Chương 280: Lần này nhất định phải dựa vào
Hồng Mông Thụ
03/04/2013
Ầm ĩ như vậy, khiến cho rất nhiều người đang ăn cơm đến vây xung quanh. Lăng Vĩ nhăn mặt nhíu mày, bản thân là một Phó Giám đốc sở, nếu như xảy ra chuyện thì đúng là sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt, nên gã có ý nhượng bộ.
Nhưng khi trông thấy tình hình của Lâm thiếu gia như vậy, Lăng Vĩ biết khó khăn lắm gã mới có thể móc nối quan hệ được với một nhân vật tầm cỡ như thế. Tuyệt đối không thể lùi bước vào lúc này được, nếu không mọi sự nỗ lực trước đây sẽ trở về con số 0!
Cậu Lâm thiếu gia đó có vẻ đã uống rất nhiều, thêm vào đó lại có mấy cô giáo, cô nào cũng xinh như hoa, sắc dục nổi lên, lại bị Diệp Trạch Đào nói như vậy, nên cơn giận của y đã bùng phát, vung ngay nắm đấm về phía Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào sớm đã phòng bị, nhìn thấy nắm đấm lao tới, liền né người tránh được. Kết cục là nắm đấm ấy lại đánh trúng vào mặt của một cậu thanh niên đang đứng đó xem.
Cậu thanh niên kia vốn chỉ đứng đó để xem, cũng đã uống chút rượu vào, nên chen vào bên cạnh Đơn Tư Tư. Cú đấm đó khiến cho y ngã bổ nhào, cũng may mà người đằng sau đỡ kịp, nếu không y đã ngã xuống đất rồi.
Lập tức cậu thanh niên này liền xông lên chiến đấu với Lâm thiếu gia.
Hai người vần nhau đánh đấm một trận kịch liệt.
Đều đã uống quá chén, nên cả hai đều nằm bẹp xuống đất.
Quán rượu này cũng có người bảo kê, chẳng mấy chốc, các nhân viên an ninh liền xông tới, trông thấy đang quấn vào nhau để đánh, nhất thời bọn họ không biết nên làm thế nào, đành tiến lên trước tách hai người họ ra.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Trong đám hỗn loạn ấy, liền nghe thấy một giọng nói rất to.
Liền sau đó thấy Cục trưởng Cục Công an mới được điều đến là Tào Tâm Dân đang bước nhanh đến. Sau lưng gã là rất nhiều nhân viên ăn mặc cảnh phục.
Người vừa quát to ấy chính là Tào Tâm Dân.
Thời gian gần đây Tào Tâm Dân quả thật không tồi. Sau khi tìm cách lật đổ Ngũ Bưu, quả nhiên gã nhanh chóng được chủ trì công tác ở Phân cục Công an. Gần đây đã chính thức được bổ nhiệm chức Cục trưởng Phân cục. Hôm nay chính là bữa ra mắt mọi người sau một tuần nhậm chức. Những người đến đây đều là người của gã.
Vì cách một khoảng, mọi người lại đang nói chuyện, nên không biết mọi việc đang xảy ra ở bên ngoài. Sau đó các cảnh vệ ở cửa đã phát hiện ra tình hình, đi xem xét tình hình rồi quay về báo cáo với Tào Tâm Dân.
Tào Tâm Dân sửng sốt, bản thân hắn mời người ta ăn cơm, lại xảy ra chuyện đánh nhau. Chuyện này gã không quản không được, chính vì thế mà gã dẫn người đến đây.
Trông thấy khá nhiều người đang vòng trong vòng ngoài, Tào Tâm Dân liền có chút bực bội. Gã nghĩ đừng có xảy ra chuyện máu me ở đây chứ, liền quát lớn một tiếng, rồi xông đến đây.
Lúc này cảnh vệ đã tách được hai người đang đánh nhau ra.
Tên Lâm thiếu gia kia vô cùng tức giận, hét lớn vào mặt Lăng Vĩ:
- Bọn họ đánh tao mà mày cũng không quản à?
