Chương 319: Điền Lâm Hỉ không tham gia
Hồng Mông Thụ
03/04/2013
- Bí thư Hứa đến nói rằng muốn mời thầy đến thành phố Hắc Lan xem tình hình thế nào.
Đêm đó Diệp Trạch Đào đến nhà Điền Lâm Hỉ, muốn tìm hiểu một chút quan điểm của ông ta.
Diệp Trạch Đào không thể không đến, lúc Hứa Phu Kiệt đang ăn cơm đã tỏ ra rất vội vàng, cỡ thuộc hạ như hắn cũng phải tỏ ra tích cực một chút mới được.
Điền Lâm Hỉ nhấp một hụm trà, nhìn Diệp Trạch Đào đầy ngụ ý nói:
- Cậu nhìn nhận việc này như thế nào?
Điền Lâm Hỉ cũng muốn thử Diệp Trạch Đào một chút.
Lần nào cũng vậy Điền Lâm Hỉ rất thích cái cách hỏi trước để truyền đạt một vài kinh nghiệm chính trị.
- Em cảm thấy Bí thư Hứa không ổn rồi!
- Việc gì cũng không được dùng hai từ “cảm thấy”, đặc biệt là những người làm chính trị. Tất cả các kế hoạch và chính sách được ra đời đều phải thông qua một loạt các căn cứ và cơ sở. Nếu về sau mà cậu còn tiếp tục dùng những lí do mơ hồ như cảm giác để đưa ra những quyết sách thì chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề lớn đấy! Điền Lâm Hỉ nói một cách nghiêm túc.
Diệp Trạch Đào cũng nghiêm túc nói:
- Thầy nói đúng ạ, sau này nhất định em sẽ sửa sai.
- Trước tiên cậu hãy nói thử xem cảm giác của cậu xem nào. Điền Lâm Hỉ lại nói tiếp.
Diệp Trạch Đào nói:
- Lần trước thầy nói rất nhiều tình hình trên tỉnh, trên tỉnh xảy ra nhiều chuyện như vậy, chuyện tranh giành chắc rất kịch liệt. Thành phố Hắc Lan trở thành một trong những nơi mọi người tranh giành ác liệt nhất, cái chức Bí thư Thành ủy càng làm cho nhiều người đỏ mắt. Nếu như không xảy ra chuyện gì thì còn dễ nói, đằng này bây giờ lại liên tục xảy ra nhiều chuyện, thì cái chức ấy trở thành một cái bia để mọi người ngắm đến. Những người phía trên không thể không nghĩ đến chuyện này, đương nhiên là cũng ngắm trúng cái mục tiêu này!
Điền Lâm Hỉ khẽ gật đầu nói:
- Sự tranh giành ở thành phố Hắc Lan vẫn rất kịch liệt, theo cậu cứ coi như Hứa Phu Kiệt ủng hộ cậu phát triển tiếp thì lực lượng của ông ta có đủ mạnh?
Lời nói của lão Điền có gì đó rất mềm mỏng, thoáng cái đã chuyển ý rồi.
Về vấn đề này Diệp Trạch Đào cùng đã nghĩ đến , bây giờ trên thành phố thực ra Hứa Phu Kiệt bị rơi vào thế yếu rồi, cứ coi như ông ta toàn tâm toàn lực ủng hộ mình thì hiệu quả cũng không cao lắm.
Diệp Trạch Đào khẽ lắc đầu nói:
- Theo tình hình em tìm hiểu được thì Bí thư Hứa không chiếm được ưu thế ở thành phố Hắc Lan!
Điền Lâm Hỉ liền cười nói:
- Vậy tôi đến thành phố Hắc Lan làm gì chứ, cứ đi giúp Hứa Phu Kiệt nhưng cuối cùng ông ta cũng chẳng ủng hộ cậu được nhiều lắm. Lần này các phe cánh khác đều đang chống lại ông ta, chỉ vì mình ông ta mà đắc tội với các lực lượng khác, vụ này tính ra lỗ nặng rồi!
Biết Điền Lâm Hỉ là người khôn khéo, Diệp Trạch Đào thấy những gì ông ta nói thật đúng là như vậy, liền cười nói:
- Vậy thì từ chối ông ta?
- Trạch Đào này, các chuyện ở chốn quan trường tôi đã nói với cậu từ lâu rồi, vấn đầu tiên ở đây vẫn là lợi ích, đương nhiên rồi cũng có một số là không phải lợi ích, nhưng mà rất ít. Lần trước Hứa Phu Kiệt cứ bắt cậu phải đi học ở trường Đảng, điều này đã nói rõ vấn đề rồi đấy!
Diệp Trạch Đào nói:
- Lần trước Mạnh Dân Quân đã nói với thầy chuyện này rồi ạ?
Khẽ mỉm cười, Điền Lâm Hỉ nói:
- Nói vài câu là được rồi sao? Không có cái gì thực tế một chút thì còn lâu nhé. Đánh cậu xong rồi nói vài câu dễ nghe là xong chuyện sao? Chuyện đâu có dễ thế!
Cái lão này cũng nóng tính thật, cách làm của Mạnh gia thật sự làm cho lão ấy thấy không thoải mái!
Diệp Trạch Đào liền kể lại cuộc nói chuyện bên bàn cơm với Hứa Phu Kiệt một lần.
Điền Lâm Hỉ nói:
- Khá lắm, thỉnh thoảng cũng không được mềm quá, mềm quá làm cho người ta nghĩ là mình dễ bắt nạt. Cậu sợ cái gì chứ, trên còn có sếp lớn bao che, chỉ cần cậu làm việc được, lại lập được nhiều thành tích, ai dám động đến cậu, nhưng cũng phải đợi xem sếp lớn có đồng ý không đã!
Diệp Trạch Đào cũng cười nói:
- Dù sao có thầy che chắn, em cũng không sợ!
- Điều này thì đúng quá rồi mà, đừng có để ý ông ta là Bí thư gì hết, cứ làm tốt công việc của cậu đi là được rồi.
Qua chuyện này cũng có thể thấy được thế lực của lão Điền lớn đến chừng nào, tâm trạng của Diệp Trạch Đào bỗng tốt hẳn lên, có một sư phụ như này quả nhiên mạnh thật.
Diệp Trạch Đào nói:
- Được ạ, em cũng không quan tâm nữa!
- Cậu vẫn phải làm những chuyện để giữ thể diện cho ông ấy, nếu không sẽ làm mất lòng người ta đấy!
Điền Lâm Hỉ nói tiếp.
Thấy Diệp Trạch Đào nhìn lại mình, Điền Lâm Hỉ nói:
- Trong vụ việc của Tôn Cương, Mạnh gia biết là tôi không vui, các lực lượng khác cũng thấy là tôi không hài lòng về bọn Dương Hiên. Bây giờ cậu lại không biết tình hình trên tỉnh, mặc dù Dương Hiên vẫn giữ thế chủ động, nhưng sức mạnh của các phe cánh liên kết lại với nhau không hề nhỏ, hai phe đấu đá nhau rất kịch liệt. Lực lượng của tôi nếu tham gia vào đó thì không có ý nghĩa nhiều lắm. Nhưng nếu tôi giữ nguyên thế trung lập thì theo cậu tình hình sẽ như thế nào?
- Tất nhiên là mọi người đều muốn lôi kéo thầy vào, cũng không thể đắc tội với thầy được, từ đó mới có thể trục lợi.
Diệp Trạch Đào cười nói. Cách làm của Điền Lâm Hỉ là ổn nhất, ai mà đắc tội với lão thì sẽ có thêm hai phiếu phản đối nữa, và rất có thể còn là tình địch của Hoa Uy, việc này chẳng ai muốn làm thử bao giờ.
Điền Lâm Hỉ cười nói:
- Cậu nói với Hứa Phu Kiệt là thật không may rồi, sếp lớn yêu cầu tôi đưa ông ấy đi Thừa Đức một chuyến, sau khi tôi quay về sẽ đến thành phố Hắc Lan sau.
Diệp Trạch Đào hiểu rằng Điền Lâm Hỉ không muốn tham gia vào.
- Dạ, em sẽ nói lại với ông ấy ngay ạ, chắc là ông ấy cũng đang chờ.
Trầm tư một lúc Điền Lâm Hỉ nói tiếp:
- Cậu có thể nói với ông ta là, tôi vẫn đánh giá cao ông ấy!
Diệp Trạch Đào bật cười, Điền Lâm Hỉ quả nhiên là một nhân vật quá sành sỏi, chỉ với một câu nói thôi mà đã làm cho Hứa Phu Kiệt cảm thấy yên lòng. Trong lúc quan trọng ít ra Điền Lâm Hỉ cũng nói mấy câu giúp ông ta, không đến nỗi bị điều đi nơi khác dưỡng già.
Nói xong chuyện này, Diệp Trạch Đào liền nói đến việc của Cao Vệ, hắn hỏi:
- Chuyện của Cao Vệ tình hình bây giờ sao rồi ạ?
- Cái tên tiểu tử này làm việc hơi cẩu thả đấy, chẳng biết nhìn người gì cả. Cậu yên tâm, cương vị chắc không có vấn đề gì đâu. Nhưng lưu lại ở huyện Thảo Hải cũng không được, như vậy sẽ rất khó ăn khó nói với dư luận, có thể sẽ bị điều đi khỏi Thảo Hải.
Diệp Trạch Đào nói:
- Như vậy cũng tốt ạ, chỉ cần không bị ảnh hưởng là tốt rồi!
- Việc này cũng là một bài học kinh nghiệm đối với cậu, phải biết cách dùng người. Đôi khi, nếu dùng người không đúng cũng sẽ bị liên lụy đấy.
Diệp Trạch Đào gần đây cũng nín nhịn chuyện này, từ sự việc của Uông Lăng Tùng có thế thấy bản thân hắn quá nóng vội thu nạp nhân viên, không chú trọng đến đạo đức, tính cách của con người ấy. Biết rõ Uông Lăng Tùng là loại người có vấn đề mà vẫn thu nạp ông ta, may mà sự việc lần này ông ta mới chỉ bị liên lụy thôi chứ chưa gây ảnh hưởng gì nghiêm trọng. Nếu như sau này cùng với sự phát triển của hắn Uông Lăng Tùng cũng dần dần can thiệp sâu vào công việc của hắn, không cẩn thận sẽ gây ra chuyện động trời.
- Thưa thầy, sau này em sẽ coi trọng lĩnh vực này.
Điền Lâm Hỉ nói:
- Chú ý một chút là được ấy mà, không phải ai cũng để ý đến đạo đức, có bao nhiêu người có đạo đức tốt không bao giờ sai sót chứ, trong lòng tự giữ một giới hạn là được.
Những câu nói của Điền Lâm Hỉ đối với Diệp Trạch Đào đều mang ý nghĩa chỉ đạo, mỗi lần được nói chuyện với Điền Lâm Hỉ thì Diệp Trạch Đào đều thu hoạch được rất nhiều, đặc biệt là lần này.
Trước khi đến đây, Diệp Trạch Đào cũng nghĩ đến chuyện sau khi Điền Lâm Hỉ đến thành phố Hắc Lan, chuyến đi này đối với Hứa Phu Kiệt sẽ là sự ủng hộ rất lớn, ông ta sẽ báo đáp rất hậu hĩnh. Bây giờ xem ra, Điền Lâm Hỉ mới là nhân vật quá giỏi, hành vi không tham gia của lão ta lại càng có được sự ủng hộ của các phe phái, trong lúc mọi người đều không muốn làm mất lòng Điền Lâm Hỉ, như vậy càng có lợi cho hắn.
Diệp Trạch Đào cũng nghĩ đến hậu quả của chuyện này là sẽ mất đi sự tin tưởng tuyệt đối của Hứa Phu Kiệt. Nhưng Điền Lâm Hỉ cũng đã nói rồi, ai dám động đến mình chứ, mà cũng phải xem thái độ của Hoa Uy nữa, đây cũng là lực lượng lớn, thường thì các loại mưu kế cũng chỉ là vở hài kịch đối với các lực lượng lớn mạnh.
Hơn nữa, Diệp Trạch Đào cũng nghe thấy ý của Điền Lâm Hỉ là muốn Hứa Phu Kiệt đi khỏi thành phố Hắc Lan, nếu mà ông ta đi thật thì có thái độ như thế nào với hắn cũng không sao cả.
Quả thật là kế hoạch rất cao minh!
Ra khỏi nhà của Điền Lâm Hỉ, Diệp Trạch Đào liền điện thoại ngay cho Hứa Phu Kiệt.
Nghe ra xung quanh Hứa Phu Kiệt rất yên tĩnh, ông ta không đến chỗ vui chơi giải trí nào, có lẽ đang ở khách sạn chờ tin tức.
- Trạch Đào, ông Điền quyết định thế nào rồi?
Hứa Phu Kiệt liền bắt đầu hỏi.
- Thưa Bí thư Hứa, khi cháu đến thì thầy cháu đang thu xếp hành lí, hỏi ra mới biết sếp lớn của ông ấy bảo đi Thừa Đức, ngày mai sẽ xuất phát.
Hứa Phu Kiệt trầm tư một lúc, trong lòng rất buồn bực, cái kế này cũng hợp lý quá đi chứ!
Đương nhiên Hứa Phu Kiệt cũng biết sếp lớn của lão Điền là ai, đó chính là Hoa Uy – một câu nói có thể rung chuyển trời đất!
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, Hứa Phu Kiệt hơi ngưỡng mộ Diệp Trạch Đào, cái tên tiểu tử này thông qua Điền Lâm Hỉ chẳng phải là quan hệ được cả với Hoa Uy sao!
Ối!
Làm sao bây giờ?
Hứa Phu Kiệt bắt đầu lo lắng cho chính tương lai của mình. Lần này muốn thông qua Diệp Trạch Đào để mở ra mối quan hệ với Điền Lâm Hỉ. Ông ta tin tưởng rằng Điền Lâm Hỉ đã để ý Diệp Trạch Đào thì nhất định cũng sẽ đến thành phố Hắc Lan một chuyến, không ngở tình hình lại như thế này.
Diệp Trạch Đào mặc dù đang cầm di động xong vẫn cảm nhận được nỗi buồn của Hứa Phu Kiệt , hắn liền nói:
- Thầy cháu bảo cháu nói lại với chú một câu.
Hứa Phu Kiệt sáng mắt lên, vội hỏi luôn:
- Ông ấy nói như thế nào?
- Ông ấy nói vẫn đánh giá chú rất cao.
Hứa Phu Kiệt cầm điện thoại mãi mà không nói được gì, một lúc sau mới nói với Diệp Trạch Đào:
- Thay mặt chú cảm ơn đến ông Điền với nhé, sau khi ông ấy về chú nhất định sẽ đến hỏi thăm.
.
Tắt điện thoại, sắc mặt của Hứa Phu Kiệt lập tức thay đổi
Với chỉ số thông minh của ông ta sẽ hiểu rất nhanh ý tứ trong câu nói của Điền Lâm Hỉ. Điền Lâm Hỉ bảo Diệp Trạch Đào nói lại với mình có thể hiểu như thế này. Nếu như mình ủng hộ hết mình trong chuyện của Diệp Trạch Đào, ông ta sẽ đánh giá cao mình, nếu như mình làm việc gì đó không hài lòng trong chuyện của Diệp Trạch Đào thì coi như ông ấy chưa nói gì.
Thở dài một tiếng, Hứa Phu Kiệt ngồi trầm tư trên ghế sofa, gặm nhấm từng câu nói của Điền Lâm Hỉ, tự nhiên mắt ông ta sáng lên, mình vốn đã chẳng có hi vọng gì, bây giờ đã có sự thừa nhận của Điền Lâm Hỉ, chỉ cần làm một chuyện gì đó thôi là ổn, như việc cất nhắc Diệp Trạch Đào chẳng hạn. Nếu như cất nhắc Diệp Trạch Đào, thì khi mọi người trên tỉnh động đến mình đã có Điền Lâm Hỉ nói hộ, cũng không đến nỗi điều mình đến một nơi dưỡng già nào đó. Coi như thay đổi chỗ một chút, cũng vẫn có thể nắm giữ một phương trời.
Đây mới là vấn đề mấu chốt !
Ông ta lại nghĩ về chuyện cuả mình, ông ta thấy tình hình sáng sủa hơn một chút. Trong lúc quan trọng có được sự giúp đỡ của Điền Lâm Hỉ, lại có thêm sự ủng hộ của Bí thư Dương, tình hình của mình chắc cũng không tồi tệ lắm.
Đêm đó Diệp Trạch Đào đến nhà Điền Lâm Hỉ, muốn tìm hiểu một chút quan điểm của ông ta.
Diệp Trạch Đào không thể không đến, lúc Hứa Phu Kiệt đang ăn cơm đã tỏ ra rất vội vàng, cỡ thuộc hạ như hắn cũng phải tỏ ra tích cực một chút mới được.
Điền Lâm Hỉ nhấp một hụm trà, nhìn Diệp Trạch Đào đầy ngụ ý nói:
- Cậu nhìn nhận việc này như thế nào?
Điền Lâm Hỉ cũng muốn thử Diệp Trạch Đào một chút.
Lần nào cũng vậy Điền Lâm Hỉ rất thích cái cách hỏi trước để truyền đạt một vài kinh nghiệm chính trị.
- Em cảm thấy Bí thư Hứa không ổn rồi!
- Việc gì cũng không được dùng hai từ “cảm thấy”, đặc biệt là những người làm chính trị. Tất cả các kế hoạch và chính sách được ra đời đều phải thông qua một loạt các căn cứ và cơ sở. Nếu về sau mà cậu còn tiếp tục dùng những lí do mơ hồ như cảm giác để đưa ra những quyết sách thì chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề lớn đấy! Điền Lâm Hỉ nói một cách nghiêm túc.
Diệp Trạch Đào cũng nghiêm túc nói:
- Thầy nói đúng ạ, sau này nhất định em sẽ sửa sai.
- Trước tiên cậu hãy nói thử xem cảm giác của cậu xem nào. Điền Lâm Hỉ lại nói tiếp.
Diệp Trạch Đào nói:
- Lần trước thầy nói rất nhiều tình hình trên tỉnh, trên tỉnh xảy ra nhiều chuyện như vậy, chuyện tranh giành chắc rất kịch liệt. Thành phố Hắc Lan trở thành một trong những nơi mọi người tranh giành ác liệt nhất, cái chức Bí thư Thành ủy càng làm cho nhiều người đỏ mắt. Nếu như không xảy ra chuyện gì thì còn dễ nói, đằng này bây giờ lại liên tục xảy ra nhiều chuyện, thì cái chức ấy trở thành một cái bia để mọi người ngắm đến. Những người phía trên không thể không nghĩ đến chuyện này, đương nhiên là cũng ngắm trúng cái mục tiêu này!
Điền Lâm Hỉ khẽ gật đầu nói:
- Sự tranh giành ở thành phố Hắc Lan vẫn rất kịch liệt, theo cậu cứ coi như Hứa Phu Kiệt ủng hộ cậu phát triển tiếp thì lực lượng của ông ta có đủ mạnh?
Lời nói của lão Điền có gì đó rất mềm mỏng, thoáng cái đã chuyển ý rồi.
Về vấn đề này Diệp Trạch Đào cùng đã nghĩ đến , bây giờ trên thành phố thực ra Hứa Phu Kiệt bị rơi vào thế yếu rồi, cứ coi như ông ta toàn tâm toàn lực ủng hộ mình thì hiệu quả cũng không cao lắm.
Diệp Trạch Đào khẽ lắc đầu nói:
- Theo tình hình em tìm hiểu được thì Bí thư Hứa không chiếm được ưu thế ở thành phố Hắc Lan!
Điền Lâm Hỉ liền cười nói:
- Vậy tôi đến thành phố Hắc Lan làm gì chứ, cứ đi giúp Hứa Phu Kiệt nhưng cuối cùng ông ta cũng chẳng ủng hộ cậu được nhiều lắm. Lần này các phe cánh khác đều đang chống lại ông ta, chỉ vì mình ông ta mà đắc tội với các lực lượng khác, vụ này tính ra lỗ nặng rồi!
Biết Điền Lâm Hỉ là người khôn khéo, Diệp Trạch Đào thấy những gì ông ta nói thật đúng là như vậy, liền cười nói:
- Vậy thì từ chối ông ta?
- Trạch Đào này, các chuyện ở chốn quan trường tôi đã nói với cậu từ lâu rồi, vấn đầu tiên ở đây vẫn là lợi ích, đương nhiên rồi cũng có một số là không phải lợi ích, nhưng mà rất ít. Lần trước Hứa Phu Kiệt cứ bắt cậu phải đi học ở trường Đảng, điều này đã nói rõ vấn đề rồi đấy!
Diệp Trạch Đào nói:
- Lần trước Mạnh Dân Quân đã nói với thầy chuyện này rồi ạ?
Khẽ mỉm cười, Điền Lâm Hỉ nói:
- Nói vài câu là được rồi sao? Không có cái gì thực tế một chút thì còn lâu nhé. Đánh cậu xong rồi nói vài câu dễ nghe là xong chuyện sao? Chuyện đâu có dễ thế!
Cái lão này cũng nóng tính thật, cách làm của Mạnh gia thật sự làm cho lão ấy thấy không thoải mái!
Diệp Trạch Đào liền kể lại cuộc nói chuyện bên bàn cơm với Hứa Phu Kiệt một lần.
Điền Lâm Hỉ nói:
- Khá lắm, thỉnh thoảng cũng không được mềm quá, mềm quá làm cho người ta nghĩ là mình dễ bắt nạt. Cậu sợ cái gì chứ, trên còn có sếp lớn bao che, chỉ cần cậu làm việc được, lại lập được nhiều thành tích, ai dám động đến cậu, nhưng cũng phải đợi xem sếp lớn có đồng ý không đã!
Diệp Trạch Đào cũng cười nói:
- Dù sao có thầy che chắn, em cũng không sợ!
- Điều này thì đúng quá rồi mà, đừng có để ý ông ta là Bí thư gì hết, cứ làm tốt công việc của cậu đi là được rồi.
Qua chuyện này cũng có thể thấy được thế lực của lão Điền lớn đến chừng nào, tâm trạng của Diệp Trạch Đào bỗng tốt hẳn lên, có một sư phụ như này quả nhiên mạnh thật.
Diệp Trạch Đào nói:
- Được ạ, em cũng không quan tâm nữa!
- Cậu vẫn phải làm những chuyện để giữ thể diện cho ông ấy, nếu không sẽ làm mất lòng người ta đấy!
Điền Lâm Hỉ nói tiếp.
Thấy Diệp Trạch Đào nhìn lại mình, Điền Lâm Hỉ nói:
- Trong vụ việc của Tôn Cương, Mạnh gia biết là tôi không vui, các lực lượng khác cũng thấy là tôi không hài lòng về bọn Dương Hiên. Bây giờ cậu lại không biết tình hình trên tỉnh, mặc dù Dương Hiên vẫn giữ thế chủ động, nhưng sức mạnh của các phe cánh liên kết lại với nhau không hề nhỏ, hai phe đấu đá nhau rất kịch liệt. Lực lượng của tôi nếu tham gia vào đó thì không có ý nghĩa nhiều lắm. Nhưng nếu tôi giữ nguyên thế trung lập thì theo cậu tình hình sẽ như thế nào?
- Tất nhiên là mọi người đều muốn lôi kéo thầy vào, cũng không thể đắc tội với thầy được, từ đó mới có thể trục lợi.
Diệp Trạch Đào cười nói. Cách làm của Điền Lâm Hỉ là ổn nhất, ai mà đắc tội với lão thì sẽ có thêm hai phiếu phản đối nữa, và rất có thể còn là tình địch của Hoa Uy, việc này chẳng ai muốn làm thử bao giờ.
Điền Lâm Hỉ cười nói:
- Cậu nói với Hứa Phu Kiệt là thật không may rồi, sếp lớn yêu cầu tôi đưa ông ấy đi Thừa Đức một chuyến, sau khi tôi quay về sẽ đến thành phố Hắc Lan sau.
Diệp Trạch Đào hiểu rằng Điền Lâm Hỉ không muốn tham gia vào.
- Dạ, em sẽ nói lại với ông ấy ngay ạ, chắc là ông ấy cũng đang chờ.
Trầm tư một lúc Điền Lâm Hỉ nói tiếp:
- Cậu có thể nói với ông ta là, tôi vẫn đánh giá cao ông ấy!
Diệp Trạch Đào bật cười, Điền Lâm Hỉ quả nhiên là một nhân vật quá sành sỏi, chỉ với một câu nói thôi mà đã làm cho Hứa Phu Kiệt cảm thấy yên lòng. Trong lúc quan trọng ít ra Điền Lâm Hỉ cũng nói mấy câu giúp ông ta, không đến nỗi bị điều đi nơi khác dưỡng già.
Nói xong chuyện này, Diệp Trạch Đào liền nói đến việc của Cao Vệ, hắn hỏi:
- Chuyện của Cao Vệ tình hình bây giờ sao rồi ạ?
- Cái tên tiểu tử này làm việc hơi cẩu thả đấy, chẳng biết nhìn người gì cả. Cậu yên tâm, cương vị chắc không có vấn đề gì đâu. Nhưng lưu lại ở huyện Thảo Hải cũng không được, như vậy sẽ rất khó ăn khó nói với dư luận, có thể sẽ bị điều đi khỏi Thảo Hải.
Diệp Trạch Đào nói:
- Như vậy cũng tốt ạ, chỉ cần không bị ảnh hưởng là tốt rồi!
- Việc này cũng là một bài học kinh nghiệm đối với cậu, phải biết cách dùng người. Đôi khi, nếu dùng người không đúng cũng sẽ bị liên lụy đấy.
Diệp Trạch Đào gần đây cũng nín nhịn chuyện này, từ sự việc của Uông Lăng Tùng có thế thấy bản thân hắn quá nóng vội thu nạp nhân viên, không chú trọng đến đạo đức, tính cách của con người ấy. Biết rõ Uông Lăng Tùng là loại người có vấn đề mà vẫn thu nạp ông ta, may mà sự việc lần này ông ta mới chỉ bị liên lụy thôi chứ chưa gây ảnh hưởng gì nghiêm trọng. Nếu như sau này cùng với sự phát triển của hắn Uông Lăng Tùng cũng dần dần can thiệp sâu vào công việc của hắn, không cẩn thận sẽ gây ra chuyện động trời.
- Thưa thầy, sau này em sẽ coi trọng lĩnh vực này.
Điền Lâm Hỉ nói:
- Chú ý một chút là được ấy mà, không phải ai cũng để ý đến đạo đức, có bao nhiêu người có đạo đức tốt không bao giờ sai sót chứ, trong lòng tự giữ một giới hạn là được.
Những câu nói của Điền Lâm Hỉ đối với Diệp Trạch Đào đều mang ý nghĩa chỉ đạo, mỗi lần được nói chuyện với Điền Lâm Hỉ thì Diệp Trạch Đào đều thu hoạch được rất nhiều, đặc biệt là lần này.
Trước khi đến đây, Diệp Trạch Đào cũng nghĩ đến chuyện sau khi Điền Lâm Hỉ đến thành phố Hắc Lan, chuyến đi này đối với Hứa Phu Kiệt sẽ là sự ủng hộ rất lớn, ông ta sẽ báo đáp rất hậu hĩnh. Bây giờ xem ra, Điền Lâm Hỉ mới là nhân vật quá giỏi, hành vi không tham gia của lão ta lại càng có được sự ủng hộ của các phe phái, trong lúc mọi người đều không muốn làm mất lòng Điền Lâm Hỉ, như vậy càng có lợi cho hắn.
Diệp Trạch Đào cũng nghĩ đến hậu quả của chuyện này là sẽ mất đi sự tin tưởng tuyệt đối của Hứa Phu Kiệt. Nhưng Điền Lâm Hỉ cũng đã nói rồi, ai dám động đến mình chứ, mà cũng phải xem thái độ của Hoa Uy nữa, đây cũng là lực lượng lớn, thường thì các loại mưu kế cũng chỉ là vở hài kịch đối với các lực lượng lớn mạnh.
Hơn nữa, Diệp Trạch Đào cũng nghe thấy ý của Điền Lâm Hỉ là muốn Hứa Phu Kiệt đi khỏi thành phố Hắc Lan, nếu mà ông ta đi thật thì có thái độ như thế nào với hắn cũng không sao cả.
Quả thật là kế hoạch rất cao minh!
