Chương 94: Bạn học của Ôn Phương
Hồng Mông Thụ
03/04/2013
Hát xong một bài hát, Ôn Phương kinh ngạc nói:
- Trạch Đào, không ngờ cậu lại hát hay như vậy…
Khi nói câu đó, trong mắt Ôn Phương lộ rõ vẻ khâm phục, giống như một sự sùng bái của một cô thiếu nữ đối với một người con trai vậy.
Diệp Trạch Đào nhớ lại nội dung bài hát vừa rồi, trong lòng cảm thấy lâng lâng. Dân đen thì có làm sao nhỉ, chỉ cần bản thân mình cố gắng làm tốt mọi việc thì bây giờ cũng có thể làm Chủ tịch xã rồi đấy.
- Tôi mời chị khiêu vũ được không?
Sau khi cởi mở hơn, cảm nhận được nhân tình thế thái rồi, Diệp Trạch Đào chủ động hỏi.
Cầm chén rượu trên bàn chạm với Diệp Trạch Đào, hai người cùng ngửa cổ uống hết.
Vòng tay ra đỡ lấy Ôn Phương, hai người chầm chậm khiêu vũ theo tiếng nhạc.
Khi mới bắt đầu bản nhạc, hai người vẫn cố tình giữ một khoảng cách nhất định. Nhưng theo tiếng nhạc du dương, khoảng cách ấy của hai người đã thay đổi.
Một cú xoay người, cơ thể Ôn Phương và Diệp Trạch Đào đã nép sát vào nhau.
Cái động chạm vừa rồi khiến cho hai người cảm thấy hồi hộp, căng thẳng.
Lại vài bước nhảy nữa, hai người lúc này đã tìm cách mượn những động tác xoay nhảy để có thể vuốt ve nhau.
Vốn lâu đã không ở trong vòng tay của ai, cảm giác ấm áp chợt dâng lên.
Hôm nay tình cảm của Ôn Phương thật sự đang dào dạt. Sự nỗ lực bấy lâu nay của cô ta đã được đền bù. Không lâu nữa cô ta sẽ trở thành Bí thư Đảng ủy xã. Với tâm trạng vui vẻ sảng khoái ấy, cô ta rất muốn có người cùng chia sẻ.
Diệp Trạch Đào cũng có chung cảm xúc tương tự. Mới tham gia công tác chưa lâu mà hắn đã có thể nhanh chóng trở thành Chủ tịch xã. Đây là một chuyện mà từ trước đến giờ hắn chưa từng nghĩ đến.
Hai người đều đang cùng tâm trạng, hai cơ thể lại đang quấn sát với nhau theo điệu nhạc du dương, từng động tác cọ sát giữa hai cơ thể trong lúc khiêu vũ đã khiến cho họ nổi cơn hứng tình.
Cánh tay của Diệp Trạch Đào nhân lúc Ôn Phương xoay người đã thừa dịp ôm chặt hơn.
Động tác này của Diệp Trạch Đào giống như đã châm ngọn lửa vốn đang âm ỉ. Ôn Phương cũng nhân dịp đó mà cả người ép thật sát vào trong lòng Diệp Trạch Đào.
Lúc này cả hai đều hiểu ý của nhau.
Ôn Phương lúc này không nghĩ được gì khác, cô cảm giác ở trong vòng tay của Diệp Trạch Đào rất an toàn, rất thoải mái.
Ngay lập tức Diệp Trạch Đào cảm nhận được cơ thể nóng bỏng của Ôn Phương. Hắn ngửi thấy một mùi hương thơm nhè nhẹ toát ra từ cơ thể của cô ta.
Diệp Trạch Đào bỗng phát hiện bộ phận đàn ông của hắn có sự thay đổi cực lớn. Cả người hắn ép chặt vào cơ thể của Ôn Phương.
Lúc đầu, cả hai người chỉ hiểu ý của đối phương, đều muốn cảm nhận những cảm giác mà cơ thể đối phương đem lại. Nhưng dần dần, bàn tay của Diệp Trạch Đào bắt đầu hoạt động. Bàn tay ấy nhẹ nhàng, chậm rãi lướt trên người Ôn Phương.
