Chương 162: Đã tẩm bổ quá mức
Hồng Mông Thụ
03/04/2013
Kỳ thật là không ai để tâm đến chuyện của Lý Binh lắm, chẳng qua chỉ là chảy chút máu mũi mà thôi, nên bọn Thôi Vĩnh Chí không coi chuyện đó là chuyện đại sự. Chuyện mà chảy máu mũi thì gặp thường xuyên, nên chuyện Lý Binh được đưa đi viện mọi người cũng chẳng ai để ý lắm. Nhưng bây giờ lại có cuộc điện thoại của Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân nói rằng gã ta thật sự đã xảy ra chuyện, thì lúc này Thôi Vĩnh Chí mới cảm thấy có chút lo lắng, vội vàng chạy tới bệnh viện xem sao.
Dù sao thì Lý Binh với mình cũng chẳng tốt đep gì, nên Diệp Trạch Đào cũng không ý định đến thăm gã. Lại nghe Ôn Phương nói, hắn cũng đã uống không ít rượu, nên nhất định phải về nhà nghỉ ngơi cho khỏe.
Ngồi trong xe, Diệp Trạch Đào cảm thấy toàn bộ cơ thể mình có sự thay đổi. Từng đợt sóng ham muốn dục tình trào lên trong cơ thể. Ngồi bên cạnh lại là một cô gái thân hình nóng bỏng như Phương Di Mai, sau khi uống rượu vào sắc mặt cô ta lại ửng đỏ, nhìn càng mê hoặc, quyến rũ.
Diệp Trạch Đào cố gắng đè nén dục vọng của mình xuống, hắn tự cảm thấy thật kỳ lạ, từ sau khi xảy ra chuyện đó với người đàn bà kia thì khả năng kìm chế của hắn kém đi rất nhiều.
Chẳng lẽ cơ thể của hắn đã xảy ra chuyện gì rồi?
Dưới sự yêu cầu của Thôi Vĩnh Chí, Phương Di Mai cũng uống một chút rượu lộc nhung hươu, nên trong cơ thể cô cũng đang dao động. Cô ta ngồi cạnh Diệp Trạch Đào cũng không thấy thoải mái gì. Từ con người của Diệp Trạch Đào toát ra một mùi đàn ông quyến rũ khiến cho cô ta mê mẩn, thèm khát.
Vương Quốc Báo vẫn chuyên tâm lái xe, y không hề để ý hai người ngồi đằng sau xe kia đang có một chút không ổn.
Chiếc xe nhanh chóng đến khách sạn.
Trông thấy bộ dạng của Diệp Trạch Đào ngà ngà say, Vương Quốc Báo liền cùng Phương Di Mai dìu Diệp Trạch Đào đi vào trong phòng.
Sắp xếp cho Diệp Trạch Đào xong, lúc này Vương Quốc Báo mới về phòng của mình để nghỉ ngơi.
Phương Di Mai cũng theo chân của Vương Quốc Báo đi ra, rồi cũng về phòng của mình để nghỉ ngơi. Nhưng nghĩ Diệp Trạch Đào đã uống quá nhiều rượu như vậy, nên cô không an tâm. Đồng thời, trong lòng cô cũng đã cảm thấy có chút lay động, muốn cùng tâm sự với Diệp Trạch Đào.
Thay một bộ quần áo thoải mái, Phương Di Mai liền quay lại trước cửa phòng của Diệp Trạch Đào.
Khi vừa gõ cửa, liền thấy Diệp Trạch Đào mở cửa phòng.
Từ sau khi bước vào phòng, Diệp Trạch Đào cảm thấy toàn thân mình hừng hực nóng, liền cởi ngay quần áo, chỉ mặc một cái quần đùi. Khi nghe tiếng gõ cửa, hắn cũng chẳng nghĩ ngợi gì, đầu óc vẫn còn đang choáng váng, liền mở cửa luôn.
Diệp Trạch Đào không ngờ đó lại là Phương Di Mai, mà Phương Di Mai cũng không thể ngờ lại trông thấy Diệp Trạch Đào trong bộ dạng như vậy.
Khi Phương Di Mai liếc nhìn Diệp Trạch Đào thì cô ta thấy từng thớ thịt, từng múi cơ bắp của hắn cứ cuồn cuộn. Trông thấy một thân thể cường tráng của Diệp Trạch Đào, vốn đã sẵn chút động tình, lúc này hai mắt của Phương Di Mai liền sững sờ nhìn.
Diệp Trạch Đào cũng đã uống quá nhiều rượu, nên cũng không để ý đến tình trạng hiện tại của mình, chỉ vội nói:
- Vào đi, vào đi!
Mở rộng cửa để Phương Di Mai bước vào trong.
Lúc này Diệp Trạch Đào mới sực nhớ đến tình trạng của mình, hốt hoảng liền đưa tay ra chắn Phương Di Mai.
Phương Di Mai thì nghe thấy tiếng mời vào của Diệp Trạch Đào thì cứ tự nhiên bước vào phòng.
Hai người đều đã uống không ít rượu, lúc này Phương Di Mai cũng đứng không được vững nữa.
Lúc này Diệp Trạch Đào lại đưa tay ra ngăn lại. Một người tiến vào, một người ngăn lại, cũng không hiểu tại sao, cả người Phương Di Mai đứng không vững liền đổ nhào về phía Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào theo phản xạ cũng tự nhiên ôm lấy Phương Di Mai.
Đột nhiên hai người cứng đờ người.
Chỉ thấy Phương Di Mai đã ngã hoàn toàn vào trong lòng của Diệp Trạch Đào.
Cả người Diệp Trạch Đào chấn động, men rượu cũng bị hóa giải đi một chút.
Ánh mắt dại đi nhìn Phương Di Mai.
Vốn ham muốn đã có trong hắn, bây giờ lại bị thân thể của một cô gái đẹp ngay trong vòng tay kích thích, Diệp Trạch Đào cảm thấy cơn dục vọng đã lên tới đỉnh điểm.
Lúc đầu thì Phương Di Mai cảm thấy chấn động, nhưng sau đó cô ta lại thấy vui mừng, trong đầu cô có các cảm giác lẫn lộn rất phức tạp.
Phương Di Mai vốn khi uống rượu cũng đã có tính toán, bây giờ lại được ngã vào trong vòng tay của người đàn ông mà mình thầm mơ tưởng, cô ta lập tức có ý nghĩ đột xuất.
Không rời khỏi vòng tay của Diệp Trạch Đào, mà chân của Phương Di Mai đã đá cửa đóng sầm lại.
Tưởng Diệp Trạch Đào sẽ có hành động gì đó, nhưng Diệp Trạch Đào lại đứng đó ngẩn người ra.
Cô ta quyết định, chủ động đưa tay ra ôm chặt lấy Diệp Trạch Đào.
Thấy Phương Di Mai ôm lấy mình, Diệp Trạch Đào lại tưởng cô ta sợ ngã, nên càng ôm chặt hơn.
Cứ như vậy, hai người cùng ôm nhau rất chặt.
Trên người Diệp Trạch Đào chỉ có mỗi một cái quần đùi, nên khi thân thể của Phương Di Mai áp sát vào, cô ta cảm nhận rõ mùi đàn ông và hơi thở của hắn.
Phương Di Mai vốn dĩ cũng chưa từng trải qua những chuyện như này bao giờ, nên cô ta không biết phải làm như thế nào nữa. Mặc dù đang ôm chặt Diệp Trạch Đào nhưng cô ta cũng không dám làm gì hơn.
Ban đầu Diệp Trạch Đào còn ngẩn người, nhưng dần dần hắn cảm nhận được cơ thể nóng bỏng của Phương Di Mai, ánh mắt liền đưa xuống nhìn cô ta.
Đối với Phương Di Mai, thì từ lâu Diệp Trạch Đào vẫn luôn có ý định. Bây giờ cô ta lại đang ở trong căn phòng của mình, ở đây lại không có ai khác, nên hắn bắt đầu cảm thấy có chút động tình.
Nghĩ đến chuyện hắn từng làm chuyện đó với người đàn bà kia, lại nghĩ đến mối quan hệ gần như là đã xác định rõ ràng của hắn và Lưu Mộng Y, tay của Diệp Trạch Đào định buông Phương Di Mai ra, cho dù có ham muốn cũng không nên làm bậy bạ.
Phương Di Mai nằm trong vòng tay của Diệp Trạch Đào, đang tận hưởng mùi đàn ông và hơi thở của hắn, bỗng cảm nhận thấy hình như Diệp Trạch Đào sắp buông mình ra, thì lập tức cuống quýt. Cô ta cũng biết, cơ hội của cô ta không có nhiều, đây chính là cơ hội hiếm có đối với cô ta, nếu để tuột mất thì sẽ không bao giờ còn có thể có lại nữa.
Phương Di Mai đã sớm hạ quyết tâm, kiểu gì cô ta cũng phải trở thành một người đàn bà bí mật của Diệp Trạch Đào. Bây giờ không cần phải lo nghĩ gì nhiều, tiến thêm bước nữa với Diệp Trạch Đào mới là việc quan trọng lúc này.
Lúc này thì chính bản thân của Phương Di Mai cũng không thể hiểu được chính mình, rốt cuộc cô đối với Diệp Trạch Đào là tình cảm nhiều hơn hay dục vọng quyền lực nhiều hơn.
Cơ thể cô cũng rất nhẹ nhàng cọ sát vào bộ phận nhạy cảm của Diệp Trạch Đào.
Cảm nhận thấy tình trạng của cái đó, Phương Di Mai bỗng đỏ bừng khuôn mặt. Dù sao thì cô ta cũng chưa từng làm chuyện đó bao giờ, nên lúc này đây cô không tránh khỏi sự xúc động, tim cô ta đập thùm thụp.
Diệp Trạch Đào vốn đã muốn buông Phương Di Mai ra, nhưng nay lại bị Phương Di Mai kích động, nhìn xuống khuôn mặt, lại thấy khuôn mặt của cô ta bừng đỏ, lại đập vào mắt là thân hình kiều diễm, nóng bỏng trong bộ quần áo ở nhà, cơn dục vọng tưởng chừng đã đè nén xuống được nay lại bùng lên dữ dội. Hắn không còn nghĩ đến chuyện gì nữa, vòng tay xiết chặt lấy cơ thể của Phương Di Mai hơn nữa.
Bị Diệp Trạch Đào ôm xiết mạnh như vậy, Phương Di Mai bị kích thích rên lên khe khẽ.
Cô ta cũng không còn băn khoăn gì nữa, cánh tay của cô không ngừng chuyển động phía sau lưng Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào đã từng trải qua chuyện như vậy, và chắc trong cơ thể hắn vẫn còn lại chút thuốc kích thích, nên cả cơ thể hắn bị dục tình thiêu đốt, hắn cúi xuống hôn lấy Phương Di Mai.
Hai người cùng chìm vào đam mê.
Bàn tay của cả hai không ngừng tìm kiếm thân thể của đối phương.
Diệp Trạch Đào ôm Phương Di Mai đi về phía giường.
Hai tay níu chặt cổ của Diệp Trạch Đào, Phương Di Mai nhắm mắt lại. Đầu cô nép sát vào ngực Diệp Trạch Đào, cô ta cảm thấy có chút gì đó sợ hãi.
Mặc dù biết bước tiếp theo sẽ là như thế nào, Phương Di Mai đối với chuyện đó vô cùng tò mò và chờ đợi.
Rất nhanh, quần áo của họ đã được vứt bỏ.
Hai cơ thể không mảnh vải quấn quýt vào nhau, lúc này Diệp Trạch Đào bỗng có chút tỉnh táo, bàn tay vẫn còn đang đặt trên bầu ngực của Phương Di Mai, hắn có chút do dự.
Phương Di Mai hé mở mắt ra nhìn Diệp Trạch Đào, đôi mắt ấy đang nồng lên ngọn lửa dục tình, cô ta nói khẽ:
- Chỉ cần trong lòng anh luôn có em là được! Em sẽ không bao giờ bắt anh phải chịu trách nhiệm gì cả!
Cô ta cũng biết, chỉ khi nói như vậy thì Diệp Trạch Đào mới bạo gan làm tiếp.
Quả nhiên, Diệp Trạch Đào cảm thấy trong lòng sửng sốt, cô gái này đúng là dám làm dám chịu, thì mình còn sợ cái gì nữa chứ. Hắn vứt bỏ hết nhưng lăn tăn còn ở trong đầu, và tiếp tục cùng Phương Di Mai tiến vào lâu đài tình ái.
Tiếng rên rỉ không ngừng vang lên trong căn phòng. Hai người đang đến đoạn cao trào nhất.
Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, ngoài tiếng rên rỉ và thở dốc của hai người, nơi đây không còn có thanh âm nào khác.
Một thời gian lâu sau, cả hai đều nằm vật ra giường.
Nhẹ nhàng chuyển động trên người Phương Di Mai, Diệp Trạch Đào biết, kể từ hôm nay, giữa hắn và cô ta sẽ còn có nhiều mối quan hệ thân thiết nữa.
Phương Di Mai cũng không thể ngờ chuyện này lại khiến cho người ta có cảm giác thống khoái như vậy, cả người cô mềm nhũn nằm gọn trong lòng Diệp Trạch Đào.
Lúc này cô không đủ sức để làm gì nữa.
Cảm nhận được Diệp Trạch Đào đang có chút ngẩn ngơ, Phương Di Mai càng nép sát hơn vào người Diệp Trạch Đào, khẽ khàng nói:
- Anh yên tâm, em sẽ không bao giờ làm chuyện gì ảnh hưởng đến anh và Lưu Mộng Y đâu, chỉ hy vọng trong lòng anh coi em là vợ của anh là được rồi!
Thật sự Diệp Trạch Đào không thể ngờ Phương Di Mai lại nói ra những lời như vậy, hắn quay sang nhìn Phương Di Mai.
Trong lòng có chút đau khổ, nhưng khuôn mặt Phương Di Mai lại lộ rõ vẻ tươi cười:
- Bây giờ là thời đại nào rồi. Anh đừng nghĩ cứ lên giường với nhau là phải cưới nhau. Giữa hai người không nhất thiết phải có một sự ràng buộc. Em chỉ hy vọng anh coi em là vợ của anh là đã đủ rồi, còn em cũng sẽ coi anh là chồng của em!
Lời nói này khiến cho Diệp Trạch Đào hoàn toàn mê muội, nhưng từ lời nói ấy hắn cũng biết, Phương Di Mai rất mong hắn và Lưu Mộng Y kết hợp với nhau.
Nghĩ Phương Di Mai từ đầu tới giờ vẫn luôn có tình cảm với mình, Diệp Trạch Đào nói:
- Anh sẽ cưới em!
Lúc này Diệp Trạch Đào đã bỏ ý định cưới Lưu Mộng Y sang một bên. Hắn cảm thấy không thể có lỗi với Phương Di Mai thêm nữa.
Phương Di Mai vui mừng khôn xiết, cảm nhận được sự chân thành của Diệp Trạch Đào, nên trong lòng rất xúc động.
Nhưng dù sao cô ta cũng là một người phụ nữ có tham vọng quyền lực. Nghĩ đến hậu quả sau khi mình được gả cho Diệp Trạch Đào, cô ta than thầm, vì tiền đồ phát triển của hai người, bản thân mình không thể trở thành vợ của Diệp Trạch Đào được.
Lấy tay vân vê ngực của Diệp Trạch Đào, Phương Di Mai nói:
- Em luôn hy vọng anh sẽ có một tiền đồ rộng lớn. Chỉ có như vậy anh mới có thể thực hiện được ước mơ to lớn hơn của mình. Lúc nãy em đã nói với anh rồi, kể từ bây giờ, em sẽ coi mình là người đàn bà của anh, anh cũng phải coi em là người phụ nữ của anh, chỉ cần như vậy là đủ rồi. Anh nhất định phải lấy Lưu Mộng Y, em cũng sẽ giúp anh đạt được chuyện ấy!
Trông thấy thái độ của Phương Di Mai như vậy, lại thấy vẻ mặt dứt khoát của cô ta, Diệp Trạch Đào bỗng chốc hiểu Phương Di Mai hơn. Người đàn bà này ôm trong mình một khát vọng quyền lực quá lớn! Thầm thở dài, Diệp Trạch Đào tự dưng không muốn nói chuyện nữa, mà nằm ngẩn người nhìn lên trần nhà.
Dù sao thì Lý Binh với mình cũng chẳng tốt đep gì, nên Diệp Trạch Đào cũng không ý định đến thăm gã. Lại nghe Ôn Phương nói, hắn cũng đã uống không ít rượu, nên nhất định phải về nhà nghỉ ngơi cho khỏe.
Ngồi trong xe, Diệp Trạch Đào cảm thấy toàn bộ cơ thể mình có sự thay đổi. Từng đợt sóng ham muốn dục tình trào lên trong cơ thể. Ngồi bên cạnh lại là một cô gái thân hình nóng bỏng như Phương Di Mai, sau khi uống rượu vào sắc mặt cô ta lại ửng đỏ, nhìn càng mê hoặc, quyến rũ.
Diệp Trạch Đào cố gắng đè nén dục vọng của mình xuống, hắn tự cảm thấy thật kỳ lạ, từ sau khi xảy ra chuyện đó với người đàn bà kia thì khả năng kìm chế của hắn kém đi rất nhiều.
Chẳng lẽ cơ thể của hắn đã xảy ra chuyện gì rồi?
Dưới sự yêu cầu của Thôi Vĩnh Chí, Phương Di Mai cũng uống một chút rượu lộc nhung hươu, nên trong cơ thể cô cũng đang dao động. Cô ta ngồi cạnh Diệp Trạch Đào cũng không thấy thoải mái gì. Từ con người của Diệp Trạch Đào toát ra một mùi đàn ông quyến rũ khiến cho cô ta mê mẩn, thèm khát.
Vương Quốc Báo vẫn chuyên tâm lái xe, y không hề để ý hai người ngồi đằng sau xe kia đang có một chút không ổn.
Chiếc xe nhanh chóng đến khách sạn.
Trông thấy bộ dạng của Diệp Trạch Đào ngà ngà say, Vương Quốc Báo liền cùng Phương Di Mai dìu Diệp Trạch Đào đi vào trong phòng.
Sắp xếp cho Diệp Trạch Đào xong, lúc này Vương Quốc Báo mới về phòng của mình để nghỉ ngơi.
Phương Di Mai cũng theo chân của Vương Quốc Báo đi ra, rồi cũng về phòng của mình để nghỉ ngơi. Nhưng nghĩ Diệp Trạch Đào đã uống quá nhiều rượu như vậy, nên cô không an tâm. Đồng thời, trong lòng cô cũng đã cảm thấy có chút lay động, muốn cùng tâm sự với Diệp Trạch Đào.
Thay một bộ quần áo thoải mái, Phương Di Mai liền quay lại trước cửa phòng của Diệp Trạch Đào.
Khi vừa gõ cửa, liền thấy Diệp Trạch Đào mở cửa phòng.
Từ sau khi bước vào phòng, Diệp Trạch Đào cảm thấy toàn thân mình hừng hực nóng, liền cởi ngay quần áo, chỉ mặc một cái quần đùi. Khi nghe tiếng gõ cửa, hắn cũng chẳng nghĩ ngợi gì, đầu óc vẫn còn đang choáng váng, liền mở cửa luôn.
Diệp Trạch Đào không ngờ đó lại là Phương Di Mai, mà Phương Di Mai cũng không thể ngờ lại trông thấy Diệp Trạch Đào trong bộ dạng như vậy.
Khi Phương Di Mai liếc nhìn Diệp Trạch Đào thì cô ta thấy từng thớ thịt, từng múi cơ bắp của hắn cứ cuồn cuộn. Trông thấy một thân thể cường tráng của Diệp Trạch Đào, vốn đã sẵn chút động tình, lúc này hai mắt của Phương Di Mai liền sững sờ nhìn.
Diệp Trạch Đào cũng đã uống quá nhiều rượu, nên cũng không để ý đến tình trạng hiện tại của mình, chỉ vội nói:
- Vào đi, vào đi!
Mở rộng cửa để Phương Di Mai bước vào trong.
Lúc này Diệp Trạch Đào mới sực nhớ đến tình trạng của mình, hốt hoảng liền đưa tay ra chắn Phương Di Mai.
Phương Di Mai thì nghe thấy tiếng mời vào của Diệp Trạch Đào thì cứ tự nhiên bước vào phòng.
Hai người đều đã uống không ít rượu, lúc này Phương Di Mai cũng đứng không được vững nữa.
Lúc này Diệp Trạch Đào lại đưa tay ra ngăn lại. Một người tiến vào, một người ngăn lại, cũng không hiểu tại sao, cả người Phương Di Mai đứng không vững liền đổ nhào về phía Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào theo phản xạ cũng tự nhiên ôm lấy Phương Di Mai.
Đột nhiên hai người cứng đờ người.
Chỉ thấy Phương Di Mai đã ngã hoàn toàn vào trong lòng của Diệp Trạch Đào.
Cả người Diệp Trạch Đào chấn động, men rượu cũng bị hóa giải đi một chút.
Ánh mắt dại đi nhìn Phương Di Mai.
Vốn ham muốn đã có trong hắn, bây giờ lại bị thân thể của một cô gái đẹp ngay trong vòng tay kích thích, Diệp Trạch Đào cảm thấy cơn dục vọng đã lên tới đỉnh điểm.
Lúc đầu thì Phương Di Mai cảm thấy chấn động, nhưng sau đó cô ta lại thấy vui mừng, trong đầu cô có các cảm giác lẫn lộn rất phức tạp.
Phương Di Mai vốn khi uống rượu cũng đã có tính toán, bây giờ lại được ngã vào trong vòng tay của người đàn ông mà mình thầm mơ tưởng, cô ta lập tức có ý nghĩ đột xuất.
Không rời khỏi vòng tay của Diệp Trạch Đào, mà chân của Phương Di Mai đã đá cửa đóng sầm lại.
Tưởng Diệp Trạch Đào sẽ có hành động gì đó, nhưng Diệp Trạch Đào lại đứng đó ngẩn người ra.
Cô ta quyết định, chủ động đưa tay ra ôm chặt lấy Diệp Trạch Đào.
Thấy Phương Di Mai ôm lấy mình, Diệp Trạch Đào lại tưởng cô ta sợ ngã, nên càng ôm chặt hơn.
Cứ như vậy, hai người cùng ôm nhau rất chặt.
Trên người Diệp Trạch Đào chỉ có mỗi một cái quần đùi, nên khi thân thể của Phương Di Mai áp sát vào, cô ta cảm nhận rõ mùi đàn ông và hơi thở của hắn.
Phương Di Mai vốn dĩ cũng chưa từng trải qua những chuyện như này bao giờ, nên cô ta không biết phải làm như thế nào nữa. Mặc dù đang ôm chặt Diệp Trạch Đào nhưng cô ta cũng không dám làm gì hơn.
Ban đầu Diệp Trạch Đào còn ngẩn người, nhưng dần dần hắn cảm nhận được cơ thể nóng bỏng của Phương Di Mai, ánh mắt liền đưa xuống nhìn cô ta.
Đối với Phương Di Mai, thì từ lâu Diệp Trạch Đào vẫn luôn có ý định. Bây giờ cô ta lại đang ở trong căn phòng của mình, ở đây lại không có ai khác, nên hắn bắt đầu cảm thấy có chút động tình.
Nghĩ đến chuyện hắn từng làm chuyện đó với người đàn bà kia, lại nghĩ đến mối quan hệ gần như là đã xác định rõ ràng của hắn và Lưu Mộng Y, tay của Diệp Trạch Đào định buông Phương Di Mai ra, cho dù có ham muốn cũng không nên làm bậy bạ.
Phương Di Mai nằm trong vòng tay của Diệp Trạch Đào, đang tận hưởng mùi đàn ông và hơi thở của hắn, bỗng cảm nhận thấy hình như Diệp Trạch Đào sắp buông mình ra, thì lập tức cuống quýt. Cô ta cũng biết, cơ hội của cô ta không có nhiều, đây chính là cơ hội hiếm có đối với cô ta, nếu để tuột mất thì sẽ không bao giờ còn có thể có lại nữa.
Phương Di Mai đã sớm hạ quyết tâm, kiểu gì cô ta cũng phải trở thành một người đàn bà bí mật của Diệp Trạch Đào. Bây giờ không cần phải lo nghĩ gì nhiều, tiến thêm bước nữa với Diệp Trạch Đào mới là việc quan trọng lúc này.
Lúc này thì chính bản thân của Phương Di Mai cũng không thể hiểu được chính mình, rốt cuộc cô đối với Diệp Trạch Đào là tình cảm nhiều hơn hay dục vọng quyền lực nhiều hơn.
Cơ thể cô cũng rất nhẹ nhàng cọ sát vào bộ phận nhạy cảm của Diệp Trạch Đào.
Cảm nhận thấy tình trạng của cái đó, Phương Di Mai bỗng đỏ bừng khuôn mặt. Dù sao thì cô ta cũng chưa từng làm chuyện đó bao giờ, nên lúc này đây cô không tránh khỏi sự xúc động, tim cô ta đập thùm thụp.
Diệp Trạch Đào vốn đã muốn buông Phương Di Mai ra, nhưng nay lại bị Phương Di Mai kích động, nhìn xuống khuôn mặt, lại thấy khuôn mặt của cô ta bừng đỏ, lại đập vào mắt là thân hình kiều diễm, nóng bỏng trong bộ quần áo ở nhà, cơn dục vọng tưởng chừng đã đè nén xuống được nay lại bùng lên dữ dội. Hắn không còn nghĩ đến chuyện gì nữa, vòng tay xiết chặt lấy cơ thể của Phương Di Mai hơn nữa.
Bị Diệp Trạch Đào ôm xiết mạnh như vậy, Phương Di Mai bị kích thích rên lên khe khẽ.
Cô ta cũng không còn băn khoăn gì nữa, cánh tay của cô không ngừng chuyển động phía sau lưng Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào đã từng trải qua chuyện như vậy, và chắc trong cơ thể hắn vẫn còn lại chút thuốc kích thích, nên cả cơ thể hắn bị dục tình thiêu đốt, hắn cúi xuống hôn lấy Phương Di Mai.
Hai người cùng chìm vào đam mê.
Bàn tay của cả hai không ngừng tìm kiếm thân thể của đối phương.
Diệp Trạch Đào ôm Phương Di Mai đi về phía giường.
Hai tay níu chặt cổ của Diệp Trạch Đào, Phương Di Mai nhắm mắt lại. Đầu cô nép sát vào ngực Diệp Trạch Đào, cô ta cảm thấy có chút gì đó sợ hãi.
Mặc dù biết bước tiếp theo sẽ là như thế nào, Phương Di Mai đối với chuyện đó vô cùng tò mò và chờ đợi.
Rất nhanh, quần áo của họ đã được vứt bỏ.
Hai cơ thể không mảnh vải quấn quýt vào nhau, lúc này Diệp Trạch Đào bỗng có chút tỉnh táo, bàn tay vẫn còn đang đặt trên bầu ngực của Phương Di Mai, hắn có chút do dự.
Phương Di Mai hé mở mắt ra nhìn Diệp Trạch Đào, đôi mắt ấy đang nồng lên ngọn lửa dục tình, cô ta nói khẽ:
- Chỉ cần trong lòng anh luôn có em là được! Em sẽ không bao giờ bắt anh phải chịu trách nhiệm gì cả!
Cô ta cũng biết, chỉ khi nói như vậy thì Diệp Trạch Đào mới bạo gan làm tiếp.
Quả nhiên, Diệp Trạch Đào cảm thấy trong lòng sửng sốt, cô gái này đúng là dám làm dám chịu, thì mình còn sợ cái gì nữa chứ. Hắn vứt bỏ hết nhưng lăn tăn còn ở trong đầu, và tiếp tục cùng Phương Di Mai tiến vào lâu đài tình ái.
Tiếng rên rỉ không ngừng vang lên trong căn phòng. Hai người đang đến đoạn cao trào nhất.
Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, ngoài tiếng rên rỉ và thở dốc của hai người, nơi đây không còn có thanh âm nào khác.
Một thời gian lâu sau, cả hai đều nằm vật ra giường.
Nhẹ nhàng chuyển động trên người Phương Di Mai, Diệp Trạch Đào biết, kể từ hôm nay, giữa hắn và cô ta sẽ còn có nhiều mối quan hệ thân thiết nữa.
Phương Di Mai cũng không thể ngờ chuyện này lại khiến cho người ta có cảm giác thống khoái như vậy, cả người cô mềm nhũn nằm gọn trong lòng Diệp Trạch Đào.
Lúc này cô không đủ sức để làm gì nữa.
Cảm nhận được Diệp Trạch Đào đang có chút ngẩn ngơ, Phương Di Mai càng nép sát hơn vào người Diệp Trạch Đào, khẽ khàng nói:
- Anh yên tâm, em sẽ không bao giờ làm chuyện gì ảnh hưởng đến anh và Lưu Mộng Y đâu, chỉ hy vọng trong lòng anh coi em là vợ của anh là được rồi!
Thật sự Diệp Trạch Đào không thể ngờ Phương Di Mai lại nói ra những lời như vậy, hắn quay sang nhìn Phương Di Mai.
Trong lòng có chút đau khổ, nhưng khuôn mặt Phương Di Mai lại lộ rõ vẻ tươi cười:
- Bây giờ là thời đại nào rồi. Anh đừng nghĩ cứ lên giường với nhau là phải cưới nhau. Giữa hai người không nhất thiết phải có một sự ràng buộc. Em chỉ hy vọng anh coi em là vợ của anh là đã đủ rồi, còn em cũng sẽ coi anh là chồng của em!
Lời nói này khiến cho Diệp Trạch Đào hoàn toàn mê muội, nhưng từ lời nói ấy hắn cũng biết, Phương Di Mai rất mong hắn và Lưu Mộng Y kết hợp với nhau.
Nghĩ Phương Di Mai từ đầu tới giờ vẫn luôn có tình cảm với mình, Diệp Trạch Đào nói:
- Anh sẽ cưới em!
Lúc này Diệp Trạch Đào đã bỏ ý định cưới Lưu Mộng Y sang một bên. Hắn cảm thấy không thể có lỗi với Phương Di Mai thêm nữa.
Phương Di Mai vui mừng khôn xiết, cảm nhận được sự chân thành của Diệp Trạch Đào, nên trong lòng rất xúc động.
Nhưng dù sao cô ta cũng là một người phụ nữ có tham vọng quyền lực. Nghĩ đến hậu quả sau khi mình được gả cho Diệp Trạch Đào, cô ta than thầm, vì tiền đồ phát triển của hai người, bản thân mình không thể trở thành vợ của Diệp Trạch Đào được.
Lấy tay vân vê ngực của Diệp Trạch Đào, Phương Di Mai nói:
- Em luôn hy vọng anh sẽ có một tiền đồ rộng lớn. Chỉ có như vậy anh mới có thể thực hiện được ước mơ to lớn hơn của mình. Lúc nãy em đã nói với anh rồi, kể từ bây giờ, em sẽ coi mình là người đàn bà của anh, anh cũng phải coi em là người phụ nữ của anh, chỉ cần như vậy là đủ rồi. Anh nhất định phải lấy Lưu Mộng Y, em cũng sẽ giúp anh đạt được chuyện ấy!
Trông thấy thái độ của Phương Di Mai như vậy, lại thấy vẻ mặt dứt khoát của cô ta, Diệp Trạch Đào bỗng chốc hiểu Phương Di Mai hơn. Người đàn bà này ôm trong mình một khát vọng quyền lực quá lớn! Thầm thở dài, Diệp Trạch Đào tự dưng không muốn nói chuyện nữa, mà nằm ngẩn người nhìn lên trần nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.