Uy lực của câu này có vẻ lớn, mặt Lăng Vĩ biến sắc, vừa hay nhìn thấy cảnh vệ đến. Vừa nhìn thấy, hình như bọn họ đang ngồi cùng nhau ăn cơm thì phải. Đây là cảnh vệ của phân cục, phó Cục trưởng hay Cục trưởng gì đó, gã nhớ không rõ.
Trông thấy cảnh vệ đến, Lăng Vĩ yên tâm, lớn tiếng nói:
- Tôi là Lăng Vĩ ở Cục Lâm nghiệp, các cậu là cảnh vệ ở phân cục nào vậy?
Cảm thấy khí thế của Lăng Vĩ, Tào Tâm Dân khi liếc nhìn liền biết ngay Lăng Vĩ là ai.
Lăng Vĩ thì không biết gã là ai, mà gã thì lại biết Lăng Vĩ. Trong lòng gã nghĩ, người của Lăng Vĩ đánh nhau với người ta, thì chuyện này phải giải quyết cho êm mới được.
- Giám đốc Sở Lăng, xảy ra chuyện gì vậy?
Tào Tâm Dân hỏi.
Lúc này tên Lâm thiếu gia thấy Lăng Vĩ và cảnh sát quen biết nhau, liền lớn tiếng nói:
- Bọn họ đánh tôi, còn không mau bắt hết lại!
Do uống quá nhiều rượu nên hai chân của Lâm thiếu gia nhũn xuống, ngồi phịch xuống đất.
Lăng Vĩ thấy vậy liền cả kinh, nói với Tào Tâm Dân:
- Đây là Lâm thiếu gia, từ trên thủ đô tới, lúc nãy bị cô gái kia đánh vào hạ bộ, sau đó lại bị người thanh niên này đánh!
Y chỉ tường thuật lại ngắn gọn như vậy.
Nghe thấy vậy, đủ cho người ta thấy Trịnh Hương Vân rõ ràng là không đúng.
Tào Tâm Dân nghĩ bụng, chuyện này chắc dễ xử lý rồi. Tên Lâm thiếu gia này nếu từ thủ đô đến, lại là người mà Lăng Vĩ trọng thị đến như vậy, ắt hẳn gã phải là con nhà của một gia tộc lớn nào đó. Mà xem chừng khí thế của người này cũng không kém hơn chức vụ của Lăng Vĩ là mấy, nên trong lòng gã có ý thiên vị cho bên Lăng Vĩ.
Suy nghĩ một chút, Tào Tâm Dân cũng là một người cẩn thận, liền nhìn lại những người xung quanh một chút. Vừa nhìn, Tào Tâm Dân liền giật mình, gã thấy Diệp Trạch Đào đang đứng ở đó.
Chớp chớp mắt, nhìn lại, trong lòng Tào Tâm Dân nghĩ, tên này sao lại chạy đến đây thế nhỉ. Cũng may lúc nãy mình không khinh suất gì, nếu như manh động thì chắc có lẽ đã xảy ra chuyện rồi.
Vờ như không hề quen biết Diệp Trạch Đào, Tào Tâm Dân biểu hiện ra một vẻ liêm chính, hướng về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Các cậu có thể nói rõ tình hình hơn được không?
Trịnh Hương Vân cũng là một người không sợ gì cả, liền thuật lại tất cả mọi chuyện.
Hóa ra là như vậy!
Tào Tâm Dân lại quay nhìn về phía Lâm thiếu gia đang ngồi phệt ở dưới đất, trong lòng có chút do dự. Từ những gì mà Trịnh Hương Vân thuật lại, thì tất cả mọi chuyện này đều là do thằng ranh lưu manh này gây ra. Nhưng lại thấy ý tứ của Lăng Vĩ rằng thằng ranh này là một nhân vật tầm cỡ ở trên thủ đô. Phải làm sao bây giờ?
Tào Tâm Dân có chút hối hận vì hôm nay lại đến đây ăn cơm.
Tuy nhiên, dù thế nào đi nữa thì sự việc cũng vẫn phải giải quyết!
Đúng ngay lúc Tào Tâm Dân không biết xử trí thế nào, thì một viên cảnh vệ từ đầu đã luôn chăm chú theo dõi Lâm thiếu gia, nay kéo tay áo của Tào Tâm Dân, tỏ ý muốn nói gì đó.
Nhìn thấy thế, Tào Tâm Dân nhìn có vẻ không hiểu.
Đó là đội trưởng đội hình sự của phân cục.
- Đường Chính Cao, có chuyện gì vậy?
Tào Tâm Dân cũng nhỏ giọng hỏi.
Tay Đường Chính Cao đó cũng ghé sát tai Tào Tâm Dân thì thầm:
- Cục trưởng Cao, tôi thấy tên ngồi trên đất kia quen lắm, hình như là một tên lừa đảo mà mấy năm trước chúng ta cũng đã từng bắt rồi thì phải!
Đường Chính Cao là nhân vật đáng tin cậy của Tào Tâm Dân, y cũng là người đã theo đội hình sự nhiều năm rồi, nên Tào Tâm Dân rất tin tưởng vào con mắt của Đường Chính Quang, liền đưa mắt nhìn xuống người đang ngồi phệt dưới đất.
Tên Lâm thiếu gia đó đang ôm hạ bộ ra vẻ đau đớn lắm.
Tào Tâm Dân lại không thấy như vậy.
Trong lòng gã lúc này đã đưa ra quyết định, cho dù thế nào thì nhất định gã cũng sẽ đứng về phía của Diệp Trạch Đào. Lần này coi như đắc tội với Phó giám đốc Sở Lăng Vĩ vậy.
Sầm nét mặt xuống, Tào Tâm Dân nói với Đường Chính Quang:
- Đi lấy cuộn băng video của toàn bộ nơi này!
Thấy Đường Chính Quang rời đi, Tào Tâm Dân nghiêm túc nói:
- Phó Giám đốc Sở Lăng, sự việc ngày hôm nay mọi người đều đã được chứng kiến. Người này do đùa giỡn lưu manh nên mới bị đánh như vậy. Chắc trong camera có ghi lại đầy đủ, nên xin mời Lâm thiếu gia đến Cục cảnh sát một chuyến.
Tào Tâm Dân đương nhiên biết chuyện này đều là do tên Lâm thiếu gia đó đùa giỡn lưu manh mà xảy ra chuyện, bây giờ trong tay đã có cuộn băng, thì chắc là sẽ không còn vấn đề gì nữa.
Lăng Vĩ liếc nhìn Lâm thiếu gia vẫn đang ngồi trên đất, kéo Tào Tâm Dân qua một bên nói nhỏ:
- Anh có biết nhà họ Tôn trên thủ đô không? Đây là cậu hai Tôn Lâm nhà họ đấy, lần này cậu ấy bí mật đến Ninh Hải.
Tào Tâm Dân cả kinh, trong lòng thầm nghĩ, sao lại có thể liên hệ đến cả Tôn Dương Quân vào đây thế chứ!
Vì chú ý đến tình hình của Diệp Trạch Đào, cũng biết Chủ tịch huyện của huyện Thảo Hải là Tôn Cương, hiện đang đấu đá với Diệp Trạch Đào.
Suy nghĩ nhanh chóng, Tào Tâm Dân thầm nghĩ lần này tuyệt đối chính là cơ hội hiếm thấy để gã có thể tạo dựng mối quan hệ với Diệp Trạch Đào. Diệp Trạch Đào có thể đấu đá với Tôn Cương bao lâu nay mà không hề bị mất đi phong độ, điều đó chứng tỏ sau lưng Diệp Trạch Đào cũng có thế lực mạnh mẽ tương đương với nhà họ Tôn. Hơn nữa có thể Đường Chính Cao kia đã nhìn đúng, cũng có thể tên Lâm thiếu gia này là giả mạo. Lần này đúng là phải đắc tội với Lăng Vĩ thật rồi.
Tuy nhiên cũng chỉ là một Phó giám đốc Sở của Cục Lâm nghiệp mà thôi, có đắc tội với gã thì cũng không có ảnh hưởng gì lắm. Hơn nữa, Tôn Dương Quân có lợi hại đến mấy, chỉ cần bản thân mình cứ dựa vào chứng cứ mà cãi, thì tin rằng ông ta cũng không thể làm khó dễ một nhân vật nhỏ bé như mình được.
Được, cứ như vậy đi!
Tào Tâm Dân hạ quyết tâm, sầm nét mặt xuống, nghiêm nghị nói với Lăng Vĩ:
- Phó Giám đốc Lăng, chuyện này cậu cũng đã nhìn thấy rồi, bao nhiêu người cũng đã được tận mắt chứng kiến. Nếu như tôi thiên vị cho Lâm thiếu gia, thì những cảnh sát như chúng tôi đây sẽ thất tín với người dân. Hơn nữa, việc này mà truyền lên cấp trên, cấp trên cũng sẽ truy cứu trách nhiệm của chúng tôi. Chuyện này cứ giải quyết theo sự thực, việc thực thì hơn!
Nói tới đây liền quay sang những người đi cùng:
- Giải người về cục cảnh sát, lập tức điều tra rõ sự tình. Chúng ta nhất định phải đưa ra một lời giải thích xác đáng cho mọi người. Ở tỉnh Ninh Hải này, nhưng cảnh sát chúng ta luôn làm việc công minh liêm chính!
Lăng Vĩ không ngờ mình đã nói rõ trắng đen đến thế rồi mà tên Tào Tâm Dân này vẫn không chịu buông tha, lại còn cố tình công minh liêm chính. Gã trừng mắt nhìn Tào Tâm Dân:
- Cậu phải chịu trách nhiệm đấy!
Tào Tâm Dân nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Xin các vị cũng đến Cục cảnh sát nói rõ sự tình một phen, các vị thấy thế nào?
Diệp Trạch Đào trông thấy Tào Tâm Dân làm việc rất công minh liêm chính, liền gật gật đầu:
- Được, tôi sẽ đi cùng bọn họ!
Bọn họ lúc này cảm thấy có chút nguy hiểm, mặc dù không biết tình hình của tên Lâm thiếu gia đó như thế nào, nhưng bọn họ có cảm giác, thằng ranh này có một lai lịch không nhỏ.
Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy Phó Quang Minh lúc này cũng nói:
- Tôi cũng suýt quên, Bí thư của chúng tôi còn đang chờ tôi lên báo cáo tình hình. Tôi đi trước đây. Chuyện này là chuyện nhỏ, các vị cứ giải quyết trước, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho tôi.
Phó chủ nhiệm văn phòng Sở y tế Quế Vĩnh Vĩ cũng nói:
- Tôi cũng có một số việc ở văn phòng cần giải quyết, chúng ta cùng đi thôi.
Hai người nói xong liền lập tức rời đi.
Nhìn bộ dạng của những người khác muốn đi mà không dám rời đi, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Chuyện này là chuyện nhỏ, tôi thấy thế này, chỉ cần tôi theo bọn họ đi là được rồi. Các vị không cần phải lộ diện đâu, đỡ phải lằng nhằng, phức tạp!
Diệp Trạch Đào đã nói đúng ý của mọi người. Chu Hướng Tiền liếc nhìn sắc mặt giận đến bạc mặt ra của Lăng Vĩ, nắm tay Diệp Trạch Đào nói:
- Vậy Trạch Đào chịu vất vả rồi, chúng tôi chờ tin tức vậy. Có gì cứ gọi điện cho chúng tôi nhé.
Nhìn theo mấy vị lãnh đạo đó rời khỏi, mấy cô giáo có chút ngạc nhiên. Lại trông thấy Diệp Trạch Đào vẫn còn ở lại, liền nhìn Diệp Trạch Đào với ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ.
Trịnh Hương Vân là người dám làm dám chịu, cô ta quay sang Diệp Trạch Đào nói:
- Chủ tịch huyện Diệp, đây là chuyện của chúng tôi, cậu đừng tham gia vào, kẻo lại liên lụy đến cậu.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Trong chuyện này tôi cũng là đương sự mà, làm sao nói không liên quan được chứ. Cô yên tâm, tôi đang muốn xem xem đối phương là người như thế nào đây!
Trong lòng Tào Tâm Dân nghĩ không nên để Diệp Trạch Đào hiểu lầm, liền vội nói:
- Yên tâm, chỉ là hỏi han tình hình chút thôi, tất cả đều dựa trên chứng cứ mà.
Nhưng khi trông thấy tình hình của Lâm thiếu gia như vậy, Lăng Vĩ biết khó khăn lắm gã mới có thể móc nối quan hệ được với một nhân vật tầm cỡ như thế. Tuyệt đối không thể lùi bước vào lúc này được, nếu không mọi sự nỗ lực trước đây sẽ trở về con số 0!
Cậu Lâm thiếu gia đó có vẻ đã uống rất nhiều, thêm vào đó lại có mấy cô giáo, cô nào cũng xinh như hoa, sắc dục nổi lên, lại bị Diệp Trạch Đào nói như vậy, nên cơn giận của y đã bùng phát, vung ngay nắm đấm về phía Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào sớm đã phòng bị, nhìn thấy nắm đấm lao tới, liền né người tránh được. Kết cục là nắm đấm ấy lại đánh trúng vào mặt của một cậu thanh niên đang đứng đó xem.
Cậu thanh niên kia vốn chỉ đứng đó để xem, cũng đã uống chút rượu vào, nên chen vào bên cạnh Đơn Tư Tư. Cú đấm đó khiến cho y ngã bổ nhào, cũng may mà người đằng sau đỡ kịp, nếu không y đã ngã xuống đất rồi.
Lập tức cậu thanh niên này liền xông lên chiến đấu với Lâm thiếu gia.
Hai người vần nhau đánh đấm một trận kịch liệt.
Đều đã uống quá chén, nên cả hai đều nằm bẹp xuống đất.
Quán rượu này cũng có người bảo kê, chẳng mấy chốc, các nhân viên an ninh liền xông tới, trông thấy đang quấn vào nhau để đánh, nhất thời bọn họ không biết nên làm thế nào, đành tiến lên trước tách hai người họ ra.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Trong đám hỗn loạn ấy, liền nghe thấy một giọng nói rất to.
Liền sau đó thấy Cục trưởng Cục Công an mới được điều đến là Tào Tâm Dân đang bước nhanh đến. Sau lưng gã là rất nhiều nhân viên ăn mặc cảnh phục.
Người vừa quát to ấy chính là Tào Tâm Dân.
Thời gian gần đây Tào Tâm Dân quả thật không tồi. Sau khi tìm cách lật đổ Ngũ Bưu, quả nhiên gã nhanh chóng được chủ trì công tác ở Phân cục Công an. Gần đây đã chính thức được bổ nhiệm chức Cục trưởng Phân cục. Hôm nay chính là bữa ra mắt mọi người sau một tuần nhậm chức. Những người đến đây đều là người của gã.
Vì cách một khoảng, mọi người lại đang nói chuyện, nên không biết mọi việc đang xảy ra ở bên ngoài. Sau đó các cảnh vệ ở cửa đã phát hiện ra tình hình, đi xem xét tình hình rồi quay về báo cáo với Tào Tâm Dân.
Tào Tâm Dân sửng sốt, bản thân hắn mời người ta ăn cơm, lại xảy ra chuyện đánh nhau. Chuyện này gã không quản không được, chính vì thế mà gã dẫn người đến đây.
Trông thấy khá nhiều người đang vòng trong vòng ngoài, Tào Tâm Dân liền có chút bực bội. Gã nghĩ đừng có xảy ra chuyện máu me ở đây chứ, liền quát lớn một tiếng, rồi xông đến đây.
Lúc này cảnh vệ đã tách được hai người đang đánh nhau ra.
Tên Lâm thiếu gia kia vô cùng tức giận, hét lớn vào mặt Lăng Vĩ:
- Bọn họ đánh tao mà mày cũng không quản à?
Uy lực của câu này có vẻ lớn, mặt Lăng Vĩ biến sắc, vừa hay nhìn thấy cảnh vệ đến. Vừa nhìn thấy, hình như bọn họ đang ngồi cùng nhau ăn cơm thì phải. Đây là cảnh vệ của phân cục, phó Cục trưởng hay Cục trưởng gì đó, gã nhớ không rõ.
Trông thấy cảnh vệ đến, Lăng Vĩ yên tâm, lớn tiếng nói:
- Tôi là Lăng Vĩ ở Cục Lâm nghiệp, các cậu là cảnh vệ ở phân cục nào vậy?
Cảm thấy khí thế của Lăng Vĩ, Tào Tâm Dân khi liếc nhìn liền biết ngay Lăng Vĩ là ai.
Lăng Vĩ thì không biết gã là ai, mà gã thì lại biết Lăng Vĩ. Trong lòng gã nghĩ, người của Lăng Vĩ đánh nhau với người ta, thì chuyện này phải giải quyết cho êm mới được.
- Giám đốc Sở Lăng, xảy ra chuyện gì vậy?
Tào Tâm Dân hỏi.
Lúc này tên Lâm thiếu gia thấy Lăng Vĩ và cảnh sát quen biết nhau, liền lớn tiếng nói:
- Bọn họ đánh tôi, còn không mau bắt hết lại!
Do uống quá nhiều rượu nên hai chân của Lâm thiếu gia nhũn xuống, ngồi phịch xuống đất.
Lăng Vĩ thấy vậy liền cả kinh, nói với Tào Tâm Dân:
- Đây là Lâm thiếu gia, từ trên thủ đô tới, lúc nãy bị cô gái kia đánh vào hạ bộ, sau đó lại bị người thanh niên này đánh!
Y chỉ tường thuật lại ngắn gọn như vậy.
Nghe thấy vậy, đủ cho người ta thấy Trịnh Hương Vân rõ ràng là không đúng.
Tào Tâm Dân nghĩ bụng, chuyện này chắc dễ xử lý rồi. Tên Lâm thiếu gia này nếu từ thủ đô đến, lại là người mà Lăng Vĩ trọng thị đến như vậy, ắt hẳn gã phải là con nhà của một gia tộc lớn nào đó. Mà xem chừng khí thế của người này cũng không kém hơn chức vụ của Lăng Vĩ là mấy, nên trong lòng gã có ý thiên vị cho bên Lăng Vĩ.
Suy nghĩ một chút, Tào Tâm Dân cũng là một người cẩn thận, liền nhìn lại những người xung quanh một chút. Vừa nhìn, Tào Tâm Dân liền giật mình, gã thấy Diệp Trạch Đào đang đứng ở đó.
Chớp chớp mắt, nhìn lại, trong lòng Tào Tâm Dân nghĩ, tên này sao lại chạy đến đây thế nhỉ. Cũng may lúc nãy mình không khinh suất gì, nếu như manh động thì chắc có lẽ đã xảy ra chuyện rồi.
Vờ như không hề quen biết Diệp Trạch Đào, Tào Tâm Dân biểu hiện ra một vẻ liêm chính, hướng về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Các cậu có thể nói rõ tình hình hơn được không?
Trịnh Hương Vân cũng là một người không sợ gì cả, liền thuật lại tất cả mọi chuyện.
Hóa ra là như vậy!
Tào Tâm Dân lại quay nhìn về phía Lâm thiếu gia đang ngồi phệt ở dưới đất, trong lòng có chút do dự. Từ những gì mà Trịnh Hương Vân thuật lại, thì tất cả mọi chuyện này đều là do thằng ranh lưu manh này gây ra. Nhưng lại thấy ý tứ của Lăng Vĩ rằng thằng ranh này là một nhân vật tầm cỡ ở trên thủ đô. Phải làm sao bây giờ?
Tào Tâm Dân có chút hối hận vì hôm nay lại đến đây ăn cơm.
Tuy nhiên, dù thế nào đi nữa thì sự việc cũng vẫn phải giải quyết!
Đúng ngay lúc Tào Tâm Dân không biết xử trí thế nào, thì một viên cảnh vệ từ đầu đã luôn chăm chú theo dõi Lâm thiếu gia, nay kéo tay áo của Tào Tâm Dân, tỏ ý muốn nói gì đó.
Nhìn thấy thế, Tào Tâm Dân nhìn có vẻ không hiểu.
Đó là đội trưởng đội hình sự của phân cục.
- Đường Chính Cao, có chuyện gì vậy?
Tào Tâm Dân cũng nhỏ giọng hỏi.
Tay Đường Chính Cao đó cũng ghé sát tai Tào Tâm Dân thì thầm:
- Cục trưởng Cao, tôi thấy tên ngồi trên đất kia quen lắm, hình như là một tên lừa đảo mà mấy năm trước chúng ta cũng đã từng bắt rồi thì phải!
Đường Chính Cao là nhân vật đáng tin cậy của Tào Tâm Dân, y cũng là người đã theo đội hình sự nhiều năm rồi, nên Tào Tâm Dân rất tin tưởng vào con mắt của Đường Chính Quang, liền đưa mắt nhìn xuống người đang ngồi phệt dưới đất.
Tên Lâm thiếu gia đó đang ôm hạ bộ ra vẻ đau đớn lắm.
Tào Tâm Dân lại không thấy như vậy.
Trong lòng gã lúc này đã đưa ra quyết định, cho dù thế nào thì nhất định gã cũng sẽ đứng về phía của Diệp Trạch Đào. Lần này coi như đắc tội với Phó giám đốc Sở Lăng Vĩ vậy.
Sầm nét mặt xuống, Tào Tâm Dân nói với Đường Chính Quang:
- Đi lấy cuộn băng video của toàn bộ nơi này!
Thấy Đường Chính Quang rời đi, Tào Tâm Dân nghiêm túc nói:
- Phó Giám đốc Sở Lăng, sự việc ngày hôm nay mọi người đều đã được chứng kiến. Người này do đùa giỡn lưu manh nên mới bị đánh như vậy. Chắc trong camera có ghi lại đầy đủ, nên xin mời Lâm thiếu gia đến Cục cảnh sát một chuyến.
Tào Tâm Dân đương nhiên biết chuyện này đều là do tên Lâm thiếu gia đó đùa giỡn lưu manh mà xảy ra chuyện, bây giờ trong tay đã có cuộn băng, thì chắc là sẽ không còn vấn đề gì nữa.
Lăng Vĩ liếc nhìn Lâm thiếu gia vẫn đang ngồi trên đất, kéo Tào Tâm Dân qua một bên nói nhỏ:
- Anh có biết nhà họ Tôn trên thủ đô không? Đây là cậu hai Tôn Lâm nhà họ đấy, lần này cậu ấy bí mật đến Ninh Hải.
Tào Tâm Dân cả kinh, trong lòng thầm nghĩ, sao lại có thể liên hệ đến cả Tôn Dương Quân vào đây thế chứ!
Vì chú ý đến tình hình của Diệp Trạch Đào, cũng biết Chủ tịch huyện của huyện Thảo Hải là Tôn Cương, hiện đang đấu đá với Diệp Trạch Đào.
Suy nghĩ nhanh chóng, Tào Tâm Dân thầm nghĩ lần này tuyệt đối chính là cơ hội hiếm thấy để gã có thể tạo dựng mối quan hệ với Diệp Trạch Đào. Diệp Trạch Đào có thể đấu đá với Tôn Cương bao lâu nay mà không hề bị mất đi phong độ, điều đó chứng tỏ sau lưng Diệp Trạch Đào cũng có thế lực mạnh mẽ tương đương với nhà họ Tôn. Hơn nữa có thể Đường Chính Cao kia đã nhìn đúng, cũng có thể tên Lâm thiếu gia này là giả mạo. Lần này đúng là phải đắc tội với Lăng Vĩ thật rồi.
Tuy nhiên cũng chỉ là một Phó giám đốc Sở của Cục Lâm nghiệp mà thôi, có đắc tội với gã thì cũng không có ảnh hưởng gì lắm. Hơn nữa, Tôn Dương Quân có lợi hại đến mấy, chỉ cần bản thân mình cứ dựa vào chứng cứ mà cãi, thì tin rằng ông ta cũng không thể làm khó dễ một nhân vật nhỏ bé như mình được.
Được, cứ như vậy đi!
Tào Tâm Dân hạ quyết tâm, sầm nét mặt xuống, nghiêm nghị nói với Lăng Vĩ:
- Phó Giám đốc Lăng, chuyện này cậu cũng đã nhìn thấy rồi, bao nhiêu người cũng đã được tận mắt chứng kiến. Nếu như tôi thiên vị cho Lâm thiếu gia, thì những cảnh sát như chúng tôi đây sẽ thất tín với người dân. Hơn nữa, việc này mà truyền lên cấp trên, cấp trên cũng sẽ truy cứu trách nhiệm của chúng tôi. Chuyện này cứ giải quyết theo sự thực, việc thực thì hơn!
Nói tới đây liền quay sang những người đi cùng:
- Giải người về cục cảnh sát, lập tức điều tra rõ sự tình. Chúng ta nhất định phải đưa ra một lời giải thích xác đáng cho mọi người. Ở tỉnh Ninh Hải này, nhưng cảnh sát chúng ta luôn làm việc công minh liêm chính!
Lăng Vĩ không ngờ mình đã nói rõ trắng đen đến thế rồi mà tên Tào Tâm Dân này vẫn không chịu buông tha, lại còn cố tình công minh liêm chính. Gã trừng mắt nhìn Tào Tâm Dân:
- Cậu phải chịu trách nhiệm đấy!
Tào Tâm Dân nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Xin các vị cũng đến Cục cảnh sát nói rõ sự tình một phen, các vị thấy thế nào?
Diệp Trạch Đào trông thấy Tào Tâm Dân làm việc rất công minh liêm chính, liền gật gật đầu:
- Được, tôi sẽ đi cùng bọn họ!
Bọn họ lúc này cảm thấy có chút nguy hiểm, mặc dù không biết tình hình của tên Lâm thiếu gia đó như thế nào, nhưng bọn họ có cảm giác, thằng ranh này có một lai lịch không nhỏ.
Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy Phó Quang Minh lúc này cũng nói:
- Tôi cũng suýt quên, Bí thư của chúng tôi còn đang chờ tôi lên báo cáo tình hình. Tôi đi trước đây. Chuyện này là chuyện nhỏ, các vị cứ giải quyết trước, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho tôi.
Phó chủ nhiệm văn phòng Sở y tế Quế Vĩnh Vĩ cũng nói:
- Tôi cũng có một số việc ở văn phòng cần giải quyết, chúng ta cùng đi thôi.
Hai người nói xong liền lập tức rời đi.
Nhìn bộ dạng của những người khác muốn đi mà không dám rời đi, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Chuyện này là chuyện nhỏ, tôi thấy thế này, chỉ cần tôi theo bọn họ đi là được rồi. Các vị không cần phải lộ diện đâu, đỡ phải lằng nhằng, phức tạp!
Diệp Trạch Đào đã nói đúng ý của mọi người. Chu Hướng Tiền liếc nhìn sắc mặt giận đến bạc mặt ra của Lăng Vĩ, nắm tay Diệp Trạch Đào nói:
- Vậy Trạch Đào chịu vất vả rồi, chúng tôi chờ tin tức vậy. Có gì cứ gọi điện cho chúng tôi nhé.
Nhìn theo mấy vị lãnh đạo đó rời khỏi, mấy cô giáo có chút ngạc nhiên. Lại trông thấy Diệp Trạch Đào vẫn còn ở lại, liền nhìn Diệp Trạch Đào với ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ.
Trịnh Hương Vân là người dám làm dám chịu, cô ta quay sang Diệp Trạch Đào nói:
- Chủ tịch huyện Diệp, đây là chuyện của chúng tôi, cậu đừng tham gia vào, kẻo lại liên lụy đến cậu.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Trong chuyện này tôi cũng là đương sự mà, làm sao nói không liên quan được chứ. Cô yên tâm, tôi đang muốn xem xem đối phương là người như thế nào đây!
Trong lòng Tào Tâm Dân nghĩ không nên để Diệp Trạch Đào hiểu lầm, liền vội nói:
- Yên tâm, chỉ là hỏi han tình hình chút thôi, tất cả đều dựa trên chứng cứ mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.