Chương 463: Bố vợ và con rể tâm sự
Hồng Mông Thụ
02/06/2013
Diệp Trạch Đào lái chiếc xe của Hô Diên Ngạo Bác về Lưu gia. Mặc dù về hơi muộn nhưng khi vào đến cửa thì thấy trong nhà ánh đèn vẫn sáng.
- Trạch Đào, anh về đấy à?
Lưu Mộng Y bước đến rất nhanh đón lấy chiếc áo khoác ngoài của Diệp Trạch Đào.
- Sao em vẫn chưa đi ngủ?
Diệp Trạch Đào hỏi han rất quan tâm.
- Anh nói là sẽ về, mọi người đều đang đợi anh đấy.
Khi bước vào trong, Diệp Trạch Đào thấy Lưu Đống Lưu đang ngồi xem văn bản giấy tờ gì đó.
Hoàng Hân đang xem tivi.
Hoàng Hân mỉm cười nói:
- Vất vả quá nhỉ?
- Ăn cơm xong, con còn đưa cha mẹ nuôi về rồi ngồi lại chỗ họ một lát.
Diệp Trạch Đào trả lời.
Lưu Đống Lưu mỉm cười nói:
- Hôm nay nhiều việc quá nhỉ?
Diệp Trạch Đào biết Lưu Đống Lưu cũng muốn tìm hiểu một chút sự việc ngày hôm nay liền đem kể rất tỉ mỉ nội dung sự việc.
Sau khi kể xong tình hình, Diệp Trạch Đào lại nói tiếp:
- Thưa bố, con nói chuyện này có lẽ bố không vui. Con thấy ông Hoa hình như là đang có suy nghĩ gì đó về Lưu gia.
Đều là người một nhà, Diệp Trạch Đào cũng muốn thử một tí người của Lưu gia. Nhưng hắn cũng không muốn Lưu gia sẽ xảy ra chuyện gì cả. Bây giờ đối với hắn mà nói thì quan hệ với Lưu gia chính là mối quan hệ cùng tồn tại.
Hoàng Hân kinh ngạc nói:
- Thật sao?
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu nói:
- Con có cảm giác như thế!
Lưu Đống Lưu cũng không có phản ứng gì đặc biệt, nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Đã là người một nhà rồi, con cứ tự nhiên đi, đừng sợ nói gì sai.
Rồi ông ta nói với Lưu Mộng Y:
- Mộng Y, hai bọn con đã đi đăng kí, thực ra đã là vợ chồng rồi. Sau này vợ chồng phải thương yêu quý trọng nhau đấy.
Lưu Mộng Y thoáng đỏ mặt, cười nói:
- Vâng, bố cứ yên tâm ạ.
Lúc này Lưu Đống Lưu mới khẽ gật đầu nói:
- Thực ra thì, chuyện mà Trạch Đào kể ta cũng biết hết. Thái độ gần đây của lão Hoa cũng đã nói lên vấn đề rồi!
Hoàng Hân nói:
- Đống Lưu, việc này phải làm sao đây!
Lưu Đống Lưu khẽ mỉm cười nói:
- Rất nhiều việc phúc họa tương chuyển, không có gì là to tát đâu!
- Trạch Đào, nếu con không mệt thì ta muốn chuyện trò một chút với con. Người trong một nhà, những gì cần tâm sự thì phải tâm sự nhé!
Hắn chưa bao giờ thấy Lưu Đống Lưu có thái độ như thế này. Trong cảm giác của Diệp Trạch Đào từ trước đến nay, Lưu Đống Lưu là người rất yếu đuối, lại không nói nhiều. Ngược lại, công việc của Lưu gia đều do Lưu Đống Vũ điều hành. Hôm nay thấy Lưu Đống Lưu thể hiện thái độ muốn tâm sự với mình, hắn cũng cảm thấy tò mò, liền khẽ cười nói:
- Con không mệt.
Lưu Đống Lưu khẽ mỉm cười gật đầu.
Ông ta quay sang Hoàng Hân nói:
- Hai người đi ngủ trước đi, Trạch Đào và tôi vào thư phòng nói chuyện.
