Hồng Nương Phu Thê Vạn Năm Bất Hòa
Chương 5
Thái Tiểu Thước
25/02/2016
Hỉ Thước hít vào một hơi, không thể nào, còn chặt chẽ hơn tiến vào cửa Nam Thiên?
Thấy nàng há mồm trợn mắt, khó có khi nào không nói nên lời, Phạm Lôi Đình không hiểu sao, sự khó chịu đè nén cả buổi sáng bỗng tiêu tan không ít.
"Đã tiến cung rồi thì kín miệng một chút, biết cái gì nên nhìn cái gì không, để ý một chút." Hắn nhắc nhở vài câu.
"Ách, vâng." Nàng phát lạnh trong lòng, nếu ở trong hoàng cung không cẩn thận mà phạm sai lầm, bị chém đầu như chơi, lại phải cưỡi hạc về trời thì nguy.
Hắn cúi đầu nhìn nàng, đang định mở miệng, nhạy bén cảm giác được nguy hiểm tới gần, cơ bắp trên người siết chặt, lập tức đứng chắn trước người Hỉ Thước.
"Mộc tướng quân." Tầm mắt hắn hướng về nam nhân cách đó không xa đang chậm rãi bước đến, lạnh nhạt nói.
Ai?
Hỉ Thước định thò đầu ra xem, nhưng cả người hắn căng thẳng tỏa ra hơi thở nguy hiểm, liền ngoan ngoãn nấp sau lưng hắn.
"Phạm tổng giáo đầu, sao hôm nay đến muộn thế?" Thanh âm kia nghe như đang cười, nhưng lại có cảm giác châm biếm gay gắt làm người khác không thoải mái: "Bình thường không phải mới canh năm trời vừa sáng, đã tiến cung hầu hạ hoàng thượng rồi sao?"
"Tạ Mộc tướng quân quan tâm." Tâm Phạm Lôi Đình không hề gợn sóng, bình tĩnh nói: "Nếu tướng quân không có việc gì, tại hạ còn có công vụ, thất lễ đi trước."
"Phạm tổng giáo đầu gấp cái gì? Ngay cả một câu chào hỏi cũng không được, định không cho Bổn tướng quân mặt mũi sao?" Mộc tướng quân nở nụ cười kỳ quái.
Hỉ Thước nghe trận cười quái dị kia liền nổi giận. Hừ, nghe không hiểu người ta đang khéo léo từ chối sao, còn nói là tướng quân.
"Không dám." Phạm Lôi Đình thấy tiểu nữ nhân phía sau giật áo, lông mày rậm nhíu chặt, trầm giọng nói: "Mộc tướng quân, tại hạ còn có việc quan trọng cần bẩm báo với Hoàng thượng, không thể trì hoãn. Có chỗ thất lễ, thỉnh tướng quân thứ lỗi. Hỉ Tử, đi thôi!"
"Vâng, đại nhân." Nàng cũng không ngu ngốc, giả giọng đáp lại bằng thanh âm thô ráp, đi theo sau.
Dù đã cách rất xa, vẫn có thể cảm giác được ánh mắt giận dữ hận không thể thiêu cháy người ở đằng sau, làm hại nàng lạnh người sống lưng nổi đầy gai.
"Đi tiếp," Thanh âm hắn trầm thấp mộc mạc vang lên, "Theo sát Gia, một tấc cũng không rời."
Hỉ Thước choáng váng, trong lòng ấm áp, sau đó gật đầu nặng nề: "Vâng, tiểu nhân tuân mệnh."
Tinh thần Hỉ Thước được lên dây cót 120%, hôm nay cùng Phạm Lôi Đình "Lên núi xuống biển"... Ách, nhìn thủ hạ - các cấm vệ quân của hắn lên núi xuống biển, trải qua bao nhiêu thử thách, nàng vẫn chưa thể hoàn hồn sau khi tận mắt nhìn thấy cảnh tượng chiến đấu vật lộn ác liệt ở bên trong, lại bị hắn mang lên đài thi đấu ở trên cao, giao cho nàng đảm nhận cầm bia tập bắn, để Ưng quân phía dưới thay nhau bắn tên.
"Đã quen chưa?" Cả buổi nay hắn đều duy trì bộ mặt lạnh, giờ tự dung mở miệng hỏi nàng.
"Lôi, Lôi Đình đại nhân, tiểu nhân dám cá là ngài cố ý... Nhất định là cố ý phải không?" Nàng sợ đến hai chân đều run lên.
"Ngươi muốn giống mọi người." Hắn khoanh tay, ánh mắt thâm trầm nhìn đội quân bên dưới.
"Ta, ta là tên sai vặt thân cận của ngài, không phải lính mới đến huấn luyện." Nàng thật muốn khóc.
"Tìm việc cho ngươi làm, miễn cho người khác nghi ngờ."
"Vậy đại nhân có thể để ta bóp chân, bóp tay, châm trà a!" Một bên nàng khóc lóc kể lể, một bên vẫn phải chú ý tiếng trống lệnh, mặt khác nâng bia lên cao.
Ô ô ô... Bà mối như nàng số cũng quá khổ đi.
Khóe miệng Phạm Lôi Đình hơi nhếch lên, lại mím môi nhịn xuống: "Không phải ngươi muốn biết hằng ngày Gia làm gì sao?"
Nàng sửng sốt một chút, chỉ rưng rưng nhận lệnh: "Cũng đúng a."
Nhưng việc này có liên quan gì đến tuyển chọn đối tượng làm tân nương tử của hắn a?
Dường như Phạm Lôi Đình có thuật đọc tâm, tựa hồ không hề để ý nói: "Thê tử của Gia, phải bước ra được nhà lớn, vào được phòng bếp, quan trọng nhất chính là, có thể coi huynh đệ của Gia như huynh đệ ruột thịt của mình."
"Đã rõ." Hỉ Thước chợt tỉnh ngộ, tâm trạng oan ức kia liền tan thành mây khói.
Hắn đăm chiêu nhìn nàng một cái.
Sau khi thật vất vả mới kết thúc luyện tập bắn tên, hắn lệnh cho Ma quân tiếp tục luyện tập khinh công đột kích, sau đó nửa lôi nửa kéo đưa nàng lên đài quan sát.
Cuối cùng cái mạng nhỏ cũng được cứu rồi.
Hỉ Thước mệt đến toàn thân rã rời đứng không vững, không quan tâm đến hình tượng mà cả người nằm bò ra hôn môi với mặt đất.
Bàn tay lớn màu đồng thon dài đẹp đẽ nhưng phủ đầy vết chai đưa một chén nước cho nàng. "Cảm tạ, ta sắp chết khát rồi..." Nàng cố gắng bò dậy, tiếp nhận chén nước, uống ừng ực một hơi.
"Uống chậm một chút, không ai giành với ngươi." Phạm Lôi Đình có chút dở khóc dở cười.
Bà mối này, vừa nãy nhìn nàng đứng trên đài sợ đến mức ba hồn bảy vía chạy mất tăm, mũi tên bay về phía nàng với sức mạnh kinh người, nhiều lần trúng hồng tâm gây chấn động mạnh, tuy gương mặt tròn trắng bệch ra, hai chân run rẩy, nhưng nàng vẫn cắn răng ôm chặt bia ngắm, nói không buông tay liền không buông tay.
Nhìn như nàng sợ chết vậy, rồi lại can đảm hơn người...
Ánh mắt hắn nhìn nàng trở nên mềm mại hơn.
Hỉ Thước thừa thế xông lên uống cạn chén nước đến giọt cuối cùng, thở dài một hơi, cuối cùng khuôn mặt nhỏ cũng khôi phục được chút huyết sắc.
"Thêm nửa canh giờ nữa có thể đi ăn cơm." Hắn cũng không hiểu tại sao lại muốn nói cái này với nàng.
Đôi mắt tròn của nàng bỗng sáng lấp lánh: "Cơm!"
Khóe miệng hắn nhếch lên, cố ý nói: "Có điều món ăn dành cho quân lính, chỉ sợ một nữ nhân như ngươi ăn không quen."
"Không sao không sao, cái gì tiểu nhân cũng ăn!" Nàng vội vàng bày ra vẻ mặt ngại ngùng nịnh nọt: "Tiểu nhân rất dễ nuôi."
"Bánh bao để nguội, thịt ba chỉ, nước giếng, muốn ăn sao?"
"Đồ ăn của cấm vệ ngự lâm quân kinh thành kém như vậy..." Nghe thấy vậy nàng liền há mốm trợn mắt: "Triều đình chúng ta nghèo như vậy sao?"
Thấy hắn đen mặt lại, còn chưa nói gì, Hỉ Thước đã vội vàng che miệng mình, không ngừng cười khan mấy tiếng: "Đồng ngôn vô kỵ*, đồng ngôn vô kỵ, ha ha."
(*) Đồng ngôn vô kỵ: lời của trẻ nhỏ không nên để ý.
Sau đó nàng không dám lắm lời nữa, ngoan ngoãn đi theo Phạm Lôi Đình, nhìn hắn chỉ huy tinh binh mãnh tướng.
Hỉ Thước thấy vậy, không khỏi lén lút ngắm nhìn người nam nhân cao to dũng mãnh đứng bên cạnh, đột nhiên cảm thấy...
Lôi Đình đại nhân thật sự quá suất a!
Nghe tiếng vũ khí va vào nhau keng keng, anh hùng hảo hán khí thế bừng bừng, nhưng chưa gặp được người hiền lành để kết duyên, như vậy thật sự quá đáng tiếc rồi?!
"Lôi Đình đại nhân, ngài yên tâm, Hỉ Thước nhất định để ngài được toại nguyện như mong muốn." Nàng nắm chặt tay, âm thầm lập lời thề.
