Hồng Nhan Nhược Tuyết - Hiểu Mộng Sương Thiên
Chương 23: Quyến luyến khuynh ca
Hiểu Mộng Sương Thiên
11/09/2024
Vân Tịch ở cách đó hơn mười trượng cạch vách núi phủ đầy tuyết, bị ba tên lính Hồi Cương cao to vây khốn, chắn mất tầm mắt đang lo lắng tìm kiếm của Thương Tuyết Vi...
Dưới chân nàng là vực sâu sườn dốc dựng đứng phủ đầy tuyết, nàng lui về phía sau một chút, dẫm lên loạn thạch lởm chởm tuyết bị động rơi xuống vách núi rào rào. Mới vừa rồi một đường theo sát Thương Tuyết Vi sát nhập trận địa, Vân Tịch vì phải yểm hộ ở phía sau để Thương Tuyết Vi nghĩ cách cứu đệ đệ nên dừng lại ngăn cản ba tên lính Hồi Cương bất ngờ tập kích... Chúng để mất con tin, có lẽ biết Thánh sứ là vị tân sủng mới nổi ở Côn Luân giáo rất có địa vị, nên bọn hắn mới đổi mục tiêu ra sức truy bắt Vân Tịch, dồn nàng vào tử địa, vậy nên trong lúc hổn loạn Vân Tịch và Tuyết Vi mới lạc nhau...
Vân Tịch nghiêm túc vung kiếm, ba tên lính Hồi Cương liền máu me đầy mặt. Một người trong bọn hắn còn le đầu lưỡi đỏ hồng ra liếm liếm máu lộ ra nụ cười đểu đáng khinh.
Ngón tay nàng lạnh cóng nắm chặt bảo kiếm, mạnh mẽ vận nội tức nhanh chóng ngưng tụ trong lòng bàn tay, ba thanh mã đao trong tay binh lính Hồi Cương bị chém bay là lúc, vầng sáng hình chữ thập đột ngột xuất hiện ở trước ngực nàng mở ra... Dục vọng cầu sinh mãnh liệt dâng trào trong lòng Vân Tịch liền dung hợp với kiếm khí bên trong, khiến cho chiêu "Băng Phong Thập Tự" này toát ra sức mạnh kinh người trước nay chưa từng có!
Đao kiếm giao nhau bắn ra tia lửa và tiếng ngân vang của kim loại, lính Hồi Cương chỉ cảm thấy mã đao trong tay nóng rực như than hồng, không thể nắm giữ.
Ẩn trong góc tối có một người nhếch môi cười lạnh, Băng Diễm núp phía sau thân ngựa nhìn bọn họ. Bởi vì có luyện qua thuật "Tị tức" nên rất thoải mái tiêu trừ cảm giác tồn tại của bản thân, trở nên vô hình dễ dàng thăm dò con mồi ở bên trong. Đôi mắt bích sắc của Băng Diễm híp thành một đường: "Chủ nhân nói không sai, Sở Vân Tịch quả nhiên không thể lưu!"
Trong mắt Vân Tịch nổi lên sát ý tàn nhẫn, nàng lấy một chọi ba, chỉ trong mười chiêu đã đem hai kẻ đoạn hầu. Binh lính Hồi Cương mới vừa nãy còn uy phong lẫm lẫm giờ đã chết thảm dưới kiếm của nàng, cả người nằm trong tuyết lạnh... Cổ tay Vân Tịch linh hoạt vãn mấy đường kiếm hoa, sự tiến bộ ngoài ý liệu làm cho chính nàng cũng có chút khó tin, kinh hỉ dị thường.
"Daaa!" Tên lính Hồi Cương cuối cùng vung đao bổ tới, Vân Tịch thả người tránh sang, liền sử xuất nhất chiêu "Phong Nguyệt Vô Tình". Kiếm quang thanh diệu, tựa như ánh trăng trên nền trời đột nhiên rơi xuống... Đây là một chiêu vô cùng tàn nhẫn trong Thiên Vấn kiếm pháp. Kiếm này làm cho huyết mạch trên ngực địch binh đứt đoạn máu tươi phún mạnh ra, máu bắn tung tóe khắp người Vân Tịch... Nàng nhấc chân đá hắn thêm một cước văng xuống vách vực.
Vân Tịch thở dài một tiếng, cuối cùng cũng đem mấy tên hỗn tạp này giải quyết xong, nàng chậm rãi thu kiếm xoay người... "Cơ hội!" Băng Diễm hơi căng thẳng, cầm trong tay một cái ám khí hình cung, nhắm ngay huyệt huyền chung trên mắt cá chân Vân Tịch...
Thánh sứ Sở Vân Tịch, ngoài ý muốn rơi xuống vực mà chết. Kế hoạch ám sát rất hoàn mỹ không hề có kẽ hở!
Vân Tịch xoay người lại, nàng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đang hướng nàng chạy tới, tươi cười còn chưa kịp nở bên môi, mắt cá chân đột nhiên truyền đến một trận đau đớn thấu tim, sơ ý... đạp phải cái gì sao?
"A!" Vân Tịch kêu đau đang định cuối đầu xuống nhìn thử, lại nhất thời đầu choáng mắt hoa mất thăng bằng, dưới chân nàng trượt mạnh, như bị một sức mạnh vô hình nào đó đẩy về phía sau...
"Vân Tịch!" Thương Tuyết Vi gần như điên cuồng mà gọi tên nàng, nữ Giáo vương từ trên tuấn mã lăng không nhảy lên, ống tay áo đang tung bay giữa không trung bổng nhiên vọt ra một sợi kim tiên, nó giống như có sinh mệnh nhanh chóng quấn lấy thân ảnh đang rơi xuống kia, tinh chuẩn quấn ba vòng vào cổ tay nàng... "A----" Vân Tịch giãy dụa nắm chặt lấy sợi dây cứu mạng này, tuyết dưới chân quá trơn trượt, nàng càng cố gắng trèo lên lại càng trượt xuống!