Lưu Mộng Y nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của cha như vậy cũng không nói gì, cô nói với Diệp Trạch Đào:
- Bố và anh cũng đi ngủ sớm nhé.
Bước vào trong thư phòng của Lưu Đống Lưu, ông ta đóng cửa phòng lại rồi hai người ngồi xuống.
- Con tự rót trà uống nhé.
Diệp Trạch Đào rót một tách trà rồi ngồi xuống.
Lưu Đống Lưu liếc nhìn khắp người Diệp Trạch Đào rồi nói:
- Ở đây không có người ngoài, ta muốn nói chuyện với con một chút về những tâm sự mà ta chưa từng bao giờ tâm sự với người ngoài cả.
- Bố nói đi ạ.
- Trạch Đào, nói thật là việc hôn sự của con và Mộng Y, lúc đầu ta cũng phản đối, chuyện này chắc con cũng biết.
Vừa mới bắt đầu lại nói về chuyện này, làm cho Diệp Trạch Đào hơi mất tự nhiên.
- Không lập gia đình thì không biết quí dầu muối. Sau khi ông cụ nhà ta đi rồi, ta mới thấy áp lực quá lớn. Lưu gia chúng ta trong con mắt người ngoài là rất quý tộc, là một gia tộc danh giá, nhưng ai mà biết được sự gian nan để duy trì được gia thế này!
Lưu Đống Lưu đưa cho Diệp Trạch Đào một điếu thuốc và ông cũng châm một điếu.
Hít một hơi thuốc, Lưu Đống Lưu nói tiếp:
- Khi ông cụ còn sống, ông cụ như một cây đại thụ che chắn mưa gió cho Lưu gia chúng ta. Cho dù có một chút vấn đề nhỏ cũng không có vấn đề gì. Sau khi ông cụ mất thì mới xuất hiện vấn đề, chuyện của ông chú thứ ba của con là rất lớn. Con người nó tham lam, ta đã hao tổn bao nhiêu tinh lực vì nó đấy!
Diệp Trạch Đào giật mình nhìn bố vợ, lần đầu tiên thấy ông ấy không bình thường.
- Ông chú thứ hai trông thì rộng rãi, thực ra thì tâm địa rất thâm sâu, thích lộng quyền. Nhưng họ đã quên đi vấn đề mấu chốt nhất là Lưu gia không có nhân vật nào cực mạnh để nâng đỡ ủng hộ cả. Kết quả của sự lộng quyền là tất phải đắc tội với rất nhiều các đối thủ chính trị!
Diệp Trạch Đào không ngừng tiếp thu những câu nói của Lưu Đống Lưu , hắn cảm nhận rằng đây mới thật sự là tâm sự. Lưu Đống Lưu đã thực sự coi mình là con rể của Lưu gia rồi, đem kể tất cả tình hình Lưu gia cho hắn nghe.
- Bố, quả thật là như thế thì Lưu gia xảy ra chuyện thì cũng chỉ là sớm hay muộn thôi!
Diệp Trạch Đào bắt đầu tỏ ra lo lắng.
Hắn vẫn cho rằng Lưu gia chỉ là vấn đề của thế hệ con cháu thôi. Bây giờ xem ra, vấn đề của thế hệ trước mới là vấn đề lớn.
Lưu Đống Lưu hút một hơi thuốc, nhả ra một làn khói rồi nói:
- Mọi vấn đề của Lưu gia đang dần dần bộc lộ ra. Ruồi bọ không bâu những quả trứng không vỡ đâu. Con có cho rằng các gia tộc khác đang để ý đến Lưu gia là việc vô lí sao?
Diệp Trạch Đào nói:
- Phải cố gắng xoay chuyển tình hình này mới được, nếu không thì Lưu gia sẽ sụp đổ hoàn toàn mất!
Lưu Đống Lưu khẽ lắc đầu nói:
- Hai chữ lợi ích hại người ta lắm đấy!
