Hồng Nhan Nhược Tuyết - Hiểu Mộng Sương Thiên
Chương 45: Tiền truyện 2
Hiểu Mộng Sương Thiên
11/09/2024
TUYẾT MẠN VÀ HỌ THƯƠNG (hạ)
"Ta là vì ngươi mà đến." Một giọng nói xuyên qua bóng tối truyền đến, tựa như sao băng lặng lẽ vụt qua trời.
Sở Thiếu Hành nắm chặt Đoạn Thủy đao, hộ thê tử đang run rẩy ở sau lưng, vô số nanh vuốt Côn Luân giáo bao vây bọn họ, như lũ dơi khát máu nhe nanh, chuẩn bị ùa lên, xé đôi phu thê tứ cố vô thân thành mảnh nhỏ...
Tuy giọng nói đó mang theo ôn hòa cùng sầu muộn, nhưng nó lại có sức mạnh hủy thiên diệt địa, như muốn hút lấy tất cả vạn vật vào trong... Sở Thiếu Hành cười lạnh, thấy được nam tử đang giở trò giả thần lộng quỷ, thanh sam bay bay, bóng đen lướt đến. Không ai thấy rõ diện mạo của y, chỉ thấy được bóng dáng y bị bao trùm trong vầng sáng ấm áp, và thanh kiếm sắc bén trong tay không mấy phù hợp.
Sa Y Na núp sau lưng trượng phu, có chút run sợ.
"Quy y Côn Luân giáo ta, ta tha cho ngươi khỏi chết." Trong giọng nói ẩn chứa một nguồn nội lực quỷ dị khó lường, chấn đắc bốn phía không ngừng rung động.
Nhưng đối với Sở Thiếu Hành mà nói, câu đó quả thực rất nực cười, họ Sở cất tiếng cười to: "Thương Minh Tu, Thương giáo chủ, ta ngay cả Thích Ca Mâu Ni còn không tin, lại đi tin bọn tà giáo, Man Di Tây Vực các ngươi sao?! Ha ha ha~~"
Thương Minh Tu nhíu nhíu mày, cũng không tức giận, mỉm cười hỏi lại: "Đoạn Thủy đao khách Sở Thiếu Hành, tín niệm của ngươi là gì, ngươi bảo vệ cái gì? Ở thời buổi chiến tranh loạn lạc này? Vì Quân chủ hủ bại, vì triều đình bạo ngược? Hay là vì mãnh đất điêu tàn dưới chân!" Y vươn tay, để ánh trăng xuyên qua kẻ tay mình: "Cuối cùng ngươi cũng phải thừa nhận rằng, cái gì ngươi cũng không thay đổi được."
"Ngươi cho rằng ai cũng là Diệp Sanh Ca sao!" Sở Thiếu Hành cắn răng, "Ta cho ngươi biết, tín niệm của ta chính là bảo vệ những gì ta cho là đáng để ta bảo vệ, mặc kệ đúng cũng được, mà sai cũng được, ta vĩnh viễn sẽ không thay đổi!" Nói xong, Sở Thiếu Hành vung Đoạn Thủy đao lên, chỉ thẳng ấn đường Thương Minh Tu: "Đến đây đi, dù thắng hay bại, ta chỉ xin ngươi, tha cho Sa Y Na!"
"Thiếu Hành!" Sa Y Na kinh hô, Thương Minh Tu đã xuất kiếm, mũi kiếm run lên tạo ra làn sóng đồng tâm, lấy quỹ tích Thiên Biến Vạn Hóa đâm tới Sở Thiếu Hành...
Sở Thiếu Hành hét lớn một tiếng đẩy thê tử ra, đao phong đối kiếm quang, chỉ trong chốc lát đất trời rung chuyển... Thương Minh Tu một bên ra chiêu, một bên lẩm nhẩm: "Vấn thiên hà bi, vấn địa hà khấp? Phong nguyệt vô tình, hoa hữu ý..."
Gió cát cuồn cuộn, Sa Y Na không có cách nào tìm được bóng dáng trượng phu đang triền đấu trong màn đêm.
"Băng Phong Thập Tự, hồng nhan loạn; Nguyệt Lạc Ô Đề, mây mưa tán!" Một đường kiếm quang mạnh mẽ đánh ra, đánh thẳng vào đại huyệt trên ngực Sở Thiếu Hành, nhưng Sở Thiếu Hành đã kịp thời phản thủ, sát thế của một kiếm kia bị ngăn hơn một nửa, kiếm khí đột nhiên tán loạn... Sở Thiếu Hành cười to: "Hảo kiếm pháp, đáng tiếc quá nho nhã, y như đàn bà!"
Thương Minh Tu mỉm cười: "Kiếm này của ta, tên là U Tuyền." Ý cười thoáng qua trong nháy mắt đã biến thành sát khí lạnh lùng nghiêm khắc, đâm thẳng vào cổ họng đối thủ. Sở Thiếu Hành dùng đao ngăn lại, Đoạn Thủy đao phóng lên cao, lướt trên từng đường sáng màu hồng... "Liên Thượng Minh Hỏa, luân hồi chuyển; Phúc Thủy Nan Thu, kiếm ảnh hàn ~"
Sát khí chấn đắc toàn bộ người đang vây xem khiến họ sợ hãi lui xa hơn mười trượng, Sa Y Na cũng sợ đến ngây người, hai chân run rẩy khụy trên mặt đất, ngất đi.
Đây là trận tỷ thí kinh tuyệt có một không hai, đánh đến ba ngày ba đêm.
Cuối cùng, hai vị cao thủ kiệt lực, bất kể kết quả, mệt mỏi ngã xuống đất, nhưng lông tóc lại chả tổn hại chút nào. Sa Y Na bước đến đỡ trượng phu hư thoát, Sở Thiếu Hành lại nằm im không muốn dậy, nhìn trời đất mênh mông, phảng phất như vừa được sống lại. Hắn và Thương Minh Tu cùng cười ha hả, ném đao kiếm sang một bên, U Tuyền Đoạn Thủy, cuối cùng cũng gặp được địch thủ, tri kỷ cả đời!
Những ngày tiếp theo, Thương Minh Tu lưu lại La Thành, kim trướng ấm lô, mỹ nhân hầu rượu, ba người uống ba ngày ba đêm. Cho đến lúc này, Sa Y Na mới nhìn rõ dung mạo Giáo vương Côn Luân giáo, tuấn dật tự nhiên, tao nhã. Đáy mắt Y luôn có ý cười đạm mạc, hay sờ cằm mỉm cười. Những lúc nàng thất thần, dường như trong nội tâm cô đơn phủ đầy bụi bặm của nàng, có cái gì đó đang mở ra.
Trăm triệu lần, nàng cũng không ngờ được, nàng trăm phương nghìn kế chạy trốn khỏi Giáo vương tà giáo, lại là một người như vậy...
Cứ như nước chảy thành sông, phu thê Sở thị cùng Thương Minh Tu kết bái, thành huynh đệ, huynh muội. Từ đó về sau không còn chịu cảnh truy sát phiền phức nữa, anh hùng hợp ý không hỏi xuất thân, không hỏi dân tộc, mỗi ngày uống rượu ngâm thơ, họ gần như quên việc mình phải rời đi. Sở Thiếu Hành thích rượu thành cuồng, thường hay say rượu, thông thường chỉ còn lại Sa Y Na và Thương Minh Tu yên lặng nhìn nhau, tình cảm cứ như vậy mà dần dần tích lũy.
"Thu phong tiêu sắt thiên khí lương, thảo mộc diêu lạc lộ vi sương; quần yến từ cựu nhạn nam tường, niệm quân khách du dĩ đoạn tràng..." (1) Một ngày, Sở Thiếu Hành ra ngoài, chỉ còn lại mình Sa Y Na và Thương Minh Tu ở trong trướng đối ẩm. Thương Minh Tu nhất thời hoài cảm thương thu, mà ngâm thơ.
Sa Y Na ngẩng đầu lên, nhìn nam tử trước mắt khiêm tốn nhã nhặn như ngọc, cười hỏi: "Đại ca nhớ nhà sao? Ở nhà đã có ái thê, ái tử chưa?" Thương Minh Tu gật gật đầu, ngữ khí cũng hờ hững: "Vợ cả là gia phụ chỉ hôn, ái thiếp... Cũng là đàn chủ bên dưới hiến lên."
Sa Y Na ngẩn ra, nghĩ đến mình cũng suýt nữa trở thành người ái thiếp thứ hai của Y, mặt hơi đỏ lên. Một câu chạm đến tâm sự hai người, Thương Minh Tu chần chờ một lát, lại nói: "Minh nguyệt kiểu kiểu chiếu ngã sàng, tinh hán tây lưu dạ vị ương..."(2)
Sa Y Na nói tiếp: "Khiên ngưu chức nữ diêu tương vọng, nhĩ độc hà cô hạn hà lương."(3) Trong mắt Thương Minh Tu có sự sửng sốt, Y nhìn nàng: "Sao muội cũng biết bài thơ này?"
Nữ tử tóc vàng mắt xanh cười khổ: "Muội ở nơi phong trần hết hai năm, không học chút dâm từ diễm khúc sao được, như thế mới có thể làm vui lòng khách nhân!"
Thương Minh Tu dịu dàng nhìn nàng, làm như thở dài: "Bài này là "Yến ca hành" Chính là nhạc phủ danh khúc, nếu muội thích, ta sẽ dạy muội thêm mấy bài. Đến ----" Y nâng chén rượu kính nàng: "Tửu phùng giai nhân, ẩm nhất khúc ngụy tấn phong lưu!"
(1)Gió thu xào xạc trời trở rét, cỏ cây tiêu điều móc đọng thành sương. Chim én bay về, nhạn liệng trên không. Nhớ chàng đất khách buồn đứt ruột. (Đó là người con gái trong Yến ca hành của Tào Phi thương nhớ lương nhân, đồng thời xót xa cho chính mình.)
(2) Trăng sáng vằng vặc soi bên giường. Giải ngân hà trôi về tây, đêm còn dài.
(3)
Ngưu Lang, Chức Nữ hai bờ nhìn nhau cới chi chàng đứng một mình bên cầu. (Người thiếu phụ lúc này không những xót xa mà còn tràn ngập niềm ai oán.)
Tâm tình nàng rất tốt, uống nguyên một chén rượu mạnh, bụng đột nhiên quặn thắt một hồi, nhất thời mặt tái đi phải chống tay lên mặt bàn để tựa, Thương Minh Tu hết hồn: "Sa Y Na, Sa Y Na muội làm sao vậy?! "
Nàng né Y chạy sang một bên vọt ra ngoài trướng, sau đó ngồi xổm xuống, nàng cũng không biết mình bị làm sao, ho kịch liệt một hồi, rồi ói hết cả rượu ban nãy ra ngoài...
"Sa Y Na, Sa Y Na!"
Tiếng gọi khẩn trương vang ở bên tai, nàng lại vô lực trả lời, hai mắt tối sầm, xụi lơ trong lòng đại ca kết nghĩa.
Mời một lão đại phu đến bắt mạch, lão hướng Thương Minh Tu vái một cái thật sâu: "Chúc mừng công tử, chúc mừng công tử, thân thể phu nhân có chút hư nhược nhưng không đáng ngại, là có tin vui a!"
"Có thai? Tin vui?" Thương Minh Tu lập lại, thì thào, ánh mắt run lên, kịch liệt biến đổi. Đại phu vẫn đang hiểu lầm, cho là Y quá vui mừng, nên tiếp tục nói: "Đúng vậy, công tử thật sự rất may mắn a, gặp được một cô gái Tây lục hiếm có, đứa nhỏ sau này sanh ra sẽ là một cô hoặc cậu con lai rất xinh xắn đó nha!"
Thương Minh Tu phẩy phẩy tay áo, lão đại phu vội vàng thu dọn hòm thuốc rời đi. Sa Y Na muốn ngồi dậy, tin nàng có thai càng làm khí sắc nàng thêm nhợt nhạt, nàng cuộn mình lại, dòng lệ lạnh lẽo từ đôi mắt xanh tràn ra, mang theo mê mang giãy dụa vô cùng phức tạp, hối hận, thống khổ, rơi xuống lòng hai người.
Thương Minh Tu đau đớn khép hai mắt lại, thở dài một hơi, nói lời lạnh lẽo: "Khóc cái gì, phải chúc mừng muội và Thiếu Hành rồi!"
Nàng chợt hiểu được lòng Y, cái gì cũng không còn kịp nữa...
