Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 144: Chỉ là đãi ngộ

Hồng Mông Thụ

03/04/2013

Bây giờ các Ủy viên thường vụ đang rất ghen tị với Diệp Trạch Đào. Tên nhãi ranh này quả nhiên là người có sức ảnh hưởng lớn, chỉ mới có vài ngày thôi mà đã tiếp tục thăng chức rồi!

Nghĩ đến bản thân làm việc cả đời mới ngồi lên được vị trí đó. Diệp Trạch Đào chỉ mới công tác vỏn vẹn một thời gian ngắn, mọi người đều cảm thấy không được công bằng.

Mọi người đều có không ít ý kiến, nhưng không ai trong lúc này dám nhiều lời. Dù sao cũng không rõ người đứng sau Diệp Trạch Đào. Ai mà biết được đằng sau hắn ta là nhân vật lớn nào chứ.

Mọi người trong chốn quan trường đều hiểu rõ. Trong lúc chưa nắm rõ tình hình thì không nên tùy tiện phát biểu suy nghĩ của mình. Ngộ nhỡ mà không chú ý, đắc tội với cấp trên thì đó đúng là chuyện chết người.

Diệp Trạch Đào cũng tỏ vẻ sửng sốt. Bản thân chưa một lần nghĩ tới, cũng đang cận thẩn xem xét lại tình hình.

Thôi Vĩnh Chí đã nói nội dung mà Hứa Phu Kiệt nói trong điện thoại, sau khi nói xong. Thôi Vĩnh Chí nói:

- Thành ủy quan tâm cao độ đối với việc xã Xuân Trúc xây dựng khu công nghiệp. Bộ máy lãnh đạo của huyện ta cũng nên tiếp tục đóng góp ủng hộ mạnh mẽ hơn đối với việc xây dựng khu công nghiệp của xã.

Lý Binh nheo mày nói:

- Đồng chí Diệp nhậm chức không lâu, bây giờ đột nhiên nâng cấp lên thành cấp phó Chủ tịch huyện, thật không hợp với quy tắc.

Đúng là không phù hợp với quy tắc!

Mọi người đều trầm tư cân nhắc.

Thôi Vĩnh Chí cũng biết việc này không hợp với quy tắc. Nhưng Hứa Phu Kiệt nói rất rõ ràng, chẳng lẽ Thành ủy không nghĩ đến việc này? Đương nhiên không có khả năng đó, chẳng phải nói rõ rồi sao, chỉ là được đãi ngộ thôi!

Lý Binh vừa nói dứt lời, Thôi Vĩnh Chí liền nhìn qua Bàng Huy nói:

- Đồng chí Bàng phát biểu nào.

Là Trưởng ban Tổ chức Bàng Huy cũng cảm thấy đau đầu. Ông khẽ cười nói:

- Vừa nãy tôi cũng có phát biểu rồi cũng không nhất định phải nâng cấp bậc. Chỉ là ban cho đãi ngộ, nếu mà công tác tốt thì được đề bạc nâng cấp, còn nếu không tốt thì truy cứu trách nhiệm. Như vậy thì có thể thoải mái một chút!

Mọi người liền nhìn qua Bàng Huy.

Tên Bàng Huy này quả là biết nghĩ đấy!

Lúc này Triệu Vệ Giang gật đầu nói:

- Đồng chí Bàng nói đúng, có thể thử mà. Không phải trung ương luôn nhấn mạnh đề bạt thăng chức cho các cán bộ giỏi sao? Tôi thấy cứ nâng cao việc đãi ngộ, hưởng đãi ngộ cấp phó Chủ tịch huyện với hạn một năm. Nếu mà làm tốt thì cứ theo như vậy còn nếu không thì truy cứu trách nhiệm. Chức vụ hiện thời cũng miễn luôn, mọi người thấy thế nào?

Trưởng ban tuyên giáo huyện ủy Chu An Vinh nói:

- Tôi có thể tiến hành công bố việc này tại khắp huyện. Để toàn huyện đều biết được quyết định của huyện. Có thể trong kỳ hạn một năm bắt kịp với tiến độ xây dựng khu công nghiệp rồi. Đồng chí Diệp có thể chuyển chính thức lên báo của thành phố nếu không thì sẽ bị khai trừ đến cùng!

