Chương 295: Có thể phản công rồi
Hồng Mông Thụ
03/04/2013
Nhìn thấy nội dung dự án của trung tâm xe hơi đã được khởi công xây dựng tại khu công nghiệp của xã Xuân Trúc, Diệp Trạch Đào rất là vui mừng. Sau một tháng yên lặng, dự án xây dựng nhà máy chế tạo xe hơi cỡ lớn do nhà máy chế tạo xe hơi lớn nhất Trung Hoa cùng với nhà máy chế tạo xe hơi của Đức hợp tác đầu tư cuối cùng đã tiến hành nghi thức ký kết. Bây giờ đã bắt đầu xây dựng rồi. Nhà máy chế tạo xe hơi của Đức là tên của một doanh nghiệp mới hợp tác. Đây là dự án hợp tác xe hơi trong và ngoài nước có mức đầu tư lớn nhất trong nước những năm gần đây với vốn đăng ký 800 triệu. Vốn góp giai đoạn đầu của mỗi bên là 100 triệu. Hạng mục hợp tác đầu tư lần này nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ của chính phủ hai nước Trung Quốc và nước Đức.
Nghe lời giới thiệu của người dẫn chương trình, Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy xúc động. Không chỉ nói là nhà họ Tôn mà bên nước Đức cũng rất xem trong dự án hợp tác lần này. Việc này không chỉ đơn thuần là công lao của nhà họ Tôn, mà nói rõ được trong việc này nước Đức cũng đã rất quyết tâm. Nhà họ Tôn chỉ là có công trong việc đưa dự án này vào xã Xuân Trúc mà thôi.
Có được một dự án như thế này, từ Trung ương cho đến tỉnh đối với sự phát triển của Thảo Hải cũng có sự quan tâm sâu sắc hơn. Việc này có tác dụng rất lớn đối với sự phát triển kinh tế của huyện Thảo Hải.
Tình hình cụ thể Diệp Trạch Đào không muốn tìm hiểu tới nữa. Dự án này rốt cuộc cũng đã được ký kết. Đó là việc đã chắc như đinh đóng cột. Có sự tồn tại của công ty nước Đức, thì sẽ không có bất cứ sự thay đổi nào.
Dự án lớn như thế đó, không ai dám đem chuyện đó ra mà đùa giỡn.
Diệp Trạch Đào lẩm bẩm:
- Đến lúc phải ra tay rồi!
Lấy cuốn sổ tay của tên Tôn Cương đó ra, bỏ vào trong một cái túi đen, Diệp Trạch Đào đi về phía nhà của ông Điền.
Đối với việc này để cho người khác xử lý hắn không yên tâm, phải nghe một chút ý kiến của ông Điền mới được. Việc này nếu không gây nên thì thôi mà nếu đã gây ra thì có thể là sẽ rất nguy hiểm.
Ngồi vào xe, Diệp Trạch Đào tự lái xe đi về phía nhà ông Điền.
Đi được nửa đường Diệp Trạch Đào nhận được điện thoại của Trần Tỏa Nguyên.
Kiếm một chỗ để đậu xe, Diệp Trạch Đào nghe điện thoại, Trần Tỏa Nguyên có chút lo lắng nói:
- Chủ tịch huyện Diệp, dự án xe hơi đã khởi công rồi. Tôn Cương kêu gọi rất nhiều người tụ họp lại, trông rất là kiêu căng!
Gần đây không chỉ là người trong hệ của Diệp Trạch Đào mà các nhóm người khác cũng bị Tôn Cương đả kích rất gay gắt. Nghĩ tới Tôn Cương có một lực lượng hùng hậu, mọi người đều không dám đắc tội với gã ta. Cũng vì việc đó mà làm cho cả huyện không ái dám đối đầu với Tôn Cương.
Trần Tỏa Nguyên buồn rầu nói:
- Chủ tịch huyện Diệp, anh phải quay về ổn định lại mới được!
- Có sự tình gì mới sao?
Diệp Trạch Đào nghe và hiểu được, ngày tháng của bọn Trần Tỏa Nguyên khó mà qua đây.
- Chủ tịch huyện, có một vài người đều chịu không nổi rồi!
- Được rồi, ông Trần này, có một số chuyện đừng nên quá biểu hiện ngu muội như vậy!
Đương nhiên Diệp Trạch Đào sẽ không nói cho Trần Tỏa Nguyên biết là hắn đã bắt đầu ra tay rồi.
Trần Tỏa Nguyên thở dài nói:
- Chủ tịch huyện, cậu yên tâm, Trần Tỏa Nguyên tôi đây cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa cũng sẽ đứng về phía cậu!
Lúc này đây hắn vẫn còn bày tỏ thái độ, Diệp Trạch Đào thầm gật đầu. Tên Trần Tỏa Nguyên này là một người rất khá. Diệp Trạch Đào còn biết được một chuyện. Tôn Cang không biết là thông minh hay là có được sự chỉ dẫn của Tôn Tường Quân, gã cũng đang tiến hành lôi kéo Trần Tỏa Nguyên. Kết quả thì không lôi kéo được ông ta. Có thể làm được việc này thì tên Trần Tỏa Nguyên này đã trở thành một người có thể dùng được.
Chính trong lúc Diệp Trạch Đào cùng Trần Tỏa Nguyên nói chuyện điện thoại thì lúc này Ôn Phương đang ngồi đối mặt với Tôn Cương trong văn phòng làm việc của Tôn Cương
Tôn Cương nhìn lướt qua người của Ôn Phương một hồi.
Trong ánh mắt Của Tôn Cương lộ ra vẻ ham muốn cực độ.
- Ôn Phương, nếu đã đến giờ mà em còn như vậy thì anh không thể không nghi ngờ thành ý của em!
Tôn Cương đã không còn nhẫn nại được nữa, nhìn chằm chằm vào Ôn Phương, trầm giọng nói thế.
Trong lòng của cô ta rất là hỗn loạn. Cô ta biết rõ bản thân mình dùng biện pháp này nhiều lần để ngăn cản Tôn Cương tiến gần cô ta. Bây giờ Tôn Cương đã không còn lòng nhẫn nại nữa hôm nay gã ta muốn xem thái độ của mình.
Chẳng lẽ thật sự phải cùng hắn làm chuyện như thế một lần sao?
Ý nghĩ này không chỉ một lần xuất hiện trong đầu của cô ta. Thật ra bản thân đã không còn là thiếu nữ nữa cho dù là cùng với Tôn Cương làm chuyện đó một lần đi nữa cũng chẳng có tổn hại gì cả. Còn có thể tiếp tục giữ được mối quan hệ này. Nhưng mỗi khi nghĩ tới ý nghĩ này, thì Ôn Phương lại biết nếu như bản thân thật sự làm chuyện như thế mà Diệp Trạch Đào biết được thì chắc chắn sẽ mãi mãi không thể với hắn có bất cứ sự phát triển nào nữa.
Có được việc ký kết của dự án nhà máy xe hơi, việc này làm cho thế lực Của Tôn Cương phát triển đến đỉnh cao vượt trội. Đối mặt với cục diện như thế Tôn Cương đã trừng phạt hai người rồi. Gọi mình tới văn phòng của gã ta, tức là đừng nói đến chuyện mập mờ gì nữa.
Tôn Cương nói ra lời nói như thế đó, cứ vậy mà nhìn chằm chằm vào Ôn Phương. Trong khoảng thời gian này Tôn Cương sống rất thoải mái. Có vài cô vợ nhỏ bị cậu ta dùng quyền lực để đánh đòn tâm lý. Đối với Ôn Phương gã ta đã quyết định dùng quyền lực để ép buộc cô ta.
Ôn Phương muốn cứu vãn tình thế nói:
- Việc này để tôi suy nghĩ đã.
Tôn Cương trầm giọng nói:
- Ba ngày, nếu như ba ngày đó mà em vẫn có thái độ như thế thì em tự liệu hậu quả đi!
Từ trong văn phòng của Tôn Cương bước ra, Ôn Phương ngồi vào trong xe cả buổi trời cũng không chạy xe đi. Bây giờ Tôn Cương đã ra kỳ hạn cuối cùng rồi, bản thân biết làm sao đây chứ?
Ý nghĩ phục tùng Tôn Cương một lần và từ chối gã ta không ngừng đấu tranh tư tưởng trong cô.
Với tình hình bây giờ của Tôn Cương, huyện Thảo Hải hoàn toàn chính là địa bàn của gã, đã đến lúc bản thân mình bắt buộc phải có thái độ rồi.
Ngồi được một hồi lâu, cuối cùng Ôn Phương đã quyết định lấy điện thoại ra và gọi cho Tôn Cương. Cô ta nói với gã:
- Chủ tịch huyện Tôn, thật tình xin lỗi anh!
Nói xong lời này, đột nhiên người của Ôn Phương nhẹ nhõm hẳn lên. Cái áp lực rất lớn trong lòng nay dường như đã được giải tỏa cả. Bản thân đã làm sai rất nhiều việc lần này quyết không thể tái phạm nữa. Đắc tội với Tôn Cương cũng không có việc gì to tát, cùng lắm vị trí của mình sẽ bị gã dồn ép đến cùng mà thôi.
Chẳng lẽ Diệp Trạch Đào sẽ để cho Tôn Cương thích làm gì mình thì làm sao?
Vậy thì cứ để cho hai người đàn ông này đấu một trận đàng hoàng thôi!
Sau đó Ôn Phương liền gọi cho Phương Di Mai. Hẹn Phương Di Mai đi tìm một địa điểm nào đó, cô ta quyết định phải cùng Phương Di Mai bàn bạc một chút rồi.
Diệp Trạch Đào vốn không biết trong đây còn có việc như thế này. Nói chuyện điện thoại xong Diệp Trạch Đào tiếp tục lái xe đến nhà ông Điền.
Đến nhà ông Điền, Diệp Trạch Đào liền nhìn thấy một người rất quen đang ngồi ở chỗ đó cùng ông Điền nói chuyện rất vui vẻ.
- Chú Mạnh!
Diệp Trạch Đào kêu lên một tiếng.
Người này là tên là Mạnh Dân Quân lần trước đi cùng với lão Điền tới Thảo Hải.
Điền Lâm Hỉ cười nói:
- Ha ha, Trạch Đào tới rồi, chú Mạnh của cậu từ trong Bắc Kinh đến Ninh Hải này nè.
Mạnh Dân Quân mỉm cười và tiến lên trước cùng Diệp Trạch Đào bắt tay nói:
- Đồng chí Tiểu Diệp, chúng ta lại gặp nhau rồi!
- Mau ngồi xuống nói chuyện nào.
Tiếng cười của ông Điền rất lớn, tỏ ra vẻ rất vui mừng.
Mọi người ngồi xuống, Mạnh Dân Quân mỉm cười nói:
- Tiểu Diệp à, sự phát triển của xã Xuân Trúc rất tốt đấy. Quả là không ngờ vùng đất như thế đó mà cậu cũng làm cho nó phát triển được. Đây là một công tác điển hình để giúp đỡ người nghèo đó!
- Cũng đều là do mọi người sợ nghèo, nghèo cho nên phải thay đổi suy nghĩ ạ!
- Hay cho câu nghèo cho nên phải thay đổi suy nghĩ, rất tốt. Chúng ta không thể nào cứ ở chỗ nghèo nàn đó mà lo âu. Mà phải tích cực tìm cách giải quyết, chỉ có được tính chủ động thì tình hình nghèo khó mới có thể thay đổi được!
Chú Mạnh tỏ vẻ rất là vui mừng.
Diệp Trạch Đào không hay thăm dò về tình hình của Mạnh Dân Quân. Nếu như không phải lần này có sự xuất hiện của Mạnh Dân Quân thì Diệp Trạch Đào xém chút nữa đã quên mất sự hiển diện của người này. Chỉ là có cảm giác lai lịch của ông ta cũng không phải là bình thường.
Điền Lâm Hỉ hỏi:
- Trạch Đào, sao hôm nay lại đến thăm ta rồi, không bận học sao?
Trước khi Diệp Trạch Đào chưa thăm dò rõ tình hình của Mạnh Dân Quân, đương nhiên không thể nói ra sự tình. Chỉ cười nói:
- Hôm nay không có việc gì cả, chỉ là muốn qua đây thăm thầy thôi.
Điền Lâm Hỉ cười nói:
- Vừa đúng lúc hiếm khi Dân Quân cũng tới, chúng ta uống vài ly nào.
Mạnh Dân Quân cười nói:
- Tôi phải gọi điện thoại trước mới được.
Diệp Trạch Đào nói:
- Để tôi đi sắp xếp một chút.
Mượn được cớ liền đi ra ngoài. Hắn ta không thể đi nghe lén người ta nói điện thoại, đó là phép lịch sự.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào lấy cớ đi ra ngoài, Mạnh Dân Quân nhìn Điền Lâm Hỉ nói:
- Rất khá đấy!
Điền Lâm Hỉ gật đầu nói:
- Gần đây Trạch Đào gặp nhiều chuyện rắc rối, có năng lực lại không đất dụng võ!
- Dự án đã bắt đầu đi vào khuôn khổ rồi, cậu ta muốn làm sao thì làm mà, Trung ương đối với người như thế cũng có một số nhận định!
Điền Lâm Hỉ nói:
-Người đó thì hơi cực đoan một chút, ông ấy mà đi rồi thì đối với Trung Hoa mà nói là không tốt chút nào!
- Lần này trong ván cờ, ông ấy đã chịu thiệt. Nhưng vốn không hề đụng tới bọn họ. Cuối cùng chỉ là đụng một chút tới Tôn Lâm. Bản thân tên Tôn Lâm đó vốn không lăn lộn trong quan trường căn bản là không bị tổn thất gì cả!
- Vậy phải làm bài diễn văn ở Thảo Hải rồi. Những người này của Ninh Hải thật là, bây giờ lại đã đến lúc động tới Diệp Trạch Đào rồi!
Hai người đang bàn bạc vấn đề. Diệp Trạch Đào vào trong nhà bếp căn dặn vài câu với người giúp việc của Điền Lâm Hỉ. Sau đó lại ở ngoài suy nghĩ một hồi mới từ từ quay lại phòng.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào quay lại, Điền Lâm Hỉ chỉ vào Mạnh Dân Quân nói:
- Trạch Đào, thầy chính thức giới thiệu với cậu một chút về chú Mạnh. Bây giờ ông ấy được điều đến nhậm chức Cục trưởng Cục phòng tránh tệ nạn xã hội quốc gia.
Diệp Trạch Đào giật mình nhìn Mạnh Dân Quân, lòng thầm nghĩ bản thân đang nghĩ làm sao để xử Tôn Cương không ngờ lại gặp được nhân vật như thế này.
Nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Diệp Trạch Đào, Mạnh Dân Quân cười nói:
- Sao vậy? Không quen biết sao?
Mọi người liền cười ầm lên.
Điền Lâm Hỉ nói:
- Những cán bộ thông thường mà nghe được người trước mặt họ là một quan chức như anh, hai chân của họ đều run lên đấy chứ!
Diệp Trạch Đào cũng sửng sốt, bây giờ mới tỉnh táo hẳn, cười nói:
- Thầy nói rất đúng, việc này quả là có sức đe dọa rất mạnh mẽ!
Mọi người lại được một trần cười âm lên.
Mạnh Dân Quân nói:
- Mới được điều tới khâu khác, công tác sẽ rất là phức tạp.
Hai người này không hề xem Diệp Trạch Đào là người ngoài, nói chuyện rất là tự nhiên.
Điền Lâm Hỉ nói:
- Phải tìm một người lập ra một chút uy nghiêm mới được, nếu không quả thật rất khó để triển khai công tác!
Mạnh Dân Quân thở dài một tiếng:
- Đáng tiếc việc của Tôn Lâm đã qua đi rồi!
Tuy đây chỉ là một chút trong lúc vô tình biểu lộ ra của Mạnh Dân Quân trước mặt của Điền Lâm Hỉ mà thôi, Diệp Trạch Đào có chút kích động.
Hắn từ trong tình hình của Mạnh Dân Quân phát hiện ra một điều. Đó chính là tuy ông ta chỉ là Cục trưởng Cục phòng tránh tệ nạn xã hội quốc gia nhưng ông ta dường như không hề sợ Tôn Tường Quân mà còn có ý muốn đấu với ông ta nữa.
Điền Lâm Hỉ mỉm cười nói:
- Cơ hội thì lúc nào cũng có!
Hai người họ lại bàn một số vấn đề về các mặt. Diệp Trạch Đào ngồi một bên nghe họ nói chuyện với nhau, từ trong đó cũng biết được không ít chuyện.
Nghĩ một hồi về Trung Hoa có liên quan đến một nhân vật họ Mạnh, mắt Diệp Trạch Đào sáng lên, đột nhiên nghĩ tới Trung Hoa cũng có một nhà họ Mạnh.
Nhà họ Mạnh và nhà họ Lưu vừa giống nhau nhưng lại vừa không giống nhau. Ông cụ nhà họ Mạnh vẫn còn sống, người đó chắc chắn là chưởng môn nhân nổi tiếng nhất trong nhà họ Mạnh, tiếng nói vô cùng có uy lực ở Trung Hoa này. Chẳng lẽ Mạnh Dân Quân này là con cháu của nhà họ Mạnh sao?
Có suy nghĩ như thế này, Diệp Trạch Đào tiếp tục xem sét tình hình của Mạnh Dân Quân. Bây giờ hắn ta có chút hối hận tại sao trước kia mình lại không lên mạng tìm hiểu một chút về tình hình của Mạnh Dân Quân chứ.
Nếu đã là tình hình như vậy, thì coi như Diệp Trạch Đào đã gặp may rồi. Dù sao tại đây cũng có sự góp mặt của thầy mình, có thể lấy thứ đó ra rồi.
Lại nghĩ kỹ lại tất cả sự tình lần nữa. Nếu như tên Mạnh Dân Quân này là con cháu nhà họ Mạnh thì nhà họ Mạnh sẽ không thể nào sợ Tôn Tường Quân. Nghe được cuộc nói chuyện của hai người họ, dường như nhà họ Mạnh và nhà họ Tôn vẫn có sự đối nghịch nhau.
Càng nghĩ thì càng cảm thấy mình đã nắm được điểm mấu chốt. Có lẽ Ninh Hải là địa bàn của nhà họ Mạnh cũng không biết chừng. Lần này lại có sự có mặt của Mạnh Dân Quân phải chăng là muốn thể hiện rõ sau khi dự án bắt đầu đi vào hoạt động thì nhà họ Mạnh lại phải động thủ tiếp!
Mặc kệ ra sao, rất nhiều vấn đề đều tồn tại vấn đề lộn nhào như vậy. Việc này nói chung có thể thừa dịp có mặt của Mạnh Dân Quân ở đây mà ra tay mới được.
Mọi người đều ở nhà Điền Lâm Hỉ nói chuyện rất vui vẻ. Mạnh Dân Quân cũng có thiện cảm với Diệp Trạch Đào không ngừng kéo hắn vào nói chuyện. Còn hỏi hắn kiến thức về phương diện chính trị.
Diệp Trạch Đào cũng đầy sôi nổi kể cho Mạnh Dân Quân về các suy nghĩ của hắn.
Mỗi lúc nội dung mà Diệp Trạch Đào kể đều rất được lòng Mạnh Dân Quân, Điền Lâm Hỉ tỏ ra vẻ rất vui mừng.
Dù sao việc của Mạnh Dân Quân rất nhiều, ăn xong ông ta liền vội vàng ra về.
Tiễn Mạnh Dân Quân xong quay lại, Điền Lâm Hỉ cười nói:
- Nếu cậu có quan hệ tốt với ông ta, sẽ rất tốt cho sự phát triển của cậu đó!
- Thưa thầy, tôi đột nhiên nghĩ tới nhà họ Mạnh ở Trung Hoa, chẳng lẽ chú Mạnh là con cháu của nhà đó?
Ông lão Điền liền cười nói:
- Cậu quả là thông minh. Như vậy mà cũng bị cậu đoán ra!
- Tôi là học trò của ai chứ!
Diệp Trạch Đào liền nịnh bợ thầy mình.
Điền Lâm Hỉ cười nói:
- Thằng ranh nay, cậu đã đoán ra rồi thì ta sẽ nói thêm cho cậu biết. Thật ra thì nhà họ Mạnh và nhà họ Tôn vốn không hợp nhau, hai nhà họ đều đang đấu chọi nhau. Ninh Hải thì thuộc vào địa bàn của nhà họ Mạnh!
Quả nhiên là mình đã đúng như suy đoán của mình!
Diệp Trạch Đào gật đầu nhè nhẹ.
Điền Lâm Hỉ nói:
- Hai nhà họ đều có chút đấu chọi nhau. Có được sự đấu nhau như thế này mới có chuyên Tôn Tường Quân đưa con mình tới địa bàn của nhà họ Mạnh. Trong việc này nhà họ Tôn đã nhắm được nhược điểm trong tiền đồ phát triển của con cháu nhà họ Mạnh. Tôn Tường Quân cũng biết như thế sẽ chọc giận được nhà họ Mạnh cho nên tỏ ra ý định sẽ lập một dự án lớn tại Ninh Hải. Sau đó việc của Tôn Lâm xảy ra, nhà họ Mạnh mới có lợi thế trao đổi với nhà họ Tôn. Hai nhà bọn họ trong chuyện này thì nhà họ Mạnh giành được thắng lợi. Nhưng trong việc đối đãi với Tôn Lâm như vậy. Nhà họ Mạnh cũng bày tỏ ý kiến từ những người ở dưới đứng ra tranh đoạt. Mạnh Quân đến chỗ ta đương nhiên là có mục đích. Nhà họ Mạnh tuy không đủ khả năng ra tay nhưng cũng không hy vọng Tôn Cang có thể phát triển ở tỉnh Ninh Hải.
Nói tới đây, ông lão Điền có hàm ý gì đó nhìn vào Diệp Trạch Đào.
Lúc này Diệp Trạch Đào mới hiểu ra được một chút nội tình.
Nghe lời giới thiệu của người dẫn chương trình, Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy xúc động. Không chỉ nói là nhà họ Tôn mà bên nước Đức cũng rất xem trong dự án hợp tác lần này. Việc này không chỉ đơn thuần là công lao của nhà họ Tôn, mà nói rõ được trong việc này nước Đức cũng đã rất quyết tâm. Nhà họ Tôn chỉ là có công trong việc đưa dự án này vào xã Xuân Trúc mà thôi.
Có được một dự án như thế này, từ Trung ương cho đến tỉnh đối với sự phát triển của Thảo Hải cũng có sự quan tâm sâu sắc hơn. Việc này có tác dụng rất lớn đối với sự phát triển kinh tế của huyện Thảo Hải.
Tình hình cụ thể Diệp Trạch Đào không muốn tìm hiểu tới nữa. Dự án này rốt cuộc cũng đã được ký kết. Đó là việc đã chắc như đinh đóng cột. Có sự tồn tại của công ty nước Đức, thì sẽ không có bất cứ sự thay đổi nào.
Dự án lớn như thế đó, không ai dám đem chuyện đó ra mà đùa giỡn.
Diệp Trạch Đào lẩm bẩm:
- Đến lúc phải ra tay rồi!
Lấy cuốn sổ tay của tên Tôn Cương đó ra, bỏ vào trong một cái túi đen, Diệp Trạch Đào đi về phía nhà của ông Điền.
Đối với việc này để cho người khác xử lý hắn không yên tâm, phải nghe một chút ý kiến của ông Điền mới được. Việc này nếu không gây nên thì thôi mà nếu đã gây ra thì có thể là sẽ rất nguy hiểm.
Ngồi vào xe, Diệp Trạch Đào tự lái xe đi về phía nhà ông Điền.
Đi được nửa đường Diệp Trạch Đào nhận được điện thoại của Trần Tỏa Nguyên.
Kiếm một chỗ để đậu xe, Diệp Trạch Đào nghe điện thoại, Trần Tỏa Nguyên có chút lo lắng nói:
- Chủ tịch huyện Diệp, dự án xe hơi đã khởi công rồi. Tôn Cương kêu gọi rất nhiều người tụ họp lại, trông rất là kiêu căng!
Gần đây không chỉ là người trong hệ của Diệp Trạch Đào mà các nhóm người khác cũng bị Tôn Cương đả kích rất gay gắt. Nghĩ tới Tôn Cương có một lực lượng hùng hậu, mọi người đều không dám đắc tội với gã ta. Cũng vì việc đó mà làm cho cả huyện không ái dám đối đầu với Tôn Cương.
Trần Tỏa Nguyên buồn rầu nói:
- Chủ tịch huyện Diệp, anh phải quay về ổn định lại mới được!
- Có sự tình gì mới sao?
Diệp Trạch Đào nghe và hiểu được, ngày tháng của bọn Trần Tỏa Nguyên khó mà qua đây.
- Chủ tịch huyện, có một vài người đều chịu không nổi rồi!
- Được rồi, ông Trần này, có một số chuyện đừng nên quá biểu hiện ngu muội như vậy!
Đương nhiên Diệp Trạch Đào sẽ không nói cho Trần Tỏa Nguyên biết là hắn đã bắt đầu ra tay rồi.
Trần Tỏa Nguyên thở dài nói:
- Chủ tịch huyện, cậu yên tâm, Trần Tỏa Nguyên tôi đây cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa cũng sẽ đứng về phía cậu!
Lúc này đây hắn vẫn còn bày tỏ thái độ, Diệp Trạch Đào thầm gật đầu. Tên Trần Tỏa Nguyên này là một người rất khá. Diệp Trạch Đào còn biết được một chuyện. Tôn Cang không biết là thông minh hay là có được sự chỉ dẫn của Tôn Tường Quân, gã cũng đang tiến hành lôi kéo Trần Tỏa Nguyên. Kết quả thì không lôi kéo được ông ta. Có thể làm được việc này thì tên Trần Tỏa Nguyên này đã trở thành một người có thể dùng được.
Chính trong lúc Diệp Trạch Đào cùng Trần Tỏa Nguyên nói chuyện điện thoại thì lúc này Ôn Phương đang ngồi đối mặt với Tôn Cương trong văn phòng làm việc của Tôn Cương
Tôn Cương nhìn lướt qua người của Ôn Phương một hồi.
Trong ánh mắt Của Tôn Cương lộ ra vẻ ham muốn cực độ.
- Ôn Phương, nếu đã đến giờ mà em còn như vậy thì anh không thể không nghi ngờ thành ý của em!
Tôn Cương đã không còn nhẫn nại được nữa, nhìn chằm chằm vào Ôn Phương, trầm giọng nói thế.
Trong lòng của cô ta rất là hỗn loạn. Cô ta biết rõ bản thân mình dùng biện pháp này nhiều lần để ngăn cản Tôn Cương tiến gần cô ta. Bây giờ Tôn Cương đã không còn lòng nhẫn nại nữa hôm nay gã ta muốn xem thái độ của mình.
Chẳng lẽ thật sự phải cùng hắn làm chuyện như thế một lần sao?
Ý nghĩ này không chỉ một lần xuất hiện trong đầu của cô ta. Thật ra bản thân đã không còn là thiếu nữ nữa cho dù là cùng với Tôn Cương làm chuyện đó một lần đi nữa cũng chẳng có tổn hại gì cả. Còn có thể tiếp tục giữ được mối quan hệ này. Nhưng mỗi khi nghĩ tới ý nghĩ này, thì Ôn Phương lại biết nếu như bản thân thật sự làm chuyện như thế mà Diệp Trạch Đào biết được thì chắc chắn sẽ mãi mãi không thể với hắn có bất cứ sự phát triển nào nữa.
Có được việc ký kết của dự án nhà máy xe hơi, việc này làm cho thế lực Của Tôn Cương phát triển đến đỉnh cao vượt trội. Đối mặt với cục diện như thế Tôn Cương đã trừng phạt hai người rồi. Gọi mình tới văn phòng của gã ta, tức là đừng nói đến chuyện mập mờ gì nữa.
Tôn Cương nói ra lời nói như thế đó, cứ vậy mà nhìn chằm chằm vào Ôn Phương. Trong khoảng thời gian này Tôn Cương sống rất thoải mái. Có vài cô vợ nhỏ bị cậu ta dùng quyền lực để đánh đòn tâm lý. Đối với Ôn Phương gã ta đã quyết định dùng quyền lực để ép buộc cô ta.
Ôn Phương muốn cứu vãn tình thế nói:
- Việc này để tôi suy nghĩ đã.
Tôn Cương trầm giọng nói:
- Ba ngày, nếu như ba ngày đó mà em vẫn có thái độ như thế thì em tự liệu hậu quả đi!
Từ trong văn phòng của Tôn Cương bước ra, Ôn Phương ngồi vào trong xe cả buổi trời cũng không chạy xe đi. Bây giờ Tôn Cương đã ra kỳ hạn cuối cùng rồi, bản thân biết làm sao đây chứ?
Ý nghĩ phục tùng Tôn Cương một lần và từ chối gã ta không ngừng đấu tranh tư tưởng trong cô.
Với tình hình bây giờ của Tôn Cương, huyện Thảo Hải hoàn toàn chính là địa bàn của gã, đã đến lúc bản thân mình bắt buộc phải có thái độ rồi.
Ngồi được một hồi lâu, cuối cùng Ôn Phương đã quyết định lấy điện thoại ra và gọi cho Tôn Cương. Cô ta nói với gã:
- Chủ tịch huyện Tôn, thật tình xin lỗi anh!
Nói xong lời này, đột nhiên người của Ôn Phương nhẹ nhõm hẳn lên. Cái áp lực rất lớn trong lòng nay dường như đã được giải tỏa cả. Bản thân đã làm sai rất nhiều việc lần này quyết không thể tái phạm nữa. Đắc tội với Tôn Cương cũng không có việc gì to tát, cùng lắm vị trí của mình sẽ bị gã dồn ép đến cùng mà thôi.
Chẳng lẽ Diệp Trạch Đào sẽ để cho Tôn Cương thích làm gì mình thì làm sao?
Vậy thì cứ để cho hai người đàn ông này đấu một trận đàng hoàng thôi!
Sau đó Ôn Phương liền gọi cho Phương Di Mai. Hẹn Phương Di Mai đi tìm một địa điểm nào đó, cô ta quyết định phải cùng Phương Di Mai bàn bạc một chút rồi.
Diệp Trạch Đào vốn không biết trong đây còn có việc như thế này. Nói chuyện điện thoại xong Diệp Trạch Đào tiếp tục lái xe đến nhà ông Điền.
Đến nhà ông Điền, Diệp Trạch Đào liền nhìn thấy một người rất quen đang ngồi ở chỗ đó cùng ông Điền nói chuyện rất vui vẻ.
- Chú Mạnh!
Diệp Trạch Đào kêu lên một tiếng.
Người này là tên là Mạnh Dân Quân lần trước đi cùng với lão Điền tới Thảo Hải.
Điền Lâm Hỉ cười nói:
- Ha ha, Trạch Đào tới rồi, chú Mạnh của cậu từ trong Bắc Kinh đến Ninh Hải này nè.
Mạnh Dân Quân mỉm cười và tiến lên trước cùng Diệp Trạch Đào bắt tay nói:
- Đồng chí Tiểu Diệp, chúng ta lại gặp nhau rồi!
- Mau ngồi xuống nói chuyện nào.
Tiếng cười của ông Điền rất lớn, tỏ ra vẻ rất vui mừng.
Mọi người ngồi xuống, Mạnh Dân Quân mỉm cười nói:
- Tiểu Diệp à, sự phát triển của xã Xuân Trúc rất tốt đấy. Quả là không ngờ vùng đất như thế đó mà cậu cũng làm cho nó phát triển được. Đây là một công tác điển hình để giúp đỡ người nghèo đó!
- Cũng đều là do mọi người sợ nghèo, nghèo cho nên phải thay đổi suy nghĩ ạ!
- Hay cho câu nghèo cho nên phải thay đổi suy nghĩ, rất tốt. Chúng ta không thể nào cứ ở chỗ nghèo nàn đó mà lo âu. Mà phải tích cực tìm cách giải quyết, chỉ có được tính chủ động thì tình hình nghèo khó mới có thể thay đổi được!
Chú Mạnh tỏ vẻ rất là vui mừng.
Diệp Trạch Đào không hay thăm dò về tình hình của Mạnh Dân Quân. Nếu như không phải lần này có sự xuất hiện của Mạnh Dân Quân thì Diệp Trạch Đào xém chút nữa đã quên mất sự hiển diện của người này. Chỉ là có cảm giác lai lịch của ông ta cũng không phải là bình thường.
Điền Lâm Hỉ hỏi:
- Trạch Đào, sao hôm nay lại đến thăm ta rồi, không bận học sao?
Trước khi Diệp Trạch Đào chưa thăm dò rõ tình hình của Mạnh Dân Quân, đương nhiên không thể nói ra sự tình. Chỉ cười nói:
- Hôm nay không có việc gì cả, chỉ là muốn qua đây thăm thầy thôi.
Điền Lâm Hỉ cười nói:
- Vừa đúng lúc hiếm khi Dân Quân cũng tới, chúng ta uống vài ly nào.
Mạnh Dân Quân cười nói:
- Tôi phải gọi điện thoại trước mới được.
Diệp Trạch Đào nói:
- Để tôi đi sắp xếp một chút.
Mượn được cớ liền đi ra ngoài. Hắn ta không thể đi nghe lén người ta nói điện thoại, đó là phép lịch sự.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào lấy cớ đi ra ngoài, Mạnh Dân Quân nhìn Điền Lâm Hỉ nói:
- Rất khá đấy!
Điền Lâm Hỉ gật đầu nói:
- Gần đây Trạch Đào gặp nhiều chuyện rắc rối, có năng lực lại không đất dụng võ!
- Dự án đã bắt đầu đi vào khuôn khổ rồi, cậu ta muốn làm sao thì làm mà, Trung ương đối với người như thế cũng có một số nhận định!
Điền Lâm Hỉ nói:
-Người đó thì hơi cực đoan một chút, ông ấy mà đi rồi thì đối với Trung Hoa mà nói là không tốt chút nào!
- Lần này trong ván cờ, ông ấy đã chịu thiệt. Nhưng vốn không hề đụng tới bọn họ. Cuối cùng chỉ là đụng một chút tới Tôn Lâm. Bản thân tên Tôn Lâm đó vốn không lăn lộn trong quan trường căn bản là không bị tổn thất gì cả!
- Vậy phải làm bài diễn văn ở Thảo Hải rồi. Những người này của Ninh Hải thật là, bây giờ lại đã đến lúc động tới Diệp Trạch Đào rồi!
Hai người đang bàn bạc vấn đề. Diệp Trạch Đào vào trong nhà bếp căn dặn vài câu với người giúp việc của Điền Lâm Hỉ. Sau đó lại ở ngoài suy nghĩ một hồi mới từ từ quay lại phòng.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào quay lại, Điền Lâm Hỉ chỉ vào Mạnh Dân Quân nói:
- Trạch Đào, thầy chính thức giới thiệu với cậu một chút về chú Mạnh. Bây giờ ông ấy được điều đến nhậm chức Cục trưởng Cục phòng tránh tệ nạn xã hội quốc gia.
Diệp Trạch Đào giật mình nhìn Mạnh Dân Quân, lòng thầm nghĩ bản thân đang nghĩ làm sao để xử Tôn Cương không ngờ lại gặp được nhân vật như thế này.
Nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Diệp Trạch Đào, Mạnh Dân Quân cười nói:
- Sao vậy? Không quen biết sao?
Mọi người liền cười ầm lên.
Điền Lâm Hỉ nói:
- Những cán bộ thông thường mà nghe được người trước mặt họ là một quan chức như anh, hai chân của họ đều run lên đấy chứ!
Diệp Trạch Đào cũng sửng sốt, bây giờ mới tỉnh táo hẳn, cười nói:
- Thầy nói rất đúng, việc này quả là có sức đe dọa rất mạnh mẽ!
Mọi người lại được một trần cười âm lên.
Mạnh Dân Quân nói:
- Mới được điều tới khâu khác, công tác sẽ rất là phức tạp.
Hai người này không hề xem Diệp Trạch Đào là người ngoài, nói chuyện rất là tự nhiên.
Điền Lâm Hỉ nói:
- Phải tìm một người lập ra một chút uy nghiêm mới được, nếu không quả thật rất khó để triển khai công tác!
Mạnh Dân Quân thở dài một tiếng:
- Đáng tiếc việc của Tôn Lâm đã qua đi rồi!
Tuy đây chỉ là một chút trong lúc vô tình biểu lộ ra của Mạnh Dân Quân trước mặt của Điền Lâm Hỉ mà thôi, Diệp Trạch Đào có chút kích động.
Hắn từ trong tình hình của Mạnh Dân Quân phát hiện ra một điều. Đó chính là tuy ông ta chỉ là Cục trưởng Cục phòng tránh tệ nạn xã hội quốc gia nhưng ông ta dường như không hề sợ Tôn Tường Quân mà còn có ý muốn đấu với ông ta nữa.
Điền Lâm Hỉ mỉm cười nói:
- Cơ hội thì lúc nào cũng có!
Hai người họ lại bàn một số vấn đề về các mặt. Diệp Trạch Đào ngồi một bên nghe họ nói chuyện với nhau, từ trong đó cũng biết được không ít chuyện.
Nghĩ một hồi về Trung Hoa có liên quan đến một nhân vật họ Mạnh, mắt Diệp Trạch Đào sáng lên, đột nhiên nghĩ tới Trung Hoa cũng có một nhà họ Mạnh.
Nhà họ Mạnh và nhà họ Lưu vừa giống nhau nhưng lại vừa không giống nhau. Ông cụ nhà họ Mạnh vẫn còn sống, người đó chắc chắn là chưởng môn nhân nổi tiếng nhất trong nhà họ Mạnh, tiếng nói vô cùng có uy lực ở Trung Hoa này. Chẳng lẽ Mạnh Dân Quân này là con cháu của nhà họ Mạnh sao?
Có suy nghĩ như thế này, Diệp Trạch Đào tiếp tục xem sét tình hình của Mạnh Dân Quân. Bây giờ hắn ta có chút hối hận tại sao trước kia mình lại không lên mạng tìm hiểu một chút về tình hình của Mạnh Dân Quân chứ.
Nếu đã là tình hình như vậy, thì coi như Diệp Trạch Đào đã gặp may rồi. Dù sao tại đây cũng có sự góp mặt của thầy mình, có thể lấy thứ đó ra rồi.
Lại nghĩ kỹ lại tất cả sự tình lần nữa. Nếu như tên Mạnh Dân Quân này là con cháu nhà họ Mạnh thì nhà họ Mạnh sẽ không thể nào sợ Tôn Tường Quân. Nghe được cuộc nói chuyện của hai người họ, dường như nhà họ Mạnh và nhà họ Tôn vẫn có sự đối nghịch nhau.
Càng nghĩ thì càng cảm thấy mình đã nắm được điểm mấu chốt. Có lẽ Ninh Hải là địa bàn của nhà họ Mạnh cũng không biết chừng. Lần này lại có sự có mặt của Mạnh Dân Quân phải chăng là muốn thể hiện rõ sau khi dự án bắt đầu đi vào hoạt động thì nhà họ Mạnh lại phải động thủ tiếp!
Mặc kệ ra sao, rất nhiều vấn đề đều tồn tại vấn đề lộn nhào như vậy. Việc này nói chung có thể thừa dịp có mặt của Mạnh Dân Quân ở đây mà ra tay mới được.
Mọi người đều ở nhà Điền Lâm Hỉ nói chuyện rất vui vẻ. Mạnh Dân Quân cũng có thiện cảm với Diệp Trạch Đào không ngừng kéo hắn vào nói chuyện. Còn hỏi hắn kiến thức về phương diện chính trị.
Diệp Trạch Đào cũng đầy sôi nổi kể cho Mạnh Dân Quân về các suy nghĩ của hắn.
Mỗi lúc nội dung mà Diệp Trạch Đào kể đều rất được lòng Mạnh Dân Quân, Điền Lâm Hỉ tỏ ra vẻ rất vui mừng.
Dù sao việc của Mạnh Dân Quân rất nhiều, ăn xong ông ta liền vội vàng ra về.
Tiễn Mạnh Dân Quân xong quay lại, Điền Lâm Hỉ cười nói:
- Nếu cậu có quan hệ tốt với ông ta, sẽ rất tốt cho sự phát triển của cậu đó!
- Thưa thầy, tôi đột nhiên nghĩ tới nhà họ Mạnh ở Trung Hoa, chẳng lẽ chú Mạnh là con cháu của nhà đó?
Ông lão Điền liền cười nói:
- Cậu quả là thông minh. Như vậy mà cũng bị cậu đoán ra!
- Tôi là học trò của ai chứ!
Diệp Trạch Đào liền nịnh bợ thầy mình.
Điền Lâm Hỉ cười nói:
- Thằng ranh nay, cậu đã đoán ra rồi thì ta sẽ nói thêm cho cậu biết. Thật ra thì nhà họ Mạnh và nhà họ Tôn vốn không hợp nhau, hai nhà họ đều đang đấu chọi nhau. Ninh Hải thì thuộc vào địa bàn của nhà họ Mạnh!
Quả nhiên là mình đã đúng như suy đoán của mình!
Diệp Trạch Đào gật đầu nhè nhẹ.
Điền Lâm Hỉ nói:
- Hai nhà họ đều có chút đấu chọi nhau. Có được sự đấu nhau như thế này mới có chuyên Tôn Tường Quân đưa con mình tới địa bàn của nhà họ Mạnh. Trong việc này nhà họ Tôn đã nhắm được nhược điểm trong tiền đồ phát triển của con cháu nhà họ Mạnh. Tôn Tường Quân cũng biết như thế sẽ chọc giận được nhà họ Mạnh cho nên tỏ ra ý định sẽ lập một dự án lớn tại Ninh Hải. Sau đó việc của Tôn Lâm xảy ra, nhà họ Mạnh mới có lợi thế trao đổi với nhà họ Tôn. Hai nhà bọn họ trong chuyện này thì nhà họ Mạnh giành được thắng lợi. Nhưng trong việc đối đãi với Tôn Lâm như vậy. Nhà họ Mạnh cũng bày tỏ ý kiến từ những người ở dưới đứng ra tranh đoạt. Mạnh Quân đến chỗ ta đương nhiên là có mục đích. Nhà họ Mạnh tuy không đủ khả năng ra tay nhưng cũng không hy vọng Tôn Cang có thể phát triển ở tỉnh Ninh Hải.
Nói tới đây, ông lão Điền có hàm ý gì đó nhìn vào Diệp Trạch Đào.
Lúc này Diệp Trạch Đào mới hiểu ra được một chút nội tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.