Diệp Trạch Đào liền hiểu rằng, cứ coi như biết được vấn đề của mấy người nhà Lưu gia thì Lưu Đống Lưu cũng bất lực không làm được gì.
- Trạch Đào, có những việc nếu như thực lực của gia tộc không đủ lớn nhưng lại muốn thể hiện rất hùng mạnh, đó chính là tự diệt vong! Bố lúc nào cũng tỏ ra yếu đuối, đó chính là không muốn mọi người nhìn thấy sự uy hiếp của Lưu gia với họ. Nhưng cứ coi như là bố là người như thế thì các vấn đề của Lưu gia ở khắp nơi vẫn lộ rõ, bây giờ đã đến thời điểm mấu chốt rồi!
Nghĩ đến thái độ mà Hoa Uy thể hiện, Diệp Trạch Đào thoáng hiểu ra vấn đề. Có lẽ trong con mắt của Hoa Uy, Lưu gia cũng là một gia tộc phải đả kích. Chỉ vì rất nhiều lí do khiến cho ông ta tạm thời chưa hành động mà thôi.
Thấy Diệp Trạch Đào trầm tư, Lưu Đống Lưu nói:
- Thực ra thì, sở dĩ Lưu gia có thể trụ được đến ngày hôm nay chưa bị lật đổ là nhờ có con đấy, Lưu gia phải cám ơn con!
- Con có làm được gì đâu ạ!
Lưu Đống Lưu mỉm cười nói:
- Tấm lòng ta rõ như gương, tình hình của Lưu gia ta biết rõ hơn ai hết. Bây giờ đã đến lúc mấu chốt và cũng là lúc trung ương đang cân nhắc. Con cho rằng lúc này lão Hoa gặp mặt con là chuyện tùy ý hay sao?
Diệp Trạch Đào lại phát hiện thêm Hoa Uy tiếp kiến mình hay là còn có ý tưởng khác, liền nhìn về phía Lưu Đống Lưu.
Lưu Đống Lưu nhăn nhó cười nói:
- Lão Hoa đang cho chúng ta cơ hội đấy, nếu như không nắm lấy cơ hội này thì Lưu gia sẽ thật sự bị diệt vong!
Cũng không đợi để cho Diệp Trạch Đào nói, Lưu Đống Lưu nói tiếp:
- Ông chú ba có rất nhiều vấn đề. Bộ Thủy lợi là nơi xảy ra nhiều vấn đề nhất! Việc này nếu như làm không ổn thì nó sẽ gặp chuyện lớn. Vấn đề của ông chú thứ hai thực ra cũng không ít, nó dùng người quá ẩu tất nhiên sẽ phải chịu liên lụy!
- Bố đã biết chuyện của các chú ấy thì bố cũng nên nhắc nhở chứ ạ!
- Trạch Đào, ta đã nhắc nhở từ lâu rồi, ta cũng nghiêm khắc chỉ ra chỗ sai trái. Kết quả thì con cũng thấy rồi đấy, một người thì khi có trong tay có rất nhiều quyền lực lại mất đi tính chế ước. Chúng nó luôn tự cho mình là đúng, chẳng nghe lời ai cả!
Diệp Trạch Đào bị Lưu Đống Lưu nói đến mức có cảm giác thở không ra hơi, vấn đề của Lưu gia quả nhiên lớn thật!
Đột nhiên hắn nhớ đến chuyện Lưu Đống Lưu nói rằng lão Hoa đang cho Lưu gia một cơ hội, hắn liền hỏi:
- Bố nói rằng lão Hoa cho Lưu gia một cơ hội, đó là cơ hội gì ạ?
Lưu Đống Lưu nói:
- Đúng vào hôm nay, mấy người trong Lưu gia chúng ta đã quyết định, ta sẽ không quản lí chuyện của Lưu gia nữa. Việc mà ta có thể làm được là sẽ giúp đỡ con hết khả năng, sẽ dành cho con những nguồn làm ăn mà một số người không nhìn ra.
