Chương 716: Đối thủ cạnh tranh
Hồng Mông Thụ
02/06/2013
Trịnh Thành Trung và Diệp Trạch Đào sau khi nói chuyện xong thì có việc bận nên rời đi, có nói với Trịnh Tiểu Nhu buổi tối sẽ quay lại, nghĩ đến rất có thể Ngô Diên Ngạo Bác đang chờ, Diệp Trạch Đào vẫn là đi đến nhà của Hô Diên Ngạo Bác.
Hô Diên Ngạo Bác lại có chuyện nên quay về Tân Cảng, Diệp Trạch Đào ngồi nói chuyện với Triệu Hương Lăng một lúc, Tô Thiến Ảnh nghe nói là trao giải gì đó ở Mỹ nên không ở trong nước, đã đi nhận giải thưởng rồi.
Triệu Hương Lăng rõ ràng là có chút tiếc nuối.
Không nghĩ tớiTô Thiến Ảnh lại nổi tiếng như thế, ở nước ngoài cũng có giải thưởng, Diệp Trạch Đào cũng có chút bất ngờ.
Mấy nhà của những người này thực ra không cách xa nhau là mấy, nơi này chính là chỗ ở của nhóm Ủy viên chính trị.
Ra khỏi nhà của Hô Diên Ngạo Bác, Diệp Trạch Đào bước chậm chậm trên con đường.
Nhìn thấy biệt thự ở đây được sắp xếp ở những khu vực thật tốt, trong lòng Diệp Trạch Đào liền suy nghĩ, liệu mình có cơ hội được đến đây ở không?
Cùng với việc địa vị được nâng cao, những việc trước giờ đều không dám nghĩ tới nhưnghiện tại thì cũng có thể tưởng tượng một chút.
Tuy rằng hiện tại coi như trong nơi này, hắn cũng có phòng, nhưng Diệp Trạch Đào biết rằng đó không phải là chỗ ở chính của hắn, đó chỉ là nơi ở nhờ mà thôi, Diệp Trạch Đào hy vọng bản thân mình có thể cố gắng để tiến vào nơi này.
Tất nhiên, Diệp Trạch Đào cũng biết, hiện tại cũng không phải là thời điểm để bản thân có thể nghĩ đến chuyện này.
Còn một đoạn đường rất dài còn phải đi nữa!
Diệp Trạch Đào lắc lắc đầu.
Đang lúc đi, thì một chiếc xe con đang đi tới.
Vừa nhìn thấy chiếc xe, Diệp Trạch Đào đã có thể khẳng định đám đệ tử của một số gia tộc đã đến, đệ tử của những gia đình quý tộc trong thành phố cũng biết giả bộ,ngoài mặt ra vẻ là những người yêu nước lái những chiếc xe là hàng quốc nội ngày càng nhiều.
Diệp Trạch Đào vừa mới né sang bên đường thì một chiếc xe con đột nhiên dừng lại.
Tiếng phanh xe vang lên, tất cả năm chiếc xe đều dừng lại bên người Diệp Trạch Đào.
Cửa kính của chiếc xe từ từ được hạ xuống, một người còn trẻ tuổi thăm dò nhìn về phía của Diệp Trạch Đào, Diệp Trạch Đào liền nhìn thấy Phương Siêu Cường đang ngồi trong xe nhìn về phía hắn.
Hóa ra là người nhà họ Phương.
Diệp Trạch Đào cũng không chào hỏi tên tiểu tử này.
Cửa xe vang lên, chỉ thấy mấy người trẻ tuổi kia bước từ trên xe xuống.
Đây là con cả Phương Siêu Minh.
Diệp Trạch Đào nhìn bộ dạng của Phương Siêu Minh, liền có thể khẳng định được như vậy.
Mang khuôn mặt cười cười, lúc này anh ta mới giơ tay nói:
-Đây hẳn là đồng chí Diệp Trạch Đào! Tôi tên là Phương Siêu Minh!
-Bí thư Phương quay về thành phố rồi à?
Diệp Trạch Đào cũng mỉm cười bắt tay nói.
-Đúng vậy! Chúng ta lâu lắm rồi chưa gặp mặt!
Diệp Trạch Đào cười cười, hắn cũng gặp tên tiểu tử này vài lần, đúng là nhân vật đã lâu không gặp.
Khi nói chuyện chỉ thấy cửa xe của những chiếc xe sau mở ra, từ bên trong có mấy người trẻ tuổi mặt mày hung ác bước đến.
Diệp Trạch Đào đúng là quá quen với những loại người này, liền mỉm cười nhìn những người trẻ tuổi này.
Lúc này bí thư Phương Siêu Minh cười ha hả nói:
-Bí thư Diệp, anh đến đây để làm việc à?
Diệp Trạch Đào cũng không giấu diếm gì nói:
-Tôi đi thăm cha nuôi!
Việc này tất cả mọi người trong thành phố đều biết.
Phương Siêu Cường cười nói:
-Bây giờ ai cũng thích nhận cha nuôi rồi.
Diệp Trạch Đào ánh mắt nheo lại nói:
-Đúng thế, bây giờ là thời đại con ông cháu cha. Dân chúng không phải là người được sinh trong nhà khá giả thì chỉ có thể đi đường này mà thôi!
Mùi thuốc súng chốc lát đã đủ, lúc này Phương Siêu Cường châm chọc Diệp Trạch Đào nhận cha nuôi, Diệp Trạch Đào cũng châm chọc đối phương nhờ có cha chú mà phát triển được.
Lúc Phương Siêu Cường không muốn nối gì nữa thì Phương Siêu Minh khoát tay nói:
-Em hai nói cái gì thế.
Phương Siêu Cường rõ ràng có chút sợ anh trai của mình. Cho nên anh ta ngậm miệng lại, có điều ánh mắt hằn học vẫn nhìn về phía của Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào tỏ bộ dạng không quan tâm, lúc nãy không nhịn được nên mới thốt ra câu kia mà thôi, chính bản thân cũng thấy không cần thiết phải nói câu đấy.
Lúc này ánh mắt của Phương Siêu Minh chợt sáng lên, cười ha hả nói:
-Bí thư Diệp, giới thiệu cho anh vài người để anh làm quen nhé!
Khi nói chuyện, anh ta chỉ vào một người trẻ tuổi nói:
-Vị này là Lô Thiếu, Lô Quân, bây giờ đang làm bí thư huyện ủy huyện Thanh Giang, lão gia nhà bọn họ là phó chủ tịch Quân Ủy Lô.
Diệp Trạch Đào liền giơ tay ra bắt.
Ánh mắt của Lô Quân nhìn thẳng vào toàn người của Diệp Trạch Đào nói:
-Xin lỗi, tôi cũng là nhân vật được lớn lên nhờ gia đình.
Diệp Trạch Đào cười cười nói:
-Rất hân hạnh được làm quen với anh!
Câu này nói này chứng tỏ tên tiểu tử này vẫn nhớ giai một chút.
Lúc này Phương Siêu Minh lại chỉ vào một người trẻ tuổi khác nói:
-Người này cũng là người phát triển nhờ gia đình, Tiền Thiếu, Tiền Khứ Thành, hiện tại là bí thư huyện ủy huyện Khang Xuyên, lão gia nhà bọn họ là phó thủ tướng Tiền.
Diệp Trạch Đào nhìn người trẻ tuổi kia, không ngờ lão gia là phó thủ tướng.
Tên Tiền Khứ Thành này có biểu hiện rất hiền hòa, cười ha hả nói:
-Bí thư Diệp, huyện Lục Thương phát triển thật là nhanh chóng, tôi còn đang muốn qua đó đây.
-Hoan nghênh Bí thư Tiền sang huyện Lục Thương công tác.
Diệp Trạch Đào cũng nắm tay anh ta.
Lúc này Phương Siêu Minh lại chỉ vào người trẻ tuổi thứ tư nói:
-Bí thư Diệp, vị này chính là Chu Bình Lâm, Chu Thiếu là bí thư huyện ủy huyện Tây Giang, năng lực rất lớn, đưa một huyện nghèo nhất tỉnh trở thành một huyện mạnh nhất toàn thành phố.
Chu Bình Lâm cười ha hả nói:
-Quá khen, quá khen, chúng ta đều nhờ vào sự che chở của cha chú mà phát triển thôi!
Diệp Trạch Đào biết lời nói của mình lúc nãy đắc tội mấy người trẻ tuổi này rồi, nhưng hắn cũng không quá để ý đến vấn đề này.
Tâm tình của Phương Siêu Minh cũng không đến nỗi quá tệ, nhìn thấy Diệp Trạch Đào nói chuyện với mấy người trẻ tuổi, trên mặt cũng cười cười.
Lúc này Phương Siêu Cường đứng một bên nói:
-Châu Lão gia là phó thủ tướng.
Đây đúng là muốn thể hiện thân thế của bọn họ đây mà!
Diệp Trạch Đào cười cười.
Nếu là trước kia, thì có lẽ Diệp Trạch Đào sẽ không thèm để ý đến gia cảnh của những con người này, nhưng sau khi hiểu ra được nhiều chuyện thì Diệp Trạch Đào đã không còn quá kỳ thị việc này nữa.
Lúc này từ chiếc xe thứ năm đi xuống nhìn qua có chút quen quen, nhưng lại không quen.
Người này nắm chặt lấy tay của Diệp Trạch Đào nói:
-Mạnh Vĩ, cha là Mạnh Dân Quân.
Diệp Trạch Đào giật mình, hèn gì mà hắn cứ bảo quen quen, hóa ra đây chính là con của Mạnh Dân Quân.
Nắm chặt tay của Mạnh Vĩ, Diệp Trạch Đào nói:
-Đã lâu không gặp chú Mạnh rồi.
Phương Siêu Minh mỉm cười nói:
-Mạnh Vĩ bây giờ là bí thư huyện ủy huyện Hải Thạch, lão gia nhà anh ta đã trở thành chủ tịch mặt trận tổ quốc rồi.
Diệp Trạch Đào phát hiện tất cả những người trẻ tuổi này đều là bí thư huyện ủy, cho nên đều nhìn lại mấy người trẻ tuổi này.
Nhìn mấy người này, rồi lại nhìn lại Phương Siêu Minh, trong lòng Diệp Trạch Đào hơi xúc động mấy người này đều rất trẻ mà đã làm bí thư huyện ủy cả rồi, chẳng lẽ là mấy nhà này bồi dưỡng nhân tài hậu bối sao?
Diệp Trạch Đào biết trong thành phố các gia tộc đều âm thầm bồi dưỡng nhân tài để nối nghiệp gia tộc, những người này chắc là người bồi dưỡng để nối nghiệp.
-Trạch Đào, những lời vừa rồi của anh thực sự làm cho tôi thật hổ thẹn, đều dựa vào cha chú mới có thể phát triển, có gì lợi hại đâu, dựa vào cha nuôi mới có thể phát triển.
Tiền Khứ Thành nói.
Diệp Trạch Đào nhìn mấy người trẻ tuổi, biết câu nói lúc nãy đã bị mấy người trẻ tuổi bắt được, cho nên làm cho mọi người cảm thấy bất mãn.
Nhìn thoáng qua mặt vài người, Diệp Trạch Đào âm thầm gật đầu, con cháy quý tộc không phải ai cũng là người vô dụng, những người này khá được, không để lộ tình cảm của mình ra ngoài, cho dù là Phương Siêu Minh có nói những câu đấy trên mặt bọn họ vẫn là nét tươi cười.
Diệp Trạch Đào tin chắc rằng, cho bọn họ rèn luyện thêm một chút, chắc chắn sẽ làm được việc, và là những nhân vật khó đối phó.
-Bí thư Phương, bất kể là cha ruột, hay cha nuôi đều tốt cả, có thể phát triển được hay không quan trọng nhất chính là bản thân mình, nhưng nghe nói từ cấp huyện trở lên, chắc chắn phải dựa vào bản thân mình rồi, tôi tin chắc rằng mọi người đều sẽ bay cao bay xa hơn nữa.
Phương Siêu Minh cười nói:
-Tôi thiếu chút nữa quên mất, Bí thư Diệp sắp lên chức cấp thị rồi, chức quan này tăng cũng nhanh đấy!
Diệp Trạch Đào cũng cười nói:
-Tôi cũng nghe nói Bí thư Phương cũng sắp được vào hàng ngũ thành phố rồi à?
Hai người cười ha hả.
Mấy người trẻ tuổi đều âm thầm nhìn Diệp Trạch Đào, một năm qua tốc độ thăng tiến của Diệp Trạch Đào quả thật là rất nhanh, bọn họ cũng biết một số nội tình, cho nên đều xem Diệp Trạch Đào là đối thủ cạnh tranh.
Phương Siêu Minh nói:
-Mấy vị anh em này chắc là cũng nhanh chóng tiến vào cấp thị thôi, đến lúc đó, mọi người không còn dựa vào cha chú nữa, đấu công bằng xem ai phát triển nhanh hơn?
Diệp Trạch Đào cười không nói.
-Thế nào, không dựa vào cha nuôi thì không được?
Lúc này Phương Siêu Cường đứng bên cạnh nói.
Nhìn về phía Phương Siêu Cường Diệp Trạch Đào nói:
-Đây là khiêu chiến sao?
Phương Siêu Minh cười ha hả nói:
-Em trai, chớ nói lung tung, người ta còn có một sư phụ đấy!
-Lão Điền à! Thật đáng tiếc, Lão Hoa đi rồi, tôi nghĩ tác dụng của Lão Điền cũng không lớn!
Phương Siêu Cường đứng bên cạnh tỏ vẻ nuối tiếc.
Mạnh Vĩ biến sắc nói:
-Siêu Cường, anh nói cái gì?
Anh ta vừa hỏi như thế, Phương Siêu Cường mới nghĩ ra là nhà họ Mạnh với Điền Lâm Hỉ cũng là người nhà, đành phải nói:
-Mạnh Thiếu, tôi không nói gì đến cậu cả.
Tuy những người trẻ tuổi này đến chỗ này có rất nhiều thay đổi, Diệp Trạch Đào vẫn có thể nhìn ra được, bọn họ rất coi trọng xuất thân, khi gặp phải cạnh tranh từ bên ngoài, rất có thể sẽ đoàn kết lại.
Bản thân hắn xuất thân từ nông dân, mấy tên tiểu tử này chắc là không đón chào rồi.
Tất nhiên, Diệp Trạch Đào cũng có ý quan sát tình huống của mấy người này, nghe được lời giới thiệu của Phương Siêu Minh, Diệp Trạch Đào đoán rằng, mấy người trẻ tuổi này phát triển nhanh như thế, rất có thể bọn họ đều nằm trong danh sách người trúng tuyển, đến lúc đó cho dù bản thân không muốn đấu với bọn họ, nhưng cạnh tranh là điều không thể tránh khỏi.
Ánh mắt nhìn mấy người trẻ tuồi một lúc, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
-Mọi người đang muốn đi đâu đây?
Kỳ thực mấy người này cũng cảm thấy rất hiếu kỳ với Diệp Trạch Đào, hôm nay gặp được, nảy sinh ra ý muốn thăm dò suy nghĩ của Diệp Trạch Đào, Lô Quân nói:
-Khó mới có cơ hội gặp bí thư Diệp, tôi nghĩ chúng ta tìm chỗ nào đó nói chuyện một chút?
Phương Siêu Minh mỉm cười nói:
-Tôi cũng có ý này!
Nhìn thấy ánh mắt của mọi người, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
-Tôi là khách tùy theo ý chủ nhà!
Vài người cười phá lên.
Hô Diên Ngạo Bác lại có chuyện nên quay về Tân Cảng, Diệp Trạch Đào ngồi nói chuyện với Triệu Hương Lăng một lúc, Tô Thiến Ảnh nghe nói là trao giải gì đó ở Mỹ nên không ở trong nước, đã đi nhận giải thưởng rồi.
Triệu Hương Lăng rõ ràng là có chút tiếc nuối.
Không nghĩ tớiTô Thiến Ảnh lại nổi tiếng như thế, ở nước ngoài cũng có giải thưởng, Diệp Trạch Đào cũng có chút bất ngờ.
Mấy nhà của những người này thực ra không cách xa nhau là mấy, nơi này chính là chỗ ở của nhóm Ủy viên chính trị.
Ra khỏi nhà của Hô Diên Ngạo Bác, Diệp Trạch Đào bước chậm chậm trên con đường.
Nhìn thấy biệt thự ở đây được sắp xếp ở những khu vực thật tốt, trong lòng Diệp Trạch Đào liền suy nghĩ, liệu mình có cơ hội được đến đây ở không?
Cùng với việc địa vị được nâng cao, những việc trước giờ đều không dám nghĩ tới nhưnghiện tại thì cũng có thể tưởng tượng một chút.
Tuy rằng hiện tại coi như trong nơi này, hắn cũng có phòng, nhưng Diệp Trạch Đào biết rằng đó không phải là chỗ ở chính của hắn, đó chỉ là nơi ở nhờ mà thôi, Diệp Trạch Đào hy vọng bản thân mình có thể cố gắng để tiến vào nơi này.
Tất nhiên, Diệp Trạch Đào cũng biết, hiện tại cũng không phải là thời điểm để bản thân có thể nghĩ đến chuyện này.
Còn một đoạn đường rất dài còn phải đi nữa!
Diệp Trạch Đào lắc lắc đầu.
Đang lúc đi, thì một chiếc xe con đang đi tới.
Vừa nhìn thấy chiếc xe, Diệp Trạch Đào đã có thể khẳng định đám đệ tử của một số gia tộc đã đến, đệ tử của những gia đình quý tộc trong thành phố cũng biết giả bộ,ngoài mặt ra vẻ là những người yêu nước lái những chiếc xe là hàng quốc nội ngày càng nhiều.
Diệp Trạch Đào vừa mới né sang bên đường thì một chiếc xe con đột nhiên dừng lại.
Tiếng phanh xe vang lên, tất cả năm chiếc xe đều dừng lại bên người Diệp Trạch Đào.
Cửa kính của chiếc xe từ từ được hạ xuống, một người còn trẻ tuổi thăm dò nhìn về phía của Diệp Trạch Đào, Diệp Trạch Đào liền nhìn thấy Phương Siêu Cường đang ngồi trong xe nhìn về phía hắn.
Hóa ra là người nhà họ Phương.
Diệp Trạch Đào cũng không chào hỏi tên tiểu tử này.
Cửa xe vang lên, chỉ thấy mấy người trẻ tuổi kia bước từ trên xe xuống.
Đây là con cả Phương Siêu Minh.
Diệp Trạch Đào nhìn bộ dạng của Phương Siêu Minh, liền có thể khẳng định được như vậy.
Mang khuôn mặt cười cười, lúc này anh ta mới giơ tay nói:
-Đây hẳn là đồng chí Diệp Trạch Đào! Tôi tên là Phương Siêu Minh!
-Bí thư Phương quay về thành phố rồi à?
Diệp Trạch Đào cũng mỉm cười bắt tay nói.
-Đúng vậy! Chúng ta lâu lắm rồi chưa gặp mặt!
Diệp Trạch Đào cười cười, hắn cũng gặp tên tiểu tử này vài lần, đúng là nhân vật đã lâu không gặp.
Khi nói chuyện chỉ thấy cửa xe của những chiếc xe sau mở ra, từ bên trong có mấy người trẻ tuổi mặt mày hung ác bước đến.
Diệp Trạch Đào đúng là quá quen với những loại người này, liền mỉm cười nhìn những người trẻ tuổi này.
Lúc này bí thư Phương Siêu Minh cười ha hả nói:
-Bí thư Diệp, anh đến đây để làm việc à?
Diệp Trạch Đào cũng không giấu diếm gì nói:
-Tôi đi thăm cha nuôi!
Việc này tất cả mọi người trong thành phố đều biết.
Phương Siêu Cường cười nói:
-Bây giờ ai cũng thích nhận cha nuôi rồi.
Diệp Trạch Đào ánh mắt nheo lại nói:
-Đúng thế, bây giờ là thời đại con ông cháu cha. Dân chúng không phải là người được sinh trong nhà khá giả thì chỉ có thể đi đường này mà thôi!
Mùi thuốc súng chốc lát đã đủ, lúc này Phương Siêu Cường châm chọc Diệp Trạch Đào nhận cha nuôi, Diệp Trạch Đào cũng châm chọc đối phương nhờ có cha chú mà phát triển được.
Lúc Phương Siêu Cường không muốn nối gì nữa thì Phương Siêu Minh khoát tay nói:
-Em hai nói cái gì thế.
Phương Siêu Cường rõ ràng có chút sợ anh trai của mình. Cho nên anh ta ngậm miệng lại, có điều ánh mắt hằn học vẫn nhìn về phía của Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào tỏ bộ dạng không quan tâm, lúc nãy không nhịn được nên mới thốt ra câu kia mà thôi, chính bản thân cũng thấy không cần thiết phải nói câu đấy.
Lúc này ánh mắt của Phương Siêu Minh chợt sáng lên, cười ha hả nói:
-Bí thư Diệp, giới thiệu cho anh vài người để anh làm quen nhé!
Khi nói chuyện, anh ta chỉ vào một người trẻ tuổi nói:
-Vị này là Lô Thiếu, Lô Quân, bây giờ đang làm bí thư huyện ủy huyện Thanh Giang, lão gia nhà bọn họ là phó chủ tịch Quân Ủy Lô.
Diệp Trạch Đào liền giơ tay ra bắt.
Ánh mắt của Lô Quân nhìn thẳng vào toàn người của Diệp Trạch Đào nói:
-Xin lỗi, tôi cũng là nhân vật được lớn lên nhờ gia đình.
Diệp Trạch Đào cười cười nói:
-Rất hân hạnh được làm quen với anh!
Câu này nói này chứng tỏ tên tiểu tử này vẫn nhớ giai một chút.
Lúc này Phương Siêu Minh lại chỉ vào một người trẻ tuổi khác nói:
-Người này cũng là người phát triển nhờ gia đình, Tiền Thiếu, Tiền Khứ Thành, hiện tại là bí thư huyện ủy huyện Khang Xuyên, lão gia nhà bọn họ là phó thủ tướng Tiền.
Diệp Trạch Đào nhìn người trẻ tuổi kia, không ngờ lão gia là phó thủ tướng.
Tên Tiền Khứ Thành này có biểu hiện rất hiền hòa, cười ha hả nói:
-Bí thư Diệp, huyện Lục Thương phát triển thật là nhanh chóng, tôi còn đang muốn qua đó đây.
-Hoan nghênh Bí thư Tiền sang huyện Lục Thương công tác.
Diệp Trạch Đào cũng nắm tay anh ta.
Lúc này Phương Siêu Minh lại chỉ vào người trẻ tuổi thứ tư nói:
-Bí thư Diệp, vị này chính là Chu Bình Lâm, Chu Thiếu là bí thư huyện ủy huyện Tây Giang, năng lực rất lớn, đưa một huyện nghèo nhất tỉnh trở thành một huyện mạnh nhất toàn thành phố.
Chu Bình Lâm cười ha hả nói:
-Quá khen, quá khen, chúng ta đều nhờ vào sự che chở của cha chú mà phát triển thôi!
Diệp Trạch Đào biết lời nói của mình lúc nãy đắc tội mấy người trẻ tuổi này rồi, nhưng hắn cũng không quá để ý đến vấn đề này.
Tâm tình của Phương Siêu Minh cũng không đến nỗi quá tệ, nhìn thấy Diệp Trạch Đào nói chuyện với mấy người trẻ tuổi, trên mặt cũng cười cười.
Lúc này Phương Siêu Cường đứng một bên nói:
-Châu Lão gia là phó thủ tướng.
Đây đúng là muốn thể hiện thân thế của bọn họ đây mà!
Diệp Trạch Đào cười cười.
Nếu là trước kia, thì có lẽ Diệp Trạch Đào sẽ không thèm để ý đến gia cảnh của những con người này, nhưng sau khi hiểu ra được nhiều chuyện thì Diệp Trạch Đào đã không còn quá kỳ thị việc này nữa.
Lúc này từ chiếc xe thứ năm đi xuống nhìn qua có chút quen quen, nhưng lại không quen.
Người này nắm chặt lấy tay của Diệp Trạch Đào nói:
-Mạnh Vĩ, cha là Mạnh Dân Quân.
Diệp Trạch Đào giật mình, hèn gì mà hắn cứ bảo quen quen, hóa ra đây chính là con của Mạnh Dân Quân.
Nắm chặt tay của Mạnh Vĩ, Diệp Trạch Đào nói:
-Đã lâu không gặp chú Mạnh rồi.
Phương Siêu Minh mỉm cười nói:
-Mạnh Vĩ bây giờ là bí thư huyện ủy huyện Hải Thạch, lão gia nhà anh ta đã trở thành chủ tịch mặt trận tổ quốc rồi.
Diệp Trạch Đào phát hiện tất cả những người trẻ tuổi này đều là bí thư huyện ủy, cho nên đều nhìn lại mấy người trẻ tuổi này.
Nhìn mấy người này, rồi lại nhìn lại Phương Siêu Minh, trong lòng Diệp Trạch Đào hơi xúc động mấy người này đều rất trẻ mà đã làm bí thư huyện ủy cả rồi, chẳng lẽ là mấy nhà này bồi dưỡng nhân tài hậu bối sao?
Diệp Trạch Đào biết trong thành phố các gia tộc đều âm thầm bồi dưỡng nhân tài để nối nghiệp gia tộc, những người này chắc là người bồi dưỡng để nối nghiệp.
-Trạch Đào, những lời vừa rồi của anh thực sự làm cho tôi thật hổ thẹn, đều dựa vào cha chú mới có thể phát triển, có gì lợi hại đâu, dựa vào cha nuôi mới có thể phát triển.
Tiền Khứ Thành nói.
Diệp Trạch Đào nhìn mấy người trẻ tuổi, biết câu nói lúc nãy đã bị mấy người trẻ tuổi bắt được, cho nên làm cho mọi người cảm thấy bất mãn.
Nhìn thoáng qua mặt vài người, Diệp Trạch Đào âm thầm gật đầu, con cháy quý tộc không phải ai cũng là người vô dụng, những người này khá được, không để lộ tình cảm của mình ra ngoài, cho dù là Phương Siêu Minh có nói những câu đấy trên mặt bọn họ vẫn là nét tươi cười.
Diệp Trạch Đào tin chắc rằng, cho bọn họ rèn luyện thêm một chút, chắc chắn sẽ làm được việc, và là những nhân vật khó đối phó.
-Bí thư Phương, bất kể là cha ruột, hay cha nuôi đều tốt cả, có thể phát triển được hay không quan trọng nhất chính là bản thân mình, nhưng nghe nói từ cấp huyện trở lên, chắc chắn phải dựa vào bản thân mình rồi, tôi tin chắc rằng mọi người đều sẽ bay cao bay xa hơn nữa.
Phương Siêu Minh cười nói:
-Tôi thiếu chút nữa quên mất, Bí thư Diệp sắp lên chức cấp thị rồi, chức quan này tăng cũng nhanh đấy!
Diệp Trạch Đào cũng cười nói:
-Tôi cũng nghe nói Bí thư Phương cũng sắp được vào hàng ngũ thành phố rồi à?
Hai người cười ha hả.
Mấy người trẻ tuổi đều âm thầm nhìn Diệp Trạch Đào, một năm qua tốc độ thăng tiến của Diệp Trạch Đào quả thật là rất nhanh, bọn họ cũng biết một số nội tình, cho nên đều xem Diệp Trạch Đào là đối thủ cạnh tranh.
Phương Siêu Minh nói:
-Mấy vị anh em này chắc là cũng nhanh chóng tiến vào cấp thị thôi, đến lúc đó, mọi người không còn dựa vào cha chú nữa, đấu công bằng xem ai phát triển nhanh hơn?
Diệp Trạch Đào cười không nói.
-Thế nào, không dựa vào cha nuôi thì không được?
Lúc này Phương Siêu Cường đứng bên cạnh nói.
Nhìn về phía Phương Siêu Cường Diệp Trạch Đào nói:
-Đây là khiêu chiến sao?
Phương Siêu Minh cười ha hả nói:
-Em trai, chớ nói lung tung, người ta còn có một sư phụ đấy!
-Lão Điền à! Thật đáng tiếc, Lão Hoa đi rồi, tôi nghĩ tác dụng của Lão Điền cũng không lớn!
Phương Siêu Cường đứng bên cạnh tỏ vẻ nuối tiếc.
Mạnh Vĩ biến sắc nói:
-Siêu Cường, anh nói cái gì?
Anh ta vừa hỏi như thế, Phương Siêu Cường mới nghĩ ra là nhà họ Mạnh với Điền Lâm Hỉ cũng là người nhà, đành phải nói:
-Mạnh Thiếu, tôi không nói gì đến cậu cả.
Tuy những người trẻ tuổi này đến chỗ này có rất nhiều thay đổi, Diệp Trạch Đào vẫn có thể nhìn ra được, bọn họ rất coi trọng xuất thân, khi gặp phải cạnh tranh từ bên ngoài, rất có thể sẽ đoàn kết lại.
Bản thân hắn xuất thân từ nông dân, mấy tên tiểu tử này chắc là không đón chào rồi.
Tất nhiên, Diệp Trạch Đào cũng có ý quan sát tình huống của mấy người này, nghe được lời giới thiệu của Phương Siêu Minh, Diệp Trạch Đào đoán rằng, mấy người trẻ tuổi này phát triển nhanh như thế, rất có thể bọn họ đều nằm trong danh sách người trúng tuyển, đến lúc đó cho dù bản thân không muốn đấu với bọn họ, nhưng cạnh tranh là điều không thể tránh khỏi.
Ánh mắt nhìn mấy người trẻ tuồi một lúc, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
-Mọi người đang muốn đi đâu đây?
Kỳ thực mấy người này cũng cảm thấy rất hiếu kỳ với Diệp Trạch Đào, hôm nay gặp được, nảy sinh ra ý muốn thăm dò suy nghĩ của Diệp Trạch Đào, Lô Quân nói:
-Khó mới có cơ hội gặp bí thư Diệp, tôi nghĩ chúng ta tìm chỗ nào đó nói chuyện một chút?
Phương Siêu Minh mỉm cười nói:
-Tôi cũng có ý này!
Nhìn thấy ánh mắt của mọi người, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
-Tôi là khách tùy theo ý chủ nhà!
Vài người cười phá lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.