Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 473: Lâm Bá Thành gọi điện tới

Hồng Mông Thụ

02/06/2013

Trên hành trình trở về, trong lòng bọn Thường Minh Quang vẫn còn cảm giác xúc động, bọn họ cũng không thể ngờ đám dân thôn đó sao mà tín nhiệm Diệp Trạch Đào đến thế.

Cảnh tượng xúc động lòng người hôm qua còn đọng lại mãi, trong lòng mọi người đều cảm giác hăng say hừng hực.

- Bí thư Diệp, thật không thể ngờ, tính tích cực của quần chúng lại cao như vậy!

Quách Lệ Hồng vô cùng kính cẩn nhìn sang Diệp Trạch Đào.

Bàng Phí Vũ cũng cảm thán nói:

- Người dân thôn Âm Lương Thiến đối với việc vào Đảng thật trân trọng, thật không thể ngờ, hơn nửa số người đều viết tên vào đơn xin gia nhập Đảng!

Cầm lấy mũ rơm quạt quạt, Diệp Trạch Đào nói:

- Đây chính là lực lượng làm gương, họ đều nhìn thấy các cán bộ Đảng trong thôn đều thật lòng làm việc vì họ rồi mà!

Thường Minh Quang nói:

- Cúng tôi đã tìm hiểu qua rồi, chi bộ Đảng của Âm Lương Thiến đều rất có tinh thần đấu tranh, gia cảnh của họ trước đây vốn dĩ đều rất tốt, bây giờ lại thay đổi không giống như mọi người rồi mà không tham không chiếm!

Quách Lệ Hồng nói:

- Tôi nghe nói dân thôn khi vừa nghe nói đến chi bộ Đảng thì đều giơ ngón tay cái cho chi bộ Đảng của Âm Lương Thiến, trước đây còn không có mấy cảm giác, bây giờ mới coi như là đã hiểu, bọn họ quả nhiên làm rất đúng.

Thường Quang Minh nói:

- Đúng như Bí thư Diệp nói, bây giờ các thôn trong xã đều lấy chi bộ Đảng thôn Âm Lương Thiến làm chuẩn, một kiểu lực lượng kiểu mẫu đang được hình thành!

Bàng Phí Vũ nói:

- Có được kiểu mẫu rồi, thì tôi thấy những thôn khác không thể không học tập Âm Lương Thiến được!

Thường Minh Quang nói:

- Lúc nào Bí thư Diệp còn ở thì đều coi trọng cơ chế giám sát, các thôn dân có việc to việc nhỏ gì đều có thể tìm được người giải quyết, chi bộ Đảng xã Xuân Trúc sẽ vượt qua được thử thách!

- Minh Quang, các cậu nhất định phải ghi chép lại thành tài liệu, phải lập nên một con đường đúng đắn ở huyện Thảo Hải, phải cho quần chúng thấy rõ được sự quan tâm của Đảng, cảm nhận được Chính phủ đang làm việc vì công cuộc xóa đói nghèo cho họ.

- Bí thư Diệp, anh yên tâm, những công việc này chúng tôi vẫn đang làm suốt.

Nhìn sang Quách Hồng Lệ, Diệp Trạch Đào nói:

- Tiếp theo đây xã Xuân Trúc sẽ phát triển nhanh hơn nữa, càng mở cửa hơn nữa, các loại tư tưởng mà quần chúng tiếp cận cũng sẽ nhiều hơn nữa, đến lúc đó công việc của mọi người sẽ càng khó hơn nữa, tác dụng thành trì đấu tranh của tổ chức Đảng quyết không được lung lay, nhất định phải tăng cường!

Quách Hồng Lệ nói:

- Bí thư Diệp, lần này đến Âm Lương Thiến tôi tiếp xúc rất nhiều, và đã tìm ra được phương hướng từ trong đó!

Diệp Trạch Đào gật gật đầu.

Đi về đến xã, Diệp Trạch Đào đi thẳng tới khu công nghiệp.

Lâm Vũ Tiên dẫn đầu một đoàn cán bộ ban nghành ra đón.

Thấy vẻ nhiệt tình của Lâm Vũ Tiên, Diệp Trạch Đào nở nụ cười tươi, năng lực của người phụ nữ này quả là mạnh, chỉ là từ trước chưa có vũ đài mà thôi, bây giờ giao cho cô ta một vũ đài rồi, về cách làm việc và thủ đoạn đều không kém ai.

- Bí thư Diệp!

Lâm Vũ Tiên giơ tay ra bắt tay Diệp Trạch Đào.

Diệp Trạch Đào bắt tay một cái rồi buông ra, mỉm cười nói:

- Khu công nghiệp phát triển càng ngày cành nhanh rồi, áp lực công việc của mọi người sẽ càng lớn đó!

Lâm Vũ Tiên mỉm cười nói:

- Công việc như thế này mới thích, tất cả quần chúng và cán bộ của khu công nghiệp tinh thần đều rất hăng hái đấy ạ!

Chính cô ta cũng cảm nhận sâu sắc được sự thay đổi của mình, cô biết tất cả đều do Diệp Trạch Đào mang đến, chỉ có làm tốt công việc thì mới có thể báo đáp được sự tín nhiệm của Diệp Trạch Đào dành cho mình.



Diệp Trạch Đào liền bật cười ha hả.

Dưới sự tháp tùng của Lâm Vũ Tiên, Diệp Trạch Đào đã kiểm tra xong toàn bộ khu công nghiệp.

Lúc nhìn thấy có mấy doanh nghiệp đã bắt đầu vận hành, Diệp Trạch Đào vui mừng nói:

- Xem ra khu công nghiệp của chúng ta đã bắt đầu thu hồi vốn được rồi!

Lâm Vũ Tiên nói:

- Bây giờ vẫn ít, đến cuối năm thì tất cả sẽ đi vào hoạt động, đến khi đó mới thật sự là thu hồi.

Diệp Trạch Đào nhìn sang Thường Minh Quang nói:

- Xã các cậu nhất định phải ủng hộ và hợp tác công việc ở đây.

Thường Minh Quang gật đầu đồng ý.

Nhìn thấy các cán bộ khu công nghiệp đều đứng ở đó, Diệp Trạch Đào bước tới bắt tay từng người hỏi thăm.

Vừa vào đến văn phòng làm việc của Lâm Vũ Tiên, Bàng Phí Vũ đã cầm điện thoại của Diệp Trạch Đào chạy vào.

- Thưa Sếp! Trưởng ban Lâm ở Tỉnh ủy gọi điện tới.

Nhận điện thoại, Diệp Trạch Đào bèn có đôi chút ngờ vực, tại sao cái tay Lâm Bá Thành này lại nghĩ ra việc gọi điện thoại cho mình nhỉ!

Tuy là nghi hoặc trong lòng, Diệp Trạch Đào vẫn biểu hiện một vẻ kính cẩn nói:

- Trưởng ban Lâm, tôi là Diệp Trạch Đào đây.

Nghe thấy Diệp Trạch Đào cần nói chuyện điện thoại với lãnh đạo trên tỉnh, bọn Lâm Vũ Tiên cũng hiểu được rằng cuộc điện thoại này mình không được phép nghe, nên đều nhẹ nhành rút đi.

Lâm Vũ Tiên còn cẩn thận đóng cửa văn phòng lại.

Ngồi trên ghé sofa trong văn phòng của Lâm Vũ Tiên, Diệp Trạch Đào có cảm giác rằng cuộc điện thoại hôm nay của Lâm Bá Thành không hề bình thường.

Lúc Diệp Trạch Đào vừa nói ra mình là Diệp Trạch Đào ở đầu bên này, liền nghe Lâm Bá Thành cười ha ha nói:

- Tiểu Diệp, lần này Trung ương rất coi trọng công cuộc xây dựng nông thôn mới. Tỉnh chúng ta cũng cần phải xây dựng một tấm gương điển hình, tôi nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy có thế lấy ra lầm gương chính là huyện Thảo Hải các cậu. Về mặt này các cậu làm rất tốt. Trong hai ngày tới cậu có thể lên tỉnh một chuyến được không, tôi muốn trực tiếp nghe cậu báo cáo.

Nghe thấy Lâm Bá Thành nói chuyện như vậy, Diệp Trạch Đào lại càng gia tăng cảm giác ngờ vực, Lâm Bá Thành đã không chèn ép mình là tốt lắm rồi, anh ta dựa vào đâu mà muốn tuyên truyền về mình nhỉ!

Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Diệp Trạch Đào vẫn vội vã nói:

- Cảm ơn Tỉnh ủy đã coi trọng Thảo Hải chúng tôi, cảm ơn Trưởng ban Lâm nhé, tôi lập tức đi lên tỉnh ngay.

- Ha ha! Tiểu Diệp thật là một người dễ chịu, nhớ mang cả tư liệu về các thôn nữa nhé.

Một cuộc điện thoại không rõ ràng làm cho Diệp Trạch Đào cứ trầm tư ngồi đó suy nghĩ rất lâu.

Rút ra một điếu thuốc, Diệp Trạch Đào vừa hút, vừa suy nghĩ về dụng ý của Lâm Bá Thành.

Cảm giác là Lâm Bá Thành có thiện ý với mình!

Thế nhưng ông ta có thiện ý với mình thì được lợi gì?

Lần này Lâm Bá Thành chắc chắn bị sụp đổ rồi mà giờ còn chơi một vố này, liệu có phải là đã muộn không?

Vì nghĩ mãi không ra Diệp Trạch Đào lại gọi cho Điền Lâm Hỷ.

Sau khi nói lại với Điền Lâm Hỷ việc Lâm Bá Thành gọi điện đến thì ông ta bật cười mà rằng:

- Trạch Đào, nghĩ không ra phải không?

- Đúng ạ, ông ta bất luận thế nào lần này cũng về rồi, ông ta mà muốn thông qua tôi để gửi gắm ý đầu hàng cũng không có tác dụng nữa rồi!

- Hừ, ông ta không phải là đầu hàng, mà là đang muốn đổi chác đấy!

- Đổi chác?



- Đúng thế, là đổi chác!

Lâm Bá Thành là cánh tay phải của Tôn Tường Quân, Diệp Trạch Đào cũng tin tưởng rằng ông ta không thể nào quy phục, nếu như ông ta muốn quy phục thì ông ta cũng biết là chẳng có gì tốt đẹp cả, bây giờ đã thành ra thế này rồi thì chỉ có một sự giải thích là ông ta muốn giở chiêu bài gì đó.

Điền Lâm Hỷ nói:

- Cậu chắc là không biết, lần này bên trên cũng xuất hiện cảnh giằng co đấy, lực lượng liên kết của hai nhà Vi – Tạ rất mạnh, lực lượng nhà họ Tôn cũng phải dựa vào họ Vi, thành ra là Vi gia đã mạnh nay còn mạnh hơn. Nếu như không xảy ra sự cố ngoài ý thì Vi Hoành Thạch là người vào Bộ chính trị, nếu ông ta vào Bộ chính trị, Tôn gia có thể sẽ hình thành cục diện phân chia.

Diệp Trạch Đào nghe mà hỗn loạn, bèn hỏi:

- Việc này có liên quan đến chuyện Lâm Bá Thành gọi điện đến không?

Điền Lâm Hỷ nói:

- Tôn Tường Quân vẫn còn có một người em trai làm Chủ tịch tỉnh Hà Nguyên, cậu cho rằng Tôn gia thật sự đã hết rồi sao?

Diệp Trạch Đào sững sờ nói:

- Không phải chứ, Tôn gia cũng mạnh quá đấy!

Điền Lâm Hỷ nói:

- Mạnh thì cũng mạnh ở Tôn Tường Quân thôi!

Diệp Trạch Đào càng không hiểu, chuyện này làm cho hắn choáng váng cả đầu óc.

Điền Lâm Hỷ nói:

- Tôn Tường Quân thì không được rồi, vả lại gần đây lại xét nghiệm ra có ung thư, cơ bản đã không còn quản việc nữa. Em trai ông ta thì gần đây dồn toàn bộ lực lượng vào Vi Hoành Thạch nên rất được Vi Hoành Thạch tín nhiệm, tuy nhiên một số người nhà họ Tôn thì lo nghĩ, không ít người giống như Lâm Bá Thành, bọn họ chỉ tôn sùng Tôn Tường Quân.

- Em trai ông ta đầu quân về cho Vi Hoành Thạch thì chắc là Vi Hoành Thạch cũng đồng ý cho thuộc hạ của ông ta đầu quân chứ?

Điền Lâm Hỷ cười cười nói:

- Rất nhiều người đều không biết là bên trong còn có chuyện nữa, Tôn Tường Quân vẫn còn có một đứa con trai, chỉ là trước đây mọi người đều không biết mà thôi!

Diệp Trạch Đào chỉ còn biết cảm thán, nhà họ Tôn này cũng phức tạp ghê nhỉ!

Điền Lâm Hỷ chợt nghiêm túc nói:

- Đứa con trai này của Tôn Tường Quân là con riêng, là con sinh ra giữa ông ta với nhân viên nhà khách lúc ông ta còn làm Chủ tịch huyện. Sau đó Tôn Tường Quân đi luôn, chỉ thỉnh thoảng cho một ít tiền, mà cũng không quan tâm gì đến con trai cả, vợ ông ta cũng không gặp. Không ngờ rằng đứa con trai này dựa vào năng lực của chính mình mà làm được tới chức phó Chủ tịch huyện. Bây giờ Tôn Tường Quân biết thời gian của ông ta không còn nhiều, liền bí mật nhận lại người con. Lâm Bá Thành hiện nay cơ bản chính là hạt nhân trong số nhân viên của Tôn Tường Quân.

Diệp Trạch Đào giờ coi như đã hiểu đôi chút rồi.

- Tôi hiểu rồi, chắc là Tôn gia giờ đã chia thành hai phe rồi, một phe thì theo sang Vi gia, phe còn lại thì lại muốn phò trợ cho người con này của Tôn Tường Quân. Nhưng với tình hình hiện nay, con trai ông ta vẫn còn rất yếu, bất luận là ai cũng đều có thể lật đổ anh ta, bọn họ mấy người này là muốn lấy lòng cả hai bên!

Điền Lâm Hỷ nói:

- Tình hình cơ bản là như thế, cậu không biết đấy, Tôn Tường Quân đã tìm đến chỗ Bí thư Phó, cũng không biết ông ta đã dùng thủ đoạn gì mà làm Bí thư Phó mềm lòng. Có một lần ở chỗ lãnh đạo cũ, Bí thư Phó nói ra một câu đó chính là các thì các!

Diệp Trạch Đào đã hiểu rồi, Tôn Tường Quân biết bây giờ cho dù lực lượng ông ta có đầu quân cho ai thì con trai ông ta cũng sẽ phải đối đầu với một thế lực vô cùng mạnh, bất luận là sự đả kích của bên nào thì con trai ông ta cũng không thể chống đỡ được. Với tình hình này, một mặt thì biểu hiện hòa hảo với bên này, còn mặt khác thì cũng đem một bộ phận lực lượng đi đầu quân cho Vi gia, hòng nhờ Vi gia quan tâm, ông ta thật sự muốn rút lui rồi.

- Trạch Đào, cậu nghĩ thế nào?

Điền Lâm Hỷ nói.

Diệp Trạch Đào hoàn toàn không cần suy nghĩ nữa, nói luôn:

- Tôi cho rằng cần phải đối đãi đặc biệt, nếu như anh ta có thể mạnh lên thì đó là năng lực của anh ta!

Điền Lâm Hỷ cười ha ha:

- Tôi biết ngay là cậu sẽ nói như vậy mà, nói rất hay, tôi không tin là cậu lại sợ một người như thế này, tuy nhiên Lâm Bá Thành chắc chắn sẽ về đấy!

Diệp Trạch Đào nói:

- Nếu anh ta đã muốn tuyên truyền, ngày mai tôi sẽ lên tỉnh một chuyến cũng tốt!

Quay một vòng hóa ra là có việc như vậy, Diệp Trạch Đào đã có chút tôn kính đối với Lâm Bá Thành, cái lão già này tuy rằng vẫn chỉnh mình suốt nhưng mặc kệ nói thế nào dù sao cũng là hành động của các vị chủ nhân, ông ta cũng không phải là một người xấu, chỉ là phía họ đã bại trong trận này mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hồng Sắc Sĩ Đồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook