Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 33: Lâm Dân Thư mất chỗ dựa

Hồng Mông Thụ

03/04/2013

Diệp Trạch Đào tỏ ra vô cùng mạnh mẽ, tuy rằng nét mặt không lộ ra sự không kính trọng đối với Lâm Dân Thư, nhưng mà, mọi người đều có thể nghe ra từ trong lời nói của anh ta sự khinh thường đối với Lâm Dân Thư.

Sau khi nhận được điện thoại của Cao Chấn Sơn, Diệp Trạch Đào đã rất rõ, Lâm Dân Thư đã không thể kiêu ngạo lâu nữa, mượn cuộc họp hôm nay để đả kích vào uy tín của Lâm Dân Thư một chút, cũng có thể thể hiện ra sự sự mạnh mẽ của mình, hơn nữa rõ ràng là Ôn Phương sợ mình. Có một số điều kiện như thế này, đối với bước tiếp theo bản thân mình phụ trách chuyện xây dựng lại trung học liền có sức trợ giúp lớn.

Trong phòng hội nghị nhất thời tràn ngập sương khói, mọi người dường như đang suy nghĩ, đối với sự mạnh mẽ của Diệp Trạch Đào, mọi người cũng coi như là lần đầu tiên nhìn thấy, xuyên qua sương khói, mọi người có một loại cảm giác, dường như hậu trường của Lâm Dân Thư không vững.

Nếu như Lâm Dân Thư vẫn có sự ủng hộ của Cao Chấn Sơn, chỉnh Diệp Trạch Đào một chút không phải là không được, nhưng mà, bây giờ rõ ràng tên Lâm Dân Thư này lại không nhận được chỉ thị của Cao Chấn Sơn đã chỉnh Diệp Trạch Đào, nếu như mọi người tham gia vào, làm không tốt sẽ đắc tội với Cao Chấn Sơn, chuyện này tất nhiên không thể kinh động.

Bộ máy của xã Xuân Trúc là bộ máy xây dựng lại, mọi người đến từ mọi nơi, sự hỗ trợ lẫn nhau vẫn chưa hình thành sự chung sức, sự tôn kính đối với tên bí thư Lâm Dân Thư này cũng chỉ là biết hậu đài của hắn là Cao Chấn Sơn mà thôi, bây giờ phát hiện Cao Chấn Sơn dường như không quan tâm đến Lâm Dân Thư, cách nghĩ lập tức không giống nữa.

Lâm Dân Thư cũng rõ tình hình hiện tại là một sự đả kích lớn đối với uy tín của mình, nếu như không thể bắt Diệp Trạch Đào, bước tiếp theo công việc của mình ở đây làm sao mà phát triển được, ai còn nghe lời nói của mình nữa?

- Diệp Trạch Đào, đây là chính quyền xã, không phải là huyện ủy!

Lâm Dân Thư trầm giọng nói.

Diệp Trạch Đào nhìn Lâm Dân Thư khẽ mỉm cười, nhưng không nói chuyện.

Lời nói của Lâm Dân Thư rất không có trình độ, các thành viên của Đảng ủy đều nhăn mặt, lời nói này truyền ra sẽ khiến cho các vị lãnh đạo của huyện ủy nghĩ sao? Ý của câu nói này có nghĩa khác, có thể hiểu là Lâm Dân Thư không coi huyện ủy ra gì!

Ôn Phương lén lút quan sát Lâm Dân Thư, biết tên Lâm Dân Thư này đã bị Diệp Trạch Đào chọc tức, bây giờ trong lòng Lâm Dân Thư đã xuất hiện vấn đề.

Trong lòng Ôn Phương rất phức tạp, khi xử lý chuyện của Diệp Trạch Đào cô không hi vọng làm đến mức mọi người không có đường rút lui, khó khăn lắm mới trèo lên được vị trí chủ tịch xã, dễ dàng sao? Nếu như đắc tội với Diệp Trạch Đào, đến lúc đó Diệp Trạch Đào đưa chuyện của mình ra, vấn đề sẽ lớn.

Phải biết bây giờ mình vẫn chỉ là quyền chủ tịch xã, trước khi chữ “Quyền” chưa bị tước đi, tất cả đều có sự thay đổi, bởi vì chuyện này không thể lên chức, sự tổn thất này tuyệt đối không thể tiếp nhận được.

Thịnh Quốc Phi căn bản không để ý đến suy nghĩ của mình mà chỉ muốn xử lý Diệp Trạch Đào, Lâm Dân Thư cũng vô cùng căm hận Diệp Trạch Đào, muốn bắt Diệp Trạch Đào trong cuộc họp hôm nay, lực lượng của hai người đều lớn mạnh như thế, đè Diệp Trạch Đào xuống dưới thì chuyện gì cũng có thể làm được.

Nhưng mà, muốn chuyển Diệp Trạch Đào là có thể chuyển được sao?

Lúc nhìn sang chỗ Diệp Trạch Đào đang ngồi rất vững vàng, Ôn Phương đột nhiên có một cảm giác, dường như Diệp Trạch Đào mới là Bí thư Đảng ủy xã, Lâm Dân Thư và Diệp Trạch Đào dường như không phải cùng một cấp bậc.

Sau khi Lâm Dân Thư nói câu đó, cũng phát hiện ra khuyết điểm của câu nói này của mình, trong lòng hoảng hốt, vội vàng nói

- Ý của tôi là anh là cán bộ ở xã.

Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu nói

- Hiểu, tôi hiểu lời nói của bí thư.

Lúc Diệp Trạch Đào nói những lời này thể hiện dáng vẻ nghiêm túc, chiếc bút trong tay dường như cũng đang ghi một chút vào quyển vở.

Điệu bộ này làm cho mọi người đều buồn cười.

Lâm Dân Thư bị Diệp Trạch Đào làm như vây, trong lòng đầy ắp không phải là một sự cảm thụ, dường như mình đã bổ sung tác dụng không tốt.

Ngưu Thường Thắng ngồi ở đó vẫn không nói gì, trong lòng lại nghĩ quá nhiều.

Gần đây nhất Lâm Dân Thư đã thể hiện thiện ý một cách rõ ràng, có ý kéo mình đến nơi của hắn, đối với chuyện này, Ngưu Thường Thắng cũng đang do dự, lúc nghĩ đến sau lưng Lâm Dân Thư có Cao Chấn Sơn, Ngưu Thường Thắng vẫn có ý theo vào, nhưng mà, hôm nay xảy ra chuyện này khiến y càng do dự, xem ra Lâm Dân Thư trong mắt Cao Chấn Sơn đã không được rồi, mất đi sự ủng hộ của Cao Chấn Sơn, Lâm Dân Thư còn có quyền thế gì nữa?



Xem ra phải quan sát kĩ một chút hãy nói!

Lúc không kìm nổi nhìn về hướng Diệp Trạch Đào một lần nữa, Ngưu Thường Thắng cũng đang nhíu mày, mình có một phó chủ nhiệm phòng chính đảng như vậy, công việc sau này mình có thể chỉ huy được anh ta không?

Nghĩ đến những thành tích này của Diệp Trạch Đào, Ngưu Thường Thắng cảm thấy đầu của mình đang đau, hoàn toàn là một người mà mình không thể nắm bắt được.

Lại nghĩ đến hai tay khác trong phòng Đảng chính, Ngưu Thường Thắng phát hiện đều là gai góc. Khương Quốc Bình có thân thích là phó trưởng phòng tài chính huyện, mình không thể đắc tội, Phương Di Mai hơi yếu, nhưng mà, cô ta đi lại gần với một phó chủ tịch huyện. Xinh đẹp chính là tiền vốn, ai cũng không dám chắc ngày nào đó cô ấy sẽ dựa vào một ngọn núi vững chắc nào đó, cũng không thể đắc tội.

Ôi! Hai người đều không dễ làm!

Còn có mấy người cũng nghĩ như Ngưu Thường Thắng .

Lâm Dân Thư không ngờ sẽ như thế này, muốn mượn sức mạnh trong cuộc họp để chuyển Diệp Trạch Đào, lúc này mới phát hiện dường như một mình mình đang độc diễn.

Tôi đường đường là một Bí thư Đảng ủy xã lẽ nào không chỉnh đốn được một cán bộ nhỏ nhoi sao?

Lâm Dân Thư biết hôm nay cho dù như thế nào đi chăng nữa cũng phải áp chế Diệp Trạch Đào mới được.

Lúc nghĩ đến lời này, điện thoại của Lâm Dân Thư đặt trên bàn liền kêu lên.

Lúc ánh mắt liếc qua chiếc điện thoại, sắc mặt Lâm Dân Thư liền có chút xúc động, nhanh chóng cầm điện thoại lên.

- Bí thư Cao, tôi Lâm Dân Thư, tiểu Lâm!

Lúc này Lâm Dân Thư đang xúc động.

Hôm qua lại tiến hành liên hệ với bà xã của Cao Chấn Sơn, cô ấy đồng ý buổi tối sẽ nói lại chuyện của mình với Cao Chấn Sơn, xem ra hiệu quả đã xuất hiện rồi!

Tình nhân xuất mã xem ra hiệu quả đã rõ rồi!

Cả đêm Lâm Dân Thư không thể ngủ được, đối với chuyện họp hắn hối hận đến mức ruột đều xanh rồi, tính cách của mình quá mềm yếu!

Đây là sự đánh giá của Lâm Dân Thư đối với chính bản thân mình, lúc đó vì sao phải giao chuyện này cho Ôn Phương chứ?

Đến bây giờ Lâm Dân Thư cũng không hiểu cách làm của chính mình.

Lúc đó nhìn ánh mắt đầy thâm ý của Thôi Vĩnh Chí, Lâm Dân Thư liền chột dạ, nghĩ đến việc tạm lánh, lúc đó không nghĩ đến sự cảm nhận của Cao Chấn Sơn, nếu như lúc đó khá hơn một chút, sẽ không thành bộ dạng như ngày nay.

Bây giờ tốt rồi, xem ra uy lực của người tình vẫn tốt, chỉ cần nhận được sự lượng thứ của Cao Chấn Sơn, mình vẫn có uy thế ở xã Xuân Trúc, một tên Diệp Trạch Đào nhỏ nhoi không nói làm gì.

Lúc ánh mắt nhìn lướt qua trên mặt của mọi người, phát hiện mọi người dường như không phải là cố ý, thực ra đều đang chú ý chuyện mình gọi điện thoại

Kết quả là chuyện mà Lâm Dân Thư căn bản không ngờ đến, giọng nói của Cao Chấn Sơn rất lớn, lớn đến mức màng nhĩ đều ong ong.

- Lâm Dân Thư, trong mắt cậu còn có Huyện ủy hay không! Cho công việc không làm tốt, mỗi ngày cứ nghĩ chuyển chỉnh đốn người khác. Chuyện của Diệp Trạch Đào, Huyện ủy vẫn chưa có định tính, cậu đã mở cuộc họp chỉnh đốn người ta, đây chính là thái độ mà một bí thư có sao? Tôi nói cho cậu biết, chuyện của Thịnh Quốc Phi huyện vẫn chưa định tính, chưa đến lượt cậu chỉnh lý.

Trong điện thoại Cao Chấn Sơn căn bản không nể mặt Lâm Dân Thư, tối hôm qua vợ tỏ ra rất dịu dàng, tận tâm hầu hạ mình, cũng xin tha thứ cho Lâm Dân Thư.

Nhưng mà, bạn học của vợ lại như thế nào, tình bạn có tốt hơn nữa cũng không sánh được thế lực quan trọng sau lưng Diệp Trạch Đào.



Bây giờ Cao Chấn Sơn cũng đang tức giận, thông qua chuyện bắt giam Thịnh Chính Phong, ông ta coi như thấy được thực lực lớn mạnh sau lưng Diệp Trạch Đào. Trong tình huống như thế này, mình nên thêm một bước tăng cường mối quan hệ với Diệp Trạch Đào, còn nên bảo vệ Diệp Trạch Đào mới phải. Bây giờ cá nhân Lâm Dân Thư muốn chuyển Diệp Trạch Đào, điều này đã phá vỡ kế hoạch của ông ta, đây là chuyện Cao Chấn Sơn tuyệt đối không thể đồng ý.

Vừa lên liền một trận mắng lớn, sau khi mắng Cao Chấn Sơn dập điện thoại.

Những người trong phòng hội nghị biết là điện thoại do Bí thư huyện ủy Cao Chấn Sơn gọi đến, tất cả đều im lặng nghe. Vì không có ai nói chuyện, âm thanh trong điện thoại của Lâm Dân Thư mở rất to, giọng nói của Cao Chấn Sơn lại to, kết quả giọng nói trong cuộc điện thoại đó đều đã bị mọi người nghe thấy.

