Chương 41: Ngoại truyện: Tìm chồng không dễ
Mộc Lâm
25/02/2014
Doanh Doanh năm nay lên sáu tuổi. Mọi người đều nói nó rất giống mẹ, sau này lớn lên nhất định sẽ trở thành một mỹ nhân.
Mỹ nhân thì đương nhiên phải sánh đôi với nam nhân tuấn tú hào kiệt, như vậy mới là yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu (câu này nó chỉ nghe người ta nói, chẳng hiểu lắm nhưng chắc áp dụng vào trường hợp này cũng… hơi đúng), cho nên Doanh Doanh ngay từ nhỏ đã lập kế hoạch tìm phu quân tương lai. Tại sao phải tìm từ bây giờ? Bởi vì người đẹp rất khó tìm, có lẽ phải mất nhiều năm mới tìm được, nếu không hành động sớm nhỡ đâu khi tìm được phu quân ưng ý nó đã già mất rồi thì chẳng phải rất lãng phí sao.
Nhưng mà nam nhân như thế nào mới là đẹp?
Giống như cha nó, tuấn mỹ phong lưu, một đôi mắt hoa đào nhìn nữ nhân nào liền khiến nữ nhân ấy mặt đỏ tim đập.
Hay là giống như sư phụ, đẹp đến mức khiến cho các cô nương cũng phải hổ thẹn không dám ra đường.
Thật là khó nghĩ!
Nó nhìn qua nhìn lại, nhìn trái nhìn phải cũng chưa gặp ai đẹp hơn cha và sư phụ. Cha là của mẹ, đương nhiên là không thể giành được, làm người phải biết kính trên nhường dưới. Hơn nữa chính cha mới là người toàn tranh giành mẹ với nó.
Chỉ có sư phụ là vẫn còn độc thân. Doanh Doanh hí hửng nhận định sư phụ sẽ là phu quân tương lai của mình.
Ngày mai là sinh nhật sáu tuổi của Doanh Doanh, nó đang phân vân nên mặc bộ đồ nào. Sau khi thử rất nhiều quần áo nó vẫn không quyết định được liền đi hỏi ý mẹ.
- Con mặc bộ màu đỏ ấy.
- Vì sao lại mặc bộ đỏ ạ, con thích màu vàng cơ?
- Bộ đỏ đẹp hơn, đã chọn thì nên chọn cái đẹp nhất chứ.
Thấy mẹ nói có lý, Doanh Doanh gật gù chấp nhận. Mặc xong bộ quần áo màu đỏ nó lại nghĩ đến một chuyện.
- Mẹ ơi, sư phụ và cha con, ai đẹp hơn?
Mẹ nó nhăn trán suy nghĩ, thở dài một hơi rồi kết luận:
- Sư phụ con đẹp hơn.
Nó ngạc nhiên thốt lên:
- Thế sao mẹ không thành thân với sư phụ? Mẹ nói đã chọn thì phải chọn cái đẹp nhất mà.
Mẹ: !!!
Lại nói, chuyện mẹ khen sư phụ đẹp hơn cha nó không hiểu vì sao lại bay tới tai cha. Kết quả là cha nó rất không vui, thức ăn ngày nào cũng là cháo trắng với thịt nạc, hại nó về sau sợ ăn cháo tới già. Mẹ nó thì còn thảm hơn, tối ăn xong liền bị cha lôi vào phòng. Sáng hôm sau dậy muộn ơi là muộn, ra khỏi phòng không được bao lâu lại bị lôi về…
Nó tò mò hỏi cha:
- Cha và mẹ làm gì ở trong phòng vậy?
Cha nó thản nhiên đáp:
- Cho con thêm em trai.
Doanh Doanh rất thích có em, như thế sau này sẽ có người chơi với nó.
- Em trai sẽ thế nào ạ?
- Chắc chắn là đẹp hơn sư phụ con!
Tiêu Doanh Doanh, năm nay sáu tuổi, phát hiện ra một sự thật. Cha nó là người rất coi trọng nhan sắc, lại còn rất nhỏ mọn, từ nay về sau tốt nhất là không nên khen sư phụ đẹp hơn cha. Dù sao thì nó cũng chẳng bao giờ muốn ăn cháo trắng với thịt nạc cả tuần nữa.
Một ngày, trái tim nhỏ bé của Doanh Doanh vô cùng đau khổ. Ước mơ lấy sư phụ làm chồng của nó không thể thực hiện được nữa. Bởi vì nó phát hiện ra sư phụ đã có người trong lòng.
Đêm tối, trăng thanh gió mát, cha nó và sư phụ cùng nhau uống rượu. Ngày thường hai người đó ghét nhau ra mặt, thế mà hôm nay đột nhiên hoà bình đối ẩm. Doanh Doanh rất ngạc nhiên. Nó lén lút nấp sau chiếc cột nghe hai người nói chuyện.
- Năm ấy… ta thật sự rất biết ơn ngươi. –Giọng trầm ấm này chắc chắn là của cha nó.
- Đều là chuyện đã qua, đừng nhắc lại nữa! Tất cả là ta cam tâm tình nguyện, ngươi không nợ gì ta cả.
Cho dù rất nhỏ nhưng nó vẫn nghe thấy tiếng thở dài của sư phụ, hình như sư phụ có nỗi lòng khó bày tỏ.
Nó đem chuyện này hỏi Lan tỷ chuyên chăm sóc cho nó.
- Lan tỷ, nếu có hai người nói chuyện với nhau, một người nói “chuyện năm ấy ta thực sự rất biết ơn ngươi” rồi người kia trả lời “tất cả là ta cam tâm tình nguyện” như thế là thế nào?
Lan tỷ không cần suy nghĩ ngay lập tức trả lời:
- Hai người đó chắc chắn có vướng mắc tình cảm, theo tỷ thì cái người nói ta cam tâm tình nguyện nhất định là đã yêu người kia sâu đậm.
Doanh Doanh nghe xong liền hoá đá nửa ngày.
Tội nghiệp mẹ xinh đẹp, thì ra cha và sư phụ có gian tình.
Hừ, thảo nào Hà di ở hàng bánh luôn miệng nói nam nhân vẻ ngoài dễ nhìn đều không đáng tin, thì ra là như vậy.
Tiêu Doanh Doanh, năm nay sáu tuổi, sau khi mối tình đầu tan vỡ đã triệt để thay đổi nhân sinh quan. Nó quyết định sẽ không chọn phu quân khôi ngô tuấn tú nữa. Tốt nhất là nên chọn một người xấu xí.
Nhưng mà lại có vấn đề mới phát sinh, phải như thế nào mới là xấu xí?
Mỹ nhân thì đương nhiên phải sánh đôi với nam nhân tuấn tú hào kiệt, như vậy mới là yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu (câu này nó chỉ nghe người ta nói, chẳng hiểu lắm nhưng chắc áp dụng vào trường hợp này cũng… hơi đúng), cho nên Doanh Doanh ngay từ nhỏ đã lập kế hoạch tìm phu quân tương lai. Tại sao phải tìm từ bây giờ? Bởi vì người đẹp rất khó tìm, có lẽ phải mất nhiều năm mới tìm được, nếu không hành động sớm nhỡ đâu khi tìm được phu quân ưng ý nó đã già mất rồi thì chẳng phải rất lãng phí sao.
Nhưng mà nam nhân như thế nào mới là đẹp?
Giống như cha nó, tuấn mỹ phong lưu, một đôi mắt hoa đào nhìn nữ nhân nào liền khiến nữ nhân ấy mặt đỏ tim đập.
Hay là giống như sư phụ, đẹp đến mức khiến cho các cô nương cũng phải hổ thẹn không dám ra đường.
Thật là khó nghĩ!
Nó nhìn qua nhìn lại, nhìn trái nhìn phải cũng chưa gặp ai đẹp hơn cha và sư phụ. Cha là của mẹ, đương nhiên là không thể giành được, làm người phải biết kính trên nhường dưới. Hơn nữa chính cha mới là người toàn tranh giành mẹ với nó.
Chỉ có sư phụ là vẫn còn độc thân. Doanh Doanh hí hửng nhận định sư phụ sẽ là phu quân tương lai của mình.
Ngày mai là sinh nhật sáu tuổi của Doanh Doanh, nó đang phân vân nên mặc bộ đồ nào. Sau khi thử rất nhiều quần áo nó vẫn không quyết định được liền đi hỏi ý mẹ.
- Con mặc bộ màu đỏ ấy.
- Vì sao lại mặc bộ đỏ ạ, con thích màu vàng cơ?
- Bộ đỏ đẹp hơn, đã chọn thì nên chọn cái đẹp nhất chứ.
Thấy mẹ nói có lý, Doanh Doanh gật gù chấp nhận. Mặc xong bộ quần áo màu đỏ nó lại nghĩ đến một chuyện.
- Mẹ ơi, sư phụ và cha con, ai đẹp hơn?
Mẹ nó nhăn trán suy nghĩ, thở dài một hơi rồi kết luận:
- Sư phụ con đẹp hơn.
Nó ngạc nhiên thốt lên:
- Thế sao mẹ không thành thân với sư phụ? Mẹ nói đã chọn thì phải chọn cái đẹp nhất mà.
Mẹ: !!!
Lại nói, chuyện mẹ khen sư phụ đẹp hơn cha nó không hiểu vì sao lại bay tới tai cha. Kết quả là cha nó rất không vui, thức ăn ngày nào cũng là cháo trắng với thịt nạc, hại nó về sau sợ ăn cháo tới già. Mẹ nó thì còn thảm hơn, tối ăn xong liền bị cha lôi vào phòng. Sáng hôm sau dậy muộn ơi là muộn, ra khỏi phòng không được bao lâu lại bị lôi về…
Nó tò mò hỏi cha:
- Cha và mẹ làm gì ở trong phòng vậy?
Cha nó thản nhiên đáp:
- Cho con thêm em trai.
Doanh Doanh rất thích có em, như thế sau này sẽ có người chơi với nó.
- Em trai sẽ thế nào ạ?
- Chắc chắn là đẹp hơn sư phụ con!
Tiêu Doanh Doanh, năm nay sáu tuổi, phát hiện ra một sự thật. Cha nó là người rất coi trọng nhan sắc, lại còn rất nhỏ mọn, từ nay về sau tốt nhất là không nên khen sư phụ đẹp hơn cha. Dù sao thì nó cũng chẳng bao giờ muốn ăn cháo trắng với thịt nạc cả tuần nữa.
Một ngày, trái tim nhỏ bé của Doanh Doanh vô cùng đau khổ. Ước mơ lấy sư phụ làm chồng của nó không thể thực hiện được nữa. Bởi vì nó phát hiện ra sư phụ đã có người trong lòng.
Đêm tối, trăng thanh gió mát, cha nó và sư phụ cùng nhau uống rượu. Ngày thường hai người đó ghét nhau ra mặt, thế mà hôm nay đột nhiên hoà bình đối ẩm. Doanh Doanh rất ngạc nhiên. Nó lén lút nấp sau chiếc cột nghe hai người nói chuyện.
- Năm ấy… ta thật sự rất biết ơn ngươi. –Giọng trầm ấm này chắc chắn là của cha nó.
- Đều là chuyện đã qua, đừng nhắc lại nữa! Tất cả là ta cam tâm tình nguyện, ngươi không nợ gì ta cả.
Cho dù rất nhỏ nhưng nó vẫn nghe thấy tiếng thở dài của sư phụ, hình như sư phụ có nỗi lòng khó bày tỏ.
Nó đem chuyện này hỏi Lan tỷ chuyên chăm sóc cho nó.
- Lan tỷ, nếu có hai người nói chuyện với nhau, một người nói “chuyện năm ấy ta thực sự rất biết ơn ngươi” rồi người kia trả lời “tất cả là ta cam tâm tình nguyện” như thế là thế nào?
Lan tỷ không cần suy nghĩ ngay lập tức trả lời:
- Hai người đó chắc chắn có vướng mắc tình cảm, theo tỷ thì cái người nói ta cam tâm tình nguyện nhất định là đã yêu người kia sâu đậm.
Doanh Doanh nghe xong liền hoá đá nửa ngày.
Tội nghiệp mẹ xinh đẹp, thì ra cha và sư phụ có gian tình.
Hừ, thảo nào Hà di ở hàng bánh luôn miệng nói nam nhân vẻ ngoài dễ nhìn đều không đáng tin, thì ra là như vậy.
Tiêu Doanh Doanh, năm nay sáu tuổi, sau khi mối tình đầu tan vỡ đã triệt để thay đổi nhân sinh quan. Nó quyết định sẽ không chọn phu quân khôi ngô tuấn tú nữa. Tốt nhất là nên chọn một người xấu xí.
Nhưng mà lại có vấn đề mới phát sinh, phải như thế nào mới là xấu xí?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.