Chương 136: Đã có hy vọng
Hồng Mông Thụ
03/04/2013
Kế hoạch to lớn của Diệp Trạch Đào đã nhanh chóng gây chấn động toàn huyện!
Từ trước đến giờ chưa có một vị Chủ tịch xã nào lại có ma lực lớn đến như vậy cả. Mà cũng từ trước đến giờ ở xã Xuân Trúc chưa bao giờ lại có thể làm một chuyện lớn lao, hoành tráng đến thế. Chỉ trong một thời gian ngắn, tất cả thôn dân trong xã đã ồ ạt kéo đến, bừng bừng khí thế. Các trưởng thôn lần đầu tiên phát hiện thấy sự sùng bái và uy tín của mình được thể hiện rõ như vậy.
Sau khi trưởng thôn của Âm Lương Thiến là Dương Phẩm Chí đứng dưới một gốc cây to truyền đạt lại mọi lời của Diệp Trạch Đào đã nói, tất cả mọi người đều hướng con mắt đến chỗ của Dương Phẩm Chí, những ánh mắt đó lộ rõ một khát vọng.
Một thôn dân tên là Dương Thụ Tài hỏi:
- Trưởng thôn, việc lần này vẫn do Đảng viên dẫn đường chứ?
Dương Phẩm Chí nhìn Dương Thụ Tài nói:
- Chủ tịch xã Diệp đã nói, bất kể khi nào, Đảng viên đều phải giơ cao ngọn cờ đi đầu. Chính vì thế, các Đảng viên của thôn ta phải xông lên phía trước!
Các thôn dân liền sốt ruột, Dương Thụ Tài lớn tiếng nói:
- Tôi muốn vào Đảng, có được không?
- Phải viết đơn xin vào Đảng đã!
Dương Phẩm Chí vui mừng lớn tiếng nói.
Ông Hoàng cũng nói:
- Mọi người đều đã thấy rồi đấy, không phải Đảng viên muốn làm những việc không ra gì cả, khiến cho thôn không phát triển được. Từ khi Chủ tịch xã Diệp nhậm chức đến giờ, lúc nào cũng động viên các Đảng viên phải xung phong đi đầu, vì thế mà mọ người xem xem, thôn mình bây giờ thế nào! Quân tử phụ trách trạm thu mua, lại là người được Chủ tịch xã Diệp rất trọng dụng đấy! Trưởng thôn Dương không cần phải nói nữa, bây giờ mọi người đều đã là người tâm phúc của Chủ tịch xã Diệp rồi. Việc gieo trồng nấm Linh Chi của Âm Lương Thiến này sẽ do trưởng thôn Dương phụ trách, hy vọng nó sẽ là một dự án lớn. Về phần tôi, Chủ tịch xã Diệp đã giao cho tôi phụ trách việc thu mua dược liệu, mọi người cũng đều biết cả rồi. Mặc dù chúng tôi phụ trách nhiều việc như vậy, nhưng lợi ích của chúng tôi cũng bằng với bà con mà thôi. Mặc dù vậy, chúng tôi vẫn chưa bao giờ cảm thấy vui mừng như lúc này!
Dương Phẩm Chí cởi áo ra, lớn giọng nói:
- Đó chính là sự tín nhiệm của Chủ tịch xã Diệp đối với chúng ta. Có niềm hy vọng rồi, chúng ta sẽ cùng sát cánh bên nhau, cùng lao động, cùng hưởng thụ. Các đồng chí Đảng viên phải là người xung phong dẫn đầu, phải giơ cao ngọn cờ xông lên phía trước! Các vị không nên cho rằng vào Đảng là có thể chiếm được nhiều tư lợi. Nếu như người nào có ý định như vậy để vào Đảng, thì người đó đã sai lầm!
Thôn dân Dương Phú Tài nói:
- Trưởng thôn không cần phải nói nữa. Ai là người tốt người xấu trong lòng chúng tôi đều đã rõ. Chủ tịch xã Diệp là một vị quan tốt mà xã chúng ta từ trước đến giờ chưa từng gặp. Toàn xã có được sự phát triển to lớn đến thế, nhưng Chủ tịch xã Diệp vẫn không hề tơ hào đến một chút lợi lộc gì cả, vẫn tình nguyện ở trong căn phòng dột nát, ẩm thấp đó. Tôi còn nghe bọn trẻ nói, mỗi lần Chủ tịch xã Diệp về đến phòng mệt quá nằm vật xuống giường ngủ luôn!
Lại một thôn dân khác nói:
- Đúng vậy đấy, cứ nghe theo Chủ tịch xã Diệp thì sẽ tốt đẹp hết. Ba vị Đảng viên của thôn chúng tôi cũng đã tin tưởng rồi, các vị ấy cũng một lòng vì việc của dân mà thôi. Từ trước đến nay tôi không hề tin vào Đảng, nhưng đến bây giờ tôi đã thay đổi. Không nói nhiều nữa, về nhà tôi sẽ nhờ người viết giúp đơn xin. Đi theo các đồng chí chắc chắn là tốt!
Dương Phẩm Chí nhìn biểu lộ trên từng khuôn mặt của các thôn dân, trong lòng thấy phấn khởi vô cùng. Hiện nay người ta thật hiện thực, nếu không được trông thấy tận mắt, sờ tận tay thì họ sẽ không tin. Hiện nay tổ chức Đảng của thôn đã có sức chiến đấu, mọi người đã tập hợp, đoàn kết đồng lòng. Hóa ra, sức mạnh tiềm tàng của Đảng chính là như thế!
Lần đầu tiên Dương Phẩm Chí biết thế nào là tác dụng của người đi đầu. Lần đầu tiên hiểu được người dẫn đầu quan trọng đến thế nào.
Việc của trưởng thôn Dương Phẩm Chí ở Âm Lương Thiến là thế, các thôn khác cũng vậy. Quy hoạch vô cùng lớn của Diệp Trạch Đào đã đốt cháy những con tim của họ. Đi đến đâu cũng nghe thấy những câu đại loại như:
Chủ tịch xã Diệp đã nói rồi, nghèo đói không phải là vấn đề, mà vấn đề nằm ở chỗ chúng ta không chịu nỗ lực phấn đấu!
Một tổ công tác của xã nhanh chóng được thành lập. Diệp Trạch Đào đích thân đảm nhận chức tổ trưởng tổ công tác. Công việc chủ yếu của tổ công tác này là cào bằng khu đất mà sắp tới sẽ xây dựng khu công nghiệp. Đồng thời cũng tiến hành công tác tính toán cổ phần của các thôn dân khi xây dựng khu công nghiệp.
Ý tưởng của Diệp Trạch Đào là muốn người dân nông thôn có thể thu được nhiều lợi ích trong lần xây dựng quy mô lớn này. Quyết không thể để xảy ra tình trạng khi khu công nghiệp phát triển rồi, người dân nông thôn lại không được hưởng một chút lợi ích nào. Chỉ khi lợi ích mọi phương diện được phân phối đều và cân bằng, thì xã Xuân Trúc mới thực sự bước trên con đường thoát nghèo.
Để nông dân và các doanh nghiệp cùng là chủ nhân của khu công nghiệp. Đặt lợi ích của nông dân gắn liền với sự phát triển của khu công nghiệp. Đặt mục tiêu phát triển cơ sở hạ tầng gắn liền với mục tiêu phát triển của toàn cục. Căn cứ theo sự tăng trưởng của giá trị sản lượng, thu nhập từ thuế và phân chia hoa hồng, người nông dân, các doanh nghiệp và chính phủ sẽ cùng nhau hưởng số tiền lãi đó.
Việc khiến cho Diệp Trạch Đào ngày đêm suy nghĩ chính là chuyện đó. Trong quá trình quy hoạch hắn cũng không ngừng nhấn mạnh việc này.
Tất cả đều đang tiến triển.
Bước vào một nhà nằm trong khu quy hoạch, Diệp Trạch Đào quan tâm hỏi:
- Phải chuyển đi khỏi nơi đã gắn bó lâu năm rồi như vậy, liệu có quen không?
Đây là hộ rất nghèo, chủ nhà là một ông già. Trông thấy Diệp Trạch Đào đến ông ta vô cùng vui mừng, nói với Diệp Trạch Đào:
- Thưa Chủ tịch xã Diệp, có sao đâu. Tôi tin Chủ tịch xã Diệp sẽ không để chúng tôi thiệt thòi!
Nắm chặt tay của Diệp Trạch Đào, lại nói tiếp:
- Nếu là người khác thì tôi không tin, nhưng Chủ tịch xã Diệp là người như thế nào chứ, cậu là một vị quan tốt, ai cũng đều đã công nhận. Có một lời của cậu, thì chuyện chuyển nhà có gì đâu chứ!
Đấy là một sự tín nhiệm vô cùng lớn.
Tay nắm chặt tay ông già, nhưng trong lòng Diệp Trạch Đào thì nặng chình trịch. Đây không phải là chuyện bình thường nữa rồi, từ lời nói ấy có thể thấy, mọi người đã đặt hết hy vọng lên bản thân hắn rồi.
- Ông cứ yên tâm, rồi cuộc sống sẽ ngày càng tốt đẹp hơn. Đến khi xã Xuân Trúc phát triển rồi sẽ có rất nhiều điều kiện phúc lợi, đến lúc ấy cuộc sống của mọi người cũng sẽ sung sướng như những người thành phố!
Khi nói những lời này, Diệp Trạch Đào cũng biết đó chính là lời hứa của hắn đối với mọi người. Khi đã hứa rồi, hắn nhất định phải làm cho bằng được.
Vùng đất này thuộc thôn Tạp Thạch, trưởng thôn Cố Tiểu Minh nghe nói Diệp Trạch Đào đến, liền mặt mày rạng rỡ chạy ra đón. Trên người ông ta là một bộ quần áo cũ nát, nhăn nhúm.
Chạy đến trước mặt Diệp Trạch Đào, Cố Tiểu Minh nói lớn:
- Chủ tịch xã Diệp, tất cả chúng tôi đã động viên hết cả rồi, không còn việc gì nữa. Cần tiền thì bọn tôi không có, chứ cần sức thì bọn tôi có thừa!
Trông thấy bộ dạng hưng phấn của Cố Tiểu Minh, Diệp Trạch Đào nhẹ nhàng nói:
- Những lời tôi nói đã hiểu hết chưa? Sự phát triển của xã ta không phải là sự giàu có của một bộ phận nhỏ lẻ, tôi muốn mọi người trông thấy sự náo nhiệt của con đường phát triển, muốn mọi người cùng nhau bước đi trên con đường đi đến sự giàu có!
Cố Tiểu Minh cũng thật lòng nói:
- Thưa Chủ tịch xã Diệp, mặc dù bọn chúng tôi không hiểu lắm, nhưng chúng tôi biết, anh làm việc lớn, những việc của anh quyết không để mọi người phải chịu thiệt thòi. Cậu nói thế nào, chúng tôi sẽ làm theo thế ấy!
Lúc này Diệp Trạch Đào mới khẽ gật đầu:
- Nơi đây sắp trở thành một khu công nghiệp lớn. Đến lúc đó cũng sẽ có một Công ty quy mô lớn được thành lập ở chỗ này. Khi đó chúng ta sẽ yêu cầu các doanh nghiệp phải dung nhập một số cổ phần nhất định của các thôn dân. Ngoài ra, người nông dân trải qua các lớp đào tạo, huấn luyện cũng sẽ có thể trở thành công nhân trong nhà máy. Đến lúc đó, người người nhà nhà trong xã chúng ta sẽ có thêm nhiều nguồn thu nhập. Đặc biệt khu công nghiệp đổi sang hình thức cổ phần sẽ lấy thôn là đơn vị gia nhập cổ phần. Hàng năm sẽ tiến hành thẩm tra nghiêm ngặt, phân chia hoa hồng theo từng nhà. Đến khi đó, cái mũ đói nghèo sẽ hoàn toàn bị tước bỏ. Cuộc sống của mọi người sẽ tốt hơn lên!
Cố Tiểu Minh cười nói:
- Chủ tịch xã Diệp suy nghĩ thật chu đáo!
Đưa mắt nhìn những hộ nhà dân thấp lè tè, nhiều nhà gần như sắp đổ, Diệp Trạch Đào nói:
- Không đưa mọi người đi lên con đường giàu có, có nghĩa là chúng tôi đã không làm tròn bổn phận của mình. Xã sẽ không ngừng cố gắng, nhất định làm tốt công tác của mình!
Cố Tiểu Minh nói:
- Chủ tịch xã Diệp, hiện nay uy tín của Ban quản lý thôn càng ngày càng cao!
- Muốn biết một vị lãnh đạo thôn có uy tín không, không phải xem ông ta có quyền lực như thế nào, mà phải xem ông ta có thật tâm, thật lòng làm việc vì quần chúng hay không. Đối mặt với cơ hội phát triển, tôi hy vọng các vị hãy cùng nhau đoàn kết, sát cánh bên nhau, theo sát bước chân của xã!
Kiểm tra việc di dời của thôn xong, Diệp Trạch Đào quay về phòng làm việc.
Vừa vào đến văn phòng, Ôn Phương đã tìm đến đó.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào, Ôn Phương cười nói:
- Cả xã hiện đang hưng phấn lắm!
Diệp Trạch Đào rót một ly trà rồi nói:
- Mọi người đã phải chịu cảnh nghèo khổ quá lâu rồi, thấy được hy vọng ai cũng muốn cố gắng hết sức!
- Trạch Đào, cậu có năng lực thật đấy!
Ánh mắt Ôn Phương nhìn Diệp Trạch Đào đầy vẻ khâm phục.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Năng lực của một người có hạn, năng lực của cả một tập thể mới là vô hạn. Những bước tiếp theo nếu chỉ dựa vào một mình tôi thì không thể được, cần cán bộ của toàn xã cùng nhau hợp lực lại làm mới được. Ở điểm này lại cần phải thống nhất tư tưởng!
Ôn Phương khẽ gật đầu nói:
- Cậu nói đúng lắm, hiện nay điều cần nhất ở huyện là sự thống nhất tư tưởng. Mọi người chỉ cần đoàn kết lại thì mới làm tốt được mọi việc. Theo tôi ngày mai chúng ta nên mở một cuộc họp để thống nhất tư tưởng.
Diệp Trạch Đào đưa ra kiến nghị như vậy bởi vì hắn nhận thấy gần đây hắn đã quá nổi bật, quá chói sáng, như vậy sẽ khiến cho một vài lãnh đạo có những ý nghĩ khác nhau.
Đối với việc này Diệp Trạch Đào cũng có những suy xét của riêng mình. Nhất định phải lôi kéo mọi người lên cùng một chiếc xe với mình, có như vậy, lực lượng ấy mới có thể thống nhất được, và như thế trở ngại mới ít đi.
Việc xây dựng khu công nghiệp cũng không phải chỉ có một bản thân hắn độc chiếm chính tích ấy. Mà hắn cũng không hề có ý định độc chiếm một mình, mà muốn phân chia lợi ích cho tất cả mọi người, có như vậy mới có thể lợi dụng nguồn tài nguyên một cách hợp lý được.
Khi Ôn Phương đưa ánh mắt nhìn Diệp Trạch Đào, trong lòng cô không ngớt lời tán thưởng.
Mấy ngày hôm nay Ôn Phương luôn suy nghĩ về việc này. Nếu như Diệp Trạch Đào không buông quyền thì mọi người cũng không có lời nào để nói, nhưng như thế sẽ phát sinh ra rất nhiều chuyện không hay. Hiện nay Diệp Trạch Đào không chờ mình phải đưa ra kiến nghị, hắn đã hiểu hết sự tình rồi. Điều này chứng tỏ kinh nghiệm chính trị của Diệp Trạch Đào đã bắt đầu dầy dạn.
Chốn quan trường chính là một vòng tròn lợi ích, từ xưa đến nay không có kẻ nào tham lam độc chiếm chính tích mà có thể tiến xa được. Chỉ khi tất cả mọi người cùng được hưởng lợi ích, thì công việc của xã Xuân Trúc mới dễ dàng triển khai được.
Có lẽ Diệp Trạch Đào sẽ còn tiến bước xa hơn nữa!
Ôn Phương có một dự cảm mãnh liệt như thế.
Từ trước đến giờ chưa có một vị Chủ tịch xã nào lại có ma lực lớn đến như vậy cả. Mà cũng từ trước đến giờ ở xã Xuân Trúc chưa bao giờ lại có thể làm một chuyện lớn lao, hoành tráng đến thế. Chỉ trong một thời gian ngắn, tất cả thôn dân trong xã đã ồ ạt kéo đến, bừng bừng khí thế. Các trưởng thôn lần đầu tiên phát hiện thấy sự sùng bái và uy tín của mình được thể hiện rõ như vậy.
Sau khi trưởng thôn của Âm Lương Thiến là Dương Phẩm Chí đứng dưới một gốc cây to truyền đạt lại mọi lời của Diệp Trạch Đào đã nói, tất cả mọi người đều hướng con mắt đến chỗ của Dương Phẩm Chí, những ánh mắt đó lộ rõ một khát vọng.
Một thôn dân tên là Dương Thụ Tài hỏi:
- Trưởng thôn, việc lần này vẫn do Đảng viên dẫn đường chứ?
Dương Phẩm Chí nhìn Dương Thụ Tài nói:
- Chủ tịch xã Diệp đã nói, bất kể khi nào, Đảng viên đều phải giơ cao ngọn cờ đi đầu. Chính vì thế, các Đảng viên của thôn ta phải xông lên phía trước!
Các thôn dân liền sốt ruột, Dương Thụ Tài lớn tiếng nói:
- Tôi muốn vào Đảng, có được không?
- Phải viết đơn xin vào Đảng đã!
Dương Phẩm Chí vui mừng lớn tiếng nói.
Ông Hoàng cũng nói:
- Mọi người đều đã thấy rồi đấy, không phải Đảng viên muốn làm những việc không ra gì cả, khiến cho thôn không phát triển được. Từ khi Chủ tịch xã Diệp nhậm chức đến giờ, lúc nào cũng động viên các Đảng viên phải xung phong đi đầu, vì thế mà mọ người xem xem, thôn mình bây giờ thế nào! Quân tử phụ trách trạm thu mua, lại là người được Chủ tịch xã Diệp rất trọng dụng đấy! Trưởng thôn Dương không cần phải nói nữa, bây giờ mọi người đều đã là người tâm phúc của Chủ tịch xã Diệp rồi. Việc gieo trồng nấm Linh Chi của Âm Lương Thiến này sẽ do trưởng thôn Dương phụ trách, hy vọng nó sẽ là một dự án lớn. Về phần tôi, Chủ tịch xã Diệp đã giao cho tôi phụ trách việc thu mua dược liệu, mọi người cũng đều biết cả rồi. Mặc dù chúng tôi phụ trách nhiều việc như vậy, nhưng lợi ích của chúng tôi cũng bằng với bà con mà thôi. Mặc dù vậy, chúng tôi vẫn chưa bao giờ cảm thấy vui mừng như lúc này!
Dương Phẩm Chí cởi áo ra, lớn giọng nói:
- Đó chính là sự tín nhiệm của Chủ tịch xã Diệp đối với chúng ta. Có niềm hy vọng rồi, chúng ta sẽ cùng sát cánh bên nhau, cùng lao động, cùng hưởng thụ. Các đồng chí Đảng viên phải là người xung phong dẫn đầu, phải giơ cao ngọn cờ xông lên phía trước! Các vị không nên cho rằng vào Đảng là có thể chiếm được nhiều tư lợi. Nếu như người nào có ý định như vậy để vào Đảng, thì người đó đã sai lầm!
Thôn dân Dương Phú Tài nói:
- Trưởng thôn không cần phải nói nữa. Ai là người tốt người xấu trong lòng chúng tôi đều đã rõ. Chủ tịch xã Diệp là một vị quan tốt mà xã chúng ta từ trước đến giờ chưa từng gặp. Toàn xã có được sự phát triển to lớn đến thế, nhưng Chủ tịch xã Diệp vẫn không hề tơ hào đến một chút lợi lộc gì cả, vẫn tình nguyện ở trong căn phòng dột nát, ẩm thấp đó. Tôi còn nghe bọn trẻ nói, mỗi lần Chủ tịch xã Diệp về đến phòng mệt quá nằm vật xuống giường ngủ luôn!
Lại một thôn dân khác nói:
- Đúng vậy đấy, cứ nghe theo Chủ tịch xã Diệp thì sẽ tốt đẹp hết. Ba vị Đảng viên của thôn chúng tôi cũng đã tin tưởng rồi, các vị ấy cũng một lòng vì việc của dân mà thôi. Từ trước đến nay tôi không hề tin vào Đảng, nhưng đến bây giờ tôi đã thay đổi. Không nói nhiều nữa, về nhà tôi sẽ nhờ người viết giúp đơn xin. Đi theo các đồng chí chắc chắn là tốt!
Dương Phẩm Chí nhìn biểu lộ trên từng khuôn mặt của các thôn dân, trong lòng thấy phấn khởi vô cùng. Hiện nay người ta thật hiện thực, nếu không được trông thấy tận mắt, sờ tận tay thì họ sẽ không tin. Hiện nay tổ chức Đảng của thôn đã có sức chiến đấu, mọi người đã tập hợp, đoàn kết đồng lòng. Hóa ra, sức mạnh tiềm tàng của Đảng chính là như thế!
Lần đầu tiên Dương Phẩm Chí biết thế nào là tác dụng của người đi đầu. Lần đầu tiên hiểu được người dẫn đầu quan trọng đến thế nào.
Việc của trưởng thôn Dương Phẩm Chí ở Âm Lương Thiến là thế, các thôn khác cũng vậy. Quy hoạch vô cùng lớn của Diệp Trạch Đào đã đốt cháy những con tim của họ. Đi đến đâu cũng nghe thấy những câu đại loại như:
Chủ tịch xã Diệp đã nói rồi, nghèo đói không phải là vấn đề, mà vấn đề nằm ở chỗ chúng ta không chịu nỗ lực phấn đấu!
Một tổ công tác của xã nhanh chóng được thành lập. Diệp Trạch Đào đích thân đảm nhận chức tổ trưởng tổ công tác. Công việc chủ yếu của tổ công tác này là cào bằng khu đất mà sắp tới sẽ xây dựng khu công nghiệp. Đồng thời cũng tiến hành công tác tính toán cổ phần của các thôn dân khi xây dựng khu công nghiệp.
Ý tưởng của Diệp Trạch Đào là muốn người dân nông thôn có thể thu được nhiều lợi ích trong lần xây dựng quy mô lớn này. Quyết không thể để xảy ra tình trạng khi khu công nghiệp phát triển rồi, người dân nông thôn lại không được hưởng một chút lợi ích nào. Chỉ khi lợi ích mọi phương diện được phân phối đều và cân bằng, thì xã Xuân Trúc mới thực sự bước trên con đường thoát nghèo.
Để nông dân và các doanh nghiệp cùng là chủ nhân của khu công nghiệp. Đặt lợi ích của nông dân gắn liền với sự phát triển của khu công nghiệp. Đặt mục tiêu phát triển cơ sở hạ tầng gắn liền với mục tiêu phát triển của toàn cục. Căn cứ theo sự tăng trưởng của giá trị sản lượng, thu nhập từ thuế và phân chia hoa hồng, người nông dân, các doanh nghiệp và chính phủ sẽ cùng nhau hưởng số tiền lãi đó.
Việc khiến cho Diệp Trạch Đào ngày đêm suy nghĩ chính là chuyện đó. Trong quá trình quy hoạch hắn cũng không ngừng nhấn mạnh việc này.
Tất cả đều đang tiến triển.
Bước vào một nhà nằm trong khu quy hoạch, Diệp Trạch Đào quan tâm hỏi:
- Phải chuyển đi khỏi nơi đã gắn bó lâu năm rồi như vậy, liệu có quen không?
Đây là hộ rất nghèo, chủ nhà là một ông già. Trông thấy Diệp Trạch Đào đến ông ta vô cùng vui mừng, nói với Diệp Trạch Đào:
- Thưa Chủ tịch xã Diệp, có sao đâu. Tôi tin Chủ tịch xã Diệp sẽ không để chúng tôi thiệt thòi!
Nắm chặt tay của Diệp Trạch Đào, lại nói tiếp:
- Nếu là người khác thì tôi không tin, nhưng Chủ tịch xã Diệp là người như thế nào chứ, cậu là một vị quan tốt, ai cũng đều đã công nhận. Có một lời của cậu, thì chuyện chuyển nhà có gì đâu chứ!
Đấy là một sự tín nhiệm vô cùng lớn.
Tay nắm chặt tay ông già, nhưng trong lòng Diệp Trạch Đào thì nặng chình trịch. Đây không phải là chuyện bình thường nữa rồi, từ lời nói ấy có thể thấy, mọi người đã đặt hết hy vọng lên bản thân hắn rồi.
- Ông cứ yên tâm, rồi cuộc sống sẽ ngày càng tốt đẹp hơn. Đến khi xã Xuân Trúc phát triển rồi sẽ có rất nhiều điều kiện phúc lợi, đến lúc ấy cuộc sống của mọi người cũng sẽ sung sướng như những người thành phố!
Khi nói những lời này, Diệp Trạch Đào cũng biết đó chính là lời hứa của hắn đối với mọi người. Khi đã hứa rồi, hắn nhất định phải làm cho bằng được.
Vùng đất này thuộc thôn Tạp Thạch, trưởng thôn Cố Tiểu Minh nghe nói Diệp Trạch Đào đến, liền mặt mày rạng rỡ chạy ra đón. Trên người ông ta là một bộ quần áo cũ nát, nhăn nhúm.
Chạy đến trước mặt Diệp Trạch Đào, Cố Tiểu Minh nói lớn:
- Chủ tịch xã Diệp, tất cả chúng tôi đã động viên hết cả rồi, không còn việc gì nữa. Cần tiền thì bọn tôi không có, chứ cần sức thì bọn tôi có thừa!
Trông thấy bộ dạng hưng phấn của Cố Tiểu Minh, Diệp Trạch Đào nhẹ nhàng nói:
- Những lời tôi nói đã hiểu hết chưa? Sự phát triển của xã ta không phải là sự giàu có của một bộ phận nhỏ lẻ, tôi muốn mọi người trông thấy sự náo nhiệt của con đường phát triển, muốn mọi người cùng nhau bước đi trên con đường đi đến sự giàu có!
Cố Tiểu Minh cũng thật lòng nói:
- Thưa Chủ tịch xã Diệp, mặc dù bọn chúng tôi không hiểu lắm, nhưng chúng tôi biết, anh làm việc lớn, những việc của anh quyết không để mọi người phải chịu thiệt thòi. Cậu nói thế nào, chúng tôi sẽ làm theo thế ấy!
Lúc này Diệp Trạch Đào mới khẽ gật đầu:
- Nơi đây sắp trở thành một khu công nghiệp lớn. Đến lúc đó cũng sẽ có một Công ty quy mô lớn được thành lập ở chỗ này. Khi đó chúng ta sẽ yêu cầu các doanh nghiệp phải dung nhập một số cổ phần nhất định của các thôn dân. Ngoài ra, người nông dân trải qua các lớp đào tạo, huấn luyện cũng sẽ có thể trở thành công nhân trong nhà máy. Đến lúc đó, người người nhà nhà trong xã chúng ta sẽ có thêm nhiều nguồn thu nhập. Đặc biệt khu công nghiệp đổi sang hình thức cổ phần sẽ lấy thôn là đơn vị gia nhập cổ phần. Hàng năm sẽ tiến hành thẩm tra nghiêm ngặt, phân chia hoa hồng theo từng nhà. Đến khi đó, cái mũ đói nghèo sẽ hoàn toàn bị tước bỏ. Cuộc sống của mọi người sẽ tốt hơn lên!
Cố Tiểu Minh cười nói:
- Chủ tịch xã Diệp suy nghĩ thật chu đáo!
Đưa mắt nhìn những hộ nhà dân thấp lè tè, nhiều nhà gần như sắp đổ, Diệp Trạch Đào nói:
- Không đưa mọi người đi lên con đường giàu có, có nghĩa là chúng tôi đã không làm tròn bổn phận của mình. Xã sẽ không ngừng cố gắng, nhất định làm tốt công tác của mình!
Cố Tiểu Minh nói:
- Chủ tịch xã Diệp, hiện nay uy tín của Ban quản lý thôn càng ngày càng cao!
- Muốn biết một vị lãnh đạo thôn có uy tín không, không phải xem ông ta có quyền lực như thế nào, mà phải xem ông ta có thật tâm, thật lòng làm việc vì quần chúng hay không. Đối mặt với cơ hội phát triển, tôi hy vọng các vị hãy cùng nhau đoàn kết, sát cánh bên nhau, theo sát bước chân của xã!
Kiểm tra việc di dời của thôn xong, Diệp Trạch Đào quay về phòng làm việc.
Vừa vào đến văn phòng, Ôn Phương đã tìm đến đó.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào, Ôn Phương cười nói:
- Cả xã hiện đang hưng phấn lắm!
Diệp Trạch Đào rót một ly trà rồi nói:
- Mọi người đã phải chịu cảnh nghèo khổ quá lâu rồi, thấy được hy vọng ai cũng muốn cố gắng hết sức!
- Trạch Đào, cậu có năng lực thật đấy!
Ánh mắt Ôn Phương nhìn Diệp Trạch Đào đầy vẻ khâm phục.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Năng lực của một người có hạn, năng lực của cả một tập thể mới là vô hạn. Những bước tiếp theo nếu chỉ dựa vào một mình tôi thì không thể được, cần cán bộ của toàn xã cùng nhau hợp lực lại làm mới được. Ở điểm này lại cần phải thống nhất tư tưởng!
Ôn Phương khẽ gật đầu nói:
- Cậu nói đúng lắm, hiện nay điều cần nhất ở huyện là sự thống nhất tư tưởng. Mọi người chỉ cần đoàn kết lại thì mới làm tốt được mọi việc. Theo tôi ngày mai chúng ta nên mở một cuộc họp để thống nhất tư tưởng.
Diệp Trạch Đào đưa ra kiến nghị như vậy bởi vì hắn nhận thấy gần đây hắn đã quá nổi bật, quá chói sáng, như vậy sẽ khiến cho một vài lãnh đạo có những ý nghĩ khác nhau.
Đối với việc này Diệp Trạch Đào cũng có những suy xét của riêng mình. Nhất định phải lôi kéo mọi người lên cùng một chiếc xe với mình, có như vậy, lực lượng ấy mới có thể thống nhất được, và như thế trở ngại mới ít đi.
Việc xây dựng khu công nghiệp cũng không phải chỉ có một bản thân hắn độc chiếm chính tích ấy. Mà hắn cũng không hề có ý định độc chiếm một mình, mà muốn phân chia lợi ích cho tất cả mọi người, có như vậy mới có thể lợi dụng nguồn tài nguyên một cách hợp lý được.
Khi Ôn Phương đưa ánh mắt nhìn Diệp Trạch Đào, trong lòng cô không ngớt lời tán thưởng.
Mấy ngày hôm nay Ôn Phương luôn suy nghĩ về việc này. Nếu như Diệp Trạch Đào không buông quyền thì mọi người cũng không có lời nào để nói, nhưng như thế sẽ phát sinh ra rất nhiều chuyện không hay. Hiện nay Diệp Trạch Đào không chờ mình phải đưa ra kiến nghị, hắn đã hiểu hết sự tình rồi. Điều này chứng tỏ kinh nghiệm chính trị của Diệp Trạch Đào đã bắt đầu dầy dạn.
Chốn quan trường chính là một vòng tròn lợi ích, từ xưa đến nay không có kẻ nào tham lam độc chiếm chính tích mà có thể tiến xa được. Chỉ khi tất cả mọi người cùng được hưởng lợi ích, thì công việc của xã Xuân Trúc mới dễ dàng triển khai được.
Có lẽ Diệp Trạch Đào sẽ còn tiến bước xa hơn nữa!
Ôn Phương có một dự cảm mãnh liệt như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.