Những người không nghe thấy giọng nói trong điện thoại đang quan sát nét mặt của Lâm Dân Thư.

Cao Chấn Sơn dập máy, sắc mặt Lâm Dân Thư liền xảy ra sự biến đổi lớn, khí thể mạnh mẽ của Lâm Dân Thư lập tức liền ỉu xìu xuống.

Lâm Dân Thư cũng có mục đích của mình, Thịnh Quốc Phi là con trai của Bí thư Thành ủy, làm tốt chuyện này, có lẽ có thể được treo tên chỗ Thành ủy. Chỉ cần nhận được sự yêu quý của Thành ủy, lại tăng cường mối quan hệ với Ôn Phương, rất có thể sẽ vào được dây với Thịnh Quốc Phi, đến lúc đó cũng thêm một con đường thông đến Thịnh Quốc Phi, điều này vô cùng có ý nghĩa đối với bước phát triển tiếp theo của bản thân mình.

Điện thoại của Cao Chấn Sơn ngay lập tức đánh thức Lâm Dân Thư, hắn đột nhiên phát hiện cách nghĩ hiện tại của mình có chút ngây thơ, Cao Chấn Sơn coi trọng Diệp Trạch Đào hơn sự dự đoán của mình.

Lại đi lầm đường rồi!

Ôn Phương ngồi bên cạnh Lâm Dân Thư là người nghe được rõ ràng nhất, lời của Cao Chấn Sơn hầu hết bị cô nghe không lọt một chữ nào. Lúc ánh mắt nhìn sang Diệp Trạch Đào, điều mà Ôn Phương nhìn thấy là dáng vẻ rất bình tĩnh của Diệp Trạch Đào, lúc này tình trạng Diệp Trạch Đào cung kính ngồi ở chỗ đó hoàn toàn là giả vờ!

- Thế này đi, bí thư Cao gọi tôi đến huyện ủy một chuyến, cuộc họp hôm nay tạm thời như vậy, tan họp!

Nói xong lời này, Lâm Dân Thư từ chỗ ngồi đứng dậy.

Toàn thân đều có chút cảm giác yếu ớt, vừa đứng dậy, Lâm Dân Thư liền phát hiện chân mình hơi nhũn, dùng tay chống lên bàn, ổn định lại tâm trạng, Lâm Dân Thư đi ra ngoài.

Mỗi người đều chăm chú nhìn tình hình của Lâm Dân Thư, nhìn thấy bóng dáng Lâm Dân Thư có chút đong đưa, nét mặt của mọi người đều có sự thay đổi.

Ôn Phương nhìn thoáng qua Diệp Trạch Đào, nở nụ cười nói

- Bí thư Lâm đột nhiên có chuyện, vậy thì lần sau lại họp

Nói đến đây, nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói

- Tiểu Diệp, không cần có bất cứ gánh nặng nào, cứ làm tốt công việc đi.

Ôn Phương đi ra ngoài, cô cũng cần suy nghĩ chuyện này kĩ một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nghĩ đến việc mình nghe thấy nội dung của cuộc điện thoại, Ôn Phương cảm thấy huyện đã xảy ra chuyện lớn, chuyện này phải mau chóng đến huyện hỏi Thịnh Quốc Phi mới được.

Lúc gần đi ra ngoài, Phó bí thư Hàn Bộ Tùng vỗ nhẹ vào vai Diệp Trạch Đào nói

- Tiểu Diệp à, chuyện xây dựng lại trung học nếu có gì khó khăn có thể đến tìm tôi.

Chủ tịch Hội đồng nhân dân Phương Quý Tài cũng mỉm cười với Diệp Trạch Đào gật đầu mới đi ra ngoài.

Hội nghị hôm nay chỉ có một kết quả, đó chính là Lâm Dân Thư Sơn đã từng là người thân tín của Cao Chấn Sơn đã thất thế.

Diệp Trạch Đào luôn rất có hứng thú xem tình hình của Lâm Dân Thư. Nhìn vẻ mặt sau khi Lâm Dân Thư gọi điện thoại, Diệp Trạch Đào rất rõ, hôm nay chắc chắn làm cho Cao Chấn Sơn nổi giận.

Đợi cho tất cả mọi người đã rời đi, Diệp Trạch Đào gập quyển vở lại cũng đứng lên đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hồng Sắc Sĩ Đồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook