Chương 57: Không thể nói mạnh là mạnh được
Hồng Mông Thụ
03/04/2013
Thấy Diệp Trạch Đào vào đến cửa, ánh mắt Lâm Dân Thư liền dừng lại. Khoảng thời gian này bị dồn ép tới mức khó chịu. Bây giờ rút cục đã có hậu thuẫn vững chắc. Lâm Dân Thư sau một thời gian ngắn cảm thấy không thoải mái, trong lòng bỗng nhẹ nhõm, nhìn về phía Diệp Trạch Đào, ánh mắt không hề tỏ ra bối rối.
- Ừ, Tiểu Diệp đến đấy à, có việc gì thế?
Cũng không thèm đứng dậy, cứ ngồi như vậy mà hỏi.
Diệp Trạch Đào nói:
- Nghe Tiểu Khương nói Bí thư thông báo họp. Tôi đến để xác minh thông tin này.
- Đúng thế, có chuyện đó đấy, vừa rồi tôi bảo đồng chí Quốc Bình đi thông báo. Có vấn đề gì sao?
Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười nói:
- Không vấn đề gì, chỉ là xác minh lại một chút. Đúng ra văn phòng Đảng chính phải làm việc này mới phải.
Nói tới đây, Diệp Trạch Đào nói:
- Được rồi, tôi sẽ lập tức bố trí người thông báo việc này.
Lâm Dân Thư thấy Diệp Trạch Đào không có biểu hiện gì đặc biệt liền khẽ gật đầu.
Từ văn phòng Lâm Dân Thư đi ra, Diệp Trạch Đào quay trở lại phòng làm việc nói với Phương Di Mai:
- Tiểu Phương, cô đi thông báo buổi chiều họp Hội nghị thành viên Đảng ủy nhé.
Khi nói lời đó, Diệp Trạch Đào cũng chẳng nhìn Khương Quốc Bình. Dường như không thèm để ý đến gã.
Việc này vốn do Lâm Dân Thư sắp xếp cho Khương Quốc Bình thực hiện. Khương Quốc Bình cũng cho rằng đây là một cơ hội chứng tỏ mình rất được Bí thư tín nhiệm. Nhưng Diệp Trạch Đào sau khi đi một vòng trở về lại sắp xếp cho Phương Di Mai đi làm việc này.
Đừng cho rằng đây chỉ là chuyện thông báo. Như vậy cho thấy Diệp Trạch Đào rất không hài lòng với biểu hiện vừa rồi của mình.
Ánh mắt Phương Di Mai sáng ngời lên. Cách làm này của Diệp Trạch Đào cho thấy hắn chẳng hề xem trọng Khương Quốc Bình, điều đó cũng nói lên rằng Diệp Trạch Đào không hề sợ Lâm Dân Thư.
Đáp một tiếng, Phương Di Mai lập tức đi gọi điện thông báo.
Lúc này Diệp Trạch Đào mới xem xét đến tình hình bộ máy thành viên của xã.
Nếu có được sự ủng hộ của nhân vật số một, số hai của huyện, quyền thế của Bí thư Đảng ủy xã chắc chắn sẽ rất lớn mạnh. Khi đó mình muốn đối đầu với gã thì cái giá phải trả sẽ rất lớn. Bối cảnh hiện tại của xã Xuân Trúc lại đang rất bất đồng. Cao Chấn Sơn thì ám chỉ rằng sẽ không nhúng tay vào việc này. Vì thế, mình và Lâm Dân Thư đối đầu nhau, Cao Chấn Sơn chỉ muốn đứng đó quan sát xem rút cục thì hậu thuẫn của người nào mạnh hơn mà thôi.
Chủ tịch huyện Thôi Vĩnh Chí thời gian gần đây có vẻ rất khiêm tốn. Dường như chẳng có hành động gì. Ông ta đang tìm chỗ dựa mới nên cũng khó nói. Ở vào tình huống như vậy, Thôi Vĩnh Chí chắc chắn sẽ không dễ gì nhúng tay vào chuyện của xã Xuân Trúc.
Đã không có sự ủng hộ của huyện, Lâm Dân Thư muốn hoa tay múa chân ở xã này, xem ra vấn đề cũng chẳng to tát lắm.
Ôn Phương đã đứng về phía mình, điều này không có gì phải lo lắng. Quách Hồng Lệ xem ra không rõ tình thế hiện tại, khả năng lớn nhất là sẽ trung lập. Ngưu Thường Thắng không thể đứng về phía Lâm Dân Thư, ở vào tình thế không rõ ràng, cũng sẽ biểu hiện thái độ trung lập.
Trưởng ban Chỉ huy quân sự hơi khó hiểu. Nhiều lúc đứng về phía mình. Nhưng hắn tin rằng cho dù y không đứng về phía mình cũng sẽ không phản lại mình.
Ủy viên tuyên truyền Phổ Gia Phi là một người không dễ mà hiểu được. Người này rất có khả năng là đứng về phía Lâm Dân Thư. Phó chủ tịch xã Ngụy Hùng Hải cũng khó nói. Thái độ của người này đến giờ vẫn chưa rõ ràng.
Ngoại trừ mấy người này ra. Kẻ đang gờm nhất khả năng chính là là Phó bí thư Hàn Bộ Tùng. Người này xem ra có chút thâm hiểm. Bất cứ lúc nào cũng gây cho người ta cảm giác sẵn sàng động thủ. Có lẽ hiện tại ông ta trông đợi nhất chính là Lâm Dân Thư sẽ xảy ra chuyện gì đó không như mong muốn. Gã sẽ nhân cơ hội đó mà thăng quan tiến chức.
Nghĩ tới Hàn Bộ Tùng, Diệp Trạch Đào liền cảm thấy người này là một nhân vật có thể lợi dụng được.
Cuộc họp buổi chiều mọi người đều tới rất sớm. Không khí trong phòng họp nhỏ rất náo nhiệt.
Thấy Diệp Trạch Đào bước vào, mọi người đều hỏi gần đây có dự án gì mới không. Dường như Diệp Trạch Đào chính là người chuyên kéo những dự án về.
Diệp Trạch Đào cũng hiểu được tâm tính những người này, mời thuốc lá và nói chuyện gẫu với mọi người một lúc.
Lâm Dân Thư là người vào cuối cùng.
Khi bước vào phòng họp, Lâm Dân Thư liền tỏ ra rất đàng hoàng.
Ngồi ở vị trí chủ tọa, Lâm Dân Thư tỏ ra nghiêm túc nói:
- Cuộc họp ngày hôm nay tôi muốn bàn đến một số việc. Bộ máy xã Xuân Trúc đã điều chỉnh xong, công việc tiếp theo là muốn mọi người đem tất cả sự nhiệt huyết của mình vào công tác xã. Vào lúc này, cái chúng ta cần chính là một bộ máy có tính đoàn kết, một bộ máy có sức chiến đấu. Muốn làm cho cả bộ máy có sức chiến đấu, nhất định phải có một trung tâm. Chính là lấy Đảng ủy xã làm trung tâm. Tôi không hy vọng trong công việc các vị lại có sự trống đánh xuôi kèn thổi ngược. Bất cứ chuyện gì cũng phải tiến hành dưới sự lãnh đạo của Đảng ủy xã.
Nói đến đây, Lâm Dân Thư nâng cốc trà lên uống.
Các cán bộ tham sự cuộc họp hội nghị nghe đều hiểu, Lâm Dân Thư nói những lời này chỉ có một mục đích, chính là muốn thâu tóm quyền lực. Ông ta muốn thâu tóm toàn bộ quyền lực của xã vào trong tay ông ấy. Đây là một kiểu thăm dò.
Diệp Trạch Đào ngồi bên kia cầm quyển sổ tay ghi chép. Trong lòng cũng hiểu được ý đồ của Lâm Dân Thư. Cuộc họp hôm nay là do ông ta muốn dựa thế mà tổ chức, nên chắc chắn sẽ còn nói nữa.
Quả nhiên, Lâm Dân Thư lại nói thêm:
- Hiện nay, công tác xây dựng trường trung học đang trong giai đoạn khẩn trương. Huyện đã bố trí đồng chí Tiểu Diệp đặc biệt phụ trách công tác ở trường. Xét thấy công việc của đồng chí cũng rất bận nhưng lại ôm đồm quá nhiều. Công việc ở phòng Đảng chính xã không thể có bất cứ chỗ nào chểnh mảng. Tôi cho rằng, phòng Đảng chính có thể tạm thời bố trí một người phụ trách. Nói như vậy nghĩa là khi đồng chí Tiểu Diệp vắng mặt, công việc ở văn phòng cũng không đến mức bị gián đoạn.
Thế là đã rõ!
Rất thẳng thắn?
Thế này chẳng phải là muốn giao chiến!
Trong lòng những người đến họp thất kinh. Tên Lâm Dân Thư này thật không coi ai ra gì. Vừa đến đã ra đòn tấn công thẳng vào Diệp Trạch Đào. Như vậy là muốn Phòng Đảng chính nằm trong tay hắn.
Chiêu này của ông ta tỏ ra rất hiểm ác. Ngoài việc nắm giữ phòng Đảng chính, còn vài mục đích nữa. Một là sau khi muốn mượn chuyện này để đả kích Diệp Trạch Đào, sau đó xem như là giết gà dọa khỉ. Người có chỗ dựa như Diệp Trạch Đào, Lâm Dân Thư còn dám chọc, người khác lại càng dám. Ai không phục gã sẽ trừng trị người đó. Hai là sẽ cắt cử người phụ trách phòng Đảng chính. Nếu Diệp Trạch Đào có lời phản đối, phòng Đảng chính xã sẽ bị chia rẽ.
Trong khi tất cả mọi người đều đang suy xét, Diệp Trạch Đào đã tỏ ra nghiêm túc. Lâm Dân Thư lấy mình để khai cuộc. Việc này mình quyết không thể lùi bước. Nếu như lùi bước, những người có ý do dự sẽ hoàn toàn nghiêng về phía Lâm Dân Thư.
Việc này không còn quan trọng nữa, quan trọng là sau này công việc của mình sẽ bị ảnh hưởng rất nghiêm trọng.
- Bí thư Lâm đang phê bình công tác ở phòng Đảng chính của chúng tôi rồi. Tôi cũng đã suy nghĩ kỹ, gần đây công tác ở phòng Đảng chính vẫn đang diễn ra tuần tự, không biết đã sai ở chỗ nào?
Ôn Phương lúc này đương nhiên cũng đã hiểu, cô cũng nhìn ra tên Lâm Dân Thư này muốn mượn chuyện để cảnh cáo mọi người. Khi Ôn Phương đang muốn lên tiếng, thì Phó Bí thư Hàn Bộ Tùng đã nói trước.
Hàn Bộ Tùng mỉm cười nói:
- Trạch Đào, Lâm Dân Thư cũng không nói công tác ở văn phòng Đảng chính có vấn đề gì. Chuyện này anh quá lo lắng rồi. Nếu Huyện ủy đã bổ nhiệm anh là Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính thì chứng tỏ rất tín nhiệm anh rồi. Tôi cảm thấy công tác ở văn phòng Đảng chính luôn kịp thời, đã kế thừa được truyền thống của Chủ nhiệm Ngưu. Là một ban ngành, nếu không có vấn đề gì lớn xảy ra, cho dù là ai cũng không nên tùy tiện nhúng tay vào việc của văn phòng Đảng chính.
Ôn Phương lúc này cũng mỉm cười nói:
- Phó bí thư Hàn nói không sai. Trạch Đào, việc này anh cứ yên tâm phụ trách. Về việc có nên cử một người tiếp quản công việc trong lúc anh đi vắng, tôi cho rằng đây là cuộc họp Đảng ủy. Có lẽ nên nghiêm túc một chút. Nghiệp vụ cụ thể của từng ban ngành ta không nên bàn đến. Quan tâm đến phương hướng chỉ đạo là được rồi. Tôi tin đồng chí Diệp Trạch Đào sẽ xử lý tốt!
Cả hai Phó bí thư đều nói thế, sắc mặt Lâm Dân Thư trầm hẳn xuống. Ý định ban đầu của gã là muốn mượn thế lực phía sau mình, mượn phòng Đảng chính để chỉnh đốn sự tình, nhắc nhở cả những người khác. Không ngờ liền bị hai người tiếng nói có trọng lượng can thiệp.
Lâm Dân Thư vừa muốn cất lời thì Diệp Trạch Đào đã nghiêm túc nói:
- Cảm ơn hai vị lãnh đạo đã tin tưởng. Tuy nhiên là Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính, tôi còn muốn làm rõ một chuyện. Thời gian công tác của tôi tuy chưa lâu, nhưng về trình tự cơ bản thì đã rõ. Hôm nay việc Bí thư Lâm thông báo cuộc họp, tôi lại là người được cấp dưới thông báo. Việc thông báo họp, tôi là Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính mà sau khi cán bộ cấp dưới thông báo mới biết. Nếu không đến chỗ Bí thư Lâm xác định lại, tôi thật đúng là bị bịt mắt đánh trống. Tôi cho rằng để cho việc này xảy ra đúng là phòng Đảng chính nên điều chỉnh một chút. Cán bộ cấp dưới của chúng ta làm thế nào mà biết đến việc này vậy?
Ngưu Thường Thắng nghe xong lời này, tỏ ra vô cùng nghiêm túc nói:
- Lời nói của đồng chí Diệp Trạch Đào đã nhắc nhở chúng ta một vấn đề. Cho dù là bất cứ việc gì cũng phải theo trình tự. Nhất định không thể để cho các đồng chí cấp dưới làm loạn. Nếu mọi người đều làm việc không theo trình tự, thì ai cũng có thể vượt cấp để làm việc. Hôm nay có thể là việc xảy ra ở văn phòng Đảng chính. Ngày mai có thể là các ban ngành khác. Toàn bộ công việc sẽ hoàn toàn rối loạn.
Hàn Bộ Tùng cũng nghiêm túc nói:
- Tôi xem việc này không phải một việc nhỏ. Một cuộc họp Đảng ủy bị biến thành cuộc họp bán rau ngoài chợ. Uy nghiêm của xã ta ở đâu. Việc này sẽ khiến cho các cán bộ xã nhìn vào lãnh đạo xã chúng ta như thế nào. Còn cho rằng chúng ta là những người không có trình độ!
Trưởng ban Chỉ huy quân sự Tô Trung Toàn lúc này đột nhiên nói:
- Tôi cho rằng mọi người nói đều rất đúng. Chủ nhiệm Diệp, với những người không tự ý thức rõ bổn phận của mình, làm việc không thật thà, nhất định phải thanh trừ khỏi phòng Đảng chính. Cần phải làm trong sạch đội ngũ văn phòng Đảng chính. Tôi cho rằng, những người đó nên điều sang phòng khác. Không nên để bí mật của xã ta bị tiết lộ.
Hàn Bộ Tùng nói:
- Đúng đó, Trạch Đào ạ. Đối với những người chỉ biết luồn cúi, nhất định không thể bỏ qua được. Nhất định phải thanh trừ ra khỏi phòng Đảng chính.
Ôn Phương nhíu mày nói:
- Ở xã ngoại trừ Đảng uỷ, mọi công tác của Chính phủ đều do phòng Đảng chính triển khai vận động. Tôi thấy Phó bí thư Hàn nói rất đúng. Trạch Đào à, sau cuộc họp này nhất định phải thanh trừ người đó.
- Cảm ơn các vị lãnh đạo đã hiểu và ủng hộ phòng Đảng chính. Tôi sẽ kế thừa phương pháp làm việc của Chủ nhiệm Ngưu, làm tốt công tác phòng Đảng chính.
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu nói.
Ngưu Thường Thắng cũng mỉm cười nói:
- Trạch đào, cứ mạnh tay xử lý, có một hai người như vậy là rất bình thường.
Lâm Dân Thư không ngờ sẽ thành ra như vậy. Nghe những phát biểu của mọi người, trong đầu cảm thấy choáng váng.
- Ừ, Tiểu Diệp đến đấy à, có việc gì thế?
Cũng không thèm đứng dậy, cứ ngồi như vậy mà hỏi.
Diệp Trạch Đào nói:
- Nghe Tiểu Khương nói Bí thư thông báo họp. Tôi đến để xác minh thông tin này.
- Đúng thế, có chuyện đó đấy, vừa rồi tôi bảo đồng chí Quốc Bình đi thông báo. Có vấn đề gì sao?
Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười nói:
- Không vấn đề gì, chỉ là xác minh lại một chút. Đúng ra văn phòng Đảng chính phải làm việc này mới phải.
Nói tới đây, Diệp Trạch Đào nói:
- Được rồi, tôi sẽ lập tức bố trí người thông báo việc này.
Lâm Dân Thư thấy Diệp Trạch Đào không có biểu hiện gì đặc biệt liền khẽ gật đầu.
Từ văn phòng Lâm Dân Thư đi ra, Diệp Trạch Đào quay trở lại phòng làm việc nói với Phương Di Mai:
- Tiểu Phương, cô đi thông báo buổi chiều họp Hội nghị thành viên Đảng ủy nhé.
Khi nói lời đó, Diệp Trạch Đào cũng chẳng nhìn Khương Quốc Bình. Dường như không thèm để ý đến gã.
Việc này vốn do Lâm Dân Thư sắp xếp cho Khương Quốc Bình thực hiện. Khương Quốc Bình cũng cho rằng đây là một cơ hội chứng tỏ mình rất được Bí thư tín nhiệm. Nhưng Diệp Trạch Đào sau khi đi một vòng trở về lại sắp xếp cho Phương Di Mai đi làm việc này.
Đừng cho rằng đây chỉ là chuyện thông báo. Như vậy cho thấy Diệp Trạch Đào rất không hài lòng với biểu hiện vừa rồi của mình.
Ánh mắt Phương Di Mai sáng ngời lên. Cách làm này của Diệp Trạch Đào cho thấy hắn chẳng hề xem trọng Khương Quốc Bình, điều đó cũng nói lên rằng Diệp Trạch Đào không hề sợ Lâm Dân Thư.
Đáp một tiếng, Phương Di Mai lập tức đi gọi điện thông báo.
Lúc này Diệp Trạch Đào mới xem xét đến tình hình bộ máy thành viên của xã.
Nếu có được sự ủng hộ của nhân vật số một, số hai của huyện, quyền thế của Bí thư Đảng ủy xã chắc chắn sẽ rất lớn mạnh. Khi đó mình muốn đối đầu với gã thì cái giá phải trả sẽ rất lớn. Bối cảnh hiện tại của xã Xuân Trúc lại đang rất bất đồng. Cao Chấn Sơn thì ám chỉ rằng sẽ không nhúng tay vào việc này. Vì thế, mình và Lâm Dân Thư đối đầu nhau, Cao Chấn Sơn chỉ muốn đứng đó quan sát xem rút cục thì hậu thuẫn của người nào mạnh hơn mà thôi.
Chủ tịch huyện Thôi Vĩnh Chí thời gian gần đây có vẻ rất khiêm tốn. Dường như chẳng có hành động gì. Ông ta đang tìm chỗ dựa mới nên cũng khó nói. Ở vào tình huống như vậy, Thôi Vĩnh Chí chắc chắn sẽ không dễ gì nhúng tay vào chuyện của xã Xuân Trúc.
Đã không có sự ủng hộ của huyện, Lâm Dân Thư muốn hoa tay múa chân ở xã này, xem ra vấn đề cũng chẳng to tát lắm.
Ôn Phương đã đứng về phía mình, điều này không có gì phải lo lắng. Quách Hồng Lệ xem ra không rõ tình thế hiện tại, khả năng lớn nhất là sẽ trung lập. Ngưu Thường Thắng không thể đứng về phía Lâm Dân Thư, ở vào tình thế không rõ ràng, cũng sẽ biểu hiện thái độ trung lập.
Trưởng ban Chỉ huy quân sự hơi khó hiểu. Nhiều lúc đứng về phía mình. Nhưng hắn tin rằng cho dù y không đứng về phía mình cũng sẽ không phản lại mình.
Ủy viên tuyên truyền Phổ Gia Phi là một người không dễ mà hiểu được. Người này rất có khả năng là đứng về phía Lâm Dân Thư. Phó chủ tịch xã Ngụy Hùng Hải cũng khó nói. Thái độ của người này đến giờ vẫn chưa rõ ràng.
Ngoại trừ mấy người này ra. Kẻ đang gờm nhất khả năng chính là là Phó bí thư Hàn Bộ Tùng. Người này xem ra có chút thâm hiểm. Bất cứ lúc nào cũng gây cho người ta cảm giác sẵn sàng động thủ. Có lẽ hiện tại ông ta trông đợi nhất chính là Lâm Dân Thư sẽ xảy ra chuyện gì đó không như mong muốn. Gã sẽ nhân cơ hội đó mà thăng quan tiến chức.
Nghĩ tới Hàn Bộ Tùng, Diệp Trạch Đào liền cảm thấy người này là một nhân vật có thể lợi dụng được.
Cuộc họp buổi chiều mọi người đều tới rất sớm. Không khí trong phòng họp nhỏ rất náo nhiệt.
Thấy Diệp Trạch Đào bước vào, mọi người đều hỏi gần đây có dự án gì mới không. Dường như Diệp Trạch Đào chính là người chuyên kéo những dự án về.
Diệp Trạch Đào cũng hiểu được tâm tính những người này, mời thuốc lá và nói chuyện gẫu với mọi người một lúc.
Lâm Dân Thư là người vào cuối cùng.
Khi bước vào phòng họp, Lâm Dân Thư liền tỏ ra rất đàng hoàng.
Ngồi ở vị trí chủ tọa, Lâm Dân Thư tỏ ra nghiêm túc nói:
- Cuộc họp ngày hôm nay tôi muốn bàn đến một số việc. Bộ máy xã Xuân Trúc đã điều chỉnh xong, công việc tiếp theo là muốn mọi người đem tất cả sự nhiệt huyết của mình vào công tác xã. Vào lúc này, cái chúng ta cần chính là một bộ máy có tính đoàn kết, một bộ máy có sức chiến đấu. Muốn làm cho cả bộ máy có sức chiến đấu, nhất định phải có một trung tâm. Chính là lấy Đảng ủy xã làm trung tâm. Tôi không hy vọng trong công việc các vị lại có sự trống đánh xuôi kèn thổi ngược. Bất cứ chuyện gì cũng phải tiến hành dưới sự lãnh đạo của Đảng ủy xã.
Nói đến đây, Lâm Dân Thư nâng cốc trà lên uống.
Các cán bộ tham sự cuộc họp hội nghị nghe đều hiểu, Lâm Dân Thư nói những lời này chỉ có một mục đích, chính là muốn thâu tóm quyền lực. Ông ta muốn thâu tóm toàn bộ quyền lực của xã vào trong tay ông ấy. Đây là một kiểu thăm dò.
Diệp Trạch Đào ngồi bên kia cầm quyển sổ tay ghi chép. Trong lòng cũng hiểu được ý đồ của Lâm Dân Thư. Cuộc họp hôm nay là do ông ta muốn dựa thế mà tổ chức, nên chắc chắn sẽ còn nói nữa.
Quả nhiên, Lâm Dân Thư lại nói thêm:
- Hiện nay, công tác xây dựng trường trung học đang trong giai đoạn khẩn trương. Huyện đã bố trí đồng chí Tiểu Diệp đặc biệt phụ trách công tác ở trường. Xét thấy công việc của đồng chí cũng rất bận nhưng lại ôm đồm quá nhiều. Công việc ở phòng Đảng chính xã không thể có bất cứ chỗ nào chểnh mảng. Tôi cho rằng, phòng Đảng chính có thể tạm thời bố trí một người phụ trách. Nói như vậy nghĩa là khi đồng chí Tiểu Diệp vắng mặt, công việc ở văn phòng cũng không đến mức bị gián đoạn.
Thế là đã rõ!
Rất thẳng thắn?
Thế này chẳng phải là muốn giao chiến!
Trong lòng những người đến họp thất kinh. Tên Lâm Dân Thư này thật không coi ai ra gì. Vừa đến đã ra đòn tấn công thẳng vào Diệp Trạch Đào. Như vậy là muốn Phòng Đảng chính nằm trong tay hắn.
Chiêu này của ông ta tỏ ra rất hiểm ác. Ngoài việc nắm giữ phòng Đảng chính, còn vài mục đích nữa. Một là sau khi muốn mượn chuyện này để đả kích Diệp Trạch Đào, sau đó xem như là giết gà dọa khỉ. Người có chỗ dựa như Diệp Trạch Đào, Lâm Dân Thư còn dám chọc, người khác lại càng dám. Ai không phục gã sẽ trừng trị người đó. Hai là sẽ cắt cử người phụ trách phòng Đảng chính. Nếu Diệp Trạch Đào có lời phản đối, phòng Đảng chính xã sẽ bị chia rẽ.
Trong khi tất cả mọi người đều đang suy xét, Diệp Trạch Đào đã tỏ ra nghiêm túc. Lâm Dân Thư lấy mình để khai cuộc. Việc này mình quyết không thể lùi bước. Nếu như lùi bước, những người có ý do dự sẽ hoàn toàn nghiêng về phía Lâm Dân Thư.
Việc này không còn quan trọng nữa, quan trọng là sau này công việc của mình sẽ bị ảnh hưởng rất nghiêm trọng.
- Bí thư Lâm đang phê bình công tác ở phòng Đảng chính của chúng tôi rồi. Tôi cũng đã suy nghĩ kỹ, gần đây công tác ở phòng Đảng chính vẫn đang diễn ra tuần tự, không biết đã sai ở chỗ nào?
Ôn Phương lúc này đương nhiên cũng đã hiểu, cô cũng nhìn ra tên Lâm Dân Thư này muốn mượn chuyện để cảnh cáo mọi người. Khi Ôn Phương đang muốn lên tiếng, thì Phó Bí thư Hàn Bộ Tùng đã nói trước.
Hàn Bộ Tùng mỉm cười nói:
- Trạch Đào, Lâm Dân Thư cũng không nói công tác ở văn phòng Đảng chính có vấn đề gì. Chuyện này anh quá lo lắng rồi. Nếu Huyện ủy đã bổ nhiệm anh là Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính thì chứng tỏ rất tín nhiệm anh rồi. Tôi cảm thấy công tác ở văn phòng Đảng chính luôn kịp thời, đã kế thừa được truyền thống của Chủ nhiệm Ngưu. Là một ban ngành, nếu không có vấn đề gì lớn xảy ra, cho dù là ai cũng không nên tùy tiện nhúng tay vào việc của văn phòng Đảng chính.
Ôn Phương lúc này cũng mỉm cười nói:
- Phó bí thư Hàn nói không sai. Trạch Đào, việc này anh cứ yên tâm phụ trách. Về việc có nên cử một người tiếp quản công việc trong lúc anh đi vắng, tôi cho rằng đây là cuộc họp Đảng ủy. Có lẽ nên nghiêm túc một chút. Nghiệp vụ cụ thể của từng ban ngành ta không nên bàn đến. Quan tâm đến phương hướng chỉ đạo là được rồi. Tôi tin đồng chí Diệp Trạch Đào sẽ xử lý tốt!
Cả hai Phó bí thư đều nói thế, sắc mặt Lâm Dân Thư trầm hẳn xuống. Ý định ban đầu của gã là muốn mượn thế lực phía sau mình, mượn phòng Đảng chính để chỉnh đốn sự tình, nhắc nhở cả những người khác. Không ngờ liền bị hai người tiếng nói có trọng lượng can thiệp.
Lâm Dân Thư vừa muốn cất lời thì Diệp Trạch Đào đã nghiêm túc nói:
- Cảm ơn hai vị lãnh đạo đã tin tưởng. Tuy nhiên là Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính, tôi còn muốn làm rõ một chuyện. Thời gian công tác của tôi tuy chưa lâu, nhưng về trình tự cơ bản thì đã rõ. Hôm nay việc Bí thư Lâm thông báo cuộc họp, tôi lại là người được cấp dưới thông báo. Việc thông báo họp, tôi là Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính mà sau khi cán bộ cấp dưới thông báo mới biết. Nếu không đến chỗ Bí thư Lâm xác định lại, tôi thật đúng là bị bịt mắt đánh trống. Tôi cho rằng để cho việc này xảy ra đúng là phòng Đảng chính nên điều chỉnh một chút. Cán bộ cấp dưới của chúng ta làm thế nào mà biết đến việc này vậy?
Ngưu Thường Thắng nghe xong lời này, tỏ ra vô cùng nghiêm túc nói:
- Lời nói của đồng chí Diệp Trạch Đào đã nhắc nhở chúng ta một vấn đề. Cho dù là bất cứ việc gì cũng phải theo trình tự. Nhất định không thể để cho các đồng chí cấp dưới làm loạn. Nếu mọi người đều làm việc không theo trình tự, thì ai cũng có thể vượt cấp để làm việc. Hôm nay có thể là việc xảy ra ở văn phòng Đảng chính. Ngày mai có thể là các ban ngành khác. Toàn bộ công việc sẽ hoàn toàn rối loạn.
Hàn Bộ Tùng cũng nghiêm túc nói:
- Tôi xem việc này không phải một việc nhỏ. Một cuộc họp Đảng ủy bị biến thành cuộc họp bán rau ngoài chợ. Uy nghiêm của xã ta ở đâu. Việc này sẽ khiến cho các cán bộ xã nhìn vào lãnh đạo xã chúng ta như thế nào. Còn cho rằng chúng ta là những người không có trình độ!
Trưởng ban Chỉ huy quân sự Tô Trung Toàn lúc này đột nhiên nói:
- Tôi cho rằng mọi người nói đều rất đúng. Chủ nhiệm Diệp, với những người không tự ý thức rõ bổn phận của mình, làm việc không thật thà, nhất định phải thanh trừ khỏi phòng Đảng chính. Cần phải làm trong sạch đội ngũ văn phòng Đảng chính. Tôi cho rằng, những người đó nên điều sang phòng khác. Không nên để bí mật của xã ta bị tiết lộ.
Hàn Bộ Tùng nói:
- Đúng đó, Trạch Đào ạ. Đối với những người chỉ biết luồn cúi, nhất định không thể bỏ qua được. Nhất định phải thanh trừ ra khỏi phòng Đảng chính.
Ôn Phương nhíu mày nói:
- Ở xã ngoại trừ Đảng uỷ, mọi công tác của Chính phủ đều do phòng Đảng chính triển khai vận động. Tôi thấy Phó bí thư Hàn nói rất đúng. Trạch Đào à, sau cuộc họp này nhất định phải thanh trừ người đó.
- Cảm ơn các vị lãnh đạo đã hiểu và ủng hộ phòng Đảng chính. Tôi sẽ kế thừa phương pháp làm việc của Chủ nhiệm Ngưu, làm tốt công tác phòng Đảng chính.
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu nói.
Ngưu Thường Thắng cũng mỉm cười nói:
- Trạch đào, cứ mạnh tay xử lý, có một hai người như vậy là rất bình thường.
Lâm Dân Thư không ngờ sẽ thành ra như vậy. Nghe những phát biểu của mọi người, trong đầu cảm thấy choáng váng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.