Chương 711: Đụng phải Vi Hoành Thạch
Hồng Mông Thụ
02/06/2013
Rõ ràng là tinh thần Điền Lâm Hỉ không tốt, Diệp Trạch Đào chỉ có thể giúp đỡ Điền Lâm Hỉ bước đi.
Nhìn thấy dáng vẻ dường như lập tức già đi rất nhiều của Điền Lâm Hỉ, Diệp Trạch Đào thật sự lo lắng Điền Lâm Hỉ cứ như vậy lập tức ngã xuống.
- Trạch Đào à, nhớ ngày đó khi thầy đi theo lãnh đạo cũ, ông ấy linh lợi biết bao!
- Thầy, thầy cũng đừng suy nghĩ nhiều như vậy!
Điền Lâm Hỉ nói:
- Lãnh đạo cũ cả đời trong sạch, lúc lâm chung vẫn không quên hỏi chuyện phát triển của Trung Quốc!
Vẻ mặt Điền Lâm Hỉ trở nên ngẩn ngơ, sự ra đi của Hoa Uy đối với ông là một sự đả kích không nhỏ.
- Bố!
Lúc này chỉ thấy mấy người trung tuổi đi tới, thấy Diệp Trạch Đào đang đỡ Điền Lâm Hỉ, mấy người đều gọi một tiếng.
Lúc Diệp Trạch Đào ngẩng đầu nhìn lại, cũng là lúc mấy người vợ, con của Điền Lâm Hỉ bước tới.
Cả nhà Điền Lâm Hỉ với nhà Hoa Uy có quan hệ rất tốt, người trong nhà họ cũng có thể tới đây.
Điền Hoành Sơn ở tỉnh Thường Quang đã là Phó chủ tịch tỉnh thường trực, Điền Hoành Vĩ nhìn qua hẳn là dáng vẻ của Tư lệnh Quân khu tỉnh, hai người đã được nương nhờ dưới bóng của Điền Lâm Hỉ.
Dựa theo mối quan hệ trước kia với Điền Lâm Hỉ, Diệp Trạch Đào vội hỏi:
- Anh cả, anh hai tới rồi?
Rồi quay về phiá mấy người khác chào hỏi.
Trên mặt Điền Hoành Sơn lộ ra tươi cười, nói với Diệp Trạch Đào:
- Trạch Đào đã tới trước rồi?
- Em cũng mới đến không lâu.
-
- Ừ!
- Bố, chúng con có một số việc phải xử lý, nên tới chậm.
Điền Hoành Vĩ nói một câu.
Hừ một tiếng, Điền Lâm Hỉ nói:
- Lãnh đạo cũ mất, còn có chuyện gì còn quan trọng hơn việc này?
Mấy đứa con ông thật đúng là không dám nói câu nào, đều đứng đó.
Thật ra cũng là như vậy, trong suy nghĩ của Điền Lâm Hỉ, không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện Hoa Uy qua đời, các con bây giờ mới chạy tới, trong lòng ông vô cùng không vui.
Diệp Trạch Đào vộinói với Điền Hoành Sơn:
- Anh cả, thầy sức khỏe không tốt, đưa thầy trở về trước đã.
Có Diệp Trạch Đào giải vây, lúc này Điền Hoành Sơn mới tiến lên đỡ Điền Lâm Hỉ.
Đối với người Điền gia mà nói, tình hình sức khỏe của Điền Lâm Hỉ rõ ràng là vô cùng quan trọng.
Điền Lâm Hỉ nói với Diệp Trạch Đào:
- Đi thôi, cậu đừng quan tâm tới tôi, cậu cũng có chuyện của cậu, lão Trịnh gia và Hô Diên gia xem chừng cũng phải tìm cậu nói chuyện làm quan sau này. Cậu làm chuyện của cậu là được rồi.
Nhìn Điền Lâm Hỉ được người nhà Điền gia dìu đi, Diệp Trạch Đào thầm thở dài một tiếng, từ lúc Hoa Uy mất đi, sức ảnh hường của Điền Lâm Hỉ cũng không bằng trước kia!
Nhìn những người lui tới đây đều là những tai to mặt lớn chỉ có thể thấy trong TV, Diệp Trạch Đào lắc lắc đầu, từ lúc Hoa Uy mất đi, vận mệnh đảng phái Hoa uy chắc chắn sẽ xảy ra sự thay đổi thật lớn, cũng không biết sẽ phát triển như thế nào.
Lúc này Diệp Trạch Đào cũng rất muốn lập tức đi gặp Trịnh Thành Trung, tin rằng Trịnh Thành Trung có thể thấy rõ ràng hơn.
Nghĩ tới mình là cùng Vương Khánh Long tới, Diệp Trạch Đào liền nhìn chung quanh, cũng không biết là Vương Khánh Long đi đâu rồi.
Lúc đang muốn bước vào bên trong, Diệp Trạch Đào liền nhìn thấy Vi Hoành Thạch đang bước nhanh về phía mình.
Vi Hoành Thạch nảy rõ ràng là tới lúc mình đỡ Điền Lâm Hỉ đi gặp người nhà Hoa Uy, nên ông ta hẳn là đi ra sau khi nhìn mặt Hoa Uy, lão cũng là tới gặp người nhà Hoa Uy.
Lúc nhìn thấy Vi Hoành Thạch, Diệp Trạch Đào cũng không tiện bỏ đi, đành phải đứng tại đó.
Vi Hoành Thạch rõ ràng đã trông thấy Diệp Trạch Đào, trên nét mặt cũng không có sự thay đổi nào lớn, tuy nhiên, ánh mắt lại chợt lóe lên.
Người Vi gia rất ghét Diệp Trạch Đaò, gây ra nhiều chuyện như vậy không nói, quan trọng nhất vẫn là cô nàng đáng nhẽ là con dâu Vi gia không ngờ lại trở thành phụ nữ của Diệp Trạch Đào.
Người khác không hiểu tình hình cho lắm, người Vi gia vẫn nhận ra một chút, vừa nghĩ tới Trịnh Tiểu Nhu không ngời thành phụ nữ của Diệp Trạch Đào, người Vi gia đều thấy mất mặt.
- Chào Bí thư Vi!
Diệp Trạch Đào biết rằng không tránh kịp, rõ ràng đã bắt chuyện.
Diệp Trạch Đào cũng biết Vi Hoành Thạch không chào đón mình, tuy nhiên, chỉ là chào hỏi, đối phương có thái độ gì cũng không sao.
Vi Hoành Thạch quả nhiên cũng không chào đón gì Diệp Trạch Đào, nghe thấy Diệp Trạch Đào chào mình, nhìn nhìn Diệp Trạch Đào, hừ mũi một tiếng, tiếp tục bước nhanh vào đi trên thảm đỏ.
Diệp Trạch Đào nhìn bối cảnh Vi Hoành Thạch, vẻ mặt cũng không thay đổi nhiều. Lễ phép cần có vẫn phải có, thái độ của Vi Hoành Thạch như nào anh cũng không để ý.
Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy thú vị, ông Vi Hoành Thạch này cho dù là lòng dạ sâu sắc hơn nữa, nhưng vẻ mặt khi đối diện với mình cũng lộ ra!
Hoa Uy đi xa, đối với những người như Vi Hoành Thạch chính là tin tức đáng mừng nhất rồi, tin chắc rằng trong lòng ông ta đang rất vui mừng.
Tuy nhiên, Diệp Trạch Đào cũng biết, hiện tại Vi Hoành Thạch cũng không có cách nào với mình, nếu muốn đả kích mình, còn có mấy người Trịnh Thành Trung ở đó, lão ta cũng không có khả năng làm được gì.
Điều khiến Diệp Trạch Đào không ngờ chính là, khi anh bước ra khỏi cửa, liền thấy Vi Chí Vĩ con trai Vi Hoành Thạch cùng Trần Xảo Tú đang cùng một người phụ nữ trung niên dáng vẻ có chút đẹp đẽ đi tới.
Vợ của Vi Hoành Thạch, Bách Tiểu Vũ?
Người phụ nữ này cũng không tệ, chỉ có điều năm tháng cũng không buông tha một ai, tuy rằng trên người toàn là hàng hiệu, nhưng cũng có vẻ già nua.
Trong lòng Diệp Trạch Đào vừa nghĩ, liền cho rằng đó cỏ thể là người phụ nữ này.
Khi ba người bước tới, Trần Xảo Tú chính là người đầu tiên thấy Diệp Trạch Đào, ánh mắt sáng lên.
Tuy nhiên, Trần Xảo Tú cũng chỉ là nháy mắt ra hiệu ở sau lưng Bách Tiểu Vũ, cũng không lên tiếng chào hỏi.
Diệp Trạch Đào cũng không chào hỏi.
Đúng lúc Diệp Trạch Đào định cứ như thế mà đi qua, Bách Tiểu Vũ kia lại nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
- Diệp Trạch Đào!
Bách Tiểu Vũ có chút không xác định hỏi.
Vi Chí Vĩ vội nói:
- Mẹ, hắn chính là Diệp Trạch Đào.
Trước kia còn không biết, hôm nay khi nghe thấy Vi Chí Vĩ nói chuyện, Diệp Trạch Đào mới phát hiện hắn ta quả nhiên bước đicó chút õng ẹo giống đàn bà.
Ánh mắt Bách Tiểu Vũ nhìn trên người Diệp Trạch Đào một hồi, hừ một tiếng, rồi mới bước đi.
Ánh mắt Diệp Trạch Đào thật ra lại nhìn ở trên người Vi Chí Vĩ, hiện tại đã xác nhận như điều Lư Đỉnh Tân gọi điện thoại tới, Vi Chí Vĩ này quả nhiên là người đồng tính, cũng không biết hắn cùng với Trần Xảo Tú rốt cuộc là làm sao ở chung.
Mọi người cứ như vậy bước qua nhau.
Diệp Trạch Đào lại tới chỗ đặt thân thể Hoa Uy, quả nhiên thấy Vương Khánh Long đang ở đây.
- Chủ tịch tỉnh Vương!
Diệp Trạch Đào cũng không biết nên nói gì cho phải.
- Tiểu Diệp, cậu về trước đi, tôi phải ở đây lâu một chút.
Vương Khánh Long nói với Diệp Trạch Đào.
Biết vốn là thư ký của Hoa Uy, Vương Khánh Long có tình cảm sâu đậm với Hoa Uy, Diệp Trạch Đào biết mình ở đây cũng không thể làm gì, nên nói:
- Được, tôi đi trước.
Vương Khánh Long hơi hơi gật đầu một cái.
Hoa Uy ra di, làm một người thuộc phe Hoa Uy nhất đinh cũng phải bàn tính một số chuyện, Diệp Trạch Đào biết rằng chính mình bây giờ còn không có tư cách tham gia vào, nên đành rời đi trước rồi tính.
Lúc này Diệp Trạch Đào mới đi về phía bên ngoài.
Điều khiên Diệp Trạch Đào không ngờ chính là khi anh mới đi ra, lại nhìn thấy cả nhà Vi Hoành Thạch Đào ở chỗ đó, đang nói chuyện cùng người khác.
Lại đụng phải!
Diệp Trạch Đào thật không muốn nhìn thấy Vi Hoành Thạch, thật không ngờ lại đụng phải, chỉ có thể lại tiếp tục bước thẳng tới.
Diệp Trạch Đào hai lần xuất hiện trước mắt mình, điều này làm cho Vi Hoành Thạch vốn dĩ đã không ưa Diệp Trạch Đào, tâm trạng lập tức trở nên không tốt.
Mỗi một lần nhìn thấy Diệp Trạch Đào, liền nghĩ tới việc Diệp Trạch Đào làm chuyện mất mặt nhà Vi gia, đây chính là cái gai trong lòng Vi Hoành Thạch.
- Các anh làm ăn như thế nào thế, đây là chỗ nào mà người lung tung lộn xộn cũng có thể vào được sao!
Người đầu tiên khó chịu chính là Bách Tiểu Vũ, lớn tiếng mắng một nhân viên phụ trách.
