Chương 106: Chú Mạnh lại đến nữa rồi!
Hồng Mông Thụ
03/04/2013
Bọn Thôi Vĩnh Chí đánh mạt chược cho đến rạng sáng mới kết thúc. Diệp Trạch Đào về đến nhà cũng gần bảy giờ rồi. Hằn vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ ngay được.
Thấy bộ dạng Diệp Trạch Đào như vậy, bà Tôn Trí Phương nói với ông Diệp Hằng Thành một cách xót xa:
- Ông nói xem cứ làm quan là làm mấy việc như vậy hả? Chẳng lẽ bọn họ không ngủ được?
Ông Diệp Hằng Thành lắc đầu nói:
- Chuyện của lãnh đạo bà quản ít thôi. Con trai bây giờ cũng là lãnh đạo rồi đấy!
Vừa mới nghĩ đến chuyện con mình không ngờ đã là Chủ tịch xã rồi, Tôn Trí Phương cảm thấy chuyện này rất khó hiểu liền hỏi:
- Làm sao để lên làm Chủ tịch xã nhỉ?
Diệp Hằng Thành cũng thấy khó hiểu nhưng vẫn nói:
- Con trai lên làm Chủ tịch xã, bà không vui à?
Tôn Trí Phương liền cười, nói:
- Sao lại không vui cho được? Ông không thấy mấy người nhà Lão Điền à? Thấy tôi là mất tự nhiên ngay. Quản đốc Cao cũng phải chiếu cố đến nhà mình đấy!
Vừa nhắc tới nhà Lão Điền, Diệp Hằng Thành liền sa sẩm mặt mày:
- Chuyện của Điền Gia Anh rốt cuộc là như thế nào mà đến gặp mặt cũng thấy mất tự nhiên?
- Hai đứa không hợp mắt nhau, thế thì bảo tôi phải làm sao?
- Điền Gia Anh là một đứa trẻ không tồi, rất biết nghe lời mà! Mà cũng không hiểu con mình nó nghĩ thế nào nữa. Lấy được Điền Gia Anh thì tốt quá đi chứ!
- Ông đừng để ý chúng nó làm gì. Thằng bé bây giờ cũng đã là Chủ tịch xã rồi. Vẫn chưa cần biết phải tìm đối tượng. Ông không biết chứ. Gần đây mấy gia đình có con gái đều hỏi thăm tình hình của con mình đấy! Hay là tôi giúp nó tìm một cô khác. Lần này điều kiện về mọi mặt đều phải cao hơn một chút mới được, nếu không thì lại không xứng với con trai chúng ta.
- Sao bà có thể như vậy? Con mình mới lên làm lãnh đạo, bà đã có suy nghĩ muốn được môn đăng hộ đối rồi!
Hai người đang mải tranh luận thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Diệp Trạch Đào vang lên từ phòng bên kia.
- Vẫn không để người ta nghỉ ngơi à?
Tôn Trí Phương xót xa nói.
Diệp Trạch Đào vừa mới nằm không ấm chỗ, điện thoại đã réo ầm ĩ lên rồi. Cầm điện thoại lên xem thì thấy là số lạ. Vốn không muốn nghe, nhưng lại nghĩ mình bây giờ là một Chủ tịch xã, không nhận điện thoại thì chẳng may lại là chuyện khẩn cấp, vấn đề sẽ lớn ngay. Vậy nên hắn đành phải chán nản nhấc điện thoại lên nghe.
Tối qua xem đánh mạt chược cả đêm nên đến giờ đầu óc vẫn đang choáng váng.
- A lô!
Giọng Diệp Trạch Đào lộ rõ sự kiệt sức.
- Tiểu Diệp à? Tôi là Manh Dân Quân.
Đối phương lấy hơi quá nhiều, âm thanh rất to.
Lúc mới đầu Diệp Trạch Đào không có phản ứng gì. Phải định thần một lúc hắn mới nhớ ra được. Không ngờ lần trước Lão Điền dẫn đến đây một người trung niên, tên là Mạnh Dân Quân. Bản thân hắn gọi gã là Chú Mạnh.
Cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, Diệp Trạch Đào nhanh chóng ngồi dậy, lớn tiếng nói:
- Chú Mạnh, chào chú ạ!
- Ha ha, nghe giọng cậu như đang mệt mỏi lắm ấy!
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Không sao! Tối qua cháu đi cùng lãnh đạo cả đêm, vừa mới ngủ một tí!
Mạnh Dân Quân liền cười ha hả, nói:
- Tôi đến huyện Thảo Hải rồi! Muốn tìm cậu nhờ dẫn đường.
- Chú đang ở đâu? Cháu lập túc tới chỗ chú!
Diệp Trạch Đào ngạc nhiên lắm, vội vàng hỏi.
Mạnh Dân Quân liền nói địa điểm.
Nhảy xuống giường, Diệp Trạch Đào vội vàng mặc quần áo, nhét ví vào cặp rồi bước ra ngoài.
- Trạch Đào, sao lại phải đi nữa rồi? Không ăn bữa sáng à?
Tôn Trí Phương lớn tiếng hỏi.
- Con còn có việc phải đi. Ra ngoài ăn cũng được.
Nhìn Diệp Trạch Đào vội vàng đi, Tôn Trí Phương nói:
- Chuyện của lãnh đạo nhiều thật đấy!
Vẫy một chiếc taxi, Diệp Trạch Đào vội đến khách sạn mà Mạnh Dân Quân nói. Lúc đến nơi thì thấy Mạnh Dân Quân và một người trung niên đang ngồi đó ăn sáng.
- Chú Mạnh, hôm qua mới đến đây ạ?
- Ha ha, đến lúc tối muộn nên không muốn quấy rầy cậu.
Mạnh Dân Quân liền mỉm cười, giơ tay bắt lấy tay Diệp Trạch Đào, nói:
- Biết cậu vẫn chưa ăn sáng nên tôi giúp cậu gọi chút đồ ăn rồi.
Ánh mắt Diệp Trạch Đào liền nhìn về phía người trung niên kia.
Người trung niên kia cũng không đứng dậy, khẽ mỉm cười nói:
- Lão Mạnh vẫn nói là có một cậu bạn nhỏ có phong cách đối nhân xử thế rất tốt, chắc hẳn là cậu rồi?
Diệp Trạch Đào nói:
- Là chú Mạnh xem trọng cháu thôi!
- Trước tiên cứ ngồi xuống ăn sáng đi đã!
Người trung niên kia nhìn Diệp Trạch Đào, khẽ cười.
Thấy Diệp Trạch Đào ngồi xuống rồi, người trung niên kia liền nhìn Mạnh Dân Quân. Mạnh Dân Quân mỉm cười gật đầu với gã.
Diệp Trạch Đào đúng là đang đói bụng, cười nói:
- Vậy cháu xin phép ăn sáng!
- Cậu cứ gọi ông ấy là chú Lưu là được rồi!
Mạnh Dân Quân khẽ cười, chỉ vào người trung niên nói.
- Chào chú Lưu!
Dù sao cũng lớn tuổi hơn mình, Diệp Trạch Đào cũng nhiệt tình chào hỏi.
Diệp Trạch Đào thật sự đang rất đói bụng, ăn một mạch hết sạch bát mì.
Ăn sáng xong, Diệp Trạch Đào lau mồm rồi nói:
- Chú Mạnh, các chú lần này đến đây là để…?
Mạnh Dân Quân liếc nhìn người họ Lưu kia rồi nói:
- Không có việc gì cả. Chúng tôi chỉ là muốn đến huyện Thảo Hải xem thế nào thôi!
Diệp Trạch Đào liền cười. Hắn đương nhiên không tin hai người này không có chuyện gì lại chạy đến đây đi lang thang. Đương nhiên rồi! Hắn cũng không hỏi thêm nữa.
Người trung niên họ Lưu kia vẫn đang nhìn Diệp Trạch Đào, thấy Diệp Trạch Đào không được tự nhiên cho lắm.
- Tôi tên là Lưu Đống Vũ!
Người trung niên đột nhiên nói một câu như vậy.
Diệp Trạch Đào nói:
- Chú Lưu, các chú còn có mục đích khác phải không ạ?
Lưu Đống Vũ nói:
- Nghe nói lúc xây dựng trường trung học xã Xuân Trúc đã dùng cách công khai minh bạch các khoản tài chính rất hiệu quả. Vậy không biết tình hình thi công ra sao rồi? Hay là chúng ta đi xem xem thế nào nhé?
Mạnh Dân Quân liền mỉm cười nói:
- Nơi đấy là địa bàn của Tiểu Diệp, nên có thể đến xem.
Diệp Trạch Đào nói:
- Bây giờ đang làm lại đường nên có khả năng là không dễ gì đi qua được!
Mạnh Dân Quân liền cảm thấy thú vị, nói:
- Được cấp ngân sách làm đường rồi à?
Diệp Trạch Đào mếu máo cười, đáp:
- Giao thông không được thuận tiện nên sự phát triển của xã chúng cháu không cách nào đi lên được. Không còn cách nào nên cháu đành kêu gọi mọi người, mỗi người bỏ ít sức lực ra cùng làm lại đường.
Lưu Đống Vũ liền cảm thấy tò mò, cười nói:
- Xem ra năng lực hô hào của Tiểu Diệp cũng rất khá đấy!
Mạnh Dân Quân cũng mỉm cười nói:
- Vậy thì tốt. Chúng tôi đi xem xem các cậu sửa đường.
Sau khi đến đây, Diệp Trạch Đào mới phát hiện ra rằng bọn Mạnh Dân Quân đến đây bằng một chiếc xe việt dã. Trên xe ngoại trừ tài xế còn có hai người nữa ngồi trên đó trước rồi.
- Tiểu Diệp, cùng đi một xe với chúng tôi nhé!
Thấy Diệp Trạch Đào không có xe, Mạnh Dân Quân liền nói.
- Cháu nói chuyện điện thoại với tài xế một chút đã.
Diệp Trạch Đào vừa nói vừa rút điện thoại ra gọi cho Vương Báo Quốc, bảo gã lái xe đi theo sau.
Đang nghe điện thoại thì nhìn thấy một người có dáng cán bộ sải bước đến trước mặt Diệp Trạch Đào, lớn tiếng nói:
- Chủ tịch xã Diệp, có việc gì mà lên thị trấn thế?
Diệp Trạch Đào thấy đây là một cán bộ của văn phòng Ủy ban nhân dân, liền khẽ cười, nói:
- Sắp đi về rồi!
Hai người nói được vài câu thì người cán bộ kia vội vội vàng vàng rời đi.
Nhìn về phía Diệp Trạch Đào, Mạnh Dân Quân sửng sốt hỏi:
- Cậu làm Chủ tịch xã rồi?
- Là Chủ tịch xã, Chủ tịch xã!
Diệp Trạch Đào cười đáp.
Trước mặt Mạnh Dân Quân, Diệp Trạch Đào ít nhiều cũng có chút tự hào.
Ánh mắt Lưu Đống Vũ cũng lộ vẻ sửng sốt, liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào hỏi:
- Cậu đang là Chủ tịch xã à?
Trong lòng gã có chút kinh sợ. Cho dù là con cháu của cấp trên sêm sêm tuổi Diệp Trạch Đào muốn lên chức Chủ tịch xã như hắn cũng rất khó. Công việc bậc một ở xã huyện không phải ai cũng có thể làm được. Con cháu cấp trên cứ coi như là được nâng đỡ lên đi. Gia đình bọn họ cũng không dám dễ dãi đưa chúng lên làm công việc bậc một ở xã huyện đâu! Lo là kinh nghiệm của chúng còn ít. Một chút lơ là công việc là sinh chuyện lớn ngay. Không ngờ cậu thanh niên này lại leo lên được đến chức Chủ tịch xã.
Lăn lộn để lên được chức Chủ tịch xã, điều đó có thể cho thấy năng lực rồi. Nếu như không có năng lực, cấp trên cũng không dám khinh suất giao cho hắn cả một xã. Chuyện Diệp Trạch Đào trở thành Chủ tịch xã làm cho hai người họ rất kinh ngạc.
Liếc nhìn Mạnh Dân Quân, Lưu Đống Vũ khẽ gật đầu nói:
- Lão Mạnh này, quả nhiên là một nhân tài!
Mạnh Dân Quân liền cười nói:
- Tiểu Diệp à, xem ra cậu đã vất vả không ít nhỉ?
Diệp Trạch Đào cười cười rồi ngồi lên chiếc xe việt dã.
Mấy người có gương mặt rất trẻ đang ngồi trên xe đều nhìn về phía Diệp Trạch Đào, họ cũng nghe thấy chuyện Diệp Trạch Đào là Chủ tịch xã, cảm thấy rất tò mò về Diệp Trạch Đào.
Xe chạy về phía xã Xuân Trúc.
Trên đường đi, con đường xấu đên mức làm cho mấy người trên xe ngả nghiêng lắc lư.
- Con đường này sao mà khó đi như vậy! Nên sửa sang lại cho tốt mới phải.
Lưu Đống Vũ nhíu mày nói.
Diệp Trạch Đào nói:
- Đây là hình ảnh của sự phát triển xã Xuân Trúc. Nếu như không giải quyết con đường này thì không có cách nào để làm tốt các công việc khác.
Mạnh Dân Quân khẽ gật đầu nói:
- Sự nghèo khó của xã Xuân Trúc nổi tiếng toàn tỉnh rồi. Chính xác là cần phả phát triển mạnh ấy. Lần trước tôi đến đây xem môt lần rồi, cảm thấy nơi ấy cần phải phát triển đi lên, nhưng khó khăn tương đối lớn đấy!
Diệp Trạch Đào khẽ cười, đáp:
- Cháu cho rằng cái chính cần thay đổi vẫn là quan niệm của chính mỗi chúng ta. Chỉ cần trong lòng có trái tim mãnh liệt muốn thay đổi lạc hậu, thì nhất định có thể chiến thắng hết thảy mọi khó khăn. Xã Xuân Trúc nếu bởi vì đường đi mà bị hạn chế, thì chúng cháu phải làm cho con đường gây trở ngại cho sự phát triển này thông bằng được mới thôi.
Lời nói này của Diệp Trạch Đào tràn đầy một lòng tin mãnh liệt. Dường như tất cả mọi khó khăn ở trong mắt hắn không còn là khó khăn nữa.
Lưu Đống Vũ liếc nhìn ánh mắt của Diệp Trạch Đào, liền lộ rõ vẻ khen ngợi, nói:
- Không tồi! Thanh niên thì nên mạnh mẽ tràn đầy sinh lực như thế. Nhưng chỉ mạnh mẽ không thôi vẫn chưa đủ. Sự phát triển của một nơi cần đến sự đồng tâm hiệp lực của toàn thể quần chúng cán bộ!
Diệp Trạch Đào nói:
- Quần chúng nhìn cán bộ, cán bộ nhìn theo đảng viên, đảng viên nhìn lãnh đạo. Nếu như lãnh đạo chúng cháu đều không có lòng tin thì tất cả đều không làm được. Nếu như chúng cháu đều có lòng tin, và còn đích thân tham gia các công việc của dự án này, quần chúng tự nhiên sẽ đi theo. Chúng cháu chính là những người cán bộ xung phong đi sửa lại con đường này trước tiên.
- Quần chúng nhìn theo cán bộ, cán bộ nhìn theo đảng viên, đảng viên nhìn lãnh đạo.
Lưu Đống Vũ tự nói một hồi, khẽ gật đầu nói:
- Nói rất hay! Có rất nhiều chuyện là như vậy. Quần chúng đều dõi theo lãnh đạo các cậu. Nếu như tập thể lãnh đạo có sức chiến đấu mạnh mẽ thì thật sự có thể dẫn dắt nơi này không ngừng phát triển.
Mạnh Dân Quân khẽ gật đầu nói:
- Chủ yếu chính là những người dẫn đầu!
Lưu Đống Vũ nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Có rất nhiều lãnh đạo trong cuộc họp nói hay hơn cậu rất nhiều. Nhưng đến lúc làm vào thực tiễn thì chỉ là kẻ bất tài vô dụng!
Diệp Trạch Đào mỉm cười, không hề giải thích thêm nữa. Đối với hắn mà nói, bản thân hắn làm thật tốt những việc cần phải làm là đủ rồi. Người khác đi nói thế nào, hắn không hề để ý.
Mạnh Dân Quân nói:
- Trung ương đang tiến hành một quy hoạch. Có khả năng sẽ nhằm vào một số địa phương có vấn đề về giao thông để tiến hành mở rộng. Đối với huyện chúng ta cũng là một cơ hội tốt. Nếu như có thể nắm bắt được cơ hội này, huyện chúng ta có thể phát triển mạnh hơn rồi.
Mạnh Dân Quân này trong lúc vô tình đã dùng giọng điệu của kẻ bề trên để nói chuyện. Sau khi nghe xong, trong lòng Diệp Trạch Đào thầm nghĩ: “Xem ra người họ Lưu này cũng không phải là người bình thường đâu!”
Thấy bộ dạng Diệp Trạch Đào như vậy, bà Tôn Trí Phương nói với ông Diệp Hằng Thành một cách xót xa:
- Ông nói xem cứ làm quan là làm mấy việc như vậy hả? Chẳng lẽ bọn họ không ngủ được?
Ông Diệp Hằng Thành lắc đầu nói:
- Chuyện của lãnh đạo bà quản ít thôi. Con trai bây giờ cũng là lãnh đạo rồi đấy!
Vừa mới nghĩ đến chuyện con mình không ngờ đã là Chủ tịch xã rồi, Tôn Trí Phương cảm thấy chuyện này rất khó hiểu liền hỏi:
- Làm sao để lên làm Chủ tịch xã nhỉ?
Diệp Hằng Thành cũng thấy khó hiểu nhưng vẫn nói:
- Con trai lên làm Chủ tịch xã, bà không vui à?
Tôn Trí Phương liền cười, nói:
- Sao lại không vui cho được? Ông không thấy mấy người nhà Lão Điền à? Thấy tôi là mất tự nhiên ngay. Quản đốc Cao cũng phải chiếu cố đến nhà mình đấy!
Vừa nhắc tới nhà Lão Điền, Diệp Hằng Thành liền sa sẩm mặt mày:
- Chuyện của Điền Gia Anh rốt cuộc là như thế nào mà đến gặp mặt cũng thấy mất tự nhiên?
- Hai đứa không hợp mắt nhau, thế thì bảo tôi phải làm sao?
- Điền Gia Anh là một đứa trẻ không tồi, rất biết nghe lời mà! Mà cũng không hiểu con mình nó nghĩ thế nào nữa. Lấy được Điền Gia Anh thì tốt quá đi chứ!
- Ông đừng để ý chúng nó làm gì. Thằng bé bây giờ cũng đã là Chủ tịch xã rồi. Vẫn chưa cần biết phải tìm đối tượng. Ông không biết chứ. Gần đây mấy gia đình có con gái đều hỏi thăm tình hình của con mình đấy! Hay là tôi giúp nó tìm một cô khác. Lần này điều kiện về mọi mặt đều phải cao hơn một chút mới được, nếu không thì lại không xứng với con trai chúng ta.
- Sao bà có thể như vậy? Con mình mới lên làm lãnh đạo, bà đã có suy nghĩ muốn được môn đăng hộ đối rồi!
Hai người đang mải tranh luận thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Diệp Trạch Đào vang lên từ phòng bên kia.
- Vẫn không để người ta nghỉ ngơi à?
Tôn Trí Phương xót xa nói.
Diệp Trạch Đào vừa mới nằm không ấm chỗ, điện thoại đã réo ầm ĩ lên rồi. Cầm điện thoại lên xem thì thấy là số lạ. Vốn không muốn nghe, nhưng lại nghĩ mình bây giờ là một Chủ tịch xã, không nhận điện thoại thì chẳng may lại là chuyện khẩn cấp, vấn đề sẽ lớn ngay. Vậy nên hắn đành phải chán nản nhấc điện thoại lên nghe.
Tối qua xem đánh mạt chược cả đêm nên đến giờ đầu óc vẫn đang choáng váng.
- A lô!
Giọng Diệp Trạch Đào lộ rõ sự kiệt sức.
- Tiểu Diệp à? Tôi là Manh Dân Quân.
Đối phương lấy hơi quá nhiều, âm thanh rất to.
Lúc mới đầu Diệp Trạch Đào không có phản ứng gì. Phải định thần một lúc hắn mới nhớ ra được. Không ngờ lần trước Lão Điền dẫn đến đây một người trung niên, tên là Mạnh Dân Quân. Bản thân hắn gọi gã là Chú Mạnh.
Cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, Diệp Trạch Đào nhanh chóng ngồi dậy, lớn tiếng nói:
- Chú Mạnh, chào chú ạ!
- Ha ha, nghe giọng cậu như đang mệt mỏi lắm ấy!
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Không sao! Tối qua cháu đi cùng lãnh đạo cả đêm, vừa mới ngủ một tí!
Mạnh Dân Quân liền cười ha hả, nói:
- Tôi đến huyện Thảo Hải rồi! Muốn tìm cậu nhờ dẫn đường.
- Chú đang ở đâu? Cháu lập túc tới chỗ chú!
Diệp Trạch Đào ngạc nhiên lắm, vội vàng hỏi.
Mạnh Dân Quân liền nói địa điểm.
Nhảy xuống giường, Diệp Trạch Đào vội vàng mặc quần áo, nhét ví vào cặp rồi bước ra ngoài.
- Trạch Đào, sao lại phải đi nữa rồi? Không ăn bữa sáng à?
Tôn Trí Phương lớn tiếng hỏi.
- Con còn có việc phải đi. Ra ngoài ăn cũng được.
Nhìn Diệp Trạch Đào vội vàng đi, Tôn Trí Phương nói:
- Chuyện của lãnh đạo nhiều thật đấy!
Vẫy một chiếc taxi, Diệp Trạch Đào vội đến khách sạn mà Mạnh Dân Quân nói. Lúc đến nơi thì thấy Mạnh Dân Quân và một người trung niên đang ngồi đó ăn sáng.
- Chú Mạnh, hôm qua mới đến đây ạ?
- Ha ha, đến lúc tối muộn nên không muốn quấy rầy cậu.
Mạnh Dân Quân liền mỉm cười, giơ tay bắt lấy tay Diệp Trạch Đào, nói:
- Biết cậu vẫn chưa ăn sáng nên tôi giúp cậu gọi chút đồ ăn rồi.
Ánh mắt Diệp Trạch Đào liền nhìn về phía người trung niên kia.
Người trung niên kia cũng không đứng dậy, khẽ mỉm cười nói:
- Lão Mạnh vẫn nói là có một cậu bạn nhỏ có phong cách đối nhân xử thế rất tốt, chắc hẳn là cậu rồi?
Diệp Trạch Đào nói:
- Là chú Mạnh xem trọng cháu thôi!
- Trước tiên cứ ngồi xuống ăn sáng đi đã!
Người trung niên kia nhìn Diệp Trạch Đào, khẽ cười.
Thấy Diệp Trạch Đào ngồi xuống rồi, người trung niên kia liền nhìn Mạnh Dân Quân. Mạnh Dân Quân mỉm cười gật đầu với gã.
Diệp Trạch Đào đúng là đang đói bụng, cười nói:
- Vậy cháu xin phép ăn sáng!
- Cậu cứ gọi ông ấy là chú Lưu là được rồi!
Mạnh Dân Quân khẽ cười, chỉ vào người trung niên nói.
- Chào chú Lưu!
Dù sao cũng lớn tuổi hơn mình, Diệp Trạch Đào cũng nhiệt tình chào hỏi.
Diệp Trạch Đào thật sự đang rất đói bụng, ăn một mạch hết sạch bát mì.
Ăn sáng xong, Diệp Trạch Đào lau mồm rồi nói:
- Chú Mạnh, các chú lần này đến đây là để…?
Mạnh Dân Quân liếc nhìn người họ Lưu kia rồi nói:
- Không có việc gì cả. Chúng tôi chỉ là muốn đến huyện Thảo Hải xem thế nào thôi!
Diệp Trạch Đào liền cười. Hắn đương nhiên không tin hai người này không có chuyện gì lại chạy đến đây đi lang thang. Đương nhiên rồi! Hắn cũng không hỏi thêm nữa.
Người trung niên họ Lưu kia vẫn đang nhìn Diệp Trạch Đào, thấy Diệp Trạch Đào không được tự nhiên cho lắm.
- Tôi tên là Lưu Đống Vũ!
Người trung niên đột nhiên nói một câu như vậy.
Diệp Trạch Đào nói:
- Chú Lưu, các chú còn có mục đích khác phải không ạ?
Lưu Đống Vũ nói:
- Nghe nói lúc xây dựng trường trung học xã Xuân Trúc đã dùng cách công khai minh bạch các khoản tài chính rất hiệu quả. Vậy không biết tình hình thi công ra sao rồi? Hay là chúng ta đi xem xem thế nào nhé?
Mạnh Dân Quân liền mỉm cười nói:
- Nơi đấy là địa bàn của Tiểu Diệp, nên có thể đến xem.
Diệp Trạch Đào nói:
- Bây giờ đang làm lại đường nên có khả năng là không dễ gì đi qua được!
Mạnh Dân Quân liền cảm thấy thú vị, nói:
- Được cấp ngân sách làm đường rồi à?
Diệp Trạch Đào mếu máo cười, đáp:
- Giao thông không được thuận tiện nên sự phát triển của xã chúng cháu không cách nào đi lên được. Không còn cách nào nên cháu đành kêu gọi mọi người, mỗi người bỏ ít sức lực ra cùng làm lại đường.
Lưu Đống Vũ liền cảm thấy tò mò, cười nói:
- Xem ra năng lực hô hào của Tiểu Diệp cũng rất khá đấy!
Mạnh Dân Quân cũng mỉm cười nói:
- Vậy thì tốt. Chúng tôi đi xem xem các cậu sửa đường.
Sau khi đến đây, Diệp Trạch Đào mới phát hiện ra rằng bọn Mạnh Dân Quân đến đây bằng một chiếc xe việt dã. Trên xe ngoại trừ tài xế còn có hai người nữa ngồi trên đó trước rồi.
- Tiểu Diệp, cùng đi một xe với chúng tôi nhé!
Thấy Diệp Trạch Đào không có xe, Mạnh Dân Quân liền nói.
- Cháu nói chuyện điện thoại với tài xế một chút đã.
Diệp Trạch Đào vừa nói vừa rút điện thoại ra gọi cho Vương Báo Quốc, bảo gã lái xe đi theo sau.
Đang nghe điện thoại thì nhìn thấy một người có dáng cán bộ sải bước đến trước mặt Diệp Trạch Đào, lớn tiếng nói:
- Chủ tịch xã Diệp, có việc gì mà lên thị trấn thế?
Diệp Trạch Đào thấy đây là một cán bộ của văn phòng Ủy ban nhân dân, liền khẽ cười, nói:
- Sắp đi về rồi!
Hai người nói được vài câu thì người cán bộ kia vội vội vàng vàng rời đi.
Nhìn về phía Diệp Trạch Đào, Mạnh Dân Quân sửng sốt hỏi:
- Cậu làm Chủ tịch xã rồi?
- Là Chủ tịch xã, Chủ tịch xã!
Diệp Trạch Đào cười đáp.
Trước mặt Mạnh Dân Quân, Diệp Trạch Đào ít nhiều cũng có chút tự hào.
Ánh mắt Lưu Đống Vũ cũng lộ vẻ sửng sốt, liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào hỏi:
- Cậu đang là Chủ tịch xã à?
Trong lòng gã có chút kinh sợ. Cho dù là con cháu của cấp trên sêm sêm tuổi Diệp Trạch Đào muốn lên chức Chủ tịch xã như hắn cũng rất khó. Công việc bậc một ở xã huyện không phải ai cũng có thể làm được. Con cháu cấp trên cứ coi như là được nâng đỡ lên đi. Gia đình bọn họ cũng không dám dễ dãi đưa chúng lên làm công việc bậc một ở xã huyện đâu! Lo là kinh nghiệm của chúng còn ít. Một chút lơ là công việc là sinh chuyện lớn ngay. Không ngờ cậu thanh niên này lại leo lên được đến chức Chủ tịch xã.
Lăn lộn để lên được chức Chủ tịch xã, điều đó có thể cho thấy năng lực rồi. Nếu như không có năng lực, cấp trên cũng không dám khinh suất giao cho hắn cả một xã. Chuyện Diệp Trạch Đào trở thành Chủ tịch xã làm cho hai người họ rất kinh ngạc.
Liếc nhìn Mạnh Dân Quân, Lưu Đống Vũ khẽ gật đầu nói:
- Lão Mạnh này, quả nhiên là một nhân tài!
Mạnh Dân Quân liền cười nói:
- Tiểu Diệp à, xem ra cậu đã vất vả không ít nhỉ?
Diệp Trạch Đào cười cười rồi ngồi lên chiếc xe việt dã.
Mấy người có gương mặt rất trẻ đang ngồi trên xe đều nhìn về phía Diệp Trạch Đào, họ cũng nghe thấy chuyện Diệp Trạch Đào là Chủ tịch xã, cảm thấy rất tò mò về Diệp Trạch Đào.
Xe chạy về phía xã Xuân Trúc.
Trên đường đi, con đường xấu đên mức làm cho mấy người trên xe ngả nghiêng lắc lư.
- Con đường này sao mà khó đi như vậy! Nên sửa sang lại cho tốt mới phải.
Lưu Đống Vũ nhíu mày nói.
Diệp Trạch Đào nói:
- Đây là hình ảnh của sự phát triển xã Xuân Trúc. Nếu như không giải quyết con đường này thì không có cách nào để làm tốt các công việc khác.
Mạnh Dân Quân khẽ gật đầu nói:
- Sự nghèo khó của xã Xuân Trúc nổi tiếng toàn tỉnh rồi. Chính xác là cần phả phát triển mạnh ấy. Lần trước tôi đến đây xem môt lần rồi, cảm thấy nơi ấy cần phải phát triển đi lên, nhưng khó khăn tương đối lớn đấy!
Diệp Trạch Đào khẽ cười, đáp:
- Cháu cho rằng cái chính cần thay đổi vẫn là quan niệm của chính mỗi chúng ta. Chỉ cần trong lòng có trái tim mãnh liệt muốn thay đổi lạc hậu, thì nhất định có thể chiến thắng hết thảy mọi khó khăn. Xã Xuân Trúc nếu bởi vì đường đi mà bị hạn chế, thì chúng cháu phải làm cho con đường gây trở ngại cho sự phát triển này thông bằng được mới thôi.
Lời nói này của Diệp Trạch Đào tràn đầy một lòng tin mãnh liệt. Dường như tất cả mọi khó khăn ở trong mắt hắn không còn là khó khăn nữa.
Lưu Đống Vũ liếc nhìn ánh mắt của Diệp Trạch Đào, liền lộ rõ vẻ khen ngợi, nói:
- Không tồi! Thanh niên thì nên mạnh mẽ tràn đầy sinh lực như thế. Nhưng chỉ mạnh mẽ không thôi vẫn chưa đủ. Sự phát triển của một nơi cần đến sự đồng tâm hiệp lực của toàn thể quần chúng cán bộ!
Diệp Trạch Đào nói:
- Quần chúng nhìn cán bộ, cán bộ nhìn theo đảng viên, đảng viên nhìn lãnh đạo. Nếu như lãnh đạo chúng cháu đều không có lòng tin thì tất cả đều không làm được. Nếu như chúng cháu đều có lòng tin, và còn đích thân tham gia các công việc của dự án này, quần chúng tự nhiên sẽ đi theo. Chúng cháu chính là những người cán bộ xung phong đi sửa lại con đường này trước tiên.
- Quần chúng nhìn theo cán bộ, cán bộ nhìn theo đảng viên, đảng viên nhìn lãnh đạo.
Lưu Đống Vũ tự nói một hồi, khẽ gật đầu nói:
- Nói rất hay! Có rất nhiều chuyện là như vậy. Quần chúng đều dõi theo lãnh đạo các cậu. Nếu như tập thể lãnh đạo có sức chiến đấu mạnh mẽ thì thật sự có thể dẫn dắt nơi này không ngừng phát triển.
Mạnh Dân Quân khẽ gật đầu nói:
- Chủ yếu chính là những người dẫn đầu!
Lưu Đống Vũ nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Có rất nhiều lãnh đạo trong cuộc họp nói hay hơn cậu rất nhiều. Nhưng đến lúc làm vào thực tiễn thì chỉ là kẻ bất tài vô dụng!
Diệp Trạch Đào mỉm cười, không hề giải thích thêm nữa. Đối với hắn mà nói, bản thân hắn làm thật tốt những việc cần phải làm là đủ rồi. Người khác đi nói thế nào, hắn không hề để ý.
Mạnh Dân Quân nói:
- Trung ương đang tiến hành một quy hoạch. Có khả năng sẽ nhằm vào một số địa phương có vấn đề về giao thông để tiến hành mở rộng. Đối với huyện chúng ta cũng là một cơ hội tốt. Nếu như có thể nắm bắt được cơ hội này, huyện chúng ta có thể phát triển mạnh hơn rồi.
Mạnh Dân Quân này trong lúc vô tình đã dùng giọng điệu của kẻ bề trên để nói chuyện. Sau khi nghe xong, trong lòng Diệp Trạch Đào thầm nghĩ: “Xem ra người họ Lưu này cũng không phải là người bình thường đâu!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.