"Vân Tịch... Chống đỡ!" Sợi kiêm tiên thừa sức giữ được nàng, cả người Thương Tuyết Vi nằm trên vách vực, vươn tay muốn bắt lấy Vân Tịch.
"Nguy rồi!" Mặt Băng Diễm một trận xanh trắng, thừa dịp chưa bị phát hiện, nàng xoay người biến mất một cách quỷ dị.
Đúng lúc này, Vân Tịch lại cảm thấy thân thể như bị trì xuống, chân phải thình lình bị người nắm lấy! Chính là cái tên lính Hồi Cương khi nãy bị nàng đá xuống vực, máu me đầy mình đang lòm còm bò lên, gắt gao nắm lấy chân Vân Tịch, nhếch môi cười âm hiểm... "Chết tiệt! Sớm biết một kiếm chém chết ngươi!" Vân Tịch lớn tiếng mắng, hắn càng túm chặt hơn.
Thương Tuyết Vi căn bản không thể chống đỡ được sức nặng của hai người, thần sắc trắng bệch lại có vẻ đau đớn, nhưng có chết cũng không chịu buông tay. Kim tiên trong lòng bàn tay nàng đã siết đến rĩ máu, nếu cứ giằng co như vậy, nàng sẽ bị kéo rơi xuống dưới...
"Tuyết Vi... Ta sẽ không chết..." Vân Tịch yết ớt thì thào nói, thoáng hiện ý cười điềm tĩnh. Đột nhiên tay Thương Tuyết Vi nhẹ bẫng, Vân Tịch thả kim tiên ra...
Thương Tuyết Vi không kịp suy nghĩ, liền lao xuống vực, nàng trượt mạnh lao về phía trước cuối cùng cũng ôm được Vân Tịch vào lòng, hai người cùng nhau lăng xuống vực sâu đầy băng tuyết...
"Giáo vương Bệ Hạ!" Trên đỉnh đầu truyền xuống tiếng gọi thê lương, vang vọng khắp chân trời.
......
Đang lúc Sở Vân Tịch và Thương Tuyết Vi ở Tuyết Vực Côn Luân sống chết không rõ thì ở ngoài ngàn dặm thành Ích Châu, một đôi mắt bị bóng đen bao phủ đột nhiên mở ra lóe lên đôi đồng tử lãnh duệ như ưng, khóe miệng cong lên quỷ dị.
Bầu trời tối đen, giữ gian nhà cũng một mảnh u ám chỉ có chút ánh sáng xuyên qua từ cửa sổ nhờ ánh trăng rọi vào, tĩnh mịch không có chút âm thanh, nơi này không khác hầm mộ lạnh lẽo là mấy.
Kỳ Phong Ngâm nửa quỳ trên mặt đất, dán chặt mắt nhìn chằm chằm vào lão nhân ngồi phía sau tấm màn trắng. Lão nhân kia thoạt nhìn đã quá tám mươi, lông mày bạc trắng râu cũng rất dài, thân hình khô héo. Như thể tùy thời có thể ở trong tư thế tĩnh tọa này mà 'đi'...
Đó chính là người sáng lập ra Nam Võ Đường, sư tôn Giang Quân Lâm. Năm đó ông hào hoa phong nhã từng cùng hiệp khách Long Hành Thiên tịnh xưng là "Song tuyệt".
"Thiên hạ đệ nhất kiếm" Long Hành Thiên thì nguyện trung thành với triều đình, nên còn lại "Thiên hạ đệ nhất đao" là Giang Quân Lâm một mình độc bá giang hồ.
Nhưng tuổi già Giang Quân Lâm lại bất hạnh, liệt mất nửa thân dưới, suốt ngày ngồi trên xe lăn trầm tư suy nghĩ. Ba ái đồ của ông bắt đầu đấu đá đồng môn tương tàn, Kỳ Mặc Nhân vì đoạt Ngự Long đao mà giết sạch cả nhà đại sư huynh Đoạn Tiểu Mộ, còn Sở Thiếu Hành thì đem vợ con trốn khỏi Trung Nguyên đi lánh nạn... Tất cả chuyện xảy ra, thân là sư phụ nhưng ông lại không nghe không hỏi.
"Sư tôn." Kỳ Phong Ngâm chậm rãi mở miệng, ánh mắt lóe lên, "Ta sắp đoạt được Đoạn Thủy đao rồi."
Xe lăn phía sau tấm rèm tựa hồ động đậy, lại phát ra một tiếng trầm ngâm mơ hồ không rõ.
"Sư tôn chớ có trách ta lãnh khốc vô tình, một núi không thể chứa ba hổ, cho nên ta cần phải độc chiếm tam đao để thống nhất giang hồ! Trước khi lâm chung cha đã từng nói cho ta, bí mật bị giấu kín trong tam đao, chỉ có sư tôn người mới biết được!" Ngữ khí hắn cực kỳ bức thiết, vừa như khẩn cầu, lại như uy hiếp.
Giang Quân Lâm vẫn không nói chuyện, nhưng lại cười châm biếm một cách quái đản.
"Sư tôn!" Nắm tay của Kỳ Phong Ngâm âm thầm siết chặt, hắn cắn răng, đầu nặng nề cúi nhìn mặt đất.
Tiếng cười của lão nhân trong phòng tối ngày càng quỷ dị khiến cho người ta sợ hãi, cười xong, phía sau mạn che lại truyền đến tiếng thở dài: "Ngươi... Không xứng biết!"
"À..." Dường như Kỳ Phong Ngâm có thể dự đoán được câu trả lời của ông, cười lạnh, "Tam đao sớm hay muộn đều nằm trong tay ta, thời gian của sư tôn không còn nhiều nữa, chẳng lẽ người muốn đem bí mật này xuống mồ luôn sao?"
"Đúng vậy... Tiểu tử, ngươi sẽ làm sao? Giang Quân Lâm thong thả nói, giống như đưa ra lời chỉ dẫn khôn ngoan, lại giống như châm chọc không chút lưu tình, "Cho dù là Võ Lâm bí tịch, hay là bảo tàng thần bí? Ý nghĩa của tam đao, ngươi... vĩnh viễn đều không đoán được..."
"Sư tôn không muốn nói cho cũng đươc!" Kỳ Phong Ngâm đứng dậy, cười nịnh nói, "Đợi ta lấy được Đoạn Thủy đao, tự nhiên sẽ biết!"
"Ừ... Tam kiếm Tây Vực, tam đao Trung Nguyên, cho đến nay chính cũng là tà, tà cũng là chính... Đen tối bên trong đều tự có cân bằng, nghịch thiên mà đi, cần phải trả giá thật nhiều..."
"Sư tôn, người đang ở đây nói cái gì vậy? Ta không hiểu..." Kỳ Phong Ngâm hoàn toàn nghe không hiểu, câu cảm thán kì lạ của Lão nhân, hắn vừa kinh ngạc, vừa buồn bực bất an.
"Đợi ngươi đoạt được Đoạn Thủy đao, rồi hãy tới tìm ta... Ha ha ha ha..." Tiếng cười to quái đản của Lão nhân vẫn quanh quẩn trong màn đêm đen kịt, trong mắt Kỳ Phong Ngâm sát khí bắn ra bốn phía, hắn cố gắng ổn định tâm tình, phất tay áo rời đi.
Cửa phòng củi chợt bị mở ra, một ít ánh sáng rọi vào làm cho hai mắt Sở Thiếu Hành đau nhức, ông nheo lại hai mắt, thân ảnh dưới ánh trăng tới gần dần dần rõ ràng...
Tro bụi quanh người hắn bay ra làm cho bầu không khí ẩm ướt càng thêm ngột ngạt, cẩm y công tử ở trong chỗ tối bị bao phủ bởi một màng bụi mù dày đặc lại càng mờ mịt hơn, Kỳ Phong Ngâm bước đi vô cùng nhẹ nhàng, tựa như một luồng gió ma quái kéo tới. Cánh tay hắn nhẹ nhàng lãm ở phía sau, rút ra thanh đao nặng nề.
"Ngươi... Rốt cục muốn giết ta rồi sao?" Trong mắt Sở Thiếu Hành tràn đầy mỉa mai, ông bị trói gô cầm tù trong vựa củi, tựa hồ đã chờ thời khắc này lâu lắm rồi.
"Xoạt ----" Một tiếng, Kỳ Phong Ngâm rút ra Tru Thần đao, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lưỡi bảo đao, mặt đao màu trắng bạc ánh lên sườn mặt tuấn tú mang theo âm lãnh tà mị của hắn. Kỳ Phong Ngâm cười nói: "Sở bá bá, từ Sở trạch Lâm An đến Nam Võ Đường ở Ích Châu này cũng đã nữa năm rồi, tính nhẫn nại của ta cũng bị con gái bảo bối của ngài tiêu hao hầu như không còn!"
"Ta đã sớm nhắc nhở qua ngươi..." Sở Thiếu Hành nghiêm túc nói, "Vân Tịch sẽ không đưa đao cho kẻ xấu như ngươi! Sớm hết hy vọng đi, cấp ta thống khoái!"
"Đó là bởi vì nàng không biết tình cảnh của phụ thân!" Kỳ Phong Ngâm lạnh lùng nói, chọt trúng tử huyệt của Sở Thiếu Hành, "Vãn bối đã có biện pháp, tính... cấp cho Vân Tịch muội muội một món lễ vật!"
"Ngươi... Ngươi muốn làm gì!" Sở Thiếu Hành đột nhiên gầm lên, Kỳ Phong Ngâm một tay lấy Tru Thần đao gác trên cổ ông, "Sở bá bá, từ nay về sau, ngài có giữ Đoạn Thủy đao cũng không ích gì nữa rồi..."
Hắn còn chưa dứt lời, thì quang ảnh sáng trắng thê lương của Tru Thần đao đã vung lên, chém về phía cánh tay phải của Sở Thiếu Hành...
.......
Vân Tịch đột nhiên mở mắt ra, nghênh đón trước mắt nàng là một màu trắng toát.
Đây là thâm cốc ở dưới Tuyết Sơn. Gió lạnh chợt thổi qua, như đao cắt vào da thịt...
Nháy mắt Vân Tịch nhớ lại cái vách đá ở Thiên Tuyệt Nhai Côn Luân Sơn, nơi từng làm nàng mất đi trí nhớ. Cảnh tượng cũng giống như thế này, chỉ khác là lúc này trí nhớ nàng vẫn còn hoàn hảo. Ngay tại lúc trời đất quay cuồng nàng được một cỗ lực lượng mạnh mẽ ôm lấy, đó cũng là tia ấm áp cuối cùng trong lúc nguy nan, liều lĩnh bảo hộ đến quyết tuyệt...
Các nàng gắt gao ôm lấy nhau quay cuồng không biết bao lâu, mãi cho đến lúc ngã vào đống tuyết mềm mại lạnh thấu xương này, trong hỗn độn mà mất đi ý thức.
"Tuyết Vi!" Vân Tịch khẩn trương nhìn quanh, rất nhanh thấy được Thương Tuyết Vi nằm ở phụ cận. Vân Tịch rơi không nhẹ, vừa động cả người liền đau nhức xương cốt như muốn rời ra. Nhưng nàng vẫn giống như điên nhào về phía người yêu, nâng lên gương mặt lạnh lẽo của nàng.
Trên mặt của nàng lộ vẻ an tường, mang theo ý cười nhàn nhạt, giống như đang ngủ trên nền tuyết...
"Tuyết Vi, Tuyết Vi! Tỉnh a! Mau tỉnh lại a!" Vân Tịch lớn tiếng gọi nàng, hôn lên đôi môi lạnh lẽo của nàng, vỗ vỗ lên mặt nàng, véo véo vào bên trong người nàng, sau đó lại chịu đựng đau đớn mà nâng cả người Thương Tuyết Vi từ trong tuyết lên... Vân Tịch hoang mang bối rối nhấn mạnh mấy cái lên ngực nàng, gấp đến độ sắp khóc tới nơi.
"Vân Tịch?" Thương Tuyết Vi rốt cục có phản ứng, nàng mệt mỏi mở ra hai mắt, ánh mắt mơ màng như phủ một tầng sương, thì thào nói: "Sao lại khóc?"
"A... Ta nghĩ nàng đã chết!" Vân Tịch vội lau nước mắt, thấy Thương Tuyết Vi tỉnh lại, đôi đồng tử u lam của nàng liền sáng lên. "Ngốc! Bất quá chỉ là bất tỉnh trong chốc lát thôi, ta lăn nhiều vòng như vậy..." Thương Tuyết Vi cười từ trong tuyết ngồi dậy, lấy tay vịnh lên mặt Vân Tịch: "Dám rủa ta!"
Vân Tịch gỡ tay nàng ra, nghẹn ngào chất vấn: "Sao lại nhảy xuống cùng ta! Ta chính vì sợ kéo nàng rơi xuống nên mới buông tay, nàng nói xem ai mới là đồ ngốc?!"
"Ta lúc đó không kịp nghĩ gì." Thương Tuyết Vi ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn thẳng Vân Tịch, "Ta chỉ biết nhìn nàng gặp nạn mà bất lực, còn không bằng bất chấp tất cả thử một lần, cùng lắm thì chết cùng một chỗ thôi!"
Vân Tịch sửng sốt, nàng gắt gao nhìn chằm chằm Thương Tuyết Vi, trái tim ở trong lồng ngực kinh hoàng không dứt: "Ta... Đáng giá sao?"
Thương Tuyết Vi khuynh người tới trước, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trán Vân Tịch, Vân Tịch lúc này mới cảm thấy đau đớn. Hóa ra là bên thái dương bị rách một mảng, máu chảy ra đều động ở bên tai. Thương Tuyết Vi kiểm tra miệng vết thương của nàng, thoải mái cười nói: "Hành động của ta, đã nói lên nàng rất đáng giá! Cái người này mới nháy mắt đó là đã không thấy tăm hơi, thiếu chút nữa ta nghĩ đến, vĩnh viễn cũng không tìm được nàng rồi..."
"Hại nàng lo lắng, nàng có bị thương chỗ nào không?" Vân Tịch ôn nhu hỏi, ánh mắt của nàng xuyên thấu không tiếng động khuấy lên làn sóng, một thoáng cầm tay nhìn nhau như sóng vỗ vào bờ, làm tan rã lòng Thương Tuyết Vi, tất cả đều trở nên mềm mại...
Thương Tuyết Vi yên lặng mỉm cười, chậm rãi bắt đầu tháo nhuyễn giáp trước ngực, kéo ra chiến bào áo lông chồn phiền phức, "Không chịu một chút tổn thương, nàng tự mình xem đi."
Mặt Vân Tịch thoáng chốc đỏ hồng, đưa tay cản lại: "Đừng cởi, cảm lạnh bây giờ!"
Thương Tuyết Vi mặc kệ quần áo lộn xộn, ngã xuống nằm trên nền tuyết. Lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường, không cảm thấy chút rét lạnh nào. Còn như say mê nhắm nghiền hai mắt, tươi cười ra lệnh: "Vậy nàng... ôm ta đi!"
Thân mình Vân Tịch nhẹ nhàng đè lên, thình lình cắn lên môi của nàng, thân thể Thương Tuyết Vi theo từng cái vuốt ve của Vân Tịch mà nóng lên ngực lại phập phồng, dường như tuyết dưới thân đều có thể tùy thời mà tan chảy, băng hỏa hai cực đối nhau... Trời đất bao la tựa hồ chỉ còn lại hai người bọn họ, Vân Tịch dùng sức hôn nàng, xoa dịu mỗi tấc da thịt của nàng, câu động từng điểm mẫn cảm của nàng, khiến nàng thoải mái mà hào hển kêu lên...
Nàng tựa như hoa Tường Vi nở rộ trong băng tuyết, quyến rũ câu nhân mà lại không thích cho người nhìn ngắm, chỉ thích tự mình đắm chìm trong đó, cao ngạo không thể chạm đến... Nhưng một ngày nào đó, sẽ có người đến dùng ánh mặt trời và cam tuyền để tưới cho nó. Kích thích đóa hoa kiêu ngạo quen nơi giá lạnh này từ từ mềm mại đi, để rồi sau cùng cũng lộ ra nhụy hoa tuyệt mỹ mong manh, chỉ vì một người mà nở rộ, một người ngắt lấy!
Trong lúc ngẩn ngơ, Thương Tuyết Vi nhìn thấy bông tuyết tinh mịn trên bầu trời phiêu hạ, như án sương mờ bao phủ các nàng, triền miên quay cuồng trên nền tuyết... Nàng ôm chặt Vân Tịch, nhìn bầu trời cao xa, mà nhớ lại bài ca nàng rất thích:
"Hạ chi tuyết, vân chi quang
Phiêu phiêu như mộng, triển chuyển bàng hoàng
Trường dạ mạn mạn, tư quân thành thương
Hà nhật khiển quyện, địa lão thiên hoang..."
- ---------------
Dưới chân nàng là vực sâu sườn dốc dựng đứng phủ đầy tuyết, nàng lui về phía sau một chút, dẫm lên loạn thạch lởm chởm tuyết bị động rơi xuống vách núi rào rào. Mới vừa rồi một đường theo sát Thương Tuyết Vi sát nhập trận địa, Vân Tịch vì phải yểm hộ ở phía sau để Thương Tuyết Vi nghĩ cách cứu đệ đệ nên dừng lại ngăn cản ba tên lính Hồi Cương bất ngờ tập kích... Chúng để mất con tin, có lẽ biết Thánh sứ là vị tân sủng mới nổi ở Côn Luân giáo rất có địa vị, nên bọn hắn mới đổi mục tiêu ra sức truy bắt Vân Tịch, dồn nàng vào tử địa, vậy nên trong lúc hổn loạn Vân Tịch và Tuyết Vi mới lạc nhau...
Vân Tịch nghiêm túc vung kiếm, ba tên lính Hồi Cương liền máu me đầy mặt. Một người trong bọn hắn còn le đầu lưỡi đỏ hồng ra liếm liếm máu lộ ra nụ cười đểu đáng khinh.
Ngón tay nàng lạnh cóng nắm chặt bảo kiếm, mạnh mẽ vận nội tức nhanh chóng ngưng tụ trong lòng bàn tay, ba thanh mã đao trong tay binh lính Hồi Cương bị chém bay là lúc, vầng sáng hình chữ thập đột ngột xuất hiện ở trước ngực nàng mở ra... Dục vọng cầu sinh mãnh liệt dâng trào trong lòng Vân Tịch liền dung hợp với kiếm khí bên trong, khiến cho chiêu "Băng Phong Thập Tự" này toát ra sức mạnh kinh người trước nay chưa từng có!
Đao kiếm giao nhau bắn ra tia lửa và tiếng ngân vang của kim loại, lính Hồi Cương chỉ cảm thấy mã đao trong tay nóng rực như than hồng, không thể nắm giữ.
Ẩn trong góc tối có một người nhếch môi cười lạnh, Băng Diễm núp phía sau thân ngựa nhìn bọn họ. Bởi vì có luyện qua thuật "Tị tức" nên rất thoải mái tiêu trừ cảm giác tồn tại của bản thân, trở nên vô hình dễ dàng thăm dò con mồi ở bên trong. Đôi mắt bích sắc của Băng Diễm híp thành một đường: "Chủ nhân nói không sai, Sở Vân Tịch quả nhiên không thể lưu!"
Trong mắt Vân Tịch nổi lên sát ý tàn nhẫn, nàng lấy một chọi ba, chỉ trong mười chiêu đã đem hai kẻ đoạn hầu. Binh lính Hồi Cương mới vừa nãy còn uy phong lẫm lẫm giờ đã chết thảm dưới kiếm của nàng, cả người nằm trong tuyết lạnh... Cổ tay Vân Tịch linh hoạt vãn mấy đường kiếm hoa, sự tiến bộ ngoài ý liệu làm cho chính nàng cũng có chút khó tin, kinh hỉ dị thường.
"Daaa!" Tên lính Hồi Cương cuối cùng vung đao bổ tới, Vân Tịch thả người tránh sang, liền sử xuất nhất chiêu "Phong Nguyệt Vô Tình". Kiếm quang thanh diệu, tựa như ánh trăng trên nền trời đột nhiên rơi xuống... Đây là một chiêu vô cùng tàn nhẫn trong Thiên Vấn kiếm pháp. Kiếm này làm cho huyết mạch trên ngực địch binh đứt đoạn máu tươi phún mạnh ra, máu bắn tung tóe khắp người Vân Tịch... Nàng nhấc chân đá hắn thêm một cước văng xuống vách vực.
Vân Tịch thở dài một tiếng, cuối cùng cũng đem mấy tên hỗn tạp này giải quyết xong, nàng chậm rãi thu kiếm xoay người... "Cơ hội!" Băng Diễm hơi căng thẳng, cầm trong tay một cái ám khí hình cung, nhắm ngay huyệt huyền chung trên mắt cá chân Vân Tịch...
Thánh sứ Sở Vân Tịch, ngoài ý muốn rơi xuống vực mà chết. Kế hoạch ám sát rất hoàn mỹ không hề có kẽ hở!
Vân Tịch xoay người lại, nàng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đang hướng nàng chạy tới, tươi cười còn chưa kịp nở bên môi, mắt cá chân đột nhiên truyền đến một trận đau đớn thấu tim, sơ ý... đạp phải cái gì sao?
"A!" Vân Tịch kêu đau đang định cuối đầu xuống nhìn thử, lại nhất thời đầu choáng mắt hoa mất thăng bằng, dưới chân nàng trượt mạnh, như bị một sức mạnh vô hình nào đó đẩy về phía sau...
"Vân Tịch!" Thương Tuyết Vi gần như điên cuồng mà gọi tên nàng, nữ Giáo vương từ trên tuấn mã lăng không nhảy lên, ống tay áo đang tung bay giữa không trung bổng nhiên vọt ra một sợi kim tiên, nó giống như có sinh mệnh nhanh chóng quấn lấy thân ảnh đang rơi xuống kia, tinh chuẩn quấn ba vòng vào cổ tay nàng... "A----" Vân Tịch giãy dụa nắm chặt lấy sợi dây cứu mạng này, tuyết dưới chân quá trơn trượt, nàng càng cố gắng trèo lên lại càng trượt xuống!
"Vân Tịch... Chống đỡ!" Sợi kiêm tiên thừa sức giữ được nàng, cả người Thương Tuyết Vi nằm trên vách vực, vươn tay muốn bắt lấy Vân Tịch.
"Nguy rồi!" Mặt Băng Diễm một trận xanh trắng, thừa dịp chưa bị phát hiện, nàng xoay người biến mất một cách quỷ dị.
Đúng lúc này, Vân Tịch lại cảm thấy thân thể như bị trì xuống, chân phải thình lình bị người nắm lấy! Chính là cái tên lính Hồi Cương khi nãy bị nàng đá xuống vực, máu me đầy mình đang lòm còm bò lên, gắt gao nắm lấy chân Vân Tịch, nhếch môi cười âm hiểm... "Chết tiệt! Sớm biết một kiếm chém chết ngươi!" Vân Tịch lớn tiếng mắng, hắn càng túm chặt hơn.
Thương Tuyết Vi căn bản không thể chống đỡ được sức nặng của hai người, thần sắc trắng bệch lại có vẻ đau đớn, nhưng có chết cũng không chịu buông tay. Kim tiên trong lòng bàn tay nàng đã siết đến rĩ máu, nếu cứ giằng co như vậy, nàng sẽ bị kéo rơi xuống dưới...
"Tuyết Vi... Ta sẽ không chết..." Vân Tịch yết ớt thì thào nói, thoáng hiện ý cười điềm tĩnh. Đột nhiên tay Thương Tuyết Vi nhẹ bẫng, Vân Tịch thả kim tiên ra...
Thương Tuyết Vi không kịp suy nghĩ, liền lao xuống vực, nàng trượt mạnh lao về phía trước cuối cùng cũng ôm được Vân Tịch vào lòng, hai người cùng nhau lăng xuống vực sâu đầy băng tuyết...
"Giáo vương Bệ Hạ!" Trên đỉnh đầu truyền xuống tiếng gọi thê lương, vang vọng khắp chân trời.
......
Đang lúc Sở Vân Tịch và Thương Tuyết Vi ở Tuyết Vực Côn Luân sống chết không rõ thì ở ngoài ngàn dặm thành Ích Châu, một đôi mắt bị bóng đen bao phủ đột nhiên mở ra lóe lên đôi đồng tử lãnh duệ như ưng, khóe miệng cong lên quỷ dị.
Bầu trời tối đen, giữ gian nhà cũng một mảnh u ám chỉ có chút ánh sáng xuyên qua từ cửa sổ nhờ ánh trăng rọi vào, tĩnh mịch không có chút âm thanh, nơi này không khác hầm mộ lạnh lẽo là mấy.
Kỳ Phong Ngâm nửa quỳ trên mặt đất, dán chặt mắt nhìn chằm chằm vào lão nhân ngồi phía sau tấm màn trắng. Lão nhân kia thoạt nhìn đã quá tám mươi, lông mày bạc trắng râu cũng rất dài, thân hình khô héo. Như thể tùy thời có thể ở trong tư thế tĩnh tọa này mà 'đi'...
Đó chính là người sáng lập ra Nam Võ Đường, sư tôn Giang Quân Lâm. Năm đó ông hào hoa phong nhã từng cùng hiệp khách Long Hành Thiên tịnh xưng là "Song tuyệt".
"Thiên hạ đệ nhất kiếm" Long Hành Thiên thì nguyện trung thành với triều đình, nên còn lại "Thiên hạ đệ nhất đao" là Giang Quân Lâm một mình độc bá giang hồ.
Nhưng tuổi già Giang Quân Lâm lại bất hạnh, liệt mất nửa thân dưới, suốt ngày ngồi trên xe lăn trầm tư suy nghĩ. Ba ái đồ của ông bắt đầu đấu đá đồng môn tương tàn, Kỳ Mặc Nhân vì đoạt Ngự Long đao mà giết sạch cả nhà đại sư huynh Đoạn Tiểu Mộ, còn Sở Thiếu Hành thì đem vợ con trốn khỏi Trung Nguyên đi lánh nạn... Tất cả chuyện xảy ra, thân là sư phụ nhưng ông lại không nghe không hỏi.
"Sư tôn." Kỳ Phong Ngâm chậm rãi mở miệng, ánh mắt lóe lên, "Ta sắp đoạt được Đoạn Thủy đao rồi."
Xe lăn phía sau tấm rèm tựa hồ động đậy, lại phát ra một tiếng trầm ngâm mơ hồ không rõ.
"Sư tôn chớ có trách ta lãnh khốc vô tình, một núi không thể chứa ba hổ, cho nên ta cần phải độc chiếm tam đao để thống nhất giang hồ! Trước khi lâm chung cha đã từng nói cho ta, bí mật bị giấu kín trong tam đao, chỉ có sư tôn người mới biết được!" Ngữ khí hắn cực kỳ bức thiết, vừa như khẩn cầu, lại như uy hiếp.
Giang Quân Lâm vẫn không nói chuyện, nhưng lại cười châm biếm một cách quái đản.
"Sư tôn!" Nắm tay của Kỳ Phong Ngâm âm thầm siết chặt, hắn cắn răng, đầu nặng nề cúi nhìn mặt đất.
Tiếng cười của lão nhân trong phòng tối ngày càng quỷ dị khiến cho người ta sợ hãi, cười xong, phía sau mạn che lại truyền đến tiếng thở dài: "Ngươi... Không xứng biết!"
"À..." Dường như Kỳ Phong Ngâm có thể dự đoán được câu trả lời của ông, cười lạnh, "Tam đao sớm hay muộn đều nằm trong tay ta, thời gian của sư tôn không còn nhiều nữa, chẳng lẽ người muốn đem bí mật này xuống mồ luôn sao?"
"Đúng vậy... Tiểu tử, ngươi sẽ làm sao? Giang Quân Lâm thong thả nói, giống như đưa ra lời chỉ dẫn khôn ngoan, lại giống như châm chọc không chút lưu tình, "Cho dù là Võ Lâm bí tịch, hay là bảo tàng thần bí? Ý nghĩa của tam đao, ngươi... vĩnh viễn đều không đoán được..."
"Sư tôn không muốn nói cho cũng đươc!" Kỳ Phong Ngâm đứng dậy, cười nịnh nói, "Đợi ta lấy được Đoạn Thủy đao, tự nhiên sẽ biết!"
"Ừ... Tam kiếm Tây Vực, tam đao Trung Nguyên, cho đến nay chính cũng là tà, tà cũng là chính... Đen tối bên trong đều tự có cân bằng, nghịch thiên mà đi, cần phải trả giá thật nhiều..."
"Sư tôn, người đang ở đây nói cái gì vậy? Ta không hiểu..." Kỳ Phong Ngâm hoàn toàn nghe không hiểu, câu cảm thán kì lạ của Lão nhân, hắn vừa kinh ngạc, vừa buồn bực bất an.
"Đợi ngươi đoạt được Đoạn Thủy đao, rồi hãy tới tìm ta... Ha ha ha ha..." Tiếng cười to quái đản của Lão nhân vẫn quanh quẩn trong màn đêm đen kịt, trong mắt Kỳ Phong Ngâm sát khí bắn ra bốn phía, hắn cố gắng ổn định tâm tình, phất tay áo rời đi.
Cửa phòng củi chợt bị mở ra, một ít ánh sáng rọi vào làm cho hai mắt Sở Thiếu Hành đau nhức, ông nheo lại hai mắt, thân ảnh dưới ánh trăng tới gần dần dần rõ ràng...
Tro bụi quanh người hắn bay ra làm cho bầu không khí ẩm ướt càng thêm ngột ngạt, cẩm y công tử ở trong chỗ tối bị bao phủ bởi một màng bụi mù dày đặc lại càng mờ mịt hơn, Kỳ Phong Ngâm bước đi vô cùng nhẹ nhàng, tựa như một luồng gió ma quái kéo tới. Cánh tay hắn nhẹ nhàng lãm ở phía sau, rút ra thanh đao nặng nề.
"Ngươi... Rốt cục muốn giết ta rồi sao?" Trong mắt Sở Thiếu Hành tràn đầy mỉa mai, ông bị trói gô cầm tù trong vựa củi, tựa hồ đã chờ thời khắc này lâu lắm rồi.
"Xoạt ----" Một tiếng, Kỳ Phong Ngâm rút ra Tru Thần đao, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lưỡi bảo đao, mặt đao màu trắng bạc ánh lên sườn mặt tuấn tú mang theo âm lãnh tà mị của hắn. Kỳ Phong Ngâm cười nói: "Sở bá bá, từ Sở trạch Lâm An đến Nam Võ Đường ở Ích Châu này cũng đã nữa năm rồi, tính nhẫn nại của ta cũng bị con gái bảo bối của ngài tiêu hao hầu như không còn!"
"Ta đã sớm nhắc nhở qua ngươi..." Sở Thiếu Hành nghiêm túc nói, "Vân Tịch sẽ không đưa đao cho kẻ xấu như ngươi! Sớm hết hy vọng đi, cấp ta thống khoái!"
"Đó là bởi vì nàng không biết tình cảnh của phụ thân!" Kỳ Phong Ngâm lạnh lùng nói, chọt trúng tử huyệt của Sở Thiếu Hành, "Vãn bối đã có biện pháp, tính... cấp cho Vân Tịch muội muội một món lễ vật!"
"Ngươi... Ngươi muốn làm gì!" Sở Thiếu Hành đột nhiên gầm lên, Kỳ Phong Ngâm một tay lấy Tru Thần đao gác trên cổ ông, "Sở bá bá, từ nay về sau, ngài có giữ Đoạn Thủy đao cũng không ích gì nữa rồi..."
Hắn còn chưa dứt lời, thì quang ảnh sáng trắng thê lương của Tru Thần đao đã vung lên, chém về phía cánh tay phải của Sở Thiếu Hành...
.......
Vân Tịch đột nhiên mở mắt ra, nghênh đón trước mắt nàng là một màu trắng toát.
Đây là thâm cốc ở dưới Tuyết Sơn. Gió lạnh chợt thổi qua, như đao cắt vào da thịt...
Nháy mắt Vân Tịch nhớ lại cái vách đá ở Thiên Tuyệt Nhai Côn Luân Sơn, nơi từng làm nàng mất đi trí nhớ. Cảnh tượng cũng giống như thế này, chỉ khác là lúc này trí nhớ nàng vẫn còn hoàn hảo. Ngay tại lúc trời đất quay cuồng nàng được một cỗ lực lượng mạnh mẽ ôm lấy, đó cũng là tia ấm áp cuối cùng trong lúc nguy nan, liều lĩnh bảo hộ đến quyết tuyệt...
Các nàng gắt gao ôm lấy nhau quay cuồng không biết bao lâu, mãi cho đến lúc ngã vào đống tuyết mềm mại lạnh thấu xương này, trong hỗn độn mà mất đi ý thức.
"Tuyết Vi!" Vân Tịch khẩn trương nhìn quanh, rất nhanh thấy được Thương Tuyết Vi nằm ở phụ cận. Vân Tịch rơi không nhẹ, vừa động cả người liền đau nhức xương cốt như muốn rời ra. Nhưng nàng vẫn giống như điên nhào về phía người yêu, nâng lên gương mặt lạnh lẽo của nàng.
Trên mặt của nàng lộ vẻ an tường, mang theo ý cười nhàn nhạt, giống như đang ngủ trên nền tuyết...
"Tuyết Vi, Tuyết Vi! Tỉnh a! Mau tỉnh lại a!" Vân Tịch lớn tiếng gọi nàng, hôn lên đôi môi lạnh lẽo của nàng, vỗ vỗ lên mặt nàng, véo véo vào bên trong người nàng, sau đó lại chịu đựng đau đớn mà nâng cả người Thương Tuyết Vi từ trong tuyết lên... Vân Tịch hoang mang bối rối nhấn mạnh mấy cái lên ngực nàng, gấp đến độ sắp khóc tới nơi.
"Vân Tịch?" Thương Tuyết Vi rốt cục có phản ứng, nàng mệt mỏi mở ra hai mắt, ánh mắt mơ màng như phủ một tầng sương, thì thào nói: "Sao lại khóc?"
"A... Ta nghĩ nàng đã chết!" Vân Tịch vội lau nước mắt, thấy Thương Tuyết Vi tỉnh lại, đôi đồng tử u lam của nàng liền sáng lên. "Ngốc! Bất quá chỉ là bất tỉnh trong chốc lát thôi, ta lăn nhiều vòng như vậy..." Thương Tuyết Vi cười từ trong tuyết ngồi dậy, lấy tay vịnh lên mặt Vân Tịch: "Dám rủa ta!"
Vân Tịch gỡ tay nàng ra, nghẹn ngào chất vấn: "Sao lại nhảy xuống cùng ta! Ta chính vì sợ kéo nàng rơi xuống nên mới buông tay, nàng nói xem ai mới là đồ ngốc?!"
"Ta lúc đó không kịp nghĩ gì." Thương Tuyết Vi ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn thẳng Vân Tịch, "Ta chỉ biết nhìn nàng gặp nạn mà bất lực, còn không bằng bất chấp tất cả thử một lần, cùng lắm thì chết cùng một chỗ thôi!"
Vân Tịch sửng sốt, nàng gắt gao nhìn chằm chằm Thương Tuyết Vi, trái tim ở trong lồng ngực kinh hoàng không dứt: "Ta... Đáng giá sao?"
Thương Tuyết Vi khuynh người tới trước, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trán Vân Tịch, Vân Tịch lúc này mới cảm thấy đau đớn. Hóa ra là bên thái dương bị rách một mảng, máu chảy ra đều động ở bên tai. Thương Tuyết Vi kiểm tra miệng vết thương của nàng, thoải mái cười nói: "Hành động của ta, đã nói lên nàng rất đáng giá! Cái người này mới nháy mắt đó là đã không thấy tăm hơi, thiếu chút nữa ta nghĩ đến, vĩnh viễn cũng không tìm được nàng rồi..."
"Hại nàng lo lắng, nàng có bị thương chỗ nào không?" Vân Tịch ôn nhu hỏi, ánh mắt của nàng xuyên thấu không tiếng động khuấy lên làn sóng, một thoáng cầm tay nhìn nhau như sóng vỗ vào bờ, làm tan rã lòng Thương Tuyết Vi, tất cả đều trở nên mềm mại...
Thương Tuyết Vi yên lặng mỉm cười, chậm rãi bắt đầu tháo nhuyễn giáp trước ngực, kéo ra chiến bào áo lông chồn phiền phức, "Không chịu một chút tổn thương, nàng tự mình xem đi."
Mặt Vân Tịch thoáng chốc đỏ hồng, đưa tay cản lại: "Đừng cởi, cảm lạnh bây giờ!"
Thương Tuyết Vi mặc kệ quần áo lộn xộn, ngã xuống nằm trên nền tuyết. Lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường, không cảm thấy chút rét lạnh nào. Còn như say mê nhắm nghiền hai mắt, tươi cười ra lệnh: "Vậy nàng... ôm ta đi!"
Thân mình Vân Tịch nhẹ nhàng đè lên, thình lình cắn lên môi của nàng, thân thể Thương Tuyết Vi theo từng cái vuốt ve của Vân Tịch mà nóng lên ngực lại phập phồng, dường như tuyết dưới thân đều có thể tùy thời mà tan chảy, băng hỏa hai cực đối nhau... Trời đất bao la tựa hồ chỉ còn lại hai người bọn họ, Vân Tịch dùng sức hôn nàng, xoa dịu mỗi tấc da thịt của nàng, câu động từng điểm mẫn cảm của nàng, khiến nàng thoải mái mà hào hển kêu lên...
Nàng tựa như hoa Tường Vi nở rộ trong băng tuyết, quyến rũ câu nhân mà lại không thích cho người nhìn ngắm, chỉ thích tự mình đắm chìm trong đó, cao ngạo không thể chạm đến... Nhưng một ngày nào đó, sẽ có người đến dùng ánh mặt trời và cam tuyền để tưới cho nó. Kích thích đóa hoa kiêu ngạo quen nơi giá lạnh này từ từ mềm mại đi, để rồi sau cùng cũng lộ ra nhụy hoa tuyệt mỹ mong manh, chỉ vì một người mà nở rộ, một người ngắt lấy!
Trong lúc ngẩn ngơ, Thương Tuyết Vi nhìn thấy bông tuyết tinh mịn trên bầu trời phiêu hạ, như án sương mờ bao phủ các nàng, triền miên quay cuồng trên nền tuyết... Nàng ôm chặt Vân Tịch, nhìn bầu trời cao xa, mà nhớ lại bài ca nàng rất thích:
"Hạ chi tuyết, vân chi quang
Phiêu phiêu như mộng, triển chuyển bàng hoàng
Trường dạ mạn mạn, tư quân thành thương
Hà nhật khiển quyện, địa lão thiên hoang..."
- ---------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.