Hỏng Rồi! Tôi Xuyên Thành Chị Gái Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược
Chương 5: Muốn Can Thiệp Vào Chuyện Gia Đình Chúng Tôi Rồi À
Túc Tầm
23/09/2024
Người phụ nữ này khiến hắn ta có cảm giác rất khó chịu. Cô dường như hoàn toàn khác với Diệp Thấm Nhã.
Diệp Thấm Nhã ngây thơ và dễ lừa gạt, chỉ cần nói vài lời yêu đương mơ hồ, tặng cô ta chút quà, thì đã vui mừng không thôi.
Nhưng Diệp Chỉ, ngay từ cái nhìn đầu tiên, đã là người không dễ đối phó, rất khó để kiểm soát.
Hơn nữa, không biết vì sao, hắn ta cảm thấy như bị cô nhìn thấu hoàn toàn, không có chỗ nào để che giấu!
Chẳng lẽ Diệp Chỉ đã phát hiện ra điều gì và quay về nước vì lý do đó?
Âu Minh Hàn cảm thấy lo lắng trong lòng, hắn ta quyết định thử dò xét cô.
Sau khi chào hỏi cha mẹ Diệp, Âu Minh Hàn quay sang Diệp Chỉ, nở một nụ cười hiếm hoi và nói với giọng thân thiện: “Cô là chị của Thấm Nhã đúng không? Tôi thường nghe Thấm Nha nhắc về cô. Rất vui được gặp cô.”
Diệp Chỉ nhướn mày, giờ càng nhìn cô càng thấy tên cặn bã này thật giả tạo! Cô cười nhạt hỏi lại: “Vui đến mức nào?”
Âu Minh Hàn: …
Câu này hắn ta không thể đáp lại! Ánh mắt thoáng hiện vẻ u ám, hắn ta ghét những người phụ nữ không nằm trong sự kiểm soát của mình.
Tuy nhiên, hắn ta nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường, bỏ qua câu nói của Diệp Chỉ và tiếp tục hỏi: “Tôi nghe Thấm Nhã nói rằng từ cấp ba cô đã đi du học nước ngoài, đến giờ cũng đã tám, chín năm rồi nhỉ? Sao đột nhiên lại muốn về nước phát triển? Hay là…”
Ánh mắt Âu Minh Hàn thoáng qua vẻ lạnh lùng, hắn ta nửa đùa nửa thật hỏi: “Cô về để thừa kế gia sản sao?”
Diệp Chỉ thực sự không biết phải nói gì. Khi Âu Minh Hàn nói câu này, dường như chỉ thiếu mỗi việc khắc chữ "cô là kẻ đến tranh giành gia sản" lên mặt hắn ta mà thôi!
Hắn ta đúng là chẳng ra gì. Hiện giờ chỉ đang hẹn hò với Diệp Thấm Nhã mà đã nghiễm nhiên cho rằng tài sản của nhà họ Diệp thuộc về hắn ta rồi!
“Lúc đầu tôi định tự lập nghiệp, nhưng câu nói của anh vừa nhắc nhở tôi đấy.”
Khóe miệng Diệp Chỉ nở một nụ cười mỉa mai, cô quay sang nhìn Diệp Vĩnh Hiền và nói bằng giọng nũng nịu: “Cha, hay cha để con quản lý công ty nhé?”
“Vậy thì đến công ty làm đi.” Diệp Vĩnh Hiền cười tươi đáp: “Cha sẽ đào tạo con thành người kế nhiệm…”
“Không được!” Âu Minh Hàn lập tức phản ứng, hắn ta không ngờ Diệp Chỉ lại "thuận nước đẩy thuyền", thực sự muốn tiếp quản tài sản nhà họ Diệp!
Nếu Diệp Vĩnh Hiền thật sự đào tạo Diệp Chỉ làm người kế nhiệm, thì bao công sức hắn ta cố tình lấy lòng Diệp Thấm Nhã chẳng phải sẽ thành công cốc sao?
“Ngài Âu.” Diệp Chỉ cười nhạt: “Anh còn chưa kết hôn với Thấm Nhã mà đã muốn can thiệp vào chuyện gia đình chúng tôi rồi à?”
Âu Minh Hàn chợt tỉnh táo lại, hắn ta vừa nôn nóng đến mức lỡ miệng nói ra suy nghĩ trong lòng. Thấy ánh mắt Diệp Vĩnh Hiền trở nên khó chịu, hắn ta vội vàng giải thích,
“Cô Diệp, cô hiểu nhầm rồi, chuyện gia đình nhà họ Diệp tất nhiên là do bác trai quyết định. Tôi chỉ lo lắng cho Thấm Nha thôi, cô ấy đơn thuần và hiền lành, sẽ chẳng bao giờ tranh giành lợi ích đáng lẽ thuộc về cô ấy. Còn về Vũ Triết, nó dù sao cũng nên có một phần, đúng không?”
“Minh Hàn, em…” Diệp Thấm Nhã cảm động định nói gì đó, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã bị Âu Minh Hàn chặn lại.
Âu Minh Hàn đang chờ Diệp Chỉ phản ứng. Dù sao cô cũng có em trai, em gái, chẳng lẽ cô thực sự định nuốt trọn tài sản nhà họ Diệp?
Tất nhiên, nếu điều này khiến Diệp Chỉ nổi giận và gây sự, thì càng tốt.
Dù cô là con gái lớn của nhà họ Diệp, chỉ cần hắn ta xúi giục Diệp Thấm Nhã – kẻ ngốc này – vài câu, thì Diệp Vĩnh Hiền chắc chắn sẽ ghét cô vì tham lam.
Nụ cười mỉa mai trên môi Diệp Chỉ càng đậm thêm, mưu đồ của Âu Minh Hàn, cô có thể nghe thấy rõ mồn một từ phía bên kia đại dương!
Hắn ta thèm khát tài sản nhà họ Diệp, mà còn dùng Diệp Thấm Nhã và Diệp Vũ Triết làm lá chắn?
Điều đáng buồn cười hơn là Diệp Thấm Nhã đã cảm động đến mức mê mẩn, thực sự tin rằng hắn ta đang giành lợi ích cho cô ta.
Diệp Thấm Nhã ngây thơ và dễ lừa gạt, chỉ cần nói vài lời yêu đương mơ hồ, tặng cô ta chút quà, thì đã vui mừng không thôi.
Nhưng Diệp Chỉ, ngay từ cái nhìn đầu tiên, đã là người không dễ đối phó, rất khó để kiểm soát.
Hơn nữa, không biết vì sao, hắn ta cảm thấy như bị cô nhìn thấu hoàn toàn, không có chỗ nào để che giấu!
Chẳng lẽ Diệp Chỉ đã phát hiện ra điều gì và quay về nước vì lý do đó?
Âu Minh Hàn cảm thấy lo lắng trong lòng, hắn ta quyết định thử dò xét cô.
Sau khi chào hỏi cha mẹ Diệp, Âu Minh Hàn quay sang Diệp Chỉ, nở một nụ cười hiếm hoi và nói với giọng thân thiện: “Cô là chị của Thấm Nhã đúng không? Tôi thường nghe Thấm Nha nhắc về cô. Rất vui được gặp cô.”
Diệp Chỉ nhướn mày, giờ càng nhìn cô càng thấy tên cặn bã này thật giả tạo! Cô cười nhạt hỏi lại: “Vui đến mức nào?”
Âu Minh Hàn: …
Câu này hắn ta không thể đáp lại! Ánh mắt thoáng hiện vẻ u ám, hắn ta ghét những người phụ nữ không nằm trong sự kiểm soát của mình.
Tuy nhiên, hắn ta nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường, bỏ qua câu nói của Diệp Chỉ và tiếp tục hỏi: “Tôi nghe Thấm Nhã nói rằng từ cấp ba cô đã đi du học nước ngoài, đến giờ cũng đã tám, chín năm rồi nhỉ? Sao đột nhiên lại muốn về nước phát triển? Hay là…”
Ánh mắt Âu Minh Hàn thoáng qua vẻ lạnh lùng, hắn ta nửa đùa nửa thật hỏi: “Cô về để thừa kế gia sản sao?”
Diệp Chỉ thực sự không biết phải nói gì. Khi Âu Minh Hàn nói câu này, dường như chỉ thiếu mỗi việc khắc chữ "cô là kẻ đến tranh giành gia sản" lên mặt hắn ta mà thôi!
Hắn ta đúng là chẳng ra gì. Hiện giờ chỉ đang hẹn hò với Diệp Thấm Nhã mà đã nghiễm nhiên cho rằng tài sản của nhà họ Diệp thuộc về hắn ta rồi!
“Lúc đầu tôi định tự lập nghiệp, nhưng câu nói của anh vừa nhắc nhở tôi đấy.”
Khóe miệng Diệp Chỉ nở một nụ cười mỉa mai, cô quay sang nhìn Diệp Vĩnh Hiền và nói bằng giọng nũng nịu: “Cha, hay cha để con quản lý công ty nhé?”
“Vậy thì đến công ty làm đi.” Diệp Vĩnh Hiền cười tươi đáp: “Cha sẽ đào tạo con thành người kế nhiệm…”
“Không được!” Âu Minh Hàn lập tức phản ứng, hắn ta không ngờ Diệp Chỉ lại "thuận nước đẩy thuyền", thực sự muốn tiếp quản tài sản nhà họ Diệp!
Nếu Diệp Vĩnh Hiền thật sự đào tạo Diệp Chỉ làm người kế nhiệm, thì bao công sức hắn ta cố tình lấy lòng Diệp Thấm Nhã chẳng phải sẽ thành công cốc sao?
“Ngài Âu.” Diệp Chỉ cười nhạt: “Anh còn chưa kết hôn với Thấm Nhã mà đã muốn can thiệp vào chuyện gia đình chúng tôi rồi à?”
Âu Minh Hàn chợt tỉnh táo lại, hắn ta vừa nôn nóng đến mức lỡ miệng nói ra suy nghĩ trong lòng. Thấy ánh mắt Diệp Vĩnh Hiền trở nên khó chịu, hắn ta vội vàng giải thích,
“Cô Diệp, cô hiểu nhầm rồi, chuyện gia đình nhà họ Diệp tất nhiên là do bác trai quyết định. Tôi chỉ lo lắng cho Thấm Nha thôi, cô ấy đơn thuần và hiền lành, sẽ chẳng bao giờ tranh giành lợi ích đáng lẽ thuộc về cô ấy. Còn về Vũ Triết, nó dù sao cũng nên có một phần, đúng không?”
“Minh Hàn, em…” Diệp Thấm Nhã cảm động định nói gì đó, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã bị Âu Minh Hàn chặn lại.
Âu Minh Hàn đang chờ Diệp Chỉ phản ứng. Dù sao cô cũng có em trai, em gái, chẳng lẽ cô thực sự định nuốt trọn tài sản nhà họ Diệp?
Tất nhiên, nếu điều này khiến Diệp Chỉ nổi giận và gây sự, thì càng tốt.
Dù cô là con gái lớn của nhà họ Diệp, chỉ cần hắn ta xúi giục Diệp Thấm Nhã – kẻ ngốc này – vài câu, thì Diệp Vĩnh Hiền chắc chắn sẽ ghét cô vì tham lam.
Nụ cười mỉa mai trên môi Diệp Chỉ càng đậm thêm, mưu đồ của Âu Minh Hàn, cô có thể nghe thấy rõ mồn một từ phía bên kia đại dương!
Hắn ta thèm khát tài sản nhà họ Diệp, mà còn dùng Diệp Thấm Nhã và Diệp Vũ Triết làm lá chắn?
Điều đáng buồn cười hơn là Diệp Thấm Nhã đã cảm động đến mức mê mẩn, thực sự tin rằng hắn ta đang giành lợi ích cho cô ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.