Người này chính là người của văn phòng quân ủy, cũng không biết tình hình, cũng có chút nghi ngờ nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Trong lòng anh ta nghĩ, người lung tung lộn xộn ở đây chắc cũng chính là người thanh niên này.
Đúng lúc này người văn phòng quân ủy cũng không nhận ra Diệp Trạch Đào, liền đón đầu Diệp Trạch Đào, hỏi:
- Đồng chí này, anh là?
Diệp Trạch Đào lúc này vô cùng tức giận rồi, cũng không đáp lại câu nói của nhân viên văn phòng quân ủy kia, mà nói:
- Đúng thế, người đồng tính luyến ái cũng lẫn vào được, các người phải kiểm tra một chút mới đúng!
Câu nói này có chút to tiếng, rõ ràng là nói cho đám Vi Hoành Thạch nghe thấy.
Diệp Trạch Đào tin, chuyện của Vi Chí Vĩ, người khác không biết, Vi Hoành Thạch nhất định là biết.
Đối phương còn đối đãi với mình như vậy, đương nhiên phải phản kích một chút.
Người văn phòng quân ủy chính là sửng sốt, có chút không hiểu câu nói của Diệp Trạch Đào.
Vi Hoành Thạch kia nheo mắt, ném ánh mắt giống như giết người về phía Diệp Trạch Đào.
Bách Tiểu Vũ cũng biến sắc.
Giật mình nhất chính là Vi Chí Vĩ rồi, hắn hoàn toàn không nghĩ tới Diệp Trạch Đào sẽ nói lời như thế.
Tuy rằng biết Diệp Trạch Đào cũng không nhìn về phía mình, hắn ta lại biết, Diệp Trạch Đào này rất có thể đã biết chuyện gì đó.
Ngược lại Trần Xảo Tú, đứng ở đó, trên mặt cũng không có lộ ra sự thay đổi nào.
Đúng lúc này, có thể là một người thư ký của Hoa Uy biết ở đây có chuyện liền đi ra, ông ta cũng biết Diệp Trạch Đào, liền nói với người ở văn phòng quân ủy kia:
- Đây là đồng chí Diệp Trạch Đào, thủ trưởng mời cậu ấy tới.
A!
Người nọ nhìn thoáng qua Diệp Trạch Đaò, vội nói:
- Bí thư Diệp, xin lỗi.
Cậu ta nghe thấy tên Diệp Trạch Đào, cũng biết là chuyện gì xảy ra rồi, Diệp Trạch Đào này cũng không phải là người dẽ trêu chọc đâu.
Vị thư ký kia lúc này nhìn về phía Vi Hoành Thạch nói:
- Bí thư Vi, đã xảy ra chuyện gì sao?
Khi Vi Hoành Thạch thấy Diệp Trạch Đào bình tĩnh đứng ở chỗ đó, biết hiện tại cũng không thể cùng Diệp Trạch Đào gây ra chuyện gì, nếu chẳng may Diệp Trạch Đào này không quan tâm chọc tới chuyện con trai mình, mình thật là hoàn toàn mất mặt.
Trên mặt tỏ ra bình tĩnh, Vi Hoành Thạch nói:
- Tâm trạng vợ tôi không tốt lắm, thủ trưởng ra đi, việc này với ai cũng thấy khó chịu, không có việc gì đâu.
Vị thư ký kia nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Còn không đợi ông ta hỏi, Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi cũng không có việc gì.
Thư ký của Hoa Uy biết trước lúc lâm chung có nhắc tới tên Diệp Trạch Đào, nói:
- Bí thư Diệp, có chuyện gì thì nói với tôi.
Diệp Trạch Đào gật gật đầu.
Ánh mắt Vi Hoành Thạch ném về phía Diệp Trạch Đào, lại nhìn Diệp Trạch Đào một lúc, mới quay người lại, bước ra ngoài.
Diệp trạch Đào gật đầu với vị thư ký kia của Hoa Uy, cũng đi ra ngoài.
Đã xảy ra chuyện như vậy, Diệp Trạch Đào cũng là bất đắc dĩ, dù sao tình hình với Vi gia cũng tới nước này rồi, muốn tránh cũng không tránh được, thôi vậy.
Nhìn thấy dáng vẻ dường như lập tức già đi rất nhiều của Điền Lâm Hỉ, Diệp Trạch Đào thật sự lo lắng Điền Lâm Hỉ cứ như vậy lập tức ngã xuống.
- Trạch Đào à, nhớ ngày đó khi thầy đi theo lãnh đạo cũ, ông ấy linh lợi biết bao!
- Thầy, thầy cũng đừng suy nghĩ nhiều như vậy!
Điền Lâm Hỉ nói:
- Lãnh đạo cũ cả đời trong sạch, lúc lâm chung vẫn không quên hỏi chuyện phát triển của Trung Quốc!
Vẻ mặt Điền Lâm Hỉ trở nên ngẩn ngơ, sự ra đi của Hoa Uy đối với ông là một sự đả kích không nhỏ.
- Bố!
Lúc này chỉ thấy mấy người trung tuổi đi tới, thấy Diệp Trạch Đào đang đỡ Điền Lâm Hỉ, mấy người đều gọi một tiếng.
Lúc Diệp Trạch Đào ngẩng đầu nhìn lại, cũng là lúc mấy người vợ, con của Điền Lâm Hỉ bước tới.
Cả nhà Điền Lâm Hỉ với nhà Hoa Uy có quan hệ rất tốt, người trong nhà họ cũng có thể tới đây.
Điền Hoành Sơn ở tỉnh Thường Quang đã là Phó chủ tịch tỉnh thường trực, Điền Hoành Vĩ nhìn qua hẳn là dáng vẻ của Tư lệnh Quân khu tỉnh, hai người đã được nương nhờ dưới bóng của Điền Lâm Hỉ.
Dựa theo mối quan hệ trước kia với Điền Lâm Hỉ, Diệp Trạch Đào vội hỏi:
- Anh cả, anh hai tới rồi?
Rồi quay về phiá mấy người khác chào hỏi.
Trên mặt Điền Hoành Sơn lộ ra tươi cười, nói với Diệp Trạch Đào:
- Trạch Đào đã tới trước rồi?
- Em cũng mới đến không lâu.
-
- Ừ!
- Bố, chúng con có một số việc phải xử lý, nên tới chậm.
Điền Hoành Vĩ nói một câu.
Hừ một tiếng, Điền Lâm Hỉ nói:
- Lãnh đạo cũ mất, còn có chuyện gì còn quan trọng hơn việc này?
Mấy đứa con ông thật đúng là không dám nói câu nào, đều đứng đó.
Thật ra cũng là như vậy, trong suy nghĩ của Điền Lâm Hỉ, không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện Hoa Uy qua đời, các con bây giờ mới chạy tới, trong lòng ông vô cùng không vui.
Diệp Trạch Đào vộinói với Điền Hoành Sơn:
- Anh cả, thầy sức khỏe không tốt, đưa thầy trở về trước đã.
Có Diệp Trạch Đào giải vây, lúc này Điền Hoành Sơn mới tiến lên đỡ Điền Lâm Hỉ.
Đối với người Điền gia mà nói, tình hình sức khỏe của Điền Lâm Hỉ rõ ràng là vô cùng quan trọng.
Điền Lâm Hỉ nói với Diệp Trạch Đào:
- Đi thôi, cậu đừng quan tâm tới tôi, cậu cũng có chuyện của cậu, lão Trịnh gia và Hô Diên gia xem chừng cũng phải tìm cậu nói chuyện làm quan sau này. Cậu làm chuyện của cậu là được rồi.
Nhìn Điền Lâm Hỉ được người nhà Điền gia dìu đi, Diệp Trạch Đào thầm thở dài một tiếng, từ lúc Hoa Uy mất đi, sức ảnh hường của Điền Lâm Hỉ cũng không bằng trước kia!