Thanh âm nhỏ bé khó mà nghe được, ánh mắt Phạm Lôi Đình vốn đang chăm chú nhìn trên sân huấn luyện, khóe miệng không tự giác hơi nhếch lên.
Buổi tối hôm đó, trong phòng ngủ của Vạn năm Hồng nương lầu, toàn thân Hỉ Thước bôi đầy cao Cẩu Bì, đau nhức rã rời, vẫn cố gắng ngồi thẳng phấn khởi ghi chép dưới ánh nến.
'Đại nhân Lôi Đình, sáng sớm mới rời giường hay bực bội, nhưng thích có người giúp hắn chải đầu, thoải mái nhắm mắt lại, như con hổ đang được vuốt ve, cổ họng phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, nếu nghe vào ban đêm, thật mê hồn thực cốt a, hơn nữa tà áo hơi mở lộ ra cái gáy màu đồng, quả thực...'
"Dừng dừng lại!" Nàng vỗ vỗ gò má nóng bừng tim đập thình thịch, "Viết như thế khác nào viết thư khêu gợi?"
Không được, tốt xấu gì nàng cũng là bà mối chuyên nghiệp, mà tiền thân là chim Hỉ Thước thần tiên trên chín tầng mây, làm sao có thể đến nhân gian trải qua mấy đời người, trong đầu lại suy nghĩ lung tung, cướp giật cưỡng ép đây?
"Tập trung nào!" Nàng dùng sức vỗ lên mặt mình, đến khi tê dại, tạm thời phục hồi tinh thần, tiếp tục viết. ‘Có thói quen ăn cháo cùng bánh bao vào bữa sáng, cực kì giản dị nhanh gọn, bữa trưa đồng cam cộng khổ cùng thủ hạ, ăn cơm tập thể, thức ăn tạm được, gạo cũ nấu lên cùng hai đĩa rau dưa và một bát thịt kho tàu lớn, ăn thịt kho tàu cùng cơm rất ngon, ta còn ăn những ba bát cơm...' Nàng chột dạ ngừng bút, lẩm bẩm bất an: "Không biết hắn có chê ta ăn nhiều không? Không được, mặc kệ thức ăn ngày mai ngon đến mức nào, ta cũng phải kiềm chế một chút, tránh hắn lại nghĩ ta thực sự đi ăn chùa." Ghi chép hết những điều quan sát được trong hôm nay, trước khi gập sách lại, nàng tỉ mỉ thổi khô mực, lúc này mới cẩn thận cất đi.
Thổi nến, căn phòng rơi vào bóng tối, cuối cùng cũng có thể đặt thân thể đau nhức không thể tả nổi xuống giường, Hỉ Thước cảm động mừng đến rơi lệ.
Kéo rèm cửa sổ bằng lụa mỏng sang một bên, đêm xuân gió nhẹ nhàng thổi, ánh trăng đêm mười bảy sáng như ngọc, nhàn nhạt chiếu xuống đất, thi thoảng còn nghe được tiếng ếch kêu, tiếng côn trùng rả rích trong góc tối.
Cứ nghĩ rằng mình mệt đến mức đặt lưng xuống liền ngủ ngay, không biết sao tự dưng không ngủ được, Hỉ Thước nằm trên giường, cả người rầu rĩ co quắp, nhưng không hề buồn ngủ.
Nàng đang suy nghĩ... Lôi Đình đại nhân cùng ba lần cưới hụt của hắn... Kết hợp thành công mười cặp phu thê nữa... Muốn gặp công chúa Chức Nữa và Phò Mã... Ngọc Hoàng Đại Đế... Trung Ngưu cùng Thiên Binh Thiên Tướng...
Nhất là nàng làm liên lụy đến Trung Ngưu cùng Thiên Binh, Thiên Tướng, không biết giờ bọn họ ở nơi nào? Đã hoàn thành nhiệm vụ chưa?
"Bọn họ chắc chắc hận ta chết đi được?" Ở trong bóng tối lờ mờ, giọt nước mắt trong suốt lóe lên ánh sáng, ngực siết chặt đau quá, áy náy vô cùng.
Nếu như lúc trước bản thân nàng không bốc đồng thì tốt, không làm liên lụy đến bọn họ, như vậy Ngọc Hoàng Đại Đế cũng không nổi trận lôi đình, phạt họ xuống nhân gian chịu khổ.
"Đều tại ta... Thành sự không đủ, bại sự có thừa..." Nàng vùi mặt vào trong gối lụa, thấp giọng nghẹn ngào: "Đều tại ta làm hại..."
Gió đêm yên tĩnh, ánh trăng sáng trong, bầu trời trên kia, ngày càng im ắng.
Trong Tổng bộ cấm vệ quân kinh thành, được canh phòng cẩn mật.
Phạm Lôi Đình ngồi trước cuốn quân cơ nhìn trời hửng sáng, thi thoảng ánh mắt lại nhìn về phía tiểu nữ nhân cách đó không xa.
Thẳng thắn mà nói, cơ bản cả người nàng không hề động đậy, cái miệng nhỏ như bị quan phủ niêm phong, không rên một tiếng.
Cũng vì nàng ngơ ngác đứng ở đó, không nói lời nào, mới làm hắn tự nhiên có cảm giác quái dị.
Hôm qua bị dọa sợ, đến hôm nay còn chưa hoàn hồn?
Không phải nàng luôn miệng nói mình vô cùng nghe lời, ăn gì cũng xong, làm gì cũng được, không nghĩ tới bên trong cũng chỉ là một cô nương yểu điệu không dùng được.
Lông mày hắn nhăn tít lại, tâm trạng càng thất vọng.
Thôi, không lại bảo nói lời không giữ lời, không phải chỉ là một nữ tử được nuông chiều từ bé sao? Có gì đáng để lưu tâm?
Phạm Lôi Đình dứt khoát bỏ qua lại cúi thấp đầu tiếp tục đọc sách, một bên chờ nàng mở miệng xin tha, biết khó mà lui.
"Lôi Đình đại nhân..." Một lúc lâu sau, cuối cũng đầu kia cũng yếu ớt kêu lên một tiếng.
"Hả?" Hắn căng thẳng nắm chặt cây bút, cũng không ngẩng đầu lên.
Đã nghĩ kỹ làm sao để từ chối hắn việc làm mai cực khổ này sao?
"Nếu như có người làm chuyện ngu xuẩn, cùng lôi ngài xuống nước, ngài có phải rất căm hận người này không?"
Xung quanh im lặng hồi lâu, lâu đến mức Hỉ Thước cho rằng vấn đề này quá mức ngu ngốc nên Lôi Đình đại nhân xem thường không trả lời.
"Ngươi cùng Gia nói chính là cái này?" Ánh mắt hắn có một tia kỳ lạ.
Nàng bối rối khi bị hắn hỏi ngược lại: "Vậy tiểu nhân nên hỏi Lôi Đình đại nhân cái gì?"
"Không có gì." Hắn lạnh lùng phủ nhận, không hiểu sao tâm tình tốt lên.
Nàng nhìn hắn nghi ngờ. Rõ ràng phản ứng của hắn lúc nãy rất kì lạ, giống như hơi kinh ngạc, lại giống như trút được gánh nặng... Quên đi, đây không phải trọng điểm.
"Lôi Đình đại nhân, nếu như có người làm chuyện ngu xuẩn --" Nàng không nhịn được lặp lại một lần.
Hiếm khi thấy hắn cầm quyển quân cơ đặt một bên đùi, dựa vào ghế, vẻ mặt khoan hồng độ lượng mỉm cười: "Đây là ngươi xin lỗi Gia sao?"
"Ai?" Hỉ Thước sững sờ, lập tức khuôn mặt nhỏ lúng túng đỏ chót: "Ôi! Không phải rồi, ta nói không phải đại nhân ngài, ta nói là... Ách, đại loại như vậy, nói tóm lại, đại nhân ngài cảm thấy thế nào?"
"Cái gì thế nào?"
"Chính là nếu có người làm chuyện ngu ngốc --" Nàng bất lực mà vặn vặn ngón tay.
"Được rồi, Gia không ngu ngốc." Hắn đỡ trán, cố nén cười: "Không cần nói lại lần thứ ba."
Sắc mặt nàng hơi ngượng ngùng.
"Vậy phải xem là vô hình hay cố ý." Hắn đăm chiêu nhìn nàng.
"Nếu vô ý thì sao? Cố ý thì thế nào?" Nàng khẩn trương hỏi.
"Người cũng không phải Thánh hiền, cũng có lúc suy nghĩ không chu đáo, chẳng may làm sai, có thể tha thứ. Nếu như cố ý, tự mình gánh chịu hậu quả, không thể chối cãi."
"Ta có a..." Nàng thở dài một hơi, biểu hiện cô đơn.
"Người bên ngoài thế nào không biết, nhưng nếu là Gia, cho dù bị liên lụy, chỉ cần người kia thành tâm nỗ lực bù đắp, Gia vẫn có thể tha thứ cho hắn." Hắn nhìn nàng, ngữ khí dịu dàng.
Lẽ nào nàng vẫn còn khổ sở ray rứt trong lòng vì ba lần trước làm hỏng hôn sự của hắn?
Phạm Lôi Đình có chút áy náy, suy nghĩ một lát, hơi do dự gọi: "Hỉ Tử."
"Dạ?" Nàng uể oải ngẩng đầu.
"Gia không trách ngươi." Hắn thấp giọng nói.
Hỉ Thước chấn động, trong nháy mắt những buồn bực sầu não trong lòng trở nên rõ ràng, mắt hạnh ngây ngốc nhìn hắn, trong ngực dâng lên một cỗ ấm áp cảm động.
"Lôi Đình đại nhân..." Thật sự là người tốt.
Thấy nàng há mồm trợn mắt, khó có khi nào không nói nên lời, Phạm Lôi Đình không hiểu sao, sự khó chịu đè nén cả buổi sáng bỗng tiêu tan không ít.
"Đã tiến cung rồi thì kín miệng một chút, biết cái gì nên nhìn cái gì không, để ý một chút." Hắn nhắc nhở vài câu.
"Ách, vâng." Nàng phát lạnh trong lòng, nếu ở trong hoàng cung không cẩn thận mà phạm sai lầm, bị chém đầu như chơi, lại phải cưỡi hạc về trời thì nguy.
Hắn cúi đầu nhìn nàng, đang định mở miệng, nhạy bén cảm giác được nguy hiểm tới gần, cơ bắp trên người siết chặt, lập tức đứng chắn trước người Hỉ Thước.
"Mộc tướng quân." Tầm mắt hắn hướng về nam nhân cách đó không xa đang chậm rãi bước đến, lạnh nhạt nói.
Ai?
Hỉ Thước định thò đầu ra xem, nhưng cả người hắn căng thẳng tỏa ra hơi thở nguy hiểm, liền ngoan ngoãn nấp sau lưng hắn.
"Phạm tổng giáo đầu, sao hôm nay đến muộn thế?" Thanh âm kia nghe như đang cười, nhưng lại có cảm giác châm biếm gay gắt làm người khác không thoải mái: "Bình thường không phải mới canh năm trời vừa sáng, đã tiến cung hầu hạ hoàng thượng rồi sao?"
"Tạ Mộc tướng quân quan tâm." Tâm Phạm Lôi Đình không hề gợn sóng, bình tĩnh nói: "Nếu tướng quân không có việc gì, tại hạ còn có công vụ, thất lễ đi trước."
"Phạm tổng giáo đầu gấp cái gì? Ngay cả một câu chào hỏi cũng không được, định không cho Bổn tướng quân mặt mũi sao?" Mộc tướng quân nở nụ cười kỳ quái.
Hỉ Thước nghe trận cười quái dị kia liền nổi giận. Hừ, nghe không hiểu người ta đang khéo léo từ chối sao, còn nói là tướng quân.
"Không dám." Phạm Lôi Đình thấy tiểu nữ nhân phía sau giật áo, lông mày rậm nhíu chặt, trầm giọng nói: "Mộc tướng quân, tại hạ còn có việc quan trọng cần bẩm báo với Hoàng thượng, không thể trì hoãn. Có chỗ thất lễ, thỉnh tướng quân thứ lỗi. Hỉ Tử, đi thôi!"
"Vâng, đại nhân." Nàng cũng không ngu ngốc, giả giọng đáp lại bằng thanh âm thô ráp, đi theo sau.
Dù đã cách rất xa, vẫn có thể cảm giác được ánh mắt giận dữ hận không thể thiêu cháy người ở đằng sau, làm hại nàng lạnh người sống lưng nổi đầy gai.
"Đi tiếp," Thanh âm hắn trầm thấp mộc mạc vang lên, "Theo sát Gia, một tấc cũng không rời."
Hỉ Thước choáng váng, trong lòng ấm áp, sau đó gật đầu nặng nề: "Vâng, tiểu nhân tuân mệnh."
Tinh thần Hỉ Thước được lên dây cót 120%, hôm nay cùng Phạm Lôi Đình "Lên núi xuống biển"... Ách, nhìn thủ hạ - các cấm vệ quân của hắn lên núi xuống biển, trải qua bao nhiêu thử thách, nàng vẫn chưa thể hoàn hồn sau khi tận mắt nhìn thấy cảnh tượng chiến đấu vật lộn ác liệt ở bên trong, lại bị hắn mang lên đài thi đấu ở trên cao, giao cho nàng đảm nhận cầm bia tập bắn, để Ưng quân phía dưới thay nhau bắn tên.
"Đã quen chưa?" Cả buổi nay hắn đều duy trì bộ mặt lạnh, giờ tự dung mở miệng hỏi nàng.
"Lôi, Lôi Đình đại nhân, tiểu nhân dám cá là ngài cố ý... Nhất định là cố ý phải không?" Nàng sợ đến hai chân đều run lên.
"Ngươi muốn giống mọi người." Hắn khoanh tay, ánh mắt thâm trầm nhìn đội quân bên dưới.
"Ta, ta là tên sai vặt thân cận của ngài, không phải lính mới đến huấn luyện." Nàng thật muốn khóc.
"Tìm việc cho ngươi làm, miễn cho người khác nghi ngờ."
"Vậy đại nhân có thể để ta bóp chân, bóp tay, châm trà a!" Một bên nàng khóc lóc kể lể, một bên vẫn phải chú ý tiếng trống lệnh, mặt khác nâng bia lên cao.
Ô ô ô... Bà mối như nàng số cũng quá khổ đi.
Khóe miệng Phạm Lôi Đình hơi nhếch lên, lại mím môi nhịn xuống: "Không phải ngươi muốn biết hằng ngày Gia làm gì sao?"
Nàng sửng sốt một chút, chỉ rưng rưng nhận lệnh: "Cũng đúng a."
Nhưng việc này có liên quan gì đến tuyển chọn đối tượng làm tân nương tử của hắn a?
Dường như Phạm Lôi Đình có thuật đọc tâm, tựa hồ không hề để ý nói: "Thê tử của Gia, phải bước ra được nhà lớn, vào được phòng bếp, quan trọng nhất chính là, có thể coi huynh đệ của Gia như huynh đệ ruột thịt của mình."
"Đã rõ." Hỉ Thước chợt tỉnh ngộ, tâm trạng oan ức kia liền tan thành mây khói.
Hắn đăm chiêu nhìn nàng một cái.
Sau khi thật vất vả mới kết thúc luyện tập bắn tên, hắn lệnh cho Ma quân tiếp tục luyện tập khinh công đột kích, sau đó nửa lôi nửa kéo đưa nàng lên đài quan sát.
Cuối cùng cái mạng nhỏ cũng được cứu rồi.
Hỉ Thước mệt đến toàn thân rã rời đứng không vững, không quan tâm đến hình tượng mà cả người nằm bò ra hôn môi với mặt đất.
Bàn tay lớn màu đồng thon dài đẹp đẽ nhưng phủ đầy vết chai đưa một chén nước cho nàng. "Cảm tạ, ta sắp chết khát rồi..." Nàng cố gắng bò dậy, tiếp nhận chén nước, uống ừng ực một hơi.
"Uống chậm một chút, không ai giành với ngươi." Phạm Lôi Đình có chút dở khóc dở cười.
Bà mối này, vừa nãy nhìn nàng đứng trên đài sợ đến mức ba hồn bảy vía chạy mất tăm, mũi tên bay về phía nàng với sức mạnh kinh người, nhiều lần trúng hồng tâm gây chấn động mạnh, tuy gương mặt tròn trắng bệch ra, hai chân run rẩy, nhưng nàng vẫn cắn răng ôm chặt bia ngắm, nói không buông tay liền không buông tay.
Nhìn như nàng sợ chết vậy, rồi lại can đảm hơn người...
Ánh mắt hắn nhìn nàng trở nên mềm mại hơn.
Hỉ Thước thừa thế xông lên uống cạn chén nước đến giọt cuối cùng, thở dài một hơi, cuối cùng khuôn mặt nhỏ cũng khôi phục được chút huyết sắc.
"Thêm nửa canh giờ nữa có thể đi ăn cơm." Hắn cũng không hiểu tại sao lại muốn nói cái này với nàng.
Đôi mắt tròn của nàng bỗng sáng lấp lánh: "Cơm!"
Khóe miệng hắn nhếch lên, cố ý nói: "Có điều món ăn dành cho quân lính, chỉ sợ một nữ nhân như ngươi ăn không quen."
"Không sao không sao, cái gì tiểu nhân cũng ăn!" Nàng vội vàng bày ra vẻ mặt ngại ngùng nịnh nọt: "Tiểu nhân rất dễ nuôi."
"Bánh bao để nguội, thịt ba chỉ, nước giếng, muốn ăn sao?"
"Đồ ăn của cấm vệ ngự lâm quân kinh thành kém như vậy..." Nghe thấy vậy nàng liền há mốm trợn mắt: "Triều đình chúng ta nghèo như vậy sao?"
Thấy hắn đen mặt lại, còn chưa nói gì, Hỉ Thước đã vội vàng che miệng mình, không ngừng cười khan mấy tiếng: "Đồng ngôn vô kỵ*, đồng ngôn vô kỵ, ha ha."
(*) Đồng ngôn vô kỵ: lời của trẻ nhỏ không nên để ý.
Sau đó nàng không dám lắm lời nữa, ngoan ngoãn đi theo Phạm Lôi Đình, nhìn hắn chỉ huy tinh binh mãnh tướng.
Hỉ Thước thấy vậy, không khỏi lén lút ngắm nhìn người nam nhân cao to dũng mãnh đứng bên cạnh, đột nhiên cảm thấy...
Lôi Đình đại nhân thật sự quá suất a!
Nghe tiếng vũ khí va vào nhau keng keng, anh hùng hảo hán khí thế bừng bừng, nhưng chưa gặp được người hiền lành để kết duyên, như vậy thật sự quá đáng tiếc rồi?!
"Lôi Đình đại nhân, ngài yên tâm, Hỉ Thước nhất định để ngài được toại nguyện như mong muốn." Nàng nắm chặt tay, âm thầm lập lời thề.
Thanh âm nhỏ bé khó mà nghe được, ánh mắt Phạm Lôi Đình vốn đang chăm chú nhìn trên sân huấn luyện, khóe miệng không tự giác hơi nhếch lên.
Buổi tối hôm đó, trong phòng ngủ của Vạn năm Hồng nương lầu, toàn thân Hỉ Thước bôi đầy cao Cẩu Bì, đau nhức rã rời, vẫn cố gắng ngồi thẳng phấn khởi ghi chép dưới ánh nến.
'Đại nhân Lôi Đình, sáng sớm mới rời giường hay bực bội, nhưng thích có người giúp hắn chải đầu, thoải mái nhắm mắt lại, như con hổ đang được vuốt ve, cổ họng phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, nếu nghe vào ban đêm, thật mê hồn thực cốt a, hơn nữa tà áo hơi mở lộ ra cái gáy màu đồng, quả thực...'
"Dừng dừng lại!" Nàng vỗ vỗ gò má nóng bừng tim đập thình thịch, "Viết như thế khác nào viết thư khêu gợi?"
Không được, tốt xấu gì nàng cũng là bà mối chuyên nghiệp, mà tiền thân là chim Hỉ Thước thần tiên trên chín tầng mây, làm sao có thể đến nhân gian trải qua mấy đời người, trong đầu lại suy nghĩ lung tung, cướp giật cưỡng ép đây?
"Tập trung nào!" Nàng dùng sức vỗ lên mặt mình, đến khi tê dại, tạm thời phục hồi tinh thần, tiếp tục viết. ‘Có thói quen ăn cháo cùng bánh bao vào bữa sáng, cực kì giản dị nhanh gọn, bữa trưa đồng cam cộng khổ cùng thủ hạ, ăn cơm tập thể, thức ăn tạm được, gạo cũ nấu lên cùng hai đĩa rau dưa và một bát thịt kho tàu lớn, ăn thịt kho tàu cùng cơm rất ngon, ta còn ăn những ba bát cơm...' Nàng chột dạ ngừng bút, lẩm bẩm bất an: "Không biết hắn có chê ta ăn nhiều không? Không được, mặc kệ thức ăn ngày mai ngon đến mức nào, ta cũng phải kiềm chế một chút, tránh hắn lại nghĩ ta thực sự đi ăn chùa." Ghi chép hết những điều quan sát được trong hôm nay, trước khi gập sách lại, nàng tỉ mỉ thổi khô mực, lúc này mới cẩn thận cất đi.
Thổi nến, căn phòng rơi vào bóng tối, cuối cùng cũng có thể đặt thân thể đau nhức không thể tả nổi xuống giường, Hỉ Thước cảm động mừng đến rơi lệ.
Kéo rèm cửa sổ bằng lụa mỏng sang một bên, đêm xuân gió nhẹ nhàng thổi, ánh trăng đêm mười bảy sáng như ngọc, nhàn nhạt chiếu xuống đất, thi thoảng còn nghe được tiếng ếch kêu, tiếng côn trùng rả rích trong góc tối.
Cứ nghĩ rằng mình mệt đến mức đặt lưng xuống liền ngủ ngay, không biết sao tự dưng không ngủ được, Hỉ Thước nằm trên giường, cả người rầu rĩ co quắp, nhưng không hề buồn ngủ.
Nàng đang suy nghĩ... Lôi Đình đại nhân cùng ba lần cưới hụt của hắn... Kết hợp thành công mười cặp phu thê nữa... Muốn gặp công chúa Chức Nữa và Phò Mã... Ngọc Hoàng Đại Đế... Trung Ngưu cùng Thiên Binh Thiên Tướng...
Nhất là nàng làm liên lụy đến Trung Ngưu cùng Thiên Binh, Thiên Tướng, không biết giờ bọn họ ở nơi nào? Đã hoàn thành nhiệm vụ chưa?
"Bọn họ chắc chắc hận ta chết đi được?" Ở trong bóng tối lờ mờ, giọt nước mắt trong suốt lóe lên ánh sáng, ngực siết chặt đau quá, áy náy vô cùng.
Nếu như lúc trước bản thân nàng không bốc đồng thì tốt, không làm liên lụy đến bọn họ, như vậy Ngọc Hoàng Đại Đế cũng không nổi trận lôi đình, phạt họ xuống nhân gian chịu khổ.
"Đều tại ta... Thành sự không đủ, bại sự có thừa..." Nàng vùi mặt vào trong gối lụa, thấp giọng nghẹn ngào: "Đều tại ta làm hại..."
Gió đêm yên tĩnh, ánh trăng sáng trong, bầu trời trên kia, ngày càng im ắng.
Trong Tổng bộ cấm vệ quân kinh thành, được canh phòng cẩn mật.
Phạm Lôi Đình ngồi trước cuốn quân cơ nhìn trời hửng sáng, thi thoảng ánh mắt lại nhìn về phía tiểu nữ nhân cách đó không xa.
Thẳng thắn mà nói, cơ bản cả người nàng không hề động đậy, cái miệng nhỏ như bị quan phủ niêm phong, không rên một tiếng.
Cũng vì nàng ngơ ngác đứng ở đó, không nói lời nào, mới làm hắn tự nhiên có cảm giác quái dị.
Hôm qua bị dọa sợ, đến hôm nay còn chưa hoàn hồn?
Không phải nàng luôn miệng nói mình vô cùng nghe lời, ăn gì cũng xong, làm gì cũng được, không nghĩ tới bên trong cũng chỉ là một cô nương yểu điệu không dùng được.
Lông mày hắn nhăn tít lại, tâm trạng càng thất vọng.
Thôi, không lại bảo nói lời không giữ lời, không phải chỉ là một nữ tử được nuông chiều từ bé sao? Có gì đáng để lưu tâm?
Phạm Lôi Đình dứt khoát bỏ qua lại cúi thấp đầu tiếp tục đọc sách, một bên chờ nàng mở miệng xin tha, biết khó mà lui.
"Lôi Đình đại nhân..." Một lúc lâu sau, cuối cũng đầu kia cũng yếu ớt kêu lên một tiếng.
"Hả?" Hắn căng thẳng nắm chặt cây bút, cũng không ngẩng đầu lên.
Đã nghĩ kỹ làm sao để từ chối hắn việc làm mai cực khổ này sao?
"Nếu như có người làm chuyện ngu xuẩn, cùng lôi ngài xuống nước, ngài có phải rất căm hận người này không?"
Xung quanh im lặng hồi lâu, lâu đến mức Hỉ Thước cho rằng vấn đề này quá mức ngu ngốc nên Lôi Đình đại nhân xem thường không trả lời.
"Ngươi cùng Gia nói chính là cái này?" Ánh mắt hắn có một tia kỳ lạ.
Nàng bối rối khi bị hắn hỏi ngược lại: "Vậy tiểu nhân nên hỏi Lôi Đình đại nhân cái gì?"
"Không có gì." Hắn lạnh lùng phủ nhận, không hiểu sao tâm tình tốt lên.
Nàng nhìn hắn nghi ngờ. Rõ ràng phản ứng của hắn lúc nãy rất kì lạ, giống như hơi kinh ngạc, lại giống như trút được gánh nặng... Quên đi, đây không phải trọng điểm.
"Lôi Đình đại nhân, nếu như có người làm chuyện ngu xuẩn --" Nàng không nhịn được lặp lại một lần.
Hiếm khi thấy hắn cầm quyển quân cơ đặt một bên đùi, dựa vào ghế, vẻ mặt khoan hồng độ lượng mỉm cười: "Đây là ngươi xin lỗi Gia sao?"
"Ai?" Hỉ Thước sững sờ, lập tức khuôn mặt nhỏ lúng túng đỏ chót: "Ôi! Không phải rồi, ta nói không phải đại nhân ngài, ta nói là... Ách, đại loại như vậy, nói tóm lại, đại nhân ngài cảm thấy thế nào?"
"Cái gì thế nào?"
"Chính là nếu có người làm chuyện ngu ngốc --" Nàng bất lực mà vặn vặn ngón tay.
"Được rồi, Gia không ngu ngốc." Hắn đỡ trán, cố nén cười: "Không cần nói lại lần thứ ba."
Sắc mặt nàng hơi ngượng ngùng.
"Vậy phải xem là vô hình hay cố ý." Hắn đăm chiêu nhìn nàng.
"Nếu vô ý thì sao? Cố ý thì thế nào?" Nàng khẩn trương hỏi.
"Người cũng không phải Thánh hiền, cũng có lúc suy nghĩ không chu đáo, chẳng may làm sai, có thể tha thứ. Nếu như cố ý, tự mình gánh chịu hậu quả, không thể chối cãi."
"Ta có a..." Nàng thở dài một hơi, biểu hiện cô đơn.
"Người bên ngoài thế nào không biết, nhưng nếu là Gia, cho dù bị liên lụy, chỉ cần người kia thành tâm nỗ lực bù đắp, Gia vẫn có thể tha thứ cho hắn." Hắn nhìn nàng, ngữ khí dịu dàng.
Lẽ nào nàng vẫn còn khổ sở ray rứt trong lòng vì ba lần trước làm hỏng hôn sự của hắn?
Phạm Lôi Đình có chút áy náy, suy nghĩ một lát, hơi do dự gọi: "Hỉ Tử."
"Dạ?" Nàng uể oải ngẩng đầu.
"Gia không trách ngươi." Hắn thấp giọng nói.
Hỉ Thước chấn động, trong nháy mắt những buồn bực sầu não trong lòng trở nên rõ ràng, mắt hạnh ngây ngốc nhìn hắn, trong ngực dâng lên một cỗ ấm áp cảm động.
"Lôi Đình đại nhân..." Thật sự là người tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.