"A... Ta sắp làm cha, ta sắp làm cha rồi! Đây là thật sao!" Sau khi Sở Thiếu Hành về nghe nói tin vui, mừng như điên ôm lấy Sa Y Na, vuốt ve bụng của nàng, giống như đã chiếm được trân bảo của cả thế giới, vui mừng hôn lên mặt nàng: "Sa Y Na, huynh dẫn muội về Ích Châu gặp sư phụ, huynh muốn cưới hỏi đàng hoàng, đón muội xuất giá! Ha ha ha, chúng ta có con rồi!!!"
Trên mặt Sa Y Na không có vui sướng nên có, chỉ thản nhiên cười cười, vuốt tóc trượng phu. Thương Minh Tu đến nhìn thấy đôi phu thê xứng chữ giai ngẫu thiên thành, trái tim chua chát bất đắc dĩ càng thêm đau khắc cốt, cảnh này khiến Y bức rứt khó chịu, vén lều lớn, vội chạy ra ngoài...
Vì quá vui mừng mà Sở Thiếu Hành, hoàn toàn không phát hiện ra sự kì lạ của thê tử và đại ca kết nghĩa. Đêm nay, hắn lại say lăn ra giường ngủ như chết, ánh lửa bên bếp lò soi rõ đường nét trên gương mặt hắn, môi mỏng chính trực, thường xuyên hiện lên ý cười điềm tĩnh lạnh lùng, ngẫu nhiên cũng xuất hiện vẻ ngốc nghếch của đứa nhỏ. "Ta sắp làm cha rồi... Sắp làm cha rồi..." Hắn lại nói mê, Sa Y Na nhìn hắn, tưởng tượng con của bọn họ có hình dáng như thế nào, nước mắt lại lăn dài.
Sa Y Na ra khỏi kim trướng, đến đứng bên cạnh Thương Minh Tu. Sườn mặt người nọ có vẻ trầm ngâm, dưới ánh trăng trông có vẻ lạnh lùng, Y nhìn phương xa, hắc y theo gió bay bay, giống như tiên nhân lướt nước mà đến, quang hoa vĩnh viễn bao phủ, nhìn tuy hờ hững nhưng lại ấm áp.
Nàng nhịn không được mà tiếp tục ngắm Y, thấy ánh sao trong đôi mắt Y lấp lánh, trong suốt ướt át, chợt nàng hiểu ra đó là nước mắt, mà y cố gắng nhịn xuống... "Sa Y Na!" Y xoay đầu lại, giọng hơi lớn, "Theo ta đi có được không?"
Cả người Sa Y Na chấn động, có chút hốt hoảng mà lui lại ba bước, lại bị Y nắm lại... Thương Minh Tu vuốt ve làn da mềm mại, dần dần không khống chế được: "Sa Y Na, Sa Y Na... Để huynh mang muội đi, huynh sẽ coi đứa nhỏ trong bụng muội... Như con ruột của mình!"
"Không!" Sa Y Na gạt tay Y ra, bất lực mà rơi lệ, nàng cố gắng giấu đi giãy giụa đau đớn trong lòng, yếu ớt nói lời cự tuyệt: "Sao huynh lại có thể nói ra những lời này! Muội là thê tử của Thiếu Hành! Huynh là đại ca kết nghĩa của bọn muội!"
"Nhưng muội chưa gả, chỉ là các người tự định chung thân, không phải sao?" Ánh mắt Thương Minh Tu sáng lên nhìn chằm chằm nàng, "Huynh với muội ở cùng nhau hai tháng, huynh cảm giác được, muội ở bên cạnh Thiếu Hành chỉ vì báo ân đúng không? Muội nói cho huynh biết, muội yêu đệ ấy sao? Hay là... Yêu huynh?"
"Muội yêu huynh, nhưng không có nghĩa là muội sẽ đi theo huynh..." Sa Y Na thản nhiên mở miệng, nàng thổ lộ lòng mình, nhưng cuối cùng vẫn là cự tuyệt: "Nếu muội chỉ có một mình... Muội sẽ theo huynh. Nhưng bây giờ không giống với trước đây, trong bụng muội đã có cố nhục của huynh ấy, muội không thể bóp chết sinh mạng bé nhỏ vừa mới thành hình này, muội cũng không thể để con muội vừa mới sinh ra đã không có cha ruột!"
Thương Minh Tu kinh ngạc, cảm thấy như bị mũi kiếm sắc bén cắm thẳng vào tim, cắt nát: "Chẳng lẽ... Chẳng lẽ muội muốn dùng hạnh phúc cả đời, để đền đáp một lần cứu mạng sao!"
"Sao huynh biết muội ở cùng huynh ấy sẽ không có hạnh phúc?" Gương mặt xinh đẹp của Sa Y Na đầy nước mắt, nàng cười khổ, nhìn vào bóng dáng người đang ngủ say trong lều, kiên định nói: "Muội sẽ yêu huynh ấy, bởi vì huynh ấy là trượng phu của muội, là cha của con muội... Muội không thể làm chuyện có lỗi với Thiếu Hành, không thể làm tổn thương huynh ấy!"
"Vậy là muội muốn tổn thương ta..." Thương Minh Tu nhìn nàng, ánh mắt dại ra như đã chết.
"Chúng ta không thể... ích kỷ như vậy, nếu chúng ta vì yêu nhau mà tổn thương người khác... Thì muội thà rằng không yêu!" Sa Y Na bụm mặt khóc lớn, bị Thương Minh Tu ôm vào lòng, lại dùng giằng đẩy Y ra.
"Vì sao muội lại từ chối huynh! Để huynh nói với Thiếu Hành, dùng cách của nam nhân chấm dứt chuyện này!" Thương Minh Tu la lớn, mạnh mẽ ôm chặt Sa Y Na vào lòng, nắm chặt lấy y phục nàng, chỉ nghe xoạt ~ một tiếng, tử y của Sa Y Na rách ra một mảng, lộ ra đầu vai trắng nõn, và một phần lụa mỏng trung y...
Thương Minh Tu chợt cảm thấy mình quá thất thố, giật mình như bị sét đánh trúng, lập tức buông tay. Sa Y Na bối rối kéo y phục che lấy thân thể, ánh mắt Thương Minh Tu hốt hoảng rời rạc, trừng trừng nhìn Sa Y Na, mới vừa rồi phần ngực trái của nàng có cái bớt đỏ kì lạ lướt qua mắt Y, khiến Y như bị mê muội khắc ghi hình ảnh đó...
Nhớ tới lúc Sở Thiếu Hành say rượu từng lén nói với Y, trên người Sa Y Na có cái bớt hình dạng rất đặc biệt, mỗi khi cởi áo ra thân thiết đều làm cho tâm thần hắn mê muội say đắm.
"Muội đi đây..." Sa Y Na lạnh lùng nhìn Y, "Cảm ơn đại ca luôn chiếu cố phu thê muội, muội và Thiếu Hành sẽ nhanh chóng rời khỏi, xuôi Nam bái kiến cha mẹ và sư phụ của huynh ấy, chính thức thành thân..."
Thương Minh Tu xoay người, giấu lệ của mình trong bóng đêm, thì thào: "Ta không phải đại ca, ta là Minh Tu..."
Sa Y Na lòng quặn thắt, khóc chạy vào lều lớn, không trở ra nữa.
Vân Tịch thật không ngờ, sự xuất hiện của mình trên đời, lại chính là nguyên nhân bóp chết một đoạn tình duyên...
Còn Thương Tuyết Vi ánh mắt lại mê mang thất lạc, dường như cảm nhận được nỗi đau, nỗi tuyệt vọng của phụ thân lúc đó, mà nói không nên lời.
Trong phòng yên tĩnh có chút đáng sợ, chỉ có âm thanh Sở Thiếu Hành không ngừng rót rượu, hắn quay lại từ trong hồi ức, nhoáng cái đã hai mươi năm, người cũng đã qua đời, thiếu niên anh hùng tiên y nộ mã năm đó, tóc sớm đã điểm bạc, hai bên tóc mai đã hoa râm.
"Nhưng mà phụ thân..." Vân Tịch bỗng nhiên phát hiện có điểm lạ thường, hỏi, "Người... Làm sao người biết mấy chuyện này? Biết hai người họ nói cái gì?"
Sở Thiếu Hành giương mắt nhìn nữ nhi, hương rượu huân người, gằn từng chữ: "Bởi vì ta căn bản không có ngủ!" Vân Tịch và Thương Tuyết Vi đương trường khiếp sợ, giọng Sở Thiếu Hành thê thiết: "Ta tuy say, nhưng ta không có ngủ. Ta nghe rất rõ, ta cũng không ngăn cản, chính vì muốn biết Sa Y Na có muốn ở lại bên ta hay không... Sau đó quả thật nàng đã trở lại, Minh Tu ra đi. A, ha ha ha... Bọn họ thật ngốc, hai người đó không biết, nếu ngày đó Minh Tu thật sự mang Sa Y Na đi, ta cũng sẽ thành toàn cho bọn họ, ta sẽ!"
Lão Đao khách nói xong, nặng nề nện bát rượu lên mặt bàn.
"Ha ha ha, đều là người không dứt khoát!" Sở Thiếu Hành cất tiếng cười to, ánh mắt lại dừng trên người Thương Tuyết Vi, "Yêu một người, cho dù phải trói, phải buộc, cũng phải giữ nàng ở bên mình, mà không phải trơ mắt nhìn nàng sà vào lòng kẻ khác! Cho nên... Tuyết Vi con mạnh hơn cha con, mạnh hơn gấp trăm lần!"
Ánh mắt Thương Tuyết Vi thu lại, đón nhận cái nhìn áp bách đầy ý vị thâm trường của lão tiền bối. Ý tứ của ông qua những lời này... Chẳng lẽ... Sở bá bá đã nhìn thấu qua hệ không bình thường của nàng và Vân Tịch, biết hai người đang qua lại?
Nhưng Sở Thiếu Hành lại không nói tiếp, lại nghĩ về hồi ức.
Khiên Ngưu Chức Nữ nhìn nhau, chúng ta sao lại trời Nam đất Bắc?
Sa Y Na không biết, sau khi Thương Minh Tu rời đi, đã vẽ đi vẽ lại cả ngàn lần hình ảnh cái bớt hoa chợt lóe qua đó, sau đó chọn lấy một bức đẹp nhất, lập làm Thánh hoa của Côn Luân giáo, hơn nữa còn chọn một cái tên rất đẹp, "Linh Chi Tuyết Mạn ".
Thương Minh Tu không biết, Sa Y Na đã giữ lời hứa trở thành một thê tử tốt và một mẫu thân tốt, hai phu thê tương kính như tân, nhưng rốt cuộc nàng vẫn không thể mở lòng. Sau khi trở lại Ích Châu, hôn sự của bọn họ có biến bất ngờ. Sư phụ Giang Quân Lâm phản đối ái đồ cưới một nữ tử Dị tộc lai lịch không rõ, Sở Thiếu Hành cố gắng lý luận, không tiếc gây náo loạn Nam Vũ Sơn Trang, vì Sa Y Na mà gần như phá vỡ quan hệ với sư phụ...
Giang Quân Lâm trải qua việc Đoạn Tiểu Mộ và Phương Thi Nghiên đồng môn mến nhau, giờ lại đến Sở Thiếu Hành khăng khăng cưới Sa Y Na, nên ông hoàn toàn nản lòng thoái chí đối với nhóm đồ đệ. Ông bắt đầu ẩn dật không ra, không màn thế sự.
Một năm sau, Sa Y Na hạ sinh con gái, đặt tên là Sở Vân Tịch.
Lại qua một năm, Kỳ Mặc Nhân diệt môn cả nhà Đoạn Tiểu Mộ, Sở Thiếu Hành cùng vợ con trốn về quê nhà ở Lâm An tránh nạn. Mãi đến lúc đó, Vân Tịch được một tuổi, mới lo liệu được hôn lễ bị trì hoãn mấy năm. Bảy năm sau, phụ thân Sở Thiếu Hành, Tri Phủ Lâm An bệnh chết, ba đứa con tranh giành gia sản, danh môn vọng tộc sụp đổ. Huynh trưởng Sở Bá Ngọc bị cuốn vào vụ án buôn muối lậu, biếm quan lưu đày, Sở gia hoàn toàn mất thế. Kỳ Mặc Nhân vì đoạt Đoạn Thủy đao, bắt đầu mười mấy năm đuổi giết một nhà ba người...
Sở Thiếu Hành, Sa Y Na cùng Vân Tịch tám tuổi một đường Bắc thượng, ở thành Đôn Hoàng Mạc Bắc gặp lại Thương Minh Tu, dưới sự bảo vệ của Côn Luân giáo đến ven hồ Thanh Hải an gia định cư. Và đó là lần thứ hai họ gặp lại Thương Minh Tu, cũng là lần vĩnh biệt cuối cùng.
- ------------------
"Ta là vì ngươi mà đến." Một giọng nói xuyên qua bóng tối truyền đến, tựa như sao băng lặng lẽ vụt qua trời.
Sở Thiếu Hành nắm chặt Đoạn Thủy đao, hộ thê tử đang run rẩy ở sau lưng, vô số nanh vuốt Côn Luân giáo bao vây bọn họ, như lũ dơi khát máu nhe nanh, chuẩn bị ùa lên, xé đôi phu thê tứ cố vô thân thành mảnh nhỏ...
Tuy giọng nói đó mang theo ôn hòa cùng sầu muộn, nhưng nó lại có sức mạnh hủy thiên diệt địa, như muốn hút lấy tất cả vạn vật vào trong... Sở Thiếu Hành cười lạnh, thấy được nam tử đang giở trò giả thần lộng quỷ, thanh sam bay bay, bóng đen lướt đến. Không ai thấy rõ diện mạo của y, chỉ thấy được bóng dáng y bị bao trùm trong vầng sáng ấm áp, và thanh kiếm sắc bén trong tay không mấy phù hợp.
Sa Y Na núp sau lưng trượng phu, có chút run sợ.
"Quy y Côn Luân giáo ta, ta tha cho ngươi khỏi chết." Trong giọng nói ẩn chứa một nguồn nội lực quỷ dị khó lường, chấn đắc bốn phía không ngừng rung động.
Nhưng đối với Sở Thiếu Hành mà nói, câu đó quả thực rất nực cười, họ Sở cất tiếng cười to: "Thương Minh Tu, Thương giáo chủ, ta ngay cả Thích Ca Mâu Ni còn không tin, lại đi tin bọn tà giáo, Man Di Tây Vực các ngươi sao?! Ha ha ha~~"
Thương Minh Tu nhíu nhíu mày, cũng không tức giận, mỉm cười hỏi lại: "Đoạn Thủy đao khách Sở Thiếu Hành, tín niệm của ngươi là gì, ngươi bảo vệ cái gì? Ở thời buổi chiến tranh loạn lạc này? Vì Quân chủ hủ bại, vì triều đình bạo ngược? Hay là vì mãnh đất điêu tàn dưới chân!" Y vươn tay, để ánh trăng xuyên qua kẻ tay mình: "Cuối cùng ngươi cũng phải thừa nhận rằng, cái gì ngươi cũng không thay đổi được."
"Ngươi cho rằng ai cũng là Diệp Sanh Ca sao!" Sở Thiếu Hành cắn răng, "Ta cho ngươi biết, tín niệm của ta chính là bảo vệ những gì ta cho là đáng để ta bảo vệ, mặc kệ đúng cũng được, mà sai cũng được, ta vĩnh viễn sẽ không thay đổi!" Nói xong, Sở Thiếu Hành vung Đoạn Thủy đao lên, chỉ thẳng ấn đường Thương Minh Tu: "Đến đây đi, dù thắng hay bại, ta chỉ xin ngươi, tha cho Sa Y Na!"
"Thiếu Hành!" Sa Y Na kinh hô, Thương Minh Tu đã xuất kiếm, mũi kiếm run lên tạo ra làn sóng đồng tâm, lấy quỹ tích Thiên Biến Vạn Hóa đâm tới Sở Thiếu Hành...
Sở Thiếu Hành hét lớn một tiếng đẩy thê tử ra, đao phong đối kiếm quang, chỉ trong chốc lát đất trời rung chuyển... Thương Minh Tu một bên ra chiêu, một bên lẩm nhẩm: "Vấn thiên hà bi, vấn địa hà khấp? Phong nguyệt vô tình, hoa hữu ý..."
Gió cát cuồn cuộn, Sa Y Na không có cách nào tìm được bóng dáng trượng phu đang triền đấu trong màn đêm.
"Băng Phong Thập Tự, hồng nhan loạn; Nguyệt Lạc Ô Đề, mây mưa tán!" Một đường kiếm quang mạnh mẽ đánh ra, đánh thẳng vào đại huyệt trên ngực Sở Thiếu Hành, nhưng Sở Thiếu Hành đã kịp thời phản thủ, sát thế của một kiếm kia bị ngăn hơn một nửa, kiếm khí đột nhiên tán loạn... Sở Thiếu Hành cười to: "Hảo kiếm pháp, đáng tiếc quá nho nhã, y như đàn bà!"
Thương Minh Tu mỉm cười: "Kiếm này của ta, tên là U Tuyền." Ý cười thoáng qua trong nháy mắt đã biến thành sát khí lạnh lùng nghiêm khắc, đâm thẳng vào cổ họng đối thủ. Sở Thiếu Hành dùng đao ngăn lại, Đoạn Thủy đao phóng lên cao, lướt trên từng đường sáng màu hồng... "Liên Thượng Minh Hỏa, luân hồi chuyển; Phúc Thủy Nan Thu, kiếm ảnh hàn ~"
Sát khí chấn đắc toàn bộ người đang vây xem khiến họ sợ hãi lui xa hơn mười trượng, Sa Y Na cũng sợ đến ngây người, hai chân run rẩy khụy trên mặt đất, ngất đi.
Đây là trận tỷ thí kinh tuyệt có một không hai, đánh đến ba ngày ba đêm.
Cuối cùng, hai vị cao thủ kiệt lực, bất kể kết quả, mệt mỏi ngã xuống đất, nhưng lông tóc lại chả tổn hại chút nào. Sa Y Na bước đến đỡ trượng phu hư thoát, Sở Thiếu Hành lại nằm im không muốn dậy, nhìn trời đất mênh mông, phảng phất như vừa được sống lại. Hắn và Thương Minh Tu cùng cười ha hả, ném đao kiếm sang một bên, U Tuyền Đoạn Thủy, cuối cùng cũng gặp được địch thủ, tri kỷ cả đời!
Những ngày tiếp theo, Thương Minh Tu lưu lại La Thành, kim trướng ấm lô, mỹ nhân hầu rượu, ba người uống ba ngày ba đêm. Cho đến lúc này, Sa Y Na mới nhìn rõ dung mạo Giáo vương Côn Luân giáo, tuấn dật tự nhiên, tao nhã. Đáy mắt Y luôn có ý cười đạm mạc, hay sờ cằm mỉm cười. Những lúc nàng thất thần, dường như trong nội tâm cô đơn phủ đầy bụi bặm của nàng, có cái gì đó đang mở ra.
Trăm triệu lần, nàng cũng không ngờ được, nàng trăm phương nghìn kế chạy trốn khỏi Giáo vương tà giáo, lại là một người như vậy...
Cứ như nước chảy thành sông, phu thê Sở thị cùng Thương Minh Tu kết bái, thành huynh đệ, huynh muội. Từ đó về sau không còn chịu cảnh truy sát phiền phức nữa, anh hùng hợp ý không hỏi xuất thân, không hỏi dân tộc, mỗi ngày uống rượu ngâm thơ, họ gần như quên việc mình phải rời đi. Sở Thiếu Hành thích rượu thành cuồng, thường hay say rượu, thông thường chỉ còn lại Sa Y Na và Thương Minh Tu yên lặng nhìn nhau, tình cảm cứ như vậy mà dần dần tích lũy.
"Thu phong tiêu sắt thiên khí lương, thảo mộc diêu lạc lộ vi sương; quần yến từ cựu nhạn nam tường, niệm quân khách du dĩ đoạn tràng..." (1) Một ngày, Sở Thiếu Hành ra ngoài, chỉ còn lại mình Sa Y Na và Thương Minh Tu ở trong trướng đối ẩm. Thương Minh Tu nhất thời hoài cảm thương thu, mà ngâm thơ.
Sa Y Na ngẩng đầu lên, nhìn nam tử trước mắt khiêm tốn nhã nhặn như ngọc, cười hỏi: "Đại ca nhớ nhà sao? Ở nhà đã có ái thê, ái tử chưa?" Thương Minh Tu gật gật đầu, ngữ khí cũng hờ hững: "Vợ cả là gia phụ chỉ hôn, ái thiếp... Cũng là đàn chủ bên dưới hiến lên."
Sa Y Na ngẩn ra, nghĩ đến mình cũng suýt nữa trở thành người ái thiếp thứ hai của Y, mặt hơi đỏ lên. Một câu chạm đến tâm sự hai người, Thương Minh Tu chần chờ một lát, lại nói: "Minh nguyệt kiểu kiểu chiếu ngã sàng, tinh hán tây lưu dạ vị ương..."(2)
Sa Y Na nói tiếp: "Khiên ngưu chức nữ diêu tương vọng, nhĩ độc hà cô hạn hà lương."(3) Trong mắt Thương Minh Tu có sự sửng sốt, Y nhìn nàng: "Sao muội cũng biết bài thơ này?"
Nữ tử tóc vàng mắt xanh cười khổ: "Muội ở nơi phong trần hết hai năm, không học chút dâm từ diễm khúc sao được, như thế mới có thể làm vui lòng khách nhân!"
Thương Minh Tu dịu dàng nhìn nàng, làm như thở dài: "Bài này là "Yến ca hành" Chính là nhạc phủ danh khúc, nếu muội thích, ta sẽ dạy muội thêm mấy bài. Đến ----" Y nâng chén rượu kính nàng: "Tửu phùng giai nhân, ẩm nhất khúc ngụy tấn phong lưu!"
(1)Gió thu xào xạc trời trở rét, cỏ cây tiêu điều móc đọng thành sương. Chim én bay về, nhạn liệng trên không. Nhớ chàng đất khách buồn đứt ruột. (Đó là người con gái trong Yến ca hành của Tào Phi thương nhớ lương nhân, đồng thời xót xa cho chính mình.)
(2) Trăng sáng vằng vặc soi bên giường. Giải ngân hà trôi về tây, đêm còn dài.
(3)
Ngưu Lang, Chức Nữ hai bờ nhìn nhau cới chi chàng đứng một mình bên cầu. (Người thiếu phụ lúc này không những xót xa mà còn tràn ngập niềm ai oán.)
Tâm tình nàng rất tốt, uống nguyên một chén rượu mạnh, bụng đột nhiên quặn thắt một hồi, nhất thời mặt tái đi phải chống tay lên mặt bàn để tựa, Thương Minh Tu hết hồn: "Sa Y Na, Sa Y Na muội làm sao vậy?! "
Nàng né Y chạy sang một bên vọt ra ngoài trướng, sau đó ngồi xổm xuống, nàng cũng không biết mình bị làm sao, ho kịch liệt một hồi, rồi ói hết cả rượu ban nãy ra ngoài...
"Sa Y Na, Sa Y Na!"
Tiếng gọi khẩn trương vang ở bên tai, nàng lại vô lực trả lời, hai mắt tối sầm, xụi lơ trong lòng đại ca kết nghĩa.
Mời một lão đại phu đến bắt mạch, lão hướng Thương Minh Tu vái một cái thật sâu: "Chúc mừng công tử, chúc mừng công tử, thân thể phu nhân có chút hư nhược nhưng không đáng ngại, là có tin vui a!"
"Có thai? Tin vui?" Thương Minh Tu lập lại, thì thào, ánh mắt run lên, kịch liệt biến đổi. Đại phu vẫn đang hiểu lầm, cho là Y quá vui mừng, nên tiếp tục nói: "Đúng vậy, công tử thật sự rất may mắn a, gặp được một cô gái Tây lục hiếm có, đứa nhỏ sau này sanh ra sẽ là một cô hoặc cậu con lai rất xinh xắn đó nha!"
Thương Minh Tu phẩy phẩy tay áo, lão đại phu vội vàng thu dọn hòm thuốc rời đi. Sa Y Na muốn ngồi dậy, tin nàng có thai càng làm khí sắc nàng thêm nhợt nhạt, nàng cuộn mình lại, dòng lệ lạnh lẽo từ đôi mắt xanh tràn ra, mang theo mê mang giãy dụa vô cùng phức tạp, hối hận, thống khổ, rơi xuống lòng hai người.
Thương Minh Tu đau đớn khép hai mắt lại, thở dài một hơi, nói lời lạnh lẽo: "Khóc cái gì, phải chúc mừng muội và Thiếu Hành rồi!"
Nàng chợt hiểu được lòng Y, cái gì cũng không còn kịp nữa...
"A... Ta sắp làm cha, ta sắp làm cha rồi! Đây là thật sao!" Sau khi Sở Thiếu Hành về nghe nói tin vui, mừng như điên ôm lấy Sa Y Na, vuốt ve bụng của nàng, giống như đã chiếm được trân bảo của cả thế giới, vui mừng hôn lên mặt nàng: "Sa Y Na, huynh dẫn muội về Ích Châu gặp sư phụ, huynh muốn cưới hỏi đàng hoàng, đón muội xuất giá! Ha ha ha, chúng ta có con rồi!!!"
Trên mặt Sa Y Na không có vui sướng nên có, chỉ thản nhiên cười cười, vuốt tóc trượng phu. Thương Minh Tu đến nhìn thấy đôi phu thê xứng chữ giai ngẫu thiên thành, trái tim chua chát bất đắc dĩ càng thêm đau khắc cốt, cảnh này khiến Y bức rứt khó chịu, vén lều lớn, vội chạy ra ngoài...
Vì quá vui mừng mà Sở Thiếu Hành, hoàn toàn không phát hiện ra sự kì lạ của thê tử và đại ca kết nghĩa. Đêm nay, hắn lại say lăn ra giường ngủ như chết, ánh lửa bên bếp lò soi rõ đường nét trên gương mặt hắn, môi mỏng chính trực, thường xuyên hiện lên ý cười điềm tĩnh lạnh lùng, ngẫu nhiên cũng xuất hiện vẻ ngốc nghếch của đứa nhỏ. "Ta sắp làm cha rồi... Sắp làm cha rồi..." Hắn lại nói mê, Sa Y Na nhìn hắn, tưởng tượng con của bọn họ có hình dáng như thế nào, nước mắt lại lăn dài.
Sa Y Na ra khỏi kim trướng, đến đứng bên cạnh Thương Minh Tu. Sườn mặt người nọ có vẻ trầm ngâm, dưới ánh trăng trông có vẻ lạnh lùng, Y nhìn phương xa, hắc y theo gió bay bay, giống như tiên nhân lướt nước mà đến, quang hoa vĩnh viễn bao phủ, nhìn tuy hờ hững nhưng lại ấm áp.
Nàng nhịn không được mà tiếp tục ngắm Y, thấy ánh sao trong đôi mắt Y lấp lánh, trong suốt ướt át, chợt nàng hiểu ra đó là nước mắt, mà y cố gắng nhịn xuống... "Sa Y Na!" Y xoay đầu lại, giọng hơi lớn, "Theo ta đi có được không?"
Cả người Sa Y Na chấn động, có chút hốt hoảng mà lui lại ba bước, lại bị Y nắm lại... Thương Minh Tu vuốt ve làn da mềm mại, dần dần không khống chế được: "Sa Y Na, Sa Y Na... Để huynh mang muội đi, huynh sẽ coi đứa nhỏ trong bụng muội... Như con ruột của mình!"
"Không!" Sa Y Na gạt tay Y ra, bất lực mà rơi lệ, nàng cố gắng giấu đi giãy giụa đau đớn trong lòng, yếu ớt nói lời cự tuyệt: "Sao huynh lại có thể nói ra những lời này! Muội là thê tử của Thiếu Hành! Huynh là đại ca kết nghĩa của bọn muội!"
"Nhưng muội chưa gả, chỉ là các người tự định chung thân, không phải sao?" Ánh mắt Thương Minh Tu sáng lên nhìn chằm chằm nàng, "Huynh với muội ở cùng nhau hai tháng, huynh cảm giác được, muội ở bên cạnh Thiếu Hành chỉ vì báo ân đúng không? Muội nói cho huynh biết, muội yêu đệ ấy sao? Hay là... Yêu huynh?"
"Muội yêu huynh, nhưng không có nghĩa là muội sẽ đi theo huynh..." Sa Y Na thản nhiên mở miệng, nàng thổ lộ lòng mình, nhưng cuối cùng vẫn là cự tuyệt: "Nếu muội chỉ có một mình... Muội sẽ theo huynh. Nhưng bây giờ không giống với trước đây, trong bụng muội đã có cố nhục của huynh ấy, muội không thể bóp chết sinh mạng bé nhỏ vừa mới thành hình này, muội cũng không thể để con muội vừa mới sinh ra đã không có cha ruột!"
Thương Minh Tu kinh ngạc, cảm thấy như bị mũi kiếm sắc bén cắm thẳng vào tim, cắt nát: "Chẳng lẽ... Chẳng lẽ muội muốn dùng hạnh phúc cả đời, để đền đáp một lần cứu mạng sao!"
"Sao huynh biết muội ở cùng huynh ấy sẽ không có hạnh phúc?" Gương mặt xinh đẹp của Sa Y Na đầy nước mắt, nàng cười khổ, nhìn vào bóng dáng người đang ngủ say trong lều, kiên định nói: "Muội sẽ yêu huynh ấy, bởi vì huynh ấy là trượng phu của muội, là cha của con muội... Muội không thể làm chuyện có lỗi với Thiếu Hành, không thể làm tổn thương huynh ấy!"
"Vậy là muội muốn tổn thương ta..." Thương Minh Tu nhìn nàng, ánh mắt dại ra như đã chết.
"Chúng ta không thể... ích kỷ như vậy, nếu chúng ta vì yêu nhau mà tổn thương người khác... Thì muội thà rằng không yêu!" Sa Y Na bụm mặt khóc lớn, bị Thương Minh Tu ôm vào lòng, lại dùng giằng đẩy Y ra.
"Vì sao muội lại từ chối huynh! Để huynh nói với Thiếu Hành, dùng cách của nam nhân chấm dứt chuyện này!" Thương Minh Tu la lớn, mạnh mẽ ôm chặt Sa Y Na vào lòng, nắm chặt lấy y phục nàng, chỉ nghe xoạt ~ một tiếng, tử y của Sa Y Na rách ra một mảng, lộ ra đầu vai trắng nõn, và một phần lụa mỏng trung y...
Thương Minh Tu chợt cảm thấy mình quá thất thố, giật mình như bị sét đánh trúng, lập tức buông tay. Sa Y Na bối rối kéo y phục che lấy thân thể, ánh mắt Thương Minh Tu hốt hoảng rời rạc, trừng trừng nhìn Sa Y Na, mới vừa rồi phần ngực trái của nàng có cái bớt đỏ kì lạ lướt qua mắt Y, khiến Y như bị mê muội khắc ghi hình ảnh đó...
Nhớ tới lúc Sở Thiếu Hành say rượu từng lén nói với Y, trên người Sa Y Na có cái bớt hình dạng rất đặc biệt, mỗi khi cởi áo ra thân thiết đều làm cho tâm thần hắn mê muội say đắm.
"Muội đi đây..." Sa Y Na lạnh lùng nhìn Y, "Cảm ơn đại ca luôn chiếu cố phu thê muội, muội và Thiếu Hành sẽ nhanh chóng rời khỏi, xuôi Nam bái kiến cha mẹ và sư phụ của huynh ấy, chính thức thành thân..."
Thương Minh Tu xoay người, giấu lệ của mình trong bóng đêm, thì thào: "Ta không phải đại ca, ta là Minh Tu..."
Sa Y Na lòng quặn thắt, khóc chạy vào lều lớn, không trở ra nữa.
Vân Tịch thật không ngờ, sự xuất hiện của mình trên đời, lại chính là nguyên nhân bóp chết một đoạn tình duyên...
Còn Thương Tuyết Vi ánh mắt lại mê mang thất lạc, dường như cảm nhận được nỗi đau, nỗi tuyệt vọng của phụ thân lúc đó, mà nói không nên lời.
Trong phòng yên tĩnh có chút đáng sợ, chỉ có âm thanh Sở Thiếu Hành không ngừng rót rượu, hắn quay lại từ trong hồi ức, nhoáng cái đã hai mươi năm, người cũng đã qua đời, thiếu niên anh hùng tiên y nộ mã năm đó, tóc sớm đã điểm bạc, hai bên tóc mai đã hoa râm.
"Nhưng mà phụ thân..." Vân Tịch bỗng nhiên phát hiện có điểm lạ thường, hỏi, "Người... Làm sao người biết mấy chuyện này? Biết hai người họ nói cái gì?"
Sở Thiếu Hành giương mắt nhìn nữ nhi, hương rượu huân người, gằn từng chữ: "Bởi vì ta căn bản không có ngủ!" Vân Tịch và Thương Tuyết Vi đương trường khiếp sợ, giọng Sở Thiếu Hành thê thiết: "Ta tuy say, nhưng ta không có ngủ. Ta nghe rất rõ, ta cũng không ngăn cản, chính vì muốn biết Sa Y Na có muốn ở lại bên ta hay không... Sau đó quả thật nàng đã trở lại, Minh Tu ra đi. A, ha ha ha... Bọn họ thật ngốc, hai người đó không biết, nếu ngày đó Minh Tu thật sự mang Sa Y Na đi, ta cũng sẽ thành toàn cho bọn họ, ta sẽ!"
Lão Đao khách nói xong, nặng nề nện bát rượu lên mặt bàn.
"Ha ha ha, đều là người không dứt khoát!" Sở Thiếu Hành cất tiếng cười to, ánh mắt lại dừng trên người Thương Tuyết Vi, "Yêu một người, cho dù phải trói, phải buộc, cũng phải giữ nàng ở bên mình, mà không phải trơ mắt nhìn nàng sà vào lòng kẻ khác! Cho nên... Tuyết Vi con mạnh hơn cha con, mạnh hơn gấp trăm lần!"
Ánh mắt Thương Tuyết Vi thu lại, đón nhận cái nhìn áp bách đầy ý vị thâm trường của lão tiền bối. Ý tứ của ông qua những lời này... Chẳng lẽ... Sở bá bá đã nhìn thấu qua hệ không bình thường của nàng và Vân Tịch, biết hai người đang qua lại?
Nhưng Sở Thiếu Hành lại không nói tiếp, lại nghĩ về hồi ức.
Khiên Ngưu Chức Nữ nhìn nhau, chúng ta sao lại trời Nam đất Bắc?
Sa Y Na không biết, sau khi Thương Minh Tu rời đi, đã vẽ đi vẽ lại cả ngàn lần hình ảnh cái bớt hoa chợt lóe qua đó, sau đó chọn lấy một bức đẹp nhất, lập làm Thánh hoa của Côn Luân giáo, hơn nữa còn chọn một cái tên rất đẹp, "Linh Chi Tuyết Mạn ".
Thương Minh Tu không biết, Sa Y Na đã giữ lời hứa trở thành một thê tử tốt và một mẫu thân tốt, hai phu thê tương kính như tân, nhưng rốt cuộc nàng vẫn không thể mở lòng. Sau khi trở lại Ích Châu, hôn sự của bọn họ có biến bất ngờ. Sư phụ Giang Quân Lâm phản đối ái đồ cưới một nữ tử Dị tộc lai lịch không rõ, Sở Thiếu Hành cố gắng lý luận, không tiếc gây náo loạn Nam Vũ Sơn Trang, vì Sa Y Na mà gần như phá vỡ quan hệ với sư phụ...
Giang Quân Lâm trải qua việc Đoạn Tiểu Mộ và Phương Thi Nghiên đồng môn mến nhau, giờ lại đến Sở Thiếu Hành khăng khăng cưới Sa Y Na, nên ông hoàn toàn nản lòng thoái chí đối với nhóm đồ đệ. Ông bắt đầu ẩn dật không ra, không màn thế sự.
Một năm sau, Sa Y Na hạ sinh con gái, đặt tên là Sở Vân Tịch.
Lại qua một năm, Kỳ Mặc Nhân diệt môn cả nhà Đoạn Tiểu Mộ, Sở Thiếu Hành cùng vợ con trốn về quê nhà ở Lâm An tránh nạn. Mãi đến lúc đó, Vân Tịch được một tuổi, mới lo liệu được hôn lễ bị trì hoãn mấy năm. Bảy năm sau, phụ thân Sở Thiếu Hành, Tri Phủ Lâm An bệnh chết, ba đứa con tranh giành gia sản, danh môn vọng tộc sụp đổ. Huynh trưởng Sở Bá Ngọc bị cuốn vào vụ án buôn muối lậu, biếm quan lưu đày, Sở gia hoàn toàn mất thế. Kỳ Mặc Nhân vì đoạt Đoạn Thủy đao, bắt đầu mười mấy năm đuổi giết một nhà ba người...
Sở Thiếu Hành, Sa Y Na cùng Vân Tịch tám tuổi một đường Bắc thượng, ở thành Đôn Hoàng Mạc Bắc gặp lại Thương Minh Tu, dưới sự bảo vệ của Côn Luân giáo đến ven hồ Thanh Hải an gia định cư. Và đó là lần thứ hai họ gặp lại Thương Minh Tu, cũng là lần vĩnh biệt cuối cùng.
- ------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.