Chương 237: Hứa Phu Kiệt cũng khó xử.
Hồng Mông Thụ
03/04/2013
Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Trịnh Lâm Xương nhìn kết quả sau mấy ngày kiểm tra và đánh giá cán bộ.Trong lòng cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, ông ta cũng không ngờ là sẽ có kết quả như vậy.
Trịnh Lâm Xương hiểu rõ công tác lần này là tiến hành trên nhiều phương diện, hơn nữa là đi sâu vào quần chúng để lấy đánh giá nhận xét về các cán bộ.Bây giờ có kết quả rồi, chuyến đi về Thảo Hải của mình cũng coi như là đã xong, chỉ không biết các vị lãnh đạo Thành ủy sẽ phản ứng như thế nào với kết quả như thế này thôi.
Đem tất cả các tài liệu niêm phong cất giữ. Trịnh Lâm Xương nhanh chóng rời huyện Thảo Hải.
Cũng chẳng ai biết rốt cuộc kết quả cuộc kiểm tra đánh giá huyện Thảo Hải trên diện rộng mà Ban tổ chức cán bộ Thành ủy tiến hành mấy ngày nay như thế nào, Diệp Trạch Đào cũng chẳng biết tình hình ra sao.
Thái độ của Trịnh Lâm Xương rất nghiêm túc. Đoàn người của Ban tổ chức cán bộ này từ chối bất cứ sự sắp xếp nào của huyện, chỉ yêu cầu tiến hành phối hợp.Tất cả các cuộc điều tra đều tiến hành khi mọi người không chuẩn bị trước.đặc biệt hơn nữa là toàn bộ quá trình điều tra đều do các cán bộ cơ sở đánh giá. Cách làm này khiến cho các vị lãnh đạo ở huyện Thảo Hải rất căng thẳng.
Diệp Trạch Đào biết mình mới tham gia công tác nên mối quan hệ chẳng có bao nhiêu.Dù sao cũng chẳng quan trọng gì, dù đánh giá của quần chúng không tốt hắn cũng không cần phải suy nghĩ đến nhiều chuyện như vậy. Nghiêm túc làm tốt công tác mới là chuyện chủ yếu.
Diệp Trạch Đào có chút hối hận vì đã chạy lên huyện. Ngay ngày thứ hai tổ công tác triển khai công việc Diệp Trạch Đào đã vội vội vàng vàng chạy về xã.
Ôn Phương và Phương Di Mai đương nhiên là biết chuyện xảy ra trong huyện, nhìn thấy Diệp Trạch Đào về thì cả hai người đều có chút lo lắng.
Họ cũng biết Diệp Trạch Đào mới tham gia công tác ở huyện được một thời gian ngắn, tính ra cũng chẳng có nhiều mối quan hệ. Việc kiểm tra đánh giá như thế này đối với Diệp Trạch Đào mà nói là một cục diện bất lợi.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào, Ôn Phương liền đem những suy nghĩ của mình nói với Diệp Trạch Đào :
- Trạch Đào, không chừng lần này thành phố có người muốn làm chuyện mờ ám, mục tiêu có lẽ chính là cậu đó!
Diệp Trạch Đào cũng có suy nghĩ như vậy. Nhưng nghĩ đến Hứa Phu Kiệt ở đó nên hắn biết dù là có người muốn làm chuyện mờ ám cũng không đem lại được kết quả gì.
Từ chuyện này cũng thấy được một vài điều, chứng tỏ Hứa Phu Kiệt không hề nắm trọn Thành ủy trong tay.Các thế lực khác trong Thành ủy vẫn rất mạnh.
- Trạch Đào, nếu không thì tôi sẽ trông coi ở xã cho, cậu chạy vào thành phố một chuyến xem sao?
Ôn Phương rõ ràng là lo lắng cho sự phát triển của Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Chuyện này thành phố đã có quyết định rồi nên đừng phí công sức nữa, có thời gian thì làm việc nhiều hơn một chút đi.
Ôn Phương thở dài một cái nói :
- Cậu xem toàn bộ việc kiểm tra đánh giá lần này đều là do người ở dưới đánh giá, được mấy người thân quen với cậu chứ.Cậu cũng thật là, cậu không vội còn tôi đang vội giùm cậu đây này!
Những lời này nói với vẻ giận dỗi như thể là người trong nhà đang bàn chuyện gia đình vậy.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Từ trước tới giờ tôi luôn cho rằng công lý vẫn luôn tồn tại trong lòng người, chỉ cần thật sự làm việc vì nhân dân, nếu nhân dân nhìn rõ thì nhân dân sẽ ủng hộ thôi. Tôi tin là nhiều người hi vọng vào một tương lai tốt đẹp của huyện Thảo Hải.
Diệp Trạch Đào đã nghĩ kỹ rồi, sự phát triển của xã Xuân Trúc bây giờ là chuyện quan trọng hàng đầu của mình, làm tốt công tác nơi đây quan trọng hơn bất cứ chuyện gì.
Thấy thái độ này của Diệp Trạch Đào, Ôn Phương nghiêm túc nhìn hắn, rồi bỗng nhiên bật cười nói:
- Xem ra thì tôi đã lo vớ vẩn rồi!
Cô ta cũng hiểu được phần nào trong lòng Diệp Trạch Đào hẳn là đã biết trước rồinên tâm trạng rất tốt.Nhìn về phía Diệp Trạch Đào toát lên một vẻ rất đặc biệtcô liền cố đoán xem Diệp Trạch Đào rốt cuộc đã biết trước được những gì rồi.
- Trạch Đào, cái cô bạn gái của anh chắc là liên lạc nhiều chứ nhỉ!
Không ngờ Ôn Phương đột nhiên lại chuyển sang chuyện bạn gái. Nghĩ đến mình và Ôn Phương đôi khi cũng có chút mập mờ thì liền nhìn về phía Ôn Phương.
Thấy Diệp Trạch Đào nhìn qua, Ôn Phương mỉm cười nói:
- Tôi cảm thấy cậu nên nhanh chóng cưới Lưu Mộng Y đi thì hơn!
Diệp Trạch Đào nói:
- Đây mới là lo vớ vẩn!
Người ngoài đều cho rằng hắn dựa vào nhà họ Lưu mới được lên chức, có nỗi khổ thì cũng chỉ một mình hắn chịu. Diệp Trạch Đào vốn dĩ vẫn phát triển rất tốt, thời gian này coi như đã gặp rất nhiều chuyện không may liên quan đến nhà họ Lưu rồi. Bây giờ nhà họ Lưu cũng không biết sẽ ra làm sao nữa. Xảy ra chuyện của Lưu Vũ Giang như vậy Diệp Trạch Đào cũng đang nghĩ không biết sau này họ Lưu sẽ ra làm sao đây.
Phải gọi điện cho Trịnh Tiểu Nhu hỏi xem sao!
Trưởng ban tổ chức Thành ủy Trịnh Lâm Xương ngồi trong xe hai hàng lông mày nhíu chặt.Lần này đến huyện Thảo Hải đánh giá kiểm tra là có mục đích cả. Đây là kết quả thỏa hiệp của những người đứng đầu trong thành phố, mục đích chỉ có duy nhất là muốn mượn cuộc đánh giá kiểm tra này làm căn cứ để điều chỉnh bộ máy tổ chức của huyện Thảo Hải. Tính quan trọng của nó thì không cần phải nói, cứ nhìn những người đang ngồi cùng xe này là biết mức độ coi trọng của những người đứng đầu thành phố đến vấn đề này rồi.
Dù tổ công tác là do ông ta dẫn đầu, nhưng người trong tổ thì ôi thôi các ban ngành đủ loại có cả, đều là thành viên của các phe phái khác nhau hợp thành.
Kết quả kiểm tra đánh giá này khiến cho Trịnh Lâm Xương vô cùng áp lực.
Xe chạy vào Thành ủy, Trịnh Lâm Xương liền nhận được điện thoại nói là lập tức đến phòng họp Thành ủy báo cáo công việc.
Nhận được cuộc điện thoại này Trịnh Lâm Xương thở dài. Xem ra bao nhiêu cặp mắt trong thành phố đều đang mở to trông chờ kết quả kiểm tra đánh giá lần này của ông đây. Cũng là lần đầu tiên ông ta cảm thấy tầm quan trọng của công việc của mình.
Lúc đoàn người của Trịnh Lâm Xương tiến vào phòng họp thì thấy các vị lãnh đạo của Thành ủy đều đã ngồi ở đó, khuôn mặt của Bí thư Thành ủy cũng rất điềm tĩnh.
Thấy Trịnh Lâm Xương và mọi người đều đã ngồi xuống, Hứa Phu Kiệt nói:
- Tình hình của huyện Thảo Hải vô cùng nghiêm trọng, Bí thư Tỉnh ủy Dương đã phê bình rồi. Bí thư Dương có chỉ thị bắt buộc phải nhanh chóng giải quyết vấn đề của huyện Thảo Hải.
Các ủy viên thường vụ Thành ủy đều nhìn về phía Trịnh Lâm Xương. Chuyến đi Thảo Hải lần này của Trịnh Lâm Xương thực ra là kết quả thỏa hiệp của các vị lãnh đạo Thành ủy. Trịnh Lâm Xương không phải là người của phe phái nào hết, người này là một người hoàn toàn không có chỗ dựa dẫm nào cả.Nhưng lại có bản lĩnh, nếu không thì cũng không thể nào leo lên được vị trí này.Nên có thể coi ông ta là một thành phần khác biệt của thành phố.Để ông ta dẫn đoàn đi Thảo Hải mọi người biết ít ra cũng có sự bảo đảm về mức độ công tâm. Lần này chính là muốn biến kết quả kiểm tra đánh giá thành một căn cứ bổ nhiệm quan trọng nhất.Bây giờ thì phải xem cái kết quả sau khi tiến hành kiểm tra đánh giá đã.
Thấy dáng vẻ đó của Hứa Phu Kiệt không ít ủy viên thường vụ cười thầm.Lần này sau khi xảy ra chuyện của Thôi Vĩnh Chí thì sự kiểm soát của Hứa Phu Kiệt đối với huyện Thảo Hải đã suy yếu đi rất nghiêm trọng.Những người mà Hứa Phu Kiệt ra sức ủng hộ thì chưa chắc đã chiếm được ưu thế trong sự đánh giá của quần chúng nhân dân. Để xem sắp tới huyện Thảo Hải sẽ có sự phát triển như thế nào.
Lúc này trong lòng Hứa Phu Kiệt thực sự không thoải mái lắm.Sau khi bản thân ông đến thành phố Hắc Lan thì thông qua công tác của huyện Thảo Hải đã tạo được một uy tín nhất định mở ra được một cục diện.Nhưng thất bại lần này cũng là từ huyện Thảo Hải. Chuyện của Thôi Vĩnh Chí đã khiến cho ông đến ngày hôm nay vẫn trở nên bị động.Tỉnh phê bình, thành phố cũng có những biến đổi không tốt lắm.Còn có không ít người muốn vươn tay thâu tóm khu công nghiệp của xã Xuân Trúc nữa. Nếu khu công nghiệp rơi vào tay kẻ khác thì thế lực của ông chắc chắn sẽ bị suy yếu nghiêm trọng.
Tất cả những điều này Hứa Phu Kiệt đều không muốn nhìn thấy.
Dù không muốn nhìn thấy sự biến đổi này nhưng một vài lực lượng trong thành phố đã ngầm liên kết lại với nhau. Bây giờ thành phố Hắc Lan lại không thể để xảy ra chuyện gì nữa.Với tình hình này thì cách duy nhất của Hứa Phu Kiệt cũng chỉ có thể là thuận theo ý kiến của số đông thôi.
Thầm thở dài một tiếng, dù là Diệp Trạch Đào đã tạo được một số thành tích nhưng với bề dày lý lịch ở huyện Thảo Hải của cậu ta thì diện tích của lần đánh giá này tương đối lớn, cộng với việc đánh giá được tiến hành trên diện rộng nữa thì Diệp Trạch Đào căn bản là không có ưu thế gì đáng kể.Chỉ cần Diệp Trạch Đào không chiếm được ưu thế lớn trong đợt đánh giá lần này thì mọi người chắc chắn sẽ dựa vào chuyện này để kiếm chuyện.Đến lúc đó dù Diệp Trạch Đào có thăng chức được thì xã Xuân Trúc cũng sẽ bị mất đi theo cuộc trao đổi ấy.
Rốt cuộc là giữ Diệp Trạch Đào hay giữ xã Xuân Trúc đây?
Hứa Phu Kiệt cực kỳ khổ sở với vấn đề này.Nếu giữ xã Xuân Trúc thì ông sẽ nắm được xã Xuân Trúc trong tay.Nhưng như thế thì không có cách nào ăn nói với mấy người cánh Điền Lâm Hỉ được, bản thân ông cũng sẽ mất đi sự ủng hộ của bọn Điền Lâm Hỉ, điều này rất là bất lợi cho ông.
Nếu giữ Diệp Trạch Đào lại thì xã Xuân Trúc chắc chắn sẽ mất đi theo cuộc trao đổi này, điều này đối với ông mà nói cũng là một chuyện vô cùng bất lợi.
Nhìn các ủy viên thường vụ đang ngồi đây, tâm trạng của Hứa Phu Kiệt không thể nào tốt được.
Thôi, hay là giữ Diệp Trạch Đào lại đi!
Có được sự ủng hộ của Điền Lâm Hỉ vẫn là vô cùng quan trọng.
Hứa Phu Kiệt cũng chỉ có thể đưa ra quyết định như vậy thôi.
Thực ra các ủy viên thường vụ đang ngồi đây đều không xem trọng Diệp Trạch Đào, cũng đều biết suy nghĩ của Hứa Phu Kiệt. Dù mọi người đang ngồi ở đây nhưng trong lòng lại đang nghĩ đến mọi khả năng có thể xảy ra của chuyện này.
Hứa Phu Kiệt chắc là sẽ giữ xã Xuân Trúc đây!
Có nhiều người nghĩ Hứa Phu Kiệt sẽ có quyết định như vậy.Đương nhiên cũng có một vài người cho rằng Hứa Phu Kiệt sẽ giữ Diệp Trạch Đào.
Dù là suy nghĩ như thế nào đi nữa thì mọi người quá rõ là lần này Hứa Phu Kiệt đã rơi vào thế khó cả đôi đường rồi!
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Trịnh Lâm Xương đang ngồi ở kia. Trịnh Lâm Xương này đúng là một người làm việc rất cẩn thận, ông ta bảo mật rất kỹ tất cả các nội dung kiểm tra đánh giá.Không ai có thể biết được kết quả cuối cùng ra sao, rốt cuộc sẽ là sự thay đổi như thế nào đây?
- Đồng chí Trịnh Lâm Xương, lần này các anh đến Thảo Hải rồi, tình hình toàn bộ công viêc đều tiến hành dưới sự kiểm soát của Thành ủy, Thành ủy cũng tin tưởng vào công tác của các anh, trải qua mấy ngày nỗ lực, bây giờ chắc là đã có kết quả. Kết quả này là một căn cứ quan trọng đối với việc bổ nhiệm cán bộ.
Hứa Phu Kiệt nghiêm túc nói.
Phó bí thư Thành ủy, Triệu Diệc Hiền vì định tính căn cứ này, tránh Hứa Phu Kiệt lại có rắc rối mới, nên sau khi Hứa Phu Kiệt nói những lời này xong, Triệu Diệc Hiền cũng nghiêm túc nói:
- Lần này huyện Thảo Hải xảy ra nhiều chuyện như vậy, suy nghĩ của Thành ủy chính là muốn đi sâu đi sát vào quần chúng để lắng nghe ý kiến của họ, muốn chính họ nói ra mới thôi, Thành ủy luôn quan tâm đến toàn bộ công tác kiểm tra đánh giá của các anh, phản ánh tình hình mọi mặt, đã đi sâu đi sát rồi, đã phổ biến rộng rãi rồi, chắc hẳn là thể hiện suy nghĩ chân thực của quần chúng nhân dân huyện Thảo Hải. Việc bổ nhiểm cán bộ sắp tới của Thành ủy, kiểm tra đánh giấ lần này của các anh chiếm một vị trí quan trọng!
Các vị lãnh đạo đều rất khẳng định, càng chứng tỏ được việc làm kiểm tra đánh giá cán bộ là một tiêu chuẩn đánh giá quan trọng nhất.
Sắc mặt của Hứa Phu Kiệt càng thêm khó coi hơn, rút điếu thuốc ra hậm hực hút.
Trịnh Lâm Xương hiểu rõ công tác lần này là tiến hành trên nhiều phương diện, hơn nữa là đi sâu vào quần chúng để lấy đánh giá nhận xét về các cán bộ.Bây giờ có kết quả rồi, chuyến đi về Thảo Hải của mình cũng coi như là đã xong, chỉ không biết các vị lãnh đạo Thành ủy sẽ phản ứng như thế nào với kết quả như thế này thôi.
Đem tất cả các tài liệu niêm phong cất giữ. Trịnh Lâm Xương nhanh chóng rời huyện Thảo Hải.
Cũng chẳng ai biết rốt cuộc kết quả cuộc kiểm tra đánh giá huyện Thảo Hải trên diện rộng mà Ban tổ chức cán bộ Thành ủy tiến hành mấy ngày nay như thế nào, Diệp Trạch Đào cũng chẳng biết tình hình ra sao.
Thái độ của Trịnh Lâm Xương rất nghiêm túc. Đoàn người của Ban tổ chức cán bộ này từ chối bất cứ sự sắp xếp nào của huyện, chỉ yêu cầu tiến hành phối hợp.Tất cả các cuộc điều tra đều tiến hành khi mọi người không chuẩn bị trước.đặc biệt hơn nữa là toàn bộ quá trình điều tra đều do các cán bộ cơ sở đánh giá. Cách làm này khiến cho các vị lãnh đạo ở huyện Thảo Hải rất căng thẳng.
Diệp Trạch Đào biết mình mới tham gia công tác nên mối quan hệ chẳng có bao nhiêu.Dù sao cũng chẳng quan trọng gì, dù đánh giá của quần chúng không tốt hắn cũng không cần phải suy nghĩ đến nhiều chuyện như vậy. Nghiêm túc làm tốt công tác mới là chuyện chủ yếu.
Diệp Trạch Đào có chút hối hận vì đã chạy lên huyện. Ngay ngày thứ hai tổ công tác triển khai công việc Diệp Trạch Đào đã vội vội vàng vàng chạy về xã.
Ôn Phương và Phương Di Mai đương nhiên là biết chuyện xảy ra trong huyện, nhìn thấy Diệp Trạch Đào về thì cả hai người đều có chút lo lắng.
Họ cũng biết Diệp Trạch Đào mới tham gia công tác ở huyện được một thời gian ngắn, tính ra cũng chẳng có nhiều mối quan hệ. Việc kiểm tra đánh giá như thế này đối với Diệp Trạch Đào mà nói là một cục diện bất lợi.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào, Ôn Phương liền đem những suy nghĩ của mình nói với Diệp Trạch Đào :
- Trạch Đào, không chừng lần này thành phố có người muốn làm chuyện mờ ám, mục tiêu có lẽ chính là cậu đó!
Diệp Trạch Đào cũng có suy nghĩ như vậy. Nhưng nghĩ đến Hứa Phu Kiệt ở đó nên hắn biết dù là có người muốn làm chuyện mờ ám cũng không đem lại được kết quả gì.
Từ chuyện này cũng thấy được một vài điều, chứng tỏ Hứa Phu Kiệt không hề nắm trọn Thành ủy trong tay.Các thế lực khác trong Thành ủy vẫn rất mạnh.
- Trạch Đào, nếu không thì tôi sẽ trông coi ở xã cho, cậu chạy vào thành phố một chuyến xem sao?
Ôn Phương rõ ràng là lo lắng cho sự phát triển của Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Chuyện này thành phố đã có quyết định rồi nên đừng phí công sức nữa, có thời gian thì làm việc nhiều hơn một chút đi.
Ôn Phương thở dài một cái nói :
- Cậu xem toàn bộ việc kiểm tra đánh giá lần này đều là do người ở dưới đánh giá, được mấy người thân quen với cậu chứ.Cậu cũng thật là, cậu không vội còn tôi đang vội giùm cậu đây này!
Những lời này nói với vẻ giận dỗi như thể là người trong nhà đang bàn chuyện gia đình vậy.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Từ trước tới giờ tôi luôn cho rằng công lý vẫn luôn tồn tại trong lòng người, chỉ cần thật sự làm việc vì nhân dân, nếu nhân dân nhìn rõ thì nhân dân sẽ ủng hộ thôi. Tôi tin là nhiều người hi vọng vào một tương lai tốt đẹp của huyện Thảo Hải.
Diệp Trạch Đào đã nghĩ kỹ rồi, sự phát triển của xã Xuân Trúc bây giờ là chuyện quan trọng hàng đầu của mình, làm tốt công tác nơi đây quan trọng hơn bất cứ chuyện gì.
Thấy thái độ này của Diệp Trạch Đào, Ôn Phương nghiêm túc nhìn hắn, rồi bỗng nhiên bật cười nói:
- Xem ra thì tôi đã lo vớ vẩn rồi!
Cô ta cũng hiểu được phần nào trong lòng Diệp Trạch Đào hẳn là đã biết trước rồinên tâm trạng rất tốt.Nhìn về phía Diệp Trạch Đào toát lên một vẻ rất đặc biệtcô liền cố đoán xem Diệp Trạch Đào rốt cuộc đã biết trước được những gì rồi.
- Trạch Đào, cái cô bạn gái của anh chắc là liên lạc nhiều chứ nhỉ!
Không ngờ Ôn Phương đột nhiên lại chuyển sang chuyện bạn gái. Nghĩ đến mình và Ôn Phương đôi khi cũng có chút mập mờ thì liền nhìn về phía Ôn Phương.
Thấy Diệp Trạch Đào nhìn qua, Ôn Phương mỉm cười nói:
- Tôi cảm thấy cậu nên nhanh chóng cưới Lưu Mộng Y đi thì hơn!
Diệp Trạch Đào nói:
- Đây mới là lo vớ vẩn!
Người ngoài đều cho rằng hắn dựa vào nhà họ Lưu mới được lên chức, có nỗi khổ thì cũng chỉ một mình hắn chịu. Diệp Trạch Đào vốn dĩ vẫn phát triển rất tốt, thời gian này coi như đã gặp rất nhiều chuyện không may liên quan đến nhà họ Lưu rồi. Bây giờ nhà họ Lưu cũng không biết sẽ ra làm sao nữa. Xảy ra chuyện của Lưu Vũ Giang như vậy Diệp Trạch Đào cũng đang nghĩ không biết sau này họ Lưu sẽ ra làm sao đây.
Phải gọi điện cho Trịnh Tiểu Nhu hỏi xem sao!
Trưởng ban tổ chức Thành ủy Trịnh Lâm Xương ngồi trong xe hai hàng lông mày nhíu chặt.Lần này đến huyện Thảo Hải đánh giá kiểm tra là có mục đích cả. Đây là kết quả thỏa hiệp của những người đứng đầu trong thành phố, mục đích chỉ có duy nhất là muốn mượn cuộc đánh giá kiểm tra này làm căn cứ để điều chỉnh bộ máy tổ chức của huyện Thảo Hải. Tính quan trọng của nó thì không cần phải nói, cứ nhìn những người đang ngồi cùng xe này là biết mức độ coi trọng của những người đứng đầu thành phố đến vấn đề này rồi.
Dù tổ công tác là do ông ta dẫn đầu, nhưng người trong tổ thì ôi thôi các ban ngành đủ loại có cả, đều là thành viên của các phe phái khác nhau hợp thành.
Kết quả kiểm tra đánh giá này khiến cho Trịnh Lâm Xương vô cùng áp lực.
Xe chạy vào Thành ủy, Trịnh Lâm Xương liền nhận được điện thoại nói là lập tức đến phòng họp Thành ủy báo cáo công việc.
Nhận được cuộc điện thoại này Trịnh Lâm Xương thở dài. Xem ra bao nhiêu cặp mắt trong thành phố đều đang mở to trông chờ kết quả kiểm tra đánh giá lần này của ông đây. Cũng là lần đầu tiên ông ta cảm thấy tầm quan trọng của công việc của mình.
Lúc đoàn người của Trịnh Lâm Xương tiến vào phòng họp thì thấy các vị lãnh đạo của Thành ủy đều đã ngồi ở đó, khuôn mặt của Bí thư Thành ủy cũng rất điềm tĩnh.
Thấy Trịnh Lâm Xương và mọi người đều đã ngồi xuống, Hứa Phu Kiệt nói:
- Tình hình của huyện Thảo Hải vô cùng nghiêm trọng, Bí thư Tỉnh ủy Dương đã phê bình rồi. Bí thư Dương có chỉ thị bắt buộc phải nhanh chóng giải quyết vấn đề của huyện Thảo Hải.
Các ủy viên thường vụ Thành ủy đều nhìn về phía Trịnh Lâm Xương. Chuyến đi Thảo Hải lần này của Trịnh Lâm Xương thực ra là kết quả thỏa hiệp của các vị lãnh đạo Thành ủy. Trịnh Lâm Xương không phải là người của phe phái nào hết, người này là một người hoàn toàn không có chỗ dựa dẫm nào cả.Nhưng lại có bản lĩnh, nếu không thì cũng không thể nào leo lên được vị trí này.Nên có thể coi ông ta là một thành phần khác biệt của thành phố.Để ông ta dẫn đoàn đi Thảo Hải mọi người biết ít ra cũng có sự bảo đảm về mức độ công tâm. Lần này chính là muốn biến kết quả kiểm tra đánh giá thành một căn cứ bổ nhiệm quan trọng nhất.Bây giờ thì phải xem cái kết quả sau khi tiến hành kiểm tra đánh giá đã.
Thấy dáng vẻ đó của Hứa Phu Kiệt không ít ủy viên thường vụ cười thầm.Lần này sau khi xảy ra chuyện của Thôi Vĩnh Chí thì sự kiểm soát của Hứa Phu Kiệt đối với huyện Thảo Hải đã suy yếu đi rất nghiêm trọng.Những người mà Hứa Phu Kiệt ra sức ủng hộ thì chưa chắc đã chiếm được ưu thế trong sự đánh giá của quần chúng nhân dân. Để xem sắp tới huyện Thảo Hải sẽ có sự phát triển như thế nào.
Lúc này trong lòng Hứa Phu Kiệt thực sự không thoải mái lắm.Sau khi bản thân ông đến thành phố Hắc Lan thì thông qua công tác của huyện Thảo Hải đã tạo được một uy tín nhất định mở ra được một cục diện.Nhưng thất bại lần này cũng là từ huyện Thảo Hải. Chuyện của Thôi Vĩnh Chí đã khiến cho ông đến ngày hôm nay vẫn trở nên bị động.Tỉnh phê bình, thành phố cũng có những biến đổi không tốt lắm.Còn có không ít người muốn vươn tay thâu tóm khu công nghiệp của xã Xuân Trúc nữa. Nếu khu công nghiệp rơi vào tay kẻ khác thì thế lực của ông chắc chắn sẽ bị suy yếu nghiêm trọng.
Tất cả những điều này Hứa Phu Kiệt đều không muốn nhìn thấy.
Dù không muốn nhìn thấy sự biến đổi này nhưng một vài lực lượng trong thành phố đã ngầm liên kết lại với nhau. Bây giờ thành phố Hắc Lan lại không thể để xảy ra chuyện gì nữa.Với tình hình này thì cách duy nhất của Hứa Phu Kiệt cũng chỉ có thể là thuận theo ý kiến của số đông thôi.
Thầm thở dài một tiếng, dù là Diệp Trạch Đào đã tạo được một số thành tích nhưng với bề dày lý lịch ở huyện Thảo Hải của cậu ta thì diện tích của lần đánh giá này tương đối lớn, cộng với việc đánh giá được tiến hành trên diện rộng nữa thì Diệp Trạch Đào căn bản là không có ưu thế gì đáng kể.Chỉ cần Diệp Trạch Đào không chiếm được ưu thế lớn trong đợt đánh giá lần này thì mọi người chắc chắn sẽ dựa vào chuyện này để kiếm chuyện.Đến lúc đó dù Diệp Trạch Đào có thăng chức được thì xã Xuân Trúc cũng sẽ bị mất đi theo cuộc trao đổi ấy.
Rốt cuộc là giữ Diệp Trạch Đào hay giữ xã Xuân Trúc đây?
Hứa Phu Kiệt cực kỳ khổ sở với vấn đề này.Nếu giữ xã Xuân Trúc thì ông sẽ nắm được xã Xuân Trúc trong tay.Nhưng như thế thì không có cách nào ăn nói với mấy người cánh Điền Lâm Hỉ được, bản thân ông cũng sẽ mất đi sự ủng hộ của bọn Điền Lâm Hỉ, điều này rất là bất lợi cho ông.
Nếu giữ Diệp Trạch Đào lại thì xã Xuân Trúc chắc chắn sẽ mất đi theo cuộc trao đổi này, điều này đối với ông mà nói cũng là một chuyện vô cùng bất lợi.
Nhìn các ủy viên thường vụ đang ngồi đây, tâm trạng của Hứa Phu Kiệt không thể nào tốt được.
Thôi, hay là giữ Diệp Trạch Đào lại đi!
Có được sự ủng hộ của Điền Lâm Hỉ vẫn là vô cùng quan trọng.
Hứa Phu Kiệt cũng chỉ có thể đưa ra quyết định như vậy thôi.
Thực ra các ủy viên thường vụ đang ngồi đây đều không xem trọng Diệp Trạch Đào, cũng đều biết suy nghĩ của Hứa Phu Kiệt. Dù mọi người đang ngồi ở đây nhưng trong lòng lại đang nghĩ đến mọi khả năng có thể xảy ra của chuyện này.
Hứa Phu Kiệt chắc là sẽ giữ xã Xuân Trúc đây!
Có nhiều người nghĩ Hứa Phu Kiệt sẽ có quyết định như vậy.Đương nhiên cũng có một vài người cho rằng Hứa Phu Kiệt sẽ giữ Diệp Trạch Đào.
Dù là suy nghĩ như thế nào đi nữa thì mọi người quá rõ là lần này Hứa Phu Kiệt đã rơi vào thế khó cả đôi đường rồi!
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Trịnh Lâm Xương đang ngồi ở kia. Trịnh Lâm Xương này đúng là một người làm việc rất cẩn thận, ông ta bảo mật rất kỹ tất cả các nội dung kiểm tra đánh giá.Không ai có thể biết được kết quả cuối cùng ra sao, rốt cuộc sẽ là sự thay đổi như thế nào đây?
- Đồng chí Trịnh Lâm Xương, lần này các anh đến Thảo Hải rồi, tình hình toàn bộ công viêc đều tiến hành dưới sự kiểm soát của Thành ủy, Thành ủy cũng tin tưởng vào công tác của các anh, trải qua mấy ngày nỗ lực, bây giờ chắc là đã có kết quả. Kết quả này là một căn cứ quan trọng đối với việc bổ nhiệm cán bộ.
Hứa Phu Kiệt nghiêm túc nói.
Phó bí thư Thành ủy, Triệu Diệc Hiền vì định tính căn cứ này, tránh Hứa Phu Kiệt lại có rắc rối mới, nên sau khi Hứa Phu Kiệt nói những lời này xong, Triệu Diệc Hiền cũng nghiêm túc nói:
- Lần này huyện Thảo Hải xảy ra nhiều chuyện như vậy, suy nghĩ của Thành ủy chính là muốn đi sâu đi sát vào quần chúng để lắng nghe ý kiến của họ, muốn chính họ nói ra mới thôi, Thành ủy luôn quan tâm đến toàn bộ công tác kiểm tra đánh giá của các anh, phản ánh tình hình mọi mặt, đã đi sâu đi sát rồi, đã phổ biến rộng rãi rồi, chắc hẳn là thể hiện suy nghĩ chân thực của quần chúng nhân dân huyện Thảo Hải. Việc bổ nhiểm cán bộ sắp tới của Thành ủy, kiểm tra đánh giấ lần này của các anh chiếm một vị trí quan trọng!
Các vị lãnh đạo đều rất khẳng định, càng chứng tỏ được việc làm kiểm tra đánh giá cán bộ là một tiêu chuẩn đánh giá quan trọng nhất.
Sắc mặt của Hứa Phu Kiệt càng thêm khó coi hơn, rút điếu thuốc ra hậm hực hút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.