Câu nói này làm cho tâm trạng của mọi người cân bằng lại. Nghĩ tới lúc việc xã Xuân Trúc cằn cỗi đó có thể chỉ một năm mà phát triển được, mọi người đều lắc đầu. Tên họ Diệp này đã làm ra cái phương án khu công nghiệp đó cũng chỉ là muốn lấy lòng người dân chứ căn bản hắn ta không thể thực hiện việc này được đâu!

Lý Binh biết chuyện này đến nước này không thể là việc mà bản thân có thể ngăn cản được nữa, chỉ đành nói nhấn mạnh:

- Việc này tôi thấy cứ định như vậy, tới kỳ hạn một năm, đối với công tác khu công nghiệp và công tác của xã, tổ chức nhân viên của huyện phải tiến hành kiểm tra toàn diện. Nếu như có vấn đề gì hoặc là không làm tốt công việc thì tôi đồng ý giáng chức tới cùng, chức Chủ tịch xã vốn có cũng bị khai trừ!

Thôi Vĩnh Chí liền nhìn qua Diệp Trạch Đào nói:

- Tiểu Diệp, cậu nghĩ sao?

Thôi Vĩnh Chí cũng hơi lo lắng về Diệp Trạch Đào, ngộ nhỡ không làm tốt việc này, chẳng lẽ phải bỏ chức vị của Diệp Trạch Đào sao?

Điều mà Diệp Trạch Đào nghĩ là chỉ cần trong tay mình có quyền lực thì có đủ khả năng hoàn thành tốt việc xây dựng khu công nghiệp. Nghe được mọi người đều đang bàn tán xôn xao. Lý Binh khi nào cũng mai phục sẵn. Hắn ta đương nhiên biết rõ một năm sau có quá nhiều vấn đề khó khăn hơn. Lý Binh cũng có khả năng sẽ không ngừng tạo ra những việc khó xử cho mình.

Khi nghe Thôi Vĩnh Chí hỏi, Diệp Trạch Đào cắn răng nói:

- Nếu như huyện ủy tin tưởng tôi, thì tôi nhất định sẽ làm tốt công việc được giao!

Diệp Trạch Đào lúc này lộ ra sự kiên quyết không một chút do dự. Chỉ cần có cơ hội làm thì cho dù đánh mất địa vị của mình cũng không hề hấn gì!

Bàng Huy đối với lời đề nghị của mình có chút lo lắng cho Diệp Trạch Đào, liền nói:



- Thời hạn một năm phải chăng quá ngắn, tôi nghĩ có thể cho thêm một chút thời gian mà!

Lý Binh nói:

- Một năm là đủ rồi, nếu như một năm cũng làm không tốt thì đã làm phụ lòng tín nhiệm của cấp trên rồi! Đồng thời, việc thu hút đầu tư của khu công nghiệp cũng phải cải thiện sao cho đạt chuẩn mực ít nhất phải đạt khoảng một trăm triệu mức thu hút đầu tư phát triển!

Mọi người đều thở dài, một trăm triệu thì cả huyện cũng làm không được. Cách nhằm vào mục tiêu của Lý Binh cũng khá rõ ràng rồi!

Tranh luận một hồi lâu, Lý Binh vẫn kiên trì nói về vấn đề này. Hắn ta cho rằng chỉ như vậy mới thể hiện được sự công bằng của huyện.

Lúc này Thôi Vĩnh Chí khoát tay nói:

- Một trăm triệu thì một trăm triệu! Cứ quyết định vậy đi, một năm. Đến thời hạn một năm rồi xem kết quả!

Trong lòng Thôi Vĩnh Chí nghĩ là nếu như đến lúc đó Diệp Trạch Đào làm không thành công dự án khu công nghiệp, nhiều lắm thì hắn sẽ mất chức tại huyện này và đổi qua nơi khác, rồi nâng cấp bậc lại cho hắn là được.

Mắt nhìn qua Diệp Trạch Đào, Thôi Vĩnh Chí thầm nghĩ, bản thân cũng đã làm tận lực rồi. Làm được hay không thì phải do thằng ranh này tự cứu mình thôi!

Hội nghị cũng đã tan. Diệp Trạch Đào trở thành Bí thư dự án khu công nghiệp kinh tế của xã Xuân Trúc.Việc đảm nhận dự án cũng đã truyền ra ngoài rồi. Tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc. Diệp Trạch Đào bây giờ tuy không phải là phó Chủ tịch huyện nhưng cũng có đãi ngộ của một phó Chủ tịch huyện. Tên này nhảy chức cũng nhanh thật.

