Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 417: Bàng Quyền

Hồng Mông Thụ

03/04/2013

- Chào chủ tịch Diệp! Bàng Quyền hai tay bắt chặt tay của Diệp Trạch Đào, nhìn qua thì thấy rất khách khí.

Nhìn qua Bàng Quyền một lượt, Diệp Trạch Đào cười nói:

- Bí thư Hô Diên đã giới thiệu qua với tôi về anh.

Bàng Quyền cười ha hả nói:

- Chú Hô Diên là bạn học cũ của ba tôi.

Hai người đều đang đánh giá đối phương.

Diệp Trạch Đào cảm thấy, tên Bàng Quyền này quá khách khí với mình, gã ta hẳn là một nhân vật khôn khéo. Cách thể hiện này, rất có thể là do người trong nhà bày cho.

Bàng Quyền cũng đang đánh giá Diệp Trạch Đào, theo những lời cha gã nói thì Hô Diên Ngạo Bác rất vừa lòng với Diệp Trạch Đào, thậm chí còn có lời đồn đại rằng Diệp Trạch Đào rất có thể là con riêng của ông ta. Tuy nhiên, việc này cha gã không tán đồng. Ông cho rằng đối với Diệp Trạch Đào, Hô Diên Ngạo Bác xem hắn như là con cháu trong nhà để dạy bảo. Cái kiểu quan hệ ruột thịt chắc không có.

Tuy rằng không biết quan hệ giữa Diệp Trạch Đào và Hô Diên Ngạo Bác như thế nào, nhưng có một điểm có thể chắc chắn đó là Hô Diên Ngạo Bác rất coi trọng Diệp Trạch Đào.

Nghĩ đến những lời dặn dò của cha trước khi lên đường, Bàng Quyền nghĩ: lẽ nào vận mệnh của cả gia đình mình có liên quan đến Diệp Trạch Đào sao?

- Giám đốc Bàng đã đến rồi, trước tiên hãy xem tình hình phát triển của huyện Thảo Hải chúng tôi cái đã. Nghe nói việc kinh doanh của anh rất phát triển, đã mở rộng thị trường ra nước ngoài!

- Ha ha, Chủ tịch Diệp quá khen rồi, kinh doanh nhỏ thôi, nhỏ thôi.

- Huyện Thảo Hải chúng tôi có không ít tài nguyên, nếu có thể, rất mong giám đốc Bàng giới thiệu ra nước ngoài, chúng tôi muốn kiếm một chút ngoại hối.

Bàng Quyền cười nói:

- Được, không vấn đề gì. Chỉ cần có cơ hội, chúng ta sẽ hợp tác xem sao.

Hai người vừa lên xe vừa cười nói.

Trước khi đến, Bàng Quyền cứ nghĩ Thảo Hải là một huyện nghèo khó. Ngồi trên xe cùng với Diệp Trạch Đào đi trên con đường rộng lớn, sau khi nhìn ra ngoài một hồi, trong lòng gã có đôi chút kinh ngạc.

- Chủ tịch Diệp, xem ra Thảo Hải phát triển rất nhanh!

- Ha ha, đây đều là công lao của sếp Tôn đấy, đúng thật là nhờ có công của sếp Tôn mà việc xây dựng đường xá của huyện chúng tôi mới nhanh hơn được!

Nghe Diệp Trạch Đào nhắc đến Tôn Lâm, Bàng Quyền liền liếc nhìn Diệp Trạch Đào đang ngồi trong xe, trong lòng có đôi chút sửng sốt. Cha kêu mình tới đây có nói qua, đến đây thì cố gắng tìm Diệp Trạch Đào, thu thập vài thứ về Tôn Lâm, xem ra Diệp Trạch Đào không vội mà.

Diệp Trạch Đào không vội nhưng Bàng gia không đợi được. Các vị trí ở Trung Ương đều đã sắp xếp hết rồi, việc của Tôn Tường Quân vẫn chưa có động tĩnh gì, nếu cứ như thế này lẽ nào lại nhường cho Tôn Tường Quân cái ngai vàng của chức Bí thư thành ủy Kim Lăng một lần nữa?

Người nhà họ Bàng hiểu rõ việc này hơn ai hết, quyết không để mặc cho sự việc phát triển theo hướng như thế này. Nếu Tôn Tường Quân giữ được cái ghế của mình thì Bàng Hữu Cảm có khả năng phát triển nhất của nhà họ Bàng sẽ chỉ còn là ánh sáng lu mờ mà thôi. Không chừng vì đã có chuyện chống đối Tôn Tường Quân mà bốn năm về sau sẽ bị chèn ép.

Mặc dù trên mặt vẫn nở nụ cười nhưng Bàng Quyền trong lòng rất lo lắng.

- Tôn Lâm không ở Thảo Hải sao?

- Đúng vậy, sếp Tôn rất bận, may mà có sự đầu tư của anh ta. Không thì thật không có cách nào phát triển nhanh như vậy. Nhìn thấy trước mắt những công trình này sắp hoàn thành, tôi thấy lo cho việc các thôn đều được thông ra quốc lộ, quả là khó!

Nghe Diệp Trạch Đào nói ra những lời như vậy, mí mắt của Bàng Quyền giật giật, đây có phải là kiểu ra giá của Diệp Trạch Đào chăng?

Khi đến đây, gia đình đã dặn dò rồi, chỉ cần tìm được đủ một số thứ có thể lôi Tôn Tường Quân xuống thì có thể nhượng một chút quyền lợi cũng được. Bây giờ Diệp Trạch Đào đang ra giá, Bàng Quyền cũng muốn biết trong tay Diệp Trạch Đào rốt cuộc có bao nhiêu thứ quan trọng.

- Đúng vậy, tên Tôn Lâm này thực ra cũng rất biết làm việc.

Diệp Trạch Đào bỗng chốc nghiêm giọng nói:

- Tổng giám đốc Tôn quả là giỏi, nhưng tôi nghe hình như có người nói anh ta và tập đoàn buôn lậu thuốc phiện phía nam có chút gì đó không rõ ràng. Ôi, có một số việc tôi thấy không nên dính vào lại hơn, cũng không biết phải nói như thế nào mới phải!

Ánh mắt Bàng Quyền bỗng chốc sáng lên, cuối cùng cũng nghe được một thứ vô cùng quan trọng.

Lớn tiếng nói:

- Tôn Lâm tham gia buôn thuốc phiện?

Diệp Trạch Đào lắc đầu nói:

- Việc này vẫn là tin vỉa hè, những việc chưa xác định rõ ràng thì không nên nói lung tung. Thế này đi, Giám đốc Bàng khó khăn lắm mới đến đây một chuyến, mấy ngày này tôi sẽ đi cùng anh nhé, Thảo Hải cũng có rất nhiều chỗ đáng để xem lắm, có một tuyến đường du lịch gần Thảo Hải nhất đã được công nhận và bắt đầu khai thác rồi, phong cảnh ở đó rất đẹp.



Thấy Diệp Trạch Đào không nói tiếp chuyện này, khiến cho Bàng Quyền trong lòng nóng như lửa đốt, cũng biết việc này không gấp gáp được.

Diệp Trạch Đào sau khi sắp xếp cho Bàng Quyền chỗ ở xong xuôi, lại cùng anh ta đi ăn cơm, rồi mới rời nhà khách.

Mặc dù Diệp Trạch Đào đã đi khỏi, nhưng Bàng Quyền lại không thể ngồi yên, liền gọi ngay điện thoại cho cha là Bàng Hữu Nhân.

Thực ra, nhà họ Bàng hiện nay tất cả đều rất sốt ruột. Việc thăng chức của Tôn Tường Quân chính là dấu hiệu cho việc chấm dứt thăng tiến của nhà họ Bàng, điều này nhà họ Bàng quyết không muốn nhìn thấy. Nhưng những việc thường tình thì không thể kéo Tôn Tường xuống khỏi ghế của mình được. Từ những tình huống tìm hiểu được hiện nay cho thấy việc giữ ghế của Tôn Tường Quân rất tốt. Nếu không có gì bất lợi, thì việc ông ta thành công trong việc giữ vững ghế của mình là điều tất nhiên.

Lúc này đang ngồi trong nhà họ Bàng không chỉ có Bàng Hữu Nhân mà còn có cả Bàng Hữu Cảm, Chủ tịch thành phố Kim Lăng

Hai người ngồi đối diện với nhau.

Đánh một tiếng thở dài, Bàng Hữu Nhân nói:

- Anh à, không có cách nào khác rồi.

Giữa hai anh em những việc bí mật không cần thiết phải giấu diếm suy nghĩ của mình.

- Hữu Nhân à, xem ra là không còn cơ hội rồi, cựu bí thư cũng đã bị thuyết phục rồi, chắc là sẽ không có thay đổi lớn nào nữa đâu!

Bàng Hữu Nhân thở dài than:

- Nếu như thế thì trong bốn năm tới nhà họ Bàng chúng ta lại gặp phải sự chèn ép của Tôn Tường Quân rồi!

Bàng Hữu Cảm nghĩ đến việc nếu thực sự mình trải qua được bốn năm tới thì sẽ mất đi tất cả cơ hội, liền lắc đầu nói:

- Em à, công việc của em ở Bộ giao thông, làm việc gì cũng phải chắc chắn một chút mới được, đừng để cho kẻ khác nắm được nhược điểm của mình. Những năm tới xảy ra chuyện chủ yếu là từ phía giao thông đấy!

Bàng Hữu Nhân nói:

- Ý anh là tiếp theo Tôn Tường Quân sẽ lấy em ra để nói đúng không?

Nghĩ đến việc có quá nhiều người đang ngắm vào vị trí của mình, Bàng Hữu Nhân cũng cảm thấy bất an

Bàng Hữu Cảm nói:

- Tính cách của Tôn Tường Quân như thế nào anh biết chứ, tên này biết nhẫn nhục. Nhưng một khi ông ta đã nắm được quyền lực thì đối với những đối thủ đã đả kích mình, ông ta cũng quyết không nương tay đâu!

- Trụ được ở cái vị trí như thế này, tay ai mà không bị dính chút bùn!

Bàng Hữu cảm nhíu mày nói.

Tình hình hiện nay đối với nhà họ Bàng mà nói càng nguy hiểm hơn. Tôn Tường Quân hiện nay không còn tinh thần để làm chuyện này, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào việc giữ vững chiếc ghế của mình. Đối với Bàng Hữu Cảm việc người khác muốn cướp ghế của mình chắc chắn là đang ôm hận trong lòng.

- Gần đây, Thảo Hải lại kiếm được không ít thứ liên quan đến Tôn Lâm, Hô Diên Ngạo Bác kêu tiểu Quyền đến Thảo Hải xem tình hình thế nào

Bàng Hữu Nhân nói.

- Hô Diên Ngạo Bác là một người rất có tiền đồ, hai người là bạn học, có thể có quan hệ tốt, lúc cần đối với nhà họ Bàng cũng có tác dụng.

Nói tới đây, Bàng Hữu Cảm còn nói thêm:

- Đánh nhỏ thì kêu nhỏ, nhiều lắm là lật được Tôn Lâm, không có ảnh hưởng gì đến đại cục cả. Tôn Tường Quân không đổ, thì chẳng ai làm được gì nhà họ Tôn đâu.

- Anh à, trong tay chúng ta cũng nắm không ít chuyện nhà họ Tôn.

Bàng Hữu Cảm lắc đầu nói:

- Những chuyện đó đều có ích cả, đối với chúng cũng là cái dùng để uy hiếp, nhưng đều không phải là đòn trí mạng!

Đang nói chuyện, điện thoại của Bàng Quyền reo.

- Ba, có một chuyện quan trọng, hôm nay lúc con và Diệp Trạch Đào ở huyện Thảo Hải nói chuyện, Diệp Trạch Đào lộ ra một chuyện, đó là Tôn Lâm và tập đoàn buôn lậu thuốc phiện phía nam có quan hệ, có thể hắn tham gia buôn lậu thuốc phiện đấy.

Bàng Hữu Nhân kích động nói:

- Thật à?



- Diệp Trạch Đào quả là gian hoạt, chỉ lộ ra có mỗi một câu rồi lại nói, chuyện này là tin vỉa hè.

Âm thanh rất lớn, lại ở trong phòng đọc sách rất yên tĩnh, Bàng Hữu Cảm cũng nghe được tiếng ở đầu bên kia qua di động.

Ánh mắt Bàng Hữu Cảm liền sáng lên, nói:

- Hỏi nó xem Diệp Trạch Đào đã nói những gì.

Nghe xong Bàng Quyền thuật lại, hai người ngồi ở đó nhắm mắt trầm tư suy nghĩ.

Bàng Hữu Nhân nói:

- Đợi chút nữa chúng ta gọi điện lại cho con.

- Anh à, anh xem việc này có khả năng hay không?

Bàng Hữu Cảm cười nói:

- Diệp Trạch Đào quả là lợi hại thật, có dụng ý lộ ra tin tức này còn nhắc đến việc các thôn thông ra quốc lộ, toàn bộ đều là việc đã được sắp xếp rất tỉ mỉ từ trước.

Bàng Hữu Nhân cũng gật đầu nói:

- Chắc cậu ta biết chuyện của tôi ở Bộ Giao thông, cái này là có chủ đích cả đấy!

- Tốt lắm, đây là Diệp Trạch Đào ra giá đấy, nếu giá hợp lý, cậu ta sẽ đưa ra những thứ chúng ta cần!

- Liệu có thật hay không?

Bàng Hữu Cảm hỏi

Liếc qua cậu em của mình, Bàng Hữu Cảm cười nói:

- Nếu trong tay cậu ta không nắm giữ những thứ chắc chắn, thì hẳn là sẽ không nói ra cũng không thể ra giá như thế đâu!

Bàng Hữu Nhân lộ rõ vẻ vui mừng cười nói:

- Thằng ranh này cũng lưu manh thật. Anh nghe nói cậu ta cũng đối đầu với nhà họ Tôn, lẽ nào cậu ta không sợ việc Tôn Tường Quân giữ được vị trí của mình?

Bàng Hữu Cảm kêu lên:

- Cho dù biết là lưu manh thì cũng phải nhường cậu ta thôi, cậu ta sớm nhìn rõ được việc này, trong việc đánh gục Tôn Tường Quân chúng ta gấp hơn cậu ấy!

Hai người nhìn nhau cười miễn cưỡng.

Bàng Hữu Cảm nói:

- Em lập tức gọi điện cho tiểu Quyền nói Bộ Giao thông đang nghiên cứu vấn đề tài chính để mở đường ở những thôn thuộc khu vực nghèo khó, sẽ nhằm vào tình hình khó khăn của huyện Thảo Hải để làm trọng điểm xem xét. Ngoài ra, bảo tiểu Quyền đầu tư một khoản tiền vào Thảo Hải khi đi tham dự việc này!

- Những việc của Bộ Giao thông thì không thành vấn đề, chẳng qua cũng chỉ là chuyển một khoản tiền đến Thảo Hải mà thôi, nếu tiểu Quyền muốn đầu tư tiền vào Thảo Hải thì chắc phải là một khoản rất lớn!

Bàng Hữu Cảm có đôi chút đau lòng nói.

Bàng Hữu Cảm lắc đầu nhìn về phía Bàng Hữu Nhân nói:

- Em à, nhược điểm gần đây của em chính là cách nhìn đấy!

Nhìn thấy Bàng Hữu Nhân nhìn mình khó hiều, Bàng Hữu Cảm nói:

- Con người của Tôn Tường Quân anh nghiên cứu kỹ hơn ai hết, em có biết vì chuyện gì mà Tôn Lâm chạy đến tận Thảo Hải để giúp sửa đường không? Em có biết vì sao mà Tôn Tường Quân lại ngầm đồng ý để con trai mình đến Thảo Hải làm việc chứ? Em nghĩ kỹ xem!

Bàng Hữu Nhân cũng biết không ít chuyện, ra sức gật đầu nói:

- Anh nói thế, em xem như đã hiểu rồi!

- Em à, chúng ta đều làm không được mấy năm nữa đâu, lớp trẻ có bầy đàn của chúng, nếu trong bầy đàn đó có một nhân vật mạnh thực sự, nhà họ Bàng sẽ không dễ dàng gục ngã đâu! Cậu Diệp Trạch Đào kia, em phải để cho tiểu Quyền kết bạn tốt với hắn, con người này rất thông minh, cũng rất biết tìm kiếm cơ hội đấy!

Nói tới đây, Bàng Hữu Cảm có chút kích động, nghiêm túc nói:

- Liệu có thể lật đổ được Tôn Tường Quân hay không, đây chính là một cơ hội tốt, việc này chúng ta phải cố gắng thu xếp. Đã không làm thì thôi, mà đã làm thì phải dốc toàn bộ hỏa lực tấn công ông ta!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hồng Sắc Sĩ Đồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook