Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 919: Đau đầu.

Hồng Mông Thụ

06/10/2013

- Anh Vệ về rồi à!

- Tôi đã biết, chuyện về tiền bạc anh định giải quyết thế nào?

- Phía bên kia muốn chuyển hết toàn bộ qua đó!

- Việc này do Trung ương ra lệnh đó!

- Lẽ nào phải chuyển hết toàn bộ đi, thành phố Lan Phong có rất nhiều nơi cần đến tiền!

Nghe được toàn bộ những lời nói trong cuộc họp của Diệp Trạch Đào , rồi lại đưa hết cần ấy người trở về thành phố xong, chủ tịch thành phố Quan Bạc Viêm cũng không thể nào bình tĩnh được nữa, trong lòng rõ như ban ngày, Diệp Trạch Đào triển khai thế trận rất lớn rồi đây!

Thủ đoạn của Diệp Trạch Đào thật là nằm ngoài dự đoán của mọi người, con người trẻ tuổi này lẽ nào lại có một hậu thuẫn vững chắc, hoàn toàn không coi các vị lãnh đạo thành phố Lan Phong ra cái gì?

Có thể nhận ra, Diệp Trạch Đào hoàn toàn muốn thiết lập chủ nghĩa đỉnh cao, lập một vương quốc riêng của hắn ta ở Giáp Hà rồi.

Bất luận là Vu Chi Hán cũng tốt mà Quan Bạch Viêm cũng được, phát hiện Diệp Trạch Đào chính là một cái gai trong mắt, là một cái gai không thể nắm giữ được trong tầm tay.

Lúc đầu cũng chỉ là muốn thử Diệp Trạch Đào một chút thôi, chứ không thể ngờ được rằng Diệp Trạch Đào đến thành phố Lan Phong rồi, chân còn chưa đứng vững đã muốn làm to chuyện, việc này khiến cho bọn Quan Bạch Viêm bị hớ to, hoàn toàn không ngờ tới.

Vu Chi Hán cũng rất rầu lòng, là một thường vụ Tỉnh ủy, lẽ ra có thể đè bẹp Diệp Trạch Đào trong chớp mắt, thế nhưng bây giờ Diệp Trạch Đào người ta không thèm nể mặt cả đám tẹo nào, nếu ai dám xông lên phía trước là diệt luôn người đó, việc này có chút đau đầu rồi đây.

Vu Chi Hán không sợ gì Diệp Trạch Đào cả, sợ là sợ người đứng đằng sau lưng hắn kia.

Đắc tội với Diệp Trạch Đào thì không sợ, sợ là đắc tội với nhân vật cỡ bự nào đó đứng sau lưng Diệp Trạch Đào kia, đến lúc từng người từng người xuất hiện thì vấn đề sẽ rất là nghiêm trọng rồi!

Lúc đầu nghĩ rằng mình là Thường vụ tỉnh ủy thế lực lớn mạnh hơn Diệp Trạch Đào rất nhiều, coi như cho Diệp Trạch Đào mang một chiếc giày hơi nhỏ, đoán rằng hắn ta cúng chẳng dám làm gì cả, bây giờ mới phát hiện ra rằng mình đã xem nhẹ người thanh niên này rồi.

Lúc trước chẳng phải đã đưa đến một đám con ông cháu cha, để đối phó với đám người đó, thủ đoạn rất nhiều, từng người từng người bị đánh gục dễ dàng, đó là vì những người đó không có thượng phương bảo kiếm trong tay. Tay Diệp Trạch Đào lại không giống như vậy tẹo nào, sự phát triển tự chủ của khu kinh tế Giáp Hà đã được Trung ương phê duyệt, trên tỉnh cũng thừa nhận việc này rồi. Nếu như Diệp Trạch Đào là một người không có kinh nghiệm thì sẽ không thể phát hiện ra việc Thành phố Lan Phong sắp đặt người để điều khiển từ xa. Chỉ cần anh ta không nói gì cứ thế sau một thời gian sẽ biến thành sự thật, đến lúc hành động cũng sẽ dễ dàng hơn. Bây giờ thì khác rồi. Thằng ranh trong chớp mắt đã làm chuyện thế này, không nể nang ai cả, làm cho thành phố biến thành bị động rồi đây.

Hồi tưởng lại lúc nhìn thấy dáng vẻ trẻ măng của Diệp Trạch Đào, đôi mày của Vu Chi Hán lại bắt đầu cau lại.

- Anh Quan, chuyện về tiền thì chắc là buông xuôi đi, chuyện này từ trên xuống dưới đều chú ý rồi. Nếu như cũng ta giữ lại, mà để Diệp Trạch Đào chạy đến Trung ương làm loạn lên thì chẳng ai gánh được trách nhiệm này đâu!

Vu Chi Hán cảm thấy trong ván này mình đã thua rồi, không lùi bước là không được.

Khu kinh tế mới Giáp Hà là khu kinh tế mới do Trung ương chỉ định, phải phát triển một cách toàn diện, cũng đã đích thân tới đó xem qua rồi, chỉ là một vùng hoang vu, với năng lực của Vu Chi Hán, anh ta cảm thấy nơi này không thể phát triển nổi.

- Bí thư Vu, số tiền đó nhiều lắm đó!

Quan Bạch Viêm không thể không tức giận, phẩy tay một cái là mấy trăm triệu, tên Diệp Trạch Đào mà không mập lên sao!

- Anh Quan, Tiền đó dùng để phát triển khu kinh tế, anh cũng đã xem qua khu đất đó rồi đó, tất cả chúng ta đều muốn thúc đẩy phát triển, ai mà tin được nó sẽ thật sự phát triển chứ?



Vu Chi Hán liền hỏi một câu.

Vừa nghe thấy Vu Chi Hán nói như vậy, tâm trạng đang kích động của Quan Bạch Viêm mới bình tĩnh trở lại, Vu Chi Hán nói rất đúng, khoản tiền này đúng là bỏng tay. Nếu thành phố thật sự giữ lại khoản tiền này, đến lúc mà Diệp Trạch Đào không thể phát triển nổi khu kinh tế, thì hắn sẽ có cớ, đổ thừa cho thành phố đã giữ lại tiền, đến lúc đó không khéo trách nhiệm lại đổ hết lên đầu mình cũng nên.

Trong lòng vẫn kinh hãi, Quan Bạch Viêm nói:

- Được, khoản tiền này chúng ta chia cho hắn đi!

Vu Chi Hán lúc này mới cười nói:

- Tiền là dùng để phát triển, vẫn phải cho người theo dõi việc sử dụng tiền này, rất nhiều đồng chí của chúng ta phải gánh trách nhiệm về đống tiền này, đồng chí Diệp Trạch Đào vẫn còn rất trẻ, chúng ta quyết không để các đồng chí trẻ phạm sai lầm!

- Bí thư Vu nói rất đúng, anh Vệ là một đồng chí rất có năng lực, đem anh ấy tới khu kinh tế mới, chính là để cho anh ấy phát huy năng lực giám sát đồng vốn!

Lời nói khiến cho Vu Chi Hán phải chau mày, tuy rằng rất ăn ý với Quan Bạch Viêm trên ở nhiều mặt, tuy nhiên bên trong mỗi người đều có chỗ tranh giành quyền lực với nhau. Tay Quan Bạch Viêm này cũng không phải là một người khiến người khác yên tâm hoàn toàn, sở Tài chính từ trước đến nay vẫn nằm trong tay mình, Quan Bạch Viêm sớm đã có cách nghĩ về việc này rồi. Nhân cơ hội này mà muốn đá Vệ Viễn Thành tới khu kinh tế mới sau đó cất nhắc người của anh ta lên?

Tuy rằng Vu Chi Hán muốn giám sát chặt chẽ đồng vốn ở khu kinh tế mới , nếu như có cơ hội thì mượn cớ về khoản tiền này để chơi Diệp Trạch Đào một vố, nhưng cũng sẽ không bạc bẽo mà dứt bỏ một Giám đốc sở Tài chính tới khu kinh tế mới được.

Vu Chi Hán hoàn toàn có thể cảm nhận được, chỉ cần Vệ Viễn Thành đến khu kinh tế mới rồi thì cái tay Quan Bạch Viêm này sẽ bắt tay liên kết với Diệp Trạch Đào, làm cho Vệ Viễn Thành không thể hoạt động gì ở khu kinh tế mới. Nếu mà thật sự như vậy thì Phó giám đốc thường trực sở Tài chính là trong sở là người của Quan Bạch Viêm , vì thế Sở tài chính sẽ thuộc về họ Quan một cách rất nhanh chóng.

Thầm chửi một tiếng, Vu Chi Hán nghiêm túc nói :

- Anh Quan à, Trung ương và trên tỉnh đều rất coi trọng sự phát triển của khu kinh tế mới. Nếu đã phái đồng chí Diệp Trạch Đào đến, thì chúng ta nên nới lỏng tay chân cho đồng chí ấy thực hiện công việc. Đồng chí Vệ Viễn Thành là một Giám đốc sở Tài chính, có liên quan đến toàn bộ bát cơm của thành phố, chúng ta không thể giam hãm một đồng chí có kinh nghiệm thế này ở khu kinh tế mới. Ý kiến của tôi là vẫn nên để đồng chí Vệ Viễn Thành trở về, đổi cho đồng chí Chương Xán An đi, thế thì sẽ tốt hơn!

Quan Bạch Viêm lặng người, Phó giám đốc thường trực sở Tài chính Chương Xán An là người của mình, tay Vu Chi Hán này đã biết ý đồ của mình khi muốn đưa Vệ Viễn Thành đi rồi, giờ có ý muốn chống trả lại mình đây.

Nghĩ tới đây, Quan Bạch Viêm giả bộ bừng tỉnh nói :

- Bí thư Vu nói đúng, tôi suy nghĩ còn chưa thấu đáo về việc này lắm, việc ở thành phố mới là chính, tôi cho rằng hai để đồng chí này đi đều không thỏa đáng, hay là cho anh Trì đi nhỉ?

Anh Trì tên là Trì Phương Tài, cũng không phải phe phái của hai người, anh này đúng là một người tốt, thuần túy một hình tượng người cán bộ rất có năng lực, chỉ dựa vào năng lực của chính mình mà ngồi được lên chiếc ghế Phó giám đốc sở Tài chính, chỉ cần điều người này đi rồi thì lực lượng của hai người ở trong sở Tài chính mới không có thay đổi gì đáng kể.

Vu Chi Hán vừa nghe, trầm tư một lúc rồi mới nói :

- Con người anh Trì cũng rất tốt, thôi thì thế vậy!

Quan Bạch Viêm lại nói :

- Bí thư Vu, bây giờ có một vấn đề, trước đây Thành ủy có quyết định cho một số người ở các ban ngành kiêm nhiệm thêm một chức ở bên đó, Diệp Trạch Đào trong cuộc họp đã tuyên bố rồi, sẽ nghiêm khắc chấm điểm chuyên cần, nếu như liên tiếp vi phạm ba lần sẽ buộc trả về đơn vị cũ, mọi người sau khi trở về đều làm ầm lên rồi, việc này không dễ giải quyết đâu!

Kỳ thực Vu Chi Hán cũng đã biết việc này, trước đây vốn dĩ muốn mượn phương pháp này để giám sát, kìm hãm khu kinh tế mới. Không ngờ rằng Diệp Trạch Đào không nể mặt chút nào, hoàn toàn phớt lờ mọi sắp xếp của thành phố mà nói thẳng ra những lời như vậy, mục đích đã thật rõ ràng, chính là muốn đuổi khéo người đi.



Đây rõ ràng là một vấn đề rồi!

Cái tên Diệp Trạch Đào thật không để cho người ta yên tâm được đây!

Vu Chi Hán lần đầu tiên coi trọng con người Diệp Trạch Đào hơn, làm việc không cần rập khuôn, không quan tâm đến tình cảm!

Lúc đầu nói với mọi người thật là đơn giản, chỉ cần đứng xa mà điều khiển một chút là được, đến lúc thì để cho bọn Diệp Trạch Đào tự đề bạt một số chức phó là được rồi. Nếu đã thế này thì hoàn toàn không thể nắm trong tay được nữa rồi.

Thế nhưng, bây giờ trong tay tên Diệp Trạch Đào đó đang có thượng phương bảo kiếm, lấy cớ về quyền tự chủ, đã hoàn toàn không thèm để mắt đến cả Thành ủy nữa rồi.

Đương nhiên rồi, cũng không nói được Diệp Trạch Đào người ta không thèm để mắt đến, người ta chỉ đề cập đến kỷ luật nghiêm khắc mà thôi, để tìm ra một lối thoát khác cho chuyên này quả không phải là việc dễ.

Làm thế nào đây?

Vu Chi Hán cảm thấy rất khó xử.

Nếu như mà phải dùng đến các vị lãnh đạo trên Tỉnh ủy để gây sức ép, nếu làm không khéo, tên Diệp Trạch Đào đó không giữ cho chút thể diện nào mà đến thẳng Trung ương làm loạn lên thì cuối cùng mình lại chịu lỗ. Nếu như mà không ép thì sao, tên Diệp Trạch Đào này sẽ thừa cơ hội này mà biểu dương với toàn thành phố về thế lực hùng mạnh của hắn, thì sau đó tên tiểu tử này sẽ có ảnh hưởng rất lớn!

Chớ vội nhìn vào vẻ ngoài bình yên một mối của thành phố Lan Phong này, không ai biết được rằng có một số người đang muốn sau lưng đảo chính đâu!

- Anh Quan này, nếu như thành phố đã ủng hộ thì phải làm cho thật lớn!

Quan Bạch Viêm cũng đang nghĩ chuyện này, những cán bộ yêu cầu ở lại thành phố nhiều quá, mọi người đều không muốn đi khu kinh tế mới đó, lại đều là những người thuộc phe của các lãnh đạo thành ủy, nếu như mà thật sự phải cho họ đến khu kinh tế mới thì lại đắc tội với nhiều người quá!

Khi nghĩ đến Diệp Trạch Đào , Quan Bạch Viêm không biết phải nói thế nào mới được, thằng nhãi này chẳng lẽ nó không biết làm như vậy là đã đắc tội bao nhiêu cán bộ trong thành phố rồi sao?

- Bí thư Vu, ý kiến anh thế nào?

Quan Bạch Viêm cảm thấy rất khó xử, tên Diệp Trạch Đào này đã chặn vào họng mình và Vu Chi Hán một quả đắng rồi!

Trong lòng nhất động, Vu Chi Hán thầm nghĩ, dù sao tên Diệp Trạch Đào này cũng là một cái gai, đừng nên làm cho mình và Quan Bạch Viêm mất mặt, cứ thẳng thắn gọi hắn tới mở một cuộc họp thường vụ, rồi trong cuộc họp xử lý hắn luôn là được rồi.

- Anh Quan, thế này nhé, do tình hình quá đặc thù, cho gọi đồng chí Diệp Trạch Đào đến, chúng ta triệu tập một cuộc họp thường vụ, rồi thảo luận một chút chuyện này trong cuộc họp, ý anh thế nào?

Quan Bạch Viêm liền bật cười, trong hội nghị thường vụ thì Diệp Trạch Đào là một người ngoại đạo, hoàn toàn không có một trợ lực nào cả, lại thêm chế độ chấm công chuyên cần của hắn đã đắc tội với biết bao người, mọi người chỉ cần trong cuộc họp mà lôi hết mâu thuẫn ra đổ lên đầu Diệp Trạch Đào thì hắn ta hoàn toàn không chống đỡ gì được, đây cũng là một cách hay đây!

- Bí thư Vu, tôi tán thành việc họp thường vụ, việc khu kinh tế mới không phải là việc nhỏ, có một số việc đúng là phải lấy ý kiến thống nhất trong cuộc họp, chắc không thể để khu kinh tế mới độc lập khỏi thành phố được chứ!

- Thế thì tốt, tôi đi thông báo, chiều mai họp thường vụ nhé, lúc đó cũng gọi cả đồng chí Diệp Trạch Đào đến, mọi người sẽ nghiên cứu một chút tình hình về khu kinh tế mới.

Gọi xong điện thoại, tâm trạng của Vu Chi Hán vẫn không tốt, đường đường là một thường vụ Thành ủy mà lại bị tên Phó chủ tịch thành phố cỏn con Diệp Trạch Đào cho ăn quả đắng, điều này thật sự buồn bực vô cùng.

Hừ một tiếng, Vu Chi Hán toan tính ngày mai trong cuộc họp thường vụ sẽ gõ lại tên nhãi này một trận mới được!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hồng Sắc Sĩ Đồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook