chóng bị chỗ sâu mềm mại cùng sóng nhiệt của nàng cắn nuốt toàn bộ...
"Nhưng... Chổ này có người..."
"Ai dám, thần cản sát thần, Phật chắn giết Phật là được!" Ánh mắt Vân Tịch sắc bén không cho cự tuyệt, hoàn toàn say trong ánh mắt mê ly hờn dỗi của Thương Tuyết Vi. Lại xoay qua bên tai nàng nhỏ giọng thì thầm, ôn nhu trí mạng làm cho người ta mất đi toàn bộ lý trí:
"Tuyết Vi, ta muốn nàng... Ta nghĩ muốn nàng!"
Y phục sặc sỡ của Thương Tuyết Vi đã rơi rớt tán loạn trên mặt đất, nàng ôm sát sau gáy Vân Tịch đem cả người nàng ôm vào thân thể xích lõa của mình, tùy ý Vân Tịch đột kích chiếm đoạt nàng, lấp đầy nàng, hết đợt này đến đợt khác tiếng thở dốc như sóng gió thổi quét qua thiên địa, rốt cuộc không thể tách rời...
Đêm triền miên, dài lâu giống như là vĩnh viễn.
Một lần triền miên ở Quỳnh Hoa Điện trang nghiêm túc mục lúc sau, hai người một đường ôm hôn về tới Tây Lương cung. Sau khi tắm rửa, Vân Tịch thân mình trần trụi mới vừa nằm trên giường, Thương Tuyết Vi liền giống như xà quấn lên. Nàng đem Vân Tịch gắt gao đặt ở dưới thân, tinh tế điên cuồng mà hôn lên môi nàng...
Ánh trăng chiếu vào thân thể trần truồng tuyệt mỹ của hai nữ tử, hai người quấn lấy nhau, tựa như trong thiên địa chỉ còn lại có hơi thở của nhau, dụ hoặc hai người yêu nhau, hoàn thành thời gian dung hợp hoàn hảo nhất.
Thương Tuyết Vi ở trên người Vân Tịch phập phồng luật động, nàng vẫn thấy không đủ, thân thể của nàng lòng của nàng tất cả đều cho Vân Tịch không giữ lại chút gì. Ở trước mặt Vân Tịch, dục vọng của nàng như rơi vào động không đáy, vĩnh viễn đều không đủ...
"Tịch nhi..." Thương Tuyết Vi si mê hôn lên hình xăm Tuyết Mạn hoa trên ngực Vân Tịch, sau đó mút lấy nụ hoa nhỏ xinh cứng rắn, nghẹn ngào ngâm khẽ có chút mơ hồ không rõ... Qua một lúc lâu sau, thở dài thì thầm: "Tịch nhi, hiện tại... Có phải nên đến phiên ta muốn nàng hay không!"
"Hả..." Vân Tịch có chút bối rối than nhẹ, gương mặt thanh tú tái nhợt vì ngượng ngùng mà đỏ lên, Thương Tuyết Vi vuốt ve thân thể vô cùng quen thuộc này, môi lưỡi đã một đường hôn xuống phần bụng bóng loáng bằng phẳng... Nàng tinh tế hôn, làm cho Vân Tịch tận tình cảm thụ mỗi một tấc da thịt bị dấy lên dục vọng. "Tuyết Vi, Tuyết Vi... Đừng..." Vân Tịch đột nhiên bắt lấy bả vai của nàng, muốn ngăn cản ham muốn càng ngày càng mãnh liệt, Thương Tuyết Vi giống như điên rồi nên vô pháp dừng lại, nàng một bên hôn làn da ướt át của Vân Tịch, một bên nhỏ giọng gọi tên nàng...
Đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt tại nhụy hoa mảnh mai, toát ra hương khí quyến rũ mê người, làm cho Thương Tuyết Vi không thể tự chủ mà vuốt ve lên, chậm rãi tham tiến... "Ha~! Khó chịu a, Tuyết Vi!" Vân Tịch hô lên, như một nhi đồng thuần khiết đáng yêu không biết gì, bắt đầu vặn vẹo phản kháng. Thương Tuyết Vi lại càng bị kích thích, nàng muốn tự mình loại bỏ ngượng ngùng của Vân Tịch, làm cho nàng chân chính thành thục và nở rộ!
"Tịch nhi, nàng là của ta!"
Cả người Thương Tuyết Vi nằm xấp xuống, đột nhiên dùng môi lưỡi chiếm cứ nơi mẫn cảm yếu ớt nhất của Vân Tịch... "A, nàng... Nàng làm gì vậy a!" Vân Tịch kinh hãi, Thương Tuyết Vi lại dùng miệng hôn vào nơi đó, hoàn toàn bao phủ nó, nóng đến bỏng rát, hết sức điên cuồng mà liếm mút, nụ hôn này dần dần làm cho đóa hoa trở nên ướt át...
Cả người Vân Tịch run rẩy, chưa bao giờ có kích thích mãnh liệt nào làm cho toàn bộ ý thức của nàng gần như mất đi như vậy, cái gì cũng không còn tồn tại, chỉ còn người nàng yêu nhất, lại dùng môi lưỡi từng điểm ra vào nơi đó, không hề cố kỵ chiếm lấy nàng!
"Tịch nhi, thật ngọt a!" Thương Tuyết Vi ngẩng đầu mỉm cười, tựa như màu đỏ hồng trên cánh hoa đào loang ra, mị hoặc khiến cho người khác điên cuồng! Nàng tiếp tục dùng đầu lưỡi trêu đùa nhụy hoa nhỏ hơi hơi mấp máy lên, càng thêm ra sức. Vân Tịch ngượng ngùng hận không thể tìm một cái lổ để chui xuống, nguyên cái tẩm cung đều quanh quẩn tiếng thở hổn hển không kiềm chế được của mình, nàng cầm lấy gối đầu, đem mặt che lại.
Như vừa trãi qua một cơn bão táp, đóa hoa kiều diễm được tắm táp thỏa thích mà ẩm ướt lên, chảy ra mật dịch trong suốt lóng lánh...
Nàng như thế nào có thể như vậy, lại cố tình trúng vào đêm cuối cùng này...
Vân Tịch cảm thấy cực hạn khoái hoạt, nhưng đằng sau khoái hoạt đó là đau - cực kỳ đau khổ xuyên qua!
"Tuyết Vi, nàng cũng biết qua đêm nay chúng ta sẽ không còn gặp lại, cũng không thể như hiện tại mà triền miên... Vì sao còn muốn đối với ta như vậy, nàng muốn ta... như thế nào có thể rời đi!"
Nước mắt của nàng lần nữa ở thời khắc Thương Tuyết Vi không thể chú ý đến, mà lặng yên rơi xuống.
Kích tình dần tan, chỉ còn bóng đêm thâm trầm yên tĩnh ở lại bên Vân Tịch...
Tỉnh rượu, thân thể mệt mỏi, cơ thể nóng rực cũng lạnh rồi. Vân Tịch cảm thấy từng đợt gió lạnh thổi tiến vào lồng ngực của nàng, khiến nàng có một loại ảo giác gần như ngạt thở. Nàng đem chăn bông thật nhanh che kín, che đi thân thể trần truồng, cùng với người yêu nằm trong khuỷu tay nàng, khóe môi Thương Tuyết Vi vẫn còn lưu lại ý cười an tường vui vẻ, lẳng lặng ngủ.
Vân Tịch nghiêng người đem nàng ôm chặt, thân thể trần truồng cọ xát vào nhau, dấy lên một tia nóng ấm đến đau lòng người... Vân Tịch lại ở trong cái ôm này mà run rẩy, nàng biết đã đến thời điểm rời đi rồi.
Đã sớm chuẩn bị tốt dược hoàn ngậm trong miệng, Vân Tịch cúi thân xuống nhẹ nhàng cạy mở khớp hàm Thương Tuyết Vi, đem dược hoàn đưa vào trong miệng nàng... Đây là an thần đan mà Thương Lưu Yên đưa cho, nhập khẩu liền tan, Thương Tuyết Vi sẽ ngủ mê man đến tám canh giờ, sẽ không thể làm bất cứ chuyện gì trong tám canh giờ đó, nó chính là thời gian vàng để trốn đi.
Trong lúc Thương Tuyết Vi ngủ mơ như một đứa trẻ ngoan ngoãn, hoàn toàn không biết nghênh đón là nàng bực nào tàn khốc!
"Tuyết Vi..." Vân Tịch nỉ non gọi nàng, thẳng đến sườn mặt tuyệt mỹ như điêu khắc này bị nước mắt thấm ướt đến mơ hồ, tất cả ung dung và kiên cường của Vân Tịch, toàn bộ đều biến thành đau thương khắc cốt.
Rất muốn cứ như vậy mà ôm nàng ngủ, ngay khi ánh sáng mặt trời lần thứ hai chiếu rọi lên tuyệt đỉnh Tuyết Sơn, các nàng sẽ mở mắt ra nháy mắt nhìn thấy lẫn nhau, vẫn như trước đây sau mỗi đêm triền miên.
Vân Tịch vùi mặt sâu ở trong gối đầu, khóc như chưa bao giờ được khóc... Vân Tịch bỗng nhiên rất muốn nói ra, nói ra tất cả đau khổ và giằng xé trong nàng, nói ra nàng không muốn rời xa đến cỡ nào. Chính là, nàng cuối cùng cũng không nghe được rồi.
Mà ở bên kia, Tô Di Á đang lo lắng chờ Vân Tịch, cùng nhau bước trên con đường trở lại Trung Nguyên, từ nay về sau sẽ không quay lại nữa.
"Tuyết Vi... Thực xin lỗi!" Trong lòng dường như có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng thời gian đã không đợi nàng, có gì đó như vô hình níu lấy tâm Vân Tịch, muốn kéo nàng rời đi.
"Tuyết Vi, nàng biết không? Ta yêu nàng... Thật sự rất yêu nàng! Nàng có nghe thấy không?"
Vân Tịch cúi thân xuống, hôn nàng, một nụ hôn cuối cùng thay lời từ biệt. Hai hàng lệ cứ thế chảy dài, lạnh lẽo rơi trên má Thương Tuyết Vi.
Vân Tịch xoay người xuống giường, buộc chặt tóc, nhanh chóng đổi lại hắc y đã sớm chuẩn bị tốt. Nàng lặng lẽ nhặt lên cẩm bạch bào của Thánh sứ, ngón tay vuốt ve do dự hồi lâu, sau đó đem nó thật cẩn thận xếp lại, nhanh chóng bỏ vào tay nãy đeo lên phía sau. Nàng hi vọng đem tất cả những gì liên quan tới mình đều xóa sạch, tựa như nàng chưa từng đến, có lẽ... Khi đó, Tuyết Vi... Tỉnh lại, sẽ không quá mức bi thương...
Không thể quay đầu nhìn nàng thêm nữa, mạt bóng đen đơn độc cuốn lên một trận gió chạy đi, Tây Lương cung, chỉ trong thoáng chốc không còn hơi thở của nàng.
- -----------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.