Hồng Nhan Nhược Tuyết - Hiểu Mộng Sương Thiên
Chương 31: Quyển hạ: Kiếm tương tư - như cầu vồng
Hiểu Mộng Sương Thiên
11/09/2024
Nhạn lạc bình sa Quan Sơn Nguyệt, cô thành diêu vọng Ngọc Môn Quan.
Rời khỏi sa mạc Kumtag ngày thứ ba, Vân Tịch và thập tam Thánh nữ đã tới được thành Đôn Hoàng. Thúc ngựa về phía Đông, bụi vàng bay cuồn cuộn, đôi mắt Vân Tịch dưới ánh nắng mặt trời ánh xanh lấp lánh dần dần thu lại, nhìn về phía xa trông thấy một tòa thành kiêu ngạo đứng sừng sững giữa một vùng cát vàng mênh mông trong sa mạc Gobi.
Thập tam Thánh nữ đến sát cổng thành liền xuống ngựa, nhìn khắp bốn phía. Mười mấy năm trước, khi các nàng còn nhỏ lần đầu tiên bị Côn Luân giáo bắt đi, được Trung Nguyên kiếm khách Long Hành Thiên cứu trở về. Sau đó theo sư phụ bước chân vào giang hồ, cùng sư huynh chinh chiến thiên hạ... Ba năm trước đây khi đang trên đường trở về Đôn Hoàng thì ở ngoại thành Gobi bị Thương Tuyết Vi bắt đi. Hiện tại rốt cục cũng về lại nơi này, khởi đầu của tất cả duyên kiếp, rẽ ngoặc, sẽ bắt đầu lại một lần nữa...
"Ai ở bên dưới!" Trên đầu thành truyền đến một tiếng quát nghiêm khắc, một kẻ có da mặt ngăm đen lộ ra dò xét. Cửa thành đóng chặt không mở, thương nhân tụ trong trọng trấn Tây Bắc đã lâu bởi vì con đường tơ lụa bị phong bế, thế cục Tây Vực đang hổn loạn, thành đã phong hơn nửa tháng.
Tất cả mọi người đưa mắt về phía đại sư tỷ Tô Lãnh, nữ tử thanh lịch dịu dàng mỉm cười, Tô Lãnh thông thả bước trên mặt đất, đem trường kiếm cầm trong tay giơ lên đỉnh đầu, nghiêm nghị nghiêng một chút... Kiếm hoa trong nháy mắt chói lọi bốn phía hoang mạc, ánh sáng phản chíu mãnh liệt làm nhóm lính gác ở đầu thành mở mắt không lên...
"Tô Lãnh cầu kiến Mạc Tây Tiết Độ Sứ tướng quân, thanh kiếm ngự tứ ở đây, mong rằng tướng quân tận mắt đến nhìn phân rõ thật giả, cho ta nhập quan!"
Trên đầu thành truyền đến một trận ồn ào kinh ngạc, qua sau một lúc lâu, cửa thành mở rộng ra, một nam tử trẻ tuổi thân mặc cẩm tú quan bào bước nhanh vội vàng đi tới. Y cẩn thận tỉ mỉ nhìn mặt Tô Lãnh, Tô Lãnh vẫn như cũ thản nhiên cười, một tay đem bảo kiếm đưa cho hắn. Tiết Độ Sứ trẻ tuổi lúc này mới phát hiện, hoa văn ẩn giữa thanh kiếm tinh xảo, rõ ràng có khắc một chữ "Long" nạm vàng!
"Tôn sư vốn là Hộ Quốc Công Long Hành Thiên, sư huynh của chúng ta... Chính là đương kim Hoàng Thượng!" Tô Lãnh không muốn nói nhiều, một câu trúng đích.
Song xem ra thân phận kẻ trấn thủ Đôn Hoàng này hãy còn thấp, chưa từng thấy qua, chỉ dựa vào một thanh kiếm, làm thế nào để xác định chữ thật giả?
Tay Mạc Tây Tiết Độ Sứ đột nhiên run run, xác thực chưa đủ để được thông qua. Hắn xoay người đối Phó Tướng nói: "Lấy bức họa!"
Phó Tướng trở về, dâng lên một bức họa cuộn tròn. Mạc Tây Tiết Độ Sứ hồ nghi mở ra họa quyển, đối chiếu một chút, thần sắc mừng rỡ, lập tức quỳ xuống đất phủ bái: "Vi thần Mạc Tây Tiết Độ Sứ Phiền Vô Diêm tham kiến Quận chúa! Mấy năm qua Hoàng Thượng luôn luôn tìm kiếm tung tích của người, ban họa quyển tới các trọng trấn ở biên thuỳ, vi thần chậm trễ, cung nghênh Quận chúa hồi Trung Nguyên!"
"Cung nghênh quận chúa hồi Trung Nguyên!" Cửa thành mở rộng ra, các tướng sĩ thủ thành quỳ xuống hai bên, tiếng hô rung trời.
Mười ba vị bạch y nữ tử nhảy lên ngựa, chuyện cho tới bây giờ, gian nan mỗi bước đều theo bên người, trời xanh vạn dặm ánh lên nét mặt tươi cười!
"Vị kia là bằng hữu của chúng ta, sẽ theo chúng ta vào thành." Tô Lãnh chỉ chỉ Vân Tịch, lại nói, "Tỷ muội chúng ta mượn quý phủ của ngài nghỉ tạm mấy ngày, chuyện... sẽ nói sau!"
Phiền Vô Diêm liên tục gật đầu: "Vi thần tuân chỉ!"
Mọi người vào quý phủ Mạc Tây Tiết Độ Sứ nghỉ ngơi mấy canh giờ, tắm rửa thay y phục, hưởng dụng ngọ thiện. Một đường bôn ba khổ cực cuối cùng cũng được thư thả ít nhiều. Nghỉ ngơi không sai biệt lắm, lát sau Tô Lãnh liền cho gọi mọi người tới phòng, thương nghị sắp xếp hành trình kế tiếp...
Vân Tịch vẫn luôn đờ đẫn nghe Tô Lãnh trò chuyện cùng Phiền Vô Diêm, nói mấy năm này gặp trắc trở, nói hiện nay tình cảnh hiểm nguy phức tạp. Từ Thánh nữ bị cầm tù ở Côn Luân giáo đến Trung Nguyên thành quận chúa của Cơ thị Vương triều, tuy quá trình trãi qua nhiều cay đắng, nhưng đều bị Tô Lãnh im lặng mỉm cười mà lướt qua...
Tất cả mọi người đều không hề đề cập đến người kia, càng lảng tránh, tên người kia lại càng như mây đen u ám nặng nề không xua đi được. Cái tên đó đều khắc sâu trong linh hồn của mỗi người, nó đã sớm quấn chặt lấy trái tim đang bàng hoàng và bất an của Vân Tịch, mỗi một lần tim đập nháy mắt sẽ sinh ra một loại cảm ứng, làm cho nàng hốt hoảng, làm cho nàng mê muội...
Vân Tịch không biết mình đã thất thần tự khi nào, tiếng nói chuyện của mọi người dần dần bị nhịp điệu diệu kỳ bao phủ, ánh chiều tà le lói từ cửa sổ hắt vào, tiếp đó nàng nhìn thấy hoang nguyên Gobi, bão cát dữ dội ở đại mạc làm nhòe khóe mắt lữ nhân. Nàng nghe thấy tiếng sáo du dương, liên miên không dứt thương nhớ bao trùm nơi hoang mạc...
Nàng nhìn thấy một nữ tử kề sáo bên môi, dưới chân nàng là đá nhọn lởm chởm, phía sau là hoàng hôn đỏ rực, chói lọi hắt lên bạch y nhuộm lên màu máu, nhìn diêm dúa ma mị khiến cho người sợ hãi, giống như hoa Kinh Cức trong hoang mạc, đỏ rực như hồng liên liệt hỏa ở Địa ngục...
"Tuyết Vi, Tuyết Vi... Nàng làm sao vậy?! Đó là máu của nàng ấy ư, hay là của người khác? Vân Tịch vùng vẫy muốn hô ra tiếng, nhưng mà cổ họng của nàng chỉ có thể phát ra tiếng thở hổn hển mơ hồ, mà nàng ấy, hình như là đang ở một không gian khác, không nghe thấy được...
Ở giữa thiên địa, nàng cô quạnh độc tấu một khúc Ly Ca:
"Hạ chi tuyết, vân chi quang
Phiêu phiêu như mộng, triển chuyển bàng hoàng
Trường dạ mạn mạn, tư quân thành thương
Hà nhật khiển quyện, địa lão thiên hoang..." Khương địch uyển chuyển như nước, sâu lắng nghẹn ngào.
"Tuyết Vi! Là nàng sao?" Vân Tịch bất chấp hét lên, hấp tấp chạy tới, nữ tử ngoái đầu nhìn lại trong nháy mắt, nàng thoáng thấy được lệ quang rơi xuống vỡ vụn...
"Tuyết Vi!" Vân Tịch đột nhiên kêu ra tiếng, nàng rốt cục bừng tỉnh, lại thấy ánh mắt u oán khác thường của cả phòng đều nhìn mình chằm chằm, sắc mặt Tô Di Á tái xanh, cắn môi quay đầu đi. Thì ra là nàng tựa lưng trên ghế ngủ quên, Vân Tịch xấu hổ cả gương mặt đỏ bừng, cúi đầu tránh ánh mắt hùng hổ doạ người của các nàng.
"Đây là lúc nào rồi, cô còn ở đó có hứng thú mà mộng xuân!" Bích Thiên lạnh lùng mở miệng chỉ trích.
Tô Lãnh giơ tay lên ngăn lại, thở dài mỉm cười: "Sở Vân Tịch, chúng ta mới vừa nói, cô có nghe thấy không?" Vân Tịch trừng mắt nhìn, hồi lâu khẽ chớp mắt lông mi hơi hơi rung động, vẻ mặt mê mang: "Thực xin lỗi... Tô Lãnh tỷ tỷ... Nói lại lần nữa đi."
"Chúng ta quyết định xuôi nam, giúp tỷ cứu cha tỷ ra!" Tô Di Á tiếp nhận nói, gắt gao nhìn chằm chằm mặt Vân Tịch, càng nhìn càng tức, càng tức lại càng muốn có được nàng, muốn đem nàng hòa vào cơ thể mình, không bao giờ muốn nghe nàng nhắc tới cái tên chết tiệt kia nữa!
"Giúp ta? Không, không cần làm vậy! Mọi người hãy nghe ta nói..." Vân Tịch có chút nóng nảy, nàng cầm Đoạn Thủy đao để ở trên bàn lên, trong ánh mắt ẩn chứa sự kiên quyết mà không ai có khả năng lay động, "Các tỷ muội một đường chiếu cố, Vân Tịch đã vô cùng cảm kích rồi! Ân oán của Sở gia, Vân Tịch chỉ muốn một mình gánh vác! Bằng không... Bằng không ta cũng sẽ không im lặng mà rời khỏi Côn Luân... Hiện giờ thân phận của mọi người đã là Quận chúa, Hoàng Thượng cũng một mực tìm kiếm tung tích của mọi người, các tỷ muội hẳn là nên khởi hành về kinh, đó mới là nơi an toàn nhất!"
"Cô nghĩ rằng chúng ta rất muốn dính vào chuyện của cô sao?" Tử Kiếm liếc Vân Tịch một cái, thẳng thắng lạnh lùng nói, "Tô Di Á đang nghĩ gì chả nhẽ cô không hiểu, chuyện của cô chính là chuyện của muội ấy, mà tỷ muội chúng ta lại là một thể, chuyện của Tam nhi chính là chuyện của chúng ta! Cô muốn một mình đi chịu chết, vậy cô có nghĩ tới Tam nhi của chúng ta sẽ thế nào không! Cho nên... chuyện của cô chúng ta nhất định phải quản!"
Vân Tịch nhất thời nghẹn lời, nàng thật sự không muốn liên luỵ đến bất kỳ ai, nhưng tại sao lại có nhiều người, bị nỗi đau của nàng liên lụy như vậy! Lần này, phải kết thúc như thế nào đây?
"Nhưng mà... Hoàng Thượng đang tìm mọi người a." Vân Tịch thật cẩn thận nhắc nhở nói.
Không ngờ Tô Lãnh vươn người đứng dậy, thoáng có chút lơ đãng, đôi mắt vốn dĩ luôn tĩnh lặng lại nổi lên gợn sóng, "Hoàng Thượng không có phong chúng ta làm Quận chúa, chúng ta vẫn chỉ là những du hiệp lưu lạc giang hồ mà thôi. Phiền đại nhân sẽ đem tin tức báo lại cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng ngày lo trăm việc, chúng ta... Không cần phải quấy nhiễu Thánh giá. Sau khi cứu được cha cô, chúng ta sẽ lập tức khởi hành đi Nam Cương, thăm sư phụ!"
Tô Lãnh vốn là người dịu dàng như nước nhưng giờ phút này lại phảng phất như kết một tầng băng, nàng nói xong phẩy tay áo bỏ đi, không có ý định cho mọi người có cơ hội phản bác. Ai cũng im lặng không nói, làm cho Vân Tịch nghi hoặc càng sâu.
Hoa đăng bắt đầu được thắp lên, bóng đêm bao phủ cả thành Đôn Hoàng, Tô Di Á dắt Vân Tịch ra ngoài đi dạo.
Cô biết Vân Tịch rất nhớ Thương Tuyết Vi, mỗi lần thất thần từ đáy mắt nàng luôn tiết lộ ra điều đó, ngay cả lúc cau mày, rồi những khi nàng miễn cưỡng cười vui càng thêm rõ nét...
Nhớ nhung thì thế nào, Vân Tịch, từ thời khắc muội chọn lựa rời khỏi người kia, thì cương vực dưới chân hai người đã chia cắt, vĩnh viễn không có đường về. Cuối cùng rồi, thời gian cũng sẽ chữa lành hết thảy mọi thứ không phải sao...
Tô Di Á quyết định cùng Vân Tịch dạo phố để giải sầu, để cho nàng dùng mắt đi cảm thụ cuộc sống chân thực chứ không phải suốt ngày cứ nghĩ tới mấy cái ảo tưởng xa vời. Ngắm nhìn những sự vật mới mẻ, nhìn mấy đứa trẻ chạy nhảy vui đùa trên đường, mấy quán nhỏ buôn bán đơn giản nhưng lại ngập tràn hạnh phúc, nhìn thương nhân lui tới không dứt, thưởng thức mỹ thực đầy đường, ngắm nghía vòng cổ ngọc trai cùng phong thổ nhân tình Tây Vực...
Hai người đi trên đường đã thay đổi cách ăn mặc của tộc nhân Dụ Cố, Tô Di Á bận váy màu đỏ tay áo bó sát, xinh đẹp tú nhã, vô cùng thanh lệ động lòng người. Còn Vân Tịch mượn một bộ áo dài màu thủy lam của con trai Phiền Vô Diêm, chân mang giày gấm đỏ, eo buộc thắt lưng màu vàng, tóc dài buộc cao, đầu đội mũ cao màu đen (giống mũ cao bồi ấy). Hai người cặp tay nhau đi trên đường phố, y hệt một đôi tiểu tình nhân làm cho người ta cực kỳ hâm mộ. Khiến mấy cô gái của Dụ Cố tộc nhiệt tình quẳng ném ánh mắt nóng bỏng chăm chú nhìn vào Vân Tịch làm cho nàng đỏ mặt nhanh chóng kéo thấp vành mũ xuống, không ngừng hỏi Tô Di Á: "Có phải mấy cô gái đó nhận ra muội không? Hay là do muội mặc như vầy rất quái dị? Di Á, hay là chúng ta về đi!"
"Yên tâm, ở thành Đôn Hoàng không có giáo đồ Côn Luân!" Tô Di Á cười đến mắt híp thành một đường, ôm Vân Tịch càng chặt hơn, hoàn toàn đắm chìm trong sự hãnh diện ngọt ngào, "Tỷ mặc rất đẹp, đẹp đến không thể đẹp hơn nữa!"
Hai người đi dạo đến một quán nhỏ rồi ngồi xuống, đại nương làm bún nhiệt tình hiếu khách tay nghề lại rất tốt. Chỉ một thoáng công phu, hai chén bún thịt dê đã được đưa đến trước mặt.
Trong đó có rau thơm, hẹ, ớt mọi thứ đều tươi ngon, xanh xanh đỏ đỏ, mùi xông vào mũi thơm ngon khiến người phát thèm, béo mà không ngậy. Không hổ là món ăn bình dân đặc biệt nhất ở Đôn Hoàng, Tô Di Á tâm tình rất tốt, ngay cả ăn hai chén cũng không thấy no.
Vân Tịch nhìn một bộ tham ăn của cô nàng liền bật cười: "Chậm một chút, chậm một chút, không sợ no chết a!"
Đôi mày Tô Di Á nhíu lại, lại càng không quản tướng ăn: "No chết đỡ hơn đói chết, về sau chúng ta còn đường rất dài phải chạy nha, không ăn nhiều một chút không có khí lực để đi đâu!"
Đại nương bán bún nhìn tới hai vị khách tham ăn, ý cười hằn trên khóe mắt: "Vị cô nương này thật có phúc khí a, tiểu tướng công nhà cô bộ dạng thật tuấn nha, nhưng nhìn đi nhìn lại thế nào cũng trông giống một đại cô nương đâu!"
Tô Di Á vừa húp một muỗng nước thiếu chút nữa bị sặc mà phun ra, cười ha ha: "Đại nương nói rất đúng a, ta cũng yêu thích hắn giống như một đại cô nương!" Nói xong còn hướng Vân Tịch nháy mắt đầy thâm ý.
Vân Tịch khó chịu bĩu môi, sắc mặt lại theo thói quen mà ửng đỏ.
Tô Di Á ăn xong hai chén bún thịt dê, lại gọi thêm một dĩa đậu phọng rang muối, tựa vào góc bàn ngồi bóc vỏ, nhìn chằm chằm ngắm nghía Vân Tịch khiến cho nàng cảm thấy không được tự nhiên, im lặng một hồi, Vân Tịch hạ giọng hỏi một câu: "Di Á, các người... cuối cùng có phải là Quận chúa hay không a?"
Tô Di Á dừng một lúc lâu cũng không trả lời, lấy khăn ra lau miệng, cười khổ nói: "Chúng ta đều là kẻ xuất thân hèn mọn, chỉ là trẻ mồ coi mà thôi, thế nào lại xứng danh hiệu Quận chúa chứ! Năm năm trước thiên hạ vừa định, Hoàng Đế sư huynh quả thực có ý sắc phong cho chúng ta danh hào Quận chúa, tương lai sẽ gả cho vương công quý tộc ở Kinh Thành. Chính là tỷ tỷ người... đã cự tuyệt."
"Vì sao vậy?" Vân Tịch ngạc nhiên hỏi, "Làm em gái của Hoàng Đế mà tỷ ấy lại không muốn sao! Chẳng lẽ..." Nàng chuyển hướng suy diễn, cả gan đoán, "Tỷ ấy muốn làm nữ nhân của Hoàng Đế?"
Tô Di Á trừng mắt nhìn Vân Tịch liếc mắt một cái, nhưng không có phủ nhận: "Đừng nói tỷ tỷ của ta như vậy, tỷ ấy thực sự thích Thiên Hạo đại ca. Từ lần đầu tiên nhìn thấy huynh ấy liền thích, khi đó... Sư huynh xuất gia làm tăng ở Kỳ Liên sơn, thúc thúc ruột của huynh ấy tạo phản đăng cơ, nơi nơi đuổi giết sư huynh. Ngay từ đầu tất cả chúng ta đều không biết... huynh ấy là Thái tử lưu lạc dân gian."
"À... Vậy sao đó thì sao?" Vân Tịch nâng má nghe cô kể.
"Vì vậy mà tỷ tỷ thà rằng lưu lạc giang hồ, cũng không muốn làm cái gì Quận chúa, tỷ ấy ở nơi nào, chúng ta sẽ đi theo nơi đó... Ta nghĩ về sau Thiên Hạo đại ca nhất định đã biết tâm tư của tỷ tỷ, nhưng chúng ta cũng không ngờ tới, lần đi đó chính là nhiều năm như vậy. Hiện giờ có cơ hội trở về, nhưng tỷ tỷ... dường như cũng đã chết tâm rồi."
"Ta vẫn cho rằng Tô Lãnh tỷ tỷ tâm như chỉ thủy, không ngờ cũng có chuyện tình như vậy a." Vân Tịch thất thần thì thào.
"Ha ha, thế gian này chỉ cần là người, ai có thể làm được tâm như chỉ thủy, thoát khỏi chữ tình đâu!" Tô Di Á bất đắc dĩ cười, ánh mắt nhìn Vân Tịch lại nóng thêm vài phần.
"Vậy còn muội?" Vân Tịch giảo hoạt cười, trêu ghẹo cô, "Muội khi đó có thích ai hay không?"
"Muội lúc đó chỉ là một nha đầu mười mấy tuổi biết cái gì!" Tô Di Á giương mắt nhìn nàng, lại đột ngột sửa lời: "Nếu như nói thích... Muội khi đó thích nhất chính là sư tỷ của muội Cơ Nguyệt, bất quá cũng chỉ là ngưỡng mộ, không phải ái mộ!"
"À..." Vân Tịch có chút thất vọng, cúi đầu không nói.
"Đợi cứu được cha tỷ, muội dẫn tỷ đi Nam Cương gặp tỷ ấy." Tô Di Á tươi cười, nghĩ tới lộ trình sắp tới mà hai tròng mắt long lanh, "Để cho đồ ngốc nhà tỷ biết một chút, cái gì chân chính gọi là tuyệt đại giai nhân... "
"Có... Có đẹp đến vậy sao?"
"Ừa! Đẹp hơn nữ ma đầu trên Côn Luân Sơn nhiều!"
Vân Tịch thoáng chốc giật mình, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, bầu không khí tán gẫu đột nhiên đông lại.
"Đừng nhắc đến nàng ấy." Vân Tịch thản nhiên nói, cúi đầu, tránh đi ánh mắt dọa người của Tô Di Á.
Tô Di Á chằm chằm nhìn nàng, nhìn đến đôi tròng mắt xanh thẳm phiêu đến phương xa, tựa như mặt biển đêm yên tĩnh, không tiếng động nổi sóng... Bộ dạng si ngốc mê dại này, rõ ràng là đang nhớ tới Thương Tuyết Vi rồi! Luôn miệng nói không muốn ai đề cập tới, nhưng mỗi thời mỗi khắc đều đặt ả ở trong tim!
Tô Di Á cắn môi đến trắng bệch, dĩa đậu phộng còn chưa ăn hết, đã bị nàng ném trên bàn: "Không ăn nữa, cùng ta về ngủ!"
- -----------
Rời khỏi sa mạc Kumtag ngày thứ ba, Vân Tịch và thập tam Thánh nữ đã tới được thành Đôn Hoàng. Thúc ngựa về phía Đông, bụi vàng bay cuồn cuộn, đôi mắt Vân Tịch dưới ánh nắng mặt trời ánh xanh lấp lánh dần dần thu lại, nhìn về phía xa trông thấy một tòa thành kiêu ngạo đứng sừng sững giữa một vùng cát vàng mênh mông trong sa mạc Gobi.
Thập tam Thánh nữ đến sát cổng thành liền xuống ngựa, nhìn khắp bốn phía. Mười mấy năm trước, khi các nàng còn nhỏ lần đầu tiên bị Côn Luân giáo bắt đi, được Trung Nguyên kiếm khách Long Hành Thiên cứu trở về. Sau đó theo sư phụ bước chân vào giang hồ, cùng sư huynh chinh chiến thiên hạ... Ba năm trước đây khi đang trên đường trở về Đôn Hoàng thì ở ngoại thành Gobi bị Thương Tuyết Vi bắt đi. Hiện tại rốt cục cũng về lại nơi này, khởi đầu của tất cả duyên kiếp, rẽ ngoặc, sẽ bắt đầu lại một lần nữa...
"Ai ở bên dưới!" Trên đầu thành truyền đến một tiếng quát nghiêm khắc, một kẻ có da mặt ngăm đen lộ ra dò xét. Cửa thành đóng chặt không mở, thương nhân tụ trong trọng trấn Tây Bắc đã lâu bởi vì con đường tơ lụa bị phong bế, thế cục Tây Vực đang hổn loạn, thành đã phong hơn nửa tháng.
Tất cả mọi người đưa mắt về phía đại sư tỷ Tô Lãnh, nữ tử thanh lịch dịu dàng mỉm cười, Tô Lãnh thông thả bước trên mặt đất, đem trường kiếm cầm trong tay giơ lên đỉnh đầu, nghiêm nghị nghiêng một chút... Kiếm hoa trong nháy mắt chói lọi bốn phía hoang mạc, ánh sáng phản chíu mãnh liệt làm nhóm lính gác ở đầu thành mở mắt không lên...
"Tô Lãnh cầu kiến Mạc Tây Tiết Độ Sứ tướng quân, thanh kiếm ngự tứ ở đây, mong rằng tướng quân tận mắt đến nhìn phân rõ thật giả, cho ta nhập quan!"
Trên đầu thành truyền đến một trận ồn ào kinh ngạc, qua sau một lúc lâu, cửa thành mở rộng ra, một nam tử trẻ tuổi thân mặc cẩm tú quan bào bước nhanh vội vàng đi tới. Y cẩn thận tỉ mỉ nhìn mặt Tô Lãnh, Tô Lãnh vẫn như cũ thản nhiên cười, một tay đem bảo kiếm đưa cho hắn. Tiết Độ Sứ trẻ tuổi lúc này mới phát hiện, hoa văn ẩn giữa thanh kiếm tinh xảo, rõ ràng có khắc một chữ "Long" nạm vàng!
"Tôn sư vốn là Hộ Quốc Công Long Hành Thiên, sư huynh của chúng ta... Chính là đương kim Hoàng Thượng!" Tô Lãnh không muốn nói nhiều, một câu trúng đích.
Song xem ra thân phận kẻ trấn thủ Đôn Hoàng này hãy còn thấp, chưa từng thấy qua, chỉ dựa vào một thanh kiếm, làm thế nào để xác định chữ thật giả?
Tay Mạc Tây Tiết Độ Sứ đột nhiên run run, xác thực chưa đủ để được thông qua. Hắn xoay người đối Phó Tướng nói: "Lấy bức họa!"
Phó Tướng trở về, dâng lên một bức họa cuộn tròn. Mạc Tây Tiết Độ Sứ hồ nghi mở ra họa quyển, đối chiếu một chút, thần sắc mừng rỡ, lập tức quỳ xuống đất phủ bái: "Vi thần Mạc Tây Tiết Độ Sứ Phiền Vô Diêm tham kiến Quận chúa! Mấy năm qua Hoàng Thượng luôn luôn tìm kiếm tung tích của người, ban họa quyển tới các trọng trấn ở biên thuỳ, vi thần chậm trễ, cung nghênh Quận chúa hồi Trung Nguyên!"
"Cung nghênh quận chúa hồi Trung Nguyên!" Cửa thành mở rộng ra, các tướng sĩ thủ thành quỳ xuống hai bên, tiếng hô rung trời.
Mười ba vị bạch y nữ tử nhảy lên ngựa, chuyện cho tới bây giờ, gian nan mỗi bước đều theo bên người, trời xanh vạn dặm ánh lên nét mặt tươi cười!
"Vị kia là bằng hữu của chúng ta, sẽ theo chúng ta vào thành." Tô Lãnh chỉ chỉ Vân Tịch, lại nói, "Tỷ muội chúng ta mượn quý phủ của ngài nghỉ tạm mấy ngày, chuyện... sẽ nói sau!"
Phiền Vô Diêm liên tục gật đầu: "Vi thần tuân chỉ!"
Mọi người vào quý phủ Mạc Tây Tiết Độ Sứ nghỉ ngơi mấy canh giờ, tắm rửa thay y phục, hưởng dụng ngọ thiện. Một đường bôn ba khổ cực cuối cùng cũng được thư thả ít nhiều. Nghỉ ngơi không sai biệt lắm, lát sau Tô Lãnh liền cho gọi mọi người tới phòng, thương nghị sắp xếp hành trình kế tiếp...
Vân Tịch vẫn luôn đờ đẫn nghe Tô Lãnh trò chuyện cùng Phiền Vô Diêm, nói mấy năm này gặp trắc trở, nói hiện nay tình cảnh hiểm nguy phức tạp. Từ Thánh nữ bị cầm tù ở Côn Luân giáo đến Trung Nguyên thành quận chúa của Cơ thị Vương triều, tuy quá trình trãi qua nhiều cay đắng, nhưng đều bị Tô Lãnh im lặng mỉm cười mà lướt qua...
Tất cả mọi người đều không hề đề cập đến người kia, càng lảng tránh, tên người kia lại càng như mây đen u ám nặng nề không xua đi được. Cái tên đó đều khắc sâu trong linh hồn của mỗi người, nó đã sớm quấn chặt lấy trái tim đang bàng hoàng và bất an của Vân Tịch, mỗi một lần tim đập nháy mắt sẽ sinh ra một loại cảm ứng, làm cho nàng hốt hoảng, làm cho nàng mê muội...
Vân Tịch không biết mình đã thất thần tự khi nào, tiếng nói chuyện của mọi người dần dần bị nhịp điệu diệu kỳ bao phủ, ánh chiều tà le lói từ cửa sổ hắt vào, tiếp đó nàng nhìn thấy hoang nguyên Gobi, bão cát dữ dội ở đại mạc làm nhòe khóe mắt lữ nhân. Nàng nghe thấy tiếng sáo du dương, liên miên không dứt thương nhớ bao trùm nơi hoang mạc...
Nàng nhìn thấy một nữ tử kề sáo bên môi, dưới chân nàng là đá nhọn lởm chởm, phía sau là hoàng hôn đỏ rực, chói lọi hắt lên bạch y nhuộm lên màu máu, nhìn diêm dúa ma mị khiến cho người sợ hãi, giống như hoa Kinh Cức trong hoang mạc, đỏ rực như hồng liên liệt hỏa ở Địa ngục...
"Tuyết Vi, Tuyết Vi... Nàng làm sao vậy?! Đó là máu của nàng ấy ư, hay là của người khác? Vân Tịch vùng vẫy muốn hô ra tiếng, nhưng mà cổ họng của nàng chỉ có thể phát ra tiếng thở hổn hển mơ hồ, mà nàng ấy, hình như là đang ở một không gian khác, không nghe thấy được...
Ở giữa thiên địa, nàng cô quạnh độc tấu một khúc Ly Ca:
"Hạ chi tuyết, vân chi quang
Phiêu phiêu như mộng, triển chuyển bàng hoàng
Trường dạ mạn mạn, tư quân thành thương
Hà nhật khiển quyện, địa lão thiên hoang..." Khương địch uyển chuyển như nước, sâu lắng nghẹn ngào.
"Tuyết Vi! Là nàng sao?" Vân Tịch bất chấp hét lên, hấp tấp chạy tới, nữ tử ngoái đầu nhìn lại trong nháy mắt, nàng thoáng thấy được lệ quang rơi xuống vỡ vụn...
"Tuyết Vi!" Vân Tịch đột nhiên kêu ra tiếng, nàng rốt cục bừng tỉnh, lại thấy ánh mắt u oán khác thường của cả phòng đều nhìn mình chằm chằm, sắc mặt Tô Di Á tái xanh, cắn môi quay đầu đi. Thì ra là nàng tựa lưng trên ghế ngủ quên, Vân Tịch xấu hổ cả gương mặt đỏ bừng, cúi đầu tránh ánh mắt hùng hổ doạ người của các nàng.
"Đây là lúc nào rồi, cô còn ở đó có hứng thú mà mộng xuân!" Bích Thiên lạnh lùng mở miệng chỉ trích.
Tô Lãnh giơ tay lên ngăn lại, thở dài mỉm cười: "Sở Vân Tịch, chúng ta mới vừa nói, cô có nghe thấy không?" Vân Tịch trừng mắt nhìn, hồi lâu khẽ chớp mắt lông mi hơi hơi rung động, vẻ mặt mê mang: "Thực xin lỗi... Tô Lãnh tỷ tỷ... Nói lại lần nữa đi."
"Chúng ta quyết định xuôi nam, giúp tỷ cứu cha tỷ ra!" Tô Di Á tiếp nhận nói, gắt gao nhìn chằm chằm mặt Vân Tịch, càng nhìn càng tức, càng tức lại càng muốn có được nàng, muốn đem nàng hòa vào cơ thể mình, không bao giờ muốn nghe nàng nhắc tới cái tên chết tiệt kia nữa!
"Giúp ta? Không, không cần làm vậy! Mọi người hãy nghe ta nói..." Vân Tịch có chút nóng nảy, nàng cầm Đoạn Thủy đao để ở trên bàn lên, trong ánh mắt ẩn chứa sự kiên quyết mà không ai có khả năng lay động, "Các tỷ muội một đường chiếu cố, Vân Tịch đã vô cùng cảm kích rồi! Ân oán của Sở gia, Vân Tịch chỉ muốn một mình gánh vác! Bằng không... Bằng không ta cũng sẽ không im lặng mà rời khỏi Côn Luân... Hiện giờ thân phận của mọi người đã là Quận chúa, Hoàng Thượng cũng một mực tìm kiếm tung tích của mọi người, các tỷ muội hẳn là nên khởi hành về kinh, đó mới là nơi an toàn nhất!"
"Cô nghĩ rằng chúng ta rất muốn dính vào chuyện của cô sao?" Tử Kiếm liếc Vân Tịch một cái, thẳng thắng lạnh lùng nói, "Tô Di Á đang nghĩ gì chả nhẽ cô không hiểu, chuyện của cô chính là chuyện của muội ấy, mà tỷ muội chúng ta lại là một thể, chuyện của Tam nhi chính là chuyện của chúng ta! Cô muốn một mình đi chịu chết, vậy cô có nghĩ tới Tam nhi của chúng ta sẽ thế nào không! Cho nên... chuyện của cô chúng ta nhất định phải quản!"
Vân Tịch nhất thời nghẹn lời, nàng thật sự không muốn liên luỵ đến bất kỳ ai, nhưng tại sao lại có nhiều người, bị nỗi đau của nàng liên lụy như vậy! Lần này, phải kết thúc như thế nào đây?
"Nhưng mà... Hoàng Thượng đang tìm mọi người a." Vân Tịch thật cẩn thận nhắc nhở nói.
Không ngờ Tô Lãnh vươn người đứng dậy, thoáng có chút lơ đãng, đôi mắt vốn dĩ luôn tĩnh lặng lại nổi lên gợn sóng, "Hoàng Thượng không có phong chúng ta làm Quận chúa, chúng ta vẫn chỉ là những du hiệp lưu lạc giang hồ mà thôi. Phiền đại nhân sẽ đem tin tức báo lại cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng ngày lo trăm việc, chúng ta... Không cần phải quấy nhiễu Thánh giá. Sau khi cứu được cha cô, chúng ta sẽ lập tức khởi hành đi Nam Cương, thăm sư phụ!"
Tô Lãnh vốn là người dịu dàng như nước nhưng giờ phút này lại phảng phất như kết một tầng băng, nàng nói xong phẩy tay áo bỏ đi, không có ý định cho mọi người có cơ hội phản bác. Ai cũng im lặng không nói, làm cho Vân Tịch nghi hoặc càng sâu.
Hoa đăng bắt đầu được thắp lên, bóng đêm bao phủ cả thành Đôn Hoàng, Tô Di Á dắt Vân Tịch ra ngoài đi dạo.
Cô biết Vân Tịch rất nhớ Thương Tuyết Vi, mỗi lần thất thần từ đáy mắt nàng luôn tiết lộ ra điều đó, ngay cả lúc cau mày, rồi những khi nàng miễn cưỡng cười vui càng thêm rõ nét...
Nhớ nhung thì thế nào, Vân Tịch, từ thời khắc muội chọn lựa rời khỏi người kia, thì cương vực dưới chân hai người đã chia cắt, vĩnh viễn không có đường về. Cuối cùng rồi, thời gian cũng sẽ chữa lành hết thảy mọi thứ không phải sao...
Tô Di Á quyết định cùng Vân Tịch dạo phố để giải sầu, để cho nàng dùng mắt đi cảm thụ cuộc sống chân thực chứ không phải suốt ngày cứ nghĩ tới mấy cái ảo tưởng xa vời. Ngắm nhìn những sự vật mới mẻ, nhìn mấy đứa trẻ chạy nhảy vui đùa trên đường, mấy quán nhỏ buôn bán đơn giản nhưng lại ngập tràn hạnh phúc, nhìn thương nhân lui tới không dứt, thưởng thức mỹ thực đầy đường, ngắm nghía vòng cổ ngọc trai cùng phong thổ nhân tình Tây Vực...
Hai người đi trên đường đã thay đổi cách ăn mặc của tộc nhân Dụ Cố, Tô Di Á bận váy màu đỏ tay áo bó sát, xinh đẹp tú nhã, vô cùng thanh lệ động lòng người. Còn Vân Tịch mượn một bộ áo dài màu thủy lam của con trai Phiền Vô Diêm, chân mang giày gấm đỏ, eo buộc thắt lưng màu vàng, tóc dài buộc cao, đầu đội mũ cao màu đen (giống mũ cao bồi ấy). Hai người cặp tay nhau đi trên đường phố, y hệt một đôi tiểu tình nhân làm cho người ta cực kỳ hâm mộ. Khiến mấy cô gái của Dụ Cố tộc nhiệt tình quẳng ném ánh mắt nóng bỏng chăm chú nhìn vào Vân Tịch làm cho nàng đỏ mặt nhanh chóng kéo thấp vành mũ xuống, không ngừng hỏi Tô Di Á: "Có phải mấy cô gái đó nhận ra muội không? Hay là do muội mặc như vầy rất quái dị? Di Á, hay là chúng ta về đi!"
"Yên tâm, ở thành Đôn Hoàng không có giáo đồ Côn Luân!" Tô Di Á cười đến mắt híp thành một đường, ôm Vân Tịch càng chặt hơn, hoàn toàn đắm chìm trong sự hãnh diện ngọt ngào, "Tỷ mặc rất đẹp, đẹp đến không thể đẹp hơn nữa!"
Hai người đi dạo đến một quán nhỏ rồi ngồi xuống, đại nương làm bún nhiệt tình hiếu khách tay nghề lại rất tốt. Chỉ một thoáng công phu, hai chén bún thịt dê đã được đưa đến trước mặt.
Trong đó có rau thơm, hẹ, ớt mọi thứ đều tươi ngon, xanh xanh đỏ đỏ, mùi xông vào mũi thơm ngon khiến người phát thèm, béo mà không ngậy. Không hổ là món ăn bình dân đặc biệt nhất ở Đôn Hoàng, Tô Di Á tâm tình rất tốt, ngay cả ăn hai chén cũng không thấy no.
Vân Tịch nhìn một bộ tham ăn của cô nàng liền bật cười: "Chậm một chút, chậm một chút, không sợ no chết a!"
Đôi mày Tô Di Á nhíu lại, lại càng không quản tướng ăn: "No chết đỡ hơn đói chết, về sau chúng ta còn đường rất dài phải chạy nha, không ăn nhiều một chút không có khí lực để đi đâu!"
Đại nương bán bún nhìn tới hai vị khách tham ăn, ý cười hằn trên khóe mắt: "Vị cô nương này thật có phúc khí a, tiểu tướng công nhà cô bộ dạng thật tuấn nha, nhưng nhìn đi nhìn lại thế nào cũng trông giống một đại cô nương đâu!"
Tô Di Á vừa húp một muỗng nước thiếu chút nữa bị sặc mà phun ra, cười ha ha: "Đại nương nói rất đúng a, ta cũng yêu thích hắn giống như một đại cô nương!" Nói xong còn hướng Vân Tịch nháy mắt đầy thâm ý.
Vân Tịch khó chịu bĩu môi, sắc mặt lại theo thói quen mà ửng đỏ.
Tô Di Á ăn xong hai chén bún thịt dê, lại gọi thêm một dĩa đậu phọng rang muối, tựa vào góc bàn ngồi bóc vỏ, nhìn chằm chằm ngắm nghía Vân Tịch khiến cho nàng cảm thấy không được tự nhiên, im lặng một hồi, Vân Tịch hạ giọng hỏi một câu: "Di Á, các người... cuối cùng có phải là Quận chúa hay không a?"
Tô Di Á dừng một lúc lâu cũng không trả lời, lấy khăn ra lau miệng, cười khổ nói: "Chúng ta đều là kẻ xuất thân hèn mọn, chỉ là trẻ mồ coi mà thôi, thế nào lại xứng danh hiệu Quận chúa chứ! Năm năm trước thiên hạ vừa định, Hoàng Đế sư huynh quả thực có ý sắc phong cho chúng ta danh hào Quận chúa, tương lai sẽ gả cho vương công quý tộc ở Kinh Thành. Chính là tỷ tỷ người... đã cự tuyệt."
"Vì sao vậy?" Vân Tịch ngạc nhiên hỏi, "Làm em gái của Hoàng Đế mà tỷ ấy lại không muốn sao! Chẳng lẽ..." Nàng chuyển hướng suy diễn, cả gan đoán, "Tỷ ấy muốn làm nữ nhân của Hoàng Đế?"
Tô Di Á trừng mắt nhìn Vân Tịch liếc mắt một cái, nhưng không có phủ nhận: "Đừng nói tỷ tỷ của ta như vậy, tỷ ấy thực sự thích Thiên Hạo đại ca. Từ lần đầu tiên nhìn thấy huynh ấy liền thích, khi đó... Sư huynh xuất gia làm tăng ở Kỳ Liên sơn, thúc thúc ruột của huynh ấy tạo phản đăng cơ, nơi nơi đuổi giết sư huynh. Ngay từ đầu tất cả chúng ta đều không biết... huynh ấy là Thái tử lưu lạc dân gian."
"À... Vậy sao đó thì sao?" Vân Tịch nâng má nghe cô kể.
"Vì vậy mà tỷ tỷ thà rằng lưu lạc giang hồ, cũng không muốn làm cái gì Quận chúa, tỷ ấy ở nơi nào, chúng ta sẽ đi theo nơi đó... Ta nghĩ về sau Thiên Hạo đại ca nhất định đã biết tâm tư của tỷ tỷ, nhưng chúng ta cũng không ngờ tới, lần đi đó chính là nhiều năm như vậy. Hiện giờ có cơ hội trở về, nhưng tỷ tỷ... dường như cũng đã chết tâm rồi."
"Ta vẫn cho rằng Tô Lãnh tỷ tỷ tâm như chỉ thủy, không ngờ cũng có chuyện tình như vậy a." Vân Tịch thất thần thì thào.
"Ha ha, thế gian này chỉ cần là người, ai có thể làm được tâm như chỉ thủy, thoát khỏi chữ tình đâu!" Tô Di Á bất đắc dĩ cười, ánh mắt nhìn Vân Tịch lại nóng thêm vài phần.
"Vậy còn muội?" Vân Tịch giảo hoạt cười, trêu ghẹo cô, "Muội khi đó có thích ai hay không?"
"Muội lúc đó chỉ là một nha đầu mười mấy tuổi biết cái gì!" Tô Di Á giương mắt nhìn nàng, lại đột ngột sửa lời: "Nếu như nói thích... Muội khi đó thích nhất chính là sư tỷ của muội Cơ Nguyệt, bất quá cũng chỉ là ngưỡng mộ, không phải ái mộ!"
"À..." Vân Tịch có chút thất vọng, cúi đầu không nói.
"Đợi cứu được cha tỷ, muội dẫn tỷ đi Nam Cương gặp tỷ ấy." Tô Di Á tươi cười, nghĩ tới lộ trình sắp tới mà hai tròng mắt long lanh, "Để cho đồ ngốc nhà tỷ biết một chút, cái gì chân chính gọi là tuyệt đại giai nhân... "
"Có... Có đẹp đến vậy sao?"
"Ừa! Đẹp hơn nữ ma đầu trên Côn Luân Sơn nhiều!"
Vân Tịch thoáng chốc giật mình, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, bầu không khí tán gẫu đột nhiên đông lại.
"Đừng nhắc đến nàng ấy." Vân Tịch thản nhiên nói, cúi đầu, tránh đi ánh mắt dọa người của Tô Di Á.
Tô Di Á chằm chằm nhìn nàng, nhìn đến đôi tròng mắt xanh thẳm phiêu đến phương xa, tựa như mặt biển đêm yên tĩnh, không tiếng động nổi sóng... Bộ dạng si ngốc mê dại này, rõ ràng là đang nhớ tới Thương Tuyết Vi rồi! Luôn miệng nói không muốn ai đề cập tới, nhưng mỗi thời mỗi khắc đều đặt ả ở trong tim!
Tô Di Á cắn môi đến trắng bệch, dĩa đậu phộng còn chưa ăn hết, đã bị nàng ném trên bàn: "Không ăn nữa, cùng ta về ngủ!"
- -----------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.