Ra khỏi nhà của Điền Lâm Hỉ, Diệp Trạch Đào liền điện thoại ngay cho Hứa Phu Kiệt.
Nghe ra xung quanh Hứa Phu Kiệt rất yên tĩnh, ông ta không đến chỗ vui chơi giải trí nào, có lẽ đang ở khách sạn chờ tin tức.
- Trạch Đào, ông Điền quyết định thế nào rồi?
Hứa Phu Kiệt liền bắt đầu hỏi.
- Thưa Bí thư Hứa, khi cháu đến thì thầy cháu đang thu xếp hành lí, hỏi ra mới biết sếp lớn của ông ấy bảo đi Thừa Đức, ngày mai sẽ xuất phát.
Hứa Phu Kiệt trầm tư một lúc, trong lòng rất buồn bực, cái kế này cũng hợp lý quá đi chứ!
Đương nhiên Hứa Phu Kiệt cũng biết sếp lớn của lão Điền là ai, đó chính là Hoa Uy – một câu nói có thể rung chuyển trời đất!
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, Hứa Phu Kiệt hơi ngưỡng mộ Diệp Trạch Đào, cái tên tiểu tử này thông qua Điền Lâm Hỉ chẳng phải là quan hệ được cả với Hoa Uy sao!
Ối!
Làm sao bây giờ?
Hứa Phu Kiệt bắt đầu lo lắng cho chính tương lai của mình. Lần này muốn thông qua Diệp Trạch Đào để mở ra mối quan hệ với Điền Lâm Hỉ. Ông ta tin tưởng rằng Điền Lâm Hỉ đã để ý Diệp Trạch Đào thì nhất định cũng sẽ đến thành phố Hắc Lan một chuyến, không ngở tình hình lại như thế này.
Diệp Trạch Đào mặc dù đang cầm di động xong vẫn cảm nhận được nỗi buồn của Hứa Phu Kiệt , hắn liền nói:
- Thầy cháu bảo cháu nói lại với chú một câu.
Hứa Phu Kiệt sáng mắt lên, vội hỏi luôn:
- Ông ấy nói như thế nào?
- Ông ấy nói vẫn đánh giá chú rất cao.
Hứa Phu Kiệt cầm điện thoại mãi mà không nói được gì, một lúc sau mới nói với Diệp Trạch Đào:
- Thay mặt chú cảm ơn đến ông Điền với nhé, sau khi ông ấy về chú nhất định sẽ đến hỏi thăm.
.
Tắt điện thoại, sắc mặt của Hứa Phu Kiệt lập tức thay đổi
Với chỉ số thông minh của ông ta sẽ hiểu rất nhanh ý tứ trong câu nói của Điền Lâm Hỉ. Điền Lâm Hỉ bảo Diệp Trạch Đào nói lại với mình có thể hiểu như thế này. Nếu như mình ủng hộ hết mình trong chuyện của Diệp Trạch Đào, ông ta sẽ đánh giá cao mình, nếu như mình làm việc gì đó không hài lòng trong chuyện của Diệp Trạch Đào thì coi như ông ấy chưa nói gì.
Thở dài một tiếng, Hứa Phu Kiệt ngồi trầm tư trên ghế sofa, gặm nhấm từng câu nói của Điền Lâm Hỉ, tự nhiên mắt ông ta sáng lên, mình vốn đã chẳng có hi vọng gì, bây giờ đã có sự thừa nhận của Điền Lâm Hỉ, chỉ cần làm một chuyện gì đó thôi là ổn, như việc cất nhắc Diệp Trạch Đào chẳng hạn. Nếu như cất nhắc Diệp Trạch Đào, thì khi mọi người trên tỉnh động đến mình đã có Điền Lâm Hỉ nói hộ, cũng không đến nỗi điều mình đến một nơi dưỡng già nào đó. Coi như thay đổi chỗ một chút, cũng vẫn có thể nắm giữ một phương trời.
Đây mới là vấn đề mấu chốt !
Ông ta lại nghĩ về chuyện cuả mình, ông ta thấy tình hình sáng sủa hơn một chút. Trong lúc quan trọng có được sự giúp đỡ của Điền Lâm Hỉ, lại có thêm sự ủng hộ của Bí thư Dương, tình hình của mình chắc cũng không tồi tệ lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.