Chương 488: Có chút khoa trương rồi
Hồng Mông Thụ
02/06/2013
Đang nói chuyện, liền nhìn thấy không ít người mặc áo trắng đi rất nhanh về bên này.
- Vị nào là Diệp Trạch Đào?
Đi đến gần phía trước, một nữ bác sĩ lớn tiếng hỏi.
Diệp Trạch Đào sửng sốt, trong lòng nghĩ ở nơi này sao lại có người biết mình vậy?
Vội nói:
- Tôi là Diệp Trạch Đào.
Nghe được Diệp Trạch Đào trả lời, một người dẫn đầu nhìn bác sĩ này có vẻ như người lãnh đạo trên mặt sớm đã tràn đầy nụ cười, vội vàng bước lên trên một bước, hai tay liền nhanh cầm lấy tay Diệp Trạch Đào nói:
- Là đồng chí Diệp Trạch Đào à, tôi tên là Tằng Lâm Xán bệnh viện này do tôi phụ trách, cục trưởng Lư nói anh tới nơi này, thật sự là tiếp đón không được chu đáo.
Cục trưởng Lư?
Trong đầu Diệp Trạch Đào đầy mờ mịt, dường như mình không có biết người được gọi là cục trưởng Lư.
Diệp Trạch Đào nhìn thoáng qua Giản Tuệ Tâm một cái, Giản Tuệ Tâm lắc lắc đầu, cô cũng không hiểu rõ tình trạng gì đang xảy ra.
Lúc này Viện trưởng này nhìn thấy trên tay của Diệp Trạch Đào còn cầm lấy một số phiếu đơn vị, vẻ mặt liền trầm xuống, nói với bác sĩ nữ ở sau lưng:
- Lãnh đạo Diệp là người bận rộn, sao có thể để anh ta đứng xếp hàng ở đây, đặc biệt được ưu tiên khám trước!
Người phụ nữ đó là chánh văn phòng, tuy rằng không biết viện trưởng chạy vội tới đây làm gì, và cũng không biết người thành niên này là gì, vội cười với Diệp Trạch Đào nói:
- Lãnh đạo, mời đi theo tôi, sẽ giúp mọi người kiểm tra trước.
Nhìn thoáng qua thấy còn rất nhiều người ở đằng trước mình, Diệp Trạch Đào vội nói:
- Thứ tự đến trước và sau, nhất định phải tuân theo, tôi không vội, rất nhanh sẽ tới thôi.
- Cậu là Diệp Trạch Đào sao?
Chu Lăng Tùng giật mình nhìn về phía Diệp Trạch Đào hỏi.
Nhìn thấy bộ dạng của Chu Lăng Tùng, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Đúng vậy, tôi gọi là Diệp Trạch Đào, thật là áy náy quá, làm cho các người lo lắng rồi, rất nhanh sẽ tới phiên chúng ta thôi!
Lúc này Chu Lăng Tùng có chút căng thẳng, hai bàn tay lớn không ngừng chà sát vào quần áo của mình, cũng không biết tay nên để ở nơi nào.
- Diệp…Diệp… chủ tịch huyện… anh xem, làm việc này, không có chuyện gì lớn cả đâu!
Nhìn đến bộ dạng của Chu Lăng Tùng, Diệp Trạch Đào đoán chừng danh tiếng của mình cũng có chút lớn, ngay cả người như ông ta cũng biết.
Nhìn thoáng qua bà lão, Diệp Trạch Đào nói:
- Không cần biết việc lớn hay không lớn, cũng nên kiểm tra một chút như thế mới yên tâm được, người già rồi, ai cũng không biết tình trạng sẽ như thế nào, đừng để có nội thương.
Hai tay chà sát, Chu Lăng Tùng có đổ chút mồ hôi nói với mẹ của ông ta:
- Mẹ, nếu đã không sao, thì cũng đừng kiểm tra nữa nhé?
Bà lão sớm đã không nghĩ đến việc kiểm tra, bây giờ nhìn thấy vẻ mặt của con trai như thế này, cũng cảm thấy người thanh niên đối diện cũng có chút địa vị, lại nhìn đến những người của bệnh viện này đứng ở đó với bộ dáng thẹn thùng, vội nói với Diệp Trạch Đào:
- Đồng chí Diệp, tôi không sao, không cần phiền phức đâu!
Diệp Trạch Đào đỡ bà lão ngồi xuống, nói:
- Bất luận là có sao hay không sao, dù sao cũng đã đụng thương, cũng nên kiểm tra một chút, nhưng vậy thì mọi người mới có thể yên tâm một chút!
Bà lão cũng có chút bất an đứng lên.
Lúc này Tằng Lâm Xán nói:
- Nếu không, mọi người đến văn phòng tôi uống ly trà, tới lúc bọn họ sẽ đến gọi.
- Viện trưởng Tằng, nếu bận cứ đi làm việc đi, không có việc gì đâu, ở chỗ này đợi một chút cũng được.
Đúng lúc này, nhìn thấy một vài người với bộ dạng hình như là lãnh đạo vội vội vàng vàng chạy lại.
Lúc vừa nhìn thấy mấy người này, Tằng Lâm Xán liền đi bước nhỏ một mạnh qua bên đó, nhìn một người trong số đó nói:
- Cục trưởng Lư, anh lại rồi?
- Lão Tằng, tình hình như thế nào?
Tằng Lâm Xán vẻ mặt đau khổ nói:
- Tôi mời bọn họ đi kiểm tra trước, nhưng cậu ta cứ muốn xếp hàng, tôi cũng không có cách!
Trừng mắt nhìn Tằng Lâm Xán một cái, cục trưởng Lư đối với một người trung niên cao to dẫn đầu nói:
- Giám đốc sở Quế, anh xem việc này!
Ánh mắt của Giám đốc sở Quế nhìn quét qua đám người một cái, liền nhìn thấy Giản Tuệ Tâm.
Nhìn thấy Giản Tuệ Tâm đang ở đây, giám đốc sở Quế sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ, có phải mình đến đây không đúng lúc không?
Ở trong mắt của giám đốc sở Quế, cũng giống như bà lão, cũng cho rằng Giản Tuệ Tâm và Diệp Trạch Đồng là một đôi.
Đáng lẽ phải bước ra những bước chân nhanh nhẹ nhưng bây giờ có chút ngập ngừng, trong lòng giám đốc sở Quế suy nghĩ. Hai người họ chẳng lẽ ngồi trên xe có chuyện gì, đúng lúc đụng phải người rồi. Bây giờ mình lại chạy đến đụng vào chuyện của bọn họ, không nên làm cho bọn họ ghi hận như thế mới thật sự làm ra chuyện!
Tuy nhiên, đến đây rồi, giám đốc sở Quế lại không thể không ra mặt, trên mặt rất nhanh thay đổi một chút lần nữa bước những bước chân lớn đi qua đó.
- Chủ nhiệm Giản, cô cũng ở đây à!
Giám đốc sở Quế liền nằm lấy tay của Giản Tuệ Tâm.
Lúc nắm lấy tay Giản Tuệ Tâm, ánh mắt của giám đốc sở Quế cũng vẫn nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Hôm nay Giản Tuệ Tâm cảm thấy vô cùng buồn bực, đáng lẽ có một cơ hội thật tốt để gặp mặt chủ tịch tỉnh cứ như vậy mà bị huỷ rồi. Nghĩ đến việc này liền cảm thấy đau lòng, lúc nghe thấy giám đốc sở Quế hỏi, Giản Tuệ Tâm cười khổ nói:
- Giám đốc sở Quế, hôm nay chuyện này thật sự đến không đúng lúc! Chủ tịch tỉnh Dương đang chờ chúng tôi hai người qua đó báo cáo công việc với ông ta, kết quả là ở trên đường đụng trúng người rồi!
Giám đốc sở Quế chính là nhận được điện thoại của Dương Thăng Hải vội vàng tới đây, nghe thấy câu nói của Giản Tuệ Tâm. Lúc này mới phát hiện có thể mình đã nghĩ sai rồi, trong lòng cũng có chút hoảng sợ. Đã biết được từ lâu ở Ninh Hải đã xuất hiện một người có sức mạnh tên gọi là Diệp Trạch Đào, vẫn chưa được gặp qua. Hôm nay đột nhiên nhận được điện thoại của Dương Thăng Hải, ông ta ít nhiều có chút ngạc nhiên. Càng ngạc nhiên hơn khi Dương Thăng Hải gọi mình qua hỏi thăm một chút sự việc xe của Diệp Trạch Đào này đụng trúng người.
Không ngờ Dương Thăng Hải lại đích thân hỏi thăm chuyện của Diệp Trạch Đào.
Điều này giám đốc sở Quế đối với Diệp Trạch Đào cũng rất nhiều sự suy đoán, chẳng lẽ thằng ranh này với chủ tịch tỉnh Dương cũng có quan hệ rất sâu sắc chăng?
Bắt tay với Giản Tuệ Tâm xong, giám đốc sở Quế mới khẩn trương bắt tay Diệp Trạch Đào nói:
- Đồng chí Trạch Đào, tôi tên gọi là Quế Đông Minh, cậu gọi tôi là lão Quế được rồi, tôi nhận được điện thoại của chủ tịch tỉnh liền nhanh chống chạy qua đây, không sao chứ?
Làm cho cả buổi thì ra là do Dương Thăng Hải làm ra, Diệp Trạch Đào không ngừng oán thầm. Một chủ tịch như ông không có việc gì phải quản một khu vực rộng như thế này, Dương Thăng Hải ông thì tốt rồi, chỉ là một cuộc điện thoại, còn những người cấp dưới vì cuộc gọi này mà chạy đến líu cả chân.
Đương nhiên, Diệp Trạch Đào cũng biết Dương Thăng Hải có ý tốt, quan tâm đến mình. Cũng không có nghĩ đến việc phía bên dưới, chỉ còn cách đối với Quế Đông Minh nói:
- Giám đốc sở Quế, cảm ơn sự quan tâm của anh, không có việc gì quá lớn đâu, đợi một chút là được thôi.
Nhìn thoáng qua những người xếp hàng một lần, Quế Đông Minh nhướn mày nói:
- Hiệu suất làm việc của bệnh viện mấy người thật sự rất có vấn đề đó, làm việc như thế nào, sao chậm như vậy!
Trong lòng Tằng Lâm Xán đau khổ, nơi này sao lại xuất hiện một người có quyền lực như thế này!
Tằng Lâm Xán thật sự cũng không dám phản bác, chỉ có thể nói:
- Phê bình của giám đốc sở Quế rất đúng, chúng tôi nhất định sẽ cải tiến chất lượng phục vụ.
Lúc này Chu Lăng Tùng suy nghĩ hơi nhiều rồi, nhìn thấy một giám đốc sở đích thân chạy đến. Lại nghĩ đến những câu chuyện mà mình đã nghe qua có liên quan đến Diệp Trạch Đào. Trong lòng liền như có một mảnh băng lạnh, chính mình còn muốn tìm người làm dữ với Diệp Trạch Đào, lần này thì xui xẻo rồi. Nếu không xử lý tốt chuyện này, chính mình thật sự có thể sẽ trở thành đối tượng cho người ta đánh.
Lúc nghĩ đến đơn vị lãnh đạo trên bây giờ đang muốn xử lý mình, Chu Lăng Tùng càng căng thẳng.
Nhìn thấy trên đầu con trai đổ mồi hôi, bà lão này hướng qua Diệp Trạch Đào nói:
- Đồng chí, tôi thật sự không có gì đâu, con trai của nhà chúng tôi là như thế này, nói chuyện không biết trời cao đất rộng, cậu có thể đừng so đo với nó được không!
Đối với bà lão này, Diệp Trạch Đào cũng có rất nhiều thiện cảm, bà lão này nhất định không phải loại lừa người lừa tài. Liên tục tỏ ra chính mình không sao, nhìn thấy bà ta có chút lo lắng con trai, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Nếu cha mẹ của con xuất hiện những việc như thế này, con cũng sẽ rất lo lắng, đó là tấm lòng của anh Chu, con rất thích tính cách này của anh ta.
Đáng lẽ Chu Lăng Tùng đang có vẻ mặt lo lắng sau khi nghe được câu nói này lập tức thả lỏng ra, hai bàn tay lớn đó càng dùng lực chà sát vào quần áo của chính mình. Hoài nghi nói:
- Chủ tịch huyện, tôi chính là lo lắng, gấp lên là tinh thần liền loạn cả lên, cậu tha thứ cho tôi!
Diệp Trạch Đào nhìn Chu Lăng Tùng mỉm cười vỗ một cái lên vai nói:
- Tôi có thể lý giải được, sau này ở trong tỉnh thành còn có nhiều chuyện phức tạp, anh Chu à, anh có thể là người có rất nhiều mối quan hệ!
Mặt của Chu Lăng Tùng liền được đánh hồng lên:
- Mất mặt quá, mất mặt quá!
Quế Đông Minh cũng là người rất biết làm, cũng không có thúc giục chuyện này, đứng ở đây cùng với Diệp Trạch Đào và Giản Tuệ Tâm trò chuyện.
Bệnh viện này không phải là bệnh viện trọng điểm trong tỉnh, còn có vẻ rất đơn sơ, quy mô của bệnh viện cũng không phải là lớn.
Nữ chủ nhiệm của bệnh viện này đi vào bên trong một chuyến, lại điều đến một vài bác sĩ tới, tốc độ kiểm tra hiển nhiên là nhanh hơn, rất nhanh đã đến lượt bà lão rồi.
Lần này hình như bệnh viện có vẻ rất coi trọng, thật sự tiến hành kiểm tra.
Rất nhanh đã có kết qua rồi.
Tằng Lâm Xán chạy đến trước mặt mọi người nói:
- Sau khi bà lão trải qua kiểm tra, không có sao cả, chỉ có trầy xước một chút, đã điều trị xong rồi.
Diệp Trạch Đào đón lấy nhìn xem, sau khi hướng về bác sĩ hỏi thăm mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, mỉm cười với bà lão nói:
- Bà ơi, thật là xin lỗi, mọi người cũng là do sự không đúng của chúng con, bà để lại địa chỉ, hai ngày nữa chúng con sẽ qua nhà bà xin lỗi.
Bà lão mỉm cười nói:
- Lúc đầu tôi đã nói là không sao rồi, đồng chí này thật là không tệ, làm việc rất tận tâm!
Diệp Trạch Đào gởi lại một tấm danh thiếp cho bà lão nói:
- Đây là danh thiếp của con, nếu có việc gì mời bà điện thoại cho con.
Bà lão đón lấy danh thiếp của Diệp Trạch Đào liền đứng lên, cười nói:
- Con trai nhà chúng tôi nếu có thể theo câu học hỏi một chút cách làm người thì tốt rồi, tuy rằng cậu tuổi còn trẻ, làm việc thì lại rất lão luyện. Nếu cậu không ngại, thì chỉ giáo nhiều cho con trai của nhà chúng tôi thì tốt biết mấy.
Diệp Trạch Đào gật đầu nói:
- Anh Chu đối với bà rất quan tâm, có thể nhìn thấy được, anh ta cũng rất hiếu thuận.
Xoay người về phía Chu Lăng Tùng nói:
- Anh Chu, Sau này nếu có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.
Diệp Trạch Đào càng nghiêm túc hỏi thăm nơi ở của nhà Chu Lăng Tùng, lại lấy ra một cuốn sổ nhỏ ghi lại.
Chu Lăng Tùng nghe được lời nói của mẹ với Diệp Trạch Đào, mắt liền sáng lên, nếu thông qua việc này có thể kết giao với Diệp Trạch Đào, có lẽ vấn đề của mình đã được giải quyết rồi, vội nói:
- Cũng là do tôi không tốt, lần sau tôi nhất định đến tận nhà để xin lỗi cậu.
Khi đang nói chuyện, thấy một người vội vội vàng vàng đi vào, ở chỗ xa đã đối với Chu Lăng Tùng nói:
- Lão Chu, video theo dõi tôi đã làm xong rồi, cậu yên tâm, trách nhiệm tại người lái xe kia.
Nghe câu nói này, vẻ mặt của Chu Lăng Tùng liền biến sắc, liền tiến qua đó ngăn cản những người đó tiến qua đây.
Diệp Trạch Đào nhìn thấy bộ dáng như vậy của Chu Lăng Tùng, đương nhiên biết được suy nghĩ của anh ta. Tuy nhiên, nghĩ đến hoàn cảnh của bà lão, Diệp Trạch Đào vẫn quyết định sẽ giúp đỡ con trai của bà ta một chút, người tốt sẽ được báo ứng tốt thôi! Đây vẫn luôn là nguyên tắc làm việc của Diệp Trạch Đào.
- Đồng chí Trạch Đào, tìm một nơi nào đó chúng ta uống một ly đi?
Quế Đông Minh thật không dễ dàng mới có được mối quan hệ với Diệp Trạch Đào, liền nghĩ đến thiết lập mối quan hệ này, liền nhân cơ hội nói.
Lúc Diệp Trạch Đào muốn nói chuyện, nhìn thấy ở bên ngoài một trận rối loạn, nghe thấy tiếng khóc của người nào đó ở bên ngoài.
Vài người đều nghi ngờ nhìn qua đó.
- Vị nào là Diệp Trạch Đào?
Đi đến gần phía trước, một nữ bác sĩ lớn tiếng hỏi.
Diệp Trạch Đào sửng sốt, trong lòng nghĩ ở nơi này sao lại có người biết mình vậy?
Vội nói:
- Tôi là Diệp Trạch Đào.
Nghe được Diệp Trạch Đào trả lời, một người dẫn đầu nhìn bác sĩ này có vẻ như người lãnh đạo trên mặt sớm đã tràn đầy nụ cười, vội vàng bước lên trên một bước, hai tay liền nhanh cầm lấy tay Diệp Trạch Đào nói:
- Là đồng chí Diệp Trạch Đào à, tôi tên là Tằng Lâm Xán bệnh viện này do tôi phụ trách, cục trưởng Lư nói anh tới nơi này, thật sự là tiếp đón không được chu đáo.
Cục trưởng Lư?
Trong đầu Diệp Trạch Đào đầy mờ mịt, dường như mình không có biết người được gọi là cục trưởng Lư.
Diệp Trạch Đào nhìn thoáng qua Giản Tuệ Tâm một cái, Giản Tuệ Tâm lắc lắc đầu, cô cũng không hiểu rõ tình trạng gì đang xảy ra.
Lúc này Viện trưởng này nhìn thấy trên tay của Diệp Trạch Đào còn cầm lấy một số phiếu đơn vị, vẻ mặt liền trầm xuống, nói với bác sĩ nữ ở sau lưng:
- Lãnh đạo Diệp là người bận rộn, sao có thể để anh ta đứng xếp hàng ở đây, đặc biệt được ưu tiên khám trước!
Người phụ nữ đó là chánh văn phòng, tuy rằng không biết viện trưởng chạy vội tới đây làm gì, và cũng không biết người thành niên này là gì, vội cười với Diệp Trạch Đào nói:
- Lãnh đạo, mời đi theo tôi, sẽ giúp mọi người kiểm tra trước.
Nhìn thoáng qua thấy còn rất nhiều người ở đằng trước mình, Diệp Trạch Đào vội nói:
- Thứ tự đến trước và sau, nhất định phải tuân theo, tôi không vội, rất nhanh sẽ tới thôi.
- Cậu là Diệp Trạch Đào sao?
Chu Lăng Tùng giật mình nhìn về phía Diệp Trạch Đào hỏi.
Nhìn thấy bộ dạng của Chu Lăng Tùng, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Đúng vậy, tôi gọi là Diệp Trạch Đào, thật là áy náy quá, làm cho các người lo lắng rồi, rất nhanh sẽ tới phiên chúng ta thôi!
Lúc này Chu Lăng Tùng có chút căng thẳng, hai bàn tay lớn không ngừng chà sát vào quần áo của mình, cũng không biết tay nên để ở nơi nào.
- Diệp…Diệp… chủ tịch huyện… anh xem, làm việc này, không có chuyện gì lớn cả đâu!
Nhìn đến bộ dạng của Chu Lăng Tùng, Diệp Trạch Đào đoán chừng danh tiếng của mình cũng có chút lớn, ngay cả người như ông ta cũng biết.
Nhìn thoáng qua bà lão, Diệp Trạch Đào nói:
- Không cần biết việc lớn hay không lớn, cũng nên kiểm tra một chút như thế mới yên tâm được, người già rồi, ai cũng không biết tình trạng sẽ như thế nào, đừng để có nội thương.
Hai tay chà sát, Chu Lăng Tùng có đổ chút mồ hôi nói với mẹ của ông ta:
- Mẹ, nếu đã không sao, thì cũng đừng kiểm tra nữa nhé?
Bà lão sớm đã không nghĩ đến việc kiểm tra, bây giờ nhìn thấy vẻ mặt của con trai như thế này, cũng cảm thấy người thanh niên đối diện cũng có chút địa vị, lại nhìn đến những người của bệnh viện này đứng ở đó với bộ dáng thẹn thùng, vội nói với Diệp Trạch Đào:
- Đồng chí Diệp, tôi không sao, không cần phiền phức đâu!
Diệp Trạch Đào đỡ bà lão ngồi xuống, nói:
- Bất luận là có sao hay không sao, dù sao cũng đã đụng thương, cũng nên kiểm tra một chút, nhưng vậy thì mọi người mới có thể yên tâm một chút!
Bà lão cũng có chút bất an đứng lên.
Lúc này Tằng Lâm Xán nói:
- Nếu không, mọi người đến văn phòng tôi uống ly trà, tới lúc bọn họ sẽ đến gọi.
- Viện trưởng Tằng, nếu bận cứ đi làm việc đi, không có việc gì đâu, ở chỗ này đợi một chút cũng được.
Đúng lúc này, nhìn thấy một vài người với bộ dạng hình như là lãnh đạo vội vội vàng vàng chạy lại.
Lúc vừa nhìn thấy mấy người này, Tằng Lâm Xán liền đi bước nhỏ một mạnh qua bên đó, nhìn một người trong số đó nói:
- Cục trưởng Lư, anh lại rồi?
- Lão Tằng, tình hình như thế nào?
Tằng Lâm Xán vẻ mặt đau khổ nói:
- Tôi mời bọn họ đi kiểm tra trước, nhưng cậu ta cứ muốn xếp hàng, tôi cũng không có cách!
Trừng mắt nhìn Tằng Lâm Xán một cái, cục trưởng Lư đối với một người trung niên cao to dẫn đầu nói:
- Giám đốc sở Quế, anh xem việc này!
Ánh mắt của Giám đốc sở Quế nhìn quét qua đám người một cái, liền nhìn thấy Giản Tuệ Tâm.
Nhìn thấy Giản Tuệ Tâm đang ở đây, giám đốc sở Quế sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ, có phải mình đến đây không đúng lúc không?
Ở trong mắt của giám đốc sở Quế, cũng giống như bà lão, cũng cho rằng Giản Tuệ Tâm và Diệp Trạch Đồng là một đôi.
Đáng lẽ phải bước ra những bước chân nhanh nhẹ nhưng bây giờ có chút ngập ngừng, trong lòng giám đốc sở Quế suy nghĩ. Hai người họ chẳng lẽ ngồi trên xe có chuyện gì, đúng lúc đụng phải người rồi. Bây giờ mình lại chạy đến đụng vào chuyện của bọn họ, không nên làm cho bọn họ ghi hận như thế mới thật sự làm ra chuyện!
Tuy nhiên, đến đây rồi, giám đốc sở Quế lại không thể không ra mặt, trên mặt rất nhanh thay đổi một chút lần nữa bước những bước chân lớn đi qua đó.
- Chủ nhiệm Giản, cô cũng ở đây à!
Giám đốc sở Quế liền nằm lấy tay của Giản Tuệ Tâm.
Lúc nắm lấy tay Giản Tuệ Tâm, ánh mắt của giám đốc sở Quế cũng vẫn nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Hôm nay Giản Tuệ Tâm cảm thấy vô cùng buồn bực, đáng lẽ có một cơ hội thật tốt để gặp mặt chủ tịch tỉnh cứ như vậy mà bị huỷ rồi. Nghĩ đến việc này liền cảm thấy đau lòng, lúc nghe thấy giám đốc sở Quế hỏi, Giản Tuệ Tâm cười khổ nói:
- Giám đốc sở Quế, hôm nay chuyện này thật sự đến không đúng lúc! Chủ tịch tỉnh Dương đang chờ chúng tôi hai người qua đó báo cáo công việc với ông ta, kết quả là ở trên đường đụng trúng người rồi!
Giám đốc sở Quế chính là nhận được điện thoại của Dương Thăng Hải vội vàng tới đây, nghe thấy câu nói của Giản Tuệ Tâm. Lúc này mới phát hiện có thể mình đã nghĩ sai rồi, trong lòng cũng có chút hoảng sợ. Đã biết được từ lâu ở Ninh Hải đã xuất hiện một người có sức mạnh tên gọi là Diệp Trạch Đào, vẫn chưa được gặp qua. Hôm nay đột nhiên nhận được điện thoại của Dương Thăng Hải, ông ta ít nhiều có chút ngạc nhiên. Càng ngạc nhiên hơn khi Dương Thăng Hải gọi mình qua hỏi thăm một chút sự việc xe của Diệp Trạch Đào này đụng trúng người.
Không ngờ Dương Thăng Hải lại đích thân hỏi thăm chuyện của Diệp Trạch Đào.
Điều này giám đốc sở Quế đối với Diệp Trạch Đào cũng rất nhiều sự suy đoán, chẳng lẽ thằng ranh này với chủ tịch tỉnh Dương cũng có quan hệ rất sâu sắc chăng?
Bắt tay với Giản Tuệ Tâm xong, giám đốc sở Quế mới khẩn trương bắt tay Diệp Trạch Đào nói:
- Đồng chí Trạch Đào, tôi tên gọi là Quế Đông Minh, cậu gọi tôi là lão Quế được rồi, tôi nhận được điện thoại của chủ tịch tỉnh liền nhanh chống chạy qua đây, không sao chứ?
Làm cho cả buổi thì ra là do Dương Thăng Hải làm ra, Diệp Trạch Đào không ngừng oán thầm. Một chủ tịch như ông không có việc gì phải quản một khu vực rộng như thế này, Dương Thăng Hải ông thì tốt rồi, chỉ là một cuộc điện thoại, còn những người cấp dưới vì cuộc gọi này mà chạy đến líu cả chân.
Đương nhiên, Diệp Trạch Đào cũng biết Dương Thăng Hải có ý tốt, quan tâm đến mình. Cũng không có nghĩ đến việc phía bên dưới, chỉ còn cách đối với Quế Đông Minh nói:
- Giám đốc sở Quế, cảm ơn sự quan tâm của anh, không có việc gì quá lớn đâu, đợi một chút là được thôi.
Nhìn thoáng qua những người xếp hàng một lần, Quế Đông Minh nhướn mày nói:
- Hiệu suất làm việc của bệnh viện mấy người thật sự rất có vấn đề đó, làm việc như thế nào, sao chậm như vậy!
Trong lòng Tằng Lâm Xán đau khổ, nơi này sao lại xuất hiện một người có quyền lực như thế này!
Tằng Lâm Xán thật sự cũng không dám phản bác, chỉ có thể nói:
- Phê bình của giám đốc sở Quế rất đúng, chúng tôi nhất định sẽ cải tiến chất lượng phục vụ.
Lúc này Chu Lăng Tùng suy nghĩ hơi nhiều rồi, nhìn thấy một giám đốc sở đích thân chạy đến. Lại nghĩ đến những câu chuyện mà mình đã nghe qua có liên quan đến Diệp Trạch Đào. Trong lòng liền như có một mảnh băng lạnh, chính mình còn muốn tìm người làm dữ với Diệp Trạch Đào, lần này thì xui xẻo rồi. Nếu không xử lý tốt chuyện này, chính mình thật sự có thể sẽ trở thành đối tượng cho người ta đánh.
Lúc nghĩ đến đơn vị lãnh đạo trên bây giờ đang muốn xử lý mình, Chu Lăng Tùng càng căng thẳng.
Nhìn thấy trên đầu con trai đổ mồi hôi, bà lão này hướng qua Diệp Trạch Đào nói:
- Đồng chí, tôi thật sự không có gì đâu, con trai của nhà chúng tôi là như thế này, nói chuyện không biết trời cao đất rộng, cậu có thể đừng so đo với nó được không!
Đối với bà lão này, Diệp Trạch Đào cũng có rất nhiều thiện cảm, bà lão này nhất định không phải loại lừa người lừa tài. Liên tục tỏ ra chính mình không sao, nhìn thấy bà ta có chút lo lắng con trai, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Nếu cha mẹ của con xuất hiện những việc như thế này, con cũng sẽ rất lo lắng, đó là tấm lòng của anh Chu, con rất thích tính cách này của anh ta.
Đáng lẽ Chu Lăng Tùng đang có vẻ mặt lo lắng sau khi nghe được câu nói này lập tức thả lỏng ra, hai bàn tay lớn đó càng dùng lực chà sát vào quần áo của chính mình. Hoài nghi nói:
- Chủ tịch huyện, tôi chính là lo lắng, gấp lên là tinh thần liền loạn cả lên, cậu tha thứ cho tôi!
Diệp Trạch Đào nhìn Chu Lăng Tùng mỉm cười vỗ một cái lên vai nói:
- Tôi có thể lý giải được, sau này ở trong tỉnh thành còn có nhiều chuyện phức tạp, anh Chu à, anh có thể là người có rất nhiều mối quan hệ!
Mặt của Chu Lăng Tùng liền được đánh hồng lên:
- Mất mặt quá, mất mặt quá!
Quế Đông Minh cũng là người rất biết làm, cũng không có thúc giục chuyện này, đứng ở đây cùng với Diệp Trạch Đào và Giản Tuệ Tâm trò chuyện.
Bệnh viện này không phải là bệnh viện trọng điểm trong tỉnh, còn có vẻ rất đơn sơ, quy mô của bệnh viện cũng không phải là lớn.
Nữ chủ nhiệm của bệnh viện này đi vào bên trong một chuyến, lại điều đến một vài bác sĩ tới, tốc độ kiểm tra hiển nhiên là nhanh hơn, rất nhanh đã đến lượt bà lão rồi.
Lần này hình như bệnh viện có vẻ rất coi trọng, thật sự tiến hành kiểm tra.
Rất nhanh đã có kết qua rồi.
Tằng Lâm Xán chạy đến trước mặt mọi người nói:
- Sau khi bà lão trải qua kiểm tra, không có sao cả, chỉ có trầy xước một chút, đã điều trị xong rồi.
Diệp Trạch Đào đón lấy nhìn xem, sau khi hướng về bác sĩ hỏi thăm mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, mỉm cười với bà lão nói:
- Bà ơi, thật là xin lỗi, mọi người cũng là do sự không đúng của chúng con, bà để lại địa chỉ, hai ngày nữa chúng con sẽ qua nhà bà xin lỗi.
Bà lão mỉm cười nói:
- Lúc đầu tôi đã nói là không sao rồi, đồng chí này thật là không tệ, làm việc rất tận tâm!
Diệp Trạch Đào gởi lại một tấm danh thiếp cho bà lão nói:
- Đây là danh thiếp của con, nếu có việc gì mời bà điện thoại cho con.
Bà lão đón lấy danh thiếp của Diệp Trạch Đào liền đứng lên, cười nói:
- Con trai nhà chúng tôi nếu có thể theo câu học hỏi một chút cách làm người thì tốt rồi, tuy rằng cậu tuổi còn trẻ, làm việc thì lại rất lão luyện. Nếu cậu không ngại, thì chỉ giáo nhiều cho con trai của nhà chúng tôi thì tốt biết mấy.
Diệp Trạch Đào gật đầu nói:
- Anh Chu đối với bà rất quan tâm, có thể nhìn thấy được, anh ta cũng rất hiếu thuận.
Xoay người về phía Chu Lăng Tùng nói:
- Anh Chu, Sau này nếu có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.
Diệp Trạch Đào càng nghiêm túc hỏi thăm nơi ở của nhà Chu Lăng Tùng, lại lấy ra một cuốn sổ nhỏ ghi lại.
Chu Lăng Tùng nghe được lời nói của mẹ với Diệp Trạch Đào, mắt liền sáng lên, nếu thông qua việc này có thể kết giao với Diệp Trạch Đào, có lẽ vấn đề của mình đã được giải quyết rồi, vội nói:
- Cũng là do tôi không tốt, lần sau tôi nhất định đến tận nhà để xin lỗi cậu.
Khi đang nói chuyện, thấy một người vội vội vàng vàng đi vào, ở chỗ xa đã đối với Chu Lăng Tùng nói:
- Lão Chu, video theo dõi tôi đã làm xong rồi, cậu yên tâm, trách nhiệm tại người lái xe kia.
Nghe câu nói này, vẻ mặt của Chu Lăng Tùng liền biến sắc, liền tiến qua đó ngăn cản những người đó tiến qua đây.
Diệp Trạch Đào nhìn thấy bộ dáng như vậy của Chu Lăng Tùng, đương nhiên biết được suy nghĩ của anh ta. Tuy nhiên, nghĩ đến hoàn cảnh của bà lão, Diệp Trạch Đào vẫn quyết định sẽ giúp đỡ con trai của bà ta một chút, người tốt sẽ được báo ứng tốt thôi! Đây vẫn luôn là nguyên tắc làm việc của Diệp Trạch Đào.
- Đồng chí Trạch Đào, tìm một nơi nào đó chúng ta uống một ly đi?
Quế Đông Minh thật không dễ dàng mới có được mối quan hệ với Diệp Trạch Đào, liền nghĩ đến thiết lập mối quan hệ này, liền nhân cơ hội nói.
Lúc Diệp Trạch Đào muốn nói chuyện, nhìn thấy ở bên ngoài một trận rối loạn, nghe thấy tiếng khóc của người nào đó ở bên ngoài.
Vài người đều nghi ngờ nhìn qua đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.