Khi Lưu Đống Lưu nói những lời này thì luôn nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào liền thay đổi ý nghĩ thật sự khâm phục Lưu Đống Lưu. Đây là ý tứ mà Lưu Đống Lưu muốn vớt vát được từ trong cái đống hỗn độn của Lưu gia.
Diệp Trạch Đào hơi lo lắng nói:
- Bố, bố có làm được việc này không?
Lưu Đống Lưu mỉm cười nói:
- Đôi lúc cũng phải lùi một bước để thấy được trời cao biển rộng chứ!
Diệp Trạch Đào cũng khẽ khẽ gật đầu.
Lưu Đống Lưu nói:
- Bọn lão Hoa rất quí con, đây là điều quan trọng. Ngoài ra, Lưu gia cũng đã rệu rã lắm rồi nhưng cũng còn nhiều người cũng được đấy!
Diệp Trạch Đào cũng hiểu rõ hơn suy nghĩ của Lưu Đống Lưu, ông ấy muốn chuyển toàn bộ lực lượng của Lưu gia cho mình!
Lưu Đống Lưu nói:
- Nói thật là, vẫn còn một số lực lượng ở chỗ ta. Ta không muốn lực lượng của Lưu gia bị chúng nó làm hỏng hết. Con là con rể của ta, ta cũng không có ý nghĩ gì khác, chỉ cần con và Lưu Mộng Y sống với nhau hạnh phúc là được. Lưu gia sẽ giao cho ông chú thứ hai. Con có năng lực, ta tin rằng chắc con sẽ còn tiến xa hơn. Ta sẽ dần dần giao cho con lực lượng của Lưu gia mà ta đang nắm giữ và một số lực lượng bên ngoài nữa.
Diệp Trạch Đào lần đầu tiên thấy được sự ủng hộ của Lưu gia đối với mình, hắn hơi thay đổi sắc mặt nói:
- Thưa bố, việc này sẽ không ảnh hưởng quá lớn đến Lưu gia chứ?
Khẽ mỉm cười, Lưu Đống Lưu nói:
- Chúng nó đều được coi là những người có tài cán, theo ta thì chúng đều là một lũ vô dụng, sụp đổ thì sụp đổ luôn còn nếu không thì Lưu gia làm sao có thế hệ mới đây? Như vậy cũng tốt, mặc dù lực lượng của Lưu gia về hình thức đã sụp đổ. Kì thực, ta thấy chỗ con năng lực tỏa sáng, đây là chuyện tốt. Ta chỉ có một đứa con gái là Lưu Mộng Y, thì dù sao ta cũng phải suy xét cho các con chứ!
Diệp Trạch Đào liền mỉm cười, Lưu Đống Lưu mặc dù có sự tính toán riêng của ông ấy, nhưng lần này lại tỏ ra rất thân thiện với mình. Lưu Đống Lưu có lẽ là muốn vất đi cái đống mục nát của Lưu gia, sau đó lựa chọn những người kha khá chuyển sang chỗ mình. Đương nhiên rồi, ông ấy sẽ vẫn đứng đằng sau để điều hành. Như vậy cũng sẽ tốt cho Lưu gia và cũng tốt cả cho mình nữa, thực ra đây là một việc hai bên cùng có lợi.
Sau khi hiểu được ý tưởng của Lưu Đống Lưu, Diệp Trạch Đào nói:
- Thưa bố, đã như vậy thì phải làm như thế thôi.
Lưu Đống Lưu khẽ mỉm cười nói:
- Tháng tới các con tổ chức hôn lễ rồi, lúc đó ta sẽ dẫn một số người đến chỗ con. Thực ra mọi người cũng đều biết nhau rồi, bây giờ con đang là trọng điểm mà mọi người quan tâm. Con đừng lo lắng đến cấp bậc thấp, mọi người đều phải tính toán!
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, mình có quá nhiều sự trợ giúp. Từ khi ông cụ nhà Lưu gia qua đời thì cũng không có nhân vật nào lớn mạnh ủng hộ nâng đỡ cả. Mình phải đứng ra thôi, phải mượn lực lượng để thu hút lòng người, sau cùng là hành động như thế nào là sẽ do lực lượng của Lưu gia hoặc là của mình.
