Chương 191: Được nghênh đón ngoài dự đoán
Hồng Mông Thụ
03/04/2013
Lại đi lên con đường quen thuộc đến xã Xuân Trúc kia, tâm trạng Diệp Trạch Đào rất tốt,
Bất luận tỉnh thành phồn hoa cỡ nào, cũng không khiến người ta cảm thấy thân thiết như ở địa phương mà mình công tác vậy!
Công tác thu hút đầu tư đã báo cáo được một đoạn, công việc chủ yếu tiếp theo chính là vấn đề dốc toàn lực phát triển xã Xuân Trúc. Rất nhiều việc đều phải đợi sau khi trở về xã mới triển khai, thời gian gấp nhiệm vụ thì lại nặng!
Diệp Trạch Đào tuy rằng có dự cảm đối với công tác thu hút đầu tư của khu công nghiệp, nhưng thật không ngờ lại tốt đến như vậy. Công tác trưng thu đất di dời dân mặc dù còn đang làm, đến hiện tại xem ra còn thiếu nhiều. Nếu công tác cơ sở mà làm không tốt, khi trong một lúc nhiều người ào ạt đầu tư vào, thì xã Xuân Trúc còn có thể vận hành thuận lợi sao?
Địa phương không có chỗ ở là một vấn đề, địa phương không có ăn cũng lại là một vấn đề, thuỷ điện thông suốt càng là vấn đề, quá nhiều vấn đề xoay quanh đầu óc Diệp Trạch Đào.
Vương Báo Quốc đang chăm chú lái xe, Diệp Trạch Đào ngồi trên xe, ánh mắt chăm chú nhìn con đường quốc lộ đi đến xã Xuân Trúc. Trải qua cố gắng của mọi người, quốc lộ đã có sự thay đổi lớn, cả con đường quốc lộ đã không còn tình trạng cũ nát như lúc trước.
Nghĩ lại ở tỉnh sắp tiến hành xây dựng sửa chữa đối với con đường quốc lộ đến xã Xuân Trúc này, Diệp Trạch Đào vẫn còn có chút xúc động.
Hắn cũng không hối hận đã dẫn dắt quần chúng tu sửa quốc lộ này. Trong cách nghĩ của một số người, việc làm của bọn họ hoàn toàn là những việc uổng công phí sức, bây giờ bỏ ra sức lực tinh thần lớn như vậy sửa xong đường, đến lúc trong tỉnh có lệnh quy hoạch xuống, chắc chắn quốc lộ lại phải trùng tu, hoàn toàn là một sự lãng phí.
Diệp Trạch Đào thì lại biết rất rõ, nếu không có hành vi quần chúng tự phát đứng lên sửa đường, thì Trung ương sẽ không biết có một địa phương như vậy, cũng sẽ không có chỉ thị xuống tỉnh phải tu sửa cho tốt con đường ở nơi này. Việc quần chúng làm đường là một loại tinh thần, là một loại ngòi nổ, có ý nghĩa vô cùng to lớn.
Có thể nói con đường này chính là một thái độ, là một ngòi nổ quan trọng dẫn đến sự phát triển, có ý nghĩa vô cùng sâu xa!
- Chủ tịch xã Diệp, anh đi đến đâu rồi?
Phương Di Mai điện thoại đến. Nghe ra được, tâm trạng của cô dường như có chút xúc động.
Phương Di Mai và Ôn Phương đều đã trở về đến xã Xuân Trúc trước, Diệp Trạch Đào làm xong mọi việc mới vội về xã Xuân Trúc.
Diệp Trạch Đào liền nói ra địa điểm mình vừa tới.
Phương Di Mai liền cười nói:
- Chủ tịch xã Diệp, quần chúng biết được việc anh ở tỉnh thành thu hút đầu tư thì rất xúc động, họ biết rằng anh vẫn luôn vì họ nỗ lực!
Diệp Trạch Đào liền nói:
- Những việc này vốn là công việc của bộ máy xã chúng ta, phải làm cho mọi người phát triển lên, việc này chúng ta không làm, thì ai làm đây?
Phương Di Mai liền cười nói:
- Mọi người lại không nghĩ như vậy, đã có nhiều vị lãnh đạo đến qua xã Xuân Trúc thế nhưng cũng chưa thể phát triển được, quan hệ quần chúng thì từ sớm đã không được tốt lắm. Bây giờ anh toàn tâm toàn ý vì mọi người phục vụ, mọi người từ sớm đã ghi tạc trong lòng tình nghĩa của anh!
Diệp Trạch Đào đang nghĩ, việc này sau khi trở về phải hướng dẫn cặn kẽ một chút mới được, không nên khiến cho mọi người chỉ biết có mình thôi, không nhớ là còn có một bộ máy cơ cấu Đảng ủy xã đó sao, như vậy không hay cho lắm.
Phương Di Mai nói:
- Công tác thu hút đầu tư ở xã đã làm rung động lòng người, quần chúng đều xúc động, sẽ có một niềm vui bất ngờ chờ anh.
Nghe thấy tình hình như vậy, sau khi gác điện thoại, Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười, Phương Di Mai lại giữ bí mật với mình!
Khi xe đến đoạn đường cách xã Xuân Trúc còn khoảng ba km, Diệp Trạch Đào nhìn thấy một bảng biểu ngữ được dựng lên riêng biệt " chính phủ nhân dân Xã Xuân Trúc hoan nghênh ngài".
Cảm giác rất thân thiết lại nảy lên trong lòng.
Đến rồi!
Diệp Trạch Đào nhìn con đường quốc lộ được tu sửa rất đẹp này, trên mặt lộ ra nụ cười tươi.
Vừa mới quẹo qua một khúc cua, Diệp Trạch Đào giật mình nhìn thấy hai bên quốc lộ đứng đầy đám đông thôn dân.
Khi lướt mắt nhìn ra xa, hình như mọi người trong xã đều đến đây thì phải, chi chít rất nhiều người.
Hành động tập thể?
Đây là cảm giác đầu tiên của Diệp Trạch Đào, nghĩ đến những gì khi mình vừa trở về đến sẽ gặp phải, Diệp Trạch Đào cũng có chút lo lắng.
Không đợi cho Diệp Trạch Đào hết kinh ngạc, đã nghe tiếng chiêng trống vang lên, lại có thêm tiếng pháo nổ, một số Trưởng thôn cầm đầu mọi người ào ạt chạy về phía xe của ông.
Tuy rằng mọi người ăn mặc đều rất cũ nát, một số còn mang giầy rách lộ cả ngón chân, nhưng, trên mặt mỗi người đều là một nụ cười tươi rạng rỡ.
Diệp Trạch Đào xuống xe, hắn cũng không biết đã xảy ra việc gì.
Lúc này, thấy Dương Phẩm Chí và vài Trưởng thôn đồng loạt đi lên phía trước.
Dương Phẩm Chí vừa giơ tay lên, lập tức tiếng chiêng trống điếc tai kia liền ngừng lại, các thôn dân đều hướng mắt nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
- Các bà con, chúng ta hãy cho một tràng pháo tay nhiệt liệt hoan nghênh Chủ tịch xã Diệp trở về!
Gã vừa dứt lời, trong tức khắc tiếng chiêng trống kia lại vang lên, mỗi một hương dân đều nở nụ cười nhìn Diệp Trạch Đào, và vỗ tay thật to.
Nhìn vẻ mặt những thôn dân chất phác kia, khi nghĩ đến họ đã dùng cách thức như vậy để cảm tạ việc làm của mình, những gì Diệp Trạch Đào đã trải qua lúc ở tỉnh thành liền ùa về, khóe mắt ngân ngấn nước, hắn cảm thấy chỉ muốn bật khóc.
Bản thân chỉ là dựa trên lương tri của mình mà làm một số việc cho mọi người, lại được sự báo đáp lớn như vậy, lúc này Diệp Trạch Đào cũng không còn cảm thấy có bất kỳ cảm giác tủi thân nào nữa, hắn biết tất cả những uất ức mình chịu đều rất đáng giá.
Mũi bắt đầu nghe cay cay, trong cổ họng như là có cái gì đó ngẹn lại, Diệp Trạch Đào chỉ có thể vòng hai tay lại, dùng một loại cổ lễ hướng về mọi người không ngừng cúi đầu hành lễ.
Lúc này Diệp Trạch Đào vốn không thể nói nên lời nào.
Dương Phẩm Chí lại giơ tay lên, mọi người lập tức im lặng trở lại.
- Bà con ơi, Chủ tịch xã Diệp có tốt hay không?
- Tốt!
Một âm thanh vang dội truyền đến.
- Những việc Chủ tịch xã Diệp vì chúng ta làm mọi người đã ghi nhớ chưa?
- Ghi nhớ rồi!
Mọi người lại lần nữa tung hô vang trời.
- Các bà con, từ khi Chủ tịch xã Diệp đến xã chúng ta, xã chúng ta đã có những thay đổi lớn như vậy, chúng ta đã được mở mày mở mặt. Có Chủ tịch xã Diệp ở xã chúng ta, đây là phúc phần của chúng ta. Hôm nay Chủ tịch xã Diệp, người làm ra nhiều việc như vậy đã trở lại, chúng ta nên làm gì đây? Chúng ta phải dùng nghi lễ cao nhất của chúng ta để nghênh đón!
Trưởng thôn Triệu Đại Lâm lớn tiếng nói:
- Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?
- Chuẩn bị sẵn sàng rồi!
Nghe thấy tiếng trả lời này, Triệu Đại Lâm nói với Diệp Trạch Đào:
- Chủ tịch xã Diệp, mọi người đối với ân tình của anh không biết nên bày tỏ thế nào hơn, hôm nay, anh hãy để cho mọi người bày tỏ tận đáy lòng mình nhé!
Trong lúc đang nói chuyện, chỉ thấy một chiếc ghế dựa lớn do những người dân bện thành được khiêng tới.
- Mời Chủ tịch xã Diệp lên ngồi!
Diệp Trạch Đào biết rằng đây là một kiểu nghi lễ nâng ghế dân gian long trọng nhất của xã, vội lắc tay nói:
- Không được! Không được!
Lão Bí thư chi bộ của thôn Trường Hà-Hồ Nhân Dân run run tiến lên phía trước nói với Diệp Trạch Đào:
- Chủ tịch xã Diệp, từ khi cậu đến xã Xuân Trúc chúng tôi, mỗi một việc tất cả mọi người đều ghi tạc trong lòng. Trong lòng cậu luôn nghĩ đến mọi người, tu sửa trường học xong lại sửa đường, lập ra trạm thu mua dược liệu, dạy mọi người trồng nấm Linh Chi. Mỗi một việc đều là những việc tốt giúp chúng tôi được có cơm ăn. Tất cả mọi người đều nhớ rõ những gì cậu nói qua với mọi người về hướng phát triển xã Xuân Trúc. Bây giờ, cậu lại lên Tỉnh thu hút rất nhiều công ty về, tất cả mọi người đều biết được, khi nhiều công ty đến như vậy, xã Xuân Trúc của chúng ta sẽ có một bước phát triển lớn, mọi người cũng biết. Cậu vì chén cơm của mọi người, trong công tác phát triển khu công nghiệp đều suy xét đến ích lợi của mọi người, có thể nói ân tình của cậu như là đã ban ơn cho mỗi một thôn dân xã Xuân Trúc. Hôm nay, mọi người đều là tự nguyện đến đây, không có gì khác hơn, là muốn bày tỏ một chút tâm ý của mọi người!
Diệp Trạch Đào khó khăn lắm mới đè nén được sự xúc động đang khiến hắn nghẹn ngào, hắn thành khẩn nói:
- Thưa các vị bà con, tôi là Chủ tịch xã của các vị, đã là Chủ tịch xã, thì những việc này đều là bổn phận của tôi, mọi người hãy trở về đi, phải tin tưởng rằng chính phủ, đảng, Trung ương vẫn luôn chú ý quan tâm đến mọi người, hãy tin tưởng rằng tương lai của các vị sẽ ngày càng tốt hơn!
Lúc này có vài ông bà cụ đi tới bên cạnh Hồ Nhân Dân, mọi người đều nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Chủ tịch xã Diệp, cậu đã vì mọi người làm nhiều việc như vậy, nếu hôm nay ngay cả yêu cầu để cho mọi người bày tỏ một chút tâm ý cậu cũng không đồng ý, mấy người chúng tôi đành phải quỳ xuống trước mặt cậu!
Một bà lão tên là Lý Quỳnh Phượng cầm lấy tay Diệp Trạch Đào nói:
- Chủ tịch xã Diệp, nếu không có cậu, tôi và đứa cháu nhỏ sẽ không sống nổi đến ngày nay. Tôi nhớ rõ nhất là vào thời điểm chúng tôi cần giúp đỡ nhất, cậu đã đội mưa đi tới nhà của chúng tôi, là cậu đã đích thân khiêng một túi gạo đưa đến tận nhà!
Vừa nói nước mắt bà chan hòa trên khuôn mặt.
Một bà lão khác tên gọi Hoàng Đại Nha cũng kéo tay Diệp Trạch Đào nói:
- Ông nhà tôi ngã gãy chân, tôi còn nhớ rất rõ, cậu đã cõng ông ta đến trạm Y tế xã, lại sắp xếp cho nhà chúng tôi được gia nhập vào tổ gieo trồng nấm Linh Chi trong thôn. Hiện nay cả nhà có được biến chuyển lớn như vậy, ân tình này của cậu tôi nhớ mãi!
Mọi người càng nói càng xúc động, rất nhiều người chịu ơn Diệp Trạch Đào từ các hạng mục chính sách của hắn đưa ra.
Diệp Trạch Đào đỡ lấy họ nói:
- Chúng tôi là cán bộ Đảng, Đảng đã sắp xếp chúng tôi đến xã Xuân Trúc công tác, những việc này chính là việc mà chúng tôi nên làm, nếu thấy quần chúng có khó khăn mà không chủ động đi giúp đỡ, đây mới là chúng tôi không làm tròn bổn phận! Đừng như vậy, đều là những việc chúng tôi nên làm, hãy tin rằng mỗi một cán bộ khi thấy các vị gặp khó khăn, thì mọi người sẽ chủ động đến giúp.
Hồ Nhân Dân nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Chủ tịch xã Diệp, chúng tôi đều là những người thẳng thắn, không biết nói gì, mời cậu ngồi, nếu hôm nay cậu không ngồi mà nói, tôi sẽ quỳ xuống ngay chỗ này!
- Đúng, Chủ tịch xã Diệp mà không chịu ngồi, chúng tôi sẽ quỳ xuống !
- Nhìn thấy mọi người định quỳ xuống, lại thấy ánh mắt khẩn thiết của quần chúng nhìn mình, Diệp Trạch Đào vội vàng nói:
- Được, lần này tôi xin thua!
Nhìn Diệp Trạch Đào ngồi trên chiếc ghế dựa thật to kia, tiếng chiêng trống lại vang lên.
Mọi người xếp hàng hai bên, cứ như vậy chiếc ghế dựa kia được truyền tay về phía trước.
Bọn họ muốn dùng đôi tay của chính mình để nghênh đón Diệp Trạch Đào vào chính quyền xã!
Ngồi trên ghế, nhìn từng khuôn mặt chất phác đang tươi cười, nhìn những đôi tay chai sần nắm chặt trên ghế, trong lòng Diệp Trạch Đào vô cùng cảm động, hai hàng nước mắt bắt đầu tuôn ra.
Một sự cảm động sâu sắc dâng tràn ngập trong lòng, hắn biết rằng vì mọi người mình cần phải làm càng nhiều việc hơn, nếu không vì mọi người làm tốt hơn, thì sẽ không thể báo đáp được tình cảm và tín nhiệm của mọi người. ! .
Bất luận tỉnh thành phồn hoa cỡ nào, cũng không khiến người ta cảm thấy thân thiết như ở địa phương mà mình công tác vậy!
Công tác thu hút đầu tư đã báo cáo được một đoạn, công việc chủ yếu tiếp theo chính là vấn đề dốc toàn lực phát triển xã Xuân Trúc. Rất nhiều việc đều phải đợi sau khi trở về xã mới triển khai, thời gian gấp nhiệm vụ thì lại nặng!
Diệp Trạch Đào tuy rằng có dự cảm đối với công tác thu hút đầu tư của khu công nghiệp, nhưng thật không ngờ lại tốt đến như vậy. Công tác trưng thu đất di dời dân mặc dù còn đang làm, đến hiện tại xem ra còn thiếu nhiều. Nếu công tác cơ sở mà làm không tốt, khi trong một lúc nhiều người ào ạt đầu tư vào, thì xã Xuân Trúc còn có thể vận hành thuận lợi sao?
Địa phương không có chỗ ở là một vấn đề, địa phương không có ăn cũng lại là một vấn đề, thuỷ điện thông suốt càng là vấn đề, quá nhiều vấn đề xoay quanh đầu óc Diệp Trạch Đào.
Vương Báo Quốc đang chăm chú lái xe, Diệp Trạch Đào ngồi trên xe, ánh mắt chăm chú nhìn con đường quốc lộ đi đến xã Xuân Trúc. Trải qua cố gắng của mọi người, quốc lộ đã có sự thay đổi lớn, cả con đường quốc lộ đã không còn tình trạng cũ nát như lúc trước.
Nghĩ lại ở tỉnh sắp tiến hành xây dựng sửa chữa đối với con đường quốc lộ đến xã Xuân Trúc này, Diệp Trạch Đào vẫn còn có chút xúc động.
Hắn cũng không hối hận đã dẫn dắt quần chúng tu sửa quốc lộ này. Trong cách nghĩ của một số người, việc làm của bọn họ hoàn toàn là những việc uổng công phí sức, bây giờ bỏ ra sức lực tinh thần lớn như vậy sửa xong đường, đến lúc trong tỉnh có lệnh quy hoạch xuống, chắc chắn quốc lộ lại phải trùng tu, hoàn toàn là một sự lãng phí.
Diệp Trạch Đào thì lại biết rất rõ, nếu không có hành vi quần chúng tự phát đứng lên sửa đường, thì Trung ương sẽ không biết có một địa phương như vậy, cũng sẽ không có chỉ thị xuống tỉnh phải tu sửa cho tốt con đường ở nơi này. Việc quần chúng làm đường là một loại tinh thần, là một loại ngòi nổ, có ý nghĩa vô cùng to lớn.
Có thể nói con đường này chính là một thái độ, là một ngòi nổ quan trọng dẫn đến sự phát triển, có ý nghĩa vô cùng sâu xa!
- Chủ tịch xã Diệp, anh đi đến đâu rồi?
Phương Di Mai điện thoại đến. Nghe ra được, tâm trạng của cô dường như có chút xúc động.
Phương Di Mai và Ôn Phương đều đã trở về đến xã Xuân Trúc trước, Diệp Trạch Đào làm xong mọi việc mới vội về xã Xuân Trúc.
Diệp Trạch Đào liền nói ra địa điểm mình vừa tới.
Phương Di Mai liền cười nói:
- Chủ tịch xã Diệp, quần chúng biết được việc anh ở tỉnh thành thu hút đầu tư thì rất xúc động, họ biết rằng anh vẫn luôn vì họ nỗ lực!
Diệp Trạch Đào liền nói:
- Những việc này vốn là công việc của bộ máy xã chúng ta, phải làm cho mọi người phát triển lên, việc này chúng ta không làm, thì ai làm đây?
Phương Di Mai liền cười nói:
- Mọi người lại không nghĩ như vậy, đã có nhiều vị lãnh đạo đến qua xã Xuân Trúc thế nhưng cũng chưa thể phát triển được, quan hệ quần chúng thì từ sớm đã không được tốt lắm. Bây giờ anh toàn tâm toàn ý vì mọi người phục vụ, mọi người từ sớm đã ghi tạc trong lòng tình nghĩa của anh!
Diệp Trạch Đào đang nghĩ, việc này sau khi trở về phải hướng dẫn cặn kẽ một chút mới được, không nên khiến cho mọi người chỉ biết có mình thôi, không nhớ là còn có một bộ máy cơ cấu Đảng ủy xã đó sao, như vậy không hay cho lắm.
Phương Di Mai nói:
- Công tác thu hút đầu tư ở xã đã làm rung động lòng người, quần chúng đều xúc động, sẽ có một niềm vui bất ngờ chờ anh.
Nghe thấy tình hình như vậy, sau khi gác điện thoại, Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười, Phương Di Mai lại giữ bí mật với mình!
Khi xe đến đoạn đường cách xã Xuân Trúc còn khoảng ba km, Diệp Trạch Đào nhìn thấy một bảng biểu ngữ được dựng lên riêng biệt " chính phủ nhân dân Xã Xuân Trúc hoan nghênh ngài".
Cảm giác rất thân thiết lại nảy lên trong lòng.
Đến rồi!
Diệp Trạch Đào nhìn con đường quốc lộ được tu sửa rất đẹp này, trên mặt lộ ra nụ cười tươi.
Vừa mới quẹo qua một khúc cua, Diệp Trạch Đào giật mình nhìn thấy hai bên quốc lộ đứng đầy đám đông thôn dân.
Khi lướt mắt nhìn ra xa, hình như mọi người trong xã đều đến đây thì phải, chi chít rất nhiều người.
Hành động tập thể?
Đây là cảm giác đầu tiên của Diệp Trạch Đào, nghĩ đến những gì khi mình vừa trở về đến sẽ gặp phải, Diệp Trạch Đào cũng có chút lo lắng.
Không đợi cho Diệp Trạch Đào hết kinh ngạc, đã nghe tiếng chiêng trống vang lên, lại có thêm tiếng pháo nổ, một số Trưởng thôn cầm đầu mọi người ào ạt chạy về phía xe của ông.
Tuy rằng mọi người ăn mặc đều rất cũ nát, một số còn mang giầy rách lộ cả ngón chân, nhưng, trên mặt mỗi người đều là một nụ cười tươi rạng rỡ.
Diệp Trạch Đào xuống xe, hắn cũng không biết đã xảy ra việc gì.
Lúc này, thấy Dương Phẩm Chí và vài Trưởng thôn đồng loạt đi lên phía trước.
Dương Phẩm Chí vừa giơ tay lên, lập tức tiếng chiêng trống điếc tai kia liền ngừng lại, các thôn dân đều hướng mắt nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
- Các bà con, chúng ta hãy cho một tràng pháo tay nhiệt liệt hoan nghênh Chủ tịch xã Diệp trở về!
Gã vừa dứt lời, trong tức khắc tiếng chiêng trống kia lại vang lên, mỗi một hương dân đều nở nụ cười nhìn Diệp Trạch Đào, và vỗ tay thật to.
Nhìn vẻ mặt những thôn dân chất phác kia, khi nghĩ đến họ đã dùng cách thức như vậy để cảm tạ việc làm của mình, những gì Diệp Trạch Đào đã trải qua lúc ở tỉnh thành liền ùa về, khóe mắt ngân ngấn nước, hắn cảm thấy chỉ muốn bật khóc.
Bản thân chỉ là dựa trên lương tri của mình mà làm một số việc cho mọi người, lại được sự báo đáp lớn như vậy, lúc này Diệp Trạch Đào cũng không còn cảm thấy có bất kỳ cảm giác tủi thân nào nữa, hắn biết tất cả những uất ức mình chịu đều rất đáng giá.
Mũi bắt đầu nghe cay cay, trong cổ họng như là có cái gì đó ngẹn lại, Diệp Trạch Đào chỉ có thể vòng hai tay lại, dùng một loại cổ lễ hướng về mọi người không ngừng cúi đầu hành lễ.
Lúc này Diệp Trạch Đào vốn không thể nói nên lời nào.
Dương Phẩm Chí lại giơ tay lên, mọi người lập tức im lặng trở lại.
- Bà con ơi, Chủ tịch xã Diệp có tốt hay không?
- Tốt!
Một âm thanh vang dội truyền đến.
- Những việc Chủ tịch xã Diệp vì chúng ta làm mọi người đã ghi nhớ chưa?
- Ghi nhớ rồi!
Mọi người lại lần nữa tung hô vang trời.
- Các bà con, từ khi Chủ tịch xã Diệp đến xã chúng ta, xã chúng ta đã có những thay đổi lớn như vậy, chúng ta đã được mở mày mở mặt. Có Chủ tịch xã Diệp ở xã chúng ta, đây là phúc phần của chúng ta. Hôm nay Chủ tịch xã Diệp, người làm ra nhiều việc như vậy đã trở lại, chúng ta nên làm gì đây? Chúng ta phải dùng nghi lễ cao nhất của chúng ta để nghênh đón!
Trưởng thôn Triệu Đại Lâm lớn tiếng nói:
- Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?
- Chuẩn bị sẵn sàng rồi!
Nghe thấy tiếng trả lời này, Triệu Đại Lâm nói với Diệp Trạch Đào:
- Chủ tịch xã Diệp, mọi người đối với ân tình của anh không biết nên bày tỏ thế nào hơn, hôm nay, anh hãy để cho mọi người bày tỏ tận đáy lòng mình nhé!
Trong lúc đang nói chuyện, chỉ thấy một chiếc ghế dựa lớn do những người dân bện thành được khiêng tới.
- Mời Chủ tịch xã Diệp lên ngồi!
Diệp Trạch Đào biết rằng đây là một kiểu nghi lễ nâng ghế dân gian long trọng nhất của xã, vội lắc tay nói:
- Không được! Không được!
Lão Bí thư chi bộ của thôn Trường Hà-Hồ Nhân Dân run run tiến lên phía trước nói với Diệp Trạch Đào:
- Chủ tịch xã Diệp, từ khi cậu đến xã Xuân Trúc chúng tôi, mỗi một việc tất cả mọi người đều ghi tạc trong lòng. Trong lòng cậu luôn nghĩ đến mọi người, tu sửa trường học xong lại sửa đường, lập ra trạm thu mua dược liệu, dạy mọi người trồng nấm Linh Chi. Mỗi một việc đều là những việc tốt giúp chúng tôi được có cơm ăn. Tất cả mọi người đều nhớ rõ những gì cậu nói qua với mọi người về hướng phát triển xã Xuân Trúc. Bây giờ, cậu lại lên Tỉnh thu hút rất nhiều công ty về, tất cả mọi người đều biết được, khi nhiều công ty đến như vậy, xã Xuân Trúc của chúng ta sẽ có một bước phát triển lớn, mọi người cũng biết. Cậu vì chén cơm của mọi người, trong công tác phát triển khu công nghiệp đều suy xét đến ích lợi của mọi người, có thể nói ân tình của cậu như là đã ban ơn cho mỗi một thôn dân xã Xuân Trúc. Hôm nay, mọi người đều là tự nguyện đến đây, không có gì khác hơn, là muốn bày tỏ một chút tâm ý của mọi người!
Diệp Trạch Đào khó khăn lắm mới đè nén được sự xúc động đang khiến hắn nghẹn ngào, hắn thành khẩn nói:
- Thưa các vị bà con, tôi là Chủ tịch xã của các vị, đã là Chủ tịch xã, thì những việc này đều là bổn phận của tôi, mọi người hãy trở về đi, phải tin tưởng rằng chính phủ, đảng, Trung ương vẫn luôn chú ý quan tâm đến mọi người, hãy tin tưởng rằng tương lai của các vị sẽ ngày càng tốt hơn!
Lúc này có vài ông bà cụ đi tới bên cạnh Hồ Nhân Dân, mọi người đều nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Chủ tịch xã Diệp, cậu đã vì mọi người làm nhiều việc như vậy, nếu hôm nay ngay cả yêu cầu để cho mọi người bày tỏ một chút tâm ý cậu cũng không đồng ý, mấy người chúng tôi đành phải quỳ xuống trước mặt cậu!
Một bà lão tên là Lý Quỳnh Phượng cầm lấy tay Diệp Trạch Đào nói:
- Chủ tịch xã Diệp, nếu không có cậu, tôi và đứa cháu nhỏ sẽ không sống nổi đến ngày nay. Tôi nhớ rõ nhất là vào thời điểm chúng tôi cần giúp đỡ nhất, cậu đã đội mưa đi tới nhà của chúng tôi, là cậu đã đích thân khiêng một túi gạo đưa đến tận nhà!
Vừa nói nước mắt bà chan hòa trên khuôn mặt.
Một bà lão khác tên gọi Hoàng Đại Nha cũng kéo tay Diệp Trạch Đào nói:
- Ông nhà tôi ngã gãy chân, tôi còn nhớ rất rõ, cậu đã cõng ông ta đến trạm Y tế xã, lại sắp xếp cho nhà chúng tôi được gia nhập vào tổ gieo trồng nấm Linh Chi trong thôn. Hiện nay cả nhà có được biến chuyển lớn như vậy, ân tình này của cậu tôi nhớ mãi!
Mọi người càng nói càng xúc động, rất nhiều người chịu ơn Diệp Trạch Đào từ các hạng mục chính sách của hắn đưa ra.
Diệp Trạch Đào đỡ lấy họ nói:
- Chúng tôi là cán bộ Đảng, Đảng đã sắp xếp chúng tôi đến xã Xuân Trúc công tác, những việc này chính là việc mà chúng tôi nên làm, nếu thấy quần chúng có khó khăn mà không chủ động đi giúp đỡ, đây mới là chúng tôi không làm tròn bổn phận! Đừng như vậy, đều là những việc chúng tôi nên làm, hãy tin rằng mỗi một cán bộ khi thấy các vị gặp khó khăn, thì mọi người sẽ chủ động đến giúp.
Hồ Nhân Dân nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Chủ tịch xã Diệp, chúng tôi đều là những người thẳng thắn, không biết nói gì, mời cậu ngồi, nếu hôm nay cậu không ngồi mà nói, tôi sẽ quỳ xuống ngay chỗ này!
- Đúng, Chủ tịch xã Diệp mà không chịu ngồi, chúng tôi sẽ quỳ xuống !
- Nhìn thấy mọi người định quỳ xuống, lại thấy ánh mắt khẩn thiết của quần chúng nhìn mình, Diệp Trạch Đào vội vàng nói:
- Được, lần này tôi xin thua!
Nhìn Diệp Trạch Đào ngồi trên chiếc ghế dựa thật to kia, tiếng chiêng trống lại vang lên.
Mọi người xếp hàng hai bên, cứ như vậy chiếc ghế dựa kia được truyền tay về phía trước.
Bọn họ muốn dùng đôi tay của chính mình để nghênh đón Diệp Trạch Đào vào chính quyền xã!
Ngồi trên ghế, nhìn từng khuôn mặt chất phác đang tươi cười, nhìn những đôi tay chai sần nắm chặt trên ghế, trong lòng Diệp Trạch Đào vô cùng cảm động, hai hàng nước mắt bắt đầu tuôn ra.
Một sự cảm động sâu sắc dâng tràn ngập trong lòng, hắn biết rằng vì mọi người mình cần phải làm càng nhiều việc hơn, nếu không vì mọi người làm tốt hơn, thì sẽ không thể báo đáp được tình cảm và tín nhiệm của mọi người. ! .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.