Nhìn những người lui tới đây đều là những tai to mặt lớn chỉ có thể thấy trong TV, Diệp Trạch Đào lắc lắc đầu, từ lúc Hoa Uy mất đi, vận mệnh đảng phái Hoa uy chắc chắn sẽ xảy ra sự thay đổi thật lớn, cũng không biết sẽ phát triển như thế nào.
Lúc này Diệp Trạch Đào cũng rất muốn lập tức đi gặp Trịnh Thành Trung, tin rằng Trịnh Thành Trung có thể thấy rõ ràng hơn.
Nghĩ tới mình là cùng Vương Khánh Long tới, Diệp Trạch Đào liền nhìn chung quanh, cũng không biết là Vương Khánh Long đi đâu rồi.
Lúc đang muốn bước vào bên trong, Diệp Trạch Đào liền nhìn thấy Vi Hoành Thạch đang bước nhanh về phía mình.
Vi Hoành Thạch nảy rõ ràng là tới lúc mình đỡ Điền Lâm Hỉ đi gặp người nhà Hoa Uy, nên ông ta hẳn là đi ra sau khi nhìn mặt Hoa Uy, lão cũng là tới gặp người nhà Hoa Uy.
Lúc nhìn thấy Vi Hoành Thạch, Diệp Trạch Đào cũng không tiện bỏ đi, đành phải đứng tại đó.
Vi Hoành Thạch rõ ràng đã trông thấy Diệp Trạch Đào, trên nét mặt cũng không có sự thay đổi nào lớn, tuy nhiên, ánh mắt lại chợt lóe lên.
Người Vi gia rất ghét Diệp Trạch Đaò, gây ra nhiều chuyện như vậy không nói, quan trọng nhất vẫn là cô nàng đáng nhẽ là con dâu Vi gia không ngờ lại trở thành phụ nữ của Diệp Trạch Đào.
Người khác không hiểu tình hình cho lắm, người Vi gia vẫn nhận ra một chút, vừa nghĩ tới Trịnh Tiểu Nhu không ngời thành phụ nữ của Diệp Trạch Đào, người Vi gia đều thấy mất mặt.
- Chào Bí thư Vi!
Diệp Trạch Đào biết rằng không tránh kịp, rõ ràng đã bắt chuyện.
Diệp Trạch Đào cũng biết Vi Hoành Thạch không chào đón mình, tuy nhiên, chỉ là chào hỏi, đối phương có thái độ gì cũng không sao.
Vi Hoành Thạch quả nhiên cũng không chào đón gì Diệp Trạch Đào, nghe thấy Diệp Trạch Đào chào mình, nhìn nhìn Diệp Trạch Đào, hừ mũi một tiếng, tiếp tục bước nhanh vào đi trên thảm đỏ.
Diệp Trạch Đào nhìn bối cảnh Vi Hoành Thạch, vẻ mặt cũng không thay đổi nhiều. Lễ phép cần có vẫn phải có, thái độ của Vi Hoành Thạch như nào anh cũng không để ý.
Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy thú vị, ông Vi Hoành Thạch này cho dù là lòng dạ sâu sắc hơn nữa, nhưng vẻ mặt khi đối diện với mình cũng lộ ra!
Hoa Uy đi xa, đối với những người như Vi Hoành Thạch chính là tin tức đáng mừng nhất rồi, tin chắc rằng trong lòng ông ta đang rất vui mừng.
Tuy nhiên, Diệp Trạch Đào cũng biết, hiện tại Vi Hoành Thạch cũng không có cách nào với mình, nếu muốn đả kích mình, còn có mấy người Trịnh Thành Trung ở đó, lão ta cũng không có khả năng làm được gì.
Điều khiến Diệp Trạch Đào không ngờ chính là, khi anh bước ra khỏi cửa, liền thấy Vi Chí Vĩ con trai Vi Hoành Thạch cùng Trần Xảo Tú đang cùng một người phụ nữ trung niên dáng vẻ có chút đẹp đẽ đi tới.
Vợ của Vi Hoành Thạch, Bách Tiểu Vũ?
Người phụ nữ này cũng không tệ, chỉ có điều năm tháng cũng không buông tha một ai, tuy rằng trên người toàn là hàng hiệu, nhưng cũng có vẻ già nua.
Trong lòng Diệp Trạch Đào vừa nghĩ, liền cho rằng đó cỏ thể là người phụ nữ này.
Khi ba người bước tới, Trần Xảo Tú chính là người đầu tiên thấy Diệp Trạch Đào, ánh mắt sáng lên.
Tuy nhiên, Trần Xảo Tú cũng chỉ là nháy mắt ra hiệu ở sau lưng Bách Tiểu Vũ, cũng không lên tiếng chào hỏi.
Diệp Trạch Đào cũng không chào hỏi.
Đúng lúc Diệp Trạch Đào định cứ như thế mà đi qua, Bách Tiểu Vũ kia lại nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
- Diệp Trạch Đào!
Bách Tiểu Vũ có chút không xác định hỏi.
Vi Chí Vĩ vội nói:
- Mẹ, hắn chính là Diệp Trạch Đào.
Trước kia còn không biết, hôm nay khi nghe thấy Vi Chí Vĩ nói chuyện, Diệp Trạch Đào mới phát hiện hắn ta quả nhiên bước đicó chút õng ẹo giống đàn bà.
Ánh mắt Bách Tiểu Vũ nhìn trên người Diệp Trạch Đào một hồi, hừ một tiếng, rồi mới bước đi.
Ánh mắt Diệp Trạch Đào thật ra lại nhìn ở trên người Vi Chí Vĩ, hiện tại đã xác nhận như điều Lư Đỉnh Tân gọi điện thoại tới, Vi Chí Vĩ này quả nhiên là người đồng tính, cũng không biết hắn cùng với Trần Xảo Tú rốt cuộc là làm sao ở chung.
Mọi người cứ như vậy bước qua nhau.
Diệp Trạch Đào lại tới chỗ đặt thân thể Hoa Uy, quả nhiên thấy Vương Khánh Long đang ở đây.
- Chủ tịch tỉnh Vương!
Diệp Trạch Đào cũng không biết nên nói gì cho phải.
- Tiểu Diệp, cậu về trước đi, tôi phải ở đây lâu một chút.
Vương Khánh Long nói với Diệp Trạch Đào.
Biết vốn là thư ký của Hoa Uy, Vương Khánh Long có tình cảm sâu đậm với Hoa Uy, Diệp Trạch Đào biết mình ở đây cũng không thể làm gì, nên nói:
- Được, tôi đi trước.
Vương Khánh Long hơi hơi gật đầu một cái.
Hoa Uy ra di, làm một người thuộc phe Hoa Uy nhất đinh cũng phải bàn tính một số chuyện, Diệp Trạch Đào biết rằng chính mình bây giờ còn không có tư cách tham gia vào, nên đành rời đi trước rồi tính.
Lúc này Diệp Trạch Đào mới đi về phía bên ngoài.
Điều khiên Diệp Trạch Đào không ngờ chính là khi anh mới đi ra, lại nhìn thấy cả nhà Vi Hoành Thạch Đào ở chỗ đó, đang nói chuyện cùng người khác.
Lại đụng phải!
Diệp Trạch Đào thật không muốn nhìn thấy Vi Hoành Thạch, thật không ngờ lại đụng phải, chỉ có thể lại tiếp tục bước thẳng tới.
Diệp Trạch Đào hai lần xuất hiện trước mắt mình, điều này làm cho Vi Hoành Thạch vốn dĩ đã không ưa Diệp Trạch Đào, tâm trạng lập tức trở nên không tốt.
Mỗi một lần nhìn thấy Diệp Trạch Đào, liền nghĩ tới việc Diệp Trạch Đào làm chuyện mất mặt nhà Vi gia, đây chính là cái gai trong lòng Vi Hoành Thạch.
- Các anh làm ăn như thế nào thế, đây là chỗ nào mà người lung tung lộn xộn cũng có thể vào được sao!
Người đầu tiên khó chịu chính là Bách Tiểu Vũ, lớn tiếng mắng một nhân viên phụ trách.
Người này chính là người của văn phòng quân ủy, cũng không biết tình hình, cũng có chút nghi ngờ nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Trong lòng anh ta nghĩ, người lung tung lộn xộn ở đây chắc cũng chính là người thanh niên này.
Đúng lúc này người văn phòng quân ủy cũng không nhận ra Diệp Trạch Đào, liền đón đầu Diệp Trạch Đào, hỏi:
- Đồng chí này, anh là?
Diệp Trạch Đào lúc này vô cùng tức giận rồi, cũng không đáp lại câu nói của nhân viên văn phòng quân ủy kia, mà nói:
- Đúng thế, người đồng tính luyến ái cũng lẫn vào được, các người phải kiểm tra một chút mới đúng!
Câu nói này có chút to tiếng, rõ ràng là nói cho đám Vi Hoành Thạch nghe thấy.
Diệp Trạch Đào tin, chuyện của Vi Chí Vĩ, người khác không biết, Vi Hoành Thạch nhất định là biết.
Đối phương còn đối đãi với mình như vậy, đương nhiên phải phản kích một chút.
Người văn phòng quân ủy chính là sửng sốt, có chút không hiểu câu nói của Diệp Trạch Đào.
Vi Hoành Thạch kia nheo mắt, ném ánh mắt giống như giết người về phía Diệp Trạch Đào.
Bách Tiểu Vũ cũng biến sắc.
Giật mình nhất chính là Vi Chí Vĩ rồi, hắn hoàn toàn không nghĩ tới Diệp Trạch Đào sẽ nói lời như thế.
Tuy rằng biết Diệp Trạch Đào cũng không nhìn về phía mình, hắn ta lại biết, Diệp Trạch Đào này rất có thể đã biết chuyện gì đó.
Ngược lại Trần Xảo Tú, đứng ở đó, trên mặt cũng không có lộ ra sự thay đổi nào.
Đúng lúc này, có thể là một người thư ký của Hoa Uy biết ở đây có chuyện liền đi ra, ông ta cũng biết Diệp Trạch Đào, liền nói với người ở văn phòng quân ủy kia:
- Đây là đồng chí Diệp Trạch Đào, thủ trưởng mời cậu ấy tới.
A!
Người nọ nhìn thoáng qua Diệp Trạch Đaò, vội nói:
- Bí thư Diệp, xin lỗi.
Cậu ta nghe thấy tên Diệp Trạch Đào, cũng biết là chuyện gì xảy ra rồi, Diệp Trạch Đào này cũng không phải là người dẽ trêu chọc đâu.
Vị thư ký kia lúc này nhìn về phía Vi Hoành Thạch nói:
- Bí thư Vi, đã xảy ra chuyện gì sao?
Khi Vi Hoành Thạch thấy Diệp Trạch Đào bình tĩnh đứng ở chỗ đó, biết hiện tại cũng không thể cùng Diệp Trạch Đào gây ra chuyện gì, nếu chẳng may Diệp Trạch Đào này không quan tâm chọc tới chuyện con trai mình, mình thật là hoàn toàn mất mặt.
Trên mặt tỏ ra bình tĩnh, Vi Hoành Thạch nói:
- Tâm trạng vợ tôi không tốt lắm, thủ trưởng ra đi, việc này với ai cũng thấy khó chịu, không có việc gì đâu.
Vị thư ký kia nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Còn không đợi ông ta hỏi, Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi cũng không có việc gì.
Thư ký của Hoa Uy biết trước lúc lâm chung có nhắc tới tên Diệp Trạch Đào, nói:
- Bí thư Diệp, có chuyện gì thì nói với tôi.
Diệp Trạch Đào gật gật đầu.
Ánh mắt Vi Hoành Thạch ném về phía Diệp Trạch Đào, lại nhìn Diệp Trạch Đào một lúc, mới quay người lại, bước ra ngoài.
Diệp trạch Đào gật đầu với vị thư ký kia của Hoa Uy, cũng đi ra ngoài.
Đã xảy ra chuyện như vậy, Diệp Trạch Đào cũng là bất đắc dĩ, dù sao tình hình với Vi gia cũng tới nước này rồi, muốn tránh cũng không tránh được, thôi vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.