Hai người lại trò chuyện một lúc và cũng tìm thấy nhiều điểm chung giống nhau.
- Trạch Đào, anh về đấy à?
Lưu Mộng Y bước đến rất nhanh đón lấy chiếc áo khoác ngoài của Diệp Trạch Đào.
- Sao em vẫn chưa đi ngủ?
Diệp Trạch Đào hỏi han rất quan tâm.
- Anh nói là sẽ về, mọi người đều đang đợi anh đấy.
Khi bước vào trong, Diệp Trạch Đào thấy Lưu Đống Lưu đang ngồi xem văn bản giấy tờ gì đó.
Hoàng Hân đang xem tivi.
Hoàng Hân mỉm cười nói:
- Vất vả quá nhỉ?
- Ăn cơm xong, con còn đưa cha mẹ nuôi về rồi ngồi lại chỗ họ một lát.
Diệp Trạch Đào trả lời.
Lưu Đống Lưu mỉm cười nói:
- Hôm nay nhiều việc quá nhỉ?
Diệp Trạch Đào biết Lưu Đống Lưu cũng muốn tìm hiểu một chút sự việc ngày hôm nay liền đem kể rất tỉ mỉ nội dung sự việc.
Sau khi kể xong tình hình, Diệp Trạch Đào lại nói tiếp:
- Thưa bố, con nói chuyện này có lẽ bố không vui. Con thấy ông Hoa hình như là đang có suy nghĩ gì đó về Lưu gia.
Đều là người một nhà, Diệp Trạch Đào cũng muốn thử một tí người của Lưu gia. Nhưng hắn cũng không muốn Lưu gia sẽ xảy ra chuyện gì cả. Bây giờ đối với hắn mà nói thì quan hệ với Lưu gia chính là mối quan hệ cùng tồn tại.
Hoàng Hân kinh ngạc nói:
- Thật sao?
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu nói:
- Con có cảm giác như thế!
Lưu Đống Lưu cũng không có phản ứng gì đặc biệt, nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Đã là người một nhà rồi, con cứ tự nhiên đi, đừng sợ nói gì sai.
Rồi ông ta nói với Lưu Mộng Y:
- Mộng Y, hai bọn con đã đi đăng kí, thực ra đã là vợ chồng rồi. Sau này vợ chồng phải thương yêu quý trọng nhau đấy.
Lưu Mộng Y thoáng đỏ mặt, cười nói:
- Vâng, bố cứ yên tâm ạ.
Lúc này Lưu Đống Lưu mới khẽ gật đầu nói:
- Thực ra thì, chuyện mà Trạch Đào kể ta cũng biết hết. Thái độ gần đây của lão Hoa cũng đã nói lên vấn đề rồi!
Hoàng Hân nói:
- Đống Lưu, việc này phải làm sao đây!
Lưu Đống Lưu khẽ mỉm cười nói:
- Rất nhiều việc phúc họa tương chuyển, không có gì là to tát đâu!
- Trạch Đào, nếu con không mệt thì ta muốn chuyện trò một chút với con. Người trong một nhà, những gì cần tâm sự thì phải tâm sự nhé!
Hắn chưa bao giờ thấy Lưu Đống Lưu có thái độ như thế này. Trong cảm giác của Diệp Trạch Đào từ trước đến nay, Lưu Đống Lưu là người rất yếu đuối, lại không nói nhiều. Ngược lại, công việc của Lưu gia đều do Lưu Đống Vũ điều hành. Hôm nay thấy Lưu Đống Lưu thể hiện thái độ muốn tâm sự với mình, hắn cũng cảm thấy tò mò, liền khẽ cười nói:
- Con không mệt.
Lưu Đống Lưu khẽ mỉm cười gật đầu.
Ông ta quay sang Hoàng Hân nói:
- Hai người đi ngủ trước đi, Trạch Đào và tôi vào thư phòng nói chuyện.
Lưu Mộng Y nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của cha như vậy cũng không nói gì, cô nói với Diệp Trạch Đào:
- Bố và anh cũng đi ngủ sớm nhé.
Bước vào trong thư phòng của Lưu Đống Lưu, ông ta đóng cửa phòng lại rồi hai người ngồi xuống.
- Con tự rót trà uống nhé.
Diệp Trạch Đào rót một tách trà rồi ngồi xuống.
Lưu Đống Lưu liếc nhìn khắp người Diệp Trạch Đào rồi nói:
- Ở đây không có người ngoài, ta muốn nói chuyện với con một chút về những tâm sự mà ta chưa từng bao giờ tâm sự với người ngoài cả.
- Bố nói đi ạ.
- Trạch Đào, nói thật là việc hôn sự của con và Mộng Y, lúc đầu ta cũng phản đối, chuyện này chắc con cũng biết.
Vừa mới bắt đầu lại nói về chuyện này, làm cho Diệp Trạch Đào hơi mất tự nhiên.
- Không lập gia đình thì không biết quí dầu muối. Sau khi ông cụ nhà ta đi rồi, ta mới thấy áp lực quá lớn. Lưu gia chúng ta trong con mắt người ngoài là rất quý tộc, là một gia tộc danh giá, nhưng ai mà biết được sự gian nan để duy trì được gia thế này!
Lưu Đống Lưu đưa cho Diệp Trạch Đào một điếu thuốc và ông cũng châm một điếu.
Hít một hơi thuốc, Lưu Đống Lưu nói tiếp:
- Khi ông cụ còn sống, ông cụ như một cây đại thụ che chắn mưa gió cho Lưu gia chúng ta. Cho dù có một chút vấn đề nhỏ cũng không có vấn đề gì. Sau khi ông cụ mất thì mới xuất hiện vấn đề, chuyện của ông chú thứ ba của con là rất lớn. Con người nó tham lam, ta đã hao tổn bao nhiêu tinh lực vì nó đấy!
Diệp Trạch Đào giật mình nhìn bố vợ, lần đầu tiên thấy ông ấy không bình thường.
- Ông chú thứ hai trông thì rộng rãi, thực ra thì tâm địa rất thâm sâu, thích lộng quyền. Nhưng họ đã quên đi vấn đề mấu chốt nhất là Lưu gia không có nhân vật nào cực mạnh để nâng đỡ ủng hộ cả. Kết quả của sự lộng quyền là tất phải đắc tội với rất nhiều các đối thủ chính trị!
Diệp Trạch Đào không ngừng tiếp thu những câu nói của Lưu Đống Lưu , hắn cảm nhận rằng đây mới thật sự là tâm sự. Lưu Đống Lưu đã thực sự coi mình là con rể của Lưu gia rồi, đem kể tất cả tình hình Lưu gia cho hắn nghe.
- Bố, quả thật là như thế thì Lưu gia xảy ra chuyện thì cũng chỉ là sớm hay muộn thôi!
Diệp Trạch Đào bắt đầu tỏ ra lo lắng.
Hắn vẫn cho rằng Lưu gia chỉ là vấn đề của thế hệ con cháu thôi. Bây giờ xem ra, vấn đề của thế hệ trước mới là vấn đề lớn.
Lưu Đống Lưu hút một hơi thuốc, nhả ra một làn khói rồi nói:
- Mọi vấn đề của Lưu gia đang dần dần bộc lộ ra. Ruồi bọ không bâu những quả trứng không vỡ đâu. Con có cho rằng các gia tộc khác đang để ý đến Lưu gia là việc vô lí sao?
Diệp Trạch Đào nói:
- Phải cố gắng xoay chuyển tình hình này mới được, nếu không thì Lưu gia sẽ sụp đổ hoàn toàn mất!
Lưu Đống Lưu khẽ lắc đầu nói:
- Hai chữ lợi ích hại người ta lắm đấy!
Diệp Trạch Đào liền hiểu rằng, cứ coi như biết được vấn đề của mấy người nhà Lưu gia thì Lưu Đống Lưu cũng bất lực không làm được gì.
- Trạch Đào, có những việc nếu như thực lực của gia tộc không đủ lớn nhưng lại muốn thể hiện rất hùng mạnh, đó chính là tự diệt vong! Bố lúc nào cũng tỏ ra yếu đuối, đó chính là không muốn mọi người nhìn thấy sự uy hiếp của Lưu gia với họ. Nhưng cứ coi như là bố là người như thế thì các vấn đề của Lưu gia ở khắp nơi vẫn lộ rõ, bây giờ đã đến thời điểm mấu chốt rồi!
Nghĩ đến thái độ mà Hoa Uy thể hiện, Diệp Trạch Đào thoáng hiểu ra vấn đề. Có lẽ trong con mắt của Hoa Uy, Lưu gia cũng là một gia tộc phải đả kích. Chỉ vì rất nhiều lí do khiến cho ông ta tạm thời chưa hành động mà thôi.
Thấy Diệp Trạch Đào trầm tư, Lưu Đống Lưu nói:
- Thực ra thì, sở dĩ Lưu gia có thể trụ được đến ngày hôm nay chưa bị lật đổ là nhờ có con đấy, Lưu gia phải cám ơn con!
- Con có làm được gì đâu ạ!
Lưu Đống Lưu mỉm cười nói:
- Tấm lòng ta rõ như gương, tình hình của Lưu gia ta biết rõ hơn ai hết. Bây giờ đã đến lúc mấu chốt và cũng là lúc trung ương đang cân nhắc. Con cho rằng lúc này lão Hoa gặp mặt con là chuyện tùy ý hay sao?
Diệp Trạch Đào lại phát hiện thêm Hoa Uy tiếp kiến mình hay là còn có ý tưởng khác, liền nhìn về phía Lưu Đống Lưu.
Lưu Đống Lưu nhăn nhó cười nói:
- Lão Hoa đang cho chúng ta cơ hội đấy, nếu như không nắm lấy cơ hội này thì Lưu gia sẽ thật sự bị diệt vong!
Cũng không đợi để cho Diệp Trạch Đào nói, Lưu Đống Lưu nói tiếp:
- Ông chú ba có rất nhiều vấn đề. Bộ Thủy lợi là nơi xảy ra nhiều vấn đề nhất! Việc này nếu như làm không ổn thì nó sẽ gặp chuyện lớn. Vấn đề của ông chú thứ hai thực ra cũng không ít, nó dùng người quá ẩu tất nhiên sẽ phải chịu liên lụy!
- Bố đã biết chuyện của các chú ấy thì bố cũng nên nhắc nhở chứ ạ!
- Trạch Đào, ta đã nhắc nhở từ lâu rồi, ta cũng nghiêm khắc chỉ ra chỗ sai trái. Kết quả thì con cũng thấy rồi đấy, một người thì khi có trong tay có rất nhiều quyền lực lại mất đi tính chế ước. Chúng nó luôn tự cho mình là đúng, chẳng nghe lời ai cả!
Diệp Trạch Đào bị Lưu Đống Lưu nói đến mức có cảm giác thở không ra hơi, vấn đề của Lưu gia quả nhiên lớn thật!
Đột nhiên hắn nhớ đến chuyện Lưu Đống Lưu nói rằng lão Hoa đang cho Lưu gia một cơ hội, hắn liền hỏi:
- Bố nói rằng lão Hoa cho Lưu gia một cơ hội, đó là cơ hội gì ạ?
Lưu Đống Lưu nói:
- Đúng vào hôm nay, mấy người trong Lưu gia chúng ta đã quyết định, ta sẽ không quản lí chuyện của Lưu gia nữa. Việc mà ta có thể làm được là sẽ giúp đỡ con hết khả năng, sẽ dành cho con những nguồn làm ăn mà một số người không nhìn ra.
Khi Lưu Đống Lưu nói những lời này thì luôn nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào liền thay đổi ý nghĩ thật sự khâm phục Lưu Đống Lưu. Đây là ý tứ mà Lưu Đống Lưu muốn vớt vát được từ trong cái đống hỗn độn của Lưu gia.
Diệp Trạch Đào hơi lo lắng nói:
- Bố, bố có làm được việc này không?
Lưu Đống Lưu mỉm cười nói:
- Đôi lúc cũng phải lùi một bước để thấy được trời cao biển rộng chứ!
Diệp Trạch Đào cũng khẽ khẽ gật đầu.
Lưu Đống Lưu nói:
- Bọn lão Hoa rất quí con, đây là điều quan trọng. Ngoài ra, Lưu gia cũng đã rệu rã lắm rồi nhưng cũng còn nhiều người cũng được đấy!
Diệp Trạch Đào cũng hiểu rõ hơn suy nghĩ của Lưu Đống Lưu, ông ấy muốn chuyển toàn bộ lực lượng của Lưu gia cho mình!
Lưu Đống Lưu nói:
- Nói thật là, vẫn còn một số lực lượng ở chỗ ta. Ta không muốn lực lượng của Lưu gia bị chúng nó làm hỏng hết. Con là con rể của ta, ta cũng không có ý nghĩ gì khác, chỉ cần con và Lưu Mộng Y sống với nhau hạnh phúc là được. Lưu gia sẽ giao cho ông chú thứ hai. Con có năng lực, ta tin rằng chắc con sẽ còn tiến xa hơn. Ta sẽ dần dần giao cho con lực lượng của Lưu gia mà ta đang nắm giữ và một số lực lượng bên ngoài nữa.
Diệp Trạch Đào lần đầu tiên thấy được sự ủng hộ của Lưu gia đối với mình, hắn hơi thay đổi sắc mặt nói:
- Thưa bố, việc này sẽ không ảnh hưởng quá lớn đến Lưu gia chứ?
Khẽ mỉm cười, Lưu Đống Lưu nói:
- Chúng nó đều được coi là những người có tài cán, theo ta thì chúng đều là một lũ vô dụng, sụp đổ thì sụp đổ luôn còn nếu không thì Lưu gia làm sao có thế hệ mới đây? Như vậy cũng tốt, mặc dù lực lượng của Lưu gia về hình thức đã sụp đổ. Kì thực, ta thấy chỗ con năng lực tỏa sáng, đây là chuyện tốt. Ta chỉ có một đứa con gái là Lưu Mộng Y, thì dù sao ta cũng phải suy xét cho các con chứ!
Diệp Trạch Đào liền mỉm cười, Lưu Đống Lưu mặc dù có sự tính toán riêng của ông ấy, nhưng lần này lại tỏ ra rất thân thiện với mình. Lưu Đống Lưu có lẽ là muốn vất đi cái đống mục nát của Lưu gia, sau đó lựa chọn những người kha khá chuyển sang chỗ mình. Đương nhiên rồi, ông ấy sẽ vẫn đứng đằng sau để điều hành. Như vậy cũng sẽ tốt cho Lưu gia và cũng tốt cả cho mình nữa, thực ra đây là một việc hai bên cùng có lợi.
Sau khi hiểu được ý tưởng của Lưu Đống Lưu, Diệp Trạch Đào nói:
- Thưa bố, đã như vậy thì phải làm như thế thôi.
Lưu Đống Lưu khẽ mỉm cười nói:
- Tháng tới các con tổ chức hôn lễ rồi, lúc đó ta sẽ dẫn một số người đến chỗ con. Thực ra mọi người cũng đều biết nhau rồi, bây giờ con đang là trọng điểm mà mọi người quan tâm. Con đừng lo lắng đến cấp bậc thấp, mọi người đều phải tính toán!
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, mình có quá nhiều sự trợ giúp. Từ khi ông cụ nhà Lưu gia qua đời thì cũng không có nhân vật nào lớn mạnh ủng hộ nâng đỡ cả. Mình phải đứng ra thôi, phải mượn lực lượng để thu hút lòng người, sau cùng là hành động như thế nào là sẽ do lực lượng của Lưu gia hoặc là của mình.
Hai người lại trò chuyện một lúc và cũng tìm thấy nhiều điểm chung giống nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.