Chương 22: Cơ hội cho tất cả mọi người
Hồng Mông Thụ
03/04/2013
Rõ ràng nhìn thấy Diệp Trạch Đào với mấy cậu thanh niên quan hệ không mấy hòa hảo. Vệ Vũ Hinh tìm một cái cớ để đưa Diệp Trạch Đào rời khỏi câu lạc bộ giải trí.
- Vốn muốn để mọi người giao lưu làm quen, không ngờ lại như thế này!
Vệ Vũ Hinh nói xin lỗi.
Diệp Trạch Đào than thở, nói:
- Con người này, vừa mới rời ghế nhà trường đã thay đổi tính nết rồi.
Từ sau khi biết Diệp Trạch Đào chỉ là một cán bộ xã, tình hình trong phòng liền thay đổi. Ba người thanh niên kia nửa muốn nửa không muốn trở thành một nhóm, gạt Diệp Trạch Đào sang một bên. Đối với việc này, Diệp Trạch Đào không suy nghĩ quá nhiều. Hắn cũng chưa từng nghĩ muốn có quá nhiều mối liên quan với ba người đó. Chỉ than thở vậy thôi.
- Tớ tin cậu là tốt nhất.
Vệ Vũ Hinh mỉm cười nhìn Diệp Trạch Đào.
Nhớ tới chuyện hắn thảo luận với cha con họ Giang, Diệp Trạch Đào liền nói lại chuyện đó với Vệ Vũ Hinh.
Nghe xong Diệp Trạch Đào nói, Vệ Vũ Hinh nói:
- Đây là một cơ hội, có lẽ bố tớ sẽ cảm thấy hứng thú. Cậu đợi một chút, tớ gọi điện hỏi ông ấy đã.
Không ngại Diệp Trạch Đào, Vệ Vũ Hinh lấy di động ra gọi.
Sau khi nói hết chuyện của Diệp Trạch Đào, liền thấy trong điện thoại Vệ Hùng Phi nói một hồi.
Dập máy, Vệ Vũ Hinh mỉm cười, nói:
- Bố tớ rất hứng thú với chuyện này, ông ấy nói chuyện này rất ổn! À, phải rồi! Hôm qua đã bắt đầu việc tuyên truyền rồi. Bây giờ trên mạng toàn là chủ đề xã Xuân Trúc, ở huyện cũng bắt đầu tuyên truyền rồi. Lần này bố tớ có lẽ phải sử dụng đến một lực lượng lớn. Ông ấy nói rồi, chuyện này đối với cậu mà nói thì sẽ đắc tội người khác. Ông nói bằng mọi giá không để cậu xen vào. Bây giờ nếu như có Đoàn thanh niên Tỉnh ủy chen vào, cậu lại nhúng tay vào nữa thì mới được.
Diệp Trạch Đào thở phào nhẹ nhõm. Hắn biết Vệ Hùng Phi là người từng trải, rất biết tính chuyện.
- Nếu như… Nếu như không làm được ở xã thì cậu trở lại tỉnh đi!
Vệ Vũ Hinh cẩn thận nói.
Cười cười, Diệp Trạch Đào nói:
- Tớ cảm thấy công việc ở xã khá là ý nghĩa!
Thở dài, Vệ Vũ Hinh biết Diệp Trạch Đào là người đã quyết định thế nào cũng không thay đổi, nên cũng không khuyên nữa.
Lái xe đưa Diệp Trạch Đào về chỗ ở, Vệ Vũ Hinh nói:
- Có chuyện gì xảy ra thì phải gọi điện cho tớ ngay đấy!
Ngồi trong xe nhìn theo bóng Diệp Trạch Đào, trong ánh mắt của Vệ Vũ Hinh có gì đó quyến luyến không muốn rời.
Hiểu cách nghĩ của Vệ Vũ Hinh, nhưng Diệp Trạch Đào bây giờ chẳng còn tâm trí nào. Công việc càng ngày càng nhiều. Vì chuyện của lũ trẻ cũng đã phải chạy đi chạy lại làm. Nhìn thì thấy được thành quả, bây giờ nhất định phải làm thật tốt chuyện này.
Hạ cửa kính xe xuống, Diệp Trạch Đào vẫy vẫy tay về phía cô.
Nghe tiếng động cơ xe, Diệp Trạch Đào thở dài. Thật ra mà nói, trong lòng Diệp Trạch Đào cũng có ít nhiều suy nghĩ. Hắn là một người kiêu ngạo. Nếu như không làm bộ như vậy, hắn nhất thời cũng vẫn không nghĩ rằng chuyện này lại tốn nhiều tâm sức như vậy.
Tắm táp sạch sẽ xong, hắn tính toán cẩn thận chuyện lên tỉnh lần này. Lại nghĩ đến chuyện đang triển khai việc tuyên truyền của xã Xuân Trúc, Diệp Trạch Đào biết mình phải làm điều gì đó mới phải lẽ.
Từ khi Cao Chấn Sơn về xã đến này, mình toàn là dựa thế gã. Bây giờ không nắm bắt lấy thứ gì thực tế một chút, không chừng sẽ làm phật lòng Cao Chấn Sơn mất.
Nghĩ đến lần trước Cao Chấn Sơn đặc biệt dặn dò mình, có chuyện gì đều có thể trực tiếp gọi điện cho gã. Diệp Trạch Đào liền lấy điện thoại ra gọi cho Cao Chấn Sơn.
Diệp Trạch Đào không hề biết rằng tâm tính Cao Chấn Sơn bây giờ cực kì không tốt. Trên mạng đột nhiên tràn lan rất nhiều tấm hình về vấn đề của xã Xuân Trúc. Dường như chỉ sau một đêm, xã Xuân Trúc trở thành tiêu điểm quan tâm của người dân toàn quốc. Điều đó làm gã – một Bí thư Huyện ủy bị động. Hôm nay Bí thư Thành ủy đặc biệt gọi điện đến chửi gã một trận. Là thân tín của Chủ tịch Thành phố, Cao Chấn Sơn thật sự rất khổ sở. Bí thư Thành ủy muốn đá cho mình một cái chăng?
Hôm nay Cao Chấn Sơn cũng không hề đi đâu. Tất cả những lịch trình định sẵn đều bị hủy, chỉ muốn ngồi đó phân tích chuyện này.
Cao Chấn Sơn đương nhiên sẽ nghĩ đến Diệp Trạch Đào đầu tiên. Xã Xuân Trúc bình thường vốn chẳng hề có chuyện gì, chẳng lẽ tất cả đều là thằng ranh Diệp Trạch Đào làm ra?
Đang suy nghĩ thì Diệp Trạch Đào gọi điện tới.
Đang có chuyện muốn nói với Diệp Trạch Đào, Cao Chấn Sơn tỏ vẻ nhà quan, dằn giọng nói:
- Tiểu Diệp này, việc trường học của xã Xuân Trúc đang như mớ bong bong. Sao hôm nay tôi nghe nói cậu xin nghỉ phép?
- Bí thư Cao, là thế này. Tôi mới lên tỉnh, có hai chuyện cần xin chỉ thị của Bí thư Cao.
Trong lòng Diệp Trạch Đào cũng biết rõ mình và Cao Chấn Sơn có sự chênh lệch rất lớn. Có muốn xin chỉ thị cũng không tới lượt hắn xin chỉ thị của Cao Chấn Sơn.
Tuy nhiên, Diệp Trạch Đào cũng biết, chỉ cần nói lên tỉnh là Cao Chấn Sơn chắc chắn phải coi trọng.
Quả nhiên, Cao Chấn Sơn ở đầu dây bên kia trầm tư một hồi mới nói:
- Cậu nói đi!
- Bí thư Cao, là như thế này. Tôi nghe được một tin, nói rằng Bí thư Thành ủy của chúng ta có khả năng gặp chuyện không may. Ở tỉnh cho rằng bộ máy của thành phố có sức chiến đấu không tốt!
- Cái gì?
Cao Chấn Sơn không ngờ Diệp Trạch Đào sẽ nói những chuyện như vậy, giật mình đến mức nói lớn lên.
Tin tức này làm người ta quá giật mình! Bộ máy thành phố mặc dù có sự đấu đá âm thầm, những cũng không đến mức một mất một còn. Diệp Trạch Đào làm thế nào lại nghe được tin Bí thư sẽ gặp chuyện. Cái tin này thật sự rất nghiêm trọng!
Giọng chùng xuống, Cao Chấn Sơn nói:
- Tiểu Diệp này, cậu vẫn chỉ là một cán bộ. Làm thế nào có thể nói ra chuyện hoang đường như vậy. Một người đảng viên nhất định phải nói lời của Đảng. Không nên đi phao tin đồn nhảm, quyết không thể làm chuyện như vậy được.
Trên mặt Diệp Trạch Đào hiện ra nụ cười. Lúc gọi điện thoại, hắn biết Cao Chấn Sơn nhất định sẽ nói như vậy. Mặc dù biết rõ Cao Chấn Sơn sẽ nói vậy, hắn vẫn báo tin lên cho gã.
- Bí thư Cao, ngài phê bình rất đúng. Là tôi sai rồi! Sau này sẽ không nói linh tinh nữa! Sau khi nghe được chuyện đó tôi liền báo cáo cho ngài đầu tiên, tôi đã không nghĩ được nhiều như vậy.
Cao Chấn Sơn sửng sốt lắm. Nếu như tin tức đó là thật, thì đó là chuyện lớn có liên quan đến toàn thành phố. Nếu như Diệp Trạch Đào thật sự có cách nào đó biết được tin tức mà người ngoài không biết được, đối với gã thì hắn quá hữu dụng luôn. Nghĩ đến xe của Ủy ban nhân dân tỉnh, Cao Chấn Sơn lại nhớ đến tình hình của Diệp Trạch Đào. Cảm thấy tên Diệp Trạch Đào này không phải là kẻ ăn nói tùy tiện. Chuyện này chỉ có một nguồn tin thôi. Chắc chắn là nghe được từ nơi đó, người đó rồi. Không dọa hắn nữa. Nếu không sau này hắn không nói cho mình tin tức nữa, như thế thì đúng là tổn thất quá lớn.
Bình tĩnh lại, Cao Chấn Sơn nói chậm:
- Đương nhiên rồi! Làm đảng viên, báo cáo tình hình cho tổ chức thì được. Có chuyện gì đều có thể báo cáo lên tổ chức. Điều đó thể hiện rằng cậu rất coi trọng kỉ luật tổ chức mà!
- Bí thư Cao, tôi nghe nói phóng viên ở tỉnh đến huyện chúng ta để âm thầm điều tra. Thu thập được không ít chuyện nghèo khó của huyện ta, để cho mọi người biết được mặt thật trong chuyện của xã Xuân Trúc. Hai ngày nay tôi ở tỉnh tiến hành vài hoạt động. Tôi định hoạt động một chút, anh thấy thế nào?
Diệp Trạch Đào liền đem chuyện mấy thương nhân, công ty Phương Thảo Địa quyên tiền xây dựng trường, Đoàn thanh niên Tỉnh ủy thực hiện chương trình “Trời đông ấm áp” … một loạt các hoạt động nói với Cao Chấn Sơn.
Nói tới đây, Diệp Trạch Đào nói:
- Bí thư Cao, ngày mai tôi mời Phó bí thư Đoàn thanh niên Tỉnh ủy đến để báo cáo chuyện này. Nếu như Đoàn thanh niên Tỉnh ủy dẫn dắt chuyện này, có lẽ có thể đủ để tiến hành thu hút bên ngoài.
Cao Chấn Sơn cầm điện thoại nghe một lúc lâu nhưng vẫn không có phản ứng gì.
Thằng ranh Diệp Trạch Đào này có thể làm loạn lên thế này á?
Qua chuyện này, trong lòng Cao Chấn Sơn lại bước thêm một bước xác định được rằng Diệp Trạch Đào có mối quan hệ ở tỉnh. Nếu không có quan hệ, sao trong thời gian ngắn như vậy hắn lại có thể làm được nhiều việc như vậy.
Mặc dù chuyện trên mạng kia Cao Chấn Sơn vẫn nghi là Diệp Trạch Đào làm, nhưng đây cũng là một cơ hội tốt. Nếu như thực hiện thật tốt, huyện cũng có thể khôi phục được hình tượng.
Điều làm Cao Chấn Sơn ngạc nhiên nhất vẫn là Bí thư Thành ủy sẽ xảy ra chuyện cũng bị Diệp Trạch Đào biết được.
Suy tính thiệt hơn một lúc, Cao Chấn Sơn biết nếu như xét trên góc độ tích cực của chuyện tuyên truyền, đối với sự phát triển của huyện nghèo là có lợi. Ít nhất nếu như việc này được thực hiện thật tốt, cũng sẽ có được hình ảnh đẹp về huyện.
- Ừ. Tiểu Diệp này, thanh niên thì phải có tinh thần dám nghĩ dám làm. Cậu có thể trong một khoảng thời gian ngắn như vậy làm được rất nhiều việc. Điều đó đủ để nói lên được tổ chức giao cho cậu vị trí hiện tại là rất chính xác. Chuyện này cậu có thể mạnh tay mà làm. Đến lúc đó chúng ta ở huyện cũng sẽ phối hợp hơn nữa, phải tạo được thanh thế. Cậu hãy làm cho nhân dân cả nước thấy được một huyện Thảo Hải chân thật đi!
- Bí thư Cao, tôi nghe anh! Có tình hình gì mới tôi sẽ báo cáo với anh đầu tiên!
Diệp Trạch Đào thật thà nói.
- Ừ. Tốt lắm! Tiểu Diệp à, làm tốt đấy!
Cao Chấn Sơn dập máy xong, trong lòng giống như bị mèo cào vậy. Gã để ý nhất là những gì Diệp Trạch Đào nói về Bí thư Thành ủy có thể sẽ xảy ra chuyện.
Nghĩ một lúc lâu, Cao Chấn Sơn nhấc ống nghe lên, rất nhanh đã nối máy đến Chủ tịch thành phố Địch Mãnh.
Lần này Cao Chấn Sơn không nói trực tiếp, mà chỉ nói với Địch Mãnh thế này:
- Bí thư Địch, có một chuyện thế này. Huyện chúng tôi có một cậu thanh niên. Ừ! Tên là Diệp Trạch Đào. Hắn có vài mối quan hệ ở tỉnh. Hôm nay đặc biệt gọi điện thoại cho tôi, nói hắn nhờ vào quen biết mà biết được tin. Nói là… tôi cũng biết độ tin cậy của chuyện này không cao. Nhưng nghe được tin như thế này, tôi vẫn muốn báo cáo lên tổ chức.
Địch Mãnh thực ra vừa mới nhận được điện thoại của cấp trên, đang nghĩ đến chuyện này. Bây giờ nghe được báo cáo của Cao Chấn Sơn, trong lòng có vài phần khen ngợi Cao Chấn Sơn. Cánh tay này của gã vẫn là trung thành nhất. Thái độ rất chắc chắn, có thể báo cáo một chuyện như thế này, chứng tỏ được sự trung thành của gã.
Trong lòng rất vui, nhưng Địch Mãnh vẫn nghiêm túc nói:
- Chấn Sơn à, chuyện không ảnh hưởng đến mình thì chớ đi loan truyền lung tung. Các đồng chí trẻ tuổi không hiểu chuyện, các cậu không thể không hiểu chuyện như thế được. Cho dù thành phố có xảy ra chuyện gì, các cậu đều phải tin tưởng vào tổ chức.
Câu nói sâu xa của Địch Mãnh, Cao Chấn Sơn đều hiểu được. Trong giọng điệu của Địch Mãnh cũng thể hiện vài phần tán thưởng gã. Ý thì có vẻ như đang phê bình, gã cũng biết kiểu phê bình đó không cần phải để tâm.
Đây đúng là một cách thể hiện sự trung thành!
Ở tỉnh sẽ phái từ bên ngoài đến một bí thư mới!
Đây chỉ là suy nghĩ trong lòng của Cao Chấn Sơn và Địch Mãnh.
Cao Chấn Sơn biết chỉ cần Địch Mãnh không ngã xuống, bản thân gã nhất định sẽ không bị quật ngã. Địch Mãnh lại không nghĩ như vậy. Điều gã quan tâm nhất là chuyện Bí thư xảy ra chuyện và vấn đề tiền đồ của gã. Theo tin tức được đưa đến có thể biết được rằng, ở tỉnh cố tình phái bí thư bên ngoài đến. Xem ra bản thân gã cũng phải tăng cường hoạt động mới được!
Trong đầu Địch Mãnh lần đầu tiên ghi nhớ cái tên Diệp Trạch Đào.
Nhận được điện thoại, tảng đá đang đè nặng trong lòng Cao Chấn Sơn như được chuyển đi. Bí thư Thành ủy vẫn không vừa mắt với gã. Bây giờ thì tốt rồi. Tảng đá lớn nhất đã được chuyển đi rồi!
Trên mặt tươi cười, Cao Chấn Sơn cảm thấy mình coi trọng Diệp Trạch Đào là rất chính xác.
- Vốn muốn để mọi người giao lưu làm quen, không ngờ lại như thế này!
Vệ Vũ Hinh nói xin lỗi.
Diệp Trạch Đào than thở, nói:
- Con người này, vừa mới rời ghế nhà trường đã thay đổi tính nết rồi.
Từ sau khi biết Diệp Trạch Đào chỉ là một cán bộ xã, tình hình trong phòng liền thay đổi. Ba người thanh niên kia nửa muốn nửa không muốn trở thành một nhóm, gạt Diệp Trạch Đào sang một bên. Đối với việc này, Diệp Trạch Đào không suy nghĩ quá nhiều. Hắn cũng chưa từng nghĩ muốn có quá nhiều mối liên quan với ba người đó. Chỉ than thở vậy thôi.
- Tớ tin cậu là tốt nhất.
Vệ Vũ Hinh mỉm cười nhìn Diệp Trạch Đào.
Nhớ tới chuyện hắn thảo luận với cha con họ Giang, Diệp Trạch Đào liền nói lại chuyện đó với Vệ Vũ Hinh.
Nghe xong Diệp Trạch Đào nói, Vệ Vũ Hinh nói:
- Đây là một cơ hội, có lẽ bố tớ sẽ cảm thấy hứng thú. Cậu đợi một chút, tớ gọi điện hỏi ông ấy đã.
Không ngại Diệp Trạch Đào, Vệ Vũ Hinh lấy di động ra gọi.
Sau khi nói hết chuyện của Diệp Trạch Đào, liền thấy trong điện thoại Vệ Hùng Phi nói một hồi.
Dập máy, Vệ Vũ Hinh mỉm cười, nói:
- Bố tớ rất hứng thú với chuyện này, ông ấy nói chuyện này rất ổn! À, phải rồi! Hôm qua đã bắt đầu việc tuyên truyền rồi. Bây giờ trên mạng toàn là chủ đề xã Xuân Trúc, ở huyện cũng bắt đầu tuyên truyền rồi. Lần này bố tớ có lẽ phải sử dụng đến một lực lượng lớn. Ông ấy nói rồi, chuyện này đối với cậu mà nói thì sẽ đắc tội người khác. Ông nói bằng mọi giá không để cậu xen vào. Bây giờ nếu như có Đoàn thanh niên Tỉnh ủy chen vào, cậu lại nhúng tay vào nữa thì mới được.
Diệp Trạch Đào thở phào nhẹ nhõm. Hắn biết Vệ Hùng Phi là người từng trải, rất biết tính chuyện.
- Nếu như… Nếu như không làm được ở xã thì cậu trở lại tỉnh đi!
Vệ Vũ Hinh cẩn thận nói.
Cười cười, Diệp Trạch Đào nói:
- Tớ cảm thấy công việc ở xã khá là ý nghĩa!
Thở dài, Vệ Vũ Hinh biết Diệp Trạch Đào là người đã quyết định thế nào cũng không thay đổi, nên cũng không khuyên nữa.
Lái xe đưa Diệp Trạch Đào về chỗ ở, Vệ Vũ Hinh nói:
- Có chuyện gì xảy ra thì phải gọi điện cho tớ ngay đấy!
Ngồi trong xe nhìn theo bóng Diệp Trạch Đào, trong ánh mắt của Vệ Vũ Hinh có gì đó quyến luyến không muốn rời.
Hiểu cách nghĩ của Vệ Vũ Hinh, nhưng Diệp Trạch Đào bây giờ chẳng còn tâm trí nào. Công việc càng ngày càng nhiều. Vì chuyện của lũ trẻ cũng đã phải chạy đi chạy lại làm. Nhìn thì thấy được thành quả, bây giờ nhất định phải làm thật tốt chuyện này.
Hạ cửa kính xe xuống, Diệp Trạch Đào vẫy vẫy tay về phía cô.
Nghe tiếng động cơ xe, Diệp Trạch Đào thở dài. Thật ra mà nói, trong lòng Diệp Trạch Đào cũng có ít nhiều suy nghĩ. Hắn là một người kiêu ngạo. Nếu như không làm bộ như vậy, hắn nhất thời cũng vẫn không nghĩ rằng chuyện này lại tốn nhiều tâm sức như vậy.
Tắm táp sạch sẽ xong, hắn tính toán cẩn thận chuyện lên tỉnh lần này. Lại nghĩ đến chuyện đang triển khai việc tuyên truyền của xã Xuân Trúc, Diệp Trạch Đào biết mình phải làm điều gì đó mới phải lẽ.
Từ khi Cao Chấn Sơn về xã đến này, mình toàn là dựa thế gã. Bây giờ không nắm bắt lấy thứ gì thực tế một chút, không chừng sẽ làm phật lòng Cao Chấn Sơn mất.
Nghĩ đến lần trước Cao Chấn Sơn đặc biệt dặn dò mình, có chuyện gì đều có thể trực tiếp gọi điện cho gã. Diệp Trạch Đào liền lấy điện thoại ra gọi cho Cao Chấn Sơn.
Diệp Trạch Đào không hề biết rằng tâm tính Cao Chấn Sơn bây giờ cực kì không tốt. Trên mạng đột nhiên tràn lan rất nhiều tấm hình về vấn đề của xã Xuân Trúc. Dường như chỉ sau một đêm, xã Xuân Trúc trở thành tiêu điểm quan tâm của người dân toàn quốc. Điều đó làm gã – một Bí thư Huyện ủy bị động. Hôm nay Bí thư Thành ủy đặc biệt gọi điện đến chửi gã một trận. Là thân tín của Chủ tịch Thành phố, Cao Chấn Sơn thật sự rất khổ sở. Bí thư Thành ủy muốn đá cho mình một cái chăng?
Hôm nay Cao Chấn Sơn cũng không hề đi đâu. Tất cả những lịch trình định sẵn đều bị hủy, chỉ muốn ngồi đó phân tích chuyện này.
Cao Chấn Sơn đương nhiên sẽ nghĩ đến Diệp Trạch Đào đầu tiên. Xã Xuân Trúc bình thường vốn chẳng hề có chuyện gì, chẳng lẽ tất cả đều là thằng ranh Diệp Trạch Đào làm ra?
Đang suy nghĩ thì Diệp Trạch Đào gọi điện tới.
Đang có chuyện muốn nói với Diệp Trạch Đào, Cao Chấn Sơn tỏ vẻ nhà quan, dằn giọng nói:
- Tiểu Diệp này, việc trường học của xã Xuân Trúc đang như mớ bong bong. Sao hôm nay tôi nghe nói cậu xin nghỉ phép?
- Bí thư Cao, là thế này. Tôi mới lên tỉnh, có hai chuyện cần xin chỉ thị của Bí thư Cao.
Trong lòng Diệp Trạch Đào cũng biết rõ mình và Cao Chấn Sơn có sự chênh lệch rất lớn. Có muốn xin chỉ thị cũng không tới lượt hắn xin chỉ thị của Cao Chấn Sơn.
Tuy nhiên, Diệp Trạch Đào cũng biết, chỉ cần nói lên tỉnh là Cao Chấn Sơn chắc chắn phải coi trọng.
Quả nhiên, Cao Chấn Sơn ở đầu dây bên kia trầm tư một hồi mới nói:
- Cậu nói đi!
- Bí thư Cao, là như thế này. Tôi nghe được một tin, nói rằng Bí thư Thành ủy của chúng ta có khả năng gặp chuyện không may. Ở tỉnh cho rằng bộ máy của thành phố có sức chiến đấu không tốt!
- Cái gì?
Cao Chấn Sơn không ngờ Diệp Trạch Đào sẽ nói những chuyện như vậy, giật mình đến mức nói lớn lên.
Tin tức này làm người ta quá giật mình! Bộ máy thành phố mặc dù có sự đấu đá âm thầm, những cũng không đến mức một mất một còn. Diệp Trạch Đào làm thế nào lại nghe được tin Bí thư sẽ gặp chuyện. Cái tin này thật sự rất nghiêm trọng!
Giọng chùng xuống, Cao Chấn Sơn nói:
- Tiểu Diệp này, cậu vẫn chỉ là một cán bộ. Làm thế nào có thể nói ra chuyện hoang đường như vậy. Một người đảng viên nhất định phải nói lời của Đảng. Không nên đi phao tin đồn nhảm, quyết không thể làm chuyện như vậy được.
Trên mặt Diệp Trạch Đào hiện ra nụ cười. Lúc gọi điện thoại, hắn biết Cao Chấn Sơn nhất định sẽ nói như vậy. Mặc dù biết rõ Cao Chấn Sơn sẽ nói vậy, hắn vẫn báo tin lên cho gã.
- Bí thư Cao, ngài phê bình rất đúng. Là tôi sai rồi! Sau này sẽ không nói linh tinh nữa! Sau khi nghe được chuyện đó tôi liền báo cáo cho ngài đầu tiên, tôi đã không nghĩ được nhiều như vậy.
Cao Chấn Sơn sửng sốt lắm. Nếu như tin tức đó là thật, thì đó là chuyện lớn có liên quan đến toàn thành phố. Nếu như Diệp Trạch Đào thật sự có cách nào đó biết được tin tức mà người ngoài không biết được, đối với gã thì hắn quá hữu dụng luôn. Nghĩ đến xe của Ủy ban nhân dân tỉnh, Cao Chấn Sơn lại nhớ đến tình hình của Diệp Trạch Đào. Cảm thấy tên Diệp Trạch Đào này không phải là kẻ ăn nói tùy tiện. Chuyện này chỉ có một nguồn tin thôi. Chắc chắn là nghe được từ nơi đó, người đó rồi. Không dọa hắn nữa. Nếu không sau này hắn không nói cho mình tin tức nữa, như thế thì đúng là tổn thất quá lớn.
Bình tĩnh lại, Cao Chấn Sơn nói chậm:
- Đương nhiên rồi! Làm đảng viên, báo cáo tình hình cho tổ chức thì được. Có chuyện gì đều có thể báo cáo lên tổ chức. Điều đó thể hiện rằng cậu rất coi trọng kỉ luật tổ chức mà!
- Bí thư Cao, tôi nghe nói phóng viên ở tỉnh đến huyện chúng ta để âm thầm điều tra. Thu thập được không ít chuyện nghèo khó của huyện ta, để cho mọi người biết được mặt thật trong chuyện của xã Xuân Trúc. Hai ngày nay tôi ở tỉnh tiến hành vài hoạt động. Tôi định hoạt động một chút, anh thấy thế nào?
Diệp Trạch Đào liền đem chuyện mấy thương nhân, công ty Phương Thảo Địa quyên tiền xây dựng trường, Đoàn thanh niên Tỉnh ủy thực hiện chương trình “Trời đông ấm áp” … một loạt các hoạt động nói với Cao Chấn Sơn.
Nói tới đây, Diệp Trạch Đào nói:
- Bí thư Cao, ngày mai tôi mời Phó bí thư Đoàn thanh niên Tỉnh ủy đến để báo cáo chuyện này. Nếu như Đoàn thanh niên Tỉnh ủy dẫn dắt chuyện này, có lẽ có thể đủ để tiến hành thu hút bên ngoài.
Cao Chấn Sơn cầm điện thoại nghe một lúc lâu nhưng vẫn không có phản ứng gì.
Thằng ranh Diệp Trạch Đào này có thể làm loạn lên thế này á?
Qua chuyện này, trong lòng Cao Chấn Sơn lại bước thêm một bước xác định được rằng Diệp Trạch Đào có mối quan hệ ở tỉnh. Nếu không có quan hệ, sao trong thời gian ngắn như vậy hắn lại có thể làm được nhiều việc như vậy.
Mặc dù chuyện trên mạng kia Cao Chấn Sơn vẫn nghi là Diệp Trạch Đào làm, nhưng đây cũng là một cơ hội tốt. Nếu như thực hiện thật tốt, huyện cũng có thể khôi phục được hình tượng.
Điều làm Cao Chấn Sơn ngạc nhiên nhất vẫn là Bí thư Thành ủy sẽ xảy ra chuyện cũng bị Diệp Trạch Đào biết được.
Suy tính thiệt hơn một lúc, Cao Chấn Sơn biết nếu như xét trên góc độ tích cực của chuyện tuyên truyền, đối với sự phát triển của huyện nghèo là có lợi. Ít nhất nếu như việc này được thực hiện thật tốt, cũng sẽ có được hình ảnh đẹp về huyện.
- Ừ. Tiểu Diệp này, thanh niên thì phải có tinh thần dám nghĩ dám làm. Cậu có thể trong một khoảng thời gian ngắn như vậy làm được rất nhiều việc. Điều đó đủ để nói lên được tổ chức giao cho cậu vị trí hiện tại là rất chính xác. Chuyện này cậu có thể mạnh tay mà làm. Đến lúc đó chúng ta ở huyện cũng sẽ phối hợp hơn nữa, phải tạo được thanh thế. Cậu hãy làm cho nhân dân cả nước thấy được một huyện Thảo Hải chân thật đi!
- Bí thư Cao, tôi nghe anh! Có tình hình gì mới tôi sẽ báo cáo với anh đầu tiên!
Diệp Trạch Đào thật thà nói.
- Ừ. Tốt lắm! Tiểu Diệp à, làm tốt đấy!
Cao Chấn Sơn dập máy xong, trong lòng giống như bị mèo cào vậy. Gã để ý nhất là những gì Diệp Trạch Đào nói về Bí thư Thành ủy có thể sẽ xảy ra chuyện.
Nghĩ một lúc lâu, Cao Chấn Sơn nhấc ống nghe lên, rất nhanh đã nối máy đến Chủ tịch thành phố Địch Mãnh.
Lần này Cao Chấn Sơn không nói trực tiếp, mà chỉ nói với Địch Mãnh thế này:
- Bí thư Địch, có một chuyện thế này. Huyện chúng tôi có một cậu thanh niên. Ừ! Tên là Diệp Trạch Đào. Hắn có vài mối quan hệ ở tỉnh. Hôm nay đặc biệt gọi điện thoại cho tôi, nói hắn nhờ vào quen biết mà biết được tin. Nói là… tôi cũng biết độ tin cậy của chuyện này không cao. Nhưng nghe được tin như thế này, tôi vẫn muốn báo cáo lên tổ chức.
Địch Mãnh thực ra vừa mới nhận được điện thoại của cấp trên, đang nghĩ đến chuyện này. Bây giờ nghe được báo cáo của Cao Chấn Sơn, trong lòng có vài phần khen ngợi Cao Chấn Sơn. Cánh tay này của gã vẫn là trung thành nhất. Thái độ rất chắc chắn, có thể báo cáo một chuyện như thế này, chứng tỏ được sự trung thành của gã.
Trong lòng rất vui, nhưng Địch Mãnh vẫn nghiêm túc nói:
- Chấn Sơn à, chuyện không ảnh hưởng đến mình thì chớ đi loan truyền lung tung. Các đồng chí trẻ tuổi không hiểu chuyện, các cậu không thể không hiểu chuyện như thế được. Cho dù thành phố có xảy ra chuyện gì, các cậu đều phải tin tưởng vào tổ chức.
Câu nói sâu xa của Địch Mãnh, Cao Chấn Sơn đều hiểu được. Trong giọng điệu của Địch Mãnh cũng thể hiện vài phần tán thưởng gã. Ý thì có vẻ như đang phê bình, gã cũng biết kiểu phê bình đó không cần phải để tâm.
Đây đúng là một cách thể hiện sự trung thành!
Ở tỉnh sẽ phái từ bên ngoài đến một bí thư mới!
Đây chỉ là suy nghĩ trong lòng của Cao Chấn Sơn và Địch Mãnh.
Cao Chấn Sơn biết chỉ cần Địch Mãnh không ngã xuống, bản thân gã nhất định sẽ không bị quật ngã. Địch Mãnh lại không nghĩ như vậy. Điều gã quan tâm nhất là chuyện Bí thư xảy ra chuyện và vấn đề tiền đồ của gã. Theo tin tức được đưa đến có thể biết được rằng, ở tỉnh cố tình phái bí thư bên ngoài đến. Xem ra bản thân gã cũng phải tăng cường hoạt động mới được!
Trong đầu Địch Mãnh lần đầu tiên ghi nhớ cái tên Diệp Trạch Đào.
Nhận được điện thoại, tảng đá đang đè nặng trong lòng Cao Chấn Sơn như được chuyển đi. Bí thư Thành ủy vẫn không vừa mắt với gã. Bây giờ thì tốt rồi. Tảng đá lớn nhất đã được chuyển đi rồi!
Trên mặt tươi cười, Cao Chấn Sơn cảm thấy mình coi trọng Diệp Trạch Đào là rất chính xác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.