Ôn Phương cũng vậy, sau khi cảm nhận thấy những cái ve vuốt của Diệp Trạch Đào, bàn tay của cô ta cũng bắt đầu mơn trớn người hắn.
Vũ khúc tình ca trong căn phòng êm dịu này đang sắp đến đoạn cao trào.
Bàn tay của Diệp Trạch Đào càng lúc càng mạnh dần. Một cảm giác đê mê từ bàn tay, từ cơ thể toát ra thật sảng khoái. Đó là thứ cảm giác mà hắn chưa bao giờ nếm trải.
Bàn tay đã luồn sâu vào trong áo của Ôn Phương, một cảm giác ấm nóng, mềm mại khiến cho Diệp Trạch Đào ngây ngất.
Khẽ rên nhẹ một tiếng, Ôn Phương phát hiện thấy bàn tay của Diệp Trạch Đào đã lần đến chỗ kín của cô ta.
Nghe thấy tiếng rên nhẹ của Ôn Phương, Diệp Trạch Đào bỗng nhiên bừng tỉnh, hoảng hốt rút tay lại.
Thấy Diệp Trạch Đào hành động như vậy, cơn hứng tình của Ôn Phương đã âm ỉ từ lâu, nay đột nhiên bột phát hết sức mạnh mẽ. Cô ta đưa tay mở khóa thắt lưng quần của Diệp Trạch Đào.
Khi cô ta vừa đang đưa tay ra để mở khóa thắt lưng quần của Diệp Trạch Đào, thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng nói vọng vào.
- Ôn Phương, cô đến rồi mà sao không chịu gọi điện thoại một tiếng. Nếu như tôi không nghe người ta nói cô đến thì còn không biết là cô đang hát ở đây nữa kia!
Nghe thấy tiếng nói ấy, cả Diệp Trạch Đào và Ôn Phương đều hoảng hốt.
Diệp Trạch Đào cảm thấy tim mình đập thùm thụp.
Ôn Phương cũng hốt hoảng không kém, vội vàng rời ra khỏi vòng tay của Diệp Trạch Đào.
- Tiểu Nhu đấy à!
Ôn Phương và Diệp Trạch Đào đều vội vàng sửa sang lại quần áo một cách nhanh nhất rồi ra nghênh tiếp tiểu Nhu.
Cũng may là chỗ hai người bọn họ đứng thì ở cửa không nhìn thấy được, nên cô gái kia không nhìn thấy hai người họ đã làm gì lúc nãy.
Ngồi xuống ghế sô pha rồi, Diệp Trạch Đào cầm cốc bia lạnh lên uống một hơi. Toàn thân cảm thấy sảng khoái, cái dục vọng hừng hực lúc nãy cũng đã tiêu tan đi rất nhiều.
Sự việc ngày hôm nay quả thật khiến cho người ta thật khó hiểu. Suýt chút nữa thôi thì coi như đã xong chuyện rồi!
Nhớ lại cảm giác lúc nãy, Diệp Trạch Đào cảm thấy bị kích thích.
Một cô gái yểu điệu thục nữ vừa nói chuyện với Ôn Phương vừa bước vào trong phòng.
Lướt ánh mắt nhìn Diệp Trạch Đào một lượt từ trên xuống, cô gái đó nói nhỏ gì đó vào tai của Ôn Phương.
Sau khi nghe cô gái đó thì thầm, thấy Ôn Phương đưa tay phát vào cô ấy một cái, sẵng giọng nói:
- Đừng có nói lung tung. Để tôi giới thiệu một chút nhé, Trạch Đào này, đây là Chương Nhu, là bạn học của tôi, nhà hàng này là của nhà cô ấy đấy! Tiểu Nhu này, đây là Diệp Trạch Đào, Chủ nhiệm văn phòng Đảng của xã tôi.
- À, trông còn trẻ thế kia mà đã làm Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính rồi cơ à! Xã của các cậu đúng là xuất hiện nhân tài!
Diệp Trạch Đào lúc này cũng đã lấy lại được bình tĩnh, đứng dậy, mỉm cười nói:
- Cô là bạn học của Chủ tịch xã Ôn sao, nhìn bà chủ Chương thật có khí chất, trông trẻ giống như Chủ tịch Ôn của chúng tôi vậy!
Nghe thấy câu tán thưởng của Diệp Trạch Đào, Chương Nhu liền nói:
- Ôn Phương, Chủ nhiệm của xã các cậu là một anh chàng cao to đẹp trai thế này mà sao cậu chẳng bao giờ dắt tới đây thế!
Diệp Trạch Đào lúc này mới có dịp nhìn kỹ người phụ nữ này, trông cô ta cứ như chỉ mới hai mươi hai, hai mươi ba tuổi vậy. Cả người cô ta toát lên vẻ thanh xuân và trẻ trung. Lại sực nhớ Ôn Phương cũng chỉ có hai mươi sáu tuổi, Diệp Trạch Đào mới nghĩ, cái cô Ôn Phương này cũng thăng tiến nhanh thật.
Chương Nhu rõ ràng đã quen với công việc giao tiếp, xã giao, nên chẳng bao lâu đã nói chuyện vui vẻ với Diệp Trạch Đào rồi.
Vỗ vỗ tay, cô ta nói:
- Ôn Phương, hôm nay trong huyện cũng có vài bạn cùng học ngày trước đến đây hát, chỉ còn thiếu đàn ông thôi. Hay là mời Chủ nhiệm của các cậu sang bên kia cùng hát?
Ôn Phương đưa mắt nhìn về phía Diệp Trạch Đào. Chuyện vừa xảy ra lúc nãy khiến cho Ôn Phương đến giờ vẫn còn hồi hộp. Lúc nãy Chương Nhu khi bước vào đã hỏi nhỏ có phải cô ta đưa tình nhân đến đây để vụng trộm không nữa. Chuyện này nếu như bị các bạn học biết được thì không hiểu sau lưng mình họ sẽ bàn tán xì xào những gì.
Lúc này trong đầu của Diệp Trạch Đào đang suy tính. Hôm nay đến đây cùng với Ôn Phương, đó là một chuyện hết sức quang minh chính đại. Nhưng từ sau khi xảy ra chuyện đó với Ôn Phương thì cái sự quang minh chính đại đó đã bị mờ ám đi rất nhiều rồi. Bây giờ bạn học của cô ta lại đến, mời mình qua bên kia. Nếu như mình tránh mặt không đi, thì chuyện đang không có gì lại trở thành có gì đó. Chi bằng ta cứ quang minh chính đại đi gặp bọn họ vậy.
- Có vẻ không tiện lắm?
Diệp Trạch Đào nói.
Chương Nhu vốn đã nghi ngờ từ đầu, nhưng thấy Diệp Trạch Đào hỏi như vậy thì những nghi ngờ ban đầu ấy gần như là xóa bỏ hoàn toàn. Cô ta liền cười nói:
- Có gì mà ngại chứ. Mọi người đều là những người dễ hòa hợp. Hơn nữa, được giao lưu với một Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính, bọn họ muốn còn không được nữa kìa. Sau này cậu phải chiếu cố cho việc buôn bán kinh doanh của họ đấy nhé?
Ôn Phương cười nói:
- Bạn tôi hầu hết đều kinh doanh buôn bán.
Diệp Trạch Đào nói:
- Thế thì đi cùng Chủ tịch xã đến chỗ mấy bạn học cũ đi.
Chương Nhu vui mừng đứng đậy.
Ba người đi đến một gian phòng khác.
Vừa bước vào phòng đã bắt gặp một không khí vô cùng náo nhiệt. Âm thanh chói tai của một giọng ca hát chẳng được hay lắm dội đến.
Tuy nhiên, không khí ở đây thì náo nhiệt vô cùng, trong phòng ngồi kín chỗ khoảng ba bốn mươi người, người thì nói chuyện, người thì hát hò, người thì nhảy múa.
Ôn Phương vừa bước vào liền hỏi:
- Sao lại có nhiều người như vậy?
Chương Nhu cũng cười:
- Mọi người ai cũng đem theo vài người cùng đến, vui là chính mà.
Vỗ vỗ tay, Chương Nhu cao giọng nói:
- Mọi người yên lặng một chút. Bà Chủ tịch xã của chúng ta giá lâm, xin mọi người cho một tràng pháo tay để chào đón Chủ tịch xã nào.
Nghe thấy thế, mọi người đều náo nhiệt hẳn lên. Bạn bè của Ôn Phương tất cả đều quay ra chào hỏi cô ta.
Nhìn thì biết Ôn Phương rất được bạn bè ngưỡng mộ.
Diệp Trạch Đào cũng để ý thấy có một vài bạn học nam từ lúc thấy Ôn Phương bước vào liền tỏ ra nhiệt tình thái quá, tranh lên phía trước để chào hỏi với cô ta.
- Vị này là …?
Một người bận đồ comple nhìn về phía Diệp Trạch Đào lúc này đang nhìn bọn họ cười nói.
Chương Nhu mỉm cười:
- Là người mà Ôn Phương đem theo đấy, cậu thấy thế nào, có hơn cậu không?
Câu nói này khiến cho Diệp Trạch Đào nhíu mày, lời nói ấy của Chương Nhu chứa nhiều ẩn ý.
Ôn Phương lúc này cũng cười nói:
- Đây là Long Triều Hải, bạn học của tôi.
Đó là giới thiệu với Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào cảm giác Ôn Phương hình như không thích thằng cha Long Triều Hải này cho lắm.
Khi Diệp Trạch Đào đưa tay bắt, cảm thấy ở đối phương có sự thù địch rõ rệt.
Nhìn Long Triều Hải, lại nhìn Ôn Phương, Diệp Trạch Đào nghi ngờ, hình như hắn đã trở thành tình địch rồi thì phải.
- Ôn Phương, Chủ nhiệm Diệp quá tuyệt, chắc động lòng rồi phải không?
Một cô gái cười hỏi.
- Sở Mẫn Lệ, cậu nói gì thế. Tôi đã nói rồi, cậu ấy là Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính của xã tôi, hôm nay lên huyện để họp.
Ôn Phương giải thích.
- Đây là Sở Mẫn Lệ, bạn học của tôi. Cô ấy lấy một ông chủ giàu có, bây giờ mở một shop thời trang.
Ôn Phương nói với Diệp Trạch Đào như vậy.
- Ôn Phương, việc ly hôn của cậu đã làm đến đâu rồi? Đã làm xong chưa?
Lại một cô bạn gái khác hỏi.
Trong trường hợp như thế này, đặc biệt là có rất nhiều người lạ ở đây mà cô ta lại đưa ra câu hỏi mẫn cảm như vậy thật đúng là không giữ thể diện cho Ôn Phương chút nào cả! Trông thấy cô ta tướng mạo cũng bình thường, Diệp Trạch Đào lắc đầu ngán ngẩm.
Lần này Ôn Phương không thèm giới thiệu nữa, giả vờ như không nghe thấy.
Các bạn học nữ của Ôn Phương muốn bóc mẽ cô ta đây mà. Đúng là thật thú vị.
Diệp Trạch Đào liếc nhìn sang Chương Nhu, Chương Nhu liền cười nói:
- Thôi, chuyện của Ôn Phương không đến lượt các cậu quản lý. Khó khăn lắm hôm nay mới lôi được Ôn Phương đến đây, chúng ta phải cùng Ôn Phương uống vài ly chứ nhỉ. Phải nói trong số chúng ta Ôn Phương là người thành đạt nhất đấy. Biết đâu sau này chúng ta lại phải dựa vào Ôn Phương mà sống ấy chứ. Nào, mọi người phải lấy lòng cô ấy trước chứ nhỉ!
Lời nói của Chương Nhu khiến cho tất cả cùng cười.
Chương Nhu lại nói tiếp:
- Mấy ông đàn ông con trai phải chủ động lên chứ. Còn không mau mời Chủ tịch xã nhảy một bản đi!
Vừa nói xong thì tên Long Triều Hải đã nhanh chóng tiến lên mời Ôn Phương nhảy.
Chương Nhu cũng cười đưa tay ra nói:
- Anh chàng đẹp trai, có thể nhảy cùng tôi một bản không?
Cái cô Chương Nhu này thật không đơn giản!
Diệp Trạch Đào cũng cười nói:
- Được nhảy cùng quý cô xinh đẹp như này là một vinh hạnh của tôi!
Chương Nhu mỉm cười, hai người hòa lẫn vào đám người đang lắc lư theo điệu nhảy.
- Trạch Đào, không ngờ cậu lại hát hay như vậy…
Khi nói câu đó, trong mắt Ôn Phương lộ rõ vẻ khâm phục, giống như một sự sùng bái của một cô thiếu nữ đối với một người con trai vậy.
Diệp Trạch Đào nhớ lại nội dung bài hát vừa rồi, trong lòng cảm thấy lâng lâng. Dân đen thì có làm sao nhỉ, chỉ cần bản thân mình cố gắng làm tốt mọi việc thì bây giờ cũng có thể làm Chủ tịch xã rồi đấy.
- Tôi mời chị khiêu vũ được không?
Sau khi cởi mở hơn, cảm nhận được nhân tình thế thái rồi, Diệp Trạch Đào chủ động hỏi.
Cầm chén rượu trên bàn chạm với Diệp Trạch Đào, hai người cùng ngửa cổ uống hết.
Vòng tay ra đỡ lấy Ôn Phương, hai người chầm chậm khiêu vũ theo tiếng nhạc.
Khi mới bắt đầu bản nhạc, hai người vẫn cố tình giữ một khoảng cách nhất định. Nhưng theo tiếng nhạc du dương, khoảng cách ấy của hai người đã thay đổi.
Một cú xoay người, cơ thể Ôn Phương và Diệp Trạch Đào đã nép sát vào nhau.
Cái động chạm vừa rồi khiến cho hai người cảm thấy hồi hộp, căng thẳng.
Lại vài bước nhảy nữa, hai người lúc này đã tìm cách mượn những động tác xoay nhảy để có thể vuốt ve nhau.
Vốn lâu đã không ở trong vòng tay của ai, cảm giác ấm áp chợt dâng lên.
Hôm nay tình cảm của Ôn Phương thật sự đang dào dạt. Sự nỗ lực bấy lâu nay của cô ta đã được đền bù. Không lâu nữa cô ta sẽ trở thành Bí thư Đảng ủy xã. Với tâm trạng vui vẻ sảng khoái ấy, cô ta rất muốn có người cùng chia sẻ.
Diệp Trạch Đào cũng có chung cảm xúc tương tự. Mới tham gia công tác chưa lâu mà hắn đã có thể nhanh chóng trở thành Chủ tịch xã. Đây là một chuyện mà từ trước đến giờ hắn chưa từng nghĩ đến.
Hai người đều đang cùng tâm trạng, hai cơ thể lại đang quấn sát với nhau theo điệu nhạc du dương, từng động tác cọ sát giữa hai cơ thể trong lúc khiêu vũ đã khiến cho họ nổi cơn hứng tình.
Cánh tay của Diệp Trạch Đào nhân lúc Ôn Phương xoay người đã thừa dịp ôm chặt hơn.
Động tác này của Diệp Trạch Đào giống như đã châm ngọn lửa vốn đang âm ỉ. Ôn Phương cũng nhân dịp đó mà cả người ép thật sát vào trong lòng Diệp Trạch Đào.
Lúc này cả hai đều hiểu ý của nhau.
Ôn Phương lúc này không nghĩ được gì khác, cô cảm giác ở trong vòng tay của Diệp Trạch Đào rất an toàn, rất thoải mái.
Ngay lập tức Diệp Trạch Đào cảm nhận được cơ thể nóng bỏng của Ôn Phương. Hắn ngửi thấy một mùi hương thơm nhè nhẹ toát ra từ cơ thể của cô ta.
Diệp Trạch Đào bỗng phát hiện bộ phận đàn ông của hắn có sự thay đổi cực lớn. Cả người hắn ép chặt vào cơ thể của Ôn Phương.
Lúc đầu, cả hai người chỉ hiểu ý của đối phương, đều muốn cảm nhận những cảm giác mà cơ thể đối phương đem lại. Nhưng dần dần, bàn tay của Diệp Trạch Đào bắt đầu hoạt động. Bàn tay ấy nhẹ nhàng, chậm rãi lướt trên người Ôn Phương.
Ôn Phương cũng vậy, sau khi cảm nhận thấy những cái ve vuốt của Diệp Trạch Đào, bàn tay của cô ta cũng bắt đầu mơn trớn người hắn.
Vũ khúc tình ca trong căn phòng êm dịu này đang sắp đến đoạn cao trào.
Bàn tay của Diệp Trạch Đào càng lúc càng mạnh dần. Một cảm giác đê mê từ bàn tay, từ cơ thể toát ra thật sảng khoái. Đó là thứ cảm giác mà hắn chưa bao giờ nếm trải.
Bàn tay đã luồn sâu vào trong áo của Ôn Phương, một cảm giác ấm nóng, mềm mại khiến cho Diệp Trạch Đào ngây ngất.
Khẽ rên nhẹ một tiếng, Ôn Phương phát hiện thấy bàn tay của Diệp Trạch Đào đã lần đến chỗ kín của cô ta.
Nghe thấy tiếng rên nhẹ của Ôn Phương, Diệp Trạch Đào bỗng nhiên bừng tỉnh, hoảng hốt rút tay lại.
Thấy Diệp Trạch Đào hành động như vậy, cơn hứng tình của Ôn Phương đã âm ỉ từ lâu, nay đột nhiên bột phát hết sức mạnh mẽ. Cô ta đưa tay mở khóa thắt lưng quần của Diệp Trạch Đào.
Khi cô ta vừa đang đưa tay ra để mở khóa thắt lưng quần của Diệp Trạch Đào, thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng nói vọng vào.
- Ôn Phương, cô đến rồi mà sao không chịu gọi điện thoại một tiếng. Nếu như tôi không nghe người ta nói cô đến thì còn không biết là cô đang hát ở đây nữa kia!
Nghe thấy tiếng nói ấy, cả Diệp Trạch Đào và Ôn Phương đều hoảng hốt.
Diệp Trạch Đào cảm thấy tim mình đập thùm thụp.
Ôn Phương cũng hốt hoảng không kém, vội vàng rời ra khỏi vòng tay của Diệp Trạch Đào.
- Tiểu Nhu đấy à!
Ôn Phương và Diệp Trạch Đào đều vội vàng sửa sang lại quần áo một cách nhanh nhất rồi ra nghênh tiếp tiểu Nhu.
Cũng may là chỗ hai người bọn họ đứng thì ở cửa không nhìn thấy được, nên cô gái kia không nhìn thấy hai người họ đã làm gì lúc nãy.
Ngồi xuống ghế sô pha rồi, Diệp Trạch Đào cầm cốc bia lạnh lên uống một hơi. Toàn thân cảm thấy sảng khoái, cái dục vọng hừng hực lúc nãy cũng đã tiêu tan đi rất nhiều.
Sự việc ngày hôm nay quả thật khiến cho người ta thật khó hiểu. Suýt chút nữa thôi thì coi như đã xong chuyện rồi!
Nhớ lại cảm giác lúc nãy, Diệp Trạch Đào cảm thấy bị kích thích.
Một cô gái yểu điệu thục nữ vừa nói chuyện với Ôn Phương vừa bước vào trong phòng.
Lướt ánh mắt nhìn Diệp Trạch Đào một lượt từ trên xuống, cô gái đó nói nhỏ gì đó vào tai của Ôn Phương.
Sau khi nghe cô gái đó thì thầm, thấy Ôn Phương đưa tay phát vào cô ấy một cái, sẵng giọng nói:
- Đừng có nói lung tung. Để tôi giới thiệu một chút nhé, Trạch Đào này, đây là Chương Nhu, là bạn học của tôi, nhà hàng này là của nhà cô ấy đấy! Tiểu Nhu này, đây là Diệp Trạch Đào, Chủ nhiệm văn phòng Đảng của xã tôi.
- À, trông còn trẻ thế kia mà đã làm Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính rồi cơ à! Xã của các cậu đúng là xuất hiện nhân tài!
Diệp Trạch Đào lúc này cũng đã lấy lại được bình tĩnh, đứng dậy, mỉm cười nói:
- Cô là bạn học của Chủ tịch xã Ôn sao, nhìn bà chủ Chương thật có khí chất, trông trẻ giống như Chủ tịch Ôn của chúng tôi vậy!
Nghe thấy câu tán thưởng của Diệp Trạch Đào, Chương Nhu liền nói:
- Ôn Phương, Chủ nhiệm của xã các cậu là một anh chàng cao to đẹp trai thế này mà sao cậu chẳng bao giờ dắt tới đây thế!
Diệp Trạch Đào lúc này mới có dịp nhìn kỹ người phụ nữ này, trông cô ta cứ như chỉ mới hai mươi hai, hai mươi ba tuổi vậy. Cả người cô ta toát lên vẻ thanh xuân và trẻ trung. Lại sực nhớ Ôn Phương cũng chỉ có hai mươi sáu tuổi, Diệp Trạch Đào mới nghĩ, cái cô Ôn Phương này cũng thăng tiến nhanh thật.
Chương Nhu rõ ràng đã quen với công việc giao tiếp, xã giao, nên chẳng bao lâu đã nói chuyện vui vẻ với Diệp Trạch Đào rồi.
Vỗ vỗ tay, cô ta nói:
- Ôn Phương, hôm nay trong huyện cũng có vài bạn cùng học ngày trước đến đây hát, chỉ còn thiếu đàn ông thôi. Hay là mời Chủ nhiệm của các cậu sang bên kia cùng hát?
Ôn Phương đưa mắt nhìn về phía Diệp Trạch Đào. Chuyện vừa xảy ra lúc nãy khiến cho Ôn Phương đến giờ vẫn còn hồi hộp. Lúc nãy Chương Nhu khi bước vào đã hỏi nhỏ có phải cô ta đưa tình nhân đến đây để vụng trộm không nữa. Chuyện này nếu như bị các bạn học biết được thì không hiểu sau lưng mình họ sẽ bàn tán xì xào những gì.
Lúc này trong đầu của Diệp Trạch Đào đang suy tính. Hôm nay đến đây cùng với Ôn Phương, đó là một chuyện hết sức quang minh chính đại. Nhưng từ sau khi xảy ra chuyện đó với Ôn Phương thì cái sự quang minh chính đại đó đã bị mờ ám đi rất nhiều rồi. Bây giờ bạn học của cô ta lại đến, mời mình qua bên kia. Nếu như mình tránh mặt không đi, thì chuyện đang không có gì lại trở thành có gì đó. Chi bằng ta cứ quang minh chính đại đi gặp bọn họ vậy.
- Có vẻ không tiện lắm?
Diệp Trạch Đào nói.
Chương Nhu vốn đã nghi ngờ từ đầu, nhưng thấy Diệp Trạch Đào hỏi như vậy thì những nghi ngờ ban đầu ấy gần như là xóa bỏ hoàn toàn. Cô ta liền cười nói:
- Có gì mà ngại chứ. Mọi người đều là những người dễ hòa hợp. Hơn nữa, được giao lưu với một Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính, bọn họ muốn còn không được nữa kìa. Sau này cậu phải chiếu cố cho việc buôn bán kinh doanh của họ đấy nhé?
Ôn Phương cười nói:
- Bạn tôi hầu hết đều kinh doanh buôn bán.
Diệp Trạch Đào nói:
- Thế thì đi cùng Chủ tịch xã đến chỗ mấy bạn học cũ đi.
Chương Nhu vui mừng đứng đậy.
Ba người đi đến một gian phòng khác.
Vừa bước vào phòng đã bắt gặp một không khí vô cùng náo nhiệt. Âm thanh chói tai của một giọng ca hát chẳng được hay lắm dội đến.
Tuy nhiên, không khí ở đây thì náo nhiệt vô cùng, trong phòng ngồi kín chỗ khoảng ba bốn mươi người, người thì nói chuyện, người thì hát hò, người thì nhảy múa.
Ôn Phương vừa bước vào liền hỏi:
- Sao lại có nhiều người như vậy?
Chương Nhu cũng cười:
- Mọi người ai cũng đem theo vài người cùng đến, vui là chính mà.
Vỗ vỗ tay, Chương Nhu cao giọng nói:
- Mọi người yên lặng một chút. Bà Chủ tịch xã của chúng ta giá lâm, xin mọi người cho một tràng pháo tay để chào đón Chủ tịch xã nào.
Nghe thấy thế, mọi người đều náo nhiệt hẳn lên. Bạn bè của Ôn Phương tất cả đều quay ra chào hỏi cô ta.
Nhìn thì biết Ôn Phương rất được bạn bè ngưỡng mộ.
Diệp Trạch Đào cũng để ý thấy có một vài bạn học nam từ lúc thấy Ôn Phương bước vào liền tỏ ra nhiệt tình thái quá, tranh lên phía trước để chào hỏi với cô ta.
- Vị này là …?
Một người bận đồ comple nhìn về phía Diệp Trạch Đào lúc này đang nhìn bọn họ cười nói.
Chương Nhu mỉm cười:
- Là người mà Ôn Phương đem theo đấy, cậu thấy thế nào, có hơn cậu không?
Câu nói này khiến cho Diệp Trạch Đào nhíu mày, lời nói ấy của Chương Nhu chứa nhiều ẩn ý.
Ôn Phương lúc này cũng cười nói:
- Đây là Long Triều Hải, bạn học của tôi.
Đó là giới thiệu với Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào cảm giác Ôn Phương hình như không thích thằng cha Long Triều Hải này cho lắm.
Khi Diệp Trạch Đào đưa tay bắt, cảm thấy ở đối phương có sự thù địch rõ rệt.
Nhìn Long Triều Hải, lại nhìn Ôn Phương, Diệp Trạch Đào nghi ngờ, hình như hắn đã trở thành tình địch rồi thì phải.
- Ôn Phương, Chủ nhiệm Diệp quá tuyệt, chắc động lòng rồi phải không?
Một cô gái cười hỏi.
- Sở Mẫn Lệ, cậu nói gì thế. Tôi đã nói rồi, cậu ấy là Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính của xã tôi, hôm nay lên huyện để họp.
Ôn Phương giải thích.
- Đây là Sở Mẫn Lệ, bạn học của tôi. Cô ấy lấy một ông chủ giàu có, bây giờ mở một shop thời trang.
Ôn Phương nói với Diệp Trạch Đào như vậy.
- Ôn Phương, việc ly hôn của cậu đã làm đến đâu rồi? Đã làm xong chưa?
Lại một cô bạn gái khác hỏi.
Trong trường hợp như thế này, đặc biệt là có rất nhiều người lạ ở đây mà cô ta lại đưa ra câu hỏi mẫn cảm như vậy thật đúng là không giữ thể diện cho Ôn Phương chút nào cả! Trông thấy cô ta tướng mạo cũng bình thường, Diệp Trạch Đào lắc đầu ngán ngẩm.
Lần này Ôn Phương không thèm giới thiệu nữa, giả vờ như không nghe thấy.
Các bạn học nữ của Ôn Phương muốn bóc mẽ cô ta đây mà. Đúng là thật thú vị.
Diệp Trạch Đào liếc nhìn sang Chương Nhu, Chương Nhu liền cười nói:
- Thôi, chuyện của Ôn Phương không đến lượt các cậu quản lý. Khó khăn lắm hôm nay mới lôi được Ôn Phương đến đây, chúng ta phải cùng Ôn Phương uống vài ly chứ nhỉ. Phải nói trong số chúng ta Ôn Phương là người thành đạt nhất đấy. Biết đâu sau này chúng ta lại phải dựa vào Ôn Phương mà sống ấy chứ. Nào, mọi người phải lấy lòng cô ấy trước chứ nhỉ!
Lời nói của Chương Nhu khiến cho tất cả cùng cười.
Chương Nhu lại nói tiếp:
- Mấy ông đàn ông con trai phải chủ động lên chứ. Còn không mau mời Chủ tịch xã nhảy một bản đi!
Vừa nói xong thì tên Long Triều Hải đã nhanh chóng tiến lên mời Ôn Phương nhảy.
Chương Nhu cũng cười đưa tay ra nói:
- Anh chàng đẹp trai, có thể nhảy cùng tôi một bản không?
Cái cô Chương Nhu này thật không đơn giản!
Diệp Trạch Đào cũng cười nói:
- Được nhảy cùng quý cô xinh đẹp như này là một vinh hạnh của tôi!
Chương Nhu mỉm cười, hai người hòa lẫn vào đám người đang lắc lư theo điệu nhảy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.