Đương nhiên cũng có rất nhiều người cho rằng bao nhiêu năm rồi huyện Thảo Hải cũng chưa từng làm ra dự án khu công nghiệp kinh tế của cấp huyện. Một cái xã Xuân Trúc thì trong hạn một năm sao có thể thực hiện thành công chứ?

Tên Diệp Trạch Đào đúng là khoác lác mà!

Rất nhiều kẻ đang chế giễu.

Ở một nơi vô cùng xa hoa, cao cấp và rất tĩnh mịch. Diệp Trạch Đào ngồi ở đây, còn Thôi Vĩnh Chí đang cùng với một số người chơi mạt chược.

Sau khi đánh được một lúc. Thôi Vĩnh Chí nhường chỗ cho Cục trưởng cục Tài chính Lý Xuân Ba. Vẫy tay với Diệp Trạch Đào hai người họ lại đến một nơi khác uống trà.

Có cô gái xinh đẹp đi ra giúp họ pha trà. Giúp họ cho chân vào một cái chậu rất to để ngâm chân, sau đó cô ta đi ra ngoài.

Cảm nhận được cái nóng từ trong chậu ngâm đó, đây là lần đầu tiên Diệp Trạch Đào thấy loại phục vụ này, trên người hắn ta bắt đầu đổ mồ hôi.

Mặt của Thôi Vĩnh Chí lúc này tỏ ra nghiêm túc nói:

- Tiểu Diệp, ở đây không có người ngoài. Tôi muốn hỏi một chút. Tên Lý Binh đó là có ý gì, giữa hai người có xích mích gì hả?

Đây là thắc mắc mà Thôi Vĩnh Chí vẫn không thể giải đáp được. Việc này thật đúng là việc hắn nghĩ hoài cũng không rõ. Việc Lý Binh không biết sao cứ nhắm vào Diệp Trạch Đào. Đúng là việc lạ mà.

Nghe Thôi Vĩnh Chí hỏi, Diệp Trạch Đào là người có đầu óc nhanh chóng suy nghĩ vẫn không nên nói những phán đoán của mình ra. Lắc đầu nói:

- Có thể phó Chủ tịch huyện Lý không vừa lòng với việc mà tôi làm.

Sắc mặt của Thôi Vĩnh Chí liền tỏ vẻ không vui. Đối với câu trả lời này của Diệp Trạch Đào hắn ta rất không hài lòng.

Đương nhiên Diệp Trạch Đào nhìn thấy được biểu lộ không vừa lòng của Thôi Vĩnh Chí. Nhưng việc này tốt nhất vẫn không nên nói rõ ra. Chỉ có thể giả vờ như không thấy.

Thôi Vĩnh Chí nghĩ được một hồi lâu. Những việc không thoải mái trong lòng cũng đã vơi đi. Nghĩ tới lúc Lý Bình nhảy dù từ một tỉnh thành mới lên được. Nghĩ tới việc này, thì có thể tồn tại một số việc không thể cho người khác biết được.

Đương nhiên thông qua việc này, Thôi Vĩnh Chí cũng đã có một chút lo ngại đối với Lý Binh. Lòng thầm nghĩ xem ra tên Lý Binh này ở lại huyện Thảo Hải sớm muộn cũng là một tai họa. Nên chú ý đến sự có mặt của hắn. Tìm cách nào để tên Lý Binh này ra khỏi huyện Thảo Hải mới đúng.

Sau khi nghĩ ra ý nghĩa này, Thôi Vĩnh Chí liền có một cảm giác lo sợ. Bản thân đúng là vẫn chưa thận trọng lắm đối với hắn ta. Nếu không đối phó với lời nói của hắn, lúc nào đó mà làm không tốt thì sẽ bị hắn ta xử lý mất.

Đôi chân ngâm trong chậu nước, tay của Thôi Vĩnh Chí gõ nhẹ vào ghế. Đang nghĩ làm sao để đối phó về việc liên quan đến Lý Binh.

Ngâm được một lúc, Thôi Vĩnh Chí liền nhìn qua Diệp Trạch Đào nói:

- Trong thời gian một năm cậu nhắm làm được bao nhiêu?

- Bí thư Thôi, việc này đã được phê chuẩn rồi. Sau khi chúng ta về thì sẽ đẩy nhanh tiến độ để triển khai dự án công tác này. Trong thời gian một năm có thể đem một số công việc xử lý thuận lợi thì nhất định có khả năng thành công!

Khi nghiêm túc nhìn qua Diệp Trạch Đào, Thôi Vĩnh Chí nói:



- Việc để mọi người trong huyện đều có thể ủng hộ dự án này anh có thể đảm nhận. Huyện ủy sẽ cho các cậu quyền lực vốn có. Cậu cứ vậy mà triển khai công tác đi!

Đây là sự giúp đỡ lớn nhất của Thôi Vĩnh Chí rồi!

Diệp Trạch Đào hiểu rõ sự lo lắng của Thôi Vĩnh Chí, hắn nghiêm túc nói:

- Xin Bí thư Thôi cứ yên tâm!

Một hồi lâu sau, các cô gái lại quay vào giúp họ thay nước nóng mới. Lần này họ lại còn nhè nhẹ mát xa cho hai người.

Về mặt này huyện Thảo Hải đương nhiên không bằng tỉnh thành. Nhưng những cái mát xa của các cô gái quả thật rất là tận tình chu đáo. Trong lúc họ không ngừng mát xa. Diệp Trạch Đào cảm thấy những mệt mỏi trên người đã tan biến rất nhiều.

Nhìn qua Diệp Trạch Đào, Thôi Vĩnh Chí nói:

- Nơi này mát xa rất khá, được học qua chuyên môn. Lúc tôi cảm thấy mệt mỏi tôi thường tới đây ngâm chân, thế nào, không tệ đấy chứ?

Diệp Trạch Đào cười nói:

- Nơi mà Bí thư Thôi giới thiệu đương nhiên không chê vào đâu được!

- Ha ha, đợi lát để họ đưa cho anh một tấm thẻ. Không có làm gì thì cứ tới đây ngâm chân!

Diệp Trạch Đào phát hiện ra ánh mắt của Thôi Vĩnh Chí đang nhìn vào bộ ngực của cô gái đang giúp hắn ta mát xa.

Khi nhìn vào cô gái đang mát xa cho mình, Diệp Trạch Đào mới phát hiện ra cô gái này cũng mặt một bộ đồ rất đặc biệt. Rất dễ dàng nhìn thấy nét xuân từ trong nội y của cô gái đó.

Chẳng lẽ đây là nơi vui chơi bí mật của Thôi Vĩnh Chí sao?

Diệp Trạch Đào cảm thấy mình đã đang hòa nhập vào trong cuộc sống ăn chơi của Thôi Vĩnh Chí.

Ngâm xong chân, khi cả hai người về đến căn phòng trước mặt, mọi người vẫn đánh mạt chược rất là náo nhiệt.

Diệp Trạch Đào vốn không thích chơi mạt chược. Chỉ đành ngồi bên cạnh nhìn, trong đầu chỉ nghĩ đến việc làm sao để nhanh chóng phát triển khu công nghiệp kinh tế của xã Xuân Trúc.

- Trạch Đào, tới đây chơi ván nào!

Thôi Vĩnh Chí đã thay cho Lý Xuân Bá, ông ta đã ngồi vào chỗ.

Cục trưởng cục Xây dựng đô thị Hàn Trường Châu cười nói với Diệp Trạch Đào:

- Trạch Đào, tôi nhường anh này!

Diệp Trạch Đào nói:

- Nhưng tôi đánh không được đâu! Hay là ông đánh đi!

Hàn Trường Châu cười nói:

- Từ sau khi đổi cục trưởng Lý, tay của tôi rất hên, ăn đến mấy ngàn rồi. Số tiền này anh giúp tôi chơi đi. Nếu thắng tôi với anh chia còn nếu thua thì tôi trả!

Thôi Vĩnh Chí cười nói:

- Tên này mới thắng có mấy ván mà đã vậy rồi. Tiểu Diệp mau chơi thua hết tiền của hắn luôn!

Mọi người được một trận cười to.

Hàn Trường Châu cũng cười nói:

- Tôi xem trọng Diệp Trạch Đào, coi chừng Diệp Trạch Đào thắng Bí thư Thôi đến cả quần đùi cũng không có mà mặc đâu đó!

Thôi Vĩnh Chí chỉ qua Hàn Trường Cương đang cười lớn nói:

- Tên Hàn Trường Cương này!

Diệp Trạch Đào hết cách, chỉ đành ngồi vào. Bắt đầu chơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hồng Sắc Sĩ Đồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook