Hỏng Rồi! Tôi Xuyên Thành Chị Gái Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược
Chương 33: Tôi Không Cho Phép Cô Lãng Phí Đồ Ăn
Túc Tầm
01/10/2024
Cô lễ tân ngừng lại, nhìn quanh một lượt những đồng nghiệp xung quanh, Diệp Chỉ chỉ bảo không được kể với người thứ ba, không nói là không được kể với người thứ tư hay thứ năm nhỉ?
Cô ta gọi các đồng nghiệp lại gần, hạ giọng nói: “Gã đó là một tay ăn chơi, đời tư rất bừa bãi, anh ta còn mắc bệnh lây qua đường tình dục nữa…”
“Ớ——” Mọi người lập tức kinh hãi và ghê tởm, ai nấy đều chạy đi rửa tay khử trùng.
Trước khi đi, cô lễ tân còn không quên bảo vệ vứt bó hoa đi, đồng thời gọi nhân viên vệ sinh đến để khử trùng kỹ khu vực quầy lễ tân.
Khi Diệp Chỉ rời khỏi tòa nhà, ngửi thấy mùi khử trùng thoang thoảng trong đại sảnh, cô không nhịn được cười.
Xem ra, cách này thực sự hiệu quả. Ngay cả khi sau này Chu Trình Viễn có đến quấy rầy nữa, chắc chắn lễ tân cũng sẽ rất tận tâm, tuyệt đối không bị anh ta mua chuộc.
Sau đó, cô ghé qua siêu thị, mua rất nhiều thịt và rau.
Tối nay cô muốn mời Kỳ Huyên – cái đùi vàng to đùng kia ăn tối, tất nhiên phải chuẩn bị chu đáo, cố gắng khiến anh ta hài lòng.
Sau khi mua sắm xong, Diệp Chỉ vừa về đến biệt thự trên sườn đồi thì không lâu sau chuông cửa đã reo lên. Qua màn hình chuông cửa, cô thấy Kỳ Huyên đang đứng bên ngoài.
Diệp Chỉ vội vàng mở cửa và mời anh ta vào.
“Ngài Kỳ, tôi vẫn đang chuẩn bị một chút,” Diệp Chỉ mỉm cười nói: “Anh cứ ngồi trước, sẽ xong ngay thôi!”
Kỳ Huyên gật đầu đáp, ngồi xuống ghế sofa.
Diệp Chỉ vội vã bước vào bếp, Kỳ Huyên đưa mắt nhìn xung quanh.
Căn phòng được trang trí khá ổn, sạch sẽ và ngăn nắp, có thể thấy cô mới chuyển đến không lâu.
Xem ra, Diệp Chỉ là một người khá tùy hứng, cô dường như không quá khắt khe với môi trường sống.
Kỳ Huyên thu hồi ánh mắt, nhìn thấy trên bàn trà trước mặt có bày sẵn hoa quả mới rửa, cùng với một bình nước trái cây tự pha chế.
Anh ta tự rót cho mình một ly, nhấp một ngụm, cảm thấy rất bất ngờ. Nước trái cây này tươi mát và ngon miệng, không quá ngọt, rất dễ uống, điều này khiến anh ta bắt đầu mong đợi bữa tối tối nay.
Chỉ là... mùi hương lạ lùng tỏa ra từ nhà bếp khiến anh ta không khỏi lo lắng.
Chẳng bao lâu, Diệp Chỉ bước ra từ nhà bếp và đặt một đĩa thức ăn lên bàn ăn.
Kỳ Huyên không kìm được mà bước tới, khi nhìn thấy đĩa thức ăn màu đen trên bàn, anh ta không khỏi hít một hơi lạnh.
“Đây... là gì?”
“Măng xào thịt! Nhìn bề ngoài có hơi kém một chút...” Diệp Chỉ ngượng ngùng nói: “Tôi chỉ vô tình cho quá nhiều nước màu thôi, nên nó hơi đậm quá... nhưng anh yên tâm, điều này không ảnh hưởng đến hương vị đâu, vẫn ăn được mà!”
Kỳ Huyên tỏ vẻ nghi ngờ. Anh ta cầm đũa lên, thử một miếng.
Vừa cho vào miệng, vị rất mặn, măng thì già, thịt thì khô, lửa to quá nên có vị đắng. Kỳ Huyên đặt đũa xuống, từ từ thở ra một hơi.
Hóa ra câu nói "ăn được" của Diệp Chỉ là sự thật, chứ không phải là lời khiêm tốn.
Anh ta không nên kỳ vọng quá cao chỉ vì cốc nước trái cây kia, nước trái cây pha ngon không có nghĩa là cô có tài nấu nướng. Chắc hẳn Diệp Chỉ trong chuyện ăn uống cũng rất tùy tiện.
Diệp Chỉ ngượng ngùng nói: “Còn hai món nữa, tôi sẽ đi làm ngay, anh chờ chút nhé...”
“Không cần.” Kỳ Huyên thản nhiên nói: “Để tôi làm cho.”
“Hả?” Diệp Chỉ ngỡ ngàng nhìn anh ta: “Thế thì ngại quá...”
“Làm thức ăn ra thế này là không tôn trọng thực phẩm.” Kỳ Huyên trầm giọng nói: “Tôi không cho phép cô lãng phí đồ ăn.”
Diệp Chỉ: “...”
Sao cô có cảm giác như bị mỉa mai vậy?
Thấy Kỳ Huyên đã bước vào bếp, Diệp Chỉ cũng không thể ngăn cản nữa.
Cô không nhịn được cầm đũa lên nếm thử, có ăn được mà, đâu đến nỗi tệ?
Chẳng bao lâu, trên bàn đã bày ra những món ăn do Kỳ Huyên nấu.
Diệp Chỉ kinh ngạc nhìn những món ăn đầy đủ màu sắc, hương vị thơm ngon, bất chợt nhớ đến một câu chuyện cười mà cô từng đọc trên mạng: "Chú chó nhà tôi sau khi nếm thử đồ tôi nấu, đã tức tốc làm bốn món mặn và một món canh trong đêm."
Không đúng! Sao cô lại tự giễu chính mình như thế chứ?
Mặc kệ, bây giờ cô chỉ muốn thử xem những món ăn này ngon thế nào.
Diệp Chỉ cầm đũa lên và bắt đầu nếm thử.
Cô ta gọi các đồng nghiệp lại gần, hạ giọng nói: “Gã đó là một tay ăn chơi, đời tư rất bừa bãi, anh ta còn mắc bệnh lây qua đường tình dục nữa…”
“Ớ——” Mọi người lập tức kinh hãi và ghê tởm, ai nấy đều chạy đi rửa tay khử trùng.
Trước khi đi, cô lễ tân còn không quên bảo vệ vứt bó hoa đi, đồng thời gọi nhân viên vệ sinh đến để khử trùng kỹ khu vực quầy lễ tân.
Khi Diệp Chỉ rời khỏi tòa nhà, ngửi thấy mùi khử trùng thoang thoảng trong đại sảnh, cô không nhịn được cười.
Xem ra, cách này thực sự hiệu quả. Ngay cả khi sau này Chu Trình Viễn có đến quấy rầy nữa, chắc chắn lễ tân cũng sẽ rất tận tâm, tuyệt đối không bị anh ta mua chuộc.
Sau đó, cô ghé qua siêu thị, mua rất nhiều thịt và rau.
Tối nay cô muốn mời Kỳ Huyên – cái đùi vàng to đùng kia ăn tối, tất nhiên phải chuẩn bị chu đáo, cố gắng khiến anh ta hài lòng.
Sau khi mua sắm xong, Diệp Chỉ vừa về đến biệt thự trên sườn đồi thì không lâu sau chuông cửa đã reo lên. Qua màn hình chuông cửa, cô thấy Kỳ Huyên đang đứng bên ngoài.
Diệp Chỉ vội vàng mở cửa và mời anh ta vào.
“Ngài Kỳ, tôi vẫn đang chuẩn bị một chút,” Diệp Chỉ mỉm cười nói: “Anh cứ ngồi trước, sẽ xong ngay thôi!”
Kỳ Huyên gật đầu đáp, ngồi xuống ghế sofa.
Diệp Chỉ vội vã bước vào bếp, Kỳ Huyên đưa mắt nhìn xung quanh.
Căn phòng được trang trí khá ổn, sạch sẽ và ngăn nắp, có thể thấy cô mới chuyển đến không lâu.
Xem ra, Diệp Chỉ là một người khá tùy hứng, cô dường như không quá khắt khe với môi trường sống.
Kỳ Huyên thu hồi ánh mắt, nhìn thấy trên bàn trà trước mặt có bày sẵn hoa quả mới rửa, cùng với một bình nước trái cây tự pha chế.
Anh ta tự rót cho mình một ly, nhấp một ngụm, cảm thấy rất bất ngờ. Nước trái cây này tươi mát và ngon miệng, không quá ngọt, rất dễ uống, điều này khiến anh ta bắt đầu mong đợi bữa tối tối nay.
Chỉ là... mùi hương lạ lùng tỏa ra từ nhà bếp khiến anh ta không khỏi lo lắng.
Chẳng bao lâu, Diệp Chỉ bước ra từ nhà bếp và đặt một đĩa thức ăn lên bàn ăn.
Kỳ Huyên không kìm được mà bước tới, khi nhìn thấy đĩa thức ăn màu đen trên bàn, anh ta không khỏi hít một hơi lạnh.
“Đây... là gì?”
“Măng xào thịt! Nhìn bề ngoài có hơi kém một chút...” Diệp Chỉ ngượng ngùng nói: “Tôi chỉ vô tình cho quá nhiều nước màu thôi, nên nó hơi đậm quá... nhưng anh yên tâm, điều này không ảnh hưởng đến hương vị đâu, vẫn ăn được mà!”
Kỳ Huyên tỏ vẻ nghi ngờ. Anh ta cầm đũa lên, thử một miếng.
Vừa cho vào miệng, vị rất mặn, măng thì già, thịt thì khô, lửa to quá nên có vị đắng. Kỳ Huyên đặt đũa xuống, từ từ thở ra một hơi.
Hóa ra câu nói "ăn được" của Diệp Chỉ là sự thật, chứ không phải là lời khiêm tốn.
Anh ta không nên kỳ vọng quá cao chỉ vì cốc nước trái cây kia, nước trái cây pha ngon không có nghĩa là cô có tài nấu nướng. Chắc hẳn Diệp Chỉ trong chuyện ăn uống cũng rất tùy tiện.
Diệp Chỉ ngượng ngùng nói: “Còn hai món nữa, tôi sẽ đi làm ngay, anh chờ chút nhé...”
“Không cần.” Kỳ Huyên thản nhiên nói: “Để tôi làm cho.”
“Hả?” Diệp Chỉ ngỡ ngàng nhìn anh ta: “Thế thì ngại quá...”
“Làm thức ăn ra thế này là không tôn trọng thực phẩm.” Kỳ Huyên trầm giọng nói: “Tôi không cho phép cô lãng phí đồ ăn.”
Diệp Chỉ: “...”
Sao cô có cảm giác như bị mỉa mai vậy?
Thấy Kỳ Huyên đã bước vào bếp, Diệp Chỉ cũng không thể ngăn cản nữa.
Cô không nhịn được cầm đũa lên nếm thử, có ăn được mà, đâu đến nỗi tệ?
Chẳng bao lâu, trên bàn đã bày ra những món ăn do Kỳ Huyên nấu.
Diệp Chỉ kinh ngạc nhìn những món ăn đầy đủ màu sắc, hương vị thơm ngon, bất chợt nhớ đến một câu chuyện cười mà cô từng đọc trên mạng: "Chú chó nhà tôi sau khi nếm thử đồ tôi nấu, đã tức tốc làm bốn món mặn và một món canh trong đêm."
Không đúng! Sao cô lại tự giễu chính mình như thế chứ?
Mặc kệ, bây giờ cô chỉ muốn thử xem những món ăn này ngon thế nào.
Diệp Chỉ cầm đũa lên và